Trà Duyên

Chương 1: Hoàn




Hắn là nhi tử duy nhất của phú hộ giàu có nhất trong thành, tổ tiên phù hộ, ba đời tích lũy, đến hắn đã là vinh hoa phú quý không kể xiết.

Con cái nhà giàu ăn sung mặc sướng, huống chi đã có phụ thân thúc bá lo chuyện gia đình, nào đến lượt hắn lao tâm khổ tứ. Thế là lầu xanh ong bướm, hẻm nhỏ ngát hương, mắt say mơ màng, ung dung vui sướng.

Phụ thân chẳng can ngăn, chỉ c ần sau này hắn nghiêm túc làm tròn bổn phận cưới thê tử sinh nhi nữ, kế thừa gia nghiệp, thì bây giờ có phóng túng rong chơi đôi chút cũng đâu hề gì. Thời niên thiếu đi mây về gió, ai mà chẳng có vài chiến tích hoang đường?

Hắn mừng vui tự tại, thực sự hưởng thụ một phen. Thế nhưng nếm qua trăm hoa, ngắm ngàn phong cảnh, mỹ nhân đẹp đến mấy cũng hóa phấn son tầm thường.

Một sớm mai tỉnh dậy giữa ấm êm thơm ngát, hắn mông lung phủi phủi áo quần ngập mùi son phấn, mơ màng bước khỏi phố đèn hoa.

Cơn mưa phùn mênh mang từ đêm qua chưa dứt, mặt đường đọng nước, bầu không khí thoang thoảng mùi bùn đất.

Có lẽ là còn sớm quá, con đường im ắng không bóng người, đến cả quán trọ tiệm rượu cũng đóng chặt cửa, tựa như vẫn đang say giấc nồng.

Mưa bụi nhỏ như kim châm không cần bung ô giấy, nhưng cũng nhột nhạt ngứa ngáy làm lòng người buồn bực.

Liếc mắt trông thấy quán trà nho nhỏ bên kia đường, hình như có bóng người cần mẫn quét tước bàn ghế, hắn thở ra một hơi nồng mùi rượu, liêu xiêu bước vào.

Từng đợt từng đợt hương thơm trong lành, ôn hoà ấm áp, dựa vào chiếc ghế đơn sơ sạch sẽ, lòng chợt cảm thấy thoải mái dễ chịu không nói nên lời. Hình như có âm thanh êm dịu nào đó bên tai, hắn ngẩng đầu định xem, nhưng mí mắt cứ chầm chậm khép lại.

Giấc ngủ thật dài và sâu, khi hắn tỉnh dậy bên đường đã tấp nập người qua kẻ lại, trời mưa gần tạnh. Chẳng biết từ bao giờ trên người đã phủ thêm một tấm áo bông, chất vải không tinh xảo nhưng mềm mại thoải mái.

"Công tử dậy rồi à?"

Giọng nói thanh thanh êm ái đánh thức đầu óc mơ màng sắp ngủ, hắn nheo nheo hai mắt nhìn tiểu thị hầu trà trước mặt.

"Công tử vừa vào quán đã nằm gục lên bàn không nhúc nhích, làm ta và cha sợ hết hồn..." Tiểu thị mấy máy đôi môi, khóe miệng tự nhiên hơi cong cong, "Ta lấy hết dũng khí lại gần xem, mới biết công tử chỉ ngủ mà thôi..."

Hắn nhìn qua bờ vai tiểu thị, quả nhiên trông thấy một ông lão hiền từ đứng sau quầy thu dọn túi trà, thấy có người nhìn, lão mỉm cười đôn hậu. Hắn hồi đáp bằng một nụ cười lễ tiết rồi lại quay đầu nhìn tiểu thị.

"Tấm áo này... Là người đắp cho ta à?"

"Buổi sáng hơi lạnh, công tử lại đội mưa đến..." Tiểu thị ngượng ngùng cười cười, "Mong công tử không chê..."

"Vậy ư?" Hắn mỉm cười, "Ngủ lâu ta hơi khát, cho một ấm Tước Thiệt đi..."

1

Tới tận buổi trưa, quán trà vẫn vắng vẻ đến đáng thương, vài bộ bàn ghế gỗ, gạch bùn tường đá, ngay cả người bình thường cũng chẳng buồn bước vào.

Thế nhưng trà ở đây ngon vô cùng, nước trà ánh vàng trong trẻo, hương thơm tươi mát dài lâu, tư vị nồng nàn, nếm cẩn thận còn thấy dư vị ngòn ngọt.

