Tra Công Chi Tử

Tra Công Chi Tử - Chương 22




Thành phố S vào hè nắng chói chang, ở trạm tàu hỏa vốn đông đúc nhiều người thì còn nóng nực hơn nữa.



Chiếc sơ mi trắng trên người Đào Phi đã ướt đẫm mồ hôi, mơ hồ thấy được làn da trắng nõn ẩn hiện của cô. Một tay cô kéo theo chiếc vali lớn, tay còn lại nắm chặt lấy tay Thẩm Duy Thần. Nó mặc chiếc áo phông mới mua, sau lưng còn đeo cái balo nhỏ đôi mi dài phủ thành một bóng đen dưới mắt, phối với đôi mắt đen tuyền trên gương mặt nhỏ nhắn càng làm nó thêm phần sáng sủa đáng yêu. Rõ ràng đây là lần đầu tiên nó tới thành phố S, quần áo trên người cũng toàn là hàng chợ, nhưng bảo nó là cậu ấm nhà giàu thì ai cũng tin cả.



Chen chúc mãi mới thoát khỏi được dòng người, Đào Phi thở phào một hơi. Cô ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt con trai: “Duy Thần, con có mệt không?”



Nó vuốt mồ hôi: “Hơi hơi mẹ ạ.”



“Cố gắng một chút, tìm được chỗ ở rồi mẹ sẽ dẫn con đi ăn nhé, được không?”



Nó ngoan ngoãn gật đầu, hỏi: “Mẹ, sao mẹ không gọi chú Đường đến đón chúng ta?”



Cô bất đắc dĩ cười cười: “Chú Đường đã giúp chúng ta rất nhiều rồi, nên chuyện gì có thể làm thì mẹ sẽ không làm phiền đến chú ấy. Con có hiểu không?”



Nó nửa hiểu nửa không, lơ mơ gật đầu.



Đào Phi ngước lên nhìn những tòa nhà cao vút – dù cô đã ở nơi này mấy năm, nhưng khi trở lại thì vẫn thấy xa lạ như vậy. Tìm một lúc mới thấy trạm xe buýt, nhưng không may là lúc này đúng vào giờ cao điểm, thật đúng là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Dù có ngoan ngoãn cách mấy thì Thẩm Duy Thần vẫn bị chen đến nỗi xị mặt lại. Cô an ủi: “Duy Thần, đi xe buýt tiết kiệm được không ít tiền đấy, rồi mẹ sẽ mua bánh gato cho con, được chứ?”



Nó vẫn còn là trẻ con, vừa nghe đến bánh ngọt đã hớn hở lên hẳn: “Được ạ!”



Nơi họ muốn đến còn rất xa, hai mẹ con liền cố gắng đứng vào trong góc. Đào Phi sợ con mình hiếu động nhảy nhót, phải vừa trông đồ vừa cố gắng phân tán sự chú ý của con: “Duy Thần, đã mấy năm không gặp chú Đường rồi, con còn nhớ trông chú thế nào không?”



Nó gật đầu thật mạnh: “Nhớ chứ ạ, chú Đường rất đẹp trai ”



Cô mỉm cười: “Phải rồi.”



Một tháng trước, tiền gửi ngân hàng của Đào Phi cuối cùng cũng đạt đến con số mà cô đề ra cô liền đệ đơn từ chức rồi mang theo Thẩm Duy Thần bảy tuổi quay về thành phố S. Trước khi đến, cô đã chuẩn bị khá kỹ lưỡng, ít nhất là vẫn đảm bảo một nơi ăn ở đàng hoàng. Đồng nghiệp của cô có người thân đang cho thuê nhà, tuy rằng nó ở vùng ngoại ô, nhưng thuê được căn phòng ở gần trung tâm thành phố như thế, cô đã rất thỏa mãn rồi.



Nhắc tới Đường Kiều, Thẩm Duy Thần liền kể mãi không hết chuyện, Đào Phi cũng rất vui vẻ, tinh thần hoàn toàn thả lỏng. Vì vậy, cô không để ý thấy một bàn tay đang thò vào túi mình —



— Khi nhận ra chiếc ví đã không cánh mà bay, Đào Phi suýt nữa ngất đi.



Nhưng khi nhìn đứa con bên cạnh, cô cắn môi, buộc mình phải bình tĩnh lại. Trước khi Thẩm Duy Thần trưởng thành thì cô là trụ cột của cái nhà này – cô đã sớm không còn quyền được tuyệt vọng nữa rồi, dù có gặp phải khó khăn cỡ nào, cô cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ mà thôi.



Tiền mặt trong ví không nhiều – phần lớn tiền cô để hết trong ngân hàng, kẻ trộm lại không biết mã thẻ, hẳn là không rút ra được. Nhưng chuyện giấy tờ lại phải báo mất càng sớm càng tốt, may là chứng minh thư quan trọng nhất cô đã để trong hành lý.



Chờ đến khi làm thủ tục xong xuôi thì đã mất cả ngày. Cả ngày chưa ăn gì, Thẩm Duy Thần đã đói bụng lắm rồi.



Nó lay lay tay mẹ: “Mẹ ơi? Giờ mình đi đâu?”



“…”



“Mẹ ơi, con đói lắm rồi ”



Cuối cùng, cô quyết định — lấy điện thoại ra.







Đường Kiều mở mắt ra.



Trước mắt anh là một cái trần nhà xa lạ.



Cảm giác sau khi say rượu thực sự khó chịu, giờ anh chỉ thấy đầu đau như muốn nứt. Chưa kịp phản ứng thì một cánh tay trắng trắng mềm mềm đã khoát lên cổ anh.



“Hey, anh đẹp trai à, đêm qua thật không tệ chút nào”



Nghiêng đầu nhìn thiếu niên xinh đẹp nằm cạnh mình, anh dần nhớ lại chuyện tối qua.



Để ký một hợp đồng, Đường Kiều mới nhậm chức chưa lâu đã bị Triệu Lan Chi lôi ra ngoài xã giao. Đối tượng xã giao quanh đi quẩn lại vẫn là mấy cậu ấm nhà giàu, cơm no rượu say đương nhiên là phải làm chút chuyện kích thích. Khi hơi ngà ngà say rồi, anh bị một cậu tiếp viên lôi đi, trước khi đi, Triệu Lan Chi còn vô tâm vô phế chúc anh một đêm vui vẻ



Đường Kiều cử động mình, tuy không thoải mái lắm, nhưng anh có thể chắc chắn là tối qua mình chưa từng bắn ra. Anh cũng không vạch mặt thiếu niên, dù gì thì cũng chỉ là gặp dịp thì chơi thôi. Anh đẩy tay cậu ra: “Cậu phục vụ cũng tốt lắm.”



“Đương nhiên rồi, em là ai cơ chứ ” Thiếu niên đắc ý mỉm cười, nằm ườn trên giường nhìn anh mặc quần áo: “Đẹp trai à, anh không định tắm đã đi sao?”



“Không, tôi thích tắm ở nhà hơn.” Móc trong túi ra một xấp tiền, anh ném nó lên bàn: “Đi đây.”







Khi anh đang lấy xe từ gara ra thì Triệu Lan Chi gọi tới: “Alo? Đường Kiều đấy à, đêm qua sướng chứ?”



Anh cười mắng: “Anh còn dám nói thế hả, cái đồ vô lương tâm này! Anh dám trơ mắt để em bị mang đi!”



Y khoái trá cười: “Anh cũng là vì em mà. Em xem, em không có bạn trai, thỉnh thoảng cũng phải ra ngoài giải sầu chớ ”



Anh đang định nói thì nghe thấy tiếng Triệu Cẩm Chi ở đầu bên kia vọng lại: “Anh, em đến phòng thí nghiệm đây.”



“Ừ.” Y nói: “…Này! Bỏ miếng bánh trên tay mày xuống! Đã béo như nhợn rồi còn thích ăn nhiều!”



Đường Kiều không nhịn được bật cười – anh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ oan ức sắp khóc của Triệu Cẩm Chi.



Vừa tốt nghiệp xong, anh liền vào làm trong công ty của Triệu Lan Chi, mà nói thế nào thì anh cũng là một trong những người sáng lập nên nó mà. Triệu Cẩm Chi thì bị ép phải học tiếp lên cao – y không thích phải học nhiều tí nào, nhưng anh trai buộc y phải học lên tiến sĩ. Y phản kháng mãi mà không được, thậm chí dùng cả cách tuyệt thực, nhưng Triệu Lan Chi vẫn không thay đổi ý định.



