Tra Công Tự Có Trời Thu

Chương 3




Edit: Mạn Già La

Tần Triều Mộ đang đọc đến gần cuối cuốn tiểu thuyết thì cửa phòng bệnh bị đẩy ra.

Người đến là Giản Nhân, vẻ mặt trên mặt hắn rất xuất sắc, mang theo nụ cười nhẹ nhàng, lại có chút tức giận vì bị lừa.

Giản Nhân vào cửa, đặt đồ trong tay lên tủ đầu giường, “Kiểm tra xong anh đã hỏi bác sĩ rồi, sau đó mới biết em vốn không nhiễm HIV, thật là hết cách với em mà, sao nhiều năm vậy rồi mà vẫn không thay đổi thế.”

Tần Triều Mộ không đáp, chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Giản Nhân sửng sốt, hai tuần nay, hắn chưa thấy Tần Triều Mộ cười với hắn lần nào, bây giờ đột nhiên nhìn thấy, tâm ngứa tay cũng ngứa, không nhịn được vươn tay muốn xoa mặt cậu.

Giản Nhân vừa nâng tay lên, đã bị Tần Triều Mộ dùng sách chặn lại.

“Giản tiên sinh.” Tần Triều Mộ vẫn cười, nhưng càng nhìn càng cảm thấy nụ cười kia có vẻ công thức hoá, không chạm đáy mắt.

Giản Nhân lập tức nhận ra, vẻ mặt này của Tần Triều Mộ còn chẳng phải là khi đi làm, dùng để che giấu sự không kiên nhẫn của mình lúc đối mặt với những khách hàng không nói lý lại không thể không tiếp tục ứng phó sao.

Lập tức trong lòng Giản Nhân có chút hụt hẫng, thật ra hắn hiểu rất rõ Tần Triều Mộ, trên cơ bản chính thái độ này cũng kéo dài khoảng cách giữa hai người. Nhưng Giản Nhân chỉ có thể giả ngu, bằng không hắn thật sự không biết mình còn lý do gì để tiếp tục ở lại đây “Triều Mộ, lúc anh đến còn cố ý đi đường vòng để mua món ăn vặt em thích này, có muốn ăn chút không?”

Nói rồi, Giản Nhân mở chiếc túi trên tủ đầu giường ra, bên trong là một hộp cơm, vừa mở nắp, một mùi vị cay nồng toả ra, Giản Nhân ngửi thử “Thơm quá.”

Tần Triều Mộ lần này là cười thật “Giản tiên sinh, thèm ăn thì đi ra ngoài ăn.”

“Không phải, anh đặc biệt mua cho em mà.” Giản Nhân giống như hiến vật quý.

Dùng sách che khuất nửa khuôn mặt dưới, Tần Triều Mộ ngửi được mùi mực, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn, cậu lãnh đạm nói ra sáu chữ “Tôi bị ung thư dạ dày.”

Nghe thế, mặt Giản Nhân đỏ như mông khỉ, hắn chỉ cảm thấy mình vừa bị một bàn tay vô hình tát bốp bốp mấy cái, đau điếng.

Hắn cầm hộp cơm có hương vị gay mũi, kẹt trong phòng bệnh giống như tên hề đang nhảy nhót.

“Sao không nói sớm cho anh biết em bị ung thư dạ dày?” Sửng sốt một lúc lâu, Giản Nhân mới chậm rãi đậy hộp cơm lại, buộc chặt miệng túi.

Tần Triều Mộ mở cửa sổ ra, muốn xua tan mùi hương trong phòng, nghe vậy chỉ nhướng mày “Một chút việc riêng thôi.”

Khung cảnh nhất thời trở nên yên tĩnh, Giản Nhân thật sự không biết nên nói gì nữa, bởi vì bất kể hắn nhắc đến đề tài gì, Tần Triều Mộ đều có thể thoải mái phá hỏng.

Hắn muốn đi ra ngoài vứt đồ rồi lại quay lại “Anh đi ném cái này chút nhé.”

Hắn nâng chiếc túi trong tay lên.

“Đi thong thả không tiễn.” Tần Triều Mộ lại cầm sách lên.

“…… Lát nữa anh sẽ quay lại.”

Tần Triều Mộ cũng không ngẩng đầu lên “Đừng, ảnh hưởng tâm trạng đọc sách của tôi.”

“…………” Giản Nhân không nói nên lời, quay đầu bước đi.

Ném chiếc túi vào thùng rác cuối hành lang, Giản Nhân rút điếu thuốc ra, đang định châm lửa thì bị một y tá đi ngang qua chặn lại.

“Tiên sinh, bệnh viện không thể hút thuốc.”

Giản Nhân đang bực bội, tự nhiên sắc mặt cũng chẳng tốt gì “Cút!”

Y tá hoảng sợ, ăn mặc nhân mô cẩu dạng* còn tưởng rằng dễ nói chuyện lắm, ai dè lại là loại đức hạnh này.