Thấy hắn thưởng xong một chén, ngón tay tinh tế trắng ngần kia bèn cầm lấy ấm trà, khéo léo nhẹ nhàng mà chăm chú rót trà ra chén nhỏ thêm lần nữa, hơi nước vấn vít, mơ hồ ẩn hiện gương mặt không xuất chúng nhưng thanh tú ưa nhìn.

"Trà ngon." Hắn chăm chú nhìn làn hơi nước bay bay, thấp giọng cười nói.

Mưa bụi lất phất vài ngày rồi biến mất, tiết trời trong trẻo như cũ. Khu vườn ngập tràn sắc hoa, cỏ cây xanh tốt. Hắn dựa nghiêng trên ghế mây trong vườn nhà, nâng chén tử sa thổi thổi khí nóng, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

1

Ông lão quỳ dưới đất run bần bật, nước mắt giàn giụa đã lâu.

Hắn than nhẹ một tiếng, ý bảo hạ nhân dìu lão dậy, "Bảo ngươi ngồi mà ngươi không chịu, quỳ ở đây làm gì..."

Ông lão vẫn quỳ mãi chẳng chịu thôi, khóc không thành tiếng: "Tiểu nhân hiếm muộn, đến già mới có con, nội tử không còn tại thế, khó khăn vất vả nuôi nấng tiểu nhi nên người, bây giờ chỉ có hai cha con nương tựa vào nhau... Xin công tử rủ lòng từ bi, bỏ qua cho tiểu nhi..."

1

Hắn hơi cau mày rồi lập tức cười khẽ nói: "Lão bá quá lời rồi. Đây vốn là chuyện tốt mà sao ngươi nói khó nghe đến thế? Ngươi cứ cầm một trăm lượng bạc về quê, làm ruộng cũng được, buôn bán nhỏ cũng được, dẫu sao cũng tốt hơn ở đây nghèo khó, đông sang rét lạnh... Về phần lệnh lang, bản công tử tự biết chăm sóc y cẩn thận, ngươi yên tâm là được..."

Thấy cả người ông lão run lên như lại muốn nói gì, ý cười trên mặt hắn vụt tắt, lạnh lùng cất tiếng: "Từ xưa có câu "rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt" là để chỉ người như ngươi đó... Ngươi phải suy nghĩ cho rõ ràng đi."

Ông lão đờ đẫn một lúc lâu, đột ngột dập đầu trước hắn mấy cái vang rền rồi yên lặng cầm túi bạc rời đi.

Hắn đắc ý cười cười, tay buông chén trà, chẳng đợi tối trời đã rảo bước về phía sương phòng trong hậu viện.

Đúng là nhà hắn có nuôi vài tiểu quan xinh đẹp, chẳng qua đều xuất thân lầu xanh, lả lơi có thừa mà thanh tú không đủ. Người trước mắt tuy không rực rỡ diễm lệ nhưng lại mang hương vị ngây ngô khác lạ.

Ngán ngẩm rượu nồng, chén trà xanh này xuất hiện rất đúng lúc.

Cửa phòng đẩy ra, người bên trong tựa như giật mình mà ngẩng đầu, trông thấy là hắn lại chầm chậm cúi xuống.

Hắn đóng cửa, mỉm cười tới gần mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy đường cằm nhỏ nhắn tinh xảo, bắt y ngẩng lên. Dáng vẻ lanh lợi thẹn thùng ở quán trà đã đi đâu mất, chỉ còn lại hoảng hốt và e sợ.

Nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại kia một cái, hắn cười khẽ: "Ta sẽ đối xử tốt với ngươi..."

Lớp lớp màn che bồng bềnh rủ xuống tựa như suối tóc thiếu niên đen nhánh, trùng điệp lan tràn, quấn quýt miên man.

Lúc tỉnh giấc chiều hôm đã buông xuống, ngọn đèn lưu ly sáng từ bao giờ, ánh lửa trong trẻo nhảy nhót, lập lòe soi chiếu gương mặt người trong lòng.

Thân mình tr@n trụi của thiếu niên cuộn tròn, lông mi run run để lộ bí mật rằng chủ nhân chưa từng say ngủ.

Hắn mỉm cười đưa tay vuốt v e tấm lưng mịn màng tinh tế, hơi lạnh từ lòng bàn tay phủ lên da thịt, người kia khẽ rùng mình.

"Ngươi tên là gì?"

Thiếu niên vẫn không dám mở mắt, đôi môi bị m*t đến đỏ hồng mim mím, tựa như vỏ trai cứng chặt không thể cạy ra.

"Thôi, thể nào tên cũng không hay, hẳn là "Tiểu Ngũ" "Tiểu Lục" linh tinh gì đó..." Ngón tay lướt qua hàng mi như cây quạt nhỏ, hắn nghiền ngẫm ngắm nhìn đôi mắt run rẩy bất lực, "Đi theo ta, về sau gọi ngươi là "Mính Nhi" là được... Biết chữ đó viết thế nào không?"

