Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 70





Đầu dây bên kia quả nhiên hô hấp Tô Chính Thanh bị kìm hãm, bất quá vẫn rất nhanh dùng câu hỏi che dấu, "Sao em ấy lại ở chỗ của anh?"
"Hôm qua, thư kí của tôi phát hiện cậu ấy bị ngất trong mữa, lại không biết địa chỉ nhà cậu ấy, cho nên đưa đến chỗ tôi."
Tô Chính Thanh không tin Lâm Tích Lạc nói, "Vậy anh cũng có thể gọi điện cho tôi, bảo tôi tới đón em ấy, vì sao còn để em ấy ở lại chỗ anh?"
Lâm Tích Lạc trấn định, "Em ấy sốt, không đi được."
Tô Chính Lượng giật lại điện thoại, nghe Tô Chính Thanh ở đầu dây bên kia không ngừng hỏi, cậu chỉ có thể giải thích qua loa, "Chị, Lâm Tích Lạc nói đúng, lát nữa em sẽ về."
Cúp điện thoại, Tô Chính Lượng cũng mặc xong quần áo, nhìn thấy Lâm Tích Lạc khoanh tay đứng cạnh cửa, mắt đưa tình mà nhìn mình, lập tức mất tự nhiên quay đầu, "Tôi xin lỗi anh về chuyện tối qua, còn có, cám ơn anh đã chiếu cố, tôi phải đi."
Lâm Tích Lạc nhợt nhạt vuốt cằm, một từ cũng không nói.
Đợi Tô Chính Lượng đi đến gần Lâm Tích Lạc, đối phương mới trầm giọng nói, "Lượng, em trốn không được đâu, anh tuyệt đối sẽ không buông tay."
Tô Chính Lượng lưng cứng đờ, bước chân cũng có chút không xong, nhưng rất nhanh đứng thẳng người, rời đi.
Gió thu hiu quạnh, thổi qua những tán cây vên đường, ngẫu nhiên cuốn đi vài thảm lá vàng khô, đem chúng thổi tới giữa không trung, như hài tử nghịch ngợm, đùa bỡn bắt lấy làm món đồ chơi.
Đi dọc bên đường Tô Chính Lượng, đối mặt vơi từng cơn gió lạnh thổi qua, tâm thần không yên nhìn về phía trước.

Đêm qua cậu cứ nghĩ là gặp được Lâm Tích Lạc ở trong mơ, mới đem toàn bộ nội tâm cùng tình cảm 6 năm qua nói ra hết, còn chủ động làm chuyện đó với hắn.

Tuy nói là do thần chí không rõ mới làm ra chuyện đó, nhưng mà cái hành động vô ý này biểu tượng cho cái gì, cậu chính là người rõ ràng nhất.
Đúng vậy, tình yêu của cậu đối với Lâm Tích Lạc là loại điên cuồng, chẳng những không bởi vì Lâm Tích Lạc rời đi mà biến mất, ngược lại trong thời gian 6 năm mà chậm rãi lắng đọng lại, hơn nữa bất tri bất giác mà thấm vào tận xương tủy.
Trải qua một đêm, tình cảm của cậu đối với Lâm Tích Lạc dĩ nhiên sáng tỏ, cho dù không muốn thừa nhận cũng được, trốn tránh cũng tốt, có lẽ cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.
Vừa rồi Lâm Tích Lạc nói với cậu câu đó, chẳng phải hắn đã quyết định rõ ràng rồi sao?
Mặt trời cuối thu, giữa tầng mây mỏng lập lòe phát sáng, ánh mặt trời nhợt nhạt giăng khắp lối chốn nhân gian, phản chiếu vào đồng tử Tô Chính Lượng, hiện lên ý tứ không rõ.
Lá khô rơi xuống, phát ra tiếng "bộp rõ ràng trên giày da..
Tốc độ chậm lại, cậu nâng cằm, mắt nhìn đám lá khô bị gió thổi quay tít vài vòng, tiện đà lảo đảo bay xuống, rơi trên mặt đất, cúi xuống, vươn mu bàn tay tái nhợt ra.
Đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào chiếc lá khô mang theo vài tia ẩm ướt, lập tức, đem nó thu vào lòng bàn tay.
Tô Chính Lượng nhẹ buông xuống mí mắt, một mình suy nghĩ.
Người cậu tin cậy nhất, người cậu coi là người thân, Du Thiếu Kỳ, thế nhưng lại có tình cảm với cậu, hơn nữa, còn biết chuyện giữa cậu và Lâm Tích Lạc.
"Có phải chỉ cần hắn biến mất, em sẽ thích anh?"
Tối hôm qua, lời cuối cùng Du Thiếu Kỳ nói với cậu vẫn rõ ràng bên tai, khiến Tô Chính Lượng mỗi lần nghĩ lại đều thấy lạnh sống lưng.

