Tra Công Trọng Sinh Sổ Tay

Chương 57




“Hả?” Trang Húc Nhiên nhướng mày, thấy Diệp Lăng quả thật không thèm để ý, liền nở nụ cười, cậu hỏi Diệp Lăng: “Vậy còn anh, khi còn bé anh như thế nào?” Bản thân cậu cũng không phải sợ bị phát hiện, thứ để trong lòng thuần túy là thái độ của Diệp Lăng mà thôi.

Lúc trước còn tưởng rằng khi quay lại Diệp Lăng sẽ không muốn gần gũi với mình, kết quả hiện tại xem ra khá tốt, Diệp Lăng thậm chí dám nói yêu mình cả khi ở nhà.

Xem như chuyến đi này nhận được kinh hỉ (vui mừng ngạc nhiên) ngoài ý muốn.

“Anh?” Diệp Lăng nhớ lại rồi nói: “Anh không thích chơi cùng mấy đứa con gái, mà con trai cũng không có cái gì đặc biệt để tụ tập.” Hồi tưởng lại một chút ngày mình còn nhỏ, thường xuyên ôm sách đọc, hoặc là đi theo cha mẹ ra đồng làm việc, không giống như mấy đứa nhỏ khác chơi đùa nghịch ngợm.

Tính cách của hắn là như vậy, kỳ thật chỉ đơn giản là một người nhàm chán, đầu óc không linh hoạt, cũng không có thông minh.

Những điều này Diệp Lăng cũng biết rõ, cho nên đã từng rất nghi hoặc, bản thân muốn khen cũng chẳng có gì để khen, vì sao Trang Húc Nhiên lại thích?

“Tưởng tượng được.” Trang Húc Nhiên cười cười, hai tay chống xuống giường nhìn Diệp Lăng.

“Ừ, anh không có gì hay để nói.” Trong đầu Diệp Lăng xoay một vòng nửa đời trước của mình, lắc đầu, sau đó đột nhiên a một tiếng, đi lục lọi lung tung.

“Anh làm gì vậy?”

“Ảnh chụp.”

Chờ Diệp Lăng lần nữa quay lại giường, trong tay hắn cầm hai tấm ảnh, một tấm là lúc được trăm ngày tuổi, một tấm là lúc sáu tuổi, cất giữ cũng không tệ.

Trang Húc Nhiên một tay đoạt lấy, cả hai tấm đều muốn.

“Chậc chậc.” Cậu nhìn kỹ tấm hình khi Diệp Lăng còn bé, quả nhiên từ nhỏ đã mang theo cặp mắt ngơ ngơ ngác ngác, nhưng mà được cái gương mặt đáng yêu, đôi mắt tạm thời cũng cho là đẹp đi, đền bù vào chỗ không có đủ tinh ranh.

“Nếu em không thích thì trả lại cho anh.” Diệp Lăng giơ tay muốn lấy về.

“Không được.” Trang Húc Nhiên lập tức giật lại, cất vào trong vali của mình, một bộ dạng muốn độc chiếm.

Diệp Lăng biết rõ, hai tấm hình của mình đã một đi không trở lại. Tuy rằng rất quý giá, chỉ có vỏn vẹn hai tấm, nhưng mà tất cả đều cho Trang Húc Nhiên, Diệp Lăng lại không cảm thấy đau lòng.

Hắn nghĩ về sau, mình không có bên cạnh người ấy, tốt xấu gì để lại một tấm hình coi như là chút kỷ niệm.

Nhưng mà đột nhiên nghĩ đến, có lẽ về sau Trang Húc Nhiên sẽ hận mình muốn chết, hai tấm hình này đoán chừng sẽ dùng để mắng chửi kẻ tiểu nhân đi?

Cả người run lên một cái, Diệp Lăng vội vàng lắc lắc đầu, không nên nghĩ những chuyện sau này nữa.

Bởi vì chỉ cần tưởng tượng, trái tim liền co rút, đau đớn.

Hắn nhìn nhìn Trang Húc Nhiên đang vui vẻ một mình, xỏ dép lê vào từng bên rồi nói: “Đi, ra ngoài ăn tào phớ.”

“Được, anh thích ăn mặn hay là ăn ngọt?” Trang Húc Nhiên một bên xỏ dép một bên nói, từ trên cao mà nhìn xuống Diệp Lăng, cậu cảm thấy nhìn ở góc độ này, có loại vui mừng không thể giải thích được, cảm thấy như được nâng trong lòng bàn tay.

Trên thế giới này chuyện mà không thể kháng cự được, có lẽ chính là chuyện người yêu đối tốt với mình.

“Anh thích ăn ngọt.” Diệp Lăng mỉm cười nhìn cậu, không thay đổi tư thế, vẫn là ngồi xổm trước mặt.

“…” Trang Húc Nhiên nghiêng đầu nhìn hắn, bản thân thì cười không ngừng, hai mắt rực rỡ mà nói với hắn: “Có một ca khúc hát thế nào ta? Em nguyện cứ nhìn vào đôi mắt anh như vậy?”

(Nhạc phim biệt thự táo đỏ: Cứ thế cứ thế yêu anh.)

“Chưa từng nghe qua.” Diệp Lăng nói là thật, hắn không thích nghe nhạc.

“Ừ, lần tới tìm cho anh nghe.” Trang Húc Nhiên nói, chính mình tại thời điểm trung nhị, từng có mơ ước làm về âm nhạc.

(Trung nhị (中二) Xuất phát từ cụm từ “bệnh trung nhị” (gọi là chứng mồng hai) là tục ngữ của người Nhật Bản – chỉ sơ trung năm hai (tương đương với lớp 8 bên mình), thanh thiếu niên ý thức về cái tôi quá lớn đặc biệt là trong lời nói và hành động, tự tưởng coi mình là trung tâm. Mặc dù gọi là “bệnh” nhưng nó không cần thiết phải chữa, y học cũng không cho vào “bệnh tật”. Ở Việt Nam, “bệnh trung nhị” có tên gọi khác là “bệnh tuổi dậy thì”.)

Nhưng mà cái đó không thực tế, thời điểm gặp được người mình yêu, một cái nhạc sĩ hạng hai không thể đảm bảo cho cuộc sống được.

Trong tay là sự nghiệp có thể kiếm ra tiền, khiến cho Trang Húc Nhiên càng  thêm tự tin, theo đuổi cuộc sống của riêng mình.

Diệp Lăng như bừng tỉnh đại ngộ nói: “Thì ra em là người như vậy.” Hắn đột nhiên càng lúc càng hiểu rõ Trang Húc Nhiên, đúng vậy a, kỳ thật là một người sống nội tâm, giàu tình cảm, cố chấp trong tình yêu.

Thanh xuân năm ấy, tồn tại thế giới nội tâm xinh đẹp, cậu tự vẽ nên bức tranh tình yêu của riêng mình, cùng với nụ cười rực rỡ chói sáng.

Cùng với một tên đầu gỗ như mình thì lại tương phản hoàn toàn, cho nên không rõ, sao lại thế.

Sao có thể cho một người như vậy yêu trúng mình, Diệp Lăng khổ sở nghĩ.

Sao có thể…

“Sao bỗng nhiên không vui vậy?” Trang Húc Nhiên nâng mặt Diệp Lăng lên, cười cười hôn nhẹ hắn, giày vò một lát.

Bản thân cũng có thể nhìn ra được, cậu rất vui vẻ.

“Nói yêu em lần nữa đi?” Cậu nhỏ giọng năn nỉ.

“Anh yêu em.” Bờ môi Diệp Lăng dán vào lỗ tai cậu, nhẹ nhàng nói.

“Thật sự?”

“Thật sự.”

Trang Húc Nhiên vòng tay qua cổ Diệp Lăng, dựa vào bờ vai hắn: “Em cũng yêu anh.”

Tào phớ mềm mềm, ăn cả hai bát lớn, no căng cả bụng.

Hai người ngồi trên ghế không muốn nhúc nhích, mẹ Diệp nhìn thấy liền nở nụ cười, gọi bọn họ: “Ra ngoài đi lại một chút, cho dễ tiêu, nếu không buổi tối làm sao mà ăn cơm?”

Diệp Lăng nói: “Mẹ trời sắp tối rồi, chúng con không đi đâu.”

Trang Húc Nhiên nói: “Dạo hai vòng trước sân nhà anh được không.”

Diệp Lăng không có biện pháp, đứng lên dẫn Trang Húc Nhiên ra sân.

“Ồ, đây là cây khế?” Trước sân nhà Diệp Lăng có một cây khế mọc dựa vào tường, là cây ghép, không quá lớn, nhưng mà có thể ra trái.

“Ừ, tới đây cho thỏ ăn.” Dưới cây khế, có một ***g thỏ rất lớn. Bên trong có hai bé thỏ trắng, là của Diệp Vân nuôi.

“Lấy cái gì cho nó ăn?” Trang Húc Nhiên nhìn thấy, Diệp Lăng trực tiếp hái xuống mấy lá khế non cho thỏ ăn.

Mà thỏ con thật sự ăn nó.

“Em tưởng cho thỏ ăn ngũ cốc.” Trang Húc Nhiên học theo bộ dạng của Diệp Lăng, hái xuống lá khế non cho thỏ ăn.

Diệp Lăng kỳ quái mà nhìn cậu một cái, bởi vì ở nông thôn nuôi thỏ mà cho nó ăn ngũ cốc thật sự rất kỳ quái.

“Cho dù không ăn lá cây, có thể ăn su hào bắp cải, nuôi thỏ ở nông thôn đều là như vậy.” Hắn nói, không cảm thấy cho ăn như vậy thì có cái gì không đúng.

“Vẫn là đừng cho ăn, cẩn thận em gái anh kiếm anh trách móc.” Trang Húc Nhiên nói, kéo hắn ra không cho hái lá nữa. Thực lo lắng Diệp Lăng cho thỏ ăn sai cách, lại gây gổ với em gái.

“Không sao đâu.” Diệp Lăng nói, nhưng cũng không đút nữa, đám thỏ dùng ánh mắt đáng thương nhìn bọn họ, tại sao lại không cho ăn…

Trang Húc Nhiên lấy điện thoại ra, chụp hai con thỏ một tấm.

Gửi cho đám bạn: Thỏ và cây khế nhà Diệp Lăng.

Sau khi ăn cơm tối xong thì nhận được tin nhắn trả lời của đám bạn thân, Tào Chính nói: “Con thỏ là một đôi hay cả hai đều là đực? Cây khế có thể ra quả sao? Nhất định là chua a, đừng hỏi tớ làm sao mà biết.”

Tiếu Chí Hiên gửi đến một khuôn mặt tươi cười: “Chúc hai cậu chuyến đi vui vẻ. PS: Nhưng mà đang ở nhà Diệp Lăng, hai người nhớ rõ phải kiềm chế một chút.

Diêm Chấn Quân nói: “Thỏ hầm khế, chua ngon.”

Cười híp mắt đưa qua cho Diệp Lăng nhìn, Diệp Lăng xem mà bối rối, không hiểu sóng điện não trong đầu mấy người đó là chạy như thế nào: “Của em này.” Đưa đồ ngủ cho Trang Húc Nhiên, nói: “Chuẩn bị đi ngủ, đừng nghịch điện thoại nữa.”

Trang Húc Nhiên nghe lời hắn, thay đồ ngủ, không dùng điện thoại nữa, cậu cầm lấy máy tính bảng chơi game.

“Em ăn no quá, xoa bụng cho em đi.” Cậu nói.

Sau khi Diệp Lăng lên giường, cậu ngang nhiên xông qua nằm lên đùi Diệp Lăng, một tay cầm máy tính bảng, một tay chọt tới chọt lui.

“…” Diệp Lăng khó mà nói được cậu, dù sao trong nhà không có thứ gì để giải trí, ngủ sớm như vậy quả thật là không ngủ được.

“Đúng, cứ như vậy, dùng lực hơn một chút.” Trang Húc Nhiên hưởng thụ nói, cái bụng được ấn ấn xoa xoa rất thoải mái, cậu yêu bàn tay này của Diệp Lăng.

“Không phải ăn no lắm sao, tại sao anh không thấy nhô lên chút nào?” Diệp Lăng nói.