Hắn cười cười, ngón tay khẽ khàng viết lên lưng thiếu niên, chẳng ngờ lại chạm đến nơi bí mật ấy. Thiếu niên nhắm chặt mắt, hai má ửng đỏ. Thế là lại bị người kia kéo vào lồ ng ngực, thêm một phen điên loan đảo phượng, cảnh xuân kiều diễm.

Hắn vốn tự nhủ mình chỉ ham mê của lạ, chẳng được mấy ngày sẽ chán. Ấy thế mà một tháng qua đi, đêm đêm hắn vẫn chỉ nghĩ về thiếu niên đó. Nghĩ rằng phải uống chén trà này lâu hơn chút nữa mới có thể xua tan cơn ngán ngẩm trước kia.

Chỉ là dù đã nhiều lần cận kề da thịt, thiếu niên vẫn y như cũ, vẫn chưa thể rũ bỏ dáng vẻ ngây ngô. Vừa đổi tư thế đã xấu hổ rụng rời, phản ứng lúng túng vụng về tới cực điểm.



Chẳng hiểu sao hắn lại yêu thích dáng vẻ muốn nghênh đón còn giả vờ chống cự này đến thế, nhất định phải quấn lấy y làm cho tận hứng mới chịu bỏ qua.

Lúc đầu thiếu niên còn nhút nhát e sợ hắn, nhưng ngày dài trôi qua càng lúc càng thêm thân mật, cuối cùng y cũng bình tĩnh lại. Lúc rảnh rỗi y sẽ đi dạo quanh hậu viện, chăm hoa nhổ cỏ, chỉ là không biết do yên tâm nhiều hơn hay do nản lòng nhiều hơn.

Hắn nhìn tính cách thiếu niên, sợ rằng tiểu quan khác sẽ bắt nạt y, bèn ban cho y riêng một tiểu viện, hạ lệnh chỉ có hắn và tiểu tư tâm phúc của hắn được phép đi vào.

Như thế mới yên lòng.

Cứ vậy qua mấy tháng, phụ thân bắt đầu dạy hắn việc kinh doanh của gia đình. Sổ sách chồng chất như núi, tiệm vải, cửa hàng trải rộng khắp thành làm hắn sứt đầu mẻ trán.

Bận rộn mãi mới được thư thả một hôm, việc đầu tiên hắn làm là đi tới tiểu viện kia.

Hôm trước tuyết lành vừa rơi, tuyết trắng tích một tầng dày đặc, bước chân nghe sột soạt. Nhìn cả vùng trắng tinh chỉ in mỗi dấu chân mình, hắn mỉm cười bước qua cổng đá vòm.

Một làn hương đã lâu không thấy hòa cùng hương hoa lạp mai u tịch lan tràn.

1

Nhẹ chân bước tới, thiếu niên lặng lẽ ngồi trên ghế đá trong viện, ấy vậy mà chỉ mặc một tấm áo bông dày, trước mặt có chén trà nhỏ tỏa hương.

"Trời lạnh thế này sao không mặc thêm áo..." Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của thiếu niên, cười cười ghé bên tai y, "Có nhớ ta không?"

Gò má thiếu niên ửng hồng, dường như không dám nhìn hắn, chỉ rũ mắt nhìn hai bàn tay đan vào nhau.

Hắn biết thiếu niên hay xấu hổ nên chẳng đành lòng trêu ghẹo, cầm chén trà lên uống một hơi cạn sạch, cười nói: "Cống Mi?"

1

Lúc này thiếu niên mới ngẩng đầu, hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, lộ ra dáng vẻ vui mừng khôn xiết.

"Chẳng ngờ một tiểu thị ở quán trà nho nhỏ lại tinh thông trà nghệ đến vậy, mà hình như... còn rất thích trà." Hắn cười cười ôm thiếu niên vào lòng, để y ngồi trên đùi mình, "Nói cho ta nghe xem, người thích ta hơn hay thích trà hơn?"


Thiếu niên mím mím môi, vừa do dự vừa chăm chú nhìn hắn như là sợ nói sai điều gì.

Hắn cố ý nhíu mày làm bộ tức giận, giọng điệu cũng trầm xuống: "Còn phải nghĩ lâu đến thế ư?"

Vành mắt thiếu niên chợt đỏ hồng, đôi môi mỏng mấp máy, mãi mới nhút nhát dè dặt nói hai ra hai chữ "Công tử."

"Công tử làm sao?"

"... Thích... Công tử." Thiếu niên bị bức bách hai mắt rưng rưng, đôi môi cũng thêm mấy phần hồng nhuận.

