Vừa dứt lời, Đường Kiều đã thấy hối hận – cấp trên cấp dưới bình thường ai lại làm ra cái loại chuyện ấy, mà Elvis lại tận mắt chứng kiến nữa chứ…
Anh hơi mất tự nhiên: “…Elvis?”
Cậu chỉ nhìn anh: “Em hiểu rồi.”
Phản ứng của cậu làm anh hơi ngạc nhiên, nhưng anh cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa. Hai người im lặng một chốc, rồi
Cậu cười cười: “À đấy, anh với cấp trên đến đây làm gì? Có xã giao hả?”
Anh chẳng biết nên giải thích thế nào. Quan hệ giữa anh và Thẩm Mộ rất phức tạp – hai người đã từng là bạn, nhưng bây giờ… Là kẻ thù sao? Chính anh cũng không rõ nữa.
Đối diện với đôi mắt đen như mực của cậu, anh chỉ thấy tim mình như thắt lại, thấp giọng nói: “Rời khỏi đây trước đã.”
Cậu lập tức đáp: “Được.”
Vừa bước ra từ WC thì họ đụng phải bạn bè của Elvis. Từ chối thì cũng chẳng có lý do, nên anh đành xốc lại tinh thần, lao vào một vòng xã giao mới.
Vừa thấy cậu ôm vai anh bước vào phòng, đám bạn xấu của cậu lập tức ồ lên, hò reo ầm ĩ.
Họ cứ nghĩ người Elvis hợp ý phải xinh đẹp ngàn năm có một thế nào, giờ nhìn thấy Đường Kiều thì không khỏi thất vọng. Tuy nhìn anh không tệ, nhưng so với đám người trẻ trung thời thượng như họ thì vẫn chẳng là gì. Song khí chất của anh lại rất tốt, mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân đều tỏa ra sức quyến rũ của đàn ông thành thục.
Có người hỏi anh: “Anh bao nhiêu tuổi rồi?”
Anh mỉm cười: “Cậu đoán thử xem?”
“Chắc là anh hơn Elvis bảy, tám tuổi phải không… Hai bảy tuổi, đúng chứ?”
Anh đang định đáp thì cậu lại chuyển hướng câu chuyện, nhắc đến công việc gần đây của mọi người.
Từ đầu đến cuối, Đường Kiều vẫn cười nói như thường, nhưng Elvis lại không được như thế, nụ cười bên môi cũng có phần gượng ép.
Tan cuộc xong, đám người mẫu lục tục ai về nhà nấy, chỉ còn anh và cậu ở lại trong phòng. Thấy tất cả đi rồi, anh mới đến trước mặt cậu, thở dài: “Chúng ta cũng về thôi?”
Cậu gật đầu: “Được.”
Vì hai người đều uống rượu nên không thể lái xe được, anh liền đề nghị đi bộ về nhà, coi như là một cách để tỉnh rượu cậu cũng đồng ý.
Cậu ngoan ngoãn đi bên trái anh như thường lệ. Thời gian từng phút một trôi qua, hai người vẫn không ai lên tiếng, như hiểu ý nhau mà giữ nguyên sự yên lặng này.
Nhà trọ của Đường Kiều cách nhà hàng không xa, đi một lát là đã tới. Anh dừng bước, xoay người lại nhìn về phía cậu – đèn đường rọi xuống, làm bóng cậu trở nên thật dài.
“Em có muốn ở lại không?”
Cậu lắc đầu: “Hôm nay thì thôi đi.”
Anh châm một điếu thuốc, rít một hơi thật sâu rồi nhả khói ra: “Elvis, tôi có thể giải thích.”
Cậu gật đầu thật mạnh.
Anh nghĩ một hồi lâu: “Nghiêm túc mà nói, thì người mà em vừa thấy thực sự chỉ là cấp trên của tôi thôi.”
Môi cậu hơi mím lại: “Người đó thích anh hả?”
“Ha!” Anh bật cười: “Sao lại thế được!”
“Vậy sao hắn ta lại muốn cưỡng bức anh?” Cậu không buồn che giấu sự tức giận.
Anh cười khổ một tiếng: “Hẳn là vì tôi đã chọc phải điểm mấu chốt của hắn rồi.”
Giọng cậu cao lên: “Kể cả thế! Kể cả thế hắn ta cũng không có quyền làm vậy với anh!”
“Tôi biết.”
“Anh có thể kiện hắn!”
“Không, tôi không thể.”
Cậu kinh ngạc: “Sao lại không thể?”
Anh mỉm cười như thể chuyện này đùa vui lắm: “Vì tiền lương hắn cho tôi rất cao!”
Cậu nhăn mày lại: “Vậy anh từ chức đi, để em nuôi anh là được. Em có thể đảm bảo, cuộc sống em sẽ cho anh nhất định là thoải mái hơn bây giờ rất nhiều!”
Anh nhìn cậu, hơi ngạc nhiên, ánh mắt cũng từ từ dịu xuống: “Tôi đã sống bao năm rồi, nhưng người nói muốn nuôi tôi mới chỉ có em thôi đấy.”