“Nhô lên không phải là ăn quá no, nó gọi là mang thai.” Trang Húc Nhiên nói.

Vì vậy Diệp Lăng tiếp tục nhào nặn nhào nặn, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, hắn đang nghĩ, nếu như cái bụng này của Trang Húc Nhiên có thể sinh em bé thì tốt rồi, sẽ không phải tách ra.

Đáng tiếc cậu không thể, cậu là nam.

“Không được, đụng nhẹ thôi, coi chừng là mang thai thật đấy.” Trang Húc Nhiên đột nhiên nói, giả bộ khẩn trương.

Diệp Lăng cười cười, nụ cười mang theo chua xót.

“Có đôi khi anh không mang bao, bắn vào em đầy một bụng…”

Diệp Lăng vội vàng bịt mồm cậu lại, không cho cậu nói ra mấy lời không đứng đắn, quá xấu hổ.

“Anh làm gì đó?” Trang Húc Nhiên kéo tay hắn ra, nhìn thấy, đỏ chót, vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm túc đỏ mặt.

Da mặt sao có thể mỏng như vậy a, rõ ràng trên giường cái gì làm cũng đã làm, là một lái xe lão luyện.

(老司机: chỉ sự quen thuộc ở một phương diện, có kinh nghiệp từng trải, kiến thức rộng rãi.)

Nhưng mà không thể phủ nhận, Trang Húc Nhiên yêu muốn chết Diệp Lăng như vậy, rất yêu rất yêu hắn.

Chơi cái gì, giết thời gian cái gì, tất cả đều không quan trọng, cái gì có thể so được cùng Diệp Lăng hôn nhẹ sờ nhẹ lại còn được giải trí cả thể xác lẫn tinh thần.

“Trang Húc Nhiên…” Diệp Lăng hạ giọng năn nỉ: “Đừng nghịch nữa, ngủ đi được không?”

Câu trả lời của Trang Húc Nhiên chính là, ôm hắn lăn trên giường, vui đùa ầm ĩ, anh tới tôi đi…

Kỳ thật… không phải là không thích chơi với cậu.

Làm sao mà không thích được, kỳ thật là quá thích luôn ấy.

Kéo tới, hạ một nụ hôn xuống người dưới thân, hôn đến khi cậu thở phì phò, cả khuôn mặt đỏ bừng. Hôn đến khi hai mắt mông lung, vẻ mặt vui sướng, nhếch miệng cười liên tục.

“Dám không?” Lấy hông đụng đụng phía trên, đụng đến khu tam giác của Diệp Lăng, đã nhô lên rồi.

“Không dám.” Diệp Lăng không chút do dự nói, chỉ là đè lên người Trang Húc Nhiên, không dám nhúc nhích.

“Không có dũng khí.” Trang Húc Nhiên cười nhạo hắn.

“Ừ.” Diệp Lăng đáp trả: “Anh có dũng khí không, em rõ ràng.”

“…”

“Chỉ có anh mới biết.”

Ôm vào, lại một nụ hôn nồng nhiệt, lại lần nữa thân thể dây dưa, chậm rãi cọ xát, dùng cái này để phát tiết cảm xúc dâng lên trong lòng.

Diệp Lăng ôm người trong ngực, không nghĩ được dòng nước lũ cuồn cuộn trong lòng, rốt cuộc là như thế nào hình thành, mà nó lại đến thế nào đi thế nào.

Là chậm rãi biến mất, hay là im lặng mà chôn giấu trong đáy lòng, vĩnh viễn không được đưa ra ánh sáng.

Nhưng cho dù kết quả như thế nào, đều làm cho người ta đủ đau thương, làm cho người ta không cam lòng.

“Tiếng tim đập của anh nói cho em biết, anh yêu em.” Trang Húc Nhiên dán vào ***g ngực Diệp Lăng, dưới lỗ tai truyền đến tiếng tim đập mạnh mẽ, rất nhanh lại có nhịp điệu, vui sướng, kích động, nồng nhiệt.

Bởi vì yêu cậu?

“Ừm.”

Không biết bắt đầu khi nào, thời điểm phát hiện thì đã yêu.

“Em, gặp được anh là chuyện vui vẻ nhất.”

“…”

Gió đêm ngoài cửa sổ, vù vù chui qua từng khe cửa, lướt nhẹ qua vỗ về giấc ngủ đêm.

Diệp Lăng càng gắt gao ôm chặt người trong ngực, ôm chặt cái eo gầy gò, để nằm trên người của mình.

Cái giường phía dưới, không bằng Kinh Thành mềm mại, không biết cậu có ngủ được không…

Nghĩ đến những thứ này, Diệp Lăng chậm rãi nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, chim nhỏ ngoài cửa sổ ríu ra ríu rít, ở trên cành gọi tới gọi lui, vô cùng náo nhiệt.

Trang Húc Nhiên tỉnh lại trong ***g ngực Diệp Lăng, giật giật cánh tay, lật người lại.

Đồng thời kéo cánh tay Diệp Lăng, vắt qua người mình.

Diệp Lăng cũng tỉnh, theo thói quen mà ôm vào, cọ xát, rồi lại híp mắt tiếp tục ngủ.

“Diệp Lăng, anh ở nhà thì lúc nào rời giường?” Trang Húc Nhiên tuy rằng không nghĩ đến, nhưng mà không muốn tạo thành ấn tượng lười biếng trước người nhà Diệp Lăng.

“Khoảng tám giờ.” Diệp Lăng nhìn đồng hồ, nói với cậu: “Không sao đâu, còn sớm, em muốn ngủ đến lúc nào thì ngủ đến lúc đó, người nhà anh không nghĩ gì đâu.”

Bởi vì cha mẹ ra ngoài sớm, từ trước đến nay nhà bọn họ đều là mỗi người tự giải quyết bữa sáng cho mình.

“Như vậy a?” Trang Húc Nhiên cọ cọ người đằng sau, yên tâm ngủ.

Khí hậu tháng năm, ôn hòa, một buổi sáng như thế này rất thích hợp để ngủ.

Có thể nằm ườn đến chín mười giờ, là một chuyện rất hạnh phúc.

