Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 29




Edit: Bếu



"Đinh ——, giá trị sủng ái tăng 10 điểm, giá trị hiện tại : 40."



Hạ Hi bụng rỗng phát ra tiếng kêu, tạm thời bỏ xuống nghi ngờ, "Tôi đói bụng."



Chu Tấn Viêm cảm thấy bản thân mình có bệnh, đến cả bộ dạng kiêu căng của tiểu thiếu chủ cũng thích vô cùng, thậm chí tưởng ôm vào trong ngực hảo hảo yêu thương một phen, "Chờ một chút. Gần đây có một siêu thị, lúc trước sợ cậu tỉnh lại không thấy ai nên tôi ở lại chờ cậu tỉnh, hiện tại tôi ra ngoài lấy đồ ăn."



Trên sổ tay có ghi, thân là tiện thụ phải có ý thức thời thời khác khắc đi theo tra công, giúp hắn ngăn trở nguy hiểm, Hạ Hi vội nói: "Tôi đi cùng anh!"



Nhìn Chu Tấn Viêm thần sắc rõ ràng không tán đồng, Hạ Hi từ giữa lòng bàn tay thôi phát ra một dây đằng, "Tôi rất lợi hại nha, không thua kém gì hỏa cầu của anh đâu, lúc cần tôi sẽ bảo vệ anh."



"Ân, Tiểu Khê lợi hại nhất," Chu Tấn Viêm nhẹ nhàng sờ sờ đầu tiểu thiếu chủ, kiên nhẫn giống như dỗ trẻ con "Nhưng miệng vết thương của cậu vẫn chưa lành, tạm thời không thể chạy loạn, tôi cam đoan sẽ trở về rất nhanh, được không?"



Nhắc tới miệng vết thương, Chu Tấn Viêm liền nhịn không được nhíu mày, cảm thấy cần thiết cùng tiểu thiếu chủ tiến hành nói chuyện nghiêm túc, nhưng tiểu thiếu chủ vẫn dị thường kiên trì: "Tôi đã không có việc gì, tôi cũng muốn đi cùng."



"Tiểu Khê nghe lời, lần này ở nhà ngoan ngoãn chờ, lần sau chúng ta sẽ đi cùng nhau."



Tiểu thiếu chủ lại lẳng lặng nhìn hắn hỏi: "Anh kỳ thật là muốn nhân cơ hội này rời khỏi tôi đúng không?"



Chu Tấn Viêm sửng sốt, "Tiểu Khê, tại sao lại nghĩ như vậy, tôi......"



Chính là chưa nói xong đã bị tiểu thiếu chủ đánh gãy, "Anh không cần lừa tôi, tôi sẽ không bị anh lừa thêm lần nào nữa đâu."



Chu Tấn Viêm hoàn toàn ngây người.



Hắn cơ hồ sau một lúc lâu mới mở miệng ra được, lấy lại bình tĩnh sau đó nghiêm túc nói, "Tiểu Khê, chúng ta nghiêm túc nói chuyện được không?"



Tiểu thiếu chủ không nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ cũ, tư thế giống như đứa nhỏ nghiền ngẫm nghe tiên sinh giảng bài, cần bao nhiêu ngoan ngoãn có bấy nhiêu ngoan ngoãn, quả thực rất lừa người. Tóc mới ngủ dậy chưa kịp sửa soạn có mấy cọng kiều lên, bộ dạng thực sự chọc người thương yêu.



Trong mắt Chu Tấn Viêm đương nhiên càng yêu thương đến không được, duỗi tay đem mấy cọng tóc trên đầu cậu chải gọn, "Tôi biết trước đây là tôi sai, nhưng tôi cam đoan sẽ không bao giờ lừa gạt cậu, tin tưởng tôi." Đương nhiên câu ' tôi cũng thích cậu ' hắn hiện tại không có mặt mũi nói ra, mà có nói cũng chỉ sợ tiểu thiếu chủ càng không tin. "Hơn nữa, cậu đã cứu tôi một mạng, tôi đương nhiên đâu thể ác tâm bỏ rơi ân nhân cứu mạng của mình được?"



cuối cùng Chu Tấn Viêm từ trên người móc ra một kiện đồ vật đưa tới trong tay đối phương, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Khê, lần này lại giúp tôi mang lên được không?"





tư thái trịnh trọng mang theo một tia khẩn cầu này vô tình giống như cầu hôn.



Hạ Hi nhìn lại, chỉ thấy đồ vật trong tay thế nhưng chính là cài áo bằng ngọc bị vỡ lúc trước, không biết Chu Tấn Viêm dùng phương pháp gì dính lại, dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng nhẹ nhàng.



