Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi

Tra Công Chúa Hề Hôm Nay Lại Hành Tôi - Chương 54




Khâu Ngôn Chí rút tay ra khỏi tay Hạ Châu, đơ mặt nói: “Sao bỗng nhiên anh lại quan tâm đến tay của em?”

Hạ Châu day huyệt thái dương: “Hình như trí nhớ của tôi có vấn đề gì đó, vốn không nhớ rõ mấy chuyện hồi trước, thỉnh thoảng còn lẫn lộn, nhưng vừa rôi thậm chí tôi còn nhớ rất nhiều năm trước, mình đã từng thấy một đôi tay giống hệt tay em.”

Khâu Ngôn Chí gắp một miếng thịt kho đặt vào bánh lá sen rồi bảo: “Không sao đâu, anh đừng lo quá, dù sao lúc được tạo ra anh đã là người lớn rồi, có lẽ trí nhớ của anh được cấy vào, nhất là ký ức tuổi thơ, có bug là bình thường.”

Hạ Châu im lặng hồi lâu, cúi đầu cầm đũa, chậm rãi gắp một hạt đậu hà lan rồi lại buông ra, giọng nói chậm chạp, vẻ mặt hơi mờ mịt.

“… Vậy ký ức đó, rốt cuộc những gì tôi trải qua, đâu là thật đâu là giả?”

Bầu không khí như lặng đi trong giây lát.

Sau đó hắn nghe Khâu Ngôn chí nói.

“Ít nhất em có thể đảm bảo từ khi em gặp anh, tất cả những gì anh thấy, anh biết, anh trải qua đều là thật.”

Hạ Châu sững sờ ngẩng đầu lên.

Tình cờ nhìn thấy Khâu Ngôn Chí cầm cả một cái bánh lá sen kẹp thịt kho tàu nhét hết vào miệng, lúc cậu ngậm miệng lại, toàn bộ hai má phồng lên trông như con hamster.

Hạ Châu: “…”

Hắn chỉ thấy những rung động chợt xuất hiện trong lòng một giây trước, lúc này đã biến mất chẳng còn lại gì.

Hạ Châu im lặng một lúc mới hỏi: “Khâu Ngôn Chí, sao em lại ăn như thế?”

Khâu Ngôn Chí nhai thức ăn trong miệng, toàn gương mặt đều chuyển động.

Đến khi cậu nuốt hết đồ ăn xong mới quay lại trả lời Hạ Châu.

Cậu chỉ vào miếng thịt kho tàu, mắt gần như rưng rưng, “Em sợ em cắn từng miếng là nước sốt sẽ chảy ra, anh muốn ăn thử không, ngon quá trời quá đất…”

Nói đoạn cậu lấy một chiếc bánh lá sen khác, kẹp thịt kho tàu rồi đưa lên miệng Hạ Châu.

Hạ Châu ghét bỏ nghiêng mặt đi.

Khâu Ngôn Chí vội nói: “Nhanh lên nhanh lên anh, nước sốt sắp chảy xuống rồi, chảy lên tay em rồi nè…”

Hạ Châu đành phải há miệng ra.

Khâu Ngôn Chí nhanh tay nhét cả cái bánh lá sen vào miệng Hạ Châu.

Hạ Châu không kịp chuẩn bị bị nhét đồ ăn đầy miệng, lông mày nhíu lại, có vẻ như muốn trách Hạ Châu nhưng lại không nói được, chỉ có thể ngậm miệng, cả gương mặt căng phồng lên.

Khâu Ngôn Chí vỗ đùi cười to, lấy điện thoại ra chụp ảnh cho Hạ Châu: “Vãi nồi, Hạ Châu ơi có phải vừa rồi anh cũng thầm cười em không há há há há há, ôi mẹ ơi trông anh còn buồn cười hơn há há há há…”

Hạ Châu nuốt thức ăn trong miệng xuống, vươn tay muốn giật điện thoại của Khâu Ngôn Chí, Khâu Ngôn Chí lập tức đứng lên trốn.

Tay Hạ Châu còn chưa chạm vào điện thoại thì Khâu Ngôn Chí đã luống cuống, sơ ý giẫm phải dây giày của mình, cả người lảo đảo ngã xuống sàn!

