Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tra Công Quỳ Xin Quay Lại Nhưng Tôi Chỉ Muốn Phát Tài

Chương 100





Bên hậu cần sản xuất cũng sẽ tham gia Hội chợ Thâm giao.

Hôm nay một hội trưởng ở hội đồng thương mại Lệ Thị đã đồng ý dẫn Khương Tiêu đi gặp.
Tất cả mọi người đều biết trong mua hàng qua mạng, hợp tác chuyển phát nhanh là khâu rất quan trọng.

Hiện tại Khương Tiêu chưa dư tiền tự tạo nên đơn vị chuyển phát nhanh của riêng mình, đành phải hợp tác với công ty chuyển phát nhanh sẵn có.
Anh không trông cậy trang web mua sắm của mình vừa ra mắt đã nổi khắp cả nước.

Đầu tiên phải phát triển ở bản địa.

Hầu hết các nhà cung cấp và nhà máy anh liên hệ đều thuộc địa phương, nếu chuyển phát nhanh thì điểm mạnh của việc giao hàng trong vùng đang thể hiện rất rõ rệt vào thời gian này.
Đứng trên cơ sở đó, Khương Tiêu mong muốn chuyển phát nhanh Vô Hạn có thể ngày một phát đạt tại vùng Liễu Giang – Lệ Thị - Thâm Thành, thậm chí tăng nhanh tốc độ hơn chút, chỉ trong nửa ngày, thậm chí hai giờ là giao hàng thành công.
Để làm được điều này, bắt buộc phải đàm phán hợp tác thành công với bên công ty chuyển phát nhanh.
Phía hội đồng thương mại tiết lộ cho anh về tình hình của vài bên chuyển phát nhanh hiện nay và tính tình người phụ trách của từng bên.

Khương Tiêu dự định tiếp xúc thử với tất cả bọn họ.
Vì vậy cuộc gặp gỡ ngày mai cũng đóng vai trò rất quan trọng.

Mặc dù đã chuẩn bị tài liệu từ trước nhưng qua một số phản hồi hôm nay, Khương Tiêu vẫn cần chỉnh đốn lại lần nữa, thêm vào một số điều mới.

Điểm chú trọng của các công ty không giống nhau nên tài liệu cho mỗi bên chuyển phát nhanh một khác.

Anh mong rằng sẽ đạt thành hợp tác song phương cùng có lợi.
Tuy nhiên tổng thể nội dung trao đổi không thay đổi nhiều, Khương Tiêu dự tính chỉ tốn hai tiếng đồng hồ là xong.
"Để tôi làm cho, cậu đi ngủ đi." Phó Nhược Ngôn không chịu để anh cố thêm: "Khuya rồi Tiêu Tiêu, hôm nay cậu đã khó chịu lắm rồi."
"Tôi làm hai tiếng là xong thôi, thật đấy." Khương Tiêu nói: "Hai người cũng uống không ít, đừng động đến tôi, đi nghỉ ngơi trước đi."
Anh nhìn thoáng qua Phó Nhược Ngôn, nhỏ giọng bổ sung câu nữa: "Thực sự quan trọng lắm...!Có một số việc hôm nay anh chưa nghe được, một ít nữa là suy nghĩ của riêng tôi.

Bỏ thời gian nói với anh thì tôi cũng tự làm xong rồi."
Phó Nhược Ngôn thấy hơi bất đắc dĩ, cũng có giận chút chút, lại không đành lòng nói anh, đành cứ quan sát anh chăm chú như vậy.
Nhiều người ở hội trường cho rằng Khương Tiêu phát triển công ty được đến vậy ở tuổi này mà không có bối cảnh gì mới là lạ.

Thế nhưng hắn biết Khương Tiêu đã liều mạng đến nhường nào, quá trình gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng của cậu ấy gian nan biết mấy, người khác chỉ nhìn vào thôi cũng đau lòng.
Ngày thường nghiêm túc chưa tính, hôm nay uống rượu đã khó chịu lâu vậy rồi mà vẫn muốn ép mình thế ư?
Lận Thành Duật đâu?