Liếc qua, quả thực nhìn như chưa từng rơi vỡ, chỉ cẩn thận tỉ mỉ xem mới thấy ở giữa có khe nứt.



"Nó đã hỏng rồi, nên vứt đi."



một câu nói nhẹ thoáng qua lại làm Chu Tấn Viêm thần sắc nháy mắt ảm đạm xuống dưới.



Hắn phía trước còn tưởng rằng hắn sẽ có thời gian cả đời từ từ chậm rãi sửa đúng nhân sinh quan của tiểu thiếu chủ, lại không nghĩ rằng rất nhiều chuyện không phải cứ quay đầu lại là có thể trở lại như cũ.



Khi yêu một ai đó , sớm hay muộn đều sẽ phải trả giá đại giới, mà đại giới của hắn chính là dù hắn có nói như thế nào, đối phương đều sẽ không tin tưởng hắn nữa.Dù hắn hiện tại có đau lòng như thế nào thì chuyện hắn gây ra hắn đương nhiên phải lãnh hậu quả thôi.



Chu Tấn Viêm vẫn là không từ bỏ quyết tâm làm rõ ràng mọi chuyện với Hạ Hi "Tiểu Khê, lời tôi vừa nói có phải khiến cậu vẫn chưa hiểu rõ tâm ý tôi?"



"Ân," tiểu thiếu chủ vội không ngừng gật đầu, "Hiện tại chúng ta có thể đi ra ngoài tìm đồ ăn được không?"



Hảo đói! Phải biết Chịu đói cũng không được tính vào giá trị bị ngược a, Hạ Hi ngay sau đó liền xốc lên chăn nhảy xuống giường, "Mau đi thôi!"



Trước tình huống này Chu Tấn Viêm quả thực không biết nên nói cái gì, nhưng mà khoảnh khắc tiếp theo càng nói không ra lời. Thiếu niên cứ như vậy chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng rộng thùng thình xuống giường, hai chân thẳng tắp thon dài đều lộ ra, làn da trắng như bạch ngọc quả thực khiến không ai có thể không nảy sinh dục vọng.



Ngày hôm qua vội vã xử lý miệng vết thương, quần áo Hạ Hi đều không thể dùng được nữa, áo sơmi trên người cậu bây giờ đương nhiên là của Chu Tấn Viêm, so với số đo của cậu lớn hơn nhiều, vạt áo dài vừa chùm qua mông, xương quai xanh cùng ngực do cổ áo quá rộng cũng bị lộ ra trước không khí.



Kỳ thật lúc xử lý miệng vết thương, Chu Tấn Viêm cũng đã xem qua thân thể thiếu niên, nhưng lúc ấy chỉ lo lắng, lại sợ cậu cảm lạnh nên vội vàng phủ chăn cho câu, sao có thể tình sắc mị ý như giờ phút này. Người mình thích ở trước mắt, mặc áo của mình, thân thể ngây ngô xinh đẹp nửa che nửa hở.........Phía dưới của Chu Tấn Viêm theo bản năng mà ngẩng đầu.



Tiểu thiếu chủ không hiểu chuyện, ngây ngô ghé người gần hắn, hỏi: "Sao còn không đi? Tôi đói bụng, muốn đi tìm đồ ăn."



"Tiểu Khê ngoan, trước mặc quần áo chỉnh tề đã." Nam nhân thanh âm thô ách giống như tiếng sỏi cát ma sát, "Mặc tốt quần áo chúng ta liền đi."



Chu Tấn Viêm miễn cưỡng dựa vào khả năng tự chủ khống chế tình dục, xoay người tìm quần áo cho Hạ Hi. Cuối cùng sau khi Hạ Hi mặc áo hoodi - có năm phần giống đồ Chu Tấn Viêm đang mặc - mới được hắn đồng ý cho ra khỏi nhà.




Chờ đến lúc Hạ Hi yên vị trên xe, Chu Tấn Viêm mới tỉnh ra, rõ ràng ban đầu không đồng ý cho đối phương ra ngoài cuối cùng bản thân lại tự mình chuẩn bị đồ cho cậu đi, thầm mắng bản thân quả thực bị tình dục làm cho mê muội, chỉ có thể tự nhủ phải từng giây từng khắc coi chừng Hạ Hi, "Miệng vết thương đau nhất định phải nói, biết không?"



Hạ Hi gật gật đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe, nơi này là vùng ngoại thành, tang thi cũng không nhiều, đang giữa trưa, ánh mặt trời tựa hồ làm tang thi hành động cũng trở nên lười biếng và chậm chạp đi một chút, cũng không có chú ý ô tô của bọn họ.



bởi vậy hai người thuận lợi đến siêu thị, chỉ thấy bên trong một mảnh hỗn độn, không ít kệ để hàng đều ngã trên mặt đất, nhưng các loại đồ ăn phần lớn vẫn còn. Nhìn vịt quay bên khu thức ăn chín, tiểu thiếu chủ làm lơ tang thi, chạy qua.



