Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 92





CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
- .-..- -- -.

--...- -.-......!-.....!-.--.

-..-.-.-.-- ---.-.

-...--..-.........-.-.- -.-.

--- --
Người được hỏi thăm tin tức nói với y rằng nhà họ Phó vẫn rất mong cậu con trai cả này sẽ trở về, có lẽ do chưa hết tuổi nổi loạn thời trẻ, không chịu nổi thất bại, làm ầm tỏ thái độ với gia đình, nghe nói mấy năm nay không về nhà ăn bữa cơm Tất Niên nào.
Lận Thành Duật nghe trúng từ khóa "cơm Tất Niên": "..."
Bỗng dưng bị chọc tức nữa rồi.
Không ngoan ngoãn lăn về nhà đi, chỉ biết quấy rầy mình với Tiêu Tiêu, đúng là chẳng phải người tốt lành gì mà.

– Y nghĩ thầm.
Đã thế còn giả nghèo.

Mình thấy gã để Tiêu Tiêu cứu cũng là hành vi cố tình, có ý đồ sẵn.

Người như vậy không thể làm lâu trong Vô Hạn Ưu Tuyển được, lỡ giữa đường bị người nhà dẫn về hay vô trách nhiệm, chơi đủ rồi quăng lại công việc đi luôn thì Tiêu Tiêu phải làm sao bây giờ?
Lận Thành Duật càng nghĩ càng cảm thấy người này thật sự không đáng tin.

Lúc y nói những chuyện đó với Khương Tiêu, trông anh lại có vẻ chẳng quan tâm, vẻ mặt cũng luôn bình thản.
"Tôi biết sơ sơ rồi." Khương Tiêu nói: "Nhưng những chuyện này đều không quan trọng."
Phó Nhược Ngôn quả thực không phải người nghèo gì.

Rất nhiều thứ đồ trên người hắn, bao gồm cả quần áo đều không rẻ, nhìn qua là biết.

Đôi lúc Khương Tiêu lại nghĩ - Khả năng anh ấy đến chỗ mình làm việc chỉ vì nổi hứng nhất thời thôi.
Không nhất thiết phải điều tra mới ra được hoàn cảnh thực tế của một người.

Khương Tiêu tiếp xúc với Phó Nhược Ngôn lâu như vậy, ngoài phương diện quần áo thì cũng có thể nhận ra đôi chút thông qua cách làm việc của Phó Nhược Ngôn.

Khi anh ấy nói chuyện với các ông bà chủ khác, khí thế thong dong tự tin, phát hiện vấn đề rất nhanh nhạy, mấy tay già đời đào hố cũng không lừa qua mắt anh ấy được.
Phương pháp làm việc này không thể tích lũy qua những việc vặt mà bắt buộc phải trải nghiệm từ năm này qua năm khác, bản thân Khương Tiêu cũng được mài giũa như vậy.

Khi ấy Khương Tiêu đã nghĩ: Chắc chắn đây không phải đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường.
Lúc muốn điều Phó Nhược Ngôn từ cửa hàng tới bên mình, gánh vác nhiều công việc hơn, anh cũng cẩn thận hỏi qua ý kiến của hắn.
Ba năm về trước, thời gian làm các công việc của Phó Nhược Không khá ngắn.

Mỗi lần khởi sắc chút lại thấy chán rồi nộp đơn từ chức chạy lấy người.

Khương Tiêu cũng sợ hắn rời khỏi vào thời khắc quan trọng này nên đã nói với Phó Nhược Ngôn trước.
Sắp tới chắc chắn sẽ là khoảng thời gian rất bận rộn mệt mỏi, tiền lương thì dĩ nhiên Khương Tiêu sẽ trả đủ...!nhưng đối với hắn mà nói, số tiền này có lẽ chẳng thấm vào đâu.
"...!Nếu chỗ nào của công việc khiến anh không vui hoặc phải đi vì chuyện riêng của mình thì tôi cũng không giữ anh lại được, hãy nói trước với tôi một tiếng." Khương Tiêu từng nói thẳng với Phó Nhược Ngôn như vậy: "Ngoài ra tôi không còn yêu cầu gì khác."
"Tôi sẽ không chạy đâu Khương Tiêu, cậu ở đây thì tôi sẽ không đi." Phó Nhược Ngôn nói với anh: "Tôi đảm bảo."
Lần đầu tiên Khương Tiêu thấy được vẻ mặt nghiêm túc như thế của hắn.
Dùng người tin người, nghi người không dùng, bất kể phía sau Phó Nhược Ngôn có quá khứ ra sao thì khi hắn nói sẽ không tự tiện rời khỏi, Khương Tiêu vẫn sẵn lòng tin tưởng hắn.
Chuyện vướng phải kiện cáo trước đây cũng không chứng minh hoàn toàn được rằng nhân phẩm hắn có vấn đề.