Hạ Châu lập tức căng thẳng, vươn tay định kéo Khâu Ngôn Chí lại, nào ngờ giữa chừng lại vô tình xô ngã chiếc ghế, hắn vừa kéo Khâu Ngôn Chí vào lòng lại ôm cậu cùng ngã xuống đất.

May là tầm giờ này không có nhiều người, hơn nữa có bình phong che chắn, chứ không xấu hổ chết mất.

Nhưng Khâu Ngôn Chí ngã muốn tê hết xương.

Đau thật đó.

Khâu Ngôn Chí được Hạ Châu ôm vào lòng, cậu từ từ ngẩng đầu lên, tiếng thở như có như không rơi lên cổ Hạ Châu.

Bọn họ cách nhau quá gần, gần đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của Hạ Châu, thấy rõ râu xanh trên cằm Hạ Châu, thậm chí Khâu Ngôn Chí còn thấy mỗi khi hít thở, môi cậu như sắp chạm vào cằm Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí hơi căng thẳng.

Hễ căng thẳng là cậu rất dễ nói sảng.

Thế là Hạ Châu nhìn thấy chàng trai trong ngực tròn mắt nhìn mình và nói: “… Hạ Châu, sao anh vô dụng thế?”

Hạ Châu: “…”

Hạ Châu vô cảm đẩy Khâu Ngôn Chí ra.

Khâu Ngôn Chí vừa bò dậy từ dưới đất, vừa lẩm bẩm: “Đã không đỡ được lại còn liên lụy bản thân…”

Một màu đỏ ửng nhàn nhạt nhuộm bên tai Hạ Châu, giọng điệu hắn lạnh lùng: “Khâu Ngôn Chí, nín ngay.”

Người đã đứng dậy rồi nhưng điện thoại vẫn nằm trên mặt đất.

“Hạ Châu, anh xem này!” Khâu Ngôn Chí đưa di động cho Hạ Châu xem, càu nhàu, “Màn hình tan tành rồi!”

Hạ Châu nghiêng mặt đi, nói: “… Tôi mua cái mới cho em.”

Khâu Ngôn Chí quay lại chỗ ngồi tiếp tục ăn cơm: “Mới thì thôi, lát nữa anh đi thay màn hình với em là được.”

“Được.” Hạ Châu đáp.

Tiệm sửa điện thoại di động cách đây không xa.

Hai người đi bộ hơn mười phút là tới.

Sau khi trình bày rõ tình huống với nhân viên cửa tiệm, Khâu Ngôn Chí định tháo ốp điện thoại ra, đưa di động cho người kia.

Nhưng Khâu Ngôn Chí vừa tách ốp điện thoại ra một khe hở, cậu nhìn thấy tờ ghi chú màu trắng bên trong ốp.

Nhịp tim Khâu Ngôn Chí đột nhiên thắt lại, cậu vội vàng dừng động tác rồi lắp ốp lưng vào điện thoại lần nữa.

Hạ Châu: “Khâu Ngôn Chí, không sửa à?”

Khâu Ngôn Chí: “… Không, không phải.”

Khâu Ngôn Chí căng thẳng liếm môi, kiên trì tiếp tục tháo ốp điện thoại.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Hạ Châu vang lên, hắn xoay người đi nghe máy.

Khâu Ngôn Chí thở phào một hơi.

Cậu nhanh tay tháo ốp điện thoại ra, nắm tờ ghi chú trong tay rồi đưa di động cho nhân viên.

Hạ Châu đang quay lưng về phía cậu, nói chuyện với ai đó cách đó vài mét.

Khâu Ngôn Chí ngó Hạ Châu rồi gấp mảnh giấy ghi chú lại gọn gàng, lặng lẽ bỏ vào túi.

Hạ Châu nói chuyện điện thoại với người kia một lúc, sau đó đến trước mặt Khâu Ngôn Chí: “Đội trưởng đội tìm kiếm vừa báo với tôi, đã có kết quả điều tra trọng điểm, trong đám người đó không có ai là Liễu Trừng.”

Khâu Ngôn Chí nhìn biểu cảm của Hạ Châu, lòng thầm thở dài mà nghĩ: Sao Hạ Châu còn sốt sắng hơn mình thế?

Khâu Ngôn Chí lên tiếng: “Không sao đâu, cũng không cần gấp, mới có một ngày, nhất định sẽ tìm được cậu ta.”

Bước ra khỏi tiệm sửa điện thoại, Khâu Ngôn Chí được Hạ Châu đưa về nhà trọ.