Hắn không kìm nổi mà hôn lên, vừa hôn vừa bế thân hình mảnh khảnh kia vào phòng. Đưa tay vài cái, y phục thiếu niên trút bỏ, hắn thỏa mãn mỉm cười lau giọt lệ bên khóe mi thiếu niên. "Vậy công tử sẽ thưởng cho ngươi."

Cơ thể quấn quýt, dịu dàng vô hạn, Rõ ràng đã vùi vào nơi sâu nhất, kết hợp đến chặt chẽ nhất nhưng vẫn có cảm giác làm bao nhiêu cũng không đủ. Sau một hồi gi@o hoan, thiếu niên mệt mỏi mơ màng buồn ngủ, hắn lại giày vò ép y nói mấy chục câu "Thích" mới chịu buông tha.

Sáng sớm ngày hôm sau, dù không muốn hắn vẫn phải tiếp tục học cách quản lý việc trong nhà. Người đang kiểm kê hàng hóa trong tiệm vải mà đầu óc chẳng biết đã bay tới nơi nao.

Nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng hắn quyết định sai người đưa một tấm áo lông cừu về trước. Người đã gầy như thế, phải mặc ấm mới không cảm lạnh.

Lại bước vào tiểu viện, thiếu niên vẫn ăn mặc như trước, hắn không khỏi có chút buồn phiền: "Sao không mặc áo lông cừu ta cho ngươi?"

Thiếu niên lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Quý giá quá, ta không xứng..."

Buồn bực trong lòng hắn tan biến hết, thở dài ôm y vào lòng: "Công tử đã thưởng cho ngươi, ngươi cứ nhận là được, ngươi không cần mới làm ta tức giận..." Ngẫm nghĩ rồi lại cười nói: "Có gì mà không xứng, chỉ là một tấm da mà thôi, Mính Nhi của ta còn xứng với công tử là ta đây cơ mà..."

Thiếu niên vẫn luôn trầm mặc bỗng ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn hắn, sóng mắt nhu thuận như nhìn thẳng vào lòng hắn. Lòng hắn ấm áp, tiến lên nhẹ nhàng ve vuốt đôi môi thiếu niên, mỉm cười nói: "Nhìn xem ta còn mang cho ngươi thứ gì..."

Nói rồi hắn lấy từ sau lưng ra một bộ trà thất tứ bảo, đặt vào lòng thiếu niên.

1

Hắn vốn tưởng dẫu thiếu niên không tươi cười ra mặt thì trong lòng cũng khấp khởi hân hoan, may ra còn có thể ngượng ngùng chủ động một hồi. Chẳng ngờ thiếu niên chỉ nhận lấy, hồi lâu không lên tiếng.

"Không vừa ý?"

Hắn nhẹ nhàng bóp bóp khuôn mặt thiếu niên, thấp thỏm hỏi một câu. Thiếu niên cuống quýt rũ mắt, đôi môi mấp máy: "Đa tạ công tử."

Tuy không giống tưởng tượng nhưng cũng chẳng nhìn ra có gì không ổn. Hắn mỉm cười vuốt v e mái tóc dài của thiếu niên, thiếu niên chậm rãi nằm trên đùi hắn, ngoan ngoãn thuận theo làm lòng người trìu mến.

Hắn thường tự hỏi không biết rốt cuộc trong lòng thiếu niên suy tư điều gì, chỉ là chưa bao giờ đoán ra. Thế nhưng bản thân hắn dường như có gì đó khác lạ.

Xử lý công việc mệt mỏi vô cùng, nhưng lần nào ghé qua, nơi đó của thiếu niên cũng luôn có một ấm trà xanh làm lòng hắn thư thái. Có lần là Vũ Hoa, có lần là Ngọc Lộ.

2

Đôi lúc hắn cũng áy náy, trong nhà này thiếu niên chỉ quen biết mỗi mình hắn, thế mà sự vụ cứ bận rộn mãi, có khi mấy ngày liền không được gặp nhau. Những ngày ấy y sẽ làm gì?

Dường như hắn đã giam cầm y trong khoảng trời nho nhỏ đó, hoàn toàn ngăn cách với thế gian.

Thế là hắn nói với thiếu niên, nếu rảnh rỗi buồn chán thì ra ngoài đi dạo một chút cũng không sao. Hắn không sợ y bỏ trốn, dù rằng không hiểu tại sao.

Thiếu niên nhẹ giọng đáp vâng, nhưng không ra ngoài được mấy lần, tựa như hết thảy ngoài kia chẳng có gì hấp dẫn.