"Tiểu Khê!" Chu Tấn Viêm trong lòng căng thẳng, đang muốn xông lên trước, lại thấy một cây dây đằng không nhanh không chậm từ trên người Hạ Hi vươn ra, nhanh chóng mà ưu nhã đâm thủng huyệt thái dương tang thi.



Chu Tấn Viêm suýt nữa bật cười, hắn thế nhưng lại lần nữa quên tiểu thiếu chủ không giống người thường. Mà bên kia bắt được vịt nướng tiểu thiếu chủ đã cảm thấy mỹ mãn cắn một ngụm, không chút nào chịu ảnh hưởng bởi cảnh vật xung quanh, còn không ngừng giết giết tang thi tăng lever.



Một giọt máu tươi vô tình bắn lên trên gương mặt cậu, tựa như một viên lệ chí (aka nốt ruồi) đỏ tươi, làm cả người thoạt nhìn có loại đẹp yêu dã. Thuần tịnh( thuần khiết, thanh tịnh) cùng huyết tinh kết hợp, làm Chu Tấn Viêm vô pháp ức chế hô hấp thô nặng. ( lúc nào người cũng dễ bốc hỏa vậy anh J )



Hai người rời khỏi siêu thị đã là chạng vạng, mặt trời ngả về tây, bóng Chu Tấn Viêm cùng Hạ Hi đứng chung một chỗ cũng bị ánh hoàng hôn kéo dài trên đất.



Bọn họ thái độ từ đầu tới đuôi đều giống như đi mua sắm bình thường, bonus thêm đánh quái luyện cấp, cuối cùng thong thả lái xe về nhà, —— hết thảy thoạt nhìn bình yên như thế giới chưa từng xảy ra chuyện gì.



Chu Tấn Viêm mang theo rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trở về, chuẩn bị tự mình vào bếp nấu ăn cho Hạ Hi, cho nên về nhà liền tiến phòng bếp, đem đồ ăn phân loại, sau đó mở ra lò vi ba nấu cơm, Hạ Hi vốn dĩ muốn hỗ trợ, nhưng Chu Tấn Viêm ngại vết thương trên người cậu chưa khỏi, cái gì cũng không cho cậu động tay. (hiền phu is real)



Hạ Hi nãy giờ đã ăn vặt rất nhiều, nên bụng quả thực không hề thấy đói, ngoan ngoãn ở một bên chờ. Thế nhưng lúc sau, vẫn là bị mùi hương hấp dẫn nhịn không được một lúc một lúc lại chạy vào trong bếp ngó đông tây: "Chín chưa?"



"Lập tức xong ngay đây." Chu Tấn Viêm nhìn tiểu thiếu chủ chân đất, "Mau đi dép vào, coi chừng lại cảm lạnh."




"Đinh —, giá trị sửng ái tăng 3 điểm,."



Tiểu thiếu chủ vô tội giật giật ngón chân, "Nhưng trên sàn nhà một chút cũng không lạnh."



ngón chân trắng nõn đáng yêu cùng mắt cá chân tinh xảo làm Chu Tấn Viêm tâm thần rung động, "Buổi tối nhiệt độ không khí thấp, không muốn đi dép thì cũng phải mang tất chân vào."



Tiểu thiếu chủ chỉ có thể không cam nguyện đi tìm vớ, Chu Tấn Viêm rốt cục đem đồ ăn làm tốt, nóng hầm hập bưng lên bàn.



Căn hộ tám mươi mét vuông sạch sẽ, thoải mái, trên bàn cơm ba món mặn một món canh, người mình thích ở bên cạnh, cùng hắn cùng nhau ăn bữa tối. Cảm giác an tâm và ấm áp trước đây hắn chưa từng được trải nghiệm thế nhưng ở mạt thế lại được đến, Chu Tấn Viêm nhịn không được có chút ngây người.




Chỉ là suy nghĩ rất nhanh bị thanh âm tiểu thiếu chủ đánh gãy: "Lá cây không thu về được, phải làm sao đây......"



dị năng Hạ Hi rốt cục thăng một bậc, bên cạnh việc có thể sinh trưởng ra dây đằng, còn có thể sinh ra một vài loại cây nhỏ. Chỉ là Hạ Hi không biết cách sử dụng chúng, một phần cũng do thân thể cậu chưa khôi phục, không thể thuần thục khống chế chúng nó, khiến cho trên đầu sinh ra một cái tiểu cây nhưng không thu về được, một cây tiểu đậu thẳng tắp vẫy hai mảnh lá cây ở đỉnh đầu cậu lay động.