Lúc mở cửa xuống xe, Khâu Ngôn Chí bỗng nhiên ngoảnh đầu lại: “Hạ Châu, anh có muốn…”

… Muốn lên lầu uống tách trà không?

Hạ Châu: “Cái gì?”

Khâu Ngôn Chí cắn đầu lưỡi, bối rối nói tiếp: “… Có muốn đi xem chỗ Liễu Trừng chạy trốn với em không?”

Hạ Châu nhíu mày, hắn nói “Được thôi”.

Khâu Ngôn Chí cảm giác não mình thực sự có lỗ hổng cmnr.

Nơi Liễu Trừng trèo tường trốn ta từ khu nhà là một bãi đất hoang, có gì đáng xem đâu?

Hơn nữa thời tiết đang dần chuyển lạnh, cả bãi đất hoang mênh mông đó không hề có đồ che chắn gì, gió lùa vào cổ khiến người ta run cầm cập.

Khâu Ngôn Chí nói: “Hạ Châu, em hơi lạnh.”

Hạ Châu dừng một lúc rồi nói: “Tôi cũng vậy.”

Khâu Ngôn Chí nhích hai bước sang phía Hạ Châu.

Khâu Ngôn Chí đút tay vào túi áo khoác mỏng của mình, chỉ có bờ vai là kề bên Hạ Châu.

Bọn họ không còn là mối quan hệ có thể nắm tay nhau nữa.

Gió vẫn đang thổi phần phật, nhưng thân nhiệt của Hạ Châu xuyên qua quần áo của hai người, truyền từ cánh tay kề cận của họ, khiến Khâu Ngôn Chí cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ.

Chẳng mấy chốc họ đã tới bức tường mà Liễu trừng đã trèo ra khỏi khu nhà.

Khâu Ngôn Chí ngẩng đầu nhìn tường, không khỏi cảm thán: “Tường cao thật, Liễu Trừng là người bay hay gì? Không sợ trẹo chân hả.”

Hạ Châu nhìn gốc cây bên cạnh, “Chắc hẳn cậu ta trèo xuống theo cây.”

Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu dùng đến dưới gốc cây: “Cái cây này nhiều tuổi lắm rồi, lớn vậy mà.”

Bỗng nhiên Hạ Châu nhìn thấy gì đó, hắn ngồi xuống.

“Sao thế?” Khâu Ngôn Chí cũng ngồi xuống theo hắn.

Hạ Châu vươn tay sờ đất dưới gốc cây: “Mảnh đất này đã bị đào lên.”

Khâu Ngôn Chí cúi xuống nhìn thử.

Quả nhiên, có một mảnh đất dưới gốc cây này vàng hơn đất những nơi khác, chắc là nó mới bị đào lên gần đây.

… Liễu Trừng?

Hai người liếc nhau, cùng vươn tay ra bới mảnh đất này lên bằng tay không.

Hai người đào khoảng năm phút thì chạm vào thứ gì đó.

Hạ Châu đẩy lớp đất cuối cùng ra, nhìn thấy một cái rương lớn rất đẹp.

Trên rương khắc mấy con chữ xiêu vẹo.

“Rương bảo vật thời không của Trương Dục Hiên và Liễu Trừng.”

Hạ Châu: “…”

Khâu Ngôn Chí: “…”

Tuy không biết tại sao Trương Dục Hiên và Liễu Trừng lại làm ra chuyện trẻ trâu như vậy, nhưng chắc chắn Liễu Trừng đã mở cái rương này trước khi rời đi.

Khâu Ngôn Chí duỗi tay muốn mở rương, nhưng lại phát hiện rương có khóa mật mã.

Khâu Ngôn Chí bèn gọi điện cho Trương Dục Hiên: “Trương Dục Hiên, bên cậu có tin gì của Liễu Trừng không?”

Giọng Trương Dục Hiên khá mệt mỏi: “Chả có gì mà cũng chả tìm được, Ngôn Ngôn thì sao, cậu tìm được à, tìm thấy gì vậy?”

Khâu Ngôn Chí: “Có phải cậu và Liễu Trừng chôn một cái rương dưới gốc cây bên ngoài khu nhà chúng ta không?”

Trương Dục Hiên lớn tiếng hỏi: “Ngôn Ngôn, sao cậu biết! Đó là bó mật!”