Sao không cùng khuyên nhủ cậu ấy?
Bình thường chẳng phải cậu ta quấn lấy người ta nài nỉ giỏi lắm sao? Đến nỗi mà đôi khi chính Khương Tiêu cũng hết cách.
Lận Thành Duật giục anh uống nốt chỗ nước mật ong còn lại rồi hỏi: "Nhất thiết phải xong trong tối nay ạ?"
Khương Tiêu gật đầu, sáng sớm mai phải gặp người ta rồi.
Lận Thành Duật giúp vua Trụ làm điều ác, mang máy tính ra cho anh, thở dài: "Em làm cùng anh, cố gắng xong trong một tiếng rồi ngủ sớm chút, được chứ?"
Khương Tiêu: "Được."
Có vẻ anh đã tỉnh rượu hơn hẳn, đồng ý cũng nhanh.
Phó Nhược Ngôn: "???"
Rốt cuộc người này có quan tâm đến Khương Tiêu không vậy.
Bên đây Khương Tiêu đã tự mở máy tính ra làm việc.

Xe Lận Thành Duật ở dưới nhà, y đi xuống lấy máy tính của mình.

Vừa ra khỏi cửa, y đã bị Phó Nhược Ngôn cản lại.
"Cậu làm gì vậy hả?" Hắn nói: "Không thấy Khương Tiêu đã khó chịu lắm rồi sao? Còn bảo cậu ấy làm việc? Nhất định phải ép cậu ấy đến vậy ư?"
Lận Thành Duật liếc qua hắn: "Tính Khương Tiêu vốn đã vậy.

Nếu anh thực sự muốn giúp anh ấy thì bớt tốn thời gian khuyên, thay vào đó giúp anh ấy giải quyết xong việc nhanh để nghỉ ngơi sớm đi, làm thế hiệu quả hơn đó."
Phó Nhược Ngôn không nói gì, Lận Thành Duật cũng chẳng rảnh dài dòng với hắn, quay người đi xuống luôn.
Phó Nhược Ngôn vừa ngoảnh lại đã thấy Khương Tiêu ngồi thu mình ở sô pha gõ chữ trên laptop, do vẫn hơi váng đầu nên tốc độ gõ chữ chậm hơn chút, song anh không hề có ý dừng lại.
Hiện giờ hắn không hiểu sao Khương Tiêu phải liều mạng đến vậy, Lận Thành Duật đời trước cũng không hiểu.
Chỉ nói từ việc uống rượu.

Rõ ràng Khương Tiêu không uống được, tửu lượng kém đến vậy mà lúc bán hàng vẫn ép mình uống.

Anh thực sự không có khuynh hướng tự ngược đãi bản thân, chủ yếu do công xưởng nhỏ kia.
Đâu riêng uống rượu, những mặt khác tương tự.

Lúc nhà máy trở nên bận rộn cũng chẳng phân biệt ngày đêm, nguyên liệu vừa được chuyển tới đã đem đi sử dụng luôn, bầu không khí cực kỳ tệ, tạp âm rất to.

Anh ngâm mình tại nơi đó, nói là ngủ ở nhà máy nhưng thực tế nào có ngủ, và không chỉ chịu đựng qua vài đêm như vậy.
Khi nhà máy của Khương Tiêu xuống tới lưng chừng dốc, Lận Thành Duật đã kiếm được rất nhiều tiền.

Y nói trước kia tiền của mình và Khương Tiêu được đặt chung chỗ không sai, ai có tiền cũng vậy.
Toàn bộ thẻ ngân hàng của Lận Thành Duật đều được để trong nhà, Khương Tiêu biết hết mật mã, đảo ngược sinh nhật Khương Tiêu lại là được.

Y không hiểu, tiền trong nhà chưa đủ tiêu sao?
Về sau tình hình của nhà máy thực sự xấu đi, Khương Tiêu lỗ rồi vẫn tiếp tục làm, lại trở nên bận rộn.

Hai người còn cãi nhau vài lần vì chuyện này.
"Dẹp luôn đi là được rồi, chẳng hiểu anh đang làm gì nữa." Lúc Lận Thành Duật nóng nảy cũng từng nói với anh như vậy: "Anh ở nhà chơi hoặc kinh doanh nhỏ cái gì khác đều được, đừng quan tâm đống lộn xộn đó nữa."
Bình thường hầu như Khương Tiêu luôn nghe y, chỉ việc này là không.
"Nhà máy là chén cơm của rất nhiều người." Khương Tiêu nói: "Đó là nhà máy của anh, anh không muốn dẹp đi, kiểu gì cũng có cách thôi."
Nhà máy của anh mở ra hơn mười năm rồi, có rất nhiều công nhân.
Làm từ hơn hai mươi tuổi đến hơn ba mươi tuổi, từ người trẻ đến trung niên, giờ cũng rất khó đổi sang môi trường khác.

