Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 185




CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

.. –.—-. … -….- -….. -. -….- … — -….-.-.. — -. –. –..– …. —.– -….- -.-..- -. -….-.. -….-..-. —.-. –.. –..–..

Khương Tiêu không mấy lạ lẫm lúc hôn Lận Thành Duật. Bọn họ sớm đã hiểu nhau vô cùng. 

Sau khi nói ra câu bắt đầu lại lần nữa, dường như anh cũng buông xuống điều gì đó. Cảm giác cõi lòng yên ổn lại khá thoải mái.

Nhiều năm lăn xả tựa một vòng tròn. Anh vòng qua vòng lại, suy nghĩ kỹ càng, cuối cùng lại quay về với vòng ôm của người này. 

Mong rằng Lận Thành Duật đừng làm ra thêm chuyện gì khiến anh thất vọng, mà chắc cũng không đâu.

Chẳng mấy chốc, anh đã không còn thời gian nghĩ thêm về vấn đề ấy.

Nỗi kích động của Lận Thành Duật ập tới cuồn cuộn liên hồi. Y sử dụng hành động chứng minh bản thân phấn khích với việc tái hợp đến nhường nào, hận không thể moi cả trái tim mình ra cho Khương Tiêu.

Toàn thân Khương Tiêu vừa mềm mại vừa ngọt ngào. Đây chính là anh khi yêu.

Điều hòa trong phòng đang mở, bọn họ không phải mặc nhiều quần áo. Lận Thành Duật đã chuẩn bị chu đáo đủ kiểu quần áo cho Khương Tiêu từ lâu.

Hôm nay, Khương Tiêu mặc đồ ở nhà rộng thùng thình, áo bị xốc lên một cách dễ dàng. Khi cúi xuống hôn anh, Lận Thành Duật còn nhéo nhẹ eo anh. Khương Tiêu thường xuyên rèn luyện nên eo của anh rất thon, làn da sờ vào cũng cực thích.

Lận Thành Duật rờ thẳng từ đường eo lên trên. Bàn tay y lành lạnh, khiến nhịp thở của Khương Tiêu thoáng chốc dồn dập hơn hẳn.

“Hức…” Lận Thành Duật nghe được Khương Tiêu nghẹn ngào: “… Đừng nghịch.” 

Cúc áo của anh đã bị cởi hết, bên dưới cũng không chỉnh tề lắm.

Khương Tiêu nói câu kia như đang nũng nịu. Lúc Lận Thành Duật hôn anh, anh không đẩy y ra. Hai người đều có phản ứng, lại không phải lần đầu, sớm đã quen thạo cơ thể của nhau.

Lận Thành Duật biết toàn bộ điểm mẫn cảm của Khương Tiêu, biết nơi nào sẽ giúp anh thoải mái. Y nghe được tiếng rì rầm của đối phương, âm điệu cũng dần thay đổi.

Khương Tiêu đẹp nhất khi hứng tình, còn thích làm nũng vào lúc này. Lát sau, Lận Thành Duật nghe tiếng anh khẽ trách, nói cúc áo cộm người quá.

Lận Thành Duật mới cởi được nửa, chưa tháo hết cúc. Vì thế, y cắn nhẹ tai anh, dịu giọng hỏi: “Tiêu Tiêu không cởi giúp em sao?”

Khương Tiêu nghe vậy, nâng tay cởi một cúc, cúc tiếp theo hơi nhỏ và chặt, tay anh thì đang không được ổn. Cởi thử hai lần thất bại, anh phủi tay luôn.

“Anh chẳng thèm cởi nữa, phiền chết đi được.” Khương Tiêu giận rồi: “Em…” “

Anh chưa kịp nói ra câu kế đã bị Lận Thành Duật ngăn lại.

“Để em.” Lận Thành Duật dỗ dành anh: “Cục cưng ngoan, đừng giận, anh chỉ cần nằm thôi là được rồi.”

Thế nhưng, vào đêm hôm ấy, Khương Tiêu nhận thấy y nuốt lời. Nào có chuyện chỉ nằm là được.