[*] Bề ngoài mang hình dáng con người, nhưng bên trong tư cách/tính tình/phẩm chất thấp kém.

Thấy y tá còn chưa đi, Giản Nhân âm trầm nhìn chằm chằm cô, sợ đến mức y tá thu lại lời muốn nói về, vội vàng rời đi.

Giản Nhân sắp hút xong điếu thuốc, liền nghe thang máy “Đinh” một tiếng, một người đàn ông cao lớn đi ra.

Người đàn ông cao lớn tay trái cầm bó hoa, tay phải cầm hộp cơm giữ nhiệt, vừa bước ra khỏi thang máy đã nhìn thấy đuôi thuốc lá trên tay Giản Nhân, một giây sau, trong mắt anh lộ ra một chút khinh thường.

Giản Nhân trừng mắt, ánh mắt kia như đang nhìn kẻ thù giết cha hắn, dù trước đây hai người chưa từng gặp mặt.

Người đàn ông cao lớn cười chế giễu, sau đó không nhìn hắn nữa, sải bước đi.

Kể từ khi công ty phất lên, Giản Nhân chưa có ngày nào chịu nhiều nhục nhã như vậy, hắn hằn học nhìn bóng lưng của người đàn ông cao lớn kia, như thể chỉ một giây nữa thôi là sẽ lao lên cắn người.

Nhìn nhìn, Giản Nhân cảm thấy có gì đó sai sai, người đàn ông cao lớn xoay người rồi rẽ vào phòng bệnh của Tần Triều Mộ.

Giản Nhân ném tàn thuốc xuống đất, nhanh chóng đi theo.

“Có người hút thuốc trong hành lang, anh sợ ảnh hưởng đến em, nên đóng cửa trước nhé.”

Giản Nhân mới vừa đuổi tới trước cửa, thì nghe thấy câu này, rõ ràng hắn chỉ cách phòng bệnh có vài bước, lại bị tiếng khóa cửa “lạch cạch” nhốt bên ngoài.

Giản Nhân muốn đá cửa, nhưng lại muốn giữ vững phong độ trước mặt Tần Triều Mộ, không thể song toàn, hết cách, hắn chỉ có thể nằm trên ván cửa nghe lén.

Ngụy Vũ hộp cơm giữ nhiệt vào tay Tần Triều Mộ “Canh dưỡng dạ dày, em uống chút đi, lúc mẹ anh còn sống anh thường hầm cho bà uống.”

Tần Triều Mộ vừa lúc đọc xong kết cục, vừa đặt sách xuống, Ngụy Vũ liền đi tới, Tần Triều Mộ cầm hộp cơm mà chẳng hiểu gì “Sao anh lại tới đây?”

“Bệnh viện còn có chút thủ tục chưa làm xong, anh thuận tiện đến xem em.”

Ngụy Vũ vừa cắm hoa vào chiếc bình rỗng vừa trả lời.

Ý của Tần Triều Mộ không phải là ý này, ý của cậu là “Tôi và anh có quen nhau sao?”

“Không quen.” Ngụy Vũ cười “Nhưng sau này sẽ quen thôi.”

“……………” Tần Triều Mộ không biết nên nói gì luôn, nhưng người ta cũng đã đưa canh dưỡng dạ dày đến tận tay mình rồi, dù sao cũng phải cảm ơn.

“Cảm ơn.”

Ngụy Vũ cắm hoa tay dừng một chút “Không cần không cần, coi như em giúp mẹ anh uống đi.”

Tần Triều Mộ: “…………”

Lời vừa ra khỏi miệng Ngụy Vũ liền ý thức được mình nói sai, vì che giấu sai lầm, anh lại thêm một câu “Hôm nay mẹ anh sẽ hoả táng.”

Tần Triều Mộ: “……………”

Ngụy Vũ thật muốn tự tát mình một cái, không muốn làm cho cảnh tượng thêm xấu hổ, Ngụy Vũ chỉ có thể bày tỏ ý đồ mình đến “Hôm qua em nói mình độc thân là thật sao?”

Uống một ngụm canh, Tần Triều Mộ gật đầu.

Trong lòng Ngụy Vũ vui vẻ, chậm rì rì cắm đoá hoa cuối cùng vào bình “Vậy sau này anh đến gặp em, có thể mang hoa khác cho em được không?”

Cháo rất ngon, chảy vào dạ dày rất ấm áp, đặc biệt thoải mái, Tần Triều Mộ húp thêm một ngụm nữa “Cái gì?”

Vành tai Ngụy Vũ lặng lẽ đỏ lên “Chẳn hạn như, hoa hồng gì đó.”

Giản Nhân ở ngoài cửa nghe vậy cũng không nể mặt nữa, dùng chân đạp cửa, nhưng do hắn không nắm vững tư thế, cũng đánh giá quá cao thực lực của mình, nên đá chân xuống——

Cửa thì ổn, nhưng chân sưng.