Tra Công Đi Đâu Rồi

Chương 20




Cuộc gọi vừa được kết nối, một giọng nói cứng nhắc đã qua xử lý âm thanh truyền đến, câu đầu tiên liền làm toàn thân Herbert cứng đờ: Nếu muốn tiểu nhân ngư của người còn sống thì lập tức tuyên bố rời khỏi chiến tranh.



"Ngươi là Trùng tộc ngụy trang thành Cáp Duy?" Herbert âm thầm nắm chặt tay, kiệt lực duy trì trấn định, "Tiểu Hi đang ở đâu?"



thanh âm khô cứng có thêm vài phần lạnh lẽo, "Cái gì gọi là ngụy trang, người tên Cáp Duy căn bản không hề tồn tại, từ đầu đến cuối chỉ có ta. Xem ra tướng quân cũng là một người thông minh, suy nghĩ một chút là có thể đoán ra được, không hỏi mấy câu vô nghĩa: ngươi là ai, chỉ tiếc nhân ngư của ngươi......"



Một đoạn hình ảnh được phóng ra từ quang não, trong đoạn video là sào huyệt của Trùng tộc, mọi người đều bị hình ảnh Trùng tộc to lớn cùng với vô ngàn trứng hấp dẫn sự chú ý, chỉ có Herbert liếc mắt một cái đã thấy tiểu nhân ngư bị trói buộc bởi tơ trùng quận tròn thu mình lại trong góc.



Hắn từng bao nhiêu lần ôm tiểu nhân ngư đi ăn cơm đi bơi lội, bao nhiêu lần ấm bụng nhìn cậu đi vào giấc ngủ...... Hình dáng cậu như thế nào hắn nhắm hai mắt cũng có thể khắc họa ra, vậy nên chỉ trong 1 tích tắc ngắn ngủi nhìn thoáng qua, Herbert liền có thể hoàn toàn xác định đó là Tiểu Hi của hắn.



Trùng tộc xúc tua quấn lên chiếc eo mảnh khảnh của Hạ Hi, thân thể tiểu nhân ngư tùy theo sự sắp xếp của hắn, cả người hoàn toàn bại lộ trong hình ảnh.



Tình huống Hạ Hi lúc này thoạt nhìn phi thường không tốt.



Vết thương do dãy dụa tạo ra phủ kín toàn thân, tơ trùng không chỉ cứng mà còn có độc tính, nó không những ngăn cản khả năng phục hồi của vết thương mà còn tăng sự nhiễm trùng, môi tiểu nhân ngư thiếu nước khô nứt, sắc mặt tái nhợt dọa người, thế nhưng hai má lại không bình thường đỏ ửng, đuôi cá long lánh giống như ánh mặt trời giờ phút này cũng ảm đạm không còn sức sống, dưới hàng mi dài, đôi mắt nhắm chặt, khiến cho mọi người không thể biết cậu còn tỉnh hay không, hay đang hôn mê, hoặc có thể tình hình còn tệ hơn thế mà ko ai dám nghĩ tiếp.



Đủ loại cảm xúc thống khổ lo lắng cùng khiếp sợ cực độ nháy mắt đánh úp lại, khiến cho ngực Herbert kịch liệt phập phồng, áp lực cùng lửa giận đều biểu hiện rõ ở hai nắm tay đang ghì chặt lộ rõ gân xanh của hắn, loại hành vi bắt cóc trẻ vị thành niên vô tội này cũng khiến cho toàn quân thậm chí toàn đế quốc ồ lên cùng phẫn nộ.



Herbert không chớp mắt, nhìn về phía hơi thở mỏng manh tiểu nhân ngư , hai tay nắm chặt, gằn từng chữ một: "Ta muốn xác nhận sinh mệnh Tiểu Hi an toàn trước."



"Cái này không cần lo lắng, y đương nhiên không chết được." thanh âm cứng nhắc cổ quái một lần nữa vang lên, thậm chí còn cười một tiếng ghê tởm, "Kể cả ngươi có không đáp ứng điều kiện của ta, ta cũng sẽ không để tiểu nhân ngư của ngươi chết dễ dàng như vậy. Nhân ngư nếu có thể giúp nhân loại dưỡng dục hậu đại, thì vì sao lại không thể giúp Trùng tộc sinh sản? thật đúng lúc, chúng ta có thể lấy y tới thí nghiệm một chút là biết ngay, phải ko nào?"



"Các ngươi dám!!" Herbert gầm lên một tiếng, đôi mắt đỏ như máu, hắn thô nặng thở hổn hển vài hơi mới nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, lặp lại: "Ta muốn cùng Tiểu Hi nói chuyện, ta muốn xác nhận cậu ấy an toàn."



trong hình ảnh, Trùng tộc vươn ra một cái râu khác nâng nửa người trên Hạ Hi lên, "Tỉnh lại! nói một câu."



