Đường Kiều vội vàng quay lại, chỉ thấy một mình Thẩm Duy Thần đang vẫy vùng ở khu nước sâu, toàn thân đã bị nước nhấn chìm, chỉ còn cánh tay không ngừng giãy dụa trên mặt nước. Anh nhảy thẳng vào bể, dùng tốc độ nhanh nhất bơi về phía thằng bé.
Lúc vớt được nó lên, nó ôm chặt cổ Đường Kiều không ngừng ho khan, nước mắt nước mũi chảy tràn khắp mặt. Anh vỗ vỗ lưng nó: “Ổn rồi, ổn rồi mà.”
Nó nghẹn ngào: “Chú, chú Đường… Cháu khó chịu quá…”
Một đám người lập tức bu lại. Triệu Lan Chi sốt ruột hỏi: “Thế nào rồi? Không sao chứ?”
“May là ok.” Anh nhẹ giọng hỏi nó: “Duy Thần, rốt cục là có chuyện gì? Không phải cháu biết bơi rồi sao?”
Nó lau nước mắt: “Chân cháu… Chân cháu bị chuột rút.”
Một cô gái nói: “Thằng bé còn nhỏ như thế, dù có biết bơi thật thì cũng không thể để nó một mình ở khu nước sâu chứ. Không có ai trông nó à?”
Triệu Lan Chi nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi: “Có Nghiêm Duyệt mà? Cậu ta chạy đi đâu rồi?”
Mắt Đường Kiều tối lại: “Em không biết.”
Một lúc sau, Nghiêm Duyệt mới đủng đỉnh đi đến, biết chuyện Thẩm Duy Thần suýt chút nữa chết đuối thì rất bình tĩnh: “Thế hả, không chết là được rồi.”
Đường Kiều hỏi cậu ta: “Em vừa đi đâu vậy?”
“Em đói nên đi kiếm gì ăn.” Cậu hời hợt đáp.
“Nó còn nhỏ, em phải ở bên trông chừng nó chứ.”
Cậu ta mỉm cười: “Nhưng em thấy nó bơi rất tốt mà. Anh chắc chắn nó thật sự bị sặc chứ?”
Sắc mặt anh trầm xuống: “Ý em là gì?”
Cậu khoác tay qua tay anh, lẩm bẩm: “Vừa nãy em có lòng chơi với nó, thế mà nó chẳng thèm để ý đến em gì cả. Anh nghĩ xem, liệu có phải nó cố tình giả chết đuối để gây xích mích giữa hai chúng ta không?”
“Nghiêm Duyệt.” Anh lạnh lùng: “Nó mới bảy tuổi.”
Cậu cũng nhận ra anh đang không vui, liền vội làm nũng: “Được rồi được rồi, là em sai, xin lỗi là được chứ gì.”
Anh hất tay cậu ra: “Anh đi xem nó đây.”
“Đàn anh à…”
Trong lúc xoay người bỏ đi, ánh mắt anh vô tình chạm phải ánh mắt của Thẩm Duy Thần. Hình như nó bị hoảng sợ, vội vàng dời mắt đi. Anh thoáng thấy có gì đó không ổn, nhưng lại tự nhủ là mình nghĩ quá nhiều rồi.
—
Kết thúc bữa tiệc, Nghiêm Duyệt nũng nịu muốn cùng Đường Kiều về nhà. Nhưng anh lại lịch sự từ chối, cậu ra hơi mất hứng nhưng cũng không nói gì.
Trên đường về nhà, Thẩm Duy Thần im lặng ngồi ở ghế phó lái, thỉnh thoảng lại liếc sang anh, tâm trạng không tệ tí nào.
Anh mơ hồ cảm thấy – đôi mắt của nó không còn ngây thơ không chút tỳ vết như khi hai người mới gặp nhau nữa. Giờ thì anh không thể nhìn ra nó đang nghĩ cái gì – chậc, đôi khi suy nghĩ của trẻ con còn khó hiểu hơn người lớn.
“Thẩm Duy Thần.”
“Dạ?”
“Có phải cháu không thích anh Nghiêm Duyệt không?”
Nó cúi đầu, xoắn xoắn ngón tay: “Anh ấy là bạn của chú, cháu không ghét anh ấy.”
Đường Kiều không nói gì nữa. Mãi đến khi hai người về nhà, Thẩm Duy Thần đang ăn một chút bánh ngọt, anh mới bâng quơ nói một câu: “Chú vừa nghe anh Triệu của cháu nói, xung quanh bể bơi chỗ nào cũng có camera.”
Nó ngẩn người, ngẩng lên khó hiểu hỏi: “Dạ?”
Anh thản nhiên: “Camera sẽ quay lại tất cả những gì đã xảy ra ấy.”
Nó gật đầu cười: “Chuyện đấy cháu biết mà.”
Anh nhìn thẳng vào nó, trong đôi mắt đen lóe lên tia sáng: “Vậy… cháu có gì muốn nói với chú không?”
“Không có ạ.” Nó nở nụ cười tươi rói đặc trưng: “Chú Đường, sao chú lại hỏi thế?”
Nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nó hồi lâu, anh thở dài, xoa đầu nó: “Không có gì đâu. Bánh gato trông ngon thế, cho chú xin một miếng được không?”
“Được ạ!” Nó vươn tay ra, đút cho anh một miếng bánh nhỏ, trên mặt vẫn tủm tỉm cười.
Nhưng lòng bàn tay đã đẫm mồ hôi.
—
Chuyện này làm Đường Kiều này sinh khoảng cách với Nghiêm Duyệt, nhưng chưa đến nỗi phải chia tay. Chỉ là anh càng lúc càng nhận ra – cậu dường như không giống với những gì anh đã tưởng tượng. Đương nhiên, cậu trên giường dưới giường đều không có gì phải chê cả, lúc nào cũng nũng nịu như mèo con nhưng lại rất thích mang anh đến chỗ hội họp với bạn bè, thậm chí còn xin anh mua cho không ít đồ xa xỉ.
Đường Kiều không thiếu chút tiền ấy, luôn luôn thỏa mãn mọi yêu cầu của người yêu, chỉ là — số lần dẫn cậu về nhà qua đêm càng ngày càng giảm. Đến một dịp nghỉ cuối tuần, Nghiêm Duyệt vừa nũng nịu vừa uy hiếp, nói muốn đến nhà anh này nọ nọ kia, anh mới đành miễn cưỡng đồng ý.
Buổi tối tình cảm quá mức mãnh liệt làm trưa hôm sau anh mới dậy nổi, khi ấy cậu đã đi rồi. Lúc anh vào phòng bếp thì Thẩm Duy Thần đã ăn xong, đang lên mạng bằng notebook mà anh mua cho, thấy anh đến thì nói: “Chú Đường, chú mau ăn cơm đi, kẻo nguội hết bây giờ!”
“Ừ.” Anh đến cạnh nó lấy cốc nước, vô tình liếc qua notebook, chỉ thấy một trang web đang được mở ra — “Điều tra về thực trạng đồng tính ở Trung Quốc”
“Phụt—-” Một ngụm nước phun ra thật xa.
Thấy anh vẻ mặt không – thể – tin – nổi nhìn vào màn hình, Thẩm Duy Thần càng thêm hào hứng, tựa như mới phát hiện ra thế giới mới vậy: “Chú Đường ơi, anh Triệu nói không sai tí nào, hóa ra con trai ở thể ở cùng với con trai thật!”
“…”
“Nhưng ở nước chúng ta thì người đồng tính vẫn chưa được kết hôn với nhau.” Nó hơi thất vọng.
Vất vả lắm anh mới thốt ra một câu: “… Sao tự dưng cháu lại tìm hiểu chuyện này?”
“Chú và anh Nghiêm Duyệt cũng là đồng tính ạ?”
…. Đột nhiên anh rất muốn quỳ xuống tạ lỗi với Đào Phi – OMG, hình như em đã vô tình phá hoại con trai cô mất rồi 囧 囧 囧
“Khụ khụ.” Anh giả vờ bình tĩnh: “Chuyện người lớn, trẻ con không cần để tâm làm gì.”
“Nhưng mà.” Mắt nó lấp lóe: “Chú Đường, chú có thể không làm bạn trai của anh Nghiêm Duyệt nữa được không ạ?”
Anh xoa nắn mặt nó: “Thằng nhóc này…”
Nhịn cơn đau xuống, nó nói tiếp: “Vì anh ấy lục đồ của chú!”
Anh sửng sốt: “Cái gì?”
“Sáng hôm nay, cháu thấy anh ấy lục lọi trong phòng làm việc của chú.” Nó chỉ vào notebook trong tay: “Anh ấy cũng sờ vào cái này nữa.”
Hiểu ra chuyện gì, anh nhíu mày: “Thật không? Cháu chắc chắn chứ?”
Nó gật đầu mạnh hết sức.
Nghĩ một lúc, anh cười: “Chú hiểu rồi. Duy Thần, sắp đến khai giảng rồi, cháu có muốn đi mua đồ dùng học tập với chú không?”
“Chú!” Nó vội vàng nói: “Chú không sợ anh ấy làm ra chuyện gì bất lợi sao?”
Anh thở dài, sắc mặt phức tạp: “Duy Thần, chú có nên vui vẻ vì sự thông minh quá đà của cháu không đây.”
—
Từ lời nói của Thẩm Duy Thần, anh bắt đầu điều tra một phen, kết quả là — Nghiêm Duyệt đã sớm bất mãn với mấy đồng lương còm ở công ty nên mới cố tình bám lấy anh, còn đánh cắp không ít tư liệu mật từ anh bán cho công ty đối thủ, kiếm được không ít tiền lời. Phát hiện ra chuyện này, anh không nói hai lời, lập tức đuổi cậu ta ra khỏi công ty, đồng thời nói lời chia tay.
