Trả Cho Em Sự Tự Do

Chương 6: Trút Giận Lên Mộc Nhi




Ngày thứ 3, Mộc Nhi nói với quản gia làm giấy xuất viện cho cô vì cô muốn về nhà cho thoải mái. Như vậy cũng đỡ cho quản gia chạy tới chạy lui.

Nhận được giấy và hoàn tất các thủ tục quản gia đi lấy thuốc mà bác sĩ đã kê đơn cho cô, sau khi lấy thuốc xong bác sĩ dặn dò bà vài câu.

"Những loại thuốc này nhớ cho cô ấy uống đúng giờ mới có thể mau khoẻ được"

"Nếu trong quá trình điều trị tại nhà, cô ấy có biểu hiện gì bất thường hãy đưa cô ấy trở lại đây."

Bác sĩ nói xong nhanh chóng rời đi, quản gia cầm túi thuốc và giấy xuất viện đi về phòng đợi Hoa và Linh tới.

15 phút sau, hai cô gái đi phía sau xách đồ còn quản gia dìu cô ra xe đã đợi sẵn. Khi chiếc xe vừa lăn bánh rời đi, phía bên đường một chiếc xe màu đen liền hạ cửa kính xuống nhìn theo.

"Vy Vy, cô nói xem khi cô ta về thì Gia Tuấn sẽ phản ứng thế nào?"

"Anh cứ yên tâm, chuyện hôm qua khi tôi nói với anh ta là do cô gái đó làm, anh ta đã rất tức giận...có lẽ tối nay thôi sẽ có một màn kịch hay."

Nghe Vy Vy nói vậy người đàn ông này liền nở nụ cười, nếu họ có thể làm cho Gia Tuấn mất lòng tin dần dần với Mộc Nhi và đuổi cô ấy đi.

Lúc đó Vy Vy sẽ dễ dàng trở thành chủ nhân của căn nhà đó, trở thành phu nhân của một người mà trong thành phố này ai cũng đều muốn tiếp cận.

Còn người đàn ông này, suốt những năm tháng qua trên thị trường kinh doanh, anh ta không thắng được cái tên Gia Tuấn đó dù anh đã cố gắng nhưng vẫn thua hắn cho nên trong tư tưởng của anh luôn nghĩ cách để đánh bại và may mắn là gặp được Vy Vy. Trợ thủ đắc lực của anh.

Dù hai người đều có mục đích riêng của mình nhưng cái chung là họ đều nhắm đến người tên "Huỳnh...Gia...Tuấn."

Về đến nhà, quản gia đưa cô lên phòng nghỉ ngơi và dặn người làm nấu cháo cho cô ăn tẩm bổ.

"Cô chủ nghỉ ngơi, khi nào cháo nấu xong tôi sẽ đem lên cho cô." quản gia nói sau đó ra ngoài nhẹ nhàng đóng cửa lại.

...

"Cậu chủ, Mộc Nhi cô ấy đã về rồi." tên thuộc hạ nói.

"Ừm."

Thấy anh trả lời hời hợt như vậy tên thuộc hạ lại nói thêm: "anh hãy thăm Mộc Nhi đi, cô ấy cần nhất là anh."

Gia Tuấn đang làm việc bỗng nhiên dừng lại, anh quay sang nhìn cậu ta với anh mắt hình viên đạn.

"Kể từ giờ trước mặt tôi đừng nhắc đến người phụ nữ đó, nếu cậu thích những thứ tôi đã vứt đi...tôi sẽ tặng cho cậu."

Gia Tuấn nói xong, anh đứng dậy rời khỏi phòng đi đến chỗ ở của Vy Vy. Sau chuyện ống thở của mẹ anh bị rút thì Mộc Nhi đối anh không còn là gì nữa.

...

