Tra Công Muốn Chết Theo Tôi

Chương 31




"Không," Lục Minh Kha đột nhiên đứng dậy, dùng sức kéo cánh tay Tăng Thanh, "Anh không đi, anh có thể giải thích những chuyện đó..."

Tăng Thanh bị hắn kéo lên, đôi đũa gốm rơi xuống bát đĩa giống như ngọc trai rơi xuống đất, "leng keng leng keng" đâm vào màng nhĩ của người nghe chói tai. Hốc mắt Lục Minh Kha nhanh chóng đỏ ửng, tay siết chặt, cố chấp giữ người lại nói: "Anh không chối bỏ sai lầm của mình, sai là sai, bây giờ anh đang cố gắng học cách sửa chữa sai lầm, học cách quan tâm chăm sóc em, em... em... em hãy cho anh một cơ hội, xin em, chỉ một lần thôi......"

"...... Được không?"

Tăng Thanh cúi thấp đầu không nói lời nào. Chung Kí Bạch là người lớn lên từ thuở nhỏ của Tăng Thanh, hắn biết điều này có nghĩa là đã không còn đường cứu vãn, ít nhất thì giờ phút này chính là vậy; trừ phi giống như quá khứ cưỡng chế giữ lại, bằng không hôm nay bọn họ cần thiết phải rời khỏi đây.

Chung Kí Bạch nhắm mắt, đi vòng qua cái bàn ôm lấy Tăng Thanh, Lục Minh Kha trợn mắt tức giận, muốn đẩy Chung Kí Bạch ra đoạt người, nhưng giây tiếp theo lại cứng đờ.

Chung Kí Bạch nói: "Anh xin lỗi vì đã hại em mắc bệnh trầm cảm..."

"Thanh Thanh, đây không phải lỗi của em..." Chung Kí Bạch ôm chặt thiếu niên vẫn đang trầm lặng, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng nuốt xuống chua xót đang dâng trào, tận lực giữ bình tĩnh nói: "Em không thể lén dùng phương thức tráo đổi khái niệm để phủi sạch quan hệ với anh. Anh không phải dân làng, em cũng không phải cậu bé chăn cừu. Kể cả em không thích anh thì anh cũng là anh trai của em, dù em có nói dối hay không thì làm anh trai, anh vẫn sẽ cứu em....."

Sao em có thể..... Sao em có thể gọi anh là Chung thiếu gia....

Trong lòng Chung Kí Bạch còn vạn lời muốn bộc bạch nhưng hắn lại hành động rất lý trí, lựa chọn phần tồi tệ nhất để bày tỏ lời xin lỗi muộn màng của mình, có lẽ là muốn cứu vớt chút gì đó. Lục Minh Kha lại thô bạo đẩy hắn ra, vội vàng cuốn Tăng Thanh vào trong lòng mình, rầm rì nói: "Em mặc kệ hắn, anh trai cái chó má gì, anh....."

"Buông ra." Tăng Thanh bình tĩnh nói.

"Anh không buông!" Lục Minh Kha rất muốn khóc, hắn quá khó để chấp nhận, hắn cảm thấy chỉ cần buông tay thì Tăng Thanh sẽ không bao giờ nhìn hắn nữa.

Đáng tiếc, một giây tiếp theo, Lục Minh Kha không kịp phòng bị mà bị đẩy ra, chân đụng phải mép bàn, bát đĩa kêu lên "loảng choảng", một tay hắn chống bàn, khó tin mà nhìn chằm chằm vào chiếc bát sứ vỡ vụn trên mặt đất. Sau đó từng chút từng chút ngước mắt, ánh mắt chạm vào Tăng Thanh, gương mặt vốn luôn mang vẻ sắc bén của hắn tràn ngập điên cuồng, quai hàm căng chặt, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tăng Thanh, đừng cho mặt lại không cần...."

Mặc dù lời lẽ đay nghiến cùng vẻ mặt hung ác nhưng giọng nói của Lục Minh Kha dần dần biến thành tiếng khóc nức nở: "Em không có lựa chọn khác, Lục Minh Kha tôi muốn đ*t, đcm em cũng phải vạch mông cầu x...."

