Mặt trời xuống núi, Mặc Thuần Ngôn lững thững bước đi. Đến khi người thưa thớt dần, hắn ngẩng đầu lên đã thấy cổng thành Mộ Vũ.
Cổng đá xanh rêu phong, màu có chút lẫn khói tôn nghiêm, hằn in dấu ấn thời gian. Trên đỉnh môn vời vợi đề ba chữ Mộ Vũ Thành.
Trước đây nơi này vốn tên là thành Dịch Nam, năm hắn một tuổi liền đổi tên thành thành Mộ Vũ, cũng chính là tên đại sư bá nhà hắn, Quang Minh Môn Chủ Lâm Mộ Vũ.
Mặc Thuần Ngôn thấy trong lòng có xao động. Hắn một chút thương tâm, nhớ lại sư phụ hắn.
"Đại... đại tiên gia..."
"..."
Lại là ngươi?!
Mặc Thuần Ngôn bị âm thanh thiếu niên quen thuộc này làm cho muốn gục ngã, quay đầu hiển nhiên thấy Trương Lộc hồng hộc chạy tới, thở không ra hơi.
Đầu tóc rối loạn, đặc biệt là đôi giày vải mất một miếng kia. Chắc chắn là từ đêm hôm đó vẫn không ngừng đuổi theo hắn.
Trương Lộc đuổi tới mất nửa ngày chống gối thở dốc. Với kiểu người phàm chưa đầy hai ngày đã tiếp xúc với đủ loại quỷ thần trên trời dưới đất, Trương Lộc chính là cảm giác Tam Giới lộn vào nhau, quả là kỳ ba.
Mặc Thuần Ngôn chớp mắt nhìn.
"Ngươi còn đuổi theo ta làm gì?"
Trương Lộc nghe đến, lập tức ngẩng phắt đầu dậy. Hai đồng tử phản chiếu hoàng hôm, sáng trong kiên quyết, mày kiếm cau lại, hô lớn:
"Ta muốn! Ta muốn tu tiên!"
*
"... Ta đã xem qua những ghi chép sự kiện gần đây trong thành. Về Ma Vật tại sao đột ngột xuất hiện không có quá nhiều mấu chốt, nhưng trước hết chỉ có thể kết luận như vậy."
"Phương Môn Chủ nghĩ rằng phía sau có chủ lực điều khiển?"
Huyễn Giai Thần tỉ mỉ viết lại sự kiện vào một cuốn sách chỉ lớn hơn lòng bàn tay, lưu lại dấu nhiều lần lật mở qua năm tháng, nhưng vẫn chỉn chu không chút nhàu nát. Y cẩn thận dò hỏi lại Phương Bằng Nguyên.
Sau chuyến đêm hôm qua, đưa môn sinh trở lại môn phái, Huyễn Giai Thần lập tức tới chính điện Ngọc Tuyết để tham dự họp bàn. Mọi người nói, thế sự ly loạn, trích tiên không nhàn; đại khái nói đến Huyễn Giai Thần.
Cẩm Huyên Phường toạ Cẩm Huyên Huyễn Giai Thần, trước thuộc nội viện Cẩm Huyên Phái, môn đệ chân truyền của Minh Viễn Kiếm Chủ Nhan Tử Khuynh; nay trong thập đại tông sư, Ngọc Vân Kiếm Chủ, Cẩm Huyên Ngũ tông sư.
Bấy lâu nay Ngọc Vân Kiếm Chủ vẫn luôn là nhân vật lưu lạc khó gặp. Y tuy là tiên trưởng của thành Thanh Ca, nằm trong năm vị tông sư của Cẩm Huyên Phái, nhưng gặp được y kỳ thực ít. Huyễn Giai Thần không thường ở trong môn phái bế quan hay dạy dỗ môn đệ, mỗi lần hỏi tới y, Cẩm Huyên Môn Chủ đều chỉ cười hiền nói rằng y có công việc, cần đi nhiều nơi. Rốt cuộc trong năm chỉ có hai sự kiện chắc chắn có mặt y, là Kỵ Thiên Đài Lễ - lễ vọng ân sư tổ Tu Chân, và Bạch Thuần Truyền - lễ khai tông Cẩm Huyên Phái.
Người này dáng vẻ đoan chính, tướng kiện thanh thoát, ngũ quan có phần nghiêm khắc lạnh lùng, tựa trúc tựa tùng, tiên phong đạo cốt. Nhắc đến kỳ tài, có ai thuộc Ngũ Đại Phái mà không phải thiên tư cực phẩm, còn nhắc đến Huyễn Giai Thần, tuyệt phải là bàn tay chế dược của y.
Nói không quá đáng, chỉ cần là y, không tin có bệnh không thể chữa; trừ phi làm người chết sống lại.
Thế nhưng một mặt trích tiên vân đạm phong khinh, những điều trên cũng chỉ dừng lại ở lời đồn, chưa có ai chứng thực. Còn chưa hết, người này còn có tai tiếng bay xa hơn.