Cũng may thiếu niên không u uất trầm cảm, hắn lặng lẽ ghé thăm mấy lần, nhưng luôn luôn bị thiếu niên phát hiện. Thiếu niên hốt hoảng giấu giếm thứ gì đó, dù hắn truy vấn đến thế nào cũng đỏ mặt nhất quyết không chịu lấy ra.

Hắn không kiên trì tìm hiểu, dẫu có là gì cũng chẳng thể sánh bằng Mính Nhi của hắn, xinh đẹp sáng tươi, rung động lòng người.

Một năm qua đi, hắn đã gần nhược quán, cũng được ngợi khen là anh tuấn phóng khoáng, tài hoa phong lưu.

1

Không ngoài dự liệu, phụ thân sắp xếp chuyện hôn sự cho hắn, là nữ nhi của Triệu viên ngoại trong thành, khen rằng hiền lương thục đức, tinh thông tất cả cầm kỳ thi họa.


Tuy lòng hắn không muốn, nhưng biết rõ không thể cãi lời. Được yêu thương chiều chuộng vài năm, đã tới lúc hắn phải tu tâm dưỡng tính, sản nghiệp gia tộc sớm muộn cũng vào tay hắn, không thể để những thú vui nhất thời khiến hương khói đứt đoạn.

Thêm nữa, chẳng qua là thành thân mà thôi, hắn không nhất thiết phải đêm đêm kề cận thê tử, có thiếu gia nhà nào không tam thê tứ thiếp, nuôi vài con hát tiểu quan?

Tuy là nói như thế, nhưng nhìn thấy thiếu niên, hắn lại chẳng thể cất lời.

Lò sưởi trong phòng ấm áp, hắn tựa vào đầu giường, ngón tay vô thức quấn lấy một lọn tóc dài đen nhánh của thiếu niên, vòng qua vòng lại, nắm chặt rồi buông ra.

Cứ như thế mãi, chẳng biết đã qua bao lâu, thiếu niên vẫn luôn tĩnh lặng bất chợt lên tiếng: "...Công tử sắp thành thân rồi..."

Hắn ngẩn ngơ, mơ hồ "ừ" một tiếng.

Thiếu niên lại yên lặng, hắn vội vàng nói thêm: "Ta vẫn sẽ đối xử với ngươi như trước..."

Thiếu niên chầm chậm quay sang, đáy mắt trong veo, ánh nhìn nhu thuận, nhẹ giọng nói: "Ta hiểu."

Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống đất, hắn thở phào nhẹ nhõm rồi lại muộn phiền vì thiếu niên đồng ý thật nhanh. Đã ngóng trông y đừng để ý nhiều quá, nhưng cũng không muốn y chẳng thèm quan tâm.

Không bao lâu sau, đèn lồ ng treo cao, nến đỏ lay động, bầu không khí vui mừng rộn rã, tân nương kiều diễm thướt tha bước tới. Sau khi ngơ ngẩn bái thiên địa, kính rượu thân nhân bằng hữu, bữa tiệc ồn ào cuối cùng cũng tan.

Đầu óc lâng lâng chuếnh choáng say, hắn mơ màng nhớ đến buổi sáng tinh mơ một năm trước, khi ấy hắn cũng bước đi liêu xiêu thế này, bước vào một quán trà nho nhỏ, từ ấy về sau là một giấc mộng đẹp.

Mắt liếc nhìn phòng tân hôn, nhưng bước chân lại quen thói tiến về tiểu viện kia.

Băng tuyết đã tan nhưng cái lạnh đầu xuân vẫn còn đó. Tiểu viện vắng vẻ tĩnh mịch, dường như chủ nhân viện này đã đi ngủ từ lâu, không gian tối mịt một màu, không ngọn đèn nào thắp sáng. Hắn lặng lẽ đứng trước cửa viện một hồi, đến khi cơ thể tê tái lạnh buốt, cuối cùng cũng xoay người rời đi.

Ai nấy đều hâm mộ, tấm tắc tán thưởng hắn cưới được thê tử xinh đẹp như hoa, nhưng hắn cứ thấy thiếu thiếu điều gì đó. Đúng là không tệ, thê tử yêu kiều diễm lệ, thấu tình đạt lý, tinh thông thơ từ ca phú, cầm nghệ, họa nghệ càng thêm bất phàm.

Nhưng điều hắn không nguôi nhung nhớ vẫn là ấm trà xanh kia.

Sau khi thành thân, dường như phụ thân rất yên tâm về hắn, thỉnh thoảng sẽ khen hắn vài câu, giao cho hắn xử lý thêm rất nhiều phần công việc.

Ban ngày bận rộn, ban đêm hắn vẫn tranh thủ thời gian tới tiểu viện đơn độc ấy, như là làm nũng mà oán giận kể khổ với thiếu niên. Thiếu niên luôn luôn mỉm cười pha cho hắn một ấm trà mới, nhỏ giọng khuyên nhủ an ủi: "Là do lão gia coi trọng công tử..."