Nghiêm Duyệt khóc đến hai mắt sưng húp, liều mạng thanh minh: “Đàn anh, em đã sai rồi! Nhưng em thực sự rất yêu rất yêu anh, chỉ là em không cưỡng lại được sức hấp dẫn của tiền thôi… Anh, xin anh cho em thêm một cơ hội nữa, đi mà!”
Đường Kiều chỉ thờ ơ liếc qua cậu, rồi không chút do dự mà xoay người rời đi. Nghiêm Duyệt không thể ngờ được – người yêu vốn dịu dàng thâm tình như vậy, một khi quay lưng lại có thể tuyệt tình đến thế. Sau đó cậu ta vẫn chưa từ bỏ hy vọng, nhiều lần đến công ty và nhà trọ tìm người nhưng không được, mãi đến khi bị bảo vệ cảnh cáo quá nhiều lần, cậu ta mới chịu chấp nhận sự thật.
Triệu Lan Chi đang chuẩn bị tinh thần cười khi người gặp họa, ai dè Đường Kiều lại tỏ ra như chưa có gì xảy ra, cái gì cần làm thì vẫn gọn gàng đâu vào đấy. Y không nhịn được hỏi: “Này, em không thấy khó chịu à?”
Anh thẳng thắn đáp: “Bình thường.”
“Chẳng lẽ em vốn đã không thích Nghiêm Duyệt, chỉ coi cậu ta như bạn tình thôi?”
“Nope, em thực sự đã thích cậu ta mà.”
“Hả?” Triệu Lan Chi bát quái: “Thật lòng thích thì khi chia tay cũng phải đau buồn chút chứ, đến anh đây mà còn mất những một tháng để khôi phục cơ mà.”
Anh bất đắc dĩ: “Ở công ty có rất nhiều việc, em không có nhiều thời gian để thương tâm như anh, được chưa? Một khi Triệu tổng rảnh đến độ quan tâm đến cuộc sống tình cảm của cấp dưới thì không bằng em tìm thêm cho anh ít hợp đồng nhé?”
“…”
Đường Kiều thực sự không đau buồn gì mấy, dù sao thì tình cảm giữa anh và Nghiêm Duyệt cũng chẳng mấy sâu đậm, nhưng mà – tức giận thì là thật. Vất vả lắm mới đồng ý hẹn hò với một người bạn trai, kết cục là chưa bao lâu đã bị phản bội – quả nhiên là ông Trời không cho anh được yêu đương với ai, dù là ở đời trước hay đời này. Nghĩ vậy, anh liền không để tâm đến chuyện tình cảm nữa, cùng lắm thì tìm 419 cho xong.
—
Đến tháng chín, Thẩm Duy Thần khoác theo balo được Đường Kiều mua cho, bước vào trường Tiểu học. Người đàn ông ở cùng chủ nhà ở chỗ Đào Phi cũng đã rời đi, điều này có nghĩa là – đến lúc Thẩm Duy Thần phải về rồi.
Đã ở cùng nhau lâu như vậy, Đường Kiều cũng có chút không nỡ. Nhìn thằng bé im lặng thu dọn hành lý, không hiểu sao trái tim anh lại cảm thấy trống rỗng.
“Chú Đường.” Nó nói: “Chú đứng chắn tủ quần áo của cháu.”
“A.” Anh thay nó xếp quần áo vào vali: “Duy Thần, về nhà rồi nhớ phải nghe lời mẹ nhé, nghe không?”
Nó mỉm cười: “Lúc nào cháu chẳng nghe lời mẹ ạ.” Với mẹ, nó luôn là nói gì nghe nấy. Từ nhỏ đến lớn, người duy nhất nó làm nũng với chỉ có mình Đường Kiều thôi.
Thu dọn xong thì cũng sắp đến giờ: “Đi nào, để chú đưa cháu đi.”
“Dạ.”
Trên đường về phòng trọ, Thẩm Duy Thần im lặng không nói một lời, Đường Kiều cũng thế. Anh biết – nói thế nào thì thằng bé cũng là con của Đào Phi, anh chẳng có lý do gì để giữ nó lại nhà mình.
Đào Phi đã đứng chờ trước cửa từ lâu. Thấy xe anh tới, cô mỉm cười vẫy vẫy tay.
Xuống xe, anh giao hành lý của Thẩm Duy Thần cho cô: “Em đi trước đây ạ.”
“Lên phòng uống nước đã em.”
“Thôi ạ, ở công ty em còn nhiều việc.”
Cô hơi áy náy: “Thời gian rồi… thật sự làm phiền em quá.”
“Không có gì đâu.”
Cô nắm tay con trai, nói với nó: “Duy Thần, nói tạm biệt chú Đường nào.”
Nó ngẩng lên nhìn anh, đôi mắt vẫn trong suốt không nhiễm một hạt bụi: “Chú Đường, chú sẽ nhớ cháu chứ ạ?”