Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 178




CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

–..-.. -….-.-...- -….- –.-..- — -….- -. –...- -….- -.- …... -. …. -….- -.–. -.

Khương Tiêu chỉ nán lại trường quay một lát. Nhìn anh có vẻ bận lắm, còn thảo luận gì đó với Lận Thành Duật. Khi hai người trao đổi, khu vực xung quanh họ như bị tấm chắn vô hình ngăn cách, đến thư ký riêng của Khương Tiêu cũng tự giác lùi ra sau một quãng.

Lận Thành Duật không thích cười, nhưng với Khương Tiêu thì lại khác.

Lận Dung Giai chưa bao giờ chứng kiến dáng vẻ ấy của y. Từ nhỏ cô nàng đã vừa ghét vừa sợ y. Do đó, dẫu đang trong trường hợp này, cô nàng vẫn chủ động trốn tránh hai người họ.

Mối quan hệ của hai anh em vẫn tệ như xưa. Gặp nhau, thay vì nói là anh em thì giống kẻ thù hơn. Cứ giả vờ không biết đi vậy.

Tuy nhiên, cô nàng vẫn hợp tác tiếp với nhánh hàng mỹ phẩm của Vô Hạn. Xét cho cùng, đây chính là một cơ hội hiếm hoi. Trong số những người nổi tiếng trên mạng được Diệp Miểu Miểu tìm về, cô nàng là người chăm chỉ nhất, hiệu suất truyền thông cũng rất cao, vì vậy được hợp tác sâu hơn với nhãn hàng.

Một thời gian sau, Lận Dung Giai tiếp tục tới Vô Hạn công tác. Lần này không biết cái số ra sao mà đúng lúc gặp phải Khương Tiêu. May mà Lận Thành Duật không ở bên cạnh anh.

Chuyện là, khi cô nàng ra khỏi trường quay hít thở không khí, Khương Tiêu lại vừa hay đi tới từ đằng trước, có lẽ mới ra khỏi phòng ban nào đó. Giám đốc bộ phận tiễn anh đến cửa. Khương Tiêu đang bàn bạc gì đó với đối phương.

Lận Dung Giai hơi sợ gặp anh. Cô nàng muốn tránh đi, nào ngờ quay lại vội quá nên vấp ngã cái uỵch xuống đất.

Thế này người khác có muốn không thấy cũng khó. Huống hồ, ngã ngay trước mặt ông chủ công ty kiểu này lại còn giống như cố tình gây sự chú ý.

Nếu Lận Thành Duật ở đây thì chẳng biết đối phương sẽ nhìn cô nàng bằng ánh mắt gì nữa. Lận Dung Giai xấu hổ đến nỗi không dám ngẩng mặt lên.

Cuối cùng, Khương Tiêu đã đỡ cô nàng dậy. Anh không thể bỏ mặc một cô gái bị ngã trước mặt mình được.

“Không sao chứ?” Anh nói: “Cô đừng căng thẳng.”

Đỡ người ta dậy xong, anh lùi về sau một bước, giữ khoảng cách.

Lận Dung Giai ngã cú này rất đau. Đầu gối cô nàng đã tím xanh một mảng. Thấy vậy, Khương Tiêu gọi người đi lấy cái ghế cho cô nàng ngồi. Trong công ty cũng có thuốc, có thể mang ra dùng.

Giám đốc bộ phận không nói gì, chỉ nhìn cô nàng thêm vài lần. Lận Dung Giai đang cúi đầu, ngẫm lại cẩn thận lời Khương Tiêu vừa nói.

“Anh quen tôi ư?” Cô nàng hỏi.

Khương Tiêu gật đầu.

Lận Dung Giai hơi bất ngờ.

Đến Lận Thành Duật còn chẳng thèm để ý thì hiển nhiên Khương Tiêu sẽ không tỏ ý kiến gì về Lận Dung Giai. Vốn dĩ đã không liên quan, cô nàng cũng chưa gây ra chuyện mất nhân tính hại trời hại đất gì.