Cậu nhìn anh chân thành: “Em không đùa đâu.”
“Tôi biết.” Anh thở dài, cầm lấy tay cậu: “Ai cũng có một bí mật nhỏ của riêng mình, tôi cũng vậy. Tôi thực sự… không muốn nói thêm về chuyện này nữa.”
“Được.” Đầu ngón tay cậu hơi lạnh, nhẹ rút khỏi tay anh: “Anh có cuộc sống riêng của mình, em biết chứ.”
“Em…”
“Em hiểu thật mà.” Cậu ôm anh vào lòng: “Anh đừng nghĩ nhiều nữa. Nhưng mà, em thực sự không chịu nổi khi có thằng khác chạm vào anh đâu!”
Cổ họng anh đau rát, chẳng thốt lên được từ nào, chỉ ậm ừ một tiếng.
Cậu lại nói tiếp: “Vừa nãy thấy thằng đó làm vậy với anh, em chỉ hận không thể giết hắn luôn cho rồi.”
Anh vòng tay ôm lấy eo cậu: “Được. Sẽ không có lần sau đâu.”
Cậu ngoan ngoãn đặt cằm lên vai anh: “Ừm. Có lời này của anh là được, em tin anh.”
Hai người im lặng ôm nhau một chốc, rồi Đường Kiều vỗ vai cậu, cười nói: “Được rồi, tôi phải lên nhà đây, em cũng về sớm đi nhé.”
“Em ở lại đây.”
Anh nhướn mày: “Sao vừa nãy người ta mời thì không đồng ý cơ mà?”
Cậu chẳng giải thích gì nữa, trực tiếp cầm tay anh xông vào nhà trọ.
Vừa vào nhà, anh đã bị cậu ấn lên cửa, rối rít hôn lên. Nụ hôn này thậm chí còn nóng bỏng hơn thường ngày, cứ như là một dạng tẩy rửa và đánh dấu lãnh thổ vậy, làm anh bị hôn đến suýt nữa thì ngạt chết.
Elvis vội vàng lột quần áo anh ra, lẩm bẩm trong hơi thở dồn dập: “Anh là của em.”
“Ừ.” Anh ôm lấy cổ cậu, hào hển đáp lại: “Tôi là của em.”
Elvis không nhắc lại chuyện này nữa, sáng hôm sau lúc rời giường thì quấn quít lấy anh hồi lâu, còn tỏ ý muốn đưa anh đi làm. Anh biết cậu đang nghĩ gì nên cũng không từ chối.
“Được rồi, tôi phải đi đây.”
Cậu kéo tay anh, dí sát mặt lại, đợi anh thơm lên má mình một cái mới hài lòng bỏ tay anh ra, cười cười nói tạm biệt.
Khung cảnh này rơi trọn vào mắt người đang đứng bên cửa sổ sát đất trong văn phòng mình ở công ty – Thẩm Mộ.
Hắn híp mắt, gọi trợ lý đến: “Điều tra mọi thứ về thằng nhãi con đang đứng cạnh Đường Kiều kia cho tôi.”
—
Nhìn người yêu đi vào công ty, sắc mặt cậu nhất thời trở nên lạnh lẽo.
— Sao cậu có thể giả vờ như chưa có gì xảy ra được?
Một người làm cấp trên của Đường Kiều nảy ra ý nghĩ cường bạo anh, đã đang trên đường thực hành, mà anh lại không thể rời khỏi hắn… Điều làm cậu không thể thể bình tĩnh nhất chính là — gương mặt người đó giống cậu trước đây đến sáu bảy phần! Dù trên đời chẳng thiếu người giống người, nhưng giống đến nỗi đấy thì thật khó tin, huống gì, người này còn có quan hệ với người cậu yêu nữa chứ…
Trong đầu cậu không ngừng hiện lên khung cảnh tối qua, cố hết sức nhớ ra tất cả đầu mối liên quan đến người đó.
Đang lúc giằng co, hình như Đường Kiều đã kêu lên một cái tên…
Đầu óc cậu đã loạn cào cào – mọi manh mối vừa như rõ ràng vừa như vô nghĩa, sợi dây liên kết giữa chúng là gì, cậu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.
Ngồi trên taxi, cậu nhấc máy gọi cho Lisa. Điện thoại được tiếp rất nhanh, đầu bên kia lập tức vang lên tiếng kêu oan ức: “Cuối cùng em cũng liên lạc với chị rồi! Giờ chị về được chưa?”
Cậu trực tiếp vứt câu hỏi của cô ra sau đầu: “Em phải về nước một chuyến.”
Cô ngẩn ra: “Về nước? Em về nước làm gì? Thế còn chị thì sao! Sắp hết một tháng rồi, chị cũng muốn về nước!”
“Có vài việc em phải mặt đối mặt với Tam gia.” Cậu thản nhiên nói: “Còn chị…”
Seven:
1. Poor Lisa =v=
2. Ơ thằng nhãi đấy là con anh đấy Thẩm Mộ à người anh không biết trân trọng thì con anh trân trọng hộ cho, ở đấy mà kêu với ca…