Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 176




CHUYỂN NGỮ: TRẦM YÊN

–..-.. -….-.-...- -….- –.-..- — -….- -. –...- -….- -.- …... -. …. -….- -.–. -.

Lận Thành Duật không có gì phải giấu giếm Khương Tiêu về chuyện nhà họ Lận. Mọi thứ đã xong xuôi từ mấy năm trước và không còn gợn sóng gì. 

Lận Phong sớm đã mất đi năng lực tranh đấu với y, chuyển ra khỏi nhà cổ từ lâu rồi. Sau khi sa cơ lỡ vận tại Vịnh Giang, ông ta đã tới nhà vợ.

Lận Dung Giai đang học cấp ba cũng dọn đi theo. Ông nội biết chuyện này nhưng vì một số hành vi chơi xấu trước đây của ông ta đểu cáng quá nên ông nội đã hết hy vọng. Từ đó về sau, ông nội không còn đề cập về ông ta nữa.

Dù vậy, những sóng gió vẫn chưa ngưng ở chỗ Lận Phong. Vốn dĩ người nhà vợ ông ta hút máu Vịnh Giang để sống. Mặc dù bị đá khỏi cấp quản lý cốt cán nhưng ít ra Lận Phong vẫn nắm giữ cổ phần. Hàng năm, Lận Thành Duật chia đầy đủ hoa hồng cho các cổ đông, không thiếu phần của ông ta. 

Tuy nhiên người nhà đó ăn tiêu phung phí thành quen. Thời gian ấy, Vịnh Giang đang mở rộng trên quy mô lớn, phải chi ra khá nhiều chẳng dư lại bao nhiêu hoa hồng để chia cho cổ đông. Lận Phong nuôi tận 2-3 công ty với chút tiền ấy, công ty nào nhà vợ ông ta cũng kinh doanh đến thua lỗ, đắp hết chỗ này tới chỗ kia, đủ sao được.

Sau mấy năm Lận Phong gồng gánh, Lận Thành Duật biết người này không gây nổi bất kỳ sóng gió nào. Vì vậy, thỉnh thoảng y còn hỏi han quan tâm. 

Nhưng dẫu ông ta không làm gì cả thì một số việc cũng đã được định sẵn. Do quen thói hút máu rồi những họ hàng bên thông gia của Lận Phong toàn thành lập công ty vật liệu xây dựng.

Trước đây, Lận Thành Duật từng tốt bụng nhắc nhở ông ta rằng vùng nước mang tên “vật liệu xây dựng” này rất sâu. Vô số công ty trong ngành chỉ thích lừa tiền người ta, song, nhất định phải biết giới hạn, nếu không lỡ xảy ra chuyện gì thì không ai gánh nổi.

Ông ta không nghe. Đám họ hàng kia thì toàn kẻ thích tiền hơn thích sống. Quả nhiên, xảy ra chuyện thật.

“Vì vụ việc mà bên kia có hai người vào tù, còn nợ một khoản tiền khổng lồ. Lận Phong cần tiền gấp để dẹp yên vụ việc nên đã bán cổ phần của mình cho em.” Lận Thành Duật nói: “Ông ta giữ chức vị tại tất cả các công ty đó, muốn bỏ cũng không bỏ được. Vợ ông ta lại dẫn đám họ hàng tới cầu xin, ông ta đành phải làm vậy.” 

Nỗi hận của Lận Phong xuất phát từ việc ông ta luôn cảm thấy rằng ông cụ Lận thiên vị con cả.

Vậy nên những người họ hàng nghèo khó bên nhà vợ bám vào đây để nịnh bợ, tâng bốc ông ta như một vị Thần. Xuất phát từ tâm lý bù đắp, ông ta cũng dốc hết ruột gan cho những người đó, coi họ như người thân, cứ đinh ninh bản thân đã có được thứ mình muốn.

Nói một cách có lương tâm, Lận Thành Duật cũng thấy ông nội bất công thật, nhưng ít ra ông nội vẫn coi ông ta là con trai ruột. Hồi trước còn dốc lòng dốc sức đào tạo tận mười năm, những gì cần cho đều đã cho, những gì nên dạy đều đã dạy.

Người nhà vợ ông ta làm tất cả chỉ vì tiền, chẳng mấy thật lòng. Sau khi Lận Phong bán cổ phần, vụ việc kia vẫn chưa lắng xuống. Do phải chịu phạt nên ông ta không dư lại gì. Vốn cho rằng mình còn tình thân, nào ngờ vừa quay đầu lại, toàn bộ đều thay đổi thái độ.

