Thời gian thấm thoát trôi qua cũng đã được bốn năm, mọi thứ bây giờ cũng đã thay đổi rất nhiều.
Sân bay náo nhiệt, tấp nập, một cô gái với dáng người cao ráo đang kéo chiếc vali khi vừa đáp chuyến bay trở về từ Singapore.
Khi cô vