Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 26




Dù sao cũng là lần đầu tiên hẹn hò, trước khi xuất phát, Hạ Hi cố ý đem hai người chỉnh chu một phen, còn nghiêm túc lựa chọn một đôi cài áo ngọc chất tinh mỹ đưa cho Chu Tấn Viêm, tự mình cài lên áo cho hắn.



Cảnh xuân tháng tư, ngọt mềm như kẹo bông gòn trong tay Hạ Hi, mặc dù mỗi người giữ cho mình một tâm tư khác nhau đi hẹn hò, nhưng mặt ngoài đều thực vui vẻ.



Hiển nhiên tiểu thiếu chủ là người vui vẻ nhất: "Thật không ngờ nơi này có nhiều thứ chơi vui như vậy! Đây là lần đầu tiên tôi được tới nơi này đó!"



trước kia Chu Tấn Viêm thật ra đã bị Tiếu Đình Uyển quấn lấy đòi đến đây chơi một lần, nhưng lời này đương nhiên không thể nói với Hạ Hi. Nhìn công viên trò chơi người người tới lui, Hạ Hi bỗng nhiên nghĩ, những người này không hề biết đây là ngày yên bình cuối cùng trước khi mạt thế xâm lược, tới ngày mai thế giới liền không còn nguyên dạng nữa rồi, bởi vậy mọi người cũng đều không biết họ không kịp gửi lời xin lỗi đến những người bạn thân của mình, các đôi yêu nhau sau hôm nay cũng không kịp nói lời cáo biệt.



Chu Tấn Viêm không nói cho Hạ Hi chân hắn kỳ thật có thể đi lại, bởi vậy hắn vẫn ngồi xe lăn như cũ, tự nhiên cũng không thể chơi những trò chơi kích thích được. Thế nhưng thấy Hạ Hi hai mắt lấp lánh chăm chú nhìn tàu lượn siêu tốc phía xa đang không ngừng truyền tới từng đạo tiếng hét, tò mò nóng lòng muốn thử, Chu Tấn Viêm không nhịn được, nói: "Kỳ thật chân tôi đã khá hơn nhiều, nếu cậu muốn chơi, tôi có thể đi cùng cậu."



"Không cần," Hạ Hi vội lắc đầu, nhân cơ hội xoát đủ số lần thổ lộ, "Tôi thích anh, trên sách nói, thích một người phải đối với người đó thật tốt, chúng ta lần này không chơi không sao cả, lần sau có thể chơi."



Chính là ...không có lần sau.



Hai người trong lòng đều biết điều đó, nhìn khuôn mặt tươi cười của thiếu niên, Chu Tấn Viêm bỗng nhiên cảm thấy áy náy, mà lực chú ý của tiểu thiếu chủ rất mau bị những thứ khác hấp dẫn, chỉ hướng bên trái: "Chúng ta đi chơi cái kia!"



Nhìn Theo phương hướng tay Hạ Hi chỉ, chỉ thấy một cái động, trên cửa treo một đống hình thù, biển hiệu máu me be bét ' nhà ma'.



Chu Tấn Viêm nhớ tới cảnh tượng trước kia cùng Tiếu Đình Uyển vào nhà ma, nghĩ lại vẫn còn thấy sợ. Rõ ràng người nằng nặc đòi đi vào là cô ta, đi được một nửa khóc lóc đòi đi ra cũng là cô ta, đấy là còn chưa kể đến việc cả quá trình cô ta luôn tra tấn hắn bằng tiếng thét chói tai. Đến lúc ra khỏi nhà ma, còn không biết điều trách hắn không quan tâm, chăm sóc.



Thấy Chu Tấn Viêm nhìn nhà ma nửa ngày không nói chuyện, Hạ Hi hỏi: "Có phải anh sợ nên không dám vào ?"



Chu Tấn Viêm đang định lắc đầu, chỉ thấy Hạ Hi vỗ vỗ ngực nghiêm túc nói: "Không cần sợ! Vào đến đó thấy sợ anh có thể nhắm mát lại, tôi sẽ bảo vệ anh!"



Chu Tấn Viêm đột nhiên muốn cười ra tiếng, thiếu chút nữa hắn lại quên mạch não không giống người bình thường của tiểu thiếu chủ "được, vậy cậu bảo vệ tôi nhé."



Bên trong nhà ma khúc khúc chiết chiết, không khí làm rợn rợn rất thật, người nào gan nhỏ không thể không sợ. Bất quá Hạ Hi tự giác biết chính mình cũng là một loại quỷ hồn đã chết, mấy cái con quỷ giả này chẳng tính là gì cả,thậm chí, do làm quá giống thật khiến cậu không nhịn được tò mò xoi mói đạo cụ và nhân viên công tác giả quỷ.





Vì thế một đường dài tiếp theo, Chu Tấn Viêm vừa nghe âm thanh âm trầm quỷ mị của nhà ma vừa nghe tiếng tiểu thiếu chủ không ngừng nho nhỏ dông dài:



"Vì sao cái đầu lưỡi này lại duỗi được dài như vậy, có cơ quan nào lắp bên trong không vậy?"



"Không ổn, đầu nó lăn xuống dưới, chúng ta phải nhặt lắp lại không?"



"Con quỷ kia cũng gãi lưng kìa, ma quỷ mà cũng bị ngứa sao?"




Cứ như vậy, Hạ Hi hảo tâm giúp một nhân viên nam gãi lưng sau đó còn giúp một nữ nhân viên nhặt tròng mắt, thẳng đến khi cậu hỏi "Cái chén hồng hồng trước mặt y là gì vậy, có thể ăn được không?" Chu Tấn Viêm rốt cục không nhịn nổi: "Không thể ăn!!"



Nhưng mà quá muộn, tiểu thiếu chủ đã đem ngón tay chấm nước sốt hồng đưa vào miệng, đầu lưỡi hồng nhạt nho nhỏ đảo qua đầu ngón tay, sau đó mở to đôi mắt xinh đẹp vô tội nhìn Chu Tấn Viêm: "ngọt a......"



Chu Tấn Viêm quả thực nhịn không được đỡ trán, bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu, cảm thấy bản thân mình đối với cái nhà ma này không hợp nhau, sinh ra bóng ma tâm lý, cả đời này có chết cũng không muốn vào lại lần nữa.



Sau đó hai người ghé qua khu trải nghiệm thực tế ảo, tiểu thiếu chủ chơi chém hoa quả đến quên đường về, Chu Tấn Viêm cũng bị bộ dáng thỏa mãn của cậu ảnh hưởng, đạt được cảm giác thư thái và thả lỏng trước giờ chưa từng có.



Bọn họ đem tất cả những việc tình lữ sẽ cùng nhau làm khi đi hẹn hò đều thử một lần.



Chỉ trừ bỏ Chu Tấn Viêm ngẫu nhiên toát ra cảm giác gia trưởng mang theo hài tử đi chơi: Mang theo tiểu thiếu chủ ra ghế dài ăn kem, mua cho cậu kẹo bông gòn, cùng cậu ngồi vòng quay ngựa gỗ, cùng cậu chơi trò đập chuột...... thì mọi chuyện đều hoàn hảo.



Đương nhiên là cả việc ngồi vòng quay tình nhân.



Chỉ là tiểu thiếu chủ từ lúc ngồi trong cabin vòng quay liền không ngừng xoắn xuýt: "Tôi thấy trong sách viết rằng, khi lên tới điểm cao nhất của vòng quay, nếu hôn môi đối phương thì cả hai người cả đời sẽ ở bên nhau vĩnh viễn không xa rời!"



"Cậu muốn hôn tôi sao?"