Cả hai đều là người lớn rồi. Khương Tiêu lại đâu phải người thiếu kinh nghiệm, ít nhất thì anh chịu được phần nào. Tuy nhiên, mức độ hưng phấn của người tên Lận Thành Duật này đã vượt xa sức tưởng tượng của anh. Xem vẻ cậu chàng sẽ hăng hái suốt đêm nay.

Một trinh nam giả mạo có kinh nghiệm thấy rõ thật khó dây vào.

Bộ phim kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ kia đã kết thúc từ lâu. Sô pha không đủ cho Lận Thành Duật quần nữa. Khương Tiêu nức nở muốn y dừng.

Trông anh hết sức đáng thương, ai thấy cũng phải đau lòng. Chẳng qua, Lận Thành Duật cố tình bẻ cong ý của anh, dừng thì cũng dừng một lát đấy, nhưng mà để đổi sang chỗ khác.

“Tiêu Tiêu mệt bởi vì ở trên sô pha khó chịu.” Lận Thành Duật nói: “Chúng ta đổi sang chỗ khác là ổn thôi.”

Ngay sau đó, bọn họ chuyển từ sô pha đến phòng ngủ, làm tới rạng sáng hôm sau mới coi như xong.

Khi kết thúc, Khương Tiêu cảm giác được Lận Thành Duật đưa anh đi rửa sạch nhưng lúc ấy anh đã mệt lắm rồi, mệt không nhấc nổi cả một ngón tay. 

Rửa sạch xong thì đổi chỗ sang phòng khác, giường đệm sạch sẽ êm ái. Khương Tiêu cứ thế chìm vào giấc ngủ.

Hôm trước Lận Thành Duật dậy muộn. Hôm nay chuyển thành Khương Tiêu.

Lận Thành Duật nấu canh cho anh. Giờ đây, trông y thật hiền huệ và ngoan ngoãn, khác xa con sói đói ăn mãi chưa no đêm qua. Thức dậy, Khương Tiêu cảm giác cơ thể như bị nghiền qua, vừa nhức vừa mỏi.

Lận Thành Duật mang canh lên. Khương Tiêu uống hết bát canh mới coi như lấy lại chút sức lực.

“Lận Thành Duật.” Anh vẫn hơi giận: “Em không nghe lời anh. Sau này không được làm vậy nữa.”

Gương mặt Khương Tiêu còn đang đỏ bừng. Dấu hôn trên cổ và vai anh chưa tan. Anh ngồi trên giường nhìn Lận Thành Duật. Trong mắt y, mọi nơi ở anh đều khiến người ta yêu thích.

“Tiêu Tiêu nói gì cũng được.” Y không thể kìm lòng, cúi đầu khẽ hôn anh: “Sau này em nghe Tiêu Tiêu hết.”

Khương Tiêu luôn dễ dỗ. Tốc độ hồi phục của anh cũng ổn. Vất vả với đối phương hai ngày trời mà hôm sau anh còn phải về Vô Hạn đây.

Cả người Lận Thành Duật rạng rỡ bừng sáng. Y đảm nhiệm chức trách đưa Khương Tiêu đi làm, lúc rời khỏi còn tranh thủ kiếm một nụ hôn, hỏi anh: “Nay mình ăn trưa cùng nhau nhé?”

“Tới Vô Hạn đi.” Khương Tiêu nói: “Sáng nay có cuộc họp, chưa chắc đã dư thời gian ra ngoài.”

Lận Thành Duật đồng ý.

Mặc dù mới về bên nhau chưa lâu nhưng hai người họ lại có cảm giác quen thuộc. Trong thang máy, Khương Tiêu sực nhớ hình như mình vẫn còn một việc chưa hoàn thành.

Chuyện của hai người cũng không giấu được quá lâu. Thư ký mới gặp anh một lát đã phát hiện ra.

“Thưa chủ tịch Khương.” Cô ấy chỉ vào chỗ góc hàm dưới tai: “Sắp họp rồi, sếp có muốn che qua qua không?”