“Mấy năm trước ông ta tức đến bệnh, giờ vẫn đang nằm viện.” Lận Thành Duật kể với Khương Tiêu: “Lâu lâu em đi thăm. Tiền thuốc thang cũng do em lo liệu từ đầu. Xét cho cùng, ông ta vẫn là đứa con trai duy nhất còn sống của ông nội. Về sau, Lận Dung Giai tự mày mò kiếm được ít tiền, dọn ra khỏi nhà, không dính dáng đến những người họ hàng đó nữa. Kể từ đấy, con bé chủ động chi trả tiền thuốc thang. Nửa năm trước em hỏi thử thì nghe rằng sức khỏe ông ta tốt hơn rồi, có điều trông vẻ ngoài như già đi hai chục tuổi vậy.”

Lận Phong vốn cũng đâu trẻ trung gì, tuổi ông ta đã đầu năm rồi.

Nghe xong, Khương Tiêu không kìm lòng được, hỏi: “Cậu không hận ông ta sao?”

Đời trước, nỗi hận ấy quả thực rất sâu nặng, hận đến nỗi làm thay đổi cả tính cách ban đầu của Lận Thành Duật. Hôm nay lại nghe Thành Duật nhắc đến với nét mặt dửng dưng, thậm chí còn chứa đựng chút thương hại. 

“Thù thì đời trước đã báo xong rồi. Lần này, ông ta không gây nên gì cả, sớm đã chẳng còn quan trọng với em.”

Không phải Lận Thành Duật có thêm thuộc tính thánh mẫu. Nối lại tình thân với Lận Phong là chuyện khó hơn lên trời. Vả lại đầu óc y vẫn bình thường, cùng lắm chỉ làm được đến mức đấy.

Hà cớ phải đuổi cùng giết tận, Lận Thành Duật nào tự ti đến nỗi có cảm giác rằng Lận Phong vẫn còn cơ hội ngóc đầu trở lại.

Mối quan hệ giữa Lận Dung Giai và Lận Thành Duật luôn không hòa hảo. Tuy nhiên, y chưa từng can thiệp vào những gì cô nàng làm. 

Hồi nhỏ, Lận Dung Giai hơi ương bướng kiêu ngạo, ghét đọc sách và bị cha mẹ gây ảnh hưởng nên cũng từng thử ngáng chân Lận Thành Duật. Có điều cô nàng gây ra toàn mấy chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng là bao. Lận Thành Duật đâu đến mức phải tính toán với một cô gái nhỏ. Cuộc sống sau này ra sao đều do chính cô nàng quyết định.

“Cơ mà gặp nhau thì cũng khó nói thật.”

Lận Thành Duật vốn chỉ kể lại cho Khương Tiêu nghe khi anh hỏi nhưng nhắc đến đây, y cũng khẽ cảm thán:

“Đời trước, Lận Dung Giai được nuông chiều suốt thời gian dài. Khi Lận Phong thua, con bé không gượng dậy nổi, không rõ chạy đi đâu. Bây giờ thì khác rồi, cũng coi như tự thân lập nghiệp.”

Thì ra con người luôn có thể thay đổi.

Khương Tiêu chống tay lên mặt nhìn y, không biết đang nghĩ gì. Một lát sau, Lận Thành Duật mới nghe được câu tiếp theo của anh.

“Đúng là con người luôn có thể thay đổi thật.” Khương Tiêu nói: “… cũng cần có cơ hội sửa đổi.”

Sống lại là cơ hội không phải ai cũng gặp được. Thay vào đó, rất nhiều người đã chọn hối cải và bắt đầu lại từ đầu.

Tay cầm thìa của Lận Thành Duật cứng đờ hồi lâu. Y không rõ ẩn ý của câu Khương Tiêu vừa nói. Liệu đây có phải điều y đang nghĩ hay chăng? 

Tuy nhiên, Khương Tiêu đã chuyển chủ đề, không nói tiếp câu kia.

“Mấy ngày nữa tôi định tới thăm ông Lận.” Anh nói: “Lâu lắm rồi tôi chưa tới thăm ông.”

