Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 59: Nguy Cơ Trùng Trùng 1






Tô Chính Lượng bởi vì đầu đau như búa bổ mà tỉnh lại, cảm giác khó chịu sau khi say rượu lập tức xuất hiện, khiến cậu cả người mệt mỏi, không muốn nhúc nhích.

Cố hết sức mặc quần áo, chậm rãi đi ra khỏi phòng.
Mới vừa đi ra ngoài, đã nghe thấy tiếng mẹ cùng chị trong phòng bếp nói chuyện.
"Mẹ, Tiểu Tuệ nói với con hai người bọn họ không hợp, nên đã tách ra."
Tô mama thở dài, "Đứa con gái tốt như vậy, vì sao Tiểu Lượng lại không thích chứ?"
Tô Chính Thanh nghi hoặc nói, "Con cảm thấy rất kỳ quái, từ lúc học đại học đến bấy giờ, cũng chưa thấy em ấy nói chuyện yêu đương bao giờ."
Thanh âm già nua của Tô mama mang theo lo lắng, "27 tuổi cũng đã không còn nhỏ, nhưng nó tại sao một chút cũng không sốt ruột? Nhiều lúc mẹ thật không hiểu trong đầu nó nghĩ cái gì."
"Chúng ta cứ ở đây lo lắng suông cũng phải là cách, có lẽ Tiểu Lượng có ý của chính mình, tóm lại đợi con có thười gian rảnh sẽ cùng nó nói chuyện."
"Aiz, giờ cũng chỉ có thể như vậy."
Tô Chính Lượng dựa vào khung cửa, mặc không lên tiếng nghe hai mẹ con đàm luận về mình, khuôn mặt tuấn dật tái nhợt không có một tia biểu tình.
Thanh âm hai người nói chuyện dần dần thấp đi, sau đó chỉ còn tiếng bát đũa va chạm vào nhau.

Vừa an tĩnh được một lúc, Tô mama lại mở máy hát*, "Mẹ nói này Thanh Thanh, ngày hôm qua Tiểu Du như thế nào lại vô thanh vô tức mà rời đi? Hơn nữa sắc mặt hình như cũng không được tốt lắm."
( * Bà tám đó, kiểu như khi bố mẹ chúng ta đi họp phụ huynh về sẽ cho chúng ta một bài ca năm tháng.


Bố mẹ lúc đó chính là cái máy hát đó J)
Tô Chính Thanh oan uổng nói, "Con cũng có biết đâu, lúc hắn đưa Tiểu Lượng trở về vẫn rất tốt mà."
"Không biết Tiểu Lượng có đề cập chuyện của con với cậu ấy không, chẳng lẽ bởi vì nói chuyện của con khiến cậu ấy cảm thấy không được tự nhiên?"
Tô Chính Thanh dở khóc dở cười, "Mẹ, mẹ đừng có nghi thần nghi quỷ, chút nữa hỏi Tiểu Lượng không phải được rồi sao.

Ai nha, không có trứng, con đi lấy đây, thuận tiện đi xem nó dậy chưa."
Tô mama ngăn lại, "Tiểu Lượng tối hôm qua uống nhiều, phỏng chừng lúc này còn chưa dậy đâu, con đừng đi quấy rầy em nó."
"Vâng."
Tô Chính Lượng nghe xong hai người nói chuyện, về trong phòng.

Ngồi trên giường, cậu xoa xoa huyệt thái dương, hồi tưởng chuyện tối hôm qua.
Đêm qua, hình như trong lễ đính hôn của Lâm Tích Lạc cậu uống rất nhiều rượu, hơn nữa uống rượu xong còn đi về phía đám người đó, ngã vào trên người người khác.

Sau đó, trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.
Trong lúc mơ hồ, hình như có ai đó bên tai cậu nói xin lỗi linh tinh gì đó, thanh âm có vài phần quen tai, hơn nữa khí tức quen thuộc cũng cách cậu rất gần.
Người kia là ai? Vì sao phải nói xin lỗi với mình?
Từ cuộc trò chuyện của mẹ và chị, Tô Chính Lượng có thể đoán được là Du Thiếu Kỳ đưa mình về, như vậy, người kia là Thiếu Kỳ sao? Nếu như thật sự là anh ấy, vì sao lại phải xin lỗi?
Không đúng, chủ nhân của thanh âm kia không phải là Thiếu Kỳ, trên người người nọ có mùi thuốc lá, mà Thiếu Kỳ không hút thuốc lá.
Như vậy thì là ai?
Nghi hoặc nồng đậm xẹt qua đáy mắt Tô Chính Lượng, khiến cậu gắt gao nhíu mày.
Mùi khói thuốc, hình như lần trước cậu rơi xuống nước, người cứu cậu cũng có mùi khói thuốc.