Lời nói cắt đứt, Lục Minh Kha bị đá mạnh xuống sàn, toàn bộ cánh tay đè lên mảnh sứ sắc nhọn, chưa đến vài giây, máu tươi ào ào chảy ra, các vết máu uốn lượn giao nhau ướt thành một vũng, những giọt nước mắt rơi xuống, hoà tan cùng biển đỏ, hoàn toàn tan biến.

Từ Hạo Miểu đá xong, hắn bước tới phía trước, trên mặt vẫn treo nụ cười dịu dàng nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, ngược lại lộ ra hương vị tàn nhẫn. Từ Hạo Miểu dẫm lên mu bàn tay Lục Minh Kha, dùng sức nghiến, gằn từng chữ: "Thu hồi lời mày nói!"

Từ Hạo Miểu giữ im lặng là vì xem xét thái độ và sắc mặt của Tăng Thanh để làm ra hành động thoả đáng nhất, mà không phải cho phép kẻ khác lại làm tổn thương, cưỡng ép thiếu niên vốn đã đầy vết thương của hắn.

......

"Chúng mày thì hào phóng rồi! Ha! Hào phóng vãi cả loz! Vậy thì tự đi mà cút đi!"

"Cút! Cút! Đcm cút! Đừng cản tao!"

"Hôm nay bố mày phải đ*t nát đ*t chết con đĩ kia!! Đ*t tới khi nào nó không dám cự tuyệt thì thôi!"

Tình thế rơi vào hỗn loạn, trên thực tế là Lục Minh Kha là bị hai người khác nỗ lực áp chế ngăn cản hắn xông tới trước mặt Tăng Thanh; nhưng từ nhỏ Lục Minh Kha đã học đánh võ và kỹ năng chiến đấu, sự cố xảy ra đột ngột rất khó khống chế hắn, thậm chí hắn còn rảnh cổ mà gầm lên với đôi mắt đỏ ngầu.

"Mày điên rồi!" Chung Kí Bạch từ sau lưng ghì chặt cổ hắn, giận mắng, "Mày muốn em ấy càng hận mày thì mày cứ đi!"

Từ Hạo Miểu không thể duy trì nổi trạng thái ôn hoà lễ phép thêm nữa, đầu tóc rối bù, dùng cả tay lẫn chân đè nặng Lục Minh Kha, nghiến răng nghiến lợi chửi: "Đồ chó điên! Đáng lẽ tao phải giết chết mày!"

Ba người ẩu đả quằn quoại một đoàn trên mặt đất, tiếng chửi bới, gầm rú khó nghe, nửa phòng khách một mảnh hỗn độn. Bữa tối ấm áp diễn ra mấy chục phút trước cũng bị hủy hoại hoàn toàn.

Khi mặt trời lặn về phía tây, tông màu sáng tối trong phòng khách càng hiện lên rõ ràng, Tăng Thanh ngồi trên ghế sofa, cạnh TV có đặt một bình hoa cao bằng nửa người, cậu nhìn chằm chằm vào cái bóng đang dịch chuyển của bình hoa, không nói một lời.

Mãi cho đến khi trò hề kết thúc, cuối cùng ba người họ đã phân ra người thắng cuộc. Trên mặt Lục Minh Kha xanh tím hỗn độn, hắn quỳ một gối xuống trước mặt Tăng Thanh, nâng lên cánh tay còn đang chảy máu ào ào đè lên cổ Tăng Thanh, hai người trán chống trán, hơi thở nóng rực hoà quyện.

Hắn thở hổn hển nói: "Tăng Thanh, cho anh một cơ hội."

Giọng điệu ra lệnh vẫn độc đoán như xưa; nếu là Tăng Thanh của trước kia, có lẽ cậu sẽ cười hì hì ôm lấy vai hắn và nói, em tha thứ cho anh đó! Cũng chẳng phải chuyện to tát gì!

Chỉ là theo thời gian trôi qua, con người luôn phải trưởng thành, cách họ xử lý cùng một sự việc sẽ có thay đổi, chẳng hạn như lúc này Tăng Thanh chớp chớp mắt, đẩy Lục Minh Kha ra, rũ mắt nhìn xuống thiếu niên loang lổ vết máu đang ngã ngồi trên mặt đất. Cậu nói:

"Thôi bỏ đi, vất vả lắm mới làm lại từ đầu, đừng ép em nữa!"