Khâu Ngôn Chí thở dài: “Bọn tớ chỉ phát hiện có dấu vết đào bới ở đây, trong đó có gì?”

Trương Dục Hiên: “Có nhiều thứ lắm, có sợi dây chuyền tớ thích nhất, còn có bộ hoa tai, với cả lọ nước hoa công chúa phiên bản giới hạn và sơn móng tay của tớ, còn có mô hình máy bay mà tớ và Trừng Trừng đã làm cùng nhau…”

“Được rồi được rồi…” Khâu Ngôn Chí hỏi: “Mật mã là bao nhiêu?”

Trương Dục Hiên nói: “Tớ không thể nói cho cậu biết được, phải 20 năm sau mới được mở cái rương này ra, tớ đã hẹn với Liễu Trừng rồi!”

Khâu Ngôn Chí đưa tay ra bấm 1234.

“Lạch cạch.” Khóa mở ra.

Khâu Ngôn Chí: “…”

… Cậu có thể trông cậy Trương Dục Hiên đặt mật khẩu phức tạp cỡ nào?

Hạ Châu mở rương ra, thấy bộ quần áo Liễu Trừng mặc lúc chạy trốn được đặt lộn xộn trong rương.

Khâu Ngôn Chí nhìn Hạ Châu: “Hạ Châu, tiêu chuẩn mà đội tìm kiếm của anh điều tra những người khả nghi là gì?”

“Những người đàn ông có chiều cao và vóc dáng tương tự Liễu Trừng.”

Khâu Ngôn Chí đưa một tờ giấy đặt cạnh chiếc rương cho Hạ Châu và nói: “Vậy thì từ giờ các anh có thể tập trung điều tra phụ nữ.”

Tờ giấy kia có mấy câu được viết bằng bút kẻ mắt.

“Trương Dục Hiên, xin lỗi, tôi đã mở rương của chúng ta trước thời hạn, hơn nữa tôi còn mặc bộ váy và bộ tóc giả cậu thích nhất trong bộ sưu tập, nếu có cơ hội tôi sẽ trả lại, tạm biệt… Liễu Trừng.”

Ở góc phải bên dưới của tờ giấy còn vẽ nguệch ngoạc một hình người be bé hôn gió.

Khâu Ngôn Chí chụp ảnh tất cả thông tin biết được và gửi cho Trương Dục Hiên.

Trương Dục Hiên rất sốc.

Nhưng vẫn gửi cho họ bức ảnh bộ váy và tóc giả.

Hạ Châu gửi ảnh bộ đồ cho đội tìm kiếm, bảo họ tập trung điều tra những người phụ nữ có chiều cao và vóc dáng tương tự Liễu Trừng, đồng thời mặc bộ váy áo này.

Sau khi làm xong tất cả, Khâu Ngôn Chí đóng rương lại, sau đó cậu và Hạ Châu cùng chôn cái rương về chỗ cũ.

Lúc rời đi, Hạ Châu nói với Khâu Ngôn Chí: “Đừng lo lắng, đã biết Liễu Trừng ăn mặc thế nào thì chẳng mấy chốc sẽ tìm được cậu ta.”

Khâu Ngôn Chí khẽ gật đầu: “Ừm.”

Lúc Khâu Ngôn Chí đến nhà trọ chuẩn bị mở cửa, cậu mới nhận ra hai bàn tay mình dính đầy đất.

Chắc tay Hạ Châu cũng chẳng kém gì.

… Biết trước đã gọi Hạ Châu lên đây, rửa tay xong rồi lại đi.

Nhưng chắc hẳn trên xe hắn có khăn ướt khử trùng.

Khâu Ngôn Chí cụng đầu vào cửa, thở dài rồi mở cửa.

Khâu Ngôn Chí cũng không biết tại sao, hôm nay cậu thấy hơi mất ngủ.

Cậu vừa bực bội vừa ngột ngạt, không ngủ nổi.

Rõ ràng việc tìm thấy thêm manh mối về Liễu Trừng là điều đáng mừng, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn lo lắng.

Cậu trằn trọc trở mình trên giường cho đến rạng sáng.

Sau đó Khâu Ngôn Chí cầm bộ đồ cậu mặc ban ngày, lấy mẩu giấy ghi chú nho nhỏ trong túi ra.

Khâu Ngôn Chí chậm rãi mở tờ giấy ra.

Bên trong là chữ viết tay của Hạ Châu.