Này quả thực là quá đáng yêu. Chu Tấn Viêm nhìn bộ dáng Hạ Hi giờ phút này nhịn không được cười ra tiếng. Nhìn tiểu thiếu chủ không vui, buồn bực, vội ho nhẹ một tiếng nghiêm mặt nói: "Đây là cây non, hẳn là có thể nở hoa kết quả đi? Về sau anh liền có thể có hoa quả ăn."



Thiên chân tiểu thiếu chủ quả nhiên so tiểu hài tử còn đáng yêu hơn nhiều, nhắc tới hoa quả đôi mắt tức khắc lại sáng lên, đem vài loại quả chính mình thích ăn suy nghĩ, "Không biết nó là quả nho, hay quả dưa hấu, hoặc dâu tây,...'



Sắc trời bắt đầu tối, mọi thứ xảy ra bên ngoài giống như đều không liên quan đến thế giới trong phòng, không khí ấm áp ở nơi này vô thức làm người ta cảm thấy những củ cà rốt tang thi xấu xí đó cùng mạt thế khủng bố - tất cả đều không đáng sợ.



Hạ Hi không nghĩ tới Chu Tấn Viêm nấu cơm ăn ngon như vậy, vừa lơ là chút liền ăn no căng. Nghĩ tới trước đây khi còn là tiểu nhân ngư, Herbert thường xuyên xoa eo cho mình, theo bản năng liền ỷ ở trên sô pha mở ra cái bụng cấp Chu Tấn Viêm xoa. Chu Tấn Viêm thế nhưng cũng ngựa quen đường cũ dùng tay phủ lên bụng cậu, cẩn thận tránh đi miệng vết thương.



"Tiểu Khê, tôi liên hệ với người quen ở cục cảnh sát, họ nói rằng thành phố B thành lập căn cứ liên minh, hoan nghênh dị năng giả đến đầu quân, chúng ta ở đây không phải là kế lâu dài, chờ miệng vết thương của cậu khỏi hẳn, chúng ta đi thành phố B được không?"



thân thể Hạ Hi còn có chút suy yếu, ban ngày lăn lộn đã mệt mỏi bất kham, cả người thoạt nhìn uể oải, "Hảo a, vừa lúc anh trai tôi cũng ở nơi đó."



"Rất khó chịu sao?" Chu Tấn Viêm thấy thế, vội đau lòng duỗi tay kiểm tra nhiệt độ trên trán Hạ Hi, sau đó mới nhớ tới thân phận của đối phương, nếu thật là Mạc gia trong truyền thuyết, vậy thì... 'Anh cậu, có phải chính là tân nhiệm gia chủ Mạc gia nổi tiếng không?"



"Ân," Hạ Hi cũng cảm thấy thân phận anh trai mình thực khốc huyễn, "Phía trước anh ấy phái máy bay trực thăng tới đón tôi, nhưng tôi tự mình chạy tới quán bar tìm anh, liên minh căn cứ anh vừa nói, rất có thể là do anh tôi thành lập."



"Cậu......" Chu Tấn Viêm lại một lần khắc sâu thể nghiệm thế nào gọi là mạch não khác người của tiểu thiếu chủ, "Cậu vì sao không nói chuyện này với tôi?"



"Bởi vì anh có hỏi đâu."



Chu Tấn Viêm cảm thấy thích một người có bối cảnh cường đại đã rất khó, nhưng thích một người có tư duy không bình thường như tiểu thiếu chủ càng khó hơn, bất quá hắn rất nhanh bị nhiệt độ dưới tay hấp dẫn chú ý, cau mày lo lắng nói: "có chút nóng lên, quả nhiên hôm nay vẫn là không nên để cậu ra ngoài cùng."



Chu Tấn Viêm đứng dậy đi lấy thuốc hạ sốt, thời điểm trở về lại thấy Hạ Hi đã ngủ ngoan rồi. Giống như con mèo con cuộn thành một đoàn nhỏ, quần áo hỗn độn không hề phòng bị, thật không ngờ có lúc chỉ ngắm người khác ngủ cũng khiến cho hắn toàn thân khô nóng. ( một ngày lên 3 lần thế này dễ gãy lắm )







p/s: mọi người rảnh đọc thử ' thú thế đệ nhất lại thương' nhà mình nhé. thú nhân, tinh tế, siêu manh nha :3 nếu rảnh hơn thì cmt cho ta ý kiến cũng đk, ủng hộ thì editor càng vui :3