Sau khi anh và Vy Vy rời đi cô vẫn còn ngồi ăn sáng, lúc nãy họ nói chuyện gì với nhau cô đều có thể nghe hết.
"Dì dọn giúp con."
"Mộc Nhi, cháo vẫn còn nhiều lắm. Sao con ăn ít vậy." bà nhìn vào tô cháo vẫn còn đầy của cô.
"Con no rồi, không muốn ăn thêm nữa." cô đáp lại câu nói của bà rồi từ từ dùng gậy gõ gõ bước từng bước đi về phòng.
Cảm nhận được bà đang chạy theo sau lưng mình, cô quay đầu lại nói: "con muốn tự đi, dì không cần đỡ con đâu."
"Nhưng mà..." Mộc Nhi vội ngắt lời nói của bà "dì yên tâm đi, con sẽ làm được mà. Với lại...con...không muốn cứ làm phiền dì."
Mộc Nhi lại gõ cây gậy đi từ từ lên lầu, đến cầu thang cô tìm chỗ tay vịn để bám vào. Do không thấy được những bậc thang nên trước khi đi cô đặt một chân lên trước rồi từ từ bước lên.
Đang bước như vậy, đột nhiên Mộc Nhi bị hụt chân. Quản gia thấy thế hoảng hốt chạy tới đỡ cô nhưng cô liền gạt tay bà ra.
"Con không sao."
Sau một lúc vất vả cô cũng lên tới tầng của mình ở, không còn trở ngại gì nhiều cộng thêm việc cô nhớ rõ hướng phòng mình nằm bên phải gần với cầu thang lên tầng hai. Cứ thế cô lấy cây gõ về hướng đó để đi về phòng.
Vào trong phòng, cô khoá chặt cửa. Xoay lưng dựa vào cửa và từ từ trượt xuống, cô ngồi bệt xuống sàn nhà vô cùng lạnh lẽo
Cô đang khóc? đúng vậy, Mộc Nhi cảm thấy mối quan hệ của cô và Gia Tuấn không thể nào gắn kết lại nữa, anh đã hết thương cô rồi.
Trong lúc cô gần như tuyệt vọng với mọi thứ, cô lại nhớ đến câu nói của ba mẹ mình: 'cuộc sống này là của con, vì vậy con hãy sống cho mình đừng vì một người đàn ông không ra gì mà buồn rầu như vậy...con gái à hãy luôn tươi cười con nhé.' đó là những lời nói ba mẹ cô nói trước khi mất.
Cô cũng còn nhớ rõ như in trong đầu cái đêm hôm đó, ba mẹ cô nằm bất động trên vũng máu đỏ đang hoà vào với nước mưa. Một cảnh tượng khiến ai nhìn thấy cũng không quên.
"Ba, mẹ...hai người có nghe con nói không, mau tỉnh lại đi...ba mẹ...ai đó giúp tôi gọi cấp cứu đi...gọi cấp cứu đi"
Khi họ được đưa vào bệnh viện, cảnh sát cũng có đến nói chuyện với cô. Theo lời của những người gần đó kể lại lúc ba mẹ cô qua đường có một chiếc xe như cố tình đâm vào họ.
"Anh đã tìm ra hung thủ gây ra vụ tai nạn chưa?"
"Tên đó đã trốn thoát nhưng cô yên tâm chúng tôi vẫn đang điều tra."
Sau lời nói đó thì cái chết của ba mẹ cô cũng không còn được cảnh sát điều tra nữa mà thay vào đó họ nói: "cái chết của ba mẹ cô chỉ là tai nạn bình thường thôi."
Mộc Nhi cảm thấy vô cùng thất vọng, ba mẹ cô chết một cách oan ức như vậy mà họ lại làm ngơ cho qua. Dù cô đã nhiều lần yêu cầu điều tra lại nhưng họ cũng không quan tâm, nhất định là chuyện này có kẻ nào đó đã đứng phía sau.
...
Vừa đúng 24 giờ, cánh cửa biệt thự lúc này cũng được mở ra. Trên tay cầm chiếc áo vest anh sải chân bước lên tầng.
Âm thanh của tiếng đàn ngày càng rõ hơn, vừa nghe thấy nó anh đã biết là mỗi khi buồn cô lại tìm đến cây đàn đó. Nó là món quà đầu tiên và cũng là cuối cùng anh tặng cho cô.
Bình thường tiếng đàn của cô rất hay nhưng bây giờ nó lại bị lạc nhịp, không thể phân biệt được nốt nào.
Gia Tuấn mở cửa phòng bước vào, anh nheo mày nói: "cô vẫn còn giữ?"
"Là anh sao." những ngón tay của cô liền dừng lại.
"ừm." Gia Tuấn lạnh lùng đáp lại.
Anh đi tới chiếc ghế ngay bàn trang điểm ngồi xuống: "tôi không hiểu sao khi đó mình lại tặng nó cho cô nhưng nói về trước đây thì tiếng đàn rất hay. Còn bây giờ thì..."
"Tôi đang cố gắng tập lại, mặc dù đã không còn thấy như trước đây nhưng tôi muốn dùng âm nhạc để quên những chuyện buồn mà anh gây ra." cô lại tiếp lời "tôi nghĩ, bây giờ anh phải đang ở cùng cô tình nhân của anh chứ...sao lại về sớm vậy."
Bất chợt cô nghe âm thanh 'rầm' cánh cửa được khoá chặt lại, Mộc Nhi cảm nhận được tiếng bước chân của anh ngày một tiến gần đến giường của cô.