Thanh âm trầm thấp bất đắc dĩ, cũng khiến cậu đắm chìm hồi lâu.
Khuôn mặt cao ngạo anh khí phút chốc hiện lên, khiến tim Tô Chính Lượng thắt lại.
Không, không có khả năng, tuyệt đối không thể hắn! Nam nhân kia tuyệt sẽ không dùng thái độ hèn nhát ấy nói chuyện với cậu, còn có hắn sẽ không bao giờ giải thích với cậu!
Tô Chính Lượng không thể tin được mà trợn hai mắt, lắc đầu, ý đồ đem Lâm Tích Lạc vứt ra sau đầu.
Nhưng mà, nếu không phải là hắn, vậy thì là ai?
Nếu thật sự hắn, vậy hắn vì lí do gì mà phải nhân lúc cậu say rượu nói những lời này? Vạn nhất khi đó cậu cũng không ngủ, vậy chẳng lẽ hắn không sợ nói ra như vậy sẽ có hậu quả gì?
Lâm Tích Lạc, người nam nhân này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?.


truyện teen hay
Sương mù che kín đôi mắt Tô Chính Lượng, giống như biển đêm nhấp nhô.
Thật lâu sau sau, Tô Chính Lượng đẩy cửa phòng, đi ra ngoài.
Ăn xong điểm tâm, cậu nhớ tới xe mình còn khách sạn, liền gọi một chiếc xe tới khách sạn Lệ Tinh.
Tô Chính Lượng trong gara khách sạn tìm kiếm một vòng, vẫn không thấy chiếc Citroën màu trắng của mình đâu, trong lòng có chút bối rối.
Cậu tìm người phụ trách, hỏi hắn có biết xe cậu đâu khônh.

Người kia nói với Tô Chính Lượng, tối hôm qua sau khi lễ đính hôn kết thúc, chiếc xe kia đã bị người Lâm thị kéo đi rồi.

Nói xong, còn thay cậu gọi đến gara của Lâm thị hỏi, sau đó nói cho cậu biết xe cậu đang ở gara tổng bộ của Lâm thị
Tô Chính Lượng nghe xong trong lòng nghi hoặc, vì cái gì người Lâm thị lại kéo xe mình đi? Nghĩ lại, có lẽ là chính mình lo lắng thái quá, đối kéo xe đi cũng chỉ là vì lí do an toàn thôi?
Tô Chính Lượng cảm ơn đối phương, rời khỏi khách sạn, gọi taxi hướng Lâm thị tập đoàn đi đến.
Người phụ trách khách sạn chờ Tô Chính Lượng rời đi, lạnh lùng nhếch khóe miệng, lập tức lấy điện thoại ra, "Là tôi, cá nhỏ mắc câu, dựa theo kế hoạch tiến hành đi."
Tô Chính Lượng đi vào gara tổng bộ Lâm thị tập đoàn, tìm một vòng lớn, vẫn không thấy bóng dáng xe của mình.
Lúc này, cậu cảm thấy có chút là lạ.

Trầm ngâm một lát, cậu gọi điện cho Lâm Tích Lạc.
"Lâm Tích Lạc, tôi là Tô Chính Lượng, xe của tôi ở đâu?"
Lâm Tích Lạc bị Tô Chính Lượng gọi tới liền thấy mạc danh kỳ diệu, "Xe của em không phải để trong gara khách sạn Lệ Tinh sao?"
Tô Chính Lượng kinh ngạc nâng mi, "Nhưng người phụ trách ở đó nói, xe của tôi hôm qua bị người của các anh kéo đi rồi, tôi đang đứng ở gara ở tổng bộ."
Người đầu dây bên kia nghe xong, lập tức cảnh giác thấp giọng hỏi, "Em hiện tại ở chỗ nào?"

"Ở ngay trong gara tổng bộ Lâm thị."
Đối phương không cần (phải) nghĩ ngợi ra lệnh, "Em đứng yên đó, đừng có đi đâu.

Tôi lập tức qua."
Tô Chính Lượng cúp điện thoại, nhưng cậu không có nghe theo Lâm Tích Lạc, mà tiếp tục đi sâu vào trong gara.
Giờ phút này, nguy hiểm đã từ phía sau lén lút buông xuống, nhưng cậu lại hồn nhiên không phát hiện ra.
* * * * * * * * * *
Bên trong gara Lâm thị trống không, rõ ràng có tiếng bước chân từ xa tới gần,khác với sự bình tĩnh thường ngày, hôm nay tiếng bước chân có phần gấp gáp.
Đêm qua, Tô Chính Lượng xuất hiện trong tiệc đính hôn, đã khiến cho Lâm Tích Lạc cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì hắn tuyệt đối không gửi thiếp mời cho cậu, Cố Hân Di lại càng không có khả năng, như vậy người mời em ấy là ai cơ chứ?
Nhưng, hắn còn chưa có đáp án, vừa rồi Tô Chính Lượng lại nói xe của cậu bị người Lâm thị kéo đi.

Xe rõ ràng tối hôm qua còn trong gara khách sạn Lệ Tinh, hôm nay như thế nào lại vô cớ xuất hiện trong Lâm thị?
Nhớ lại chuyện 6 năm trước, cùng với mấy chuyện của hôm qua và hôm nay, nhìn như là là chuyện vô tình, nhưng lại chính là nhắm thẳng vào Tô Chính Lượng cùng chính mình, điều này khiến cho Lâm Tích Lạc không khỏi cảnh giác.

Tại nơi hắn không nhìn thấy, có lẽ đã có người thiết lập một cái bẫy, chỉ chờ hắn cùng Tô Chính Lượng theo kế hoạch của đối phương, từng bước đi vào trong cái bẫy kia.
Lượng, chờ anh....