Phó Nhược Ngôn chưa từng đi tù, tình hình kiện tụng cụ thể ra sao cũng không ai biết rõ.

So với những lời nói này, Khương Tiêu tin tưởng vào điều thực tế mình thấy hơn.
Đang trong giai đoạn cấp bách, anh mà tốn thời gian nghi ngờ người bên cạnh mình thì khỏi cần mở công ty nữa.
Vả lại Khương Tiêu cũng cảm nhận được Phó Nhược Ngôn không muốn đề cập tới chuyện gia đình chứng tỏ hắn không muốn người khác đụng chạm vào nó.

Mặc dù sau khi nhận việc mối quan hệ của hắn với Khương Tiêu không tệ thật nhưng cảm giác giới hạn lại rất rõ ràng.
Thậm chí Khương Tiêu còn không biết hiện tại hắn đang ở đâu.

Trước kia anh nói muốn đưa Phó Nhược Ngôn về, đối phương lại từ chối thẳng thừng, nghĩ cũng không muốn bị quấy rầy, Khương Tiêu bèn không hỏi tiếp nữa.
Có lẽ quá khứ đó cũng là hồi ức chua xót chẳng đành lòng nhắc đến của hắn.
Khương Tiêu không hề hay biết hắn đã trải qua những gì, hiện nay cũng không định nghĩ thêm.

Người với người vốn đâu nhất thiết phải thân mật đến vậy.
"Cả tôi và cậu đều không có tư cách thăm dò tìm hiểu bí mật của Phó Nhược Ngôn." Khương Tiêu nói: "Không phải chuyện nào của người ta cũng cần người khác chú ý đến, dù là với tôi hay với Phó Nhược Ngôn.

Nếu cậu nói cho tôi những điều này là vì lo lắng cho tôi thì tôi đây cảm ơn cậu một câu.

Tuy nhiên tôi sẽ coi như chưa từng nghe thấy những lời này.

Anh ấy mà thực sự có vấn đề, làm ảnh hưởng gì đến tôi thì người dùng người không lo đến hậu quả như tôi sẽ tự mình gánh vác."
Chưa kể đến chuyện công việc, dẫu là bạn bè với nhau thì khi ở với bất kỳ ai, chúng ta cũng cần biết giữ chừng mực.

Hành động thường ngày của Khương Tiêu vốn xuất phát từ tính tình thiện lương, chẳng hạn như cho Phó Nhược Ngôn mấy thứ kia vào ngày cuối năm, mặt khác cũng do nấu nhiều thật, không ăn hết thì lãng phí, ngoài ra anh còn biết Phó Nhược Ngôn ăn Tết một mình, nếu vội về nhà anh ấy sẽ không nán lại làm việc tới tận giờ đó.
Đời trước Khương Tiêu cũng có những lúc như vậy, một thân một mình.

Dẫu cô đơn lẻ loi cũng không muốn kể cho người khác nghe những chuyện quá khứ của mình.

Anh từ mình suy ra người, có thể quan tâm giúp đỡ thì sẽ vươn tay ra, song không cần phải xem trộm nhiều chuyện.
Phần nào đó trong nội tâm anh ấy không muốn cho người khác đụng vào, đối với Khương Tiêu, Phó Nhược Ngôn là một nhân viên cực kỳ xứng đáng với cương vị và là một người bạn vô cùng tốt tính, thế thôi là đủ rồi.

