Tăng Thanh đang ngồi khoanh chân trên giường đọc sách, chắc là nghe thấy có người tiến vào, lập tức ngẩng đầu, sau đó ném cuốn sách đi, trên mặt nở nụ cười ngọt ngào: "Từ Hạo Miểu, anh tắm xong chưa?"
Từ Hạo Miểu biết mình lại xuất hiện ảo giác nhưng hắn vẫn giữ biểu cảm tự nhiên mà đặt khăn lau tóc sang một bên, gật đầu cười đáp lại: "Ừ, tắm xong rồi, bây giờ em muốn tắm không?"
"Em không muốn." Thiếu niên lăn lộn trên giường hai cái, "Ai như anh cứ về nhà là phải tắm, em chỉ tắm trước khi đi ngủ thôi."
Từ Hạo Miểu nhẹ nhàng ngồi xuống, chỉ ngồi ở mép giường, không dám chạm vào bóng hình ấy dù chỉ chút ít, hắn thấy thiếu niên lại ngồi xếp bằng, nhìn thẳng vào hắn, hỏi: "Em không tắm, anh vẫn muốn làm tình với em chứ?"
Ngón tay hắn cuộn tròn, nhẹ nhàng nhận sai giống như một chú cho dịu ngoan rũ lông xuống: "Anh xin lỗi, anh chỉ cảm thấy ôm em rất thơm rất mềm, nếu em không muốn thì lần sau sẽ không như vậy nữa."
"Sao trước đây anh muốn chịch em?" Chủ đề của thiếu niên nhanh chóng thay đổi.
"Thấy em thích Chung Kí Bạch, còn vì hắn mà tới khiêu khích anh, trông rất thú vị." Từ Hạo Miểu thành thật trả lời.
"Bây giờ anh vẫn thấy thú vị à?"
"Không," Ánh mắt Từ Hạo Miểu lưu luyến vuốt ve lông mày đối phương từng chút một, "Hiện tại anh yêu em, muốn ôm em."
****
Chung Kí Bạch thuê người phá cửa căn hộ Từ Hạo Miểu đang sống một mình.
Người là lâm thời tìm tới, đưa ngay một túi tiền mặt, một vài gã đàn ông vạm vỡ vui vẻ nhận tiền rồi chạy mất hút.
Chung Kí Bạch bước vào căn hộ ba phòng ngủ, nhìn thấy Từ Hạo Miểu đang nhàn nhã ngồi ở phòng khách, nâng chén trà xem một bộ phim điện ảnh cũ rích, trên bàn còn có đặt một chén trà cùng màu một cách quỷ dị. Nếu không phải cư dân tầng trên và tầng dưới đều được yêu cầu rời đi trước, với động tĩnh này chắc họ đã chửi đổng lên, tuy nhiên người giữa tâm bão - Từ Hạo Miểu lại như không nghe thấy gì.
Kỳ thật Từ Hạo Miểu nghe được, nhưng thế thì sao, hắn thậm chí còn biết Chung Kế Bạch vì sao lại tới đây, hắn cười nửa miệng nhìn Chung Kí Bạch, "Sao mày lại tới đây? Còn tưởng mày rúc trong bệnh viện làm một con mèo hen?"
Chung Kí Bạch lạnh mặt, trực tiếp nói thẳng: "Trả tro cốt của em ấy cho tôi."
"Mày muốn thứ đó à," Từ Hạo Miểu buông chén trà, đứng dậy nhu hòa mà cười, "Chung Kí Bạch, mày có tư cách gì đưa em ấy đi? Ừm... Lục Minh Kha còn biết đi vào ngục gây phiền toái cho bọn bắt cóc, mày thì sao?"
"Chính mày là thủ phạm gây ra vụ bắt cóc em ấy, nhưng mày như thằng hèn nhát chỉ biết chui rúc trong bệnh viện như rùa đen rụt cổ," Từ Hạo Miểu ném ngược những câu nói mà Chung Kí Bạch đã từng nói với Tăng Thanh, "Mày nghĩ mày là cái thá gì? Chảy tí máu tí nước mắt là đòi em ấy từ tay tao, mày xứng không?"
Cổ Chung Kí Bạch vẫn còn quấn băng gạc, ánh mắt lại lạnh lùng đến đáng sợ, "Tôi là anh trai em ấy, em ấy sẽ về nhà với tôi."
"Giờ mày nhận em ấy thì có ích gì," Từ Hạo Miểu thu lại ý cười, gằn ra từng chữ, "Tao nói cho mày biết, muộn rồi!"
"Người em ấy hận nhất chính là mày!"
Chung Kí Bạch không thể chịu đựng được nữa, một quyền đấm vào mặt Từ Hạo Miểu đang không biết phản ứng thế nào.
Từ Hạo Miểu mất cảnh giác ngã xuống, ly trà, sách, trái cây đều bị hắn gạt rơi xôn xao trên mặt sàn, ánh mắt hắn thay đổi, đứng dậy đánh trả, thế nhưng người nọ lại ngăn chặn rồi đấm thêm cú nữa không nương tay.