Diệp Lăng thức dậy so với Trang Húc Nhiên sớm hơn một chút, hỏi cậu bữa sáng muốn ăn gì, làm cho cậu.

“Trong vườn nhà anh có trồng dưa leo, làm cho em dưa bao tử trộn, muốn ăn không?”

“Là hái mấy quả mọc trên đất?”

“Ừ.”

Trang Húc Nhiên nghe xong, cũng bật dậy xuống giường, hưng phấn nói với hắn: “Em cũng muốn đi hái dưa leo.”

“A, vậy anh chờ em.” Diệp Lăng không rõ, hái dưa leo thì có gì tốt mà hưng phấn, nhưng mà vẫn như cũ tận tâm tận lực hầu hạ vị đại gia này đánh răng rửa mặt, đưa đến trước mặt mọi thứ cần dùng, cho cậu tiện sử dụng.

“Anh không cần chu đáo như vậy.” Trang Húc Nhiên nói, nhận lấy khăn mặt Diệp Lăng đưa tới, cuối cùng cũng cảm thấy có chút ngại ngùng.

Bởi vì Diệp Lăng hầu hạ mình quá tốt, Trang Húc Nhiên ngoài mừng thầm lại ngẫu nhiên tự kiểm điểm bản thân, như vậy hình như không tốt lắm?

“Em làm khách nhà anh, em đối với nhà anh cái gì cũng chưa quen, đây là điều phải làm a.” Diệp Lăng cũng không cảm thấy có gì, hắn xuất phát từ trái tim mà nghĩ muốn chăm sóc tốt cho Trang Húc Nhiên.

Một vài chuyện lặt vặt trong sinh hoạt, một vài chuyện có đủ khả năng, có thể làm liền làm cho cậu một chút.

“A.” Nếu đã như vậy, thì cứ thản nhiên tiếp nhận, dù sao Trang Húc Nhiên cũng không phải là không hy vọng Diệp Lăng chăm sóc cho mình, cậu vui muốn chết.

Nếu như Diệp Lăng có thể từng giây từng phút chuyển động xung quanh mình, đó đúng là được lên trời.

“Cho em, cạo râu cho sạch đi.” Diệp Lăng mở ra máy cạo râu bằng điện, đưa cho cậu.

Trang Húc Nhiên sờ sờ số râu không tính là nhiều của mình, nhận lấy rất nhanh đã cạo xong, sau đó kéo tay Diệp Lăng qua sờ sờ: “Sạch chưa?”

Diệp Lăng theo ý của cậu mà sờ soạng hai cái, cười nói: “Sạch sẽ, soái.”

Trang Húc Nhiên cười mắng: “Ngậm cái miệng thúi của anh lại, ít trêu chọc em đi.” Chỉ cần trên mặt mình vẫn còn cái vết kia, ngay cả bên cạnh soái cũng không chạm vào được.

“Miệng anh không thúi, thơm.” Diệp Lăng nói, rất nhanh tiến đến hôn cậu một cái, sau đó xoay người đi mở cửa: “Đi, đi hái dưa bao tử.” Hắn nói.

“Được.” Trang Húc Nhiên vẫn chưa thỏa mãn sờ sờ cằm mình, ở chỗ đó vẫn còn dư lại hương vị nụ hôn chào buổi sáng.

Ngọt ngào, mềm mại.

Từng đám mây trắng như bông, tô điểm cho bầu trời tháng năm xanh thẳm.

Người thành thị, ít có cơ hội được nhìn thấy bầu trời trong xanh như vậy, đám mây trắng như vậy.

Đứng trước cửa ngôi nhà vùng quê, hít sâu một hơi, cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, giống như là đã xuyên qua một thế giới khác.

Ánh mặt trời chiếu lên người lên mặt, lộ ra chút hương vị ấm áp lười biếng.

“Em thích nơi này.” Trang Húc Nhiên nói, quay đầu qua nhìn người đang nghiêm túc đi bên cạnh, cảm thấy giờ phút này trên người hắn toát lên vẻ điềm đạm bình yên không màng thế sự.

“Thích là tốt rồi.” Trong tay Diệp Lăng là cái giỏ bằng trúc, đang chăm chú mà tìm đồng rau nhà mình: “Chỗ đó chính là của nhà anh, nhìn thấy không?” Ba hàng dưa leo, ở phía trên mọc rất nhiều dưa bao tử.

“Em thấy rồi.”

Trang Húc Nhiên đi bên cạnh Diệp Lăng, vượt qua một con mương, giẫm lên bùn đất, bên chân là cỏ dại xanh mướt, cậu hơi do dự: “Cái này có dẫm được không?”

Diệp Lăng cười: “Đó là cỏ dại a, em giẫm cũng không sao.”

“A.” Trang Húc Nhiên lúng túng, cậu là người chưa từng đến đồng rau bao giờ, nói ra thì hơi xấu hổ, ngay cả mấy loại rau cỏ ăn hàng ngày có lẽ cậu còn chẳng phân biệt được.

“Như thế này là có thể hái được.” Diệp Lăng thuận tay hái xuống một quả dưa bao tử, mập mạp, cho cậu nhìn, sau đó bỏ vào trong giỏ trúc.

Trang Húc Nhiên nhìn nhìn, vô cùng tự tin mà đi vào hái dưa.

Động tác của cậu rất cẩn thận, lại khiến cho Diệp Lăng cảm thấy buồn cười: “Em làm như vậy không được, dùng thêm chút lực mới có thể hái xuống.”

Vì vậy cậu lại lúng túng: “Em chỉ là, sợ làm thương đám dây leo.”

“Không sao đâu.” Diệp Lăng đứng nơi đó, nụ cười tràn ngập bao dung, bởi vì thích người này như vậy, ngay cả bộ dạng lúng túng của cậu.

“A.” Trang Húc Nhiên hái xuống một quả dưa, vui vẻ bỏ vào giỏ trúc.

Ngẩng đầu lại chạm phải ánh mắt ôn nhu kia, cậu vui vẻ lại có chút không được tự nhiên hiếm thấy: “Em hái tiếp đây.”

Cái người đang vừa nghiêng đầu lại vừa lộ vẻ lúng túng kia, là hình ảnh khiến cho người ta phải khắc sâu.

Rất ít khi nhìn thấy Trang Húc Nhiên như vậy, khiến cho Diệp Lăng chỉ trong một thời gian ngắn đã thấy trái tim như mềm nhũn ra, liên tục nhìn cậu thêm mấy lần. Đem hình ảnh cùng những rung động kia cất sâu vào trong đáy lòng, sau đó mới bắt đầu làm công việc hái dưa.

Những quả dưa bao tử sau khi hái về, một nửa cắt ra ướp thêm chút gia vị, làm thành món dưa trộn chua ngọt. Một nửa thì cắt nhỏ thành sợi, một ít đậu phộng, giấm trắng, đường trắng, một chút muối, dầu vừng, có thể ăn ngay.

“Thử một chút xem?” Trộn xong món dưa, Diệp Lăng dùng đũa gắp lên một nhúm, đưa đến bên miệng Trang Húc Nhiên.

“Ăn được, rất ngon.” Đậu phộng giòn tan, vị dưa ngon ngọt, ăn cùng một chỗ rất thích hợp.

“Trộn vào cháo ăn.” Diệp Lăng đưa cho cậu một bát cháo hoa, bên trong có bỏ một chút củ cải, lại bỏ thêm một ít dưa, trộn lên rồi ăn chung với nhau.

Cháo được nấu đến hương thơm nồng nàn, vị mềm mại, làm ấm dạ dày lại còn dinh dưỡng.

“Thơm quá, tại sao củ cải trắng phơi phô lại thơm như vậy.” Mùi vị tự nhiên, cùng với mua ở siêu thị không hề giống.

“Không biết.” Diệp Lăng không trả lời được, hắn cầm đĩa nhỏ lên gẩy vào trong bát Trang Húc Nhiên: “Ăn nhiều một chút, cái này không mặn.”

Rất thơm, lại dẻo.

“A…” Ăn món điểm tâm đơn giản vùng nông thôn, Trang Húc Nhiên bỗng nhiên nhớ tới trước kia, giống như cảnh tượng những lần mình cùng Diệp Lăng ở trong tiệm ăn cơm, giống như lúc này, nhưng hình như lại có gì đó không giống.

Nói không ra là khác ở chỗ nào, chẳng qua là cảm thấy như bây giờ rất tốt, cùng một chỗ với hắn rất tốt. Cùng một chỗ vây quanh bàn ăn cơm, khoảng cách giữa hai người không quá một cánh tay, rất tốt.

Sau khi ăn xong bữa sáng, mẹ Diệp đã trở về, trong tay xách theo một thùng nước mang vào trong sân, cười híp mắt nhìn bọn họ.

“Là tôm a, bác Chu của con sáng sớm đã đi bắt lưới được đấy, vẫn còn nhảy tanh tách này!” Bà nói: “Giữa trưa chuẩn bị chút tương ớt, xào cho con ăn.”

Diệp Lăng nhận lấy, đưa qua cho Trang Húc Nhiên nhìn: “Là tôm sông, chắc là em chưa ăn bao giờ.” Người này trên bàn cơm cho tới bây giờ chỉ được nhìn thấy tôm biển hoặc là tôm nước ngọt, chưa nhìn thấy tôm nhỏ bằng đầu ngón tay bao giờ.

“Nhỏ vậy?” Quả nhiên đây là lần đầu tiên Trang Húc Nhiên nhìn thấy tôm nhỏ như vậy, kinh ngạc hỏi: “Chúng nó không lớn lên nữa hả, có thể ăn rồi sao?”

“Lớn rồi, sông tôm chính là nhỏ như vậy, con không biết sao?” Mẹ Diệp buồn cười nói, đoán chừng đứa nhỏ thành phố này, chưa từng thấy qua tôm sông.

“A…” Trang Húc Nhiên lúng túng khó xử cười cười, quả thật là chưa từng thấy. Đến nhà Diệp Lăng ở chỗ vùng quê hẻo lánh này, có rất nhiều thứ chưa từng thấy qua.

Ví dụ như chó quê chạy lung tung khắp thôn, bộ dạng so với những thú cưng ở thành phố thì thua kém nhiều. Còn có từng cánh đồng ruộng ven đường, bên cạnh là chỗ của mấy con trâu và bò, những gia súc kích cỡ lớn như vậy chỉ được nhìn thấy qua tivi.

“Mẹ, cứ để đó trước đi, chờ trưa về chúng con làm cho, chúng con ra ngoài công trường một chuyến.” Diệp Lăng nói, nhấc thùng nước đến chỗ râm mát, dùng nắp che lại, tránh mấy con mèo trong thôn thấy thèm mà ăn vụng.

“Ừ, đi đường nhớ cẩn thận, mang tiểu Nhiên về sớm chút để còn ăn trưa.” Mẹ Diệp dặn dò, nghĩ đến hiện tại nhà bọn họ đang làm nhà máy, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng không rõ lắm, nhưng mà khẳng định tốn không ít.

Những số tiền này ở đâu ra, lúc trước khiến cho cả hai người sợ ngây người, thiếu chút nữa dọa đến tái phát bệnh tim.

Sau khi nghe bọn nhỏ thành thật khai báo, nói là Diệp Lăng mượn của bạn, bọn họ mới an tâm được một chút. Nhưng mà vẫn là lo lắng, bạn nào tốt đến nỗi, có thể một lần cho người ta mượn nhiều tiền như vậy? Nếu trả không được thì làm sao bây giờ?

Hiện tại thấy Trang Húc Nhiên, nhìn ra được đây là một đứa nhỏ thật lòng thật dạ, đối với nhà Diệp Lăng bọn họ là thật lòng hỗ trợ.

Sau khi cảm kích cũng là cảm ơn trời đất, mọi thứ đều thuận lợi phát triển, bọn họ cảm thấy như vậy.

Hiện tại lo lắng duy nhất chính là, phân xưởng có bị lỗ vốn hay không?

Dựa theo kế hoạch của Diệp Lăng, nắm chắc bảy mươi phần trăm là không lỗ vốn, rất chắc chắn, giai đoạn đầu vất vả một chút cũng không sao.