Lận Thành Duật không nói gì.
Nghe đáp án này, y không biết bản thân nên vui vẻ hay lo lắng nhiều hơn.
Khương Tiêu bây giờ thực sự không có ý khác với Phó Nhược Ngôn, giới hạn của anh ấy chỉ dừng tại đó.
Có điều nghĩ lại thì đây lại là một tai họa ngầm to lớn.
Cách đối nhân xử thế của Khương Tiêu luôn được khen ngợi.

Khi người khác ở bên anh luôn thấy thoải mái, đây không chỉ do những tác nhân bên ngoài mà dường như anh có một năng lực trời sinh để cảm nhận rõ giới hạn và phạm vi thoải mái của đối phương nằm ở đâu.
Khương Tiêu như vậy rất dễ được người khác yêu thích.

Một mặt, y cực muốn giấu Khương Tiêu đi; mặt khác lại muốn thấy anh tỏa sáng ngời ngời, hào hứng xông xáo tiến về phía trước.
Dẫu cho anh đang đi tới tương lai mình chẳng cách nào kiểm soát nổi.
Thực ra Khương Tiêu hiểu rất rõ tại sao Lận Thành Duật hỏi thăm những chuyện này.

Cậu ta sợ một "Lâm Hạc Nguyên" khác lại xuất hiện.
Thế nhưng dù không có những người khác thì Khương Tiêu cũng sẽ không lựa chọn y.

Đây là chuyện đã nói qua rất nhiều lần rồi.
"...!Trước giờ Phó Nhược Ngôn chưa từng là trọng điểm, Tiêu Tiêu à." Khương Tiêu thấy Lận Thành Duật cúi đầu cười khổ: "Em không biết rốt cuộc phải làm sao, làm tới mức độ nào...!thì anh mới bằng lòng tha thứ cho em."
Nếu Khương Tiêu có thể y chút hy vọng, y tuyệt đối sẽ chẳng buồn quan tâm đến Phó Nhược Ngôn gì đó.
Khương Tiêu ngạc nhiên, kế đó trả lời một câu giống hệt lúc trước: "Giữa chúng ta không thể nhắc đến điều gì gọi là tha thứ hay không tha thứ."
Vốn đã là một mối quan hệ sai lầm rồi.
Lúc mới về lại bên anh, Lận Thành Duật cũng cảm thấy Khương Tiêu giống với lời anh nói, anh khuyên nhủ y, buông bỏ hoàn toàn, chẳng hề để ý tới tình cảm đời trước.

Tuy nhiên, khi tới gần rồi, y mới phát hiện là không phải.
Khương Tiêu cũng biết nói dối.
Mối quan hệ giữa cả hai tốt lên chút, Lận Thành Duật mới cảm nhận chân thực được điều này.

Khương Tiêu chưa buông.
Trước giờ chưa từng buông.
Thế nên Lận Thành Duật sợ Lâm Hạc Nguyên xuất hiện, sợ cả Phó Nhược Ngôn xuất hiện, bởi vì lòng y rõ rằng mối quan hệ của Khương Tiêu với người khác bắt đầu từ con số 0, còn với y ít nhất phải từ âm một ngàn.

Y tự làm tự chịu, không trách người khác được.
Thậm chí hiện giờ có phải số âm không cũng chưa chắc, vậy nên Khương Tiêu rất thẳng thắn cho người khác cảm giác đáng tin, chỉ không cho duy mình y.
Mới vào Đại học, mối quan hệ chung sống với Khương Tiêu tốt hơn chút khiến y vui mừng phấn khởi rất lâu, cho rằng bản thân có hy vọng rồi, sau đó lại vô tình phát hiện ra điều khiến toàn thân mình lạnh lẽo.
Trước giờ Khương Tiêu chưa từng gọi điện thoại cho y.

Sắp hai năm rồi mà một cuộc gọi cũng không thấy.
Hồi cấp ba Khương Tiêu không có điện thoại, lên Đại học mới mua một cái.

Lận Thành Duật gần như là người đầu tiên biết số điện thoại anh, y thường xuyên gọi cho Khương Tiêu.
Khương Tiêu luôn nghe điện thoại.