Lỗ tai Tiểu thiếu chủ tức khắc thẹn đỏ, nhưng lời nói ra một điểm cũng không xấu hổ: "Được! Nhưng hiện tại còn chưa lên tới điểm cao nhất, nhất định phải chờ lên tới đỉnh vòng quay mới được hôn!"



Không biết là bị thứ gì ảnh hưởng, giờ khắc này Chu Tấn Viêm thật sự sinh ra ý tưởng muốn hôn môi đối phương. Nam nhân hơi cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên cánh môi mềm mại của thiếu niên, vừa chạm vào liền tách ra.



Tiểu thiếu chủ tức khắc trừng lớn mắt, cả khuôn mặt dần dần đỏ lên.



Tra công , anh thật là quá đáng, thế nhưng thật sự hôn! Bản công tử nụ hôn đầu tiên cứ như vậy bị đánh cắp!!



Từ lúc được hôn xong, tiểu thiếu chủ liền không bình thường, đến cả khi sắc trời chạng vạng, công viên giải trí sắp tan cuộc, Chu Tấn Viêm đề nghị thuận tiện xem phim, tiểu thiếu chủ vẫn còn choáng váng: "Được."



Đương nhiên bọn họ mua một phòng riêng dành cho tình nhân giá cả đắt nhất, bảo tiêu cũng canh giữ ở bên ngoài không đi vào. Màn ảnh chiếu là một bộ phim ngôn tình kiếm hiệp, nam chính vì cứu nữ chính đang bị trọng thương sắp chết, mà nghịch thiên sửa mệnh, cuối cùng đọa tiên nhập ma, biến thành bộ dạng khủng bố người không ra người quỷ không ra quỷ, hơn nữa chỉ còn sống thêm được một năm. Y không muốn nữ chính sau khi tỉnh lại biết điều đó, nên lừa nữ chính là mình đã yêu người khác rồi rời đi.



Rõ ràng máu chó đập lia lịa vào mặt nhưng tiểu thiếu chủ đơn thuần lại bị cảm động đến rối tinh rối mù, Chu Tấn Viêm nhịn không được khuyên giải an ủi: "Đây chỉ là một câu chuyện giả tưởng, không phải sự thật."



"Mới không phải," tiểu thiếu chủ cố chấp cùng nghiêm túc nói, "Mặc kệ anh biến thành bộ dáng gì tôi vẫn sẽ ở bên anh, nếu anh phải chết, tôi sẽ đi cùng anh."




Chu Tấn Viêm bình tĩnh nhìn cậu, đột nhiên không biết phải nói gì.



Không khí trong phòng bỗng chốc rơi vào im lặng, chỉ có tiếng nói của nhân vật trong phim đều đều vang lên, là lời nam chính sắp chết thâm tình thổ lộ với nữ chính.



Hạ Hi thuận tiện gọi 027 xem xét số lần thổ lộ của mình, kết quả phát hiện đã đạt tới 99 lần. Hạ Hi tức khắc có động lực, chuẩn bị hôm nay phải tranh thủ mọi cơ hội hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh, thế nhưng đúng thời điểm này, sau gáy cậu bất chợt nhói lên.



"Đinh —, 'giá trị ngược' ' tăng 10 điểm, giá trị hiện tại: 20."



Trước mắt đột nhiên tối sầm, thần trí bắt đầu không chịu khống chế phiêu tán, thân thể cũng lập tức từ ghế dựa trượt xuống dưới. Hạ Hi cố sức ngẩng đầu, tầm mắt mông lung trông thấy thân ảnh Chu Tấn Viêm đứng dậy rời đi.




cửa sổ thông khí vừa đủ độ rộng để một người chui qua, thật ra Chu Tấn Viêm đã biết rạp chiếu phim này từ trước, hắn cũng đã thăm dò qua tập tính đặc thù của mấy tên cận vệ, nếu tiểu thiếu chủ không ấn nút gọi trên vòng tay, thì trước khi phim kết thúc bọn họ sẽ không tùy tiện tiến vào.