Tương lai hai ba năm nữa, là thời điểm nhà máy nhỏ có thể kiếm được tiền, chờ cho nhà máy ở nông thôn lần lượt nhiều lên, muốn kiếm tiền tất nhiên không dễ dàng.

Diệp Lăng một bên lái xe một bên nói với Trang Húc Nhiên, hắn mua một khoảng đất trống. Bây giờ nhìn thì không khác gì đất hoang, ai cũng không dám khẳng định những thứ này có giá trị.

“Đất ở đây rất thích hợp.” Trang Húc Nhiên lại lần nữa cảm thán.

“Bởi vì bọn họ không có khái niệm, cảm thấy bên này không có giá trị để khai phá, có người muốn mua cũng không tệ rồi.” Diệp Lăng nói, lúc trước thời điểm đề cập đến giá tiền, đối phương vẫn cảm thấy đã thu được món béo bở.

“Do ánh mắt của anh tốt.” Trang Húc Nhiên cười nói, không biết là khích lệ hay là đang chế nhạo.

Diệp Lăng cười cười không nói lời nào, đem xe tiến vào cổng, lái vào bên trong phân xưởng.

Em của hắn Diệp Hào đang lái một cái xe bán tải cũ, đằng sau kéo mấy cái ống dây điện ống nước và mấy cái khác, lái xe đậu lại chỗ bọn họ.

“Anh hai, anh Nhiên!”

“Em mới trên thị trấn về à?” Diệp Lăng xuống xe.

“Dạ, đi mua ống nước, và mấy công cụ.” Diệp Hào nói, báo cáo cho bọn họ một chút tiến độ của công trình, dẫn bọn họ đi tham quan bể xử lý nước bẩn hiện tại đã làm xong.

“Chiếm khá nhiều diện tích đấy, em chuẩn bị xây xưởng sản xuất à?”Trang Húc Nhiên quan sát bốn phía, mảnh đất này đều đã khai phá ra hết rồi, mắt thấy là muốn làm phân xưởng.

(厂房招商 hán phòng chiêu thương, mình không biết cái này là gì, mình dịch tạm là xưởng sản xuất)

“Có ý định này, trước cứ làm đồng thời, nhìn tình hình thế nào rồi mới nói được.” Diệp Lăng nói, nếu như không có ai thuê, liền mình làm chứ sao.

“Em đồng ý anh làm xưởng sản xuất, như vậy cũng không quá khổ cực.” Trang Húc Nhiên nói: “Nơi đây vị trí rất tốt, anh không cần lo lắng không có ai tới đây làm, huống chi…” Trong tay mình có không ít tài nguyên, đến lúc đó thì đề cử một chút, liền có nhiều người muốn thuê rồi.

“Ừ, xem một chút đã, trước tiên cứ làm đồng thời.” Nếu như muốn làm toàn bộ, kinh phí sẽ không ít hơn nghìn vạn, Diệp Lăng tạm thời không có khả năng đầu tư lớn như vậy.

“Anh, văn phòng ở bên kia, chị ba đang ở bên trong, đang bàn chuyện với quản đốc.”

(Quản đốc: Người trông nom và chỉ huy một xưởng trong một nhà máy.)

Cùng bàn chuyện với Diệp Vân ở bên trong còn có sư phụ có kinh nghiệm làm phân xưởng mà bọn họ mời tới.

Đoạn thời gian mà Diệp Lăng thường xuyên gọi điện thoại về cho em trai em gái, chính là đang bận bịu lập ra mấy cái kế hoạch như thế này. Rất nhiều chuyện đều là ba anh em cùng thương lượng, chậm rãi tìm tòi.

Thật sự không thể giải quyết được, Diệp Lăng mới trưng cầu ý kiến của Trang Húc Nhiên.

Mặc dù biết những chuyện này đối với Trang Húc Nhiên cũng giống như ăn một bữa sáng, nhưng mà Diệp Lăng không muốn chuyện gì cũng dựa vào Trang Húc Nhiên, hắn cần phải tự trưởng thành.

“Câu thông với chỗ ZH bên kia như thế nào? Có gặp khó khăn gì không?” Trang Húc Nhiên hỏi hắn.

“Cái này ngược lại không có vấn đề gì, tất cả đều dựa vào quy trình.” Nhưng mà làm mấy cái ơn nghĩa gì gì đó, vẫn là phải có.

Giống như là biếu quà, mời người ta ăn một bữa cơm, mấy tháng này đã làm không ít.

Trong văn phòng, Diệp Vân biết anh trai cùng Trang Húc Nhiên đã đến, vội vàng tạm dừng cuộc họp, ra ngoài chào hỏi.

“Anh hai, anh Nhiên, các anh tới rồi.” Diệp Vân vui mừng mà giới thiệu với mọi người, hai vị này là sếp lớn, là người đầu tư cho công ty này.

Diệp Lăng vội vàng xua tay, hắn không muốn nhận cái danh hiệu này, hiện tại người làm chủ chính là em trai em gái,  nhưng mà cần phải để bọn họ làm chủ, như vậy mới có thể ổn định lòng người.

“Bọn anh chẳng qua là đến xem, các em cứ tiếp tục đi, không cần để ý đến bọn anh.” Hắn nói.

Diệp Vân khó xử nói: “Hiện tại bể xử lý chất thải mới làm xong, vấn đề tương đối nhiều. Bọn em họp một chút, các anh cứ dạo xung quanh mà xem đi.”

“Ừ, các em cứ họp đi, không có việc gì.” Trang Húc Nhiên nói, vô cùng hứng thú mà tham quan văn phòng chỗ này.

Diệp Lăng nhân cơ hội tách Diệp Hào ra, cả hai người lập tức đi dạo khắp nơi.

“Mọi người mời kỹ sư không tệ, bản kế hoạch lập ra rất là hữu mô hữu dạng (ra dáng.).” Đi dạo một vòng, Trang Húc Nhiên tán thưởng.

“Công nhân cũng không tệ, chất lượng tốt.” Diệp Lăng sờ sờ bức tường bằng phẳng nói.

“Không có kỹ sư giám sát đòi hỏi cao, cũng không làm tốt được như vậy.” Trang Húc Nhiên nói.