Bích Loa Động Đình tươi mát ngọt dịu, hương thơm và khói trắng bay bay, dù đã rời khỏi tiểu viện, mùi hương vẫn nương theo tay áo, quẩn quanh không dứt.

1

Một năm sau, trong nhà nói cười rộn rã, trưởng tử của hắn cất tiếng khóc chào đời. Hắn nhìn thân thể tròn trịa nho nhỏ trong lòng, mặt mày cực kỳ giống hắn, vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Hắn hưng phấn kể chuyện cho thiếu niên, kể cánh tay bé xíu trắng trẻo như ngó sen, gương mặt bụ bẫm non nớt, niềm vui khi được làm cha lan tràn khắp chốn.

Thiếu niên mỉm cười lắng nghe, không nói thêm gì.

Dần dần, hắn dành nhiều thời gian ở bên thê nhi hơn, còn tiểu viện cô độc kia thì càng lúc càng vắng vẻ quạnh quẽ.

Sau ấy, phụ thân bệnh nặng qua đời, toàn bộ sự vụ trong nhà dồn lên vai hắn. Lúc này hắn mới biết những công việc trước kia chỉ là muối bỏ bể, giờ đây cả gia đình này, hết thảy cơ nghiệp này mới là gánh nặng thực sự của hắn.

Làm thế nào để trấn an thúc bá biểu huynh, di nương tỷ muội, làm thế nào để ổn định gian thương quan lại, mỗi việc mỗi khác, nhưng hắn đều phải tự tay cáng đáng.

Dẫu muốn chơi đùa với con trẻ cũng chẳng có thời gian rảnh rỗi, chứ nói chi đến chuyện phong hoa tuyết nguyệt.

Chỉ là giữa những đêm dài mệt mỏi, hắn thường thường nhung nhớ hương thơm thanh mát thấm vào ruột gan. Tưởng tượng giá như có thiếu niên kề bên lúc này, ý cười sống động rót trà mài mực, thì vui thích biết bao nhiêu.

Nhưng nếu là vậy, trong nhà tất nhiên không thể thanh tĩnh yên bình như hiện tại. Mê muội tiểu quan là việc ngu ngốc khiến người ta không thể ngẩng mặt nhìn đời.

Xuân qua thu tới, ấy vậy mà đã mấy năm. Việc kinh thương cuối cùng cũng gọn gàng thỏa đáng, lại thêm phần rực rỡ phát triển. Gia đình ấm êm tốt đẹp, thê hiền tử hiếu, hoà thuận vui vẻ.

Tuổi tác càng lớn, những ham mê hưởng lạc một thời càng phai nhạt. Tiểu quan nơi hậu viện đã tẩu tán gần hết, mỗi người nhận một trăm lượng bạc, cầm lấy khế ước bán thân, từ nay về sau thoát khỏi thân nô lệ.

"Vị ở viện kia thì sao ạ?" Hạ nhân cẩn thận hỏi.

Hắn ngẩn ra, trầm tư hồi lâu mới chậm rãi lên tiếng, "Trước cứ giữ lại đã."


Giữ lại một lần, chẳng biết đã qua bao nhiêu ngày tháng.

Hắn biết mình vẫn muốn nhìn thấy người kia. Chỉ là xa cách lâu ngày, chẳng còn dũng khí gặp mặt nữa.

Nhưng rốt cuộc hắn vẫn đứng dưới cổng vòm bằng đá xám xịt. Tường đá bào mòn theo tháng năm tàn khuyết, dây leo khô héo treo trên cao, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua sẽ hóa thành bụi phấn.

Ta... Bao lâu rồi chưa tới nơi này? Hắn không dám tự hỏi.

Cỏ khô ảm đạm, cả vườn tàn úa. Giữa gió thu se sắt, người mặc áo xám đưa lưng về phía hắn lẳng lặng ngồi trên ghế đá, giờ khắc trôi qua, dường như chưa từng nhúc nhích.

Lại thêm một cơn gió lạnh, người kia đột nhiên ho khan kịch liệt, cả thân hình mong manh tưởng như chực chờ vụn vỡ.

Lòng hắn thắt lại, không khỏi tiến lên một bước.

Cành khô gãy vụn cất tiếng giòn vang, người kia sắp sửa quay đầu.

Một nỗi sợ không rõ nguyên nhân đột nhiên xâm chiếm tâm trí, hắn cuống quýt xoay người, vội vã rời đi, lòng thấp thỏm suy tư, chẳng biết người kia đã phát hiện ra mình hay chưa.