Khương Tiêu thực sự đã gồng gánh được đến thời khắc cuối cùng, mãi cho tới khi anh biết mình không sống được bao lâu, mới bán đất phát tiền cho mọi người.

Nhà máy bị dẹp đúng như mong muốn của Lận Thành Duật, Khương Tiêu cũng mất đi theo.
Lận Thành Duật luôn thích nhìn nhận vấn đề từ góc độ của mình.

Y không hiểu nổi tại sao Khương Tiêu giữ lại một mối làm ăn thua lỗ.

Sau này hiểu được thì đã muộn rồi.
Thực tế Khương Tiêu là một người rất thiếu thốn cảm giác an toàn.

So với tiền, nhà máy kia chịu tải nhiều hơn hẳn.
Nhờ nhà máy đó, anh nuôi sống bản thân và người mình yêu, mua nhà ở, thẳng lưng làm người.

Có được mọi thứ như hiện tại, ngoài nhà máy kia ra, không còn gì đáng để anh tin.
Sâu tận đáy lòng, anh biết rằng Lận Thành Duật không yêu mình, hay nói là yêu anh không đủ.
Người này cũng không được tính là chỗ dựa.

Sự thật đã chứng minh, anh đúng.
Anh sợ mình giống như nhà máy, bị thời đại và người yêu vứt bỏ.
Lận Thành Duật trách anh bận việc vô ích, uống rượu vô ích để phá hủy cơ thể của mình.

Sau đó y mới biết lần Khương Tiêu uống rượu hăng nhất kia là một lần cậy nhờ quan hệ tìm người để xin cho Lận Thành Duật vừa mới tốt nghiệp một cơ hội việc làm.
Chính nhờ cơ hội đó, về sau Lận Thành Duật mới gặp được bạn thân về từ nước ngoài của ông nội, nỗ lực trèo lên cao bằng chính năng lực của mình.


Nhờ vậy mới có y của sau này.
Y không hiểu sao Khương Tiêu liều lĩnh đến vậy, đặt cược vào một "mối làm ăn thua lỗ vô nghĩa".

Nhưng nếu so sánh thực tế thì Lận Thành Duật thuở hàn vi còn giống một mối làm ăn thua lỗ hơn.
Y chỉ biết đổ thừa cho anh, chưa bao giờ thật lòng nghĩ cho anh.
Hiện giờ Vô Hạn Ưu Tuyển là tâm huyết của Khương Tiêu.

Vào thời khắc vui vẻ tiến tới vinh quang quan trọng này, việc anh không chấp nhận bản thân đi sai dẫu chỉ một bước là vô cùng bình thường.

Lận Thành Duật không còn nghi ngờ rằng điều đó có quan trọng đến thế không như trước kia nữa.
Đối với Khương Tiêu, nó quan trọng thật vậy đấy.
Y nhanh chóng cầm máy tính lên.

Có vẻ Phó Nhược Ngôn cũng không lay chuyển được Khương Tiêu, tuy nhiên cảm nhận của hắn khác với Lận Thành Duật chỉ bởi vì hắn cưng chiều Khương Tiêu đến hết cách.
"Ba người làm cùng nhau đi, vậy sẽ nhanh hơn chút." Phó Nhược Ngôn nói: "Chỉ lần này thôi, sau này cậu thực sự không thể làm vậy nữa đâu."
Khương Tiêu rất ngoan ngoãn gật đầu.
Cuối cùng, ba người cùng ngồi lại hoàn thành công việc, hết một tiếng rưỡi.
Khương Tiêu xem một lượt, rất hài lòng.
"Mau mau đi ngủ thôi." Anh nói: "Hôm nay trễ lắm rồi.

Thực sự làm phiền hai người.

Chờ qua thời gian này, tôi sẽ cảm ơn hai người tử tế."
"Cậu nói vậy khách sáo quá." Phó Nhược Ngôn đáp: "Tôi vốn là nhân viên của cậu mà."
Lận Thành Duật lại không nói thêm gì.

Y hâm nóng sữa bò cho Khương Tiêu.

Xong chuyện công việc, không còn sớm nữa, y lại dẫn Khương Tiêu tới phòng cho khách.