Khương Tiêu soi gương. Bản thân khó nhìn được đến đây, cổ áo cũng không đủ cao. Thư ký tìm phấn che đi cho anh.

Lận Thành Duật đúng là. Lúc làm cũng chẳng yên phận chút nào, phải chú ý vị trí chứ.

Trong quá trình dặm phấn giúp anh, thư ký ghé lại gần, bấy giờ mới phát hiện dưới lớp áo còn nhiều vết hơn.

“Sếp Khương ơi.”

“Ừ?”

“Yêu rồi sao?”

Khương Tiêu nhìn thoáng qua cô ấy, tuy nhiên anh không giận. Đã làm việc với nhau lâu vậy rồi, cô ấy là người anh có thể tin tưởng. Và chắc chắn mối quan hệ của anh và Lận Thành Duật cũng khó qua mắt được thư ký.

Khương Tiêu bèn gật đầu.

“Ai vậy?”

Khương Tiêu quan sát góc nghiêng gương mặt mình trong gương, hỏi lại cô ấy: “Còn ai vào đây nữa?”

Mới chừng này thời gian, đoán chút là ra luôn Lận Thành Duật vừa ghé ban nãy. Cô nàng thư ký không khỏi nở nụ cười của các dì các mẹ.

“Tốt quá rồi.” Cô ấy nói: “Chúc sếp hạnh phúc. Chắc chắn chủ tịch Lận vui chết đi được ấy chứ.”

Khương Tiêu nhớ lại. Quả đúng là cậu chàng rất vui vẻ.

“Vui thì vui thật.” Khương Tiêu lẩm bẩm, tiếp theo cẩn thận xem xem mình còn để lộ dấu vết nào khác không: “… Nhưng mà hơi quá đà rồi.”

Trước đây Lận Thành Duật cũng thường xuyên tới Vô Hạn. Song, hôm nay lại khác. Khi vào đưa nước, cô nàng thư ký nghe thấy tiếng Khương Tiêu trách y chuyện dấu vết. Dù vậy, ngữ điệu sếp hoàn toàn không có ý giận.

Chủ tịch Lận lập tức ngoan ngoãn lắng nghe, ngoan ngoãn bảo đảm. Hai người không hôn hay làm ra hành động thân mật gì trước mặt thư ký, thế nhưng bầu không khí đã khác hẳn.

Đây là một cặp đôi đang yêu ư?

Dần dà, những người khác trong công ty cũng nhận ra điều này. Rốt cuộc không còn là đơn phương theo đuổi nữa, giờ thành đôi bên đều có tình rồi.

Khoảng thời gian này vốn gần với sinh nhật Khương Tiêu. Cuối cùng, Lận Thành Duật đã có thể tặng hết số quà mình chuẩn bị bấy lâu nay cho anh.

Một ngôi nhà quà tặng đúng nghĩa, tính theo từng năm từ khi bắt đầu, thậm chí bao gồm cả ngôi nhà ấy.

Căn hộ này không lớn lắm, vị trí nằm tại bờ biển, phong cảnh khá đẹp. Dưới nhà có bãi biển nhỏ, được nghỉ phép có thể tới đây.

Mặc dù đã từng nhận không ít quà nhưng Khương Tiêu chưa bao giờ nhận một lần nhiều quà đến vậy. Rực rỡ muôn màu, bóc mãi không xuể.

“Có thể xem từ từ.” Lận Thành Duật nói với anh: “Em sẽ đưa hết đến nhà anh.”

Khương Tiêu dạo bên trong một vòng rồi trả lời y: “Khỏi cần.” 

“Tiêu Tiêu?”

“Đưa đến chỗ em thôi.” Khương Tiêu nói với y: “Chúng ta không sống cùng nhau sao?”

Đâu phải lần đầu yêu đương, rụt rè có ích lợi gì? Sống cùng nhau quả thực sẽ tiện hơn. 

Lận Thành Duật nhanh chóng hiểu ra ý của anh.

Nụ cười trên mặt y lập tức xán lạn hơn rất nhiều.

