Anh đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó quan trọng, Gia Tuấn vội nói.
"C...còn đứa bé, con của chúng ta nó..."
Ánh mắt của anh chứa đầy hy vọng từ cô, anh vẫn mong là đứa bé vẫn còn. Nếu như nó đã mất thì cũng không sao, anh sẽ cùng cô bắt đầu lại mọi thứ.
Còn nếu nó còn sống, chí ít thì đứa trẻ sẽ là sợi dây liên kết hai người lại với nhau.
Trước câu hỏi của anh, cô gật đầu đáp: "con vẫn còn sống, nó rất giống anh."
Gia Tuấn liền nở một nụ cười, anh liền nói: "tốt quá."
Thuộc hạ lúc này cũng đã đi ra ngoài để hai người họ có không gian riêng nói chuyện với nhau, Gia Tuấn lại lấy hết can đảm nói ra những gì hiện giờ mình đang nghĩ.
"Mộc Nhi, anh thật sự xin lỗi về những đau khổ đã gây ra cho em. Anh...anh muốn chúng ta hãy bắt đầu lại có được không?"
"Anh biết em vẫn còn giận anh nhưng xin em hãy cho anh cơ hội cũng như cho con chúng ta có một gia đình." anh cầm lấy tay cô, liên tục cầu xin.
Anh cũng thắc mắc liệu nghe những lời nói đó, cô sẽ cảm động mà tha lỗi cho anh không? Mộc Nhi có đồng ý quay lại với anh không?
"Gia Tuấn, chuyện chúng ta sẽ quay...em nghĩ là không thể."
"Tại sao?"
"Em vẫn sẽ cho anh gặp con, bởi em không có quyền gì cấm anh và thằng bé gặp nhau. Về chuyện ngày trước em cũng bỏ qua cho anh...
Nhưng chuyện quay lại là không thể, từ lúc đặt bút kí vào tờ giấy ly hôn đã định sẵn chúng ta sẽ không thể quay lại như trước. Tình cảm trong em cũng đã chết từ lâu rồi." cô nói.
Đôi mắt của Gia Tuấn dần trở nên thất vọng, khuôn mặt cũng đã thay đổi từ vui thành buồn.
Nhưng anh vẫn cố chấp nói với Mộc Nhi: "nếu tình cảm trong em không còn, anh sẽ làm nó sống lại. Mộc Nhi, anh nhất định sẽ khiến em về bên anh."
"Vô ích thôi, dù anh có làm gì cũng điều vô ích. Điều cần nói em đã nói rõ với anh rồi. Em vẫn sẽ giữ quyết định này của mình...Anh nghỉ ngơi đi." Mộc Nhi lấy túi xách rồi bước ra ngoài.
Trước khi đi cô cũng không quên đặt túi đồ ăn đã chuẩn bị cho anh.
Cô vừa ra khỏi phòng, thuộc hạ liền hỏi: "cô và cậu chủ..."
"Về thôi." Mộc Nhi cắt ngang câu nói của anh.
Thuộc hạ không hiểu rốt cuộc cả hai người đã nói gì mà Mộc Nhi lại có vẻ không vui như vậy.
Trong lúc anh đang đi cùng cô xuống chỗ lấy xe, liền nhận được tin nhắn từ Gia Tuấn.
'Đưa cô ấy về cẩn thận.'
...
Mấy hôm sau cô cũng không đến gặp anh, muốn đưa gì cho anh cũng nhờ thuộc hạ mang đến.
Có lẽ cô không đến gặp anh cũng vì để anh ngừng hy vọng, phần còn lại cô cũng không muốn nghe mấy lời nói đó để tránh phải suy nghĩ nhiều.
Hôm nay cô lại nấu rất nhiều đồ ăn ngon cho Thiên Vỹ, tiện thể cũng cho Gia Tuấn một phần.
Đưa Kris đi học xong, cô nhờ thuộc hạ đưa mình đến bệnh viện nơi Thiên Vỹ đang nằm.
"Đem cái này đến cho anh ấy, bảo anh ấy muốn nói gì thì nhắn với cậu. Chuyện gặp Kris tôi cũng sẽ sắp xếp." vừa dứt lời, cô nhanh chóng xuống xe.
Mộc Nhi lên đến nơi nhìn thấy anh vẫn đang miệt mài tập vật lí trị liệu, cô đứng từ xa quan sát.
Thiên Vỹ vẫn không hay là có người đang nhìn trộm mình, hôm nay anh cũng đã tự đi được một đoạn ngắn mà không cần trợ giúp.
"Lý Thiên Vỹ." nghe giọng nói quen thuộc anh vội quay lại phía sau.
Vừa thấy cô liền nở nụ cười tươi rói: "em đến rồi à."
Cô cùng với người chăm sóc cho anh đỡ anh về lại phòng bệnh.
"Hôm nay anh giỏi lắm đấy, đã tự đi được một đoạn mà không cần ai giúp." anh vui vẻ khoe với Mộc Nhi, từ lúc nằm viện đến giờ tính tình anh cũng thay đổi hẳn.
Bây giờ không khác gì một đứa trẻ thích được khen, được yêu thương. Cô thật sự không biết liệu bác sĩ có khám thiếu bệnh của anh không nữa.
"Vì hôm nay anh làm rất tốt nên em đã nấu những món anh thích rồi này." cô bày đồ ăn ra cho anh.
Mộc Nhi thổi nguội, cô còn tận tay đút cho anh từng muỗng cho đến khi thức ăn đã hết sạch.
...
Phía bên này Gia Tuấn rất mong chờ hôm nay cô sẽ đến, nhưng khi cánh cửa mở ra anh rất thất vọng.
Lại là cậu mang đồ ăn đến cho anh: "cô chủ gửi cho anh, cô ấy nói anh có gì muốn nói với cô ấy thì nhắn cho tôi...tôi sẽ chuyển lời lại."
"Cô chủ cũng đang sắp xếp cho Kris và anh gặp nhau." thuộc hạ nói.
Gia Tuấn vừa nghe, tay vừa mở hộp thức ăn ra. Nhìn sơ rất ngon nhưng những món này Gia Tuấn rất ít khi ăn.
'Cô ấy nấu cho người nào khác sao?' anh tự hỏi lòng mình và mong sự thật không phải vậy.
"Đại ca, nếu hiện tại anh còn thương Mộc Nhi thì cách tốt nhất là anh hãy để cô ấy tìm hạnh phúc mới. Níu kéo chỉ khiến cả hai thêm mệt hơn thôi, cô ấy cũng đã chịu khổ vì anh nhiều rồi." thuộc hạ lên tiếng.
"Chỉ là cô ấy chưa sẵn sàng thôi, tôi sẽ đợi. Nhất định cô ấy sẽ trở về bên tôi, Mộc Nhi chỉ là đang cần thời gian." anh đáp lại.
Cậu nghe thấy thế cũng chẳng biết phải nói gì nữa, đại ca của cậu rất cố chấp. Dù cậu có nói đến khan cả cổ thì anh ấy vẫn không chịu nghe.