Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 43





CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN
.--.- - -.--..- -..

/.--.-.......- --- -.

--.

-....- --- -.

--....-.- -.

--..---- ----.

---..
Lận Thành Duật cũng không trông cậy sự tình sẽ ra sao, y có thể không phải thấy Lâm Hạc Nguyên bên cạnh Khương Tiêu để tự khiến mình tức chết đã tính là may mắn rồi.
Càng không thể kể những chuyện đó ở nhà họ Lận với Khương Tiêu, bởi vốn dĩ chúng đã không liên quan tới anh ấy.

Y sống lại được gặp Khương Tiêu trước mấy năm là chuyện tốt, song xét theo phương diện khác, tuổi này không thể thích gì làm nấy, phải chịu ràng buộc ở rất nhiều việc cũng bình thường.
Chuyện này y sẽ giải quyết.
Chỉ cần Khương Tiêu không sao thì những chuyện khác không thành vấn đề với y.
Y cũng không muốn quấy rầy anh học hành.

Sau khi đi theo Khương Tiêu qua cổng trường, dõi nhìn bóng anh chạy về phía trước, biến mất nơi tòa nhà học đường, y đứng đó một lúc lâu mới đi.
Gần đây chân y đang bị thương nhẹ, đến giờ đi lại vẫn chưa quá linh hoạt, đứng lâu chân sẽ đau ngay.
Lận Thành Duật cũng nhớ rõ những lời ông nội nhà họ Lận nói với mình lúc trước.
"Chuyển trường sang Hậu Lâm cũng được, nhưng không thể bỏ thiếu những gì nên học.

Ông sẽ sắp xếp người đi theo cháu.


Nếu trong bảy, tám giáo viên này có một người nói chẳng bằng cháu ở lại Liễu Giang thì cháu phải lập tức quay trở về.
Nói tiếp, chuyển trường không phải chuyện của hiện tại.

Không phải cháu muốn học chung lớp với cậu đó sao? Theo lý thì sang đấy là phải học vượt, chi bằng chờ lên cấp ba hẵng đi.
Đức hạnh của chú Lận Phong nhà cháu bây giờ ra sao cháu cũng biết rồi.

Nếu cháu lớn hơn mấy tuổi nữa thì ông đã xử lý cậu ta từ lâu, vốn đang giữ đủ thời gian cho cháu, là chính cháu vội vàng đến vậy, không biết tốt xấu, không trách được ông."
Đoàn đội công trình kiến trúc được tìm về bên kia đã vào công ty Vịnh Giang.

Vẫn cần khai phá hạng mục Minh Nguyệt Loan, tuy nhiên khác trước ở chỗ không phải chuyện gì cũng thực hiện gấp gáp như thế.
Lận Thành Duật được ông nội dẫn thẳng tới khu vực tan làm.

Chỗ đó giờ còn chưa được khai phá, đằng sau bãi biển là một bãi đá cuội lớn, y đi theo người nơi đó một lát thì vấp ngã, đầu gối bị cắt ra một vết tàn bạo, đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn.
Hạng mục Minh Nguyệt Loan khi ấy được kêu gọi rất gấp rút, lúc thu hút vốn đầu tư lấy danh nghĩa thay đổi diện mạo trong vòng một năm, chẳng qua khẩu hiệu bất động sản vốn cũng chỉ là khẩu hiệu mà thôi, đời trước chỉ có mình Vịnh Giang bọn họ làm được, sau bị kẻ khác giăng bẫy.
Người dẫn đầu đoàn đội mới tới họ Lý, tên Lý Vinh Hưng, hiện đang làm giám đốc công trình của công ty, trực tiếp phụ trách hạng mục Minh Nguyệt Loan.

Quan hệ của chú ấy và Nhạc Thành không tồi, cũng biết Lận Thành Duật là ai.

Có điều ông cụ nhà họ Lận nói trên công trường đừng chiều y, Lý Vinh Hưng xoa đầu, dứt khoát làm theo ý mình, ở công trường không có cậu với chẳng chủ gì hết.
Việc Lận Thành Duật bị thương ban đầu khiến chú ấy hơi căng thẳng, nói thế nào thì cũng là chủ.