Hạ Châu nói cơm đặt trong lò vi sóng, Hạ Châu còn nói đừng uống sữa lạnh, nên đặt một bình nước nhiệt độ thường trên bàn ăn.

Từ ngữ rất thông thường, không có gì đặc biệt, thậm chí câu văn hơi cứng nhắc khô khan.

Người này, để lại tờ ghi chú cũng nghiêm túc như thế.

Lúc Liễu Trừng chạy trốn, mảnh giấy để lại cho Trương Dục Hiên còn kèm theo hình người chibi hôn gió đấy.

Nhưng Khâu Ngôn Chí vẫn không khỏi cong khóe môi.

Cậu gấp tờ giấy lại, kẹp vào giữa ốp điện thoại.

Sau đó cậu đứng dậy lấy một ly sữa nhiệt độ thường, uống xong rồi nằm lên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Tối qua Khâu Ngôn Chí ngủ rất muộn, lúc dậy đã là chín giờ sáng.

Và như thường ngày, cậu ôm đồ ăn vặt, lê giày loẹt xoẹt, nằm xuống sofa xem TV.

Thời gian lãng phí luôn tươi đẹp và trôi qua nhanh chóng.

Chẳng mấy đã đến ba giờ chiều.

Khâu Ngôn Chí đang đợi đồ ăn ngoài thì nhận được tin từ Hạ Châu, vì vậy ngay giây đầu tiên điện thoại reo, cậu nhận điện thoại và nhanh chóng trả lời: “Bảo vệ cửa chúng tôi mới đổi người, bây giờ anh có thể vào thẳng luôn, tòa nhà 7 phòng 103…”

Hạ Châu: “… Khâu Ngôn Chí?”

Khâu Ngôn Chí thoáng sửng sốt, giơ điện thoại ra khỏi tai nhìn lại dãy số, mới nhận ra hóa ra là Hạ Châu, cậu xoa mũi: “… Ngại quá, em tưởng đồ ăn ngoài.”

“Có tin của Liễu Trừng.” Hạ Châu nói.

Khâu Ngôn Chí lập tức đứng dậy, giọng điệu căng thẳng: “Liễu Trừng ở đâu?”

Hạ Châu nói: “Hai hôm nay cậu ta luôn trốn trong bếp sau của một nhà hàng nhỏ với tư cách là người giúp việc, nhưng sáng nay đã bị người ta bắt đi.”

Khâu Ngôn Chí giật mình, lòng bàn tay đổ mồ hôi: “Liễu Trừng bị ai bắt đi? Người của Diệp Hoành Viễn à?”

Hạ Châu im lặng một lúc mới nói: “Bị Trương Dục Hiên bắt đi.”

Khâu Ngôn Chí sững sờ.

Bị Trương Dục Hiên bắt đi?

Sao Trương Dục Hiên không nói với cậu?

Sau khi kết thúc cuộc gọi với Hạ Châu, Khâu Ngôn Chí cầm điện thoại nhìn một lúc lâu, sau đó gọi cho Trương Dục Hiên.

“Trương Dục Hiên, bên cậu có tin gì của Liễu Trừng không?”

Trương Dục Hiên ấp úng trả lời: “Tớ… Tớ…”

Sau đó cậu ta hạ giọng, nói nhỏ: “Ngôn Ngôn, cậu đợi tớ xíu.”

Khâu Ngôn Chí chờ khoảng hai phút, nghe thấy tiếng đóng cửa, Trương Dục Hiên gãi đầu, giọng điệu xoắn xuýt: “Ngôn Ngôn, thực ra tớ tìm thấy Trừng Trừng rồi, giờ cậu ta đang ở nhà tớ, cơ mà cậu ta không cho tớ báo với cậu.”

Khâu Ngôn Chí thở phào nhẹ nhõm, nằm lại trên ghế sofa.

Cảm ơn trời đất, Trương Dục Hiên không nói dối cậu.

Vừa rồi có một giây, cậu thực sự đã nghĩ Trương Dục Hiên muốn phản bội mình vì con hàng Liễu Trừng.

Khâu Ngôn Chí nói: “Trương Dục Hiên, tớ sẽ không làm gì cậu ta, tớ chỉ muốn hỏi cậu ta vài chuyện.”