Đời này, tình thân của ông cụ Lận cũng bấp bênh. Một đứa con mất sớm, một đứa con không vâng lời. Ông cụ đã giúp đỡ Khương Tiêu rất nhiều, như người thân trong gia đình. Hôm Khương Tiêu tới còn là một ngày đặc biệt.

– Sinh nhật Lận Thành Duật.

Thực ra sinh nhật bọn họ khá gần nhau. Lận Thành Duật là cuối năm, Khương Tiêu là đầu năm.

Khương Tiêu nhớ rõ ngày này. Dẫu vậy, kể từ khi sống lại, anh chưa bao giờ chúc mừng đối phương. Đây là lần đầu tiên sau ngần ấy năm. 

Hôm ấy, anh đến nhà cổ nhà họ Lận thăm ông cụ Lận, hiển nhiên cũng đón sinh nhật cùng Lận Thành Duật. Trên thực tế, mười năm nay Lận Thành Duật không hề đón sinh nhật tử tế. Y luôn rất bận rộn, vả lại không có người ấy thì sinh nhật cũng chẳng còn ý nghĩa gì.

Thế nhưng sinh nhật năm nay lại vô cùng ý nghĩa.

Khương Tiêu đến làm khách nhà họ Lận, lý nào lại để anh nấu nướng. Lận Thành Duật bận bịu trong bếp. Ông cụ Lận dẫn Khương Tiêu tới phòng khách nhỏ gần đó uống trà. 

Chiếc ấm tử sa ông cụ dùng vẫn là chiếc Khương Tiêu tặng mấy năm trước. Xem bề ngoài chiếc ấm thường được sử dụng thì có vẻ ông cụ rất thích nó. Chiếc ấm được bảo quản cẩn thận. Trái lại, khi ngó qua trà sủng trên bàn vài lần, Khương Tiêu lại thấy hơi khang khác.

Mua ấm vào dịp Trung Thu, lẽ ra thỏ kia phải thành một đôi, vậy mà giờ còn sót đúng một con.

Khương Tiêu đang nghĩ đến chuyện tặng cho ông cụ bộ trà sủng mới. Mất một con thì không trọn vẹn nữa rồi. Chỉ là thứ đồ nho nhỏ thôi, thay cái mới cũng không phiền hà gì. Tuy nhiên, ông cụ Lận phất tay nói không cần.

“Không mất đâu.” Ông cụ nói: “Ở chỗ Tiểu Duật đó. Nó hỏi xin ông, giờ đang đặt trên bàn làm việc tại công ty.”

Khương Tiêu sửng sốt, tiếp theo lập tức hiểu rõ. 

Chỉ là hai món quà tặng kèm thôi mà.

Anh cúi đầu cười khẽ, không nói năng gì. Một lát sau, anh gọi điện thoại. Hôm nay Lận Thành Duật đón sinh nhật, dĩ nhiên anh phải mang quà tới. Quà của Khương Tiêu rất tiêu chuẩn. Trời đang lạnh nên anh chọn một chiếc áo khoác.

Lúc mới vào nhà đã tặng luôn cho Lận Thành Duật thử. Vì là anh chọn nên áo rất hợp với y. Lận Thành Duật cũng siêu thích, cẩn thận cất đi.

Xem từ dáng vẻ kia, Khương Tiêu cảm thấy sau này chưa chắc y đã nỡ đem ra mặc. Chỉ là một món quà bình thường mà thôi, có phải đồ gì quý giá đâu.

Bữa tối rất ngon miệng. Dạo gần đây, mỗi lần Khương Tiêu ăn đồ Lận Thành Duật nấu lại là một lần ngạc nhiên. Y nấu bằng cả tấm lòng, cho nên dù ít món hơn Khương Tiêu nấu nhưng món nào cũng khá ngon.

Ăn xong, ông cụ Lận nói mình già rồi, dễ buồn ngủ, lên phòng đi ngủ, bỏ lại hai người bọn họ.

Khương Tiêu thầm hiểu ý ông cụ, anh không nói ra. Hôm nay là sinh nhật của Lận Thành Duật, cứ tùy cậu chàng đi. 

Lận Thành Duật làm socola nóng cho Khương Tiêu rồi dẫn anh ra vườn đi dạo cho tiêu cơm. Cá ở nhà cổ nhà họ Lận vẫn béo núc ních. Rắc ít thức ăn cá xuống, cả đàn ngoan ngoãn tụm lại.