Sau đó chú thấy cậu trai này không hề tỏ thái độ gì, bôi thuốc xong vẫn ở lại công trường không đi, còn an ủi chú rằng không sao, quan trọng nhất là việc chính.
Qua trường hợp này, ấn tượng đầu tiên của chú ấy với Lận Thành Duật khá tốt, cũng nói chút lời thực tế với y.
Chú ấy có kinh nghiệm thật, làm công trình sắp hai mươi năm, lần đầu đến Minh Nguyệt Loan đã khen đây là một khu vực tốt, rất thích hợp khai phá làm du lịch, tiếp đó bổ sung một câu: "Tốt nhất nên kéo dài kỳ hạn công trình từ hai đến ba năm, làm kỹ càng chút."
Lận Thành Duật hỏi chú vì sao.
"Chúng ta xây khách sạn, vốn phải chờ mọi thứ xung quanh xong xuôi mới có khách tới chứ." Chú ấy nói: "Khu vực bên cạnh xem đều đang khởi công quy mô lớn, đường xá ở đây cũng chưa được tu sửa ổn thỏa.

Độ khó của việc khai phá không nhỏ đâu, đừng nghe mấy công ty khai phá khác lòe bịp.


Cái gì mà trong một năm trang hoàng lại xong toàn bộ, chấn động cả thành phố chứ, chú từng liên hệ với bọn họ hết rồi, cháu tin là cháu thua ngay."
Minh Nguyệt Loan được thổi phồng xịn đến mức nào thì bây giờ cũng chỉ là nơi hoang tàn chim không thèm ị mà thôi.
Lý Vinh Hưng hút điếu thuốc, lại nhìn qua y, dặn dò: "Vịnh Giang làm giàu từ Liễu Giang.

Chú đã xem lịch sử phát triển của công ty, mặc dù ở Thâm Thành có hai khách sạn nhưng thực tế vẫn chưa thâm nhập.

Thâm Thành có giá trị khai phá rất cao, tuy nhiên đây là vùng nước sâu, nếu thực hiện tốt hạng mục Minh Nguyệt Loan thì về sau công ty có thể coi đây là điểm bật, tiếp tục mở rộng phát triển tại Thâm Thành; ngược lại, nếu thực hiện không tốt thì sẽ rất dễ thua lỗ tổn thất tại đây, suy cho cùng vốn rót vào lớn quá mà."
Lận Thành Duật cũng biết điều này.

Ban đầu tìm Lý Vinh Hưng về chính là để phá ván cờ của Lận Phong.

Người này thực sự có chút bản lĩnh, cũng đem đến niềm vui bất ngờ.
Lý Vinh Hưng biết phần nào về những chuyện xảy ra ở công ty Vịnh Giang gần đây.

Công ty lớn nhà ai mà chẳng có chút khuất tất? Chuyện này rất bình thường, chú ấy quen rồi.
Khuất tất trong mảng kiến trúc không nhỏ tẹo nào, bên vật liệu xây dựng còn hơn.

Lấy một viên gạch men sứ làm ví dụ, một viên gạch men sứ giá xuất xưởng tám mươi tệ, nếu thạo nghiệp vụ, hợp tác lâu dài, lại có quan hệ và mua số lượng lớn thì có thể ép giá đến trăm hai trăm ba.

Người không có kinh nghiệm tới mua, bị đòi ba trăm tệ một viên đã là giá có lương tâm rồi.

Nếu xuất khẩu rồi chuyển sang tiêu thụ trong nước, dán nhãn hàng ngoại vòng một vòng ở nước ngoài lại về thì một viên phải bảy, tám trăm tệ.
Cái ngành sản xuất này chính là vậy, lợi nhuận kếch xù khâu trung gian nhiều quá, dân kinh doanh trung gian kiếm ít lợi là việc nhỏ, nhưng lương tâm bị che mờ có thể khiến người ta vì tham đồng tiền to mà làm ra công trình bã đậu.

Rất nhiều công ty đã ngã vào mặt hố này.
Lận Thành Duật đi theo chú ấy quả thực có thể học hỏi không ít thứ, cũng muốn tiếp cận mượn tay chú ấy giải quyết lần lượt một số thói quen khó sửa đang tồn tại trong công ty, trong đó bao gồm cả mục tiêu ông nội đặt ra cho y.


