☆ Chương 139: Cưỡng bức (3)
————–Editor: Mèo————–
Nghe được thanh âm ngoài cửa, Tô Chính Lượng sợ hãi, cậu cuống quít lấy khuỷu tay đẩy người đàn ông đỡ lấy mình ra, đứt quãng th ở dốc nói, “Ngoài cửa… Có người…”
Tô Chính Lượng vốn tưởng Lâm Tích Lạc sẽ buông tha cho mình, ai ngờ Lâm Tích Lạc chỉ nhíu chặt lông mày, điều chỉnh hô hấp. Sau đó, thanh âm trầm thấp xuyên thấu qua lồ ng ngực rộng lớn u u truyền ra, “Hiện tại tôi đang bận, khoảng một giờ nữa cậu quay lại…”
Người ngoài cửa nói tiếp, “Nhưng mà, tổng giám đốc, văn kiện này rất quan trọng, tôi sợ…”
Thanh âm Lâm Tích Lạc càng lúc càng cao, “Bây giờ tôi rất bận cậu nghe không hiểu à? ”
“Vâng ạ, xin lỗi tổng giám đốc, một tiếng nữa tôi sẽ trở lại.”
Tiếng bước chân bên ngoài rất nhanh vang lên, sau đó biến mất ở sâu trong hành lang.
Lâm Tích Lạc ác ý đâm sâu hơn vào Tô Chính Lượng, tàn nhẫn ôn nhu nói, “Bé con, hiện tại không ai có thể quấy rầy chúng ta, tiếp tục nào…”
Tô Chính Lượng dùng sức đẩy người đàn ông phía sau ra, “Buông tôi ra… Anh là cái đồ… Ư, ưm! ”
Thân thể gầy gò bỗng nhiên bị vặn lại, sau đó, đối phương nâng chân cậu lên, đem nó mở ra lớn nhất có thể.
Thành ruột yếu ớt bị vật cực lớn kia ác ý quấy rầy một vòng, trong lúc đau đớn kịch liệt, Tô Chính Lượng cảm thấy mình sẽ chết mất thôi, trong mắt vô tội tràn đầy nước mắt thống khổ cùng tuyệt vọng, phần yếu ớt phía trước cũng mềm nhũn xuống.
“Đừng… Dừng lại… Sẽ hỏng mất… Ưm…”
Lâm Tích Lạc căn bản không để ý tới lời Tô Chính Lượng, đôi môi khô ráo phủ lên đôi môi sưng lên của đối phương, nuốt toàn bộ những tiếng kêu nhỏ vụn còn lại.
Đầu lưỡi thô ráp cọ qua nội mạc mẫn cảm trong khoang miệng, sau đó là từng chiếc răng, cuối cùng lại hung hăng cuốn lấy cái lưỡi nhỏ trơn trượt vờn xung quanh.
Đột nhiên, tay đang ôm hắn trượt xuống, Lâm Tích Lạc Tùng mở miệng, một lần nữa ổn định chân của Tô Chính Lượng, có chút cố hết sức nói, “Ôm lấy tôi, nếu không em sẽ bị ngã mất…”
Tuy rằng cậu không muốn ôm hắn, nhưng trước mắt một chút khí lực cũng không dùng được, lưng tựa vào cửa sổ thủy tinh phía sau, hai tay vô lực buông xuống hai bên thân thể, chỉ có thể dựa vào lực cánh tay hơn người của Lâm Tích Lạc nâng đỡ.
Thế nhưng, hiện tại cậu không có biện pháp nào thoát khỏi hắn, chiếu theo tình thế trước mắt, nếu như không ôm Lâm Tích Lạc, cậu thật sự rất có khả năng sẽ rơi xuống. Chuyện đã đến nước này, cũng chỉ có thể làm theo lời hắn.
Cắn chặt răng, Tô Chính Lượng cố sức nâng cánh tay lên ôm cổ Lâm Tích Lạc, không nhúc nhích. Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Bé con, em thật ngoan…”
Tiếng thở hổn hển nặng nề mang theo tiếng thở dày đặc vang vọng bên tai, Tô Chính Lượng hơi ngửa đầu ra sau, khuôn mặt ửng đỏ vặn vẹo cùng một chỗ, hai mắt nhắm lại. Cậu biết, mình hiện tại cùng Lâm Tích Lạc mặt đối mặt, không muốn nhìn người đàn ông kia, càng không muốn nghe được thanh âm trong miệng đối phương.
Tiếng nước hỗn loạn nương theo luật động dưới thân không ngừng vang vọng trong phòng, kh0ái cảm tê dại bốc lên trong cơ thể, phảng phất như có hàng vạn con kiến đang gặm c ắn chỗ đó của cậu, ngứa ngáy khó nhịn, phía trước bị trói cũng dần dần có dấu hiệu ngẩng đầu.
Tuy rằng trong lòng Tô Chính Lượng cực kỳ không muốn bị Lâm Tích Lạc đối đãi như vậy, nhưng cậu lại càng thống hận thân thể của mình đắm chìm trong loại va chạm kịch liệt của da thịt này.
Thân thể bởi vì kịch liệt trở nên sôi trào, trong lòng lại tĩnh mịch một mảnh. Có lẽ, khoảnh khắc cậu chọn yêu Lâm Tích Lạc, sớm đã định trước là bên thua cuộc.
“Cưng à, mở mắt ra nhìn anh…”
Nghe được thanh âm mê hoặc của người đàn ông, Tô Chính Lượng theo bản năng mở hai mắt ra, trong đôi mắt đen thâm trầm, phản chiếu bộ dáng xấu hổ ý loạn tình m3 của cậu.
Xấu hổ nghiêng đầu đi, lại bị một bàn tay của đối phương dùng sức xoay xuống, thanh âm gợi cảm của Lâm Tích Lạc ra lệnh, “Nhìn xem, nhìn xem phía dưới em rốt cuộc có bao nhiêu đói khát. ”
Khó có thể cự tuyệt mệnh lệnh của hắn, Tô Chính Lượng làm theo. Nơi hai người giao nhau, giữa rừng rậm rậm rạp kia, chỗ xấu hổ của cậu đang không ngừng nuốt chửng hung khí to lớn của nam nhân. Mỗi một lần rút ra,rồi lại tiến sâu vào, đều mang theo một mảng thủy quang, dịch ruột trong suốt trộn lẫn từng tia đỏ tươi không ngừng chảy ra ngoài, dâm mỹ đến cực điểm.
Tô Chính Lượng hoảng sợ mở to hai mắt, lại bởi vì xấu hổ phẫn nộ mà khiến cho thân thể của cậu càng thêm mẫn cảm. Cùng lúc đó, kh0ái cảm trong cơ thể không cách nào ức chế lại càng cao hơn một trận như sóng biển, tiếng r3n rỉ cũng không cách nào khống chế từ trong miệng tràn ra, loại thanh âm dâm loạn này, khiến cậu lập tức dùng hai tay che lỗ tai mình.
Vừa bịt lỗ tai, thân thể lại không có điểm chống đỡ, cho nên cậu không ngừng lặp lại động tác che lỗ tai rồi ôm cổ, thần kinh cơ hồ sắp rối loạn.
“Bé con, đừng sợ, em cứ rên đi…”
Thanh âm của hắn, phảng phất như tình nhân đang trấn an, khiến cho Tô Chính Lượng trong nháy mắt sinh ra ảo giác. Thế nhưng, lời nói sau đó của đối phương lại làm cho cậu biết người đàn ông trước mắt này chính là hiện thân của ác ma, “Tôi muốn cho nhân viên của tôi đều biết, tôi hiện tại đang làm em. ”
Tô Chính Lượng tuyệt vọng đ è xuống tiếng r3n rỉ trong miệng, mở miệng hỏi, “Vì sao phải tra tấn tôi như vậy… Tại sao… A…”
Thứ nóng rực lần lượt đâm vào sâu trong cơ thể, cảm giác muốn bắn càng ngày càng mãnh liệt, nhưng phía trước lại bị cà vạt gắt gao trói lại, lối ra duy nhất cũng bị đối phương chặn lại không cách nào phát ti3t, khiến Tô Chính Lượng thất thanh hô nhẹ.
“Bé con, tôi đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không cho em ra trước…” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Chất lỏng mặn mà từ khuôn mặt anh tuấn của Lâm Tích Lạc lăn xuống, chảy xuống gò má Tô Chính Lượng, cùng nước mắt của cậu giao hòa cùng một chỗ, không cách nào phân biệt được.
Thân thể nóng bỏng va chạm, hai thứ mãnh liệt tập kích khiến cho Tô Chính Lượng muốn ngất xỉu, cậu không khỏi cong người, thế nhưng, đổi lại là đối phương càng xâm nhập vào sâu hơn.
Hắn thúc vào càng ngày càng mãnh liệt, có vẻ như cũng đã sắp đến cao trào.
Lúc này, Lâm Tích Lạc cởi bỏ trói buộc đối với Tô Chính Lượng. Đúng lúc, theo tiếng gầm trầm thấp của hắn cùng với tiếng kêu thất thanh của cậu, hai người đồng thời đạt tới đỉnh cao.
Chất lỏng màu trắng đều phun ra, kh0ái cảm phá vỡ da đầu khiến thân thể Tô Chính Lượng theo s1nh lý co rút, ngón tay không ngừng phát run, khiến cho âu phục thẳng tắp của Lâm Tích Lạc nhăn nheo không chịu nổi.
Trong văn phòng phiêu tán mùi hương nam tính nồng đậm, hai thân thể đàn ông thành thục, dưới thân tr@n trụi ôm chặt lấy nhau, tiếng th ở dốc hỗn loạn không ngừng phập phồng, hồi lâu sau, dần dần có xu hướng bình tĩnh lại.
Trải qua một trận giày vò như vậy, Tô Chính Lượng sớm đã mệt không chịu nổi, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay cũng chậm rãi buông ra, trong phút chốc sắp rơi xuống, đôi bàn tay ấm áp kia vững vàng đỡ lấy cậu.
Trước khi lâm vào mê man, Tô Chính Lượng ở trong mông lung, nhìn thấy Lâm Tích Lạc cúi đầu, cực kỳ ôn nhu li3m hai mắt ướt đẫm của mình, không nói một lời.
Suy yếu khẽ mở miệng, thanh âm ôn nhuận thanh nhã sớm đã thất thần, “Nếu anh đã muốn tra tấn em… Tại sao còn dịu dàng như vậy… Tại sao…”