Chu Tấn Viêm trước khi rời đi còn cố ý tháo vòng tay của Hạ Hi để ngừa vạn nhất, đúng lúc này ống tay áo bị một bàn tay gắt gao giữ lấy, Chu Tấn Viêm quay đầu lại, nhìn đến tiểu thiếu chủ nỗ lực duy trì thanh tỉnh cuối cùng, hơi mở con mắt xem hắn, thanh âm đứt quãng, "Anh nói, muốn cùng tôi, kết giao, đều là, gạt tôi sao?"



Ánh mặt luôn luôn sáng ngời của thiếu niên giờ phút này chỉ còn thương tâm cùng khổ sở chiếm giữ, trong giọng nói mơ hồ hàm chứa một tia kỳ vọng, trong lòng Chu Tấn Viêm không hiểu sao bỗng nhiên cảm thấy tê rần như bị kim đâm, nhưng cuối cùng vẫn dứt khoát kéo tay Hạ Hi ra, không chút do dự thừa nhận: "Phải."



đôi mắt xinh đẹp ấy hoàn toàn ảm đạm xuống, giống như là tinh quang hoàn toàn mất đi. Có thứ gì ' đông ' một tiếng thanh thúy rơi xuống sàn nhà vỡ tan, Chu Tấn Viêm cúi đầu liền thấy, là khi hắn kéo tay Hạ Hi ra vô tình kéo rơi cả ngọc cài áo ở tay áo.



Chu Tấn Viêm trong nháy mắt cảm thấy thứ rơi vỡ không phải viên ngọc mà là tâm của Hạ Hi.



Thời điểm thân ảnh nam nhân hoàn toàn biến mất, âm thanh nhắc nhở của hệ thống lại lần nữa vang lên: "Đinh, giá trị bị ngược tăng 20 điểm, tổng: 40."



Thất lạc liên hệ với ngoại giới hơn một tháng, đầu tiên Chu Tấn Viêm báo cho cảnh sát cấp trên mình bình an, sau đó trực tiếp trở lại Thanh bang, trên đường tiện thể ghé qua thăm Tiếu Đình Uyển. May mà địa vị của hắn ở Thanh bang không cao, quan hệ tốt chỉ có vài người, trong đó có một người gọi đến trêu đùa hắn: "tiểu tử này, tự dưng biến mất một tháng là muốn đầu ấp tay gối với mĩ nhân nào?"



khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của Tiểu thiếu chủ lập tức liền hiện lên ở trong đầu, tức khắc ánh mắt Chu Tấn Viêm trầm xuống. Mặt trời khuất bóng, bầu trời cũng dần tối đi, ngay sau đó, một trận ầm ầm ầm tiếng sấm đột nhiên vang vọng phía chân trời, giao lộ phía trước lập tức ửng đỏ lên.



Những thứ tưởng chừng như bất biến, lại thường thường đổi thay điên đảo chỉ trong tích tắc, hơn nữa còn đến một cách đột nhiên không kịp phòng ngừa. Cả không trung bỗng nhiên biến thành một màu huyết hồng xinh đẹp, khi mọi người còn đang ngơ ngẩn không biết gì, một tia chớp sáng cắt qua phía chân trời, như Tử Thần giơ lưỡi hái lên chém xuống.



tiếng thét chói tai thực mau từ tứ phía truyền đến, một bộ phận lớn người bị ánh sáng chớp chiếu vào đột nhiên ngã xuống.



Hàng loạt ô tô mất lái va vào nhau, tiếng cảnh báo, tiếng kêu thảm thiết la hét ầm ĩ rung động không gian, Chu Tấn Viêm tâm đã trầm xuống dưới, nhưng đây không phải tình huống xấu nhất, điều tiếp theo mới khiến mọi người thực sự tuyệt vọng, những người vừa ngã xuống đang cứng đờ bò lên, trên mặt dữ tợn xanh trắng, hai mắt vô thức không sinh cơ



giống như nguy cơ sinh hóa – tang thi.