Giọng Trương Dục Hiên hơi lo lắng: “Tớ cũng nói thế với cậu ấy, tớ bảo là cậu sẽ không tổn thương cậu ấy, nhưng, nhưng cậu ấy không muốn gặp cậu…”

Khâu Ngôn Chí nói với Trương Dục Hiên: “Cậu đưa máy cho Liễu Trừng đi, để tớ nói một câu với cậu ta.”

“Ừ ok,” Trương Dục Hiên nói, “Nhưng nếu cậu ấy hỏi, cậu đừng nói là tớ mách cậu Liễu Trừng ở nhà tớ nhé. Cậu ấy không cho tớ báo với cậu, cậu cứ nói… Cậu cứ nói cậu tự đoán ra!”

“Ừm, tớ biết rồi.”

Khoảng hai phút sau, giọng Trương Dục Hiên lại phát ra, “Ngôn Ngôn, tớ mở loa ngoài, Liễu Trừng có thể nghe thấy.”

Khâu Ngôn Chí hít sâu một hơi rồi nói: “Liễu Trừng, chắc cậu biết tại sao tôi muốn gặp cậu.”

“Tôi tuyệt đối không lợi dụng cậu làm gì, cũng sẽ không hại cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu vài chuyện thôi.”

“Liễu Trừng, tôi biết có thể trong lòng anh hơi bối rối, có lẽ chính cậu còn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra. Nhưng chắc hẳn tôi biết nhiều hơn cậu một chút, nếu cậu cần, tôi có thể giải đáp một số thắc mắc của cậu, điều kiện tiên quyết là cậu có thể trả lời một số câu hỏi của tôi.”

Bên kia vẫn không có phản ứng gì.

Khâu Ngôn Chí thấp thỏm gọi một tiếng: “… Liễu Trừng? Cậu có đang nghe không?”

“Cậu ấy đang nghe, đang nghe đó…” Giọng Trương Dục Hiên phát ra từ đầu kia điện thoại.

Khâu Ngôn Chí: “Liễu Trừng, nếu bây giờ cậu bối rối quá, tôi nghĩ cậu nên tin tưởng tôi…”

“Tút tút…”

Điện thoại bất ngờ bị người ở đầu dây bên kia cúp ngang.

Khâu Ngôn Chí: “…”

… Liễu Trừng khốn kiếp!

Khâu Ngôn Chí ném điện thoại lên sofa, vùi mặt vào gối ôm.

Cậu thở một hơi thật dài.

Khoảng năm phút sau, Trương Dục Hiên lại gọi điện thoại tới: “Ngôn Ngôn, chuyện mà cậu muốn hỏi Liễu Trừng là chuyện rất rất quan trọng à?”

Khâu Ngôn Chí trả lời: “Rất rất quan trọng, liên quan đến mạng sống và tương lai của tớ.”

Trương Dục Hiên im lặng một lát, sau đó như bỗng nhiên hạ quyết tâm gì đó, cậu ta nói với Khâu Ngôn Chí: “Ngôn Ngôn cậu yên tâm! Nhất định tớ sẽ thuyết phục Liễu Trừng! Thực ra Trừng Trừng là người rất hiền lành…”

Nghe xong những lời dạt dào cảm xúc của Trương Dục Hiên, Khâu Ngôn Chí thở dài nói: “Vậy thì cậu cố lên”, rồi cúp điện thoại không chút hy vọng gì.

Khâu Ngôn Chí cảm thấy Liễu Trừng trước giờ vẫn luôn lợi dụng Trương Dục Hiên.

Chỉ có tên ngốc Trương Dục Hiên mới nghĩ người kia thực sự hiền lành.

Khâu Ngôn Chí trở mình trằn trọc trên sofa.

Liễu Trừng có chịu nói cho cậu biết không?

Có lẽ là không có khả năng.

Vậy nếu dùng biện pháp cưỡng chế thì dùng thẻ nào là hợp lý?

Hình như chả có thẻ nào phù hợp.

Haiz.

Buồn ơi là sầu ~

Nhưng Khâu Ngôn Chí hoàn toàn không ngờ, vậy mà Trương Dục Hiên thực sự có thể thuyết phục được Liễu Trừng.

Nửa tiếng sau, Trương Dục Hiên gọi điện tới, hào hứng nói với cậu.

… Liễu Trừng chịu gặp cậu.

“Thật á?!”