Nghe đồn, năm xưa ở Kim Liên Phường, đệ nhất kỹ nữ khai lễ ném tú cầu tuyển chồng; không hiểu trích tiên phương nào lại trùng hợp ở đó, chủ động đón tú cầu của nàng, một nước mang nàng đi mất. Tiên trưởng trong lời đồn đó, chính là Huyễn Giai Thần. Thế nhưng về sau, y cũng không có phu nhân, càng không nghe tin tức gì về vị đại hoa khôi Kim Liên Phường kia. Nghe đồn, Huyễn Giai Thần có một ngôi nhà ở ngoại ô Thanh Tuyết, lâu lâu người ta sẽ thấy có tiếng hài tử chơi đùa trong sân; mỗi khoảng thời gian lại là những đứa trẻ khác nhau. Không biết Giai Thần Quân với đám trẻ này có quan hệ gì.
Cũng chẳng rõ chuyện trên thực hư rốt cuộc như nào, nhưng đảm bảo đám tin xấu này truyền đi thực nhanh thực rộng. Trần đời ai chẳng thích chuyện xấu của người khác. Chỉ cần nhắc đến Giai Thần Quân, không bàn liệu có phải tiên giả trong giới hay người trong thiên hạ hóng chuyện bát quái, chắc chắn trong lòng nghĩ đến đầu tiên chính là "gieo giống toàn thiên hạ".
Mà hiện tại nhìn người "gieo giống toàn thiên hạ" chính đáng ngồi luận chuyện cùng Phương Môn Chủ, chúng tiên hữu đây bỗng có chút, không biết làm sao cho phải.
Trong lớp học kế bên có một nhân vật ngươi chưa gặp bao giờ, nhưng cả lớp ngươi đều nói y lòng dạ tiểu nhân xấu tính vô cùng. Vô vàn câu chuyện theo gió bay tới, dần dần ngươi liền mặc định người kia lòng dạ hẹp hòi. Bỗng một ngày đẹp trời ngươi đụng y, liền nhận ra tác phong của cái người "lòng dạ hẹp hòi" này cũng thật quá đàng hoàng rồi?! Chưa bàn giả nhân giả nghĩa thế nào, loại mặt mũi này dù có lòng dạ tiểu nhân cũng đáng giao du đó.
Đêm khuya ngày hôm qua, Huyễn Giai Thần trên mặt không tia mệt mỏi, càng không một phút nào chậm trễ họp bàn. Phương Bằng Nguyên ôn hoà khuyên y nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, họp bàn có thể để ngày mai. Huyễn Giai Thần chỉ nho nhã từ chối, cuộc họp với y liền lập tức bắt đầu, tôn trọng lịch trình vô cùng.
Cung cách làm việc của Huyễn Giai Thần vô cùng tỉ mỉ, vậy nên cuộc họp kéo dài tới tận sáng sớm hôm nay.
Phương Bằng Nguyên cau nhẹ mày, mi mắt có chút lay động:
"Việc này... Oán niệm không tự thân tụ hợp. Việc có thế lực thao túng chúng không vô lý, thế nhưng ta luôn nghĩ đến trường hợp này sau cùng. Việc ly hợp oán niệm theo ý mình là chuyện không tưởng, cổ kim chưa từng có, vậy thế lực này phải mạnh đến mức nào? Không chỉ mười, hai mươi năm có thể làm cả một giới ly loạn điên đảo như thế cục hiện tại được. Ngoại trừ trời đất, ta thiết nghĩ không còn điều gì có thể lay chuyển một đại giới. Vậy nên, ác linh trên thiên hạ, có lẽ không phải một thế lực đồng nhất."
Huyễn Giai Thần nhìn lại Phương Bằng Nguyên. Trong mắt y chỉ có lòng hồ trong veo sâu hút, khòng rõ ý vị. Y đóng lại quyển sách:
"Nguồn cơn còn phải truy cứu lâu dài."
Phương Bằng Nguyên gật đầu, đối với vị này tin đồn y nghe được không hay lắm, nhưng tác phong làm việc rất đáng nể phục. Chỉ riêng việc đêm qua Huyễn Giai Thần tới ứng cứu trước cả Ngọc Tuyết Phái, cũng đủ để y gạt đi toàn bộ tin đồn không hay kia.
"Huyễn lão sư nói phải. Họp bàn nên kết thúc tại đây thôi. Lão sư, ngươi cũng mệt rồi, thỉnh về mộc thất nghỉ ngơi."
"Đa tạ."- Huyễn Giai Thần vậy nhưng đứng dậy - "Nhưng ta phải cáo biệt chư vị ở đây. Nếu có biến sự, phiền Phương Môn Chủ hãy cứ báo đến ta."
Một trưởng lão đáp lời y:
"Giai Thần Quân xin đừng khách khí. Nhưng có điều gì lại vội vã như vậy? Tiên sinh lao lực rồi..."
"Ta có một đồng học cũ đã lâu không gặp." - Huyễn Giai Thần ngập ngừng đôi chút, hàng mi dài mỏng phủ xuống bụng mắt một hàng rẻ quạt mờ mờ - "Nếu không nhanh chóng, chỉ e không tìm lại được y nữa."
