Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Tra Công, Cách Ta Xa Một Chút

Chương 40





☆ Chương 40: Bị hôn
----------------Editor: Mèo-------------
Mặt Tô Chính Lượng lạnh như băng, đẩy đối phương ra, "Giữa chúng ta không còn gì để nói cả, tránh ra, đừng cản đường."
"Chu tiểu thư, thật xin lỗi, giữa tôi và cậu ấy còn có chút chuyện cần phải nói rõ, phiền cô tự về được không?" Lâm Tích Lạc ghé mắt nhìn về phía Chu Tuệ, khẩu khí đông cứng nói xong khiến người khác không thể kháng cự.

Chu Tuệ bị không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người làm cho có chút xấu hổ, cô hoảng hốt vội trả lời, "Được, hai người cứ từ từ nói chuyện với nhau, Tô tiên sinh, vậy em đi trước."
Tô Chính Lượng dưới tình thế cấp bách nắm chặt tay Chu Tuệ, "Đừng đi, " tiện đà thị uy nhướng mày nhìn về phía Lâm Tích Lạc, "Lâm Tích Lạc, giữa tôi và anh không có gì để nói, nếu anh có lời muốn nói, thì nói ngay tại đây đi."
Không khí lạnh như băng đột nhiên bao quanh ba người.

Cổ tay Chu Tuệ bị đầu ngón tay Tô Chính Lượng kéo lại, rõ ràng có chút cao hứng, lại đứng giữa bầu không khí quỷ dị này, cô lại có chút bất an.

Lâm Tích Lạc híp mắt uy hiếp, "Có một số lời tôi chỉ sợ em sẽ không muốn để người ngoài nghe, tôi thì không sao, nhưng em thì..."
Tô Chính Lượng không chịu yếu thế lớn tiếng hỏi, "Lâm Tích Lạc, anh đang uy hiếp tôi?"
"Đúng vậy."
Chu Tuệ thật sự bị loại cảm giác không thoải mái này cho khó chịu, cô tháo tay Tô Chính Lượng ra, nhỏ giọng nói, "Tô tiên sinh, vẫn là để em tự trở về đi, em sợ ở đây sẽ quấy rầy hai người nói chuyện."
Tô Chính Lượng thu tay lại, "Được rồi, vậy đi đường cẩn thận, hôm nay thật sự có lỗi vì không thể đưa em về, để hôm khác vậy."

"Vâng, " Chu Tuệ vui vẻ đáp ứng, lập tức rời khỏi.

Lâm Tích Lạc chờ khi không còn nghe thấy tiếng bước chân của Chu Tuệ, giữ chặt tay Tô Chính Lượng, hướng phía bên kia cầu thang kéo đi.

"Anh dẫn tôi đi đâu?"
Lâm Tích Lạc lời ít ý nhiều phun ra ba chữ, "Theo thì biết."
* * * * * * * * * *
Tô Chính Lượng không tình nguyện bị Lâm Tích Lạc lôi kéo đến hoa viên của bệnh viện, hai người một đường không nói gì.

Thật lâu sau, Lâm Tích Lạc rốt cục lên tiếng, "Giữa em và cô ta có quan hệ gì?"
Tô Chính Lượng không hiểu, "Anh nói cái gì?"
Lâm Tích Lạc xoay người, đem Tô Chính Lượng áp vào cái cây đằng sau, thanh âm rõ ràng mang theo tức giận, "Em cùng Chu Tuệ kia là kết giao khi nào?"
Tô Chính Lượng bị hành động này của Lâm Tích Lạc làm cho hoảng sợ, "Lâm Tích Lạc, anh không có quyền chất vấn, giữa anh và tôi không có quan hệ gì thì vì sao tôi phải nói cho anh biết?"
Ánh mắt Lâm Tích Lạc u am, "Em quả thật cùng tôi không có liên quan, nhưng rõ ràng em biết, giữa em và cô ấy tuyệt đối không thể có thể kết quả, vì cái gì còn muốn tiếp cận cô ấy?"
Tô Chính Lượng tức đến khó thở quát, "Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi cùng Chu Tuệ không phải như anh tưởng tượng!"
Lâm Tích Lạc gây sự, "Vậy em tại sao muốn đưa cô ta về? Lại còn giữ liên lạc với cô ta?"
Tô Chính Lượng không rõ Lâm Tích Lạc vì sao lại để ý quan hệ giữa cậu và Chu Tuệ như vậy, bất quá vì tránh cho lần thứ hai cùng hắn phát sinh tranh chấp, vẫn thành thành thật thật trả lời hắn, "Bởi vì mẹ rất thích cô ấy, còn muốn nói chuyện riêng vơi cô ấy, tôi chỉ muốn biết hai người đó nói chuyện gì, cho nên mới muốn đưa cô ấy về.

Lại nói, trời nóng như vậy, người ta cố ý lại đây thăm mẹ của tôi, tôi lại là đàn ông, nói như thế nào cũng phải hiểu phép tắc mà chờ cô ấy về chứ."
Lâm Tích Lạc cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Chính Lượng, "Em là xuất phát từu phép tắc, nhưng cô ta chắc chắn không nghĩ như vậy, chẳng lẽ em không thấy cô ta rất thích em hay sao?"
Tô Chính Lượng không biết nên làm thế nào để tránh ánh mắt của hắn "Tôi biết."
"Vậy em định làm thế nào? Người ngoài như tôi đây còn nhìn ra cô ta với em là nghiêm túc, chẳng lẽ em cũng muốn phát triển thêm với cô ta?"
Tô Chính Lượng nghiêng đầu, hoàn toàn không muốn nhìn hắn.