Bây giờ cùng lắm Khương Tiêu chỉ chú ý đến thành quả công việc của cô nàng. Theo như lời Diệp Miểu Miểu, thành tích trong công việc của cô gái rất nổi bật. Khương Tiêu xem qua video quảng cáo son môi do Lận Dung Giai làm mẫu, thấy rất chuyên nghiệp và xinh đẹp.

Son môi có đủ kiểu màu sắc, cô nàng thử màu son liên tục, lau đi tô lại nhiều lần mới thấy tẩy trang môi lên tục là một việc rất khó chịu.

Trên đời này có vô vàn cô gái xinh đẹp. Song, Lận Dung Giai thực sự có tài năng ở mảng này. Ngoài ra, cô gái ấy cũng đủ nỗ lực và chuyên nghiệp.

Khương Tiêu rất sẵn lòng hợp tác với người chuyên nghiệp. Thế nhưng anh lại thấy Lận Dung Giai cứ cúi gằm mặt xuống mãi, dáng vẻ thật rụt rè.

“Đừng lo lắng quá, cô cứ làm việc nghiêm túc là được rồi.” Khương Tiêu không khỏi nói thêm: “Thực ra Lận Thành Duật không thù dai vậy đâu.”

Nói xong, anh định đi luôn. Nhân viên Vô Hạn đã mang thuốc tới. Chẳng qua, Lận Dung Giai bỗng cất lời.

“… Tôi biết rồi ạ.” Cô nàng nhỏ giọng trả lời, sau đó hỏi: “Giờ hai anh đang ở bên nhau sao?”

Khương Tiêu dừng bước. Anh ngẫm kỹ, không trả lời cô nàng vấn đề này.

Trên thực tế, Lận Dung Giai chưa nhận được đáp án cũng đã có suy nghĩ của riêng mình. Cô nàng chỉ cất giữ vài lời không biết nên bộc bạch cùng ai thôi.

Ở nhà, mối quan hệ của cha và mẹ rối tinh rối mù, họ hàng thân thích còn tài tình hơn, lý nào lại đi kể với Lận Thành Duật. Cô nàng cũng không thân với ông nội, bên cạnh không có bạn bè thân thiết nào để tâm sự, đành giấu riêng trong lòng rất nhiều điều.

Nào ngờ hôm nay vấp ngã, Khương Tiêu lại là người đỡ cô dậy.

“Anh ấy đúng là một người kỳ lạ, xem một tấm ảnh thôi mà đã thích anh ngay, liều mạng khăng khăng đòi ông nội cho chuyển tới chỗ khác học cấp ba, học một lần tận ba năm trời.” Lận Dung Giai lẩm bẩm: “Lúc ấy cha tôi nói với tôi rằng Lận Thành Duật bị ngã thành ngu luôn rồi. Về sau Vịnh Giang sẽ là của ông ấy và cũng là của tôi.”

Khương Tiêu dừng bước.

Anh biết giai đoạn này. Trong mắt Khương Tiêu của bây giờ, chuyện hồi đó Lận Thành Duật chuyển trường sang Hậu Lâm vẫn cứ là một hành động khiến người ta khiếp sợ.

Thế nên người này mãi mãi luôn ở trong sinh mệnh mình, có mặt tại từng cột mốc thời gian.

Lận Dung Giai kể tiếp.

“Nội bộ gia đình chúng tôi rất phức tạp. Hồi nhỏ tôi chưa nhận ra, lại kém xa Lận Thành Duật về trí thông minh nên không nghĩ sẽ có kết cục này. Nếu biết thì tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy hơn chút và ngưng nằm mơ những giấc mộng hão huyền.” Nói đến đây, Lận Dung Giai cười khổ: “Nhưng giờ làm gì có thuốc hối hận đâu chứ? Nếu… Nếu được… mong chủ tịch Khương hãy chuyển lời giúp tôi… Tôi sẽ xử lý tốt bên phía cha mẹ, hứa không gây phiền phức cho anh ấy, coi như hai nhà cắt đứt mọi quan hệ, xóa sổ hết tất cả. Mặt khác, tôi cũng muốn… cảm ơn anh ấy một số chuyện.”