Cuộc gọi phía bên này căn bản không phát ra từ quang não, mà là do Trùng tộc dùng một loại sóng truyền âm của bọn chúng, Herbert có thể nhìn thấy Hạ Hi, nhưng chỗ Hạ Hi lại không có thể nhìn thấy được hình ảnh, chỉ có thể nghe được thanh âm. thời điểm thanh âm của Herbert truyền vào lỗ tai, là lúc Hạ Hi đang đắm chìm trong thế giới tiểu thuyết thú vị do 027 đọc, nhất thời không phản ứng kịp, theo bản năng nói: "Geel?"



Herbert nhìn thấy chính là tiểu nhân ngư dưới tác động của Trùng tộc rốt cục hơi hơi ngẩng đầu, cặp mắt xinh đẹp hằng ngày lúc này trống rỗng mờ mịt, tiểu nhân ngư tựa hồ vô ý thức hơi hơi hé miệng, tuy rằng thanh âm nhẹ đến mức không thể nghe được, nhưng Herbert có thể hiểu được cậu đang nói gì.



Tiểu nhân ngư đang gọi tên của hắn, cậu ấy nói Geel.



"Ta cho ngươi thời gian một tiếng suy nghĩ. Trong một giờ tuyên bố rời khỏi chiến trường, ta có thể đem nhân ngư trả lại cho ngươi, ta không có đủ kiên nhẫn để chờ quá lâu đâu."



Trùng tộc nói xong lật tức cắt đứt liên lạc.



vài giây sau, phó quan Ngải Lực là người đầu tiên mở miệng : "Tướng quân, tôi nguyện ý theo ngài đi cứu tiểu nhân ngư."




"Tôi cũng nguyện ý," từ trước đến nay luôn đi theo Herbert - thượng tướng serra cũng đồng thuận, "Có thể để các tướng lĩnh khác thay thế vị trí tôi trong chiến dịch."



Herbert trầm lặng đi ra đi vào, hắn lúc này không khác nào một mãnh thú bị vây vào tuyệt cảnh. Hắn có thể để tướng lĩnh khác thay chỗ Serrs, nhưng lại không thể tìm ra người thế chỗ hắn được. Hắn là nguyên soái, là người dẫn đầu, là linh hồn của toàn quân, hơn nữa phần quan trọng và khó khăn nhất của chiến dịch bao vây tiêu diệt này, hắn không tự tin rằng có ai đó đủ năng lực thay thế mình.



Herbert dừng lại, gắt gao cắn răng, khoang miệng và đầu lưỡi bị cắn nát cũng không hề biết, thẳng đến lúc mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng.



"Mọi người toàn bộ giữ nguyên kế hoạch, chấp hành bình thường, lập tức hành động, cần phải đem Trùng tộc tiêu diệt sạch sẽ."



Hạ xuống mệnh lệnh này trái tim của Herbert như bị hàng trăm lưỡi dao đâm vào, cả người đau đến chết lặng. Hắn rõ ràng đã đồng ý với tiểu Hi, dù có chuyện gì xảy ra cũng không để cậu bị tổn thương, tiểu nhân ngư cũng đã nói qua, ngoan ngoãn ở nhà chờ hắn trở về.



Herbert gắt gao che lại ngực, giống như không thể hít thở nổi.



năng lực khuếch tán và phục chế của Trùng tộc cực kỳ khủng bố, có một bộ phận Trùng tộc thậm chí có thể đem thân thể của mình một phân thành hai, nhanh chóng sao bản thành 2 thân thể hoàn chỉnh, chúng không ngừng nhân bản, mỗi một giây đồng hồ đều là mối đe dọa trực tiếp. Chủ tinh là trung tâm của đế quốc, gánh vác tương lai và phát triển, vì vậy không thể để xảy ra bất kì chuyện gì, ở đây, không chỉ là nơi cư trú của nhân ngư, mà còn là nơi sống của người dân và hàng loạt hệ thống viện nghên cứu khoa học...... Chủ tinh một khi xảy ra chuyện, thì toàn bộ đế quốc thủ đô không còn tồn tại nữa.



Hắn tuy là bạn lữ của tiểu nhân ngư, nhưng trước tiên, hắn là một chiến sĩ, một người quân nhân, là người đứng đầu quân đội đế quốc. Tổ tiên hắn , cha hắn đều chết trên chiến trường cùng Trùng tộc, hắn không thể vì lợi ích của bản thân mà không quan tâm đến tổ quốc và sinh mạng của hàng ngàn người khác.



Nhưng càng nhìn nhận sự thật, Herbert lại càng thống khổ. Cả người phảng phất chia làm hai nửa, một nửa hắn thấy ngạc nhiên với chính mình vì sao có thể bình tĩnh như vậy, một nửa hắn theo tiểu nhân ngư của hắn cùng nhau chịu đựng khủng hoảng cùng thống khổ.




Hắn đi cứu hàng ngàn người, nhưng..... ai tới cứu tiểu nhân ngư của hắn?