Vy Vy thấy anh vội vàng chạy đến ôm, cô ta nói: "Tuấn cuối cùng anh cũng đến rồi, em nhớ anh lắm"

Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo ngủ màu đỏ hai dây và để lộ đôi gò bồng, lúc ôm anh cô như cố tình cạ vào người Gia Tuấn. Vào đến nhà cô liên tục quấn lấy anh.

"Hôm nay anh không vui." Gia Tuấn nói.

Cô ta lại cố tình ngồi lên đùi anh, hai tay vòng ra sau cổ của anh. Nhìn thấy khuôn mặt khó chịu của Gia Tuấn, Vy Vy nói: "anh sao vậy, chắc là đang cảm thấy khó chịu à...hay để em...em sẽ giúp anh." cô ta đưa tay lên cởi cúc áo của anh nhưng liền bị nắm tay lại.

"Vy Vy, anh không có hứng thú."

Liên tục bị Gia Tuấn từ chối khiến cô ta tức giận: "sao lúc nào anh cũng vậy, chẳng lẽ anh lại không muốn sao...hay là anh chê em không bằng Mộc Nhi."

"Hiện tại anh chỉ muốn tập chung vào công việc, em thừa biết anh chưa bao giờ chạm đến Mộc Nhi...Cho anh thêm thời gian" Gia Tuấn nói.

...

Buổi tối, có lẽ mọi người trong nhà đều đã ngủ nên khi đi vào nhà Gia Tuấn bước đi nhẹ nhàng để không đánh thức mọi người.

Lúc đi lên phòng ngủ ở tầng 2 anh vô tình đi qua phòng của cô, do cô kêu quản gia không đóng cửa chặt mà chỉ khép hờ nên ánh mắt của anh lúc này dừng lại ngay phòng của cô.

Anh đẩy cửa bước vào, đi đến bên giường của cô nhìn chằm chằm vào Mộc Nhi. Trên người cô những vết lúc trước anh đánh vẫn chưa lành cộng thêm đầu cô lại đang bị băng bó, chưa bao giờ anh thấy có cô gái nào thương tích đầy người như cô.

Nhìn cô như vậy anh cũng thấy trong lòng có chút chua sót nhưng anh nhớ đến mẹ mình bị cô hại sắp chết, đều đó khiến anh tức giận đưa tay nắm tóc cô.

"Mộc Nhi, cô thức dậy mau." Gia Tuấn gằng giọng.

Cơn đau chuyền đến khiến cô giật mình vừa quơ tay vừa nói: "Gia Tuấn Anh đang làm gì vậy...mau buông ra..."

Gia Tuấn lại tiếp tục giật mạnh và hỏi Mộc Nhi "có đau không?"

"Có." Mộc Nhi nói.

"Hahaha...cô cũng cảm thấy đau sao, nhưng chắc cô chưa đau bằng tôi khi mới hôm qua ở bệnh viện nhìn thấy mẹ mình chút nữa đã bị cô hại chết."

'Mẹ' nghe anh nói cô tự hỏi thầm trong lòng 'mẹ bị gì sao? hôm qua cô đi thăm bà rõ ràng vẫn nghe tiếng máy thở kia mà'

"Mẹ có chuyện gì sao?" cô hỏi.

"Cô còn hỏi tôi, chẳng phải cô thuê người rút ổng thở của mẹ tôi sao?"

"Rút ống thở, anh bị sao vậy...tôi làm sao có thể hại mẹ như vậy...tôi...tôi còn không nhìn thấy gì sao lại có thể...thuê người hại mẹ được.

Gia Tuấn anh mau buông tóc tôi ra...đau...đau."

Khi nhìn thấy Mộc Nhi có biểu hiện đưa tay ôm đầu mình, khuôn mặt nhăn nhó thì Gia Tuấn liền bỏ tay ra vào nắm bả vai cô.

"Cô đừng giả trước mặt tôi."

Thấy Mộc Nhi ngất xỉu anh hoảng hốt lây người cô: "cô bị sao vậy...Mộc Nhi...Mộc Nhi."