Hắn vẫn sợ.

Hắn sợ nhìn thấy ánh mắt u oán, sợ nhìn thấy dung nhan phai nhạt.

Thế là không bén mảng tới gần một bước.

Hắn cưới thêm một tiểu thiếp. Giống như biết bao phú hào thương nhân khác. Không phải vì thích, chỉ cứ thế cưới mà thôi.

Thích một người là cảm giác thế nào? Hắn không biết, hoặc có lẽ, là không còn nhớ rõ.

Hắn cảm thấy bản thân đã quên mất rất nhiều chuyện, thật sự là thế, hoàn toàn quên mất.


Nhi tử nhỏ nhất sắp sửa đầy tháng, giá lạnh mùa đông như thêm một phần mừng vui. Nhìn đám hạ nhân nha hoàn rộn ràng chăng đèn kết hoa, hắn bỗng nhận ra cõi lòng bằng phẳng bấy lâu đã chẳng còn gì gọi là vui vẻ.

Tùy ý dạo bước trong vườn, lại đi tới một nơi lạnh lẽo hiu quạnh. Cũng bởi vì thế mà mặt đất phủ đầy tuyết trắng không dấu chân người, thuần khiết tự nhiên.

Hai hạ nhân một trước một sau nâng thứ gì đó đi tới, nhìn thấy hắn thì chợt sững sờ rồi lập tức cúi đầu: "Lão gia."

Hắn gật gật đầu, nhìn tấm chiếu cỏ cuộn thành một bó trong tay hai người, thuận miệng hỏi: "Thứ gì đây?"

Hai hạ nhân nhìn nhau, do dự không lên tiếng.

Lòng hắn chợt hoảng hốt không nguyên do, yên lặng nhìn bó chiếu kia, ngón tay khẽ khàng run rẩy.

"Mang xuống đi..."

Hắn nghe thấy âm thanh vô lực của chính mình.

Nghiêng ngả liêu xiêu rời khỏi nơi âm u ấy, ánh nắng mặt trời đột ngột chiếu tới. Hắn đứng yên hít một hơi sâu như muốn xác nhận điều gì, từng bước từng bước đi đến tiểu viện đơn độc kia.

Hắn hy vọng chỉ cần bước qua cửa viện là có thể nhìn thấy bóng dáng người ấy ngồi trên ghế đá.

Thế nhưng viện tử trống huơ trống hoác, cành cây khô trơ trọi không còn lá, trên nền tuyết chỉ có hai hàng dấu chân hỗn loạn nhắc nhở hắn rằng từng có người tới nơi đây.

Chẳng biết đã đứng lặng trước phòng bao nhiêu lâu, hắn run rẩy đưa tay, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa có phần cũ nát.

"Kẽo kẹt" một tiếng, hắn dò dẫm tiến vào.

Nội thất bài trí không còn ngăn nắp như ngày ấy, mọi đồ vật phủ kín dáng vẻ cũ kĩ của tháng năm. Ngọn đèn lưu ly sứt một chỗ được dính lại cẩn thận. Tầng tầng màn trướng bên giường vẹn nguyên như cũ, chẳng qua màu sắc thanh nhã đã bạc phếch cùng thời gian.

Cuối cùng hắn không kiềm nén được, một tay kéo bỏ rèm lụa trước mắt, trên giường không bóng người, chỉ có một vết máu khô cạn rợn người.

Hắn đưa tay chạm vào, rồi như bị đâm mà vội vàng rụt lại, liên tục lùi về sau mấy bước, ngã xuống ghế ngồi bên cạnh án thư.

Người đâu? Người trong phòng này đâu?

Thiếu niên ngập tràn e sợ mà hết mực ôn hoà dịu dàng kia đã đi đâu mất rồi?

Hương trà thoang thoảng chầm chậm bay tới bên người, hắn mừng rỡ đứng dậy, tìm kiếm khắp nơi. Hương trà vẫn còn, vậy người ấy nhất định không sao, không sao đâu.

Đưa mắt trông thấy bộ trà thất tứ bảo trên bàn, hắn đột nhiên ngơ ngẩn, sau đó từ từ cúi xuống. Đúng là hương trà tỏa ra từ nơi đây, chẳng qua trà cụ chỉ yên tĩnh nằm đó, lạnh lẽo không hơi ấm.

Phải pha trà biết bao nhiêu lần mới có thể khiến những dụng cụ vô vị vô tình này thản nhiên tỏa ra hương thơm không thuộc về chúng? Bỗng dưng nhớ tới từng có đêm hắn lặng lẽ ghé qua không báo trước, thế nhưng bất kể khi nào cũng có một ấm trà xanh yên tĩnh đợi chờ.