Anh từng hỏi vì sao Triệu Lan Chi kiên quyết như vậy thì y chỉ nói: “Nhà anh chỉ cần có anh làm là được, còn nó ấy à, cứ giữ nguyên dáng vẻ ngu xuẩn kia là ok rồi.”



Hai người nói chuyện một lúc, sau cùng, y vẫn không quên nhắc anh ngày cùng đi ký hợp đồng. Anh vừa cúp máy thì chuông điện thoại lại vang lên.







Khi Đường Kiều chạy tới thì hai mẹ con Đào Phi đã đứng chờ dưới nắng được nửa giờ, anh chỉ nhìn thôi cũng thấy nóng. Anh vừa đẩy cửa bước xuống, Thẩm Duy Thần vốn đang ngẩn người đã quay phắt lại, hai mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào anh.



“Chú Đường!”



“Hey, thằng nhóc này, vẫn ổn chứ?” Anh cười cười bước tới.



Đào Phi hơi mất tự nhiên: “… Đường Kiều.”



Anh gật đầu: “Cô, đã lâu không gặp. Tới thành phố S sao không báo với em một tiếng?” Anh rất tự nhiên đón lấy cái vali trên tay cô: “Biết trước thì em đã đến đón hai người rồi.”



Cô liên tục xua tay: “Sao lại thế được, em vừa mới vào công ty, nhất định là bề bộn nhiều việc. Nếu không phải thực sự không còn cách thì cô đã không…”




Để vali vào cốp xe rồi, anh mở cửa xe ra: “Chuyện đó cô cứ yên tâm, em cũng coi như là một nửa ông chủ của nơi đó, lu bù mấy ngày nữa là xong ấy mà. Nào, hai mẹ con lên xe đi!”



Đây là lần đầu tiên Thẩm Duy Thần được ngồi xe có rèm che nhỏ như vậy, rất là hào hứng, cái đầu nhỏ ngó nghiêng khắp nơi, nhưng vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn sườn mặt của Đường Kiều.



Dù trí nhớ của nó có tốt đến mấy, thì mấy năm không gặp, gương mặt của anh trong nó đã sớm phai nhạt mất rồi. Tuy vậy, nó lại rất quen thuộc với giọng nói của anh – lễ tết nào nó cũng gọi đến hỏi thăm anh mà, nên lần này gặp lại cũng không thấy xa lạ chút nào hết.



Theo thói quen nghề nghiệp, Đào Phi lại bắt đầu hỏi về công việc của Đường Kiều. Anh nói sơ qua cho cô biết, tỏ ý mình sống cũng không đến nỗi nào: “Còn cô thì sao? Đến đây rồi, cô đã tính làm gì chưa?”



Cô lau mồ hôi cho con: “Cô đã nói rồi – cô nhất định sẽ cho Duy Thần đến thành phố S học tiểu học.”



“Còn công việc?”



“Cô đã từ chức ở đấy rồi. Chờ thu xếp chỗ ở xong xuôi, cô sẽ đi tìm việc ngay.”



Anh gật đầu, mỉm cười với bé con: “Thẩm Duy Thần, cháu cũng đừng phụ lòng mẹ đấy!”



“Không đâu ạ.” Như sợ anh không nghe rõ, nó lặp lại lần nữa: “Cháu nhất định sẽ cố gắng!”



“Ngoan lắm.” Anh thuận miệng nói, thằng nhóc liền vui vẻ hẳn lên.







Đường Kiều đưa hai mẹ con đến một nhà hàng mà anh thường đến. Cầm lấy thực đơn, sắc mặt Đào Phi nhất thời cứng lại, đang định nói thì anh đã mở lời: “Hồi trước đến đây ăn với bạn, nhà hàng đã tặng em một phiếu giảm giá hôm nay dùng là vừa đẹp đấy cô.”



Nghe anh nói vậy, cô thở ra một hơi, cười nói: “Để em chọn món là được.”



Anh đẩy thực đơn sang cho bé con: “Cháu chọn đi này.”



Thẩm Duy Thần nhút nhát nói: “Được chứ ạ?”



“Đương nhiên là được. Hay cháu không biết chữ?”




Nó phồng má: “Cháu biết mà ╭(╯ε╰)╮”



Anh không nhịn được xoa nắn má nó – ôi chao, cảm giác thật sung sướng mà: “Giỏi lắm!”



Đào Phi cười nói: “Cô đã dạy nó không ít rồi.”



Ba người vừa cười vừa nói. Đào Phi ba mươi tuổi tuy không đẹp bằng năm hai mươi, nhưng vẫn được xếp vào hàng mỹ nữ Đường Kiều còn trẻ nhưng đã chững chạc trưởng thành Thẩm Duy Thần thì thôi, hoàn toàn là một hoàng tử bé con – trong mắt mọi người, bọn họ thực sự là một gia đình hạnh phúc.



Ăn xong, Đường Kiều định đưa hai mẹ con về nhà mình. Đào Phi không đồng ý: “Cô đã tìm được chỗ thuê nhà rồi, em chỉ cần đưa bọn cô về đó là được.”



“Giờ ngân hàng đã đóng cửa rồi, cô lại không có tiền, chủ nhà sẽ cho cô vào chứ?”



“Vậy… em có thể cho cô mượn một ít không?” Cô rũ mắt xuống: “Chờ cô lấy tiền rồi, cô sẽ trả em ngay lập tức.”



“Được rồi, em với cô còn khách sáo với nhau làm gì. Nhà em có một phòng cho khách đó.” Anh hỏi thằng bé: “Duy Thần, cháu có muốn đến nhà chú không?”



Thẩm Duy Thần liếc sang mẹ. Từ nhỏ đến lớn, nó không có thói quen làm phiền người khác, mà thực ra thì cũng chẳng có mấy ai sẵn sàng làm gì đó cho nó. Nhưng mà, nó thật sự rất muốn gần gũi với người này … Nghĩ vậy, nó do dự gật đầu.



“Duy Thần!” Đào Phi bất đắc dĩ hô.



“…Mẹ, con muốn đến nhà chú Đường.” Nó xoắn xoắn ngón tay, nhỏ giọng nói.



“Chuyện này…” Cô thực sự không muốn: “Có bất tiện không?”



“Không có gì là bất tiện cả.” Đường Kiều ngoặt tay lái: “Em vừa tốt nghiệp là chuyển ra ở riêng, giờ trong nhà chỉ có mình em thôi.”



Vì nhà cách công ty khá xa nên anh quyết định thuê một căn phòng gần đó, nhưng chỉ cần có dịp là anh lại chạy về nhà chính ngay. Chẳng qua hình như Đường Hoài Chương vẫn còn bận lắm, có mấy lần anh về mà chẳng thấy bóng dáng ông đâu.







Khi về đến nhà Đường Kiều thì trời đã tối. Trong phòng vẫn sáng đèn, điều hòa thì vẫn bật.



Đào Phi cau mày: “…”



“À, lúc ra ngoài em quên không tắt.” Anh không quan tâm lắm.



“Lãng phí tiền điện quá, em…”



“Hai người chắc mệt lắm rồi, trước tiên đi tắm một cái đi. Phòng tắm ở bên kia.”



Cô hơi ngại ngùng: “… Cảm ơn em.”



“Đêm nay mọi người nghỉ ở phòng cho khách nhé?”



“Ừm.”



Cô dọn dẹp đồ trong phòng cho khách, còn anh thì ngồi xem TV. Một lúc sau, cô cầm quần áo đến nhà tắm, theo sau là một Thẩm Duy Thần chỉ mặc độc cái quần lót nhỏ.



Anh không nhịn được bật cười: “Thằng nhóc này, đã lớn vậy rồi mà còn muốn tắm cùng mẹ à?”



Mặt nó hơi đỏ lên, cố gắng giải thích: “Cháu, cháu không có. Mẹ cháu, mẹ cháu tắm cho cháu trước, sau đó mẹ mới tắm sau.”



Anh biết – dù cuộc sống rất vất vả, nhưng cô vẫn gắng hết sức chiều chuộng con trai. Thẩm Duy Thần từ nhỏ lớn lên đã chỉ có mẹ, bên cạnh không có một người đàn ông trưởng thành nào, anh không nhịn được nghĩ – thằng nhóc này sẽ không lớn lên thành một mama – boy chứ?



Nương pháo ba (娘炮吧): Theo dân gian thì là “trai bám váy mẹ” đó: 3 Chi tiết xem ở đây.



Anh đứng dậy, nói với nó: “Chú dẫn cháu đến phòng tắm, để cháu tự tắm một mình nhé.”



Seven:



1. Cho những ai không hiểu lắm: Thời gian đã chuyển đến 4 năm sau, Đường Kiều tốt nghiệp rồi nha: 3



2. Tiểu công chính thức lên sàn