Lâm Tích Lạc mãnh liệt nắm cằm Tô Chính Lượng, bắt cậu nhìn mình, "Tô Chính Lượng, em đang trốn tránh cái gì? Trả lời tôi!"
Bị Lâm Tích Lạc gắt gao bức bách, oán hận chôn sâu trong lòng Tô Chính Lượng nháy mắt bộc phát, cậu tức giận đẩy Lâm Tích Lạc ra, dùng sức quát, "Lâm Tích Lạc, 6 năm trước anh không rên một tiếng liền ném tôi đi, sau khi trở về hướng tôi khoa tay múa chân, còn ba lần bốn lượt phá hỏng chuyện của tôi.

Nếu chúng ta đã sớm cắt đứt quan hệ, anh vì cái gì còn nhúng tay vào việc của tôi? Anh rốt cục muốn làm gì?"
Thanh âm trầm thấp của Lâm Tích Lạc chợt đề cao vài độ, "Tôi không muốn thế nào cả, nhưng tôi không muốn nhìn em kết giao với người khác, bất luận kẻ nào cũng không được!"

Tô Chính Lượng căm tức trừng Lâm Tích Lạc, khuôn mặt trắng nõn bởi vì kích động mà đỏ bừng, "Lâm Tích Lạc, tên hỗn đản nhà anh! Anh là loại chó má gì vậy?"
Đối với hành động mất kiểm soát của minhd, Lâm Tích Lạc cũng cảm thấy phi thường ngoài ý muốn, nhưng hắn rất nhanh điều chỉnh tâm tình, "Đúng vậy, tôi là hỗn đản, nhưng tôi không cho phép em cùng người khác cùng một chỗ."
"Anh..." Tô Chính Lượng căm tức nhìn Lâm Tích Lạc, thật lâu không nói gì.

Nửa ngày, cậu lạnh lùng cười nhạo, "Lâm Tích Lạc, anh đem tôi trở thành cái gì? Tôi nói cho anh biết, chỉ bằng anh bây giờ, đừng hòng hạn chế tự do của tôi?"
"Được, " tiếng nói trầm thấp từ tính, không hề có độ ấm, Lâm Tích Lạc cường thế xoay mặt Tô Chính Lượng,Tô Chính Lượng nhìn vào ánh mắt của hẳn, cảm thấy không rét mà run.

Liếc nhìn người trước mắt, Lâm Tích Lạc tỉ mỉ đánh giá Tô Chính Lượng.

Khuôn mặt mềm mại kia, bởi vì kích động mà có chút vặn vẹo.

Dưới ánh mặt trời, được phủ một màu cam mỹ lệ.

Ánh mắt xinh đẹp hơi rũ xuống, lông mi thỉnh thoảng run rẩy, dưới đôi mắt là quầng thâm mỏng.

Xem ra, Lâm Tích Lạc lúc này chính là sinh khí.

Khí tức quen thuộc cách mình càng ngày càng gần, Tô Chính Lượng cơ hồ có thể từ hơi thở đối phương ngửi được mùi thuốc lá chỉ thuộc về nam nhân, cảm nhận được Lâm Tích Lạc trên người phát ra ẩn ẩn tức giận, Tô Chính Lượng sợ hãi nhắm hai mắt lại.

.



Sau đó, xảy ra chuyện khiến cậu kích động không thôi.

Một thứ gì đó ấm áp bao phủ lên môi cậu, chỉ là chuồn chuồn lướt nước nhẹ nhàng đụng vào, nháy mắt khiến cho trong đầu Tô Chính Lượng phát ra tiếng "Oanh".

Đột nhiên mở hai mắt, Tô Chính Lượng ngơ ngác nhìn khuôn mặt anh tuấn phóng đại của Lâm Tích Lạc, bốn mắt nhìn nhau, đầu cậu hoàn toàn trống rỗng.

Đột nhiên, Tô Chính Lượng phục hồi lại tinh thần, hung hăng cho hắn một quyền vào mặt, "Tên hỗn đản này! Anh không xứng với chị tôi?"
Không đợi Lâm Tích Lạc kịp phản ứng, Tô Chính Lượng bối rối đào tẩu.

Lâm Tích Lạc đứng ở trong hoa viên, nhìn chăm chú vào thân ảnh Tô Chính Lượng đi xa, trong đôi mắt đen thâm trầm, dòng nước mỏng manh khó thấy chảy xuống.

Rốt cục chính mình là làm sao vậy? Rõ ràng ở trong lòng đã nhắc nhở chính mình, không cần đi để ý tới em ấy, nhưng vì cái gì mỗi lần thấy em ấy, chính mình vẫn để ý như vậy?
Khi thì ưu thương, khi thì phẫn nộ, khi thì bình thản, khi thì kích động em ấy, vì cái gì vẫn luôn hiện hữu trong tâm trí, chiếm lấy cảm xúc của bản thân?
Cái loại cảm giác tức giận khó hiểu này, cùng với ham muốn chiếm hữu kia rốt cục là từu đâu mà có? Chẳng lẽ từ trước tới nay, người mình yêu nhất vẫn là em ấy? Vậy thì cảm giác với Tô Chính Thanh lại là xuất phát từ cái gì?.