Thương trường như chiến trường. Lận Phong thua là thua. Lớn lên rồi, cô nàng cũng nhận thức được rằng một số hành vi của cha mình thiếu sự trong sạch. Chỉ là mọi sự đã xong xuôi, giờ đây, cô cũng có sự nghiệp thuộc về riêng mình, kết quả tương đối khả quan. Vậy thì cứ buông bỏ hết thảy, tiến về phía trước thử xem.

“Tôi cũng muốn cảm ơn anh, chủ tịch Khương.” Lận Dung Giai nói những lời cuối: “Cảm ơn anh dù biết những điều đó vẫn không để ý và cho tôi cơ hội này. Với tôi, đây là cơ hội rất quan trọng.”

Cuối cùng cô nàng cũng trả hết nợ của gia đình, còn tiết kiệm được một khoản tiền kha khá, số mối hợp tác làm ăn cũng tăng lên dần.

Khương Tiêu nhìn cô nàng, gật đầu ra hiệu mình đã biết, không nói năng gì.

Tối hôm ấy, đúng dịp dùng bữa cùng Lận Thành Duật, tiện thể anh nhắc tới luôn. Tuy nhiên, Khương Tiêu vẫn khó nén nổi chút tò mò.

Lận Dung Giai mong muốn xóa bỏ toàn bộ là chuyện hết sức bình thường. Đối với cô nàng mà nói, cuộc sống bây giờ là phải luôn tiến về phía trước. Tơ tưởng đến Vịnh Giang chỉ là mơ mộng viển vông thôi, chẳng bằng lối đời rộng lớn, đường ai nấy đi.

“Cô ấy còn cảm ơn cậu.” Khương Tiêu thấy lạ ở chỗ này: “Cậu đã làm gì sao?”

Lận Thành Duật đoán ra vài việc nhỏ.

“Không có gì, chỉ là lúc Lận Phong mới gặp chuyện, con bé vội kiếm tiền, suýt thì bị người ta lừa.” Lận Thành Duật kể: “Em tình cờ biết chuyện nên để người của mình dẫn con bé về.”

Lận Dung Giai mở tài khoản mạng xã hội chủ đề làm đẹp từ rất lâu rồi. Mới đầu, cô nàng chỉ hay đăng ảnh chụp, do xinh đẹp nên chẳng mấy chốc đã thu hút một loạt người hâm mộ. Hồi trước tiền bạc dư dả, cô nàng không chú trọng vào tài khoản này lắm, đơn giản là thích cảm giác được theo đuổi thôi.

Kể từ khi gặp biến cố, gia đình không chỉ hết tiền mà còn nợ nần chồng chất, viện phí của Lận Phong cũng nhiều. Tài khoản đó đã trở thành cọng rơm cứu mạng của Lận Dung Giai. Không dễ để tăng nhanh lượng truy cập, cách kiếm được nhiều tương tác nhất dĩ nhiên là hợp tác quảng cáo với nhãn hàng.

Việc cô nàng có thể chủ động cáng đáng đã khiến Lận Thành Duật rất ngạc nhiên, cảm thấy hình như người này khác với tưởng tượng của mình.

Có điều vẫn hơi ngốc xíu. Đối tác ban đầu cô nàng tìm được thiếu sự đứng đắn, đêm hôm khuya khoắt còn tìm Lận Dung Giai ra ngoài tiếp rượu, bị người Vịnh Giang bắt gặp. Nói sao cũng là người nhà họ Lận, vẫn thuộc phạm vi quen biết của một số nhân sự trong công ty. Biết chuyện, Lận Thành Duật cho người dẫn cô nàng ra, tốn chút công sức tìm giúp một Agency khác.

“Sau đấy, em không lo đến chuyện của con bé nữa.” Khương Tiêu không nhắc thì Lận Thành Duật cũng quên luôn: “Về cơ bản là vậy.”

Ngoài ra không còn gì khác đáng để Lận Dung Giai cảm ơn. Lận Thành Duật cứ tưởng cô nàng gặp mình sẽ hận thấu xương như bản thân đời trước cơ. Trái lại, cô nàng lớn lên cũng không ngốc như ấn tượng của Lận Thành Duật, bởi lẽ Lận Thành Duật không tới tận nơi giúp đỡ và cũng không nói cho cô nàng, không rõ cô nàng biết được từ đâu.