Chỉ cần y hoàn thành những việc này là khi Khương Tiêu lên cấp ba, y có thể tới Hậu Lâm, ông nội sẽ không quản y nữa.
Y biết trong lòng ông nội còn có tính toán không thiết thực, ông cho rằng người trẻ tuổi chỉ nổi hứng nhất thời, trước đấy náo loạn một trận phần nhiều là bị sự nổi loạn của tuổi dậy thì tác động, chờ qua nửa năm này, cảm thấy gánh nặng trên vai quá lớn chẳng tài nào hoàn thành nổi, áp lực nặng nề quá thì ắt sẽ từ bỏ.
Mà dù có chịu đựng hết nửa năm này, tới được Hậu Lâm thì cuộc sống bên kia không quen thuộc, lại kém xa sự thoải mái phát đạt ở Liễu Giang, bây giờ y điên cuồng chẳng qua chỉ vì đứa bé trai kia không thích y, luôn khước từ y, đến khi tới bên Khương Tiêu, đạt được thứ mình muốn, được đền bù rồi, trái lại sẽ không cố chấp như trước nữa.
Người trẻ tuổi đều kiểu thế, ông đã thấy nhiều.
Lận Thành Duật cũng sẽ không giải thích gì với ông nội vào thời điểm này.

Hành động thực tế tiếp theo của y sẽ tự chứng minh rằng y sẽ mãi mãi không từ bỏ Khương Tiêu.
Vả lại sau này y và Khương Tiêu ở bên nhau cũng cần sự chúc phúc công nhận của ông nội.

Hiện giờ đặt nền tảng cho tương lai cũng không tính là thiệt.
Nhưng nói tới nói lui trong những việc này thì Khương Tiêu vẫn là người quan trọng nhất.

Nếu tại quá trình ấy y mất đi Khương Tiêu thì mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
Hậu Lâm bên kia vẫn luôn có người quan sát chặt chẽ, Liễu Giang bên này cũng có người thường xuyên báo tình hình của Khương Tiêu cho y.
Thứ nhất là vì dạo này Khương Tiêu phải chạy đôn chạy đáo, Lận Thành Duật sợ anh nhất thời gặp vấn đề gì; thứ hai là nếu anh có yêu cầu nào thì có người ở đó cũng giúp đỡ kịp thời được; thứ ba chính là lòng riêng của Lận Thành Duật, y muốn biết tin tức về Khương Tiêu, mặt khác còn muốn theo dõi sát sao Lâm Hạc Nguyên.
Nghiễm nhiên Lận Thành Duật đã coi người này thành tình địch để đề phòng.
Người ở tại Liễu Giang nói với y rằng mặc dù hai người thân mật chút nhưng hầu hết thời gian đều dành ở việc học tập, không có dấu hiệu muốn yêu đương, dù sao tuổi cũng còn nhỏ, mới học lớp chín thôi.
Tuy đối phương nói vậy nhưng Lận Thành Duật tưởng tượng vẫn ghen tỵ.
Y ghen tỵ phần ý tốt Khương Tiêu dành cho Lâm Hạc Nguyên, toàn bộ phần ý tốt đó vốn phải thuộc về y mới đúng.
Bị chính mình làm mất, vì vậy Khương Tiêu thu hết về, thẳng thừng đem cho những người khác, không để lại cho mình chút nào.
Mỗi lần nghĩ đến đây, cảm giác ghen tỵ kia lại chuyển thành hối hận về bản thân.

Càng dây dưa với anh, Lận Thành Duật càng không muốn buông tay.
Khi y lăn lê bò toài ở công trường và nghĩ đến Khương Tiêu thì kỳ thi tháng của Khương Tiêu đã kết thúc, anh đang nhắm thẳng vào hạng năm mươi khối đổ về trước.

Từ lúc bắt đầu học kỳ hai lớp chín, anh như thể chưa từng dừng thi cử, liên tục làm đề, cho dù trường học sắp xếp chút thời gian rảnh thì Lâm Hạc Nguyên vẫn sẽ bớt thời giờ soạn bài cho anh ôn luyện tăng cường.
Thời gian trôi từng ngày, bảng đếm ngược trăm ngày đến kỳ thi vào cấp ba đã sắp được treo trên tường lớp.
Hiện tại tần suất Khương Tiêu tới Liễu Giang nhập hàng giảm hẳn so với học kỳ một.

Dù gì anh cũng đi nhờ xe nên rất nhiều lúc phải chờ Diệp Binh tiện đi mới được, bên quầy hàng nhỏ còn một loạt hàng cuối cùng gánh, tiền thì chủ yếu vẫn ở chỗ Trương Dương, anh còn chưa tới thu về, không vội.
Sau đấy Trương Dương từng đi tìm anh vài lần, lần nào cũng đưa Khương Tiêu mấy nghìn tệ.

