Như lời đã hứa, tầm 19 giờ 30 phút anh lái xe thật nhanh đến nhà cô để thăm Kris. Đến nơi khi bước xuống xe, trên tay anh cầm theo rất nhiều túi đồ ăn.
Đây toàn là những món cậu bé thích, anh vẫn nhớ rất rõ Kris thích nhất là bánh trứng, mì ý sốt bò bằm và còn cả kem dâu.
Vừa thấy bóng dáng của anh, Kris vội chạy thật nhanh ra ngoài ôm lấy anh: "ba, gặp được ba rồi...con nhớ ba lắm."
"Ba cũng rất nhớ con...con xem ba có mua gì cho con nè." anh đưa những túi đồ ăn ra trước mặt cho cậu bé coi.
Vừa thấy những món mình yêu thích cậu bé vỗ tay cười vui vẻ, Mộc Nhi từ trong phòng đi ra thấy những túi đồ ăn trên tay anh, cô vội trách Thiên Vỹ: "anh tới chơi với Kris là được rồi, lại còn mua đồ ăn tốn kém lắm...thằng bé chỉ mới 4 tuổi ăn nhiều như vậy cũng không tốt."
"Lúc trước mẹ từng nói với Kris phải ăn nhiều để mau lớn mà, Nhi Nhi...mẹ lại quên nữa rồi." cậu bé giả vờ làm mặt buồn và trách cô lại mau quên như vậy.
"Đúng rồi, Kris phải ăn nhiều mới có thể mau lớn để còn đi đá bóng với ba nữa...chúng ta lại bàn ăn đi."
"Để em." cô lấy đồ ăn để ra đĩa cho Kris một ít, phần còn lại thì cho Thiên Vỹ. Đặt đồ ăn xuống bàn cho cả hai cô vội quay lưng đi vào phòng làm nốt công việc còn lại.
"Mộc Nhi, em không ăn sao?" anh thắc mắc hỏi.
"Em còn bận công việc, anh và Kris cứ ăn đi."
...
Ngày hôm sau cô nộp bản thảo đã vẽ xong cho Gia Tuấn xem, nhận bản thảo này nhìn một lượt qua anh cảm thấy rất ưng với nó.
"Thật sự rất tuyệt, công việc tiếp theo giao cho cô lựa chọn loại vải may để cho ra mắt sản phẩm này càng nhanh càng tốt." anh nói.
Vừa hay bây giờ cũng gần đến trưa, bụng của anh cũng đói cồn cào: "Nhi Nhi, bây giờ cũng đến trưa rồi...đi ăn chút gì không?"
"Cũng được." cả hai rời khỏi công ty.
Đến một nhà hàng, Gia Tuấn nhường cho cô tự gọi những món mình thích.
...
Hôm nay cũng vì bà phải đi mua thuốc cho Gia Tuấn nên cô ta thừa cơ hội này đến chỗ của Âu Dương, vừa đến nơi cô vào trong với vẻ mặt hầm hực như vừa gặp chuyện không vui.
"Lại sao nữa đây, ai làm em buồn nữa à?" vừa nói hắn vừa đưa tay kéo cô ta vào lòng mình.
"Còn ai ngoài đứa con trai yêu quý của bà ta...em không kiểm soát hắn được nên em sợ nếu hắn có tình nhân bên ngoài sẽ đuổi em ra khỏi nhà...lúc đó, chúng ta mất trắng tất cả đó."
Cô ta lại tiếp lời: "anh phải thâu tóm cái gia tài của hắn đi, có như vậy thì mẹ con em mới có thể sống cùng anh được."
"Em yên tâm, anh sẽ không để em và con chịu thiệt thòi...vả lại cũng nhờ có sự xuất hiện của Gia Minh mà em lấy được một số tiền của hắn đầu tư vào công ty. Bây giờ công ty của chúng ta đã vượt lên vị trí đầu tiên của thành phố này."
...
Sau 3 ngày, mẫu thiết kế cũng được cho ra mắt và nhận được rất nhiều sự yêu thích từ mọi người.
Những cửa hàng quần áo cũng đặt hàng rất nhiều vì thế anh phải điều động nhân viên đẩy nhanh tiến độ may sản phẩm.
Ngồi ở ghế sofa trong phòng làm việc nhìn góc nghiêng của Gia Tuấn, cô nói: "giống...giống nhau như đúc."
"Cô nói gì?" anh vội quay sang với gương mặt khó hiểu nhìn cô, 'giống' cái gì chứ.
"À, ý tôi là nhìn anh giống một người bạn của tôi thôi." cô đáp, bây giờ để ý kĩ cô mới thấy Kris thật sự giống với Gia Tuấn.
Nói đúng hơn thì nó như một bản sao nhí của anh, sóng mũi cao, gương mặt khôi ngô tuấn tú...nếu thằng bé và anh đứng cạnh nhau ai cũng sẽ chắc chắn họ là cha con.
"Cô ở đây đợi tôi...tôi có việc phải đi, khi về sẽ giao việc làm cho cô."
Gia Tuấn rời khỏi công ty, anh vừa tới chỗ đậu xe thì thấy một cậu bé tầm cỡ Gia Minh đang đứng gần đó.
Vừa thấy anh, cậu bé đó chạy lại ôm lấy chân anh: "ba...ba."
"Này cậu bé, chú không phải là ba của cháu." anh đưa tay đẩy thằng bé ra nhưng càng đẩy nó lại ôm anh càng chặt.
"Tuấn Tuấn, nếu ba còn nói vậy... con sẽ méc Nhi Nhi không chơi với ba nữa."
"Mau bỏ chú ra, chú đã nói chú không phải ba của cháu." anh lặp lại lời nói lần nữa.
Mất kiên nhẫn, Gia Tuấn đẩy mạnh cậu bé ra. Rất may Miên Miên từ xa phát hiện kịp thời chạy lại đỡ lấy Kris.
"Anh làm gì mà mạnh tay với một đứa trẻ như vậy?"
"Cô là mẹ của thằng bé này sao, mau đưa nó về đi...đừng để nó ở đây cản trở công việc của người khác."
Nói xong anh lạnh lùng rời đi, nhìn theo chiếc xe của Gia Tuấn. Miên Miên chỉ biết thở dài một hơi.
Bất chợt cô nghe thấy tiếng khóc thúc thít, là Kris đang khóc. Trước giờ rất ít khi thằng bé như vậy, có lẽ vì hành động lúc nãy của Gia Tuấn làm cậu bé cảm thấy buồn.
"Có phải ba rất ghét con không? ba không còn thương con nữa."
"Không có, ba rất thương Kris, chỉ là...ba có việc bận nên mới như vậy...Kris của dì ngoan không khóc nữa." cô vội lau nước mắt và ôm cậu bé vào lòng dỗ dành.
"Kris ngoan, không khóc nữa...à, hay là chúng ta đi ăn kem. Ăn kem xong con sẽ không thấy buồn nữa."