Trả Hết Tơ Hồng

Chương 17: Hoàng hậu tẩu tẩu




Nhập cung tận ba ngày, ngày tháng nhàn rỗi trong cung thật sự trôi qua thật chậm. Sáng sớm thỉnh an thái hậu, thưởng trà và ngắm hoa, đã là ngày thứ hai nhưng tôi vẫn chưa gặp được hoàng thượng và hoàng hậu. Ở Miên Hân cung, hoa trong vườn được nở đều như tấm thảm nhung nhiều màu sắc. Tôi ngắm mãi cũng chán, Cầu Nhung như cái đuôi nhỏ đi theo tôi suốt nên cũng đỡ buồn tay buồn chân.

Bách Tùng lại thường chăm lo việc nước cùng hoàng thượng vì vậy thường đi đến đêm mới về, tôi lúc đó đã ngủ ngon giấc. Mỗi đêm hơi ấm bên cạnh vẫn ân cần dịu dàng như thế, mỗi tối trở về đều nhẹ nhàng vì sợ tôi thức giấc. Đêm nay, tôi cũng đang ngủ nhưng nghe thấy tiếng động bên ngoài, tiếng cửa đóng khá mạnh làm tôi giật mình

- Bách Tùng, chàng về sao?

Tôi không nghe thấy tiếng trả lời, liền đứng dậy thắp đèn lên, chàng ấy nhẹ nhàng đi vào thấy đèn sáng liền hỏi

- Ta làm nàng thức giấc sao?

- Có một chút!

- Hôm nay chàng về muộn vậy sao?

- Phải đó...là hoàng hậu bảo ta mang một ít hoa quả và bánh táo quế hoa! Nàng thức giấc rồi chi bằng ăn thử một miếng đi!

- Hoàng hậu tẩu tẩu bảo chàng mang bánh táo quế hoa về cho thiếp sao? Mấy hôm nay thiếp vẫn chưa đến thỉnh an hoàng thượng, hoàng hậu!

- Ngày mai, ta đưa nàng đến chỗ hoàng hậu! Tẩu ấy cũng mong ngóng nàng mấy hôm nay!



- Được! Thiếp sẽ nhờ Bích Diệp làm một ít điểm tâm mang theo!

- Mau ăn bánh xem có ngon không?

Bách Tùng cầm lấy bánh trong giỏ, đưa cho tôi một cái, mùi quế hoa thơm thơm khiến cho tôi cũng không thể cưỡng lại được. Dù trời đã tối nhưng hai chúng tôi vẫn cùng nhau ngồi ăn bánh vui vẻ một chút

Sáng hôm sau, Bách Tùng đưa tôi đến Mị Uyên cung gặp hoàng hậu, rồi chàng ấy cũng nhanh bước đi đến Long Yên cung gặp hoàng thượng. Cung Mị Uyên không nhiều hoa như những cung khác mà chỉ trồng đúng một loại là hoa Đỗ Quyên. Tôi nhanh chân đi vào trong tiền điện, hoàng hậu đã ngồi đó từ sớm trò chuyện với phúc tấn của Viên thân vương từ bao giờ. Bên cạnh còn là những đứa trẻ tầm tám chín tuổi đang chơi đùa

- Uyến Hoa thỉnh an hoàng hậu! Thỉnh an nhị phúc tấn!

- A... Uyển Hoa muội muội! Mau vào đây!

- Muội có mang một ít điểm tâm đến cùng hai vị tẩu tẩu cùng ăn!

- Mau... mau vào đây, từ lúc muội cùng Bách Tùng thành thân đến nay vẫn chưa có dịp tỷ muội chúng ta cùng ngồi hàn thuyên!

Hoàng hậu và phúc tấn vui vẻ kéo tôi vào bên trong ngồi xuống bàn. Bích Diệp bày điểm tâm lên bàn, người hầu trong cung hoàng hậu mang thêm trà thơm vào, một bàn ba người cùng trò chuyện vui vẻ

- Hôm trước ta có gửi Bách Tùng mang về cho muội một ít bánh quế hoa có thấy vừa miệng không?



- Đa tạ tẩu tẩu! Bánh rất ngon ạ!

- Uyển Hoa, trong cung của hoàng tẩu làm bánh rất ngon, ta vẫn thường xuyên lui tới để học hỏi! Nếu muội có thời gian thì đến học cùng ta!

Nhị phúc tấn tươi cười nói với tôi, cũng phải, những thứ này cũng cần phải học chứ, nếu có người học cùng thì vui hơn. Hơn nữa tôi lại thấy được sự thân thiết từ hai vị tẩu tẩu nên cũng không bớt đi những sự ngại ngùng ban đầu. Chẳng lẽ hậu cung này lại yên bình đến vậy, khác xa trong tưởng tượng của tôi nhiều lần

- Các vị tẩu tẩu, Uyển Hoa lần đầu vào cung vẫn chưa quen, vẫn cần hai vị tỷ tỷ giúp đỡ để mau chóng thích nghi những điều này

- Từ từ muội sẽ quen thôi! Huống hồ, trước đây chỉ có hai chúng ta, nay có thêm muội thì thêm vui mới phải!

- Uyển Hoa muội muội, mai này gọi ta là Điềm An tỷ tỷ, gọi phúc tấn của Viên thân vương là Miên Du tỷ tỷ. Như vậy sẽ gần gũi hơn, giữa chúng ta không cần câu nệ!

- Dạ được!

Chúng tôi cùng ăn điểm tâm, cùng trò chuyện như thế đến quên luôn cả thời gian. Những chuyện của Bách Tùng khi còn nhỏ cũng được họ kể lại một cách vui vẻ. Tuổi thơ của chàng ấy vốn dĩ cũng có nhiều trò nghịch ngợm nên cũng không nhàm chán quá đỗi. Nhưng so với những đứa trẻ bên ngoài vẫn còn quá nhiều thứ chưa được biết vì vậy nên tính tình chàng ấy mới trở nên phóng khoáng thích ngao du đây đó

Nhưng chàng ấy lại là một người tính tình ôn hoà, hiếm khi làm ai buồn phiền hay làm hại gì những người xung quanh. Chỉ có bản tính không thích tham gia việc tranh giành chức vị trong cung nên tiên đế không mấy yêu thương và nói chàng ấy là người không có ý chí cầu tiến. So với những vị thân vương khác thì chàng ấy chỉ ham mê những chuyến đi phiêu du khắp thiên hạ

Đến khi thành thân với tôi, chàng ấy mới bớt hẳn những chuyến đi như vậy và thường xuyên quan tâm giúp đỡ hoàng thượng việc triều chính. Chắc vì đã có gia đình nên mới chuyển hướng sang chăm lo cho gia đình nhỏ nhiều hơn. Chắc đó cũng là lý do mà chàng ấy không câu nệ lễ nghi với tôi từ những điều nhỏ nhặt nhất, chỉ cần tôi thoải mái là được...