Khương Tiêu phát hiện chăn đã được thay.
Thời tiết này, Khương Tiêu thích chăn bông mỏng, đến tối nhiệt độ giảm, dùng chăn mỏng vừa hợp.

Gối cũng thay mới, đổi thành độ cao anh đã quen.
Ở nhà Khương Tiêu sử dụng gối thảo dược, cái này cũng vậy, thoang thoảng mùi thảo dược an thần.

Lận Thành Duật vẫn nhớ rõ về túi thảo dược treo đầu giường, đây là thói quen ở nhà của Lâm Hạc Nguyên.

Khương Tiêu ngửi mùi này, thấy rất giống.
"Tĩnh tâm an thần, không biết có hiệu quả không." Lận Thành Duật không nhịn được vươn tay xoa đầu Khương Tiêu: "Ngủ đi anh."
Nguyên nhân chính của lạ giường là chưa quen với hoàn cảnh xung quanh, dẫn tới việc không thể yên tâm ngủ tiếp.


Y đổi thành thế này, vậy mà hiệu quả đôi chút thật.
Hôm nay Lận Thành Duật có mặt từ đầu tới cuối, từ sân xã giao đến việc ngăn rượu trong tiệc rượu, thêm cả tài liệu vừa giúp mình sửa soạn.

Khương Tiêu nhớ rõ hết thảy, hơi lăn tăn không biết nên nói gì với y, lời cảm ơn đã nói rồi, còn lại thì sao?
Trái lại, Lận Thành Duật bổ sung một câu: "Sau này cố gắng đừng động vào rượu nữa, nó có hại cho sức khỏe anh thật đó."
Hôm nay y đã lặp đi lặp lại lời này rất nhiều lần, cũng thực sự sợ sức khỏe Khương Tiêu gặp vấn đề.
"Tôi biết, tôi có chừng mực." Khương Tiêu đáp.

Anh không còn bất chấp tất cả như đời trước nữa rồi.

"Làm ăn buôn bán, thỉnh thoảng phải uống chút thôi, không còn cách nào."
"Anh tự chủ trương, em chỉ khuyên thôi." Lận Thành Duật thở dài: "Tiêu Tiêu à, với một số nhân vật lớn em không có biện pháp nhưng với một số nhân vật nhỏ thì cứ kệ họ đi.

Nếu tạo thành lỗ hổng thất thoát ở đâu thì cứ mặc nó, bên Vịnh Giang em có thể làm chủ được.

Mấy năm gần đây kiếm chút tiền lãi vốn để chuẩn bị cho anh, không thì em mệt chết đi sống lại làm gì đây?Anh muốn đạt được điều gì, em không ngăn cản...!nhưng Tiêu Tiêu à, anh đừng khiến mình thiệt vì chút chuyện nhỏ, thật đấy.

Anh còn có em, em luôn ở đây, mãi mãi là chỗ dựa của anh."
Khương Tiêu không nói gì.
Lận Thành Duật cũng không trông mong anh đáp lại mình.

Rất nhiều chuyện chỉ nói miệng thôi không thể chứng minh được.
Sắp xếp xong xuôi, y chuẩn bị ra ngoài.

Lúc này, Khương Tiêu bỗng cất lời hỏi: "Cậu về đâu vậy?"
"Em có nhà ở gần đây, đi một lát là đến." Lận Thành Duật giải thích: "Mai em vẫn tới đón anh."
Khương Tiêu ngồi ở mạn giường, nghe vậy thì gật đầu.

Tâm trạng anh hơi phức tạp, cuối cùng mới nặn ra được một câu: "...!Nghỉ ngơi sớm chút nhé."
Lận Thành Duật khẽ cười: "Vâng."
Sau đó, y nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa.
Khương Tiêu nằm trên giường.

Tấm chăn bông mỏng này mới được giặt phơi, ban ngày có nắng nên chăn bông nhuốm hương nắng mặt trời, anh ngửi vào thấy rất thư thái, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Phó Nhược Ngôn đứng ở lối nhỏ.

Hắn thấy Lận Thành Duật rời đi và phòng Khương Tiêu nhanh chóng tắt điện.
Trước đấy, Lận Thành Duật dẫn Khương Tiêu đi ngủ nên hắn cũng tự động đi theo, vì vậy nghe rõ toàn bộ cuộc đối thoại..