Tra Công Hoàn Lương Ký

Chương 19




Một ngày sau, Lý Huyền Lương quyết định đi làm. Trước đó y cũng đã năn nỉ bác sĩ Chu kê một cái bệnh án giả cho y, và bác sĩ Chu vô cùng sảng khoái đồng ý.

Nếu không giao ra một lý do hợp lý, tiền lương tháng này của y sẽ bị khấu trừ đến không còn một xu. Y còn chưa muốn đói chết a.

Đầu tháng, công việc ở công ty nhiều vô kể. Trong khi Lý Huyền Lương mặt mày bơ phờ ngồi trên bàn làm việc, đối phó với đống hồ sơ ngập đầu thì Trương Hoằng Văn lại nhân lúc rảnh rỗi đi rót nước uống, tiến lại gần y, cười hì hì nói: “A Lương, nghe nói ngươi phải làm một cuộc tiểu phẩu? Là cắt trĩ phải không?”

Một sợi dây thần kinh trong đầu Lý Huyền Lương đứt “Phựt” một tiếng, mặt y đen xạm lại, cả nửa ngày cũng không đáp lời. Y thật sự rất cảm ơn bác sĩ Chu đã nhiệt tình giúp đỡ y, thế nhưng, về cái bệnh án phải đi cắt trĩ đó… đúng là khiến y mất mặt đến nỗi muốn đào một cái lỗ chui xuống cho rồi.

Trương Hoằng Văn vỗ vỗ bờ vai đã cứng đờ của Lý Huyền Lương, thoải mái nói: “Cắt xong rồi, sau này sẽ không cần chịu đau khổ. Hơn nữa, loại sự tình này không có gì phải ngượng ngùng cả, bệnh này ai cũng có thể mắc phải mà. Với lại nó rất dễ điều trị, trong mười người thì có đến chín người chữa khỏi đấy. Đứa con thứ hai của bác ta đây này, hắn nói với ta mỗi lần đi đại tiện đều rất thống khổ, đau đến không chịu nỗi luôn, lại còn chảy máu…”

Lý Huyền Lương không chịu nỗi nữa, cắt ngang lời hắn, “Này này, ngươi không còn chuyện gì khác sao? Ta bận nhiều việc lắm…”

Trương Hoằng Văn bị cụt hứng, lấy tay sờ sờ mũi, tựa vào cạnh bàn nhìn Lý Huyền Lương, “Ngươi thật là, ta xem ngươi nghỉ ngơi mấy ngày rồi mà sao tâm tình vẫn không tốt lên chút nào? Thôi thì để tối nay ta mời ngươi đi ăn lẩu nha, ta biết có một quán bán lẩu cực chất luôn, bảo đảm ngươi sẽ thích.”

Lý Huyền Lương dự định nói ‘Tự nhiên sao lại đi ăn lẩu?’, bởi vì y hiện tại căn bản là không có tâm tình đi ăn uống. Thế nhưng, đột nhiên như nghĩ đến điều gì đó, y cúi đầu trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu đáp ứng, “Hảo…”

Trương Hoằng Văn vô cùng cao hứng, mỉm cười toe toét: “Vậy xem như chúng ta quyết định rồi đó nha. Tan sở ta sẽ tới tìm ngươi.”

Lý Huyền Lương mắt vẫn nhìn vào bản vẽ “Ân” một tiếng, trong tay viết liên tục không ngừng.

Quán lẩu vào đêm đông hết sức náo nhiệt. Trong quán, từng tốp năm tốp ba người ngồi ăn uống ồn ào vui vẻ. Trương Hoằng Văn ngại ồn ào, dẫn Lý Huyền Lương tiến vào bên trong. Lý Huyền Lương cởi áo khoác ra, để sang một bên. Cùng lúc đó, nhân viên phục vụ đem thực đơn ra. Trương Hoằng Văn hỏi y muốn ăn cái gì. Nhưng nói thật thì, lúc này y không muốn ăn gì hết, y đồng ý ra ngoài ăn với Trương Hoằng Văn chỉ vì y không muốn trở về, đối mặt với tên hỗn đản kia thôi. Do đó, y nói sao cũng được, rồi để cho Trương Hoằng Văn tùy ý gọi món.

Trương Hoằng Văn gật đầu, đóng thực đơn lại, bắt đầu gọi nào là thịt dê thịt heo, rau dưa hải sản phong phú đến hơn mười loại. Nhân viên phục vụ liên tiếp gật đầu, đi ra ngoài chuẩn bị thức ăn.

Trương Hoằng Văn vô cùng thân mật choàng tay qua vai Lý Huyền Lương, đề nghị: “A Lương, chúng ta uống một ít rượu đi, thế nào?”

Ngồi gần bếp rất nóng, Lý Huyền Lương săn tay áo lên, suy nghĩ một chút thì đồng ý.

Trương Hoằng Văn hăng hái cao giọng gọi nhân viên phục vụ mang rượu đến. Hắn mau chóng rót rượu ra hai cái ly cho hai người, rồi vừa uống vừa trò chuyện. Bỏ rau vào nồi, hắn nói: “A Lương, khi ngươi xin nghỉ ta có đến thăm ngươi, nhưng chủ nhà nói ngươi đã dọn đi rồi. Ngươi dọn đi chỗ nào vậy?”

Cánh tay đang dùng đũa gắp thịt của Lý Huyền Lương thoáng chựng lại, “Nga, cũng đến hạn đóng tiền thuê nhà rồi, ta không thuê nữa. Hiện tại ta đang ở chung với một người bạn.”

“A?” Trương Hoằng Văn ngẩng đầu nhìn Lý Huyền Lương chăm chú, “Ngươi không thuê nữa sao không nói với ta? Ở bên kia ta có một căn hộ, diện tích khoảng hơn một trăm bình, nếu ngươi thích thì cứ đến ở, ta sẽ miễn phí cho, bảo đảm ngươi không tốn đồng nào.”

bình: cách tính diện tích của Nhật, một bình là 36 mét vuông.

Lý Huyền Lương mỉm cười, chậm rãi lắc đầu, “Lòng tốt của ngươi ta xin nhận, nhưng mà ta đã ở đâu rồi thì không muốn dọn tới dọn lui đâu.”

Nghe vậy, trên mặt Trương Hoằng Văn thoáng hiện ra vẻ thất vọng. Hắn nhìn kỹ Lý Huyền Lương, do dự một chút rồi mới nói: “A Lương, có phải gần đây ngươi có tâm sự gì không? Ta thấy ngươi thần tình hoảng hốt, cũng không phải đang yêu, hơn nữa ngươi gầy hơn trước rất nhiều.”

“Kỳ thực cũng không có gì…” Lý Huyền Lương cúi đầu ăn một ít bơ đậu phộng, khi ngẩng đầu lên thì thấy ngay vẻ mặt không tin tưởng của Trương Hoằng Văn, y đành cười khổ, nói: “Ừ thì đúng là có chút việc.” Y uống một hớp rượu, “Gần đây ta không liên lạc được với em trai của ta, trong lòng có chút lo lắng mà thôi.”

“Ngươi nói em trai ngươi, Lý Lâm à?”

“Ân.” Lý Huyền Lương gật đầu.

“Hắn lớn như vậy rồi còn có thể mất tích sao? Không có việc gì đâu, ngươi cứ yên tâm, nói không chừng một lát nữa là hắn sẽ gọi điện thoại cho ngươi để báo tin bình an của hắn. Ngươi đừng nên lo lắng quá mức.”

Lý Huyền Lương cúi đầu trầm mặc, tay nắm chặt trước ngực: “Chỉ mong là được như ngươi nói thôi, ta rất sợ hắn sẽ gây ra chuyện gì phiền phức.”

Trương Hoằng Văn lấy đũa gắp một cọng rau phóng tới trước mặt Lý Huyền Lương, thì thào: “Ôi chao, có anh em thật là tốt mà, xảy ra chuyện gì cũng sẽ có người tưởng nhớ…”

Nghe vậy, Lý Huyền Lương thầm cười khổ, ngụm rượu trong miệng cũng trở nên đắng chát.

Trương Hoằng Văn một tay cầm đũa, một tay chống cằm nhìn Lý Huyền Lương chằm chằm, nhẹ giọng nói: “A Lương, nếu ngươi đổi ý muốn dọn đến ở chung với ta, ta có thể giúp ngươi thu dọn hành lý. Ngươi biết đó, ta ở một mình rất cô đơn… Coi như ngươi đến ở chung với ta cho vui cũng được.”

Nghe ngữ khí ai oán của hắn, Lý Huyền Lương bật cười. Y chỉ vào cái nồi, nhẹ giọng nói: “Chuyện đó tính sau đi. Ngươi mau ăn rau, nó sắp chín nhừ hết rồi.”

Nghe Lý Huyền Lương nói thế, trong mắt Trương Hoằng Văn thoáng lóe lên một tia thất vọng. Hắn chậm rãi lấy đũa gắp thức ăn, sau đó thì rót rượu cho Lý Huyền Lương, hai người cùng cụng ly.

Lý Huyền Lương vốn có tâm tình không tốt cho nên cũng không từ chối. Uống xong mấy chén, đầu y có hơi choáng vàng. Y buông ly rượu xuống, tựa lưng vào ghế, gương mặt ửng đỏ, khép hờ hai mắt giống như đang ngủ.

Trương Hoằng Văn yên lặng nhìn y một hồi, nhẹ giọng kêu: “A Lương.” Thấy Lý Huyền Lương không phản ứng, hắn chậm rãi đứng dậy đi đến gần y. Nhìn gương mặt của y, hắn có chút do dự, thử gọi thêm một tiếng: “A Lương, ngươi say rồi à?”

Nhìn bờ môi đỏ hồng đang khẽ mấp máy của Lý Huyền Lương, Trương Hoằng Văn nhất thời như bị ma xui quỷ khiến, tiến sát lại gần.

“Ân… Ngươi đang làm gì vậy?” Lý Huyền Lương mở mắt ra, nghi hoặc hỏi. Vừa rồi y thấy đau đầu, muốn nhắm mắt lại một chút. Ai ngờ vừa mở mắt liền thấy gương mặt phóng to cực đại của Trương Hoằng Văn kề sát một bên.

“Cáp, ha ha, ha ha ha.” Trương Hoằng Văn chỉ vào Lý Huyền Lương, nụ cười vừa khoa trương vừa xấu hổ, “Ngươi xem ngươi đi, ăn uống giống y hệt con nít, tương mè dính vào khóe miệng cũng không biết.”

“Vậy sao?” Lý Huyền Lương lấy khăn lau miệng, nói: “Đừng cười nữa, đầu ta hơi đau, không uống rượu nữa đâu…”

Trương Hoằng Văn gật đầu đáp ứng: “Vậy thì không uống, chúng ta cứ ăn tiếp đi, còn nhiều thịt lắm.” Nói xong, ân cần gắp thịt vào chén Lý Huyền Lương.

Ăn uống xong, Lý Huyền Lương vén màn cửa tiệm bước ra ngoài, dự định đi về một mình. Nhưng Trương Hoằng Văn cứ dùng giọng điệu oán giận nói một cách kiên quyết là phải đưa y về tận nhà, khiến cho y không còn biện pháp nào khác, đành phải để hắn đưa mình đến ngã ba đường cách nhà không xa. Khi đó, hắn mới chịu từ biệt. Còn lại một mình, Lý Huyền Lương ngửa đầu vỗ vỗ cái trán có chút mơ hồ, kéo lê từng bước chân nặng nề.

Lúc này, trời đã khuya lắm rồi, trên đường cũng không còn mấy người qua lại. Lý Huyền Lương đi rất chậm, y cúi đầu, thong thả bước đi từng bước. Từ sâu trong đáy lòng, y không muốn trở về nơi đó, không muốn đối mặt với Mã Thần Nhất. Có một nỗi sợ hãi cùng khuất nhục sâu thẳm trong tim khiến y thầm nghĩ muốn quay đầu bỏ trốn.

Chỉ cần mỗi lần bước chân vào ngôi nhà đó, y giống như bị bắt phải mang một thứ gông xiềng vô hình, tựa như bị ép buộc phải từ bỏ bản thân, đi làm thế thân cho kẻ khác, không cách nào chống lại được, mặc cho người ta tùy ý điều khiển.

Lý Huyền Lương chưa đi được bao xa thì ở dưới ngọn đèn đường phía trước, có một thân ảnh rất quen thuộc đang đứng tựa vào cột đèn. Người nọ mở miệng kêu: “Ca.”

Lý Huyền Lương dừng lại, ngẩng đầu nhìn lên. Là Lý Lâm đang đứng ở kia nhìn y, trên người chỉ mặc quần áo mỏng manh, toàn thân co rúm trong cơn gió lạnh.

“Lâm Lâm?” Lý Huyền Lương sửng sốt, mau chóng bước hai bước đến cạnh Lý Lâm, biểu tình trên mặt vừa kinh ngạc vừa tức giận, “Gần đây ngươi chạy đi đâu thế, vì sao điện thoại cứ tắt máy suốt?”

Lý Lâm nhún nhún vai, phớt lờ Lý Huyền Lương đi, “Quên nói cho ngươi biết, ta đổi số điện thoại khác rồi. Đám bạn bè trước đây, ta cũng đều cắt đứt liên hệ hết. Hiện tại ta đã tìm được một công việc khá tốt.” Hắn ngửa đầu nhìn bầu trời hắc ám, “Ta nghĩ, muốn thử bắt đầu mọi thứ lại một lần nữa.”

Lý Huyền Lương nhìn Lý Lâm, thoáng giật mình. Y cảm thấy được trong giọng nói của hắn có sự thành thật, nhất thời có chút không dám tin.

Một trận gió thổi tới, Lý Huyền Lương rùng mình một cái. Y vội vàng cởi áo khoác ra, khoác lên người Lý Lâm, oán giận nói: “Làm sao mà ăn mặc ít như vậy, lạnh lắm phải không?”

“Ta không lạnh, không cần.” Lý Lâm muốn cự tuyệt, nhưng vẫn bị Lý Huyền Lương ép phải mặc vào.

“Khuya như vậy rồi, sao ngươi lại đứng chỗ này một mình?” Lý Huyền Lương hỏi.

Lý Lâm trầm mặc một chút, hắn nhìn Lý Huyền Lương với vẻ hơi do dự, “Hiện tại, có phải ngươi… ở cùng Mã Thần Nhất không?”

Nghe vậy, biểu tình của Lý Huyền Lương thoáng bối rối. Y né tránh ánh mắt của Lý Lâm, khó khăn lên tiếng phủ nhận: “Đừng nói bậy. Ở chung gì chứ, sao có thể có khả năng đó. Ta… chỉ là ở tạm chỗ của hắn thôi, rất nhanh sẽ dọn đi.”

“Vậy sao?” Gương mặt của Lý Lâm khuất trong bóng tối, cười gượng một tiếng.

“Đừng nói mấy chuyện này nữa.” Lý Huyền Lương kéo cao cổ áo khoác lên cho Lý Lâm, lo lắng hỏi: “Ngươi làm việc ở đâu? Làm việc gì?”

“Chỉ là một quán bar nhỏ thôi, ta đang học pha chế rượu với một sư phụ, lương kiếm được không nhiều lắm nhưng cũng đủ nuôi sống bản thân.” Lý Lâm nhìn chiếc áo mỏng manh trên người Lý Huyền Lương, sau đó liền lấy cái áo trên người mình, choàng qua chung cho y, “Ngươi cũng không mặc nhiều áo mà, vậy để ta ôm ngươi đi, sẽ ấm áp hơn.”

“Ngươi ôm ta?” Lý Huyền Lương kinh ngạc.

“Có gì đâu.” Lý Lâm nói, “Khuya rồi, chẳng sợ ai nhìn thấy. Hơn nữa, chúng ta không phải là anh em sao? Trước đây ngươi cũng thường ôm ta, có sao đâu chứ?

Chúng ta không phải là anh em sao…

Nhiều năm như vậy rồi, đây chính là lần đầu tiên Lý Lâm nói thế, khiến Lý Huyền Lương vừa khiếp sợ lại vừa hổ thẹn. Y do dự một chút, nhưng vẫn không đành lòng cự tuyệt sự chủ động hiếm có này của Lý Lâm. Cho nên, y cũng chậm rãi vươn tay ra.

Lý Lâm dùng áo khoác, đem cả người Lý Huyền Lương ôm vào trong ngực. Nhiệt độ cơ thể cùng tiếng tim đập của hai người lặng lẽ tiếp xúc cùng một chỗ, thật ấm áp, yên bình.

Lý Lâm vừa ôm Lý Huyền Lương vừa nói quanh co: “Mã Thần Nhất… đối xử với ngươi có tốt không?”

Lý Huyền Lương dừng một chút, “Cũng tạm được.”

Lý Lâm buồn rầu nói: “Ca, ta xin lỗi ngươi.”

“Cái gì?” Tuy rằng đối phương là em trai của mình, thế nhưng Lý Huyền Lương thật sự không thích lắm với kiểu ôm nhau này, vì vậy y mau chóng rời khỏi vòng tay Lý Lâm, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

Lý Lâm trầm mặc nhìn Lý Huyền Lương, sau đó đem áo khoác trả lại cho y, sắc mặt trở nên rất lãnh đạm, “Ngươi về đi, ta cũng phải đi rồi.”

Lý Huyền Lương nhìn theo bóng lưng Lý Lâm xoay người bước đi, thái độ thay đổi khác thường của hắn làm cho y có chút mờ mịt. Từ nhỏ đến lớn, y đều đoán không ra trong lòng Lý Lâm suy nghĩ cái gì, y chỉ minh bạch một điều, y một chút cũng không hiểu hắn.

Lý Lâm đi được vài bước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Lý Huyền Lương. Gương mặt thon gầy của hắn trong màn đêm chứa đựng nét bi thương, “Ca, bảo trọng, chúc ngươi hạnh phúc.”

Những lời này… là có ý gì? Lý Huyền Lương vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn thân ảnh lẻ loi của Lý Lâm vội vã băng qua đường lớn rồi biến mất trong đêm đen. Y cảm thấy, giữa bọn họ quả thật có một hố sâu ngăn cách quá lớn. Khi y cố gắng tiến lại gần hắn, hắn lại càng vuột ra xa khỏi tầm tay y.

Bởi vì hai người là cùng cha khác mẹ, cho nên bất luận y có nỗ lực thế nào cũng chỉ có thể duy trì mối quan hệ như gần như xa này sao? Một mối quan hệ chỉ hơn người xa lạ một chút…

Lý Huyền Lương khó chịu xoa xoa cái trán, dưới chân cảm giác thật mông lung.

……

Lý Huyền Lương dùng chìa khóa mở cửa, bên trong nhà tối đen như mực. Y nhất thời thở ra nhẹ nhõm, tên hỗn đản ấy… chắc là chưa về? Nhờ có ánh trăng rọi vào, thậm chí ngay cả đèn y cũng lười bật, chỉ lần mò cởi giày ra, dựa theo bờ tường mò mẫm đi vào phòng ngủ, cả y phục cũng chưa thay. Đột nhiên, một cánh tay từ bên hông vươn ra, túm chặt lấy y, đem y đẩy mạnh vào tường.

Lý Huyền Lương cực kỳ sợ hãi, vừa giãy dụa vừa la lên: “Ai?”

Thân ảnh của người kia lạnh lùng nhìn Lý Huyền Lương. Lập tức ngửi được khí tức quen thuộc, y giận dữ nói: “Mã Thần Nhất? Ngươi làm gì vậy?”

Mã Thần Nhất cường ngạnh giữ chặt hai tay của y trên tường. Hắn cúi đầu xuống nhìn y, cười lạnh: “Ngươi đi đâu? Đến nửa đêm mới về?”

Trong bóng tối, Lý Huyền Lương vô luận dùng sức thế nào cũng giãy không ra, chỉ có thể trừng mắt nhìn Mã Thần Nhất. Nhưng mà, đôi mắt của hắn không hiểu sao lại phát ra một tia âm u đến đáng sợ. Y phẫn nộ nói: “Ngươi đừng có quá đáng. Ta chỉ đi ăn một bữa cơm với bạn bè thôi, như vậy cũng không có quyền sao?”

“Phải không?” Mã Thần Nhất hừ một tiếng, dùng đôi mắt sáng quắc nhìn Lý Huyền Lương chăm chú: “Cũng tiện thể cùng với em trai của ngươi thân mật ngay trên đường lớn?”

Lý Huyền Lương sửng sốt, nghiến răng nói: “Ta chỉ mặc một chiếc áo khoác cho hắn thôi, xin ngươi làm ơn đừng nói khó nghe như thế được không?”

Mã Thần Nhất “Xuy” một tiếng, giọng nói đầy lạnh lẽo: “Ngươi quyết định nói láo để tự biện hộ à?”

Lý Huyền Lương sốt ruột nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Trước tiên buông ta ra được chưa?”

Mã Thần Nhất nhếch môi cười lạnh, trái lại càng thêm dùng sức siết chặt cổ tay Lý Huyền Lương, tiến đến gần bên tai y, “Ta muốn nói cái gì à? Ta muốn nói, các ngươi thật đúng là một đôi anh em thâm tình, đêm hôm khuya khoắt ngay tại đường lớn lại trắng trợn trình diễn một màn tình yêu bị cấm đoán, có đúng hay không?”

Lý Huyền Lương thật không dám tin những gì mình vừa nghe thấy. Y trừng to mắt, quát: “Mã Thần Nhất, ngươi đang nói cái gì? Ngươi điên rồi hả? Cái gì tình yêu bị cấm đoán, miệng ngươi đúng là thối hoắc mà!”

Tay phải của Mã Thần Nhất đột nhiên bóp chặt lấy cổ Lý Huyền Lương, hắn rít gào: “Ta có nói sai chỗ nào? Chỉ dựa vào cái lý do các ngươi là anh em, cho nên có thể giống như tình nhân ôm nhau? Còn có thể ôm chặt như vậy? Thậm chí tùy tiện hôn môi? Rồi sau đó, có lẽ cũng quang minh chính đại lên giường với nhau?” Mã Thần Nhất hoàn toàn phát điên. Khi nãy hắn ở nhà rất lo lắng cho Lý Huyền Lương, cứ ngồi yên mà chờ thì trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng ngay khi hắn định lái xe đi tìm y thì lại để cho hắn nhìn thấy hình ảnh hai người kia ôm nhau dưới đèn đường. Trong khoảnh khắc ấy, trái tim hắn đập nhanh đến mức như muốn văng ra khỏi ***g ngực, áp lực vẫn đè nén trong lòng trong nháy mắt bạo phát, toàn thân giống như một khối thuốc nổ đã mất đi chốt an toàn, có thể nổ tung bất cứ lúc nào, hoàn toàn không thể khống chế.

Lý Huyền Lương bị hắn đè ở dưới thân, tức giận đến phát run, “Mã Thần Nhất, ngươi câm miệng! Ngươi là đồ khốn nạn, ngươi thật sự hết thuốc chữa rồi!”

Mã Thần Nhất nghe xong, đôi mắt hơi nheo lại. Lúc này, hắn không còn vẻ phát hỏa nữa, nhưng trái lại ngữ khí thì càng tăng thêm phần nguy hiểm. Hắn nhẹ giọng, lạnh lùng nói: “Ta khốn nạn? Ta hết thuốc chữa? Thế nhưng, ngươi thì có chỗ nào tốt đẹp? Làm chuyện loạn luân với chính em trai của ngươi, ngươi so với ta thì hay ho lắm chắc? Ngươi để hắn lấy tay làm giúp ngươi? Hay ngươi mở chân ra cho hắn làm? Các ngươi làm mấy lần? Hắn có thỏa mãn ngươi không? Hả?”

Lý Huyền Lương tức giận đến mức gần như nói không nên lời. Cả người y run rẩy dữ dội, phải cắn răng, cố hít thở thật sâu mới có thể giảm bớt cơn đau đớn trầm trọng khó chịu nỗi trong lồng ngực. Vẻ mặt của y đã không còn ra hình dạng gì nữa, cười thảm: “Mã Thần Nhất, ngươi có quyền gì mà quản ta? Trong hiệp nghị vốn không hề quy định, ngoại trừ ngươi ra ta không được phép thân cận với bất kỳ ai. Cho dù hôm nay ta lên giường với ai đó, cũng không liên quan tới ngươi. Ta muốn ở cùng một chỗ với ai là quyền tự do của ta, tên hỗn đản ngươi không có tư cách xen vào!”