Trả Cho Em Sự Tự Do

Chương 52: Được! Cứ Nói Hết Cho Cô Ấy Biết Chuyện Này...




Cậu bé rất buồn vì câu nói của Gia Tuấn lúc sáng, Kris đã khóc rất nhiều từ lúc về đến nhà.

May mắn là có Lý Thiên Vỹ, chỉ cần gọi điện là anh sẽ đến để an ủi Kris. Cũng có đôi lúc Miên Miên cứ nghĩ anh mới đúng là ba ruột của cậu bé.

Sau khi Kris đã ngủ, anh mới dám ra khỏi phòng. 'Cạch' nghe thấy tiếng mở cửa, cả hai cô gái đang ngồi ngay ghế sofa đều ngước nhìn chàng trai.

Anh đóng cánh cửa phòng lại và đến ghế ngồi đối diện hai người họ.

"Kris...đã ngủ rồi sao?" Tử Nhiên lên tiếng làm phá tan bầu không khí căng thẳng.

"Ừm, thằng bé đã ngủ rồi." rất khó để có thể diễn tả cảm xúc của Thiên Vỹ ngay lúc này. Suy nghĩ điều gì đó một lúc, anh lại tiếp lời: "chuyện của Kris, hai đứa có thể...đừng nói lại với Mộc Nhi được không?"

Tử Nhiên nghe thấy câu nói này, cô buông hẳn tách trà trong tay đặt mạnh xuống bàn. Sao có thể không nói cho chị cô biết được chứ?

Chị gái của cô phải biết việc này để sau này chị cô sẽ không bị lung lay hay có suy nghĩ sẽ quay lại với hắn ta, hắn hoàn toàn không xứng đáng có được tình cảm của chị gái cô.

"Sao lại phải giấu? cứ nói cho chị ấy biết con người của hắn ta."

"Được! cứ nói hết cho cô ấy biết chuyện này nếu em muốn thấy chị em lại buồn phiền, đau lòng." anh gần như quát thẳng mặt của Tử Nhiên.

Lí do anh không cho họ nói cũng vì sợ Mộc Nhi lại buồn về việc này, thời gian ở bên Singapore khi còn ở bệnh viện. Lúc bác sĩ khám cho cô bảo rằng cái thai yếu và cần ở lại bệnh viện để theo dõi một thời gian.

Khi có anh ở bên, cô luôn tỏ ra mạnh mẽ, luôn nói với anh là 'em ổn, anh không phải lo!' những lúc anh rời đi cô như mất đi vỏ bọc của mình.

Ngồi trên giường bệnh khóc đến nỗi kiệt sức, vì thế anh rất sợ nếu nói ra cô sẽ lại rơi vào tình trạng đó lần nữa thậm chí kéo dài có thể sẽ mắc bệnh trầm cảm sau sinh.

Anh nhìn chiếc đồng hồ trên tay, 20h05 có lẽ Mộc Nhi cũng sắp về nhưng tiếc là anh còn việc ở công ty còn phải làm nốt nên không thể gặp cô.

Thiên Vỹ cầm chiếc áo vest trên tay, mệt nhọc đi ra ngoài lấy xe. Sau khi thắt dây an toàn, anh phóng xe đi thật nhanh đến công ty.

...

Hôm nay là sinh nhật một đồng nghiệp trong công ty thế nên họ rủ cô cùng mọi người đi ăn thịt nướng, còn tăng 2 là đi karaoke.

Xung quanh cô là đủ loại âm thanh. Mọi người trong căn phòng ai nấy điều vui vẻ nói chuyện với nhau, chỉ riêng cô ngồi ở một góc nhìn họ.

Thư kí thậy vậy, anh tiến lại chỗ cô: "cô không hát cùng mọi người?"

"Hôm nay giọng tôi không tốt, anh cứ hát cùng mọi người đi." Mộc Nhi nở nụ cười đáp lại, thật ra từ nãy giờ cô đang nghĩ đến chuyện của Gia Tuấn với cậu bé Gia Minh.

Cậu ta cầm ly rượu trên tay, ngồi xuống ghế tâm sự cùng cô. Do nãy giờ uống rượu rất nhiều nên cậu ta đâm ra nói nhảm bên tai cô.

Sau khi không còn biết nói gì. Cậu ta ngay lập tức chuyển sang chủ đề khác để trò chuyện.

"Cô biết gì không Nhi Nhi, bây giờ có dịp nhìn kĩ mặt cô tôi thấy cô rất giống một người."

"Anh thấy tôi giống ai?" cô nhếch mép cười, Mộc Nhi vừa đưa ly nước lên uống một ngụm, ngay lúc này cậu ta cũng cất lời.

"Cô rất giống một người vợ của sếp nhưng cô ấy đã mất cách đây 4 năm rồi, đó cũng xem như sự giải thoát cho cô ấy." nghe đến đây cô bị sặc nước, ngụm nước vừa uống trào ra khỏi miệng của cô.

Cô quay sang nhìn hắn ta với gương mặt vô cùng lo lắng: 'nói vậy chẳng lẽ hắn ta đã nghi ngờ mình từ lâu rồi sao?' cô nghĩ thầm trong bụng.

"Tôi rất giống tôi sao?" cô tỏ vẻ thắc mắc hỏi lại để xem câu trả lời của hắn ta.

"Ừm...mặc dù lúc trước tôi chỉ gặp được cô ấy ở hôn lễ và ở bệnh viện, tôi không nhớ rõ lắm nhưng cô có chút nét giống cô gái đó. Một cô gái hồng nhan bạc phận.

Ngày cô ấy mất cũng là lúc sếp biết được sự thật về kẻ hại phu nhân trong hôn lễ của bọn họ, anh ấy đã rất hối hận, dằn vặt bản thân mình."

Ánh mắt cô đỏ rực lên khi nghe cậu ta nói. Tại sao lúc trước Gia Tuấn một mực không tin lời cô? đợi đến khi nghe có người bảo cô mất thì dặn vặt bản thân...lúc đó có hối hận, dằn vặt còn có ích gì nữa?

"À còn một chuyện nữa, đứa bé...đứa bé đó." cậu ta liên tục nói về đứa bé nào đó khiến cô rất tò mò.

"Đứa bé nào?"

"Là Gia Minh...đứa bé đó, nó là...là con của." cậu ta đã say không còn mở mắt nổi nữa, vừa nói đến đây liền ngã gục xuống bàn.

Cô đưa tay lay cậu ta dậy nhưng bất thành, lúc nãy cậu ta nói vậy cũng có nghĩa là đứa bé đó không phải con của Gia Tuấn.

Chỉ còn một chút nữa thôi cô sẽ biết được thân phận ba của đứa bé đó, đơn giản như vậy tại sao ông trời lại không giúp cô?

...

Cô trở về nhà, lúc này mọi người cũng đã ngủ. Bước vào nhà cô liền đi thẳng đến phòng ngủ của mình.

Mộc Nhi nhắn tin cho Linh về chuyện hôm nay, vừa mở màn hình lên liền nhận được một tin nhắn. Là Tử Nhiên nhắn cho cô lúc 20h35.

Đọc tin nhắn đó cô hốt hoảng thốt lên: "Mình còn chưa sắp xếp phòng cho họ mà, sao lại nhanh đến vậy?"

Ngày mai ba mẹ của Tử Nhiên sẽ trở về nước thăm cô và Tử Nhiên, tiện thể đi thăm mộ ba mẹ của cô. Họ cũng có việc quan trọng cần nói riêng với cô.