*
"Tiên... Tiên gia, bây giờ... chúng ta đi đâu?"
Sau lời khẳng định quyết liệt của Trương Lộc, Mặc Thuần Ngôn cảm động hậu sinh khả uý, vui vẻ tha bạn nhỏ này theo.
Mặc Thuần Ngôn nghiêng nghiêng cái cổ mỏi:
"Ta đưa ngươi lên cho Hạ Cẩm Vân. Nhưng trước tiên ta phải trở về Quang Minh Phái đã."
Trương Lộc nhận được câu trả lời như không. Hạ Cẩm Vân? Quang Minh Phái? Cuối cùng quyết định bảo trì im lặng, tóm lại cứ đi theo đại tiên gia là được.
Mặc Thuần Ngôn có chút tiếc rẻ. Dù hắn có hứng chí bừng bừng thế nào thì trước sau gì cũng không phải Vận Linh Sư, thậm chí còn chẳng phải tu tiên giả, muốn cũng không thể đích thân dạy dỗ mầm non tươi mới này được. Kỳ thực, cuộc đời ngắn ngủi kiếp trước của hắn chưa bao giờ nhận được loại cảm khái này. Thứ nhất, các lão sư hay trưởng bối hoặc chê bai coi thường hắn, hoặc cả ngày cằn nhằn hắn làm môn đệ chân truyền thuộc Ngũ Đại Phái mà không biết cấp tiến gì hết. Rốt cuộc, chỉ có sư phụ là bao dung hắn, dù hắn có làm gì cũng chưa từng thất vọng về hắn. Thứ hai, đồng môn trạc tuổi, có vui vẻ xã giao, kết thù xã giao, nghiệm đấu xã giao, hoặc là chí cốt ngoài mặt khinh khỉnh chẳng coi hắn ra gì, cũng có loại chí cốt mà như xã giao. Thứ ba, hậu bối vẫn luôn xa cách. Thứ tư, quân thần Ma Giới - một đám vương khống. Thực sự mà nói, để hắn gặp được thiếu niên đời sau lanh lợi nhiệt tâm, thành kính nể phục hắn như vậy, kẻ nửa tiên nửa ma không giống ai Mặc Thuần Ngôn không phải chỉ cảm thấy không tệ, mà chính là thật vi diệu. Cảm giác của trưởng lão đã đắc đạo sống trên đời nhiều năm tìm kiếm hạt giống hậu thế gửi gắm niềm tin. Chính là vậy.
Đi thêm hai ngày đường, nhà cửa thưa thớt dần, đường đi cũng bắt đầu dốc hơn chút đỉnh, bóng cây um tùm.
Tới chân núi rồi.
Đêm hôm trước đã dặn dò hôm nay đường núi dài, nên Trương Lộc đã chuẩn bị tốt. Đã đi suốt cả ngày cũng không thấy quá mệt. Dù sao trước đây cũng sống bằng nghề lên núi đốn củi, sơn đạo không phải vấn đề.
Mặc Thuần Ngôn đánh giá Trương Lộc thực rất tốt, vừa lanh lợi vừa ngoan ngoãn. Nếu không có đại biến khi xưa, hắn từng nghĩ có khi nào hắn cũng sẽ làm một tông sư Quang Minh Phái không? Khổ nỗi Mặc Thuần Ngôn khi ấy còn chưa dứt câu, La Mộ Tuyết đã lạnh lùng nói: "Đừng nói đến Quang Minh tông sư, còn phải xem ngươi có xuất môn nổi không đã."
Mặc Thuần Ngôn chậm lau nước mắt.
Hắn vừa bước đi vừa xem lại đôi giày thanh lương được tặng ở Kỳ Hoa trấn. Giày trắng đan tỉ mỉ, khuôn chân nhỏ nằm trong lòng bàn tay hắn. Trương Lộc nhìn đến nó, liền bất giác nói khẽ:
"Tân nương hài?"
Mặc Thuần Ngôn nhìn cậu. Trương Lộc hiểu ý, chỉ vào đôi giày hoa mà nói:
"Ở Kỳ Hoa nam nhân muốn cầu hôn cô nương nào, phải tự đan giày để nàng đi trong ngày cưới."
"Ồ? Ta ngang qua Kỳ Hoa, được một nhóm thiếu nữ tặng cho???"
Này tính là ý gì??
Trương Lộc nhất thời cạn lời. Cuối cùng đành dẹp không khí gượng gạo qua một bên, nói:
"Thôi thì... ngài mang về tặng lại cho tiểu nương tử là được đi. Người trong lòng ngài hẳn thật đẹp ha, giống như tiên tử..."
Trương Lộc vẫn luôn mặc định người tu tiên kết đạo lữ rất xinh đẹp. Nữ nhân tu tiên phi phàm thoát tục, mang khí vị ôn hoà nhẹ nhàng, điềm đạm đáng yêu... Dáng vẻ nào cũng đáng mong đợi vô cùng.
"Ta thích nam nhân cơ."
*****
???????? Thuần Ngôn sinh thần bình an:333 ????
????????????????