Mỗi lần gọi Lận Thành Duật đều vui vẻ, vậy nên mãi chưa phát hiện ra Khương Tiêu không hề chủ động gọi cho mình, còn thấy tất cả đều bình thường, dù sao Khương Tiêu cũng chưa từng chủ động với y, thỉnh thoảng có việc thì Lận Thành Duật sẽ tìm tới, tiện thể đề cập một câu là được rồi.
Hai năm nay chưa một lần chủ động gọi tới đã là một chuyện khá kỳ lạ.

Liên hệ đến đời trước thì không cần thiết phải nhiều lời về nguyên nhân.
Không nhận cuộc gọi đó là chuyện khiến Lận Thành Duật hối hận nhất.

Y moi tim móc phổi cũng không đền bù được, tuy nhiên sau khi sống lại Khương Tiêu chẳng hề đề cập tới, tựa hồ chuyện này chưa bao giờ xảy ra.
Thế nhưng nó đã thực sự xảy ra một cách thảm thiết như vậy, mãi mãi không thể cho qua.
Lận Thành Duật không dám nghĩ xem rốt cuộc Khương Tiêu cho qua thế nào.

Mới đây y phát hiện chuyện điện thoại cũng không dám nhắc đến nửa chữ trước mặt Khương Tiêu.
Nói xong câu đó, y lập tức hơi hối hận, bởi Khương Tiêu tin tưởng Phó Nhược Ngôn đến vậy.

Lòng y khó chịu, cứ nói ra ngoài miệng, song nghĩ lại thì bây giờ y cũng đâu có tư cách cầu xin cơ hội từ Khương Tiêu.
Hiện tại y nói với Khương Tiêu những lời này, cảm xúc của Khương Tiêu không dao động mấy, còn nói thêm với Lận Thành Duật: "...!Đã lớn chừng này rồi, về sau điềm tĩnh chút đi, hai ta bàn lại về chuyện này cũng vô nghĩa.

Cứ vậy nhé, tôi còn có việc, đi trước đây."
Lúc Khương Tiêu nói câu này, anh đã đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lận Thành Duật vô thức vươn tay muốn kéo anh lại, muốn xin lỗi Khương Tiêu, rằng y không nên nói như vậy, nhưng y không giữ chặt.
Sau đó, Khương Tiêu vội vàng đi luôn.
Lận Thành Duật nhìn theo bóng dáng anh, khó chịu không nói nên lời.
Trong lòng y như mọc ra rất nhiều cây kim, không dám nói, chỉ cần đụng nhẹ chút thôi cũng là một nỗi đau bứt rứt.
Quả nhiên y không nhắc lại chuyện của Phó Nhược Ngôn với Khương Tiêu nữa.

Cuộc đối thoại của cả hai hôm đó tựa cơn gió thoảng qua, không để lại điều gì đặc biệt cho đôi bên.
Khương Tiêu vững bước đẩy mạnh kế hoạch mở rộng ở Lệ Thị, anh chọn ra một vài sản phẩm nổi tiếng bên mình để quảng bá và hợp tác với mấy nhà xưởng sản xuất cùng đẩy mạnh tiêu thụ.

Lúc đập tiền không thể chỉ truyền miệng thôi, quá chậm, anh cần phải bày rất nhiều quảng cáo để thương hiệu này nhanh chóng được hiển thị.
Khương Tiêu không động nổi đến quảng cáo trên TV, còn quảng cáo ngoài trời vẫn cần thiết.

Mối quan hệ của Phó Nhược Ngôn với gia đình kém thật, song nguồn lực tích lũy từ nhỏ đến lớn của hắn rất đông đảo, có thể giới thiệu một số công ty quảng cáo sáng tạo.
Ở thời đại quảng cáo của rất nhiều thương hiệu đều có phong cách hơi mộc mạc hoặc theo kiểu tặng thẻ ngôi sao nổi tiếng này, quảng cáo in ấn ngoài trời của Vô Hạn Ưu Tuyển lập tức trở nên vô cùng nổi bật.
Từ quảng cáo đến cửa hàng, Khương Tiêu đã quy hoạch lâu dài, không tham gia nhượng quyền thương mại.