Tới trước kỳ thi giữa kỳ, trên đường đi tìm Trương Dương, anh thấy có người con trai trẻ tuổi đang đeo tai nghe, chân cắm tai nghe nằm trong túi người nọ, chiếc túi kia không lớn, Khương Tiêu thấy người đó lấy máy mp3 từ trong túi ra, ấn nút hai lần, hẳn là tắt nhạc.


Kiểu dáng của chiếc máy kia hình như chính là hàng anh nhập.
Tìm được Trương Dương rồi, đối phương đưa cho anh số tiền kết toán cuối cùng.
Anh thu hồi được toàn bộ ba mươi lăm nghìn tệ tiền vốn, mặt khác còn nhận thêm phần lợi nhuận anh hẳn nên được chia là năm nghìn tệ, tổng cộng bốn mươi nghìn tệ.

"Anh bán hết rồi!" Trương Dương khoe với anh, biểu cảm khó nén nổi sự hưng phấn.
Ngoài chuyện này, anh ấy còn kể với Khương Tiêu chuyện khác.
Ví dụ như tai nghe đi kèm trong bộ máy mp3 bán cũng rất chạy, bọn họ có thể nhập một ít, bán cả bộ luôn.
Trong cửa hàng băng đĩa có lắp đặt máy tính.

Các bài hát phải tải trên mạng về.

Bọn họ ghi danh sách bài hát, chủ quán sẽ tải về giúp, đồng thời truyền nhạc vào máy.

Kiểu phục vụ trọn gói này cũng có thể thu tiền.
Vốn dĩ máy mp3 đã là một thứ đồ chơi mới mẻ, đợt đầu bán hơi gian nan chút nhưng một khi họ cảm nhận được sự tiện lợi và dễ dùng của nó, còn nhận về ánh nhìn tò mò mới lạ của người khác khi lấy nó ra thì nó dần dần được săn đón, tựa hồ mua một chiếc là có thể hãnh diện bên ngoài.
Không chỉ học sinh trường kỹ thuật mà một số người trẻ tuổi đã đi làm cũng tới mua.
"Khương Tiêu này, dạo gần đây có phải em không đi qua chỗ tòa nhà trung tâm thương mại không?"
Khương Tiêu lắc đầu.

Dạo này anh chỉ chuyển động một đường quanh hai điểm đến là nhà và trường, vẫn chưa dạo qua nơi khác.
"Nếu đi qua là em sẽ thấy ở trung tâm thương mại kia có một quầy đã bày máy mp3 bên trong, tất cả đều là của chúng ta, giờ đã bán sắp hết, chỉ còn hàng trưng bày." Trương Dương nói với anh xong thì lấy một túi giấy căng phồng trong chiếc túi đằng sau: "Ngoại trừ bốn mươi nghìn tệ kia thì đây là tiền họ đặt cọc, sáu mươi nghìn tệ.

Khương Tiêu à, chúng ta phải nhập thêm một lô hàng mới nữa."
Từ khi sống lại tới giờ, đây là lần đầu tiên trong tay Khương Tiêu có khoản tiền trên sáu chữ số, mặc dù một phần bên trong không phải của anh.
Trương Dương rất kích động, Khương Tiêu thì lại tỏ ra bình tĩnh hơn anh ấy rất nhiều.
Anh hỏi rõ một số chi tiết, biết hiện tại Trương Dương chủ yếu liên hệ với hai bên, còn một bên nữa đang tiếp xúc.
Dù gì anh cũng làm ăn với Trương Dương lâu rồi, coi như tín nhiệm lẫn nhau, nhưng thực chất lúc bắt tay vào làm thật vẫn cần đặt ra khế ước, để lỡ xảy ra vấn đề thì đôi bên cũng rõ ràng.
Bây giờ nhiều người như vậy, cũng đến lúc có thể kiếm tiền rồi, về sau nói không chừng còn phải hợp tác lâu dài, càng là thế đầu óc càng phải tỉnh táo, phải phân chia rõ ràng trách nhiệm giữa các bên mới được.
Trương Dương nghe anh nói vậy, tâm trạng hưng phấn cũng dần nguội bớt, lý trí chiếm thế thượng phong: "Em nói đúng lắm Khương Tiêu.

Em yên tâm, hôm nay anh đi soạn bản thỏa thuận luôn."
Một học sinh cấp hai như Khương Tiêu thật ra còn hiểu rõ hơn cả mình, mỗi lần tiếp xúc đều khiến anh ấy không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa..