Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 33




Hạ Hi vốn dĩ cũng đã dao động, bắt đầu cảm thấy có lẽ 027 thật sự không sai, tính sai chính là mình. Bởi vì giờ phút này Chu Tấn Viêm mang đến cho Hạ Hi cảm giác hoàn toàn không giống Cung Nghi Nam hoặc Herbert, mà giống hình tượng tra công miêu tả trên sổ tay.



Đúng lúc này từ bên ngoài truyền đến một đạo thanh âm: "Tiểu thiếu chủ, ngài ở bên trong sao?"



Hạ Hi nhân cơ hội đẩy ra Chu Tấn Viêm, quay đầu vừa thấy là tra công vương vĩ thanh cậu mới tuyển.



Sau khi biết được Hạ Hi là em trai Mạc Hà, vương vĩ thanh đối mặt Hạ Hi liền càng thêm mê hồn, thậm chí còn lắp bắp giả trang ngây thơ nói: "Mạc, Mạc gia chủ sai tôi tới gọi ngài trở về......"



Chu Tấn Viêm tạm thời buông tha Hạ Hi, chậm rãi đến gần trước người vương vĩ thanh, tư thái giống như dã thú đang ở trạng thái săn mồi. dị năng của Vương vĩ thanh chẳng qua mới đạt cấp 2, tự nhiên không chịu được uy áp đến từ dị năng giả cấp 5, lần thứ hai chân mềm nhũn.



"Tiểu Khê, món đồ chơi mới của cậu thật sự là vừa kém cỏi vừa vô dụng," Chu Tấn Viêm một bên từ trên xuống dưới đánh giá vương vĩ thanh một bên nói: "Tôi giúp cậu đem thứ sản phẩm thấp kém này tiêu hủy nhé?"



Trên Sổ tay viết đặc điểm lớn nhất của tra công là vô tình miệt thị tiện thụ nhân cách cùng ý nguyện, vì thế Hạ Hi quyết định thử lại Chu Tấn Viêm lần cuối cùng, vì thế dùng hành động nghiêm túc biểu đạt ra ý nguyện bảo vệ vương vĩ thanh, che ở trước người vương vĩ thanh: "Tôi không cho phép anh động đến y!"



thần sắc Chu Tấn Viêm vì Hạ Hi thể hiện sự bảo vệ đối phương mà lạnh xuống, trên tay trong nháy mắt đã ngưng tụ ra một ngọn lửa màu vàng trắng, hướng thẳng đến người vương vĩ thanh.



nhan sắc ngọn lửa có thể trực tiếp biểu hiện ra độ nóng của nó, màu vàng trắng đó là đã đạt khoảng nhiệt độ một ngàn bốn trăm, dễ dàng làm tan chảy sắt thép, huống chi là người. Vương vĩ thanh còn không kịp nói chuyện, thậm chí có lẽ y còn chưa kịp thấy đau, nháy mắt bị hoả táng thành tro.



Hạ Hi nhìn tro người trên mặt đất, quả thực bị chấn kinh.



Nhìn Tiểu thiếu chủ trừng lớn mắt, Chu Tấn Viêm còn nghĩ là cậu bị làm tức giận "Xin lỗi, Tiểu Khê, không cẩn thận đem món đồ chơi mới của cậu chơi hỏng rồi." Chu Tấn Viêm ngoài miệng nói xin lỗi, nhưng ngữ khí không hề giống người nhận sai, "Bất quá, kể cả cậu muốn đồ chơi, cũng chỉ được muốn mình tôi là đủ rồi."



Chu Tấn Viêm thậm chí tưởng lập tức đem tiểu thiếu chủ cả đời đều tù ở địa phương chỉ có mình mới có thể nhìn tới, nhưng nếu hắn muốn nhốt người này cả đời mà không phải phút chốc, đương nhiên sẽ không ngốc đến mức ở trước mắt bao người nhất là trong địa bàn Mạc Hà động thủ. Phía trước Mạc Hà thăm dò hắn đồng thời, hắn cũng muốn kiểm tra đối phương, tuy rằng đều là cấp 5, nhưng Mạc Hà so với hắn mạnh hơn một phân, càng không nói tới thủ hạ của y còn có không ít dị năng giả cấp bậc cao.



Đã từng là một cảnh sát ưu tú, Chu Tấn Viêm rất có kiên nhẫn, cũng biết lên kế hoạch như thế nào để không để lộ sơ hở.



Nhưng sự biến mất của vương vĩ thanh, Chu Tấn Viêm hoàn toàn khinh thường che dấu, phi thường thản nhiên thừa nhận: "Người là tôi giết, trực tiếp đem y đốt thành tro."



Thân là người đứng đầu căn cứ, Mạc Hà chế định quy củ nghiêm khắc, trong đó có một cái là không được lạm sát kẻ vô tội. Bất quá lực chú ý của Mạc Hà lúc này tất cả đều đặt tại trên người Hạ Hi, nhìn môi cậu bị cắn sưng lên, y nhăn lại mi hỏi: "Tiểu Khê, miệng em xảy ra vấn đề gì?"



Hạ Hi còn đang tự hỏi.



Nếu là Cung Nghi Nam hoặc là Herbert, nhất định sẽ nhiều hoặc ít tôn trọng ý nguyện của mình, tạm thời buông tha vương vĩ thanh, tuyệt đối không như Chu Tấn Viêm không lưu tình chút nào — xem ra Chu Tấn Viêm thật sự là tra công? Như vậy cậu vòng một vòng lớn còn lãng phí nhiều thời gian như thế, đều là do mình ngu ngốc đi đường vòng?



Hạ Hi không có đáp, Chu Tấn Viêm thay cậu trả lời: "Người nọ ý đồ đối với tiểu thiếu chủ có hành vi gây rối, cho nên bị tôi giết."



Đúng là tiện nghi, giết người còn có thể giải quyết được chuyện tốt hắn gây lên.



Chu Tấn Viêm biểu tình từ đầu tới đuôi đều vô cùng bình tĩnh, nói dối mặt không đổi sắc. Hắn cũng không lo lắng mình nói dối sẽ bị tiểu thiếu chủ làm lộ ra, bởi vì với tính tình kiêu ngạo của thiếu niên, sẽ không nguyện ý nói ra sự thật mình bị một món đồ chơi vứt bỏ cường hôn.




Chỉ là cậu hẳn là sẽ càng hận hắn. Chu Tấn Viêm trong miệng nổi lên tràn đầy chua xót, bất quá nếu đều là không chiếm được tình yêu, vậy hận cũng tốt, dứt khoát làm cho đối phương hận đến tận cùng, ít nhất có thể lưu lại một vị trí ở trong lòng cậu.



Thấy Hạ Hi không phủ nhận, Mạc Hà liền nổi giận, thậm chí đã quên một điều dưới sự uy hiếp của y nào có ai ngu ngốc hoặc to gan đến mức dám động Hạ Hi, chỉ cảm thấy tên khốn vương vĩ thanh thật sự là chết quá nhẹ nhàng. Ở trong mắt Mạc Hà, em trai mình chính là tốt nhất, điểm nào cũng tốt, bị một ít kẻ không đầu óc, xấu xa thèm muốn là chuyện bình thường, vì thế đến buổi tối đi ngủ Mạc Hà còn nhịn không được chú ý động tĩnh phòng ngủ cách vách, e sợ em trai y bị việc xấu tối nay ảnh hưởng đến giấc ngủ.



Hạ Hi đích xác lăn qua lộn lại không ngủ nối. Vốn dĩ đã sớm có thể hoàn thành nhiệm vụ đi thế giới tiếp theo, lại tự cho là thông minh trì hoãn đến bây giờ, phiền muộn đem cả người từ đầu đến chân đều vùi vào chăn, lúc này liền nghe thấy thanh âm mở cửa, có người nhẹ nhàng đi vào.



Vì thế cậu từ trong chăn dò ra nửa cái đầu, "...... Ca ca?"



"Ân," Mạc Hà nhịn không được xoa xoa cái đầu lông xù xù, sau đó nằm xuống đem bọc chăn tròn vo cùng đệ đệ ôm vào lòng. Tuy rằng không thể đem em trai giấu đi không cho người khác nhìn thấy, nhưng y vẫn luôn tự mình bảo hộ và chiếu cố cậu "không ngủ được sao?"



"như hình thế." Hạ Hi ở trong chăn vặn vẹo, ngửa đầu nhìn về phía Mạc Hà, "Ca ca, tiểu đội dị năng mà anh từng nói, có thể để cho em sớm mang đội đi làm nhiệm vụ được không?"



Em trai nghĩ được đến việc muốn trở lên mạnh mẽ là chuyện tốt, Mạc Hà tự nhiên đáp ứng: "Ân, anh sẽ mau chóng giúp em tuyển đủ đội, cố gắng chờ thêm hai ngày nữa là có thể đi làm một ít nhiệm vụ nhẹ nhàng."



Hạ Hi lập tức hướng Mạc Hà cười: "Ca ca là tốt nhất!"



Ngoài cửa sổ ánh trăng chiếu vào, ánh sáng mông lung làm cho khuôn mặt thiếu niên mạ lên một tầng nhàn nhạt ánh sáng. Đối diện đôi mắt sáng ngời cùng nụ cười ngây ngô có vẻ càng thêm kinh diễm, Mạc Hà lại là nhìn đến ngu ngốc, không biết bị cái gì mê hoặc, trong tích tắc xúc động tưởng hôn lên đôi mắt kia.



Mạc Hà bị ý niệm của chính mình dọa đến, nhìn người trong lòng ngực suy nghĩ đột nhiên một mảnh hỗn loạn, liền thân thể đều không tự giác hơi hơi cứng đờ.




Nhận thấy được sắc mặt Mạc Hà mất tự nhiên, Hạ Hi ngữ khí mang theo một tia hoang mang: "Anh hai?"



thanh âm mềm mại thế nhưng làm trong lòng Mạc Hà càng loạn, Mạc Hà bỗng nhiên ngồi dậy, "Tiểu Khê, anh nhớ ra còn có chút việc, em đi ngủ sớm một chút."



Vì thế suốt hai ngày kế tiếp Mạc Hà đều luôn tự phỉ nhổ bản thân, khiến cho y bỏ qua mất cơ hội hỏi Hạ Hi nhiệm vụ đầu tiên cùng tiểu đội thực hiện là cái gì.



Kỳ thật nhiệm vụ đầu tiên của đội Hạ Hi nhận rất đơn giản, chỉ là đi kho hàng vùng ngoại thành cách căn cứ hai giờ đi xe, thu lấy súng ống đạn dược bị bang phái nào đó trước mạt thế tích trữ ở đó.



tang thi trên đường xung quanh căn cứ đều đã được dọn dẹp qua, bọn họ vô cùng thuận lợi tiến vào vị trí kho hàng trên bản đồ, từng người thi triển dị năng vô thanh vô tức giải quyết mấy tang thi canh giữ ở cửa, nhanh chóng đi vào bên trong kho hàng.



Nhưng tang thi trong kho hàng lại khác hoàn toàn tang thi bình thường họ đối đầu, chúng giống như bắt đầu tiến hóa, hơn nữa cấp bậc không thấp, hành động phản ứng đều phi thường nhanh chóng. Một con tang thi da thịt toàn bộ bả vai đều xé rách sau khi phát hiện bọn họ, không quan tâm độ cao,từ lầu hai bay vọt xuống dưới, một con khác cũng nhảy xuống theo.



Tang thi vốn dĩ sẽ không sợ đau, rơi xuống đất liền nhanh chóng bò dậy lao thẳng về phía người sống, băng hệ Tôn Ngạn lập tức thúc dục mũi tên băng hướng tang thi, thế nhưng bị chúng nó nhẹ nhàng tránh thoát, động tĩnh không nhỏ nhanh chóng hấp dẫn lũ tang thi đang lẩn quẩn bên ngoài.



Mỗi tiểu đội dị năng đều có năm người, Chu Tấn Viêm lập tức đối với ba người còn lại nói: "Hai con biến dị này tôi cùng Tiểu Khê giải quyết, các cậu đi trước bảo vệ cửa."



Tình huống khẩn cấp, lại thấy Hạ Hi không có phản bác, bọn họ ba cái lập tức dựa theo chỉ đạo của Chu Tấn Viêm. Chu Tấn Viêm tinh chuẩn liền phát ra mấy hỏa cầu, rốt cuộc có một cái đánh trúng cánh tay tang thi, chỉ nghe oanh một tiếng, toàn bộ cánh tay đều hóa thành tro.




Tang thi giống như bị chọc giận, phát cuồng vọt tới, Chu Tấn Viêm thế nhưng thiếu chút nữa không kịp tránh. Hạ Hi lập tức triển khai dây đằng gắt gao cuốn lấy tang thi, vây khốn nó trong một giây, chính là một giây này cũng đủ thời gian giúp Chu Tấn Viêm nhanh chóng dùng ngọn lửa thiêu hủy toàn bộ đầu nó.



tang thi tiếp theo cũng dựa theo đó dễ dàng giải quyết, loại phối hợp ăn ý này lần thứ hai làm Chu Tấn Viêm tim đập kịch liệt. Giết chóc có thể kích phát hormone nam nhân, đối mặt đầy đất thi hài, ngược lại càng làm cho Chu Tấn Viêm muốn không màng tất cả đè lại Hạ Hi dùng sức hôn môi, thậm chí sinh ra xúc động liền ở chỗ này trực tiếp xâm phạm cùng chiếm hữu cậu.( wtf? hormone này đ phải của con người a nhé )



Hai người cứ như vậy một đường thâm nhập đến bên trong kho hàng, đi vào phòng tối chứa đầy súng ống đạn dược. Mở cửa, bên trong chật kín rậm rạp súng ống làm Hạ Hi xem hoa mắt, Chu Tấn Viêm lại đột nhiên hỏi: "Tiểu Khê, cậu thực sự yên tâm cùng tôi đơn độc ở bên nhau như vậy sao?"



Có cái gì không yên tâm, tôi chính là muốn một mình đi theo anh tiếp tục xoát nhiệm vụ a!



Hạ Hi trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt lại không thể nói, mà Chu Tấn Viêm lại nhìn cậu cười khổ một tiếng, "Bởi vì cậu căn bản không đem tôi để vào mắt, đúng không?"



Hạ Hi chớp chớp mắt, cậu hoàn toàn không thể hiểu nổi mạch não tra công?



"Nhưng tôi sớm thôi sẽ làm mọi suy nghĩ của cậu, toàn bộ đều chỉ có một mình tôi."



Những lời này càng làm cho Hạ Hi không hiểu, bất quá cậu cũng không cần đi lý giải, bởi vì ngay sau đó cánh tay cảm thấy một trận đau đớn, Chu Tấn Viêm không biết từ nơi nào lấy ra một ống tiêm nhanh chóng tiêm vào trong thân thể cậu, rất nhanh đầu não cảm giác mông lung, trước mắt dần dần một mảnh đen nhánh, cái gì đều không nhìn tới.



"Đinh ——,giá trị ngược tăng 2 điểm, tổng: 62."



Hạ Hi vừa lòng nghe âm thanh nhắc nhở đã lâu không thấy của hệ thống, vô pháp khống chế chậm rãi nhắm hai mắt lại.



thời điểm tỉnh lại trước mắt vẫn như cũ đen tối.



Hạ Hi cảm giác nơi này hẳn là một hầm ngầm không có cửa sổ, thân thể cậu không có một chút sức lực, miễn cưỡng ngồi dậy, thế nhưng nghe được âm thanh ' đang đang' của xích sắt.



Một lát sau mới hiểu được vấn đề, nguyên lai trên cổ chân cậu đang treo một căn thô to xích sắt, trong vòng xích còn cẩn thận lót một tầng vải nhung dày.



Hạ Hi sắc mặt tức khắc trở lên khó coi, đến cả thanh âm mở cửa đều không có chú ý tới.



từ góc độ xích bọc vải nhung cùng dưới thân mềm mại giường đệm đến xem, Chu Tấn Viêm chỉ đơn giản muốn giam cậu lại, chứ không phải muốn thương tổn cậu. Như vậy sao được! Cậu muốn kiếm chính là 'giá trị bị ngược' chứ không phải 'tù cấm giá trị' có hiểu không????!



Dù cho đã chuẩn bị tâm lý, nhưng nhìn thái độ Hạ Hi làm lơ cùng sắc mặt lạnh băng của cậu, Chu Tấn Viêm vẫn cảm thấy chua xót cùng đau đớn, nhẹ nhàng buông canh đã hầm tốt, ôn hòa nói: "Tiểu Khê, uống một chút gì đó đi!"



Tiểu thiếu chủ rốt cuộc nhìn về phía hắn, bởi vì dược hiệu còn không tan hết cho nên thanh âm thực nhẹ: "Anh đây là có ý gì?"— như thế nào không giống trong dự đoán, nói là sẽ làm tốt ngược đãi đâu?



"Tiểu Khê, tôi không phải muốn giam cầm cậu, tôi chỉ là muốn giúp cậu chữa bệnh." Chu Tấn Viêm ngữ khí ôn hòa như cũ: "Chờ cậu hết bệnh rồi, là có thể ra ngoài, cho nên Tiểu Khê muốn nghe lời nha, ngoan ngoãn phối hợp, có được không?"



Chu Tấn Viêm tinh thông tâm lý tra tấn, cách ly trường kỳ cùng phòng tối cấm đoán có thể hoàn toàn tiêu ma ý chí một người, từ giảm bớt đối kháng đến chuyển biến nhận thức sau đó tình cảm ỷ lại là một quá trình yêu cầu kiên nhẫn.