“Dĩ nhiên là sống cùng nhau rồi.” Y nói: “Em chuyển đồ giúp Tiêu Tiêu.”

Căn hộ y trang trí tỉ mỉ bấy lâu nay cuối cùng cũng phát huy công dụng thực sự, chào đón người chủ chính thức của nó. 

Khi chuyển vào sống cùng nhau, hai con người luôn phải trải qua giai đoạn tiếp xúc và sẽ xuất hiện một số thói quen khác nhau. Tuy nhiên, Khương Tiêu và Lận Thành Duật lại khác.

Bọn họ không cần vậy, trước đây đã từng ở với nhau bao nhiêu năm rồi. Khương Tiêu biết thói quen của Lận Thành Duật, Lận Thành Duật hiện tại cũng đủ hiểu Khương Tiêu. Cuộc sống cứ thế dung hòa suôn sẻ liền mạch.

Đôi khi tỉnh giấc vào buổi sáng, Lận Thành Duật vẫn có cảm giác hư ảo lúc thấy Khương Tiêu đang nằm trong lòng mình. Chẳng qua, khi người ấy chầm chậm mở mắt, nhích lại gần thêm chút và tặng y một nụ hôn phớt nhẹ chào buổi sáng, mọi thứ lập tức trở nên vô cùng chân thực.

Nỗ lực bao nhiêu năm, cuối cùng y cũng có lại được thời khắc này. Cuộc sống hàng ngày cứ như trong mơ.

Sống chung rồi thì ngày gặp mặt phụ huynh không còn xa. 

Bước này khá êm xuôi. Về cơ bản, cả Hạ Uyển Uyển và ông cụ Lận đều là những người họ đã quen thân lắm rồi.

Dĩ nhiên, Hạ Uyển Uyển rất vui. Mỗi lần Khương Tiêu yêu ai, bà luôn chúc phúc con trai. Nhìn chung, quen Lận Thành Duật nhiều năm như vậy, bà đã biết phẩm chất của đối phương.

Bà hy vọng lần này có thể đi đến cuối đường, sẽ có một người luôn đồng hành và bầu bạn bên Niên Niên của bà.

“Con hứa.” Lận Thành Duật đảm bảo với bà: “Con sẽ trân trọng Niên Niên, đối xử tốt với anh ấy mãi mãi.”

Hạ Uyển Uyển không dám nghĩ quá xa. Bà nhìn thoáng qua Khương Tiêu, dịu giọng nói một câu: “Mong rằng thằng bé không phải đau lòng, vậy là tốt rồi.”

Những lời này của bà như đả động gì đó đến Lận Thành Duật. Con tim run lên, y đáp lại một câu: “Tuyệt đối không bao giờ khiến anh ấy đau lòng.”

Đây cũng là lời bảo đảm của y với chính bản thân.

Khi tới gặp ông cụ Lận, Khương Tiêu ấy vậy mà cũng căng thẳng.

Trước đấy, anh còn không rõ tại sao Lận Thành Duật lại căng thẳng thành vậy. Mọi người đã quen thân quá rồi, chẳng phải chỉ là một buổi tụ họp thôi sao? Thế nhưng đến cửa, anh lập tức phát hiện cảm xúc với việc này không phải thứ mình có thể kiểm soát.

“Ông nội thích anh lắm.” Lận Thành Duật nhìn ra sự căng thẳng của anh, lại cảm thấy Khương Tiêu như vậy thật đáng yêu: “Đừng sợ, đừng sợ.”

Ông cụ đã biết chuyện hai người họ ở bên nhau từ sớm bởi Lận Thành Duật kể với ông rồi. Lần này đi gặp ông cụ, lần đầu tiên Khương Tiêu thấy ông cười vui và hiền từ đến vậy.

“Hai cháu phải sống thật tốt nhé.” Ông cụ nhìn Lận Thành Duật, sau đó nhìn Khương Tiêu, hết sức hài lòng như vừa hoàn thành tâm nguyện gì: “Định bao giờ đính hôn đây?”