Chung Kí Bạch hoàn toàn không thể kiềm chế được cảm xúc của mình, tức giận đến mức chửi đổng lên: "Mày thì biết cái đéo gì! Em ấy mắc bệnh trầm cảm mày biết không!??"
Từ Hạo Miểu sửng sốt, bị đấm mấy phát mà không hề hay biết, khuôn mặt tuấn tú sưng tấy, khóe miệng chảy máu, cố gắng khống chế nắm đấm còn muốn ẩu đả của đối phương, run rẩy hỏi: "Mày nói cái gì?"
Đôi mắt, gương mặt và cổ của Chung Kí Bạch đều đỏ sung huyết vì phẫn nộ, hắn nắm lấy lôi mạnh cổ áo của đối phương, hét lên: "Vì sao em ấy nhảy lầu mày có biết không!! Chính mày là người khiến em ấy mắc bệnh trầm cảm! Là mày bức chết em ấy! Mày cũng là hung thủ giết người, em ấy hận mày nhất! Mày thì xứng đáng giữ tro cốt của em ấy sao?"
Âm thanh của thiếu niên tràn ngập tiếng khóc nức nở: "Phải, là tao đối xử tệ bạc với em ấy, nhưng lúc em ấy dựa vào mày, mày lại đùa giỡn em ấy như món đồ chơi, bức em ấy thành bệnh trầm cảm..."
.....
Cuối cùng, Chung Kí Bạch tay trắng ra về, Từ Hạo Miểu vẫn nằm ngửa trên mặt đất bừa bộn phát ngốc.
Trong lúc thẫn thờ có tiếng nói trong trẻo của thiếu niên nói với hắn, người nọ nói: "Từ Hạo Miểu, sao anh còn chưa ngồi dậy? Tụi mình còn chưa xem xong phim đâu."
"Em tới đỡ anh được không?" Hắn nhỏ giọng hỏi.
Căn phòng im lặng, không có tiếng trả lời.
Từ Hạo Miểu cười, vết thương khủng khiếp trên mặt càng khiến nụ cười trông xấu xí hơn cả khóc, hắn cẩn thận lau vết máu trên mặt, chật vật bò dậy, ngồi trên ghế sô pha tiếp tục xem phim.
Một lúc sau, Từ Hạo Miểu mới nói: "Anh sẽ không giao em cho Chung Kí Bạch, em rất ghét hắn ta phải không?"
"Ừ, em ghét anh ta."
Phòng khách trở nên yên tĩnh, chỉ có bộ phim đang chiếu cảnh xung đột, lại một lúc sau, Từ Hạo Miểu mới hỏi: "Em cũng ghét anh phải không?"
"Phải, em cũng ghét anh, anh luôn cho rằng em nói dối, em chết rồi anh còn oán trách em là kẻ nói dối."
Tầm nhìn mông lung một mảnh, tất cả nhân vật trên TV đều biến thành những khối màu không thể nhận biết, Từ Hạo Miểu khẽ nói: "Anh xin lỗi, em muốn nói dối gì cũng được, anh không trách em nữa. Thật..... Tất cả là lỗi của anh, em có thể quay về được không?"
"Không về được!"
"Nhưng anh đau khổ quá..."
"Liên quan gì đến em?" Thiếu niên cười khúc khích, "Không phải anh tò mò vì sao em được cảnh sát cứu rồi mà vẫn muốn tự sát sao? Bởi vì tính cách em dễ bị ảnh hưởng, luôn bị anh chửi là đĩ là điếm là chó hoang nên em bị trầm cảm, chịu không nổi mới lựa chọn nhảy lầu."
Tính cách luôn để ý suy nghĩ người khác, bị chửi mắng hạ thấp bản thân, thiếu tình yêu thương lâu dài là một trong những nguyên nhân rất dễ gây ra trầm cảm.
Nhưng vì sao một thiếu niên luôn tươi cười lại có tính cách luôn đi lấy lòng người khác cơ chứ? Rõ ràng em là ánh sao sáng thu hút anh cơ mà....
Từ Hạo Miểu giơ tay lau đi những giọt nước mắt không chịu rơi, nghiêng mặt nhìn người bên cạnh, dịu dàng dỗ dành: "Anh sẽ giúp em báo thù, đánh Chung Kí Bạch với Lục Minh Kha mấy trận, hay là em rất ghét bọn chúng, anh có thể khiến bọn chúng chết đi, em trở về được không?"
Thiếu niên nghiêng đầu cười nhìn hắn: "Không được, em không về được."
Bóng dáng người nọ dần dần mờ đi, Từ Hạo Miểu kinh hãi, hoảng sợ đưa tay muốn nắm lấy tay người đó nhưng chỉ nắm lấy hư không.
Nước mắt rơi xuống đệm sofa trống rỗng, như nước từ giếng cạn.
Bộ phim dài hai tiếng rưỡi kết thúc, bài hát kết thúc, màn hình tối đen, Từ Hạo Miểu nói: "Thanh Thanh, anh rất nhớ em."
Tiếc rằng ảo ảnh trong mơ, như sương và chớp.