Anh phải tự làm rất nhiều việc, đôi khi bận đến tối khuya, chẳng có cả thời gian về nhà.

Bên phía trường học cũng cần chăm nom, may mà còn kỳ nghỉ Hè.
Thực ra không tính là vất vả lắm.

Thời này có rất nhiều công việc vất vả hơn, đây lại là việc làm ăn của chính mình nên anh dư dả sự nhiệt tình.
Phó Nhược Ngôn lo chuyện quảng cáo tuyên truyền hút khách, với việc trang trí cửa hàng của Khương Tiêu thì Lận Thành Duật lại là người thạo nghề.

Y tìm đội thi công cho Khương Tiêu, rất nhiều thiết kế mới mẻ và cách bày biện quầy hàng đều do đội ngũ chuyên nghiệp lo liệu, giúp Khương Tiêu bớt được không ít việc.
Kết thúc kỳ nghỉ Hè năm hai Đại học, số lượng hội viên của Khương Tiêu đã vượt qua một trăm nghìn được một thời gian dài.
Anh sở hữu tám cửa hàng ở Lệ Thị, quý cuối còn dự định khai trương thêm ba cửa hàng.

Hầu như tại khu trung tâm mua sắm lớn dòng người đông đảo nào ở Lệ Thị cũng có chi nhánh của anh, mở hai cửa hàng nữa tại Liễu Giang, cuối năm còn chuẩn bị mở một cửa hàng.

Khương Tiêu không quen thạo Thâm Thị lắm, cộng thêm tình hình nơi đó phức tạp, anh lên kế hoạch chi tiết hơn, dự định cuối năm thử mở cửa hàng đầu tiên tại đây.
Sau khi cửa hàng khai trường, doanh số khá cao, tốt hơn cả tưởng tượng của Khương Tiêu, thậm chí rất nhiều người còn nghe danh mà đến.
Những năm gần đây khái niệm cửa hàng boutique đã trở nên rất phổ biến, công ty của Khương Tiêu lại là công ty nổi bật nhất trong làn sóng này.

Lệ Thị và Liễu Giang là đô thị lớn hàng đầu cả nước, người nơi đây hoàn toàn đủ trình độ chi tiêu đến mức đó, chỉ cần sản phẩm trong cửa hàng khiến các vị khách cảm thấy hứng thú.
Tiền anh tiêu như nước chảy ra ngoài, song cũng kiếm về kha khá.
Theo từng bước trong kế hoạch của Khương Tiêu, dòng tiền của công ty anh khá ổn định, không bị đứt gãy, tốc độ tiêu thụ hàng hóa khá nhanh, cộng thêm việc mở nhiều cửa hàng thu hút một số nhà phân phối chủ động liên hệ với anh, có thể ép giá thấp hơn nữa.

Anh tăng chi, đồng thời cũng tăng nhiều tỷ suất lợi nhuận.
Anh đã có được mô hình công ty lớn bước đầu, tiến gần tới thành công trong kế hoạch thêm một bước.
Tuy nhiên ông chủ Khương sở hữu mười mấy cửa hàng trông vẫn siêu giản dị.

Trái lại anh rất hào phóng với các nhân viên, tiền nào nên thưởng đều sẽ thưởng, đến lượt bản thân thì lại khá tiết kiệm, chỉ tiêu toàn bộ tiền lên những chỗ cần thiết.
Phó Nhược Ngôn cũng cảm nhận được điều này.
Khương Tiêu thực sự là một người rất thần kỳ.

Lúc kinh doanh, cậu ấy phản ứng mau lẹ, có rất nhiều ý tưởng, đôi lúc thông minh như một yêu tinh, đôi lúc lại điềm điềm đạm đạm, thậm chí còn hơi ngốc ngốc, giống hệt một người bình thường nỗ lực vì cuộc sống.
Đôi khi hắn nhìn Khương Tiêu mà thấy may vì tối đó mình bị người ta gây sự.
Có câu "Tái Ông mất ngựa, biết đâu họa phúc", hắn vật vờ ba năm, cuối cùng cũng nhận chút may mắn, gặp được Khương Tiêu..