Kế hoạch ' bao vây tiêu diệt ' nhanh chóng triển khai, đồng thời hành vi bắt cóc tiểu nhân ngư của Trùng tộc quả thực đã kích phát ý chí chiến đấu của các chiến sĩ, mỗi người đều dùng đến sức lực giới hạn cuối cùng, giúp cho chiến dịch diễn ra thuận lợi hơn dự tính.



Nhưng cùng lúc đó, tình huống Hạ Hi ngày càng không tốt, sốt cao không chỉ khiến cậu đau đầu , không thể hô hấp, mà còn khiến não bộ choáng váng , không thể tập chung vào câu chuyện của 027.



Không biết qua bao lâu, tựa hồ lại có Trùng tộc tới gần, Hạ Hi lâm vào hôn mê không thể mở nổi mắt, chỉ có thể đứt quãng nghe được bọn họ nói chuyện.



"...... Yêu cầu trị liệu, tố chất thân thể nhân ngư quá kém, nếu tiếp tục như vậy y rất nhanh sẽ chết......"



"...... Y đã bị Herbert từ bỏ, không còn giá trị gì với chúng ta nữa......"



"...... Nhị hoàng tử hạ lệnh nói muốn đưa y đến......"



Thời điểm Hạ Hi mơ mơ màng màng nghe được ba chữ ' bị từ bỏ ', âm thanh nhắc nhở của hệ thống ngay lập tức không ngừng vang lên: "Đinh ——, giá trị bị ngược tăng 5 điểm."



"Đinh ——, giá trị bị ngược tăng 10 điểm, tổng số 75."




"Đinh ——,......"



phương pháp gián tiếp xoát giá trị bị ngược này quả nhiên rất hữu hiệu, vì thế Hạ Hi yên tâm ngất đi.



"Tỉnh tỉnh!"



"lập tức tỉnh lại!"



"Hiện tại không thể ngủ!"



Trong đầu một tiếng lại một tiếng gọi, làm Hạ Hi từ trong bóng tối khôi phục một tia thanh minh, 027 dùng âm thanh trẻ con, gân cổ lên tiếp tục kêu: "Ký chủ đại nhân mau tỉnh! Bằng không ngài sẽ bị con sâu béo ăn mất!"



Hạ Hi giật mình một cái, vừa mở mắt ra, đã bị cảnh trước mắt làm khiếp sợ. Một con Trùng tộc khổng lồ đang nằm trên người hắn, cái râu dài đang vuốt ve mặt cậu.



Trên người như cũ không có một chút sức lực nào, Hạ Hi bất lực không thể nhúc nhích nhìn một cái râu khác cũng đang chuẩn bị quấn lên, cảm giác nhóp nháp ghê tởm ngay lập tức bao trùm toàn thân cậu.



Đây là tính toán ăn sống nhân ngư sao? Ít nhất phải nấu chín mới được ăn, hiểu không? Mỗi chỗ râu của trùng tộc đi qua da gà thi nhau nổi lên, khiến Hạ Hi thậm chí muốn nôn khan.



Thấy cặp mắt xinh đẹp của tiểu nhân ngư tràn ngập hoảng sợ, Trùng tộc thế nhưng thu hồi râu.



Thừa dịp đối phương thu hồi râu, Hạ Hi liều mạng lui về phía sau, đáng tiếc chút khoảng cách này đối với Trùng tộc mà nói căn bản bé nhỏ không đáng kể. Trùng tộc đứng thẳng lên, giống như phép thuật co rút lại toàn thân thể, đảo mắt một phát đã biến thành người, "Như vậy có thể khiến ngươi thoải mái hơn không?"



Thân thể này không ai khác chính là vị trung úy Cáp Duy trước đây, Hạ Hi không kìm được nhăn chặt mi: "Ngươi rốt cuộc là ai?"



"Ta là hoàng tử thứ 2 của trùng hoàng, chỉ có một bộ phận nhỏ mang trong mình dòng máu của hoàng tộc mới có thể biến thành người" Cáp Duy một lần nữa đến gần Hạ Hi, vuốt ve dọc gương mặt cậu, y vừa biến thân thành người đương nhiên toàn thân xích lõa, dục vọng trong mắt y đồng thời cũng không che đậy, Hạ Hi trong lòng trầm xuống, lập tức muốn lui về phía sau né tránh tay y, nhưng ngay lập tức bị chặt chẽ đè lại.



Cáp Duy chỉ dùng 1 cánh tay đã nhẹ nhàng áp chế được Hạ Hi, một cái tay khác không nhanh không chậm kéo xuống quần áo cậu: "Herbert không cần ngươi, nhưng ta thì nguyện ý muốn ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời."



------ giả chương hơi muộn nạz



vẫn như cũ, hẹn gặp lại mn sau khi đủ sao ạ



chúc mn đọc truyện vui vẻ ----------------