“Thật! Tớ nói chuyện với cậu ấy một lúc lâu cậu ấy mới chịu đó! Cậu ấy bảo muốn gặp cậu vào năm giờ chiều nay! Địa điểm là quán cà phê Lộc Minh trước nhà trọ tụi mình!”

Năm giờ chiều? Bây giờ cũng đã bốn giờ rồi.

Khâu Ngôn Chí cúp điện thoại, kích động đến mức tim đập loạn xạ.

Cậu lập tức gọi điện thoại báo tin vui cho Hạ Châu.

“Tôi đi cùng em.” Hạ Châu nói, “Em chờ tôi chút, tôi đến nhà trọ của em ngay.”

Lúc Khâu Ngôn Chí và Hạ Châu cùng nhau đi trên đường, lòng bàn tay cũng hơi đổ mồ hôi.

“Hạ Châu, em cảm giác mình sắp ra ngoài rồi.”

Hạ Châu quay sang nhìn cậu: “… Chúc mừng.”

Bỗng nhiên tâm trạng Khâu Ngôn Chí hơi là lạ: “Hạ Châu, nếu em ra ngoài, anh sẽ quên em à?”

Hạ Châu: “Có lẽ thế.”

Khâu Ngôn Chí: “Vậy… Vậy anh sẽ tìm người khác để sống cùng à?”

Hạ Châu: “Chắc thế.”

Khâu Ngôn Chí liếm môi, nói tiếp: “… Nhất định em sẽ nhanh chóng rời đi, tuyệt đối không bao giờ làm phiền anh nữa.”

“Ừm.”

“Hạ Châu, anh không có gì muốn nói với em hả?”

Hạ Châu nhìn cậu, thở dài: “Khâu Ngôn Chí, bây giờ tạm biệt có sớm quá không? Em còn chưa có manh mối gì.”

Khâu Ngôn Chí xoa mũi: “Cũng đúng ha.”

Đúng lúc này, Khâu Ngôn Chí bỗng thấy ba chiếc xe màu đen quen thuộc ở bên kia đường.

Người của Diệp Hoành Viễn!

Khâu Ngôn Chí vội vàng nói với Hạ Châu: “Hạ Châu, anh xem…”

Hạ Châu nắm chặt tay cậu, nói nhỏ: “Tôi cũng thấy, không sao đâu, có Trương Dục Hiên ở đây, bọn chúng sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.”

Một giây sau, Trương Dục Hiên và Liễu Trừng bước xuống từ một chiếc xe màu trắng.

Trương Dục Hiên nhìn thấy Khâu Ngôn Chí ở đối diện, vui vẻ chào hỏi cậu: “Ngôn Ngôn!”

Liễu Trừng liếc nhìn Khâu Ngôn Chí, cúi đầu mím môi.

Cậu ta dừng bước, bỗng nhiên hỏi Trương Dục Hiên bên cạnh: “Trương Dục Hiên, cậu hứa với tôi chắc chắn chứ?”

Trương Dục Hiên ngoảnh sang nhìn cậu ta, đôi mắt sáng lấp lánh: “Đương nhiên là chắc chắn! Tôi hứa rồi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Liễu Trừng hít sâu một hơi, nói: “Chỉ cần lần này tôi gặp Khâu Ngôn Chí, cậu phải luôn giữ an toàn cho tôi, dù Diệp Hoành Viễn muốn phái người đến bắt tôi, hay là Khâu Ngôn Chí muốn giết tôi, hay là… Hay là thứ gì khác… muốn… khiến tôi biến mất, cậu đều phải bảo vệ tôi.”

Trương Dục Hiên nói: “Diệp Hoành Viễn thì cậu cứ yên tâm, chỉ cần có tôi ở bên cạnh cậu, hắn sẽ không chạm vào một sợi tóc trên người cậu đâu! Còn Ngôn Ngôn cậu càng khỏi lo, sao Ngôn Ngôn lại giết cậu? Cậu ấy chỉ muốn hỏi cậu vài chuyện thôi, còn những thứ khác… Ừm, dù là thiên tai hay ý người, chỉ cần tôi hứa với cậu, tôi nhất định sẽ không để cậu bị tổn thương.”