Lận Thành Duật mong rằng hai người được ở riêng với nhau càng lâu càng tốt, Khương Tiêu cũng không đề cập tới việc phải về. Hai người đi một vòng quanh nhà rồi lại vào trong. Lận Thành Duật tìm một bộ phim xưa cũ. Vì hôm nay sinh nhật y, Khương Tiêu cũng bằng lòng xem phim cùng y.

Rạp chiếu phim ở nhà cổ hoạt động rất tốt. Khương Tiêu xem cực kỳ nghiêm túc. Lận Thành Duật lại luôn lơ đễnh, cứ lén ngắm anh.

Phim hay đến mấy cũng không đẹp bằng Khương Tiêu.

Mấy ngày nay, y nghĩ mãi về câu nói kia của Khương Tiêu và những chuyện xảy ra tại văn phòng Vô Hạn hôm ấy. Mặc dù trên thực tế chưa xảy ra chuyện gì nhưng từ thái độ của Khương Tiêu sẽ thấy anh không tỏ ý chê ghét y.

Hôm nay cũng vậy, trông anh luôn vui vẻ.

Lận Thành Duật nghĩ xem liệu mình có thể tiến thêm bước nữa không? Nhưng y sợ sẽ phá vỡ sự cân bằng hiện tại. Khương Tiêu luôn nắm quyền chủ đạo trong mối quan hệ, Lận Thành Duật không quyết định được.

Xem hết bộ phim, Lận Thành Duật vẫn nén nhịn trong lòng, không dám nói ra thành lời.

Đã muộn rồi, Khương Tiêu cũng phải về. Hôm nay, Lận Thành Duật tới công ty đón anh, tất nhiên y cũng phải phụ trách việc đưa Khương Tiêu về nhà.

Xe dừng lại trước nhà Khương Tiêu. Xe anh được tài xế lái về, đỗ bên cạnh.

Trước khi đi, Lận Thành Duật bị Khương Tiêu gọi lại.

“Mở cốp xe lấy giúp tôi thứ này.” Khương Tiêu đưa chìa khóa xe cho y: “Hơi nhiều, một mình tôi không cầm xuể, phiền cậu rồi.”

Thực ra nếu có chút kinh nghiệm thì sẽ đoán ngay được ý nghĩa cơ bản của việc mở cốp xe vào ngày sinh nhật. Chỉ là Lận Thành Duật nào dám nghĩ đến, có vắt óc y cũng không đoán được gì cả. 

Y chỉ ngây thơ cho rằng mình lấy đồ giúp Khương Tiêu thôi. Dĩ nhiên, y rất sẵn lòng. Do đó, khi mở cốp xe ra, Lận Thành Duật lập tức điếng người.

Là quà.

Trên thực tế, cách tặng quà này khá phổ biến, từng được vô số người thực hiện rồi. Khương Tiêu chợt nảy sinh ý tưởng nên không kịp tự tay thu xếp.

Vì vậy, anh gọi điện nhờ người ta chuẩn bị ngay trong bữa tiệc.

Quà tặng cho nam giới còn gì ngoài mấy thứ đó. Nghĩ rồi, anh gửi số đo cho người ta đi mua vài món áo quần và cà vạt, thêm một số phụ kiện trang trí cỡ nhỏ như kẹp cà vạt, túi tiền các loại. Anh chọn thêm cả mấy chai rượu vang đỏ khá chất lượng, nhét đầy cốp xe.

Cấp dưới của anh mắc thêm vài dải đèn ở cốp xe để không gian bên trong sáng hơn, tạo bầu không khí tặng quà. Tuy nhiên, trong mắt Khương Tiêu, đây là một phương pháp rất phổ thông, lẽ ra phải gói cả quà nữa, do chuẩn bị gấp nên trông hơi thô thiển.

“Sinh nhật vui vẻ.” Anh đi đến bên Lận Thành Duật: “Mong rằng sau này cậu đừng… ừm, cẩn thận quá như vậy. Sau này hãy vui tươi lên chút nhé.”

Khương Tiêu thấy hết sức bình thường… Ít nhất đây là lần đầu tiên anh chúc y sinh nhật vui vẻ sau thời gian dài như vậy. Anh đâu ngờ rằng tâm trạng Lận Thành Duật lại hơi kích động quá đà.

“Cậu…” Khương Tiêu ngó lại gần nhìn y: “Sao lại khóc rồi?”