“Em nói cũng đúng.” Diệp Lăng gật gật đầu.

“Đúng rồi, Giấy tờ chỗ này anh ghi tên ai.” Trang Húc Nhiên tò mò hỏi, cậu cho rằng ghi tên Diệp Lăng.

“Em của anh.” Diệp Lăng do dự nói: “Đã chuẩn bị hết, hiện tại ghi chính là công ty trách nhiệm hữu hạn Tinh Vũ, về sau làm thành nhà máy, liền lấy tên của Diệp Hào.”

Trang Húc Nhiên nhíu mày: “Vậy còn anh?”

Diệp Lăng nói: “Anh làm công cho em a.” Dù sao trước lúc ba mươi tuổi, đều là dành cho Trang Húc Nhiên, bên cạnh cậu, làm việc kiếm tiền cho cậu.

“Cắt.” Đây là lời ngon ngọt mà cả ngày hôm nay là lần đầu Trang Húc Nhiên nghe được, rất thỏa mãn.

Diệp Lăng nhìn cậu, cậu liền nói: “Nếu anh không biết giác ngộ như vậy, em cũng không để cho anh đi.” Nếu như Diệp Lăng thật sự có ý định về với quê nhà mà gây dựng sự nghiệp. Đến lúc đó cũng không thể nào miễn cưỡng Diệp Lăng, đối với cả hai đều không tốt.

Trang Húc Nhiên không muốn lần nữa bị Diệp Lăng chỉ vào mũi mắng là cường thế bá đạo.

Hiện tại Diệp Lăng tự động ở lại Kinh Thành mà làm bạn với mình, đó là không còn gì tốt hơn.

“Nơi này anh rất an tâm vì đã có Diệp Vân Diệp Hào, bọn nó so với anh còn thông minh hơn, thật sự.” Căn cứ vào biểu hiện mấy tháng qua của em trai em gái, Diệp Lăng thật vui mừng. Rất nhiều thứ bọn nó học được rất đơn giản, thậm chí còn học một biết mười, cả hai đều có sở trường riêng.

Mà nói thật ra thì, Diệp Lăng ngược lại cảm thấy mình không bằng em trai em gái.

“Anh cũng đừng xem nhẹ mình như vậy, anh có chỗ tốt của anh.” Trang Húc Nhiên cảm thấy Diệp Lăng cái người này quá tự ti, lúc nào cũng cho là mình không bằng người khác,

“Không phải, bản thân mình biết mình thuộc trình độ nào, tự mình rõ ràng.” Hiện tại nhớ lại, kiếp trước rất nhiều thứ đều là nhờ sự giúp đỡ của Trang Húc Nhiên, nếu như bên người không có cậu, Diệp Lăng làm chuyện gì cũng không có thuận lợi như vậy.

Trang Húc Nhiên nghiêm túc ngẫm lại, cũng thừa nhận Diệp Lăng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng mà cậu vẫn thích a.

“Đừng suy nghĩ nhiều quá, anh còn trẻ, rèn luyện thêm nhiều năm nữa là được rồi.” Vỗ vỗ bả vai Diệp Lăng, cười an ủi hắn: “Có không ít danh nhân đều có tài nhưng rất lâu sau mới thành đạt, thời điểm khi còn bé hay là thời niên thiếu, bọn họ so với anh còn không bằng.”

Diệp Lăng biết rõ Trang Húc Nhiên đang an ủi mình, cũng có người thế này mới có thể vô điều kiện mà xem trọng chính mình, hắn liền cười cười, nắm chặt bàn tay kia, sau đó kín đáo buông ra.

Những chuyện lén lút vụng trộm này, vậy mà so với ôm hôn càng thêm kích thích.

Chắc hẳn là bởi vì đang ở ngoài?

Trong lòng Trang Húc Nhiên rạo rực, rất thích cái cảm giác này, cậu cảm thấy mình kiên trì muốn về quê với Diệp Lăng, là lựa chọn vô cùng chính xác.

“Đi, chúng ta về nhà thôi, không còn sớm nữa.” Diệp Lăng nói.

Nhưng khi lái xe qua một ngã rẽ, hắn không do dự mà không chọn đường đi về nhà, mà là quẹo một cái lên con đường đá.

“Đi đâu vậy?”

“Ngọn núi này gọi là Quan Sơn, giữa sườn núi có một cái miếu, trước miếu có một thác nước nhỏ, anh dẫn em đi xem.”



Đối với người không mê tín như Trang Húc Nhiên mà nói, vào miếu bái thần đúng là chuyện mới lạ.

Diệp Lăng dẫn cậu vào một cái miếu nhỏ, đốt nhang, đưa cho cậu bái thần.

Thời điểm cùng nhau bái, Trang Húc Nhiên nhìn về bên cạnh, phát hiện Diệp Lăng nhắm mắt trông rất thành kính, trong miệng không ngừng lẩm bẩm, biểu tình rất cầu khẩn.

Cuối cùng cắm nhang vào trong lư hương, Diệp Lăng vỗ vỗ bụi trên tay rồi nói: “Quyên chút tiền nhang.”

Trang Húc Nhiên quả nhiên thấy, trên bệ có một cái thùng quyên góp.

Cậu không nói nhiều liền móc ví ra, bỏ vào năm tờ một trăm tệ: “Như vậy được không?”

Diệp Lăng nói: “Đủ rồi, bọn anh cũng chỉ là quyên năm tệ mười tệ thôi, dùng để sửa chữa miếu.”

“Ừm.” Cùng ra khỏi miếu nhỏ, ánh mặt trời lần nữa chiếu lên trên người, trước mặt nhìn sang là một thác nước nhỏ, phong cảnh rất đẹp: “Đúng rồi.” Cùng Diệp Lăng đứng một chỗ, Trang Húc Nhiên nhìn phía dưới làn nước nói: “Vừa rồi anh cầu nguyện cái gì?”

Nghe được vấn đề này, Diệp Lăng nở nụ cười, lắc đầu nói: “Không có gì, còn không phải những thứ kia sao.”

“Những thứ kia là thứ gì?” Hắn không nói làm sao Trang Húc Nhiên biết được.