Thực chất, đâu chỉ Lận Dung Giai buông bỏ, chính Lận Thành Duật dường như cũng buông bỏ rồi..

Khương Tiêu chống cằm nhìn y.

“Cậu cũng có lúc tốt bụng như vậy ư?”

Trong giới kinh doanh, Lận Thành Duật được người ta gọi là người chẳng nhận người thân họ hàng. Tuy nhiên, bây giờ tiếp xúc với y, Khương Tiêu biết rằng trong lòng y vẫn còn một nơi êm ái, và phần lớn những dịu dàng chốn ấy là dành cho anh. Do vậy, anh nói câu này chủ yếu để trêu ghẹo thôi.

Lận Thành Duật cũng hiểu khi nghe giọng điệu của anh. Có điều, y vẫn quyết định giải thích cẩn thận hơn.

“Đây cũng coi như một lời cảm ơn.” Y nói: “Ban đầu chính nhờ Lận Dung Giai mà em mới thấy anh.”

Khương Tiêu lần đầu nghe chuyện này.

Anh muốn xem tấm ảnh kia. Nó đã được cất vào cuốn album đặt ở nhà Lận Thành Duật. Dùng bữa xong, y dẫn Khương Tiêu đi xem.

Quả thực là ảnh chụp lâu năm rồi. Khương Tiêu suýt nữa không nhận ra bản thân mình trong ảnh.

Hồi đó anh mới đang học lớp 9, quanh người lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, trông hơi lôi thôi và mệt nhọc, ánh mắt lại hướng thẳng về phía máy ảnh đúng lúc, bộc lộ vẻ ngời sáng của thiếu niên.

“Chụp đẹp thật.”

“Vâng.” Lận Thành Duật nói: “Vậy nên ở một mức độ nào đó, em cũng phải cảm ơn con bé.”

Quyển album chứa tấm ảnh này rất dày. Khương Tiêu lật xem, thấy đằng sau toàn ảnh của mình.

Có ảnh lúc tốt nghiệp cấp hai, có lẽ Lận Thành Duật hỏi xin từ bạn học, thậm chí có cả mấy tấm Khương Tiêu không có. Tiếp nữa là ảnh hồi cấp hai, cấp ba.

Lật thêm về sau, ngoài ảnh chụp thì còn cả tin tức cắt từ báo. Khương Tiêu không ngờ lại có người làm cả thứ này. Lận Thành Duật hệt một fan nhỏ, cất giữ toàn bộ các loại tin tức về anh.

Lên Đại học, Khương Tiêu bắt đầu gây dựng sự nghiệp, rất nhiều lần trở thành cái tên làm mưa làm gió trong trường. Lúc ấy, ở Khương Tiêu toát lên khí chất hot boy học đường, trẻ trung và liều lĩnh. Sau khi tốt nghiệp Đại học, thậm chí Khương Tiêu còn nhận bằng khen, tham dự tọa đàm và nhận phỏng vấn nhiều hơn. Chẳng qua, anh không sưu tầm những thứ này. Trái lại, Lận Thành Duật đã sắp xếp gọn gàng ngăn nắp, không bỏ lỡ bất kỳ điều chi.

Những tấm ảnh trong album thực sự rất sống động. Xem từng tấm mà tưởng như mình được băng qua quãng đường trưởng thành một lần nữa.

Khi Khương Tiêu lật xem, Lận Thành Duật chỉ lặng thinh bên anh. Khương Tiêu xem chầm chậm. Vào khoảnh khắc ấy, dường như hai người không cần phải nói thêm gì với nhau nữa.

Mãi cho đến lúc Khương Tiêu xem xong. Anh yên lặng một lát rồi mới cất lời: “Cậu có lòng thật đấy, không thấy mệt sao?”

“Chưa bao giờ mệt.” Lận Thành Duật nhìn anh không rời: “Bởi vì em yêu anh, Tiêu Tiêu à, trong lòng em luôn có anh, sao có thể thấy mệt được chứ?”