Hắn như phát điên lùng sục khắp phòng, trên giường, dưới giường, tủ quần áo, giá sách, nơi có thể giấu người, nơi không thể giấu người, tìm kiếm tất cả không buông tha chỗ nào.

Rồi hắn chợt sững lại, thảng thốt nhìn rương gỗ mở toang. Hắn vẫn còn nhớ rõ, khi ấy thiếu niên hốt hoảng giấu gì đó vào rương này, dù hắn năn nỉ đến thế nào cũng chẳng chịu mở ra.

Đôi chân không chống đỡ nổi nữa, hắn chậm rãi khuỵu xuống, cầm chồng giấy Tuyên Thành được sắp xếp cẩn thận lên. Hết tờ này đến tờ khác chỉ có hai chữ viết nắn nót từng li từng tí.

Mính Nhi.

Đó là tên hắn đặt, vào lần đầu tiên họ gi@o hoan, hắn cười cười dùng ngón tay viết lên tấm lưng mượt mà của người kia.

Dường như hắn có thể nhìn xuyên qua những trang giấy đó, trông thấy vô số đêm đen cô tịch, thiếu niên không biết chữ ấy cúi đầu dưới ánh nến lập lòe, miệt mài tỉ mẩn, từng nét từng nét.

Trang này viết không đẹp, thiếu niên nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng xé đi. Trang kia ngay ngắn chỉnh tề, thiếu niên cong cong khóe môi, cẩn thận cất vào rương.

Lồ ng ngực đau như xé rách, hắn nắm chặt xấp giấy Tuyên Thành, những trang trên cùng lấm tấm vài vết máu.

Luôn luôn cho rằng người ấy không để ý đến mình, luôn luôn cho rằng người ấy bị ép buộc phải chịu đựng và tiếp nhận, nhưng chưa từng nhận ra quan tâm tinh tế và tấm lòng ngượng ngùng chân thật giấu trong từng chén trà, từng nét chữ.

Hắn chính là kẻ ép phụ thân y rời đi, trở thành chỗ dựa duy nhất của y trên đời này, rồi lại nhẫn tâm từng bước từng bước vứt bỏ y. Chiều hôm lá rụng ngày tàn ấy, hẳn là y đã nhìn thấy rồi? Nhìn thấy hắn hốt hoảng xoay người, nhìn thấy hắn tựa như ruồng rẫy mà chạy mất...

Mà bản thân hắn nào đâu hay biết vết máu đỏ u buồn sau lần quay bước rời xa?

"Mính Nhi..." Hắn thấp giọng gọi tên người ấy.

Căn phòng trống vắng lạnh lẽo, không lời hồi đáp.

"Ngươi ra đây đi... Công tử không tìm thấy ngươi..." Hắn nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói với khoảng không trống trải.

Chỉ có tiếng gió rít ngoài phòng, tựa như khóc than, tựa như oán trách, xót xa không dứt.

Các hạ nhân mới đến phủ rất lấy làm kỳ quái.

Lão gia nhà này chưa đến tuổi bất hoặc, nhưng chẳng hiểu tại sao lại giao tất cả sự vụ kinh thương cho đại thiếu gia mới vừa thành niên, rồi sống một mình ở tiểu viện cô độc hẻo lánh trong phủ.

1

Ai cũng biết nơi đó vừa cũ vừa nát, còn nghe nói từng có người chết, thế nhưng lão gia không hề kiêng kỵ, hình như còn vô cùng vui vẻ.

Họ thường nghe lão gia lẩm bẩm một mình trong tiểu viện, lặp đi lặp lại, "Trà ngon, hương thơm quá..."

Thi thoảng còn si mê gọi tên một người, "Mính Nhi, Mính Nhi..."

Thế nhưng hạ nhân vào dọn dẹp lại phát hiện ra thứ gọi là trà ngon ấy chỉ là một ít cặn bã năm xưa, mà trà cụ cũng đã hoen ố loang lổ từ lâu.

Hạ nhân cũ biết chuyện thì thầm truyền tai, người đã chết ấy là ái nhân của lão gia. Chẳng qua đã bị bỏ quên ở đây rất nhiều năm, tới tận khi chết đi.

Suốt những năm tháng đó, người ấy ăn mặc cần kiệm, dùng tất cả tiền dành dụm để mua lá trà quý, đêm đêm pha một ấm trà ngon, chỉ vì lo lắng ngày nào đó lão gia bất chợt ghé qua, lại không có trà mới thơm ngon tiếp đón.

Cứ thế cứ thế rất nhiều năm, trà thừa cạn khô theo gió, tích lũy, thành cặn.

Giống như người ấy, tình cảm ấy, mối duyên ấy.