Liễu Trừng mỉm cười, nói: “… Cậu cũng đừng lo, tôi sẽ không quấn lấy cậu cả đời đâu. Sau này chỉ cần an toàn, tôi sẽ ngoan ngoãn rời khỏi cậu, hơn nữa dù tôi ở bên cạnh cậu… Tôi… Tôi cũng sẽ không làm phiền chuyện tình cảm của cậu, lần trước…

Nụ cười trên mặt Liễu trừng dần phai đi, cậu ta rũ mi, nói: “… Lần trước tôi bỏ thuốc cậu là tôi sai, tôi nhất thời hồ đồ, sau này tôi sẽ không tái phạm nữa.”

Vẻ mặt Trương Dục Hiên trở nên nghiêm túc: “Sau này cậu tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối không được làm thế nữa! Cậu làm thế là vi phạm pháp luật, sẽ bị tống vào tù.”

“Ừm.”

Bỗng nhiên Trương Dục Hiên nghĩ đến chuyện gì đó, cậu ta nói với Liễu Trừng: “Còn một chuyện, cậu phải xin lỗi tôi.”

“Chuyện gì?”

Trương Dục Hiên bĩu môi không vui: “Cái rương bảo vật thời gian của chúng ta đó! Lúc đó chúng ta đã thống nhất là 20 năm nữa mới được mở ra, sao cậu lại lén mở ra! Dù cậu có hoàn cảnh đặc biệt, tuy cậu đã để lại một tờ giấy nhỏ cho tôi, nhưng cậu vẫn phải chính miệng xin lỗi tôi.”

Liễu Trừng cúi đầu, ngoan ngoãn nói xin lỗi: “Tôi chân thành xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi không nên mở rương bảo vật của chúng ta.”

Trương Dục Hiên xoa tóc cậu ta, nặng nề thở dài một hơi, nói với cậu ta: “Được rồi, nể tình cậu đã xin lỗi tôi, tôi sẽ tha thứ cho cậu, nhưng ngày mai cậu phải đi cùng tôi, trả váy lại, lần này không được lấy ra trước đâu nhé.”

“Được, tôi hứa với cậu.”

Liễu Trừng chớp mắt, bỗng nhiên nói: “Trương Dục Hiên, Tỉnh Trạch Vũ không chọn cậu đúng là mắt mù.”

Trương Dục Hiên cau mày: “Liễu Trừng, cậu không được nói vậy.”

Vẻ mặt Liễu Trừng thoáng buồn, nhưng cậu ta lại nhanh chóng giấu biểu cảm đó, nở nụ cười: “Được rồi được rồi, tôi không mắng đàn anh của cậu, tôi đang khen cậu…”

Giọng Liễu Trừng đột ngột ngưng bặt, không biết cậu ta nhìn thấy gì mà nét mặt méo xẹo trong giây lát, sau đó cậu vươn tay ra, dùng hết sức đẩy Trương Dục Hiên ra.

Cậu ta nhìn Trương Dục Hiên, há miệng như muốn nói gì đó, bỗng nhiên bị một chiếc ô tô màu đen lao thẳng về phía cậu ta, tông bay ra ngoài.

Trương Dục Hiên bị đẩy lảo đảo ngã xuống đất, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Liễu trừng bị hất văng ra mấy chục mét, sau đó nặng nề rơi xuống đất.

Trương Dục Hiên lạnh từ đỉnh đầu xuống lòng bàn chân.

Khâu Ngôn Chí ở bên kia đường cũng đứng ngây ra đó, nhìn mọi thứ diễn ra mà không thể tin được.

Hạ Châu siết tay cậu chặt hơn nữa.

Cả người Khâu Ngôn Chí run lên, cậu bước từng bước về phía Liễu Trừng.

Người trong ba chiếc xe ô tô màu đen cách đó không xa cũng vội vàng mở ra bước tới.

Một người đàn ông vã mồ hôi lạnh khắp đầu, run rẩy cầm di động gọi điện cho Diệp Hoành Viễn.

Cả thế giới bỗng trở nên ồn ào.

Khâu Ngôn Chí đến bên cạnh Liễu Trừng, run rẩy vươn tay ra đặt dưới mũi cậu ta.

Không có.

Không có hơi thở.

Khâu Ngôn Chí lại dời tay xuống lồng ngực cậu ta, vẫn không cảm nhận được nhịp tim.

Rốt cuộc, Khâu Ngôn Chí phải thừa nhận tất cả những gì cậu đã chứng kiến trước mặt.

Liễu Trừng bị tông máu thịt tung tóe.

Chết ngay tại chỗ.