“Kiểu cũ a, cầu cho gia đình bình an, mùa màng bội thu, sinh con trai phát tài.” Diệp Lăng nói: “Em dâu anh chuẩn bị sinh, hy vọng là một thằng cu.” Nếu được như vậy, cha mẹ hẳn là rất vui.

Em trai cũng có người thừa kế, là một chuyện tốt.

“Em trai anh không tệ, không chịu thua kém.” Lúc trước Trang Húc Nhiên nghe được Diệp Lăng có một người em trai, trong lòng cũng có chút an ủi, lại nghe nói em trai đã sớm làm cha, quả thật… Nhịn không được mua đồ an thai, mua đồ cho phụ nữ có thai gửi về.

Cậu là nghĩ, em trai Diệp Lăng có người thừa kế rồi, áp lực của Diệp Lăng liền giảm bớt, cái này so với áp lực là người con độc nhất trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

“Ừ, ngoại trừ không thích đọc sách, nó lúc nào cũng không chịu thua kém, là một đứa nhỏ tốt.” Diệp Lăng rất tin tưởng em trai mình, nhắc tới em trai liền cười.

“Anh cũng sắp làm chú rồi.” Trang Húc Nhiên không tiện đố kị, dù sao Diệp Hào cũng đã trợ giúp rất lớn.

“Đúng vậy a.” Nụ cười Diệp Lăng càng rực rỡ, sau khi vui vẻ, hắn chủ động nắm chặt tay của người nọ, bao bọc trong lòng bàn tay. Cái loại sung sướng ấm áp này, lan tỏa khắp người, khiến hắn cảm động: “Thật là không nghĩ tới…”

Bởi vì kiếp trước Diệp Hào không có xảy ra chuyện này, cũng không biết là thay đổi chỗ nào.

Dường như thứ duy nhất khác biệt đó là, đời này gửi tiền cho em trai cùng em gái tương đối trễ… Cái này có liên quan sao?

Nghĩ mãi nhưng vẫn chưa rõ, Diệp Lăng lắc lắc đầu, không nghĩ thêm nữa.

Chỉ cần chuyện phát triển theo hướng tốt đẹp, hắn cũng không yêu cầu xa xôi thêm nữa.

“Đi thôi, về nhà.” Diệp Lăng nắm tay Trang Húc Nhiên nói: “Ngày mai dẫn em đi xung quanh một chút, lên thị trấn nhìn xem, mua ít thức ăn ngon về nấu cơm.”

Trong nhà mỗi ngày đều có thịt heo cùng cá tươi, nhưng mà những thứ khác khi cần cũng không có, nhất định phải lên thị trấn mua.

Về nhà, không thể nắm tay nữa, hai người cố gắng kéo ra khoảng cách.

Trang Húc Nhiên để ý tại thời điểm họ hàng hay là có khách đến nhà, Diệp Lăng sẽ cố gắng không nhìn vào mình, hoặc là cố gắng tránh tiếp xúc với mình. Cho nên mỗi lần quay lại phòng, sẽ hướng hắn trả thù cho hả giận, để phát tiết những uất ức trong lòng.

Cậu rất muốn rất muốn, quang minh chính đại cùng một chỗ mà nắm tay, ôm nhau với Diệp Lăng.

Nhưng mà cũng biết, cái này rất khó.

“Đừng giận.” Ngồi trong phòng vuốt ve bàn tay cậu, Diệp Lăng thở dài, như bây giờ đã rất tốt rồi.

“Họ hàng nhà anh khi nào thì đi?” Trang Húc Nhiên không biết ở nông thôn có tục lệ ngày mùng một tháng năm thì đến nhà thăm người thân, cảm thấy rất không hiểu.

Khó có được thời gian nghỉ ngơi, tại sao lại phải la cà khắp nơi.

“Không biết, nhưng mà đừng có quan tâm bọn họ làm cái khỉ gì, ít nhất là cũng không qua đêm.” Diệp Lăng có chút áy náy nói, vốn đã nói hôm nay sẽ ra ngoài, nhưng mà cả nhà dì lại đến đây chơi, bọn họ đang mua đồ trên thị trấn phải gấp rút trở về chào hỏi.

(Dì ở đây là 大姨: đại di, chị của mẹ, mình để là dì luôn.)

“Lăng tử, con trốn trong phòng làm gì, mau ra đây, dì có chuyện muốn nói với con nha!” Dì Diệp Lăng – Lâm Phượng gõ gõ cửa phòng Diệp Lăng, gọi hắn ra ngoài.

Hai người trong phòng sắc mặt thoáng cái không giống nhau, một cái là đen thui, một cái là buồn rười rượi.

“Em, em đợi một lát, anh nói chuyện với dì xong lập tức vào ngay.” Diệp Lăng xoa xoa tay Trang Húc Nhiên, đứng lên mở cửa ra ngoài.

Trang Húc Nhiên im lặng cũng đi theo ra.

“Lăng tử, dì nhớ rõ con năm nay đã hai mươi tư rồi a, như thế nào? Đã có bạn gái chưa?”

“Chị à đừng hỏi nó nữa, nếu như nó chịu nói thì bọn em còn phải lo lắng như vậy nữa sao?”

“Không chịu nói? Như vậy sao được, con lớn như vậy rồi, nhìn đệ đệ con xem, qua mấy tháng nữa đã thành cha rồi.” Dì Diệp Lăng nói tiếp: “Nhanh chóng bàn đi, có muốn dì giới thiệu một đứa cho con không? Mấy đứa con gái trẻ tuổi trong thôn chúng ta vẫn còn mấy người đấy, tuy rằng bằng cấp không bằng con, nhưng mà đạo đức tính nết đều rất tốt, cưới vợ thì phải chọn như vậy nha.”

Vừa ra là nghe thấy đề tài này, da đầu Diệp Lăng liền run lên, hắn có chút hối hận khi ra ngoài.

Phát hiện Trang Húc Nhiên ở phía sau nghe thấy, trong lòng Diệp Lăng nhất thời lộp bộp một cái, bọn họ lại trước mặt Trang Húc Nhiên mà thảo luận vấn đề này, không thể nghi ngờ là muốn tìm chết.