Nếu như những lời này là suy nghĩ thật sự của y, vậy có khả năng y sẽ làm chuyện khủng khiếp gì không? Lâm Tích Lạc sẽ chịu tổn thương sao?
Lực đạo trong lòng bàn tay chậm rãi tăng lên, Tô Chính Lượng gắt gao nắm lấy lá cây, các đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
Nín thở cảm thụ lá cây trong tay nát vụn, khuôn mặt không đổi dắc dưới ánh mặt trời mang vẻ đẹp có chút thê lương cùng mỹ miều.
Tô Chính Lượng chậm rãi đứng dậy, hơi hơi giương mắt, trong lòng dâng lên bi ai cùng đau xót.
Nếu ngày này thật sự đến, đối mặt với hai người đó, cậu sẽ chọn con đường nào?
* * * * * * * * * *

Tô Chính Lượng về đến nhà, mới vừa bước vào cửa, đã bị Tô Chính Thanh ở trong phòng khách gọi lại, "Trở về rồi? Thân thể thế nào? Còn sốt không?"
"Chị, em uống thuốc hạ sốt rồi, giờ đỡ hơn nhiều rồi."
Tô Chính Thanh đi lên trước, sờ sờ trán Tô Chính Lượng, "Hình như vẫn có chút nóng, nhanh đi nghỉ ngơi đi."
Tô Chính Lượng khẽ lắc đầu, mỉm cười, "Chị, đừng lo quá.

Hôm qua, khiến mẹ và chị phải lo lắng, em xin lỗi."
"Chị không sao, mẹ thì chỉ vì cả đêm em không về, lo quá, về sau bệnh đau đầu cũng phát tác."
Vừa nghĩ tới tối hôm qua cậu và Lâm Tích Lạc cùng một chỗ, hại bệnh đau đầu của mẹ phát tác, Tô Chính Lượng cũng không dám nhìn thẳng vào Tô Chính Thanh, cậu quay đầu, làm bộ như nhìn về phía phòng mẹ hỏi, "Mẹ đỡ hơn nhiều chưa?"
Tô Chính Thanh cũng không cảm thấy em trai mình khác thường, "Đã ổn rồi, giwof vẫn còn ngủ."
Tô Chính Lượng nghe nói mẹ không có việc gì, trong lòng tràn đầy áy náy thoáng cái nhẹ nhàng thở ra, "Không có việc gì là tốt rồi."
Tô Chính Thanh hơi trách cứ nói, "May mà không có việc gì, nếu như bởi vì em mà mẹ gặp chuyện không may, chị sẽ không tha thứ cho em đâu."
"Chị, thực xin lỗi."
"Bỏ đi, em cũng đừng tự trách, dù sao cũng bưởi vì em phát sốt nên mới như vậy.

Bất quá Tiểu Lượng, chị cảm thấy có chút kỳ quái, tối hôm qua không phải em hẹn Du tien sinh sao, như thế nào lại còn một mình chạy đi dầm mưa? Còn có, xe của em để ở đâu vậy?"

Tô Chính Lượng trong lòng căng thẳng, bật người nói dối, "Vừa lúc có chút việc bận, đi ra ngoài một chút, ai ngờ vừa rời khỏi trời đã mưa, cho nên mới gặp thư kí của Lâm Tích Lạc, chuyện sau đó em cũng không rõ."
"Bất quá cũng thật trùng hợp, em thế mà lại gặp thư kí của Lâm Tích Lạc, chị còn tưởng em ở nhà bạn mới nha."
Tô Chính Lượng cười khổ nói, "Chị, bạn bè của em chị đều biết, lại nói, chị cũng không phải không rõ, em đâu phải là loại người tùy tiện."
Tô Chính Thanh gật gật đầu, "Chị biết rõ con người em, nhưng mà sau khi em chia tay với Tiểu Tuệ, mẹ lại bắt đầu nhắc đi nhắc lại chuyện của em, chị thấy mẹ thường xuyên than thở, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Tiểu Lượng, em thành thật nói cho chị biết, em có tính toán gì không?"
Tô Chính Thanh nói một hồi, lại vòng đến chủ đề cũ, trên mặt Tô Chính Lượng khôi phục vẻ hờ hững, "Em hiện tại không muốn tìm bạn gái."
Tô Chính Thanh nhìn thấy thái độ Tô Chính Lượng như vậy vừa tức vừa vội, "Tiểu Lượng, em rốt cuộc là thích thế nào? Với điều kiện của em, không biết có bao nhiêu cô gái tranh nhau làm bạn gái em, em sao phải cứ cứng nhắc như vậy..."
"Chị, chuyện của em không khiến chị quan tâm, " Tô Chính Lượng vô tình ngăn cản Tô Chính Thanh nói tiếp, cậu đi về phòng, nào biết trong lúc chuẩn bị sập cửa lại nghe thấy cô nói một câu khiến trái tim cậu khẽ nảy lên.
"Tiểu Lượng, chị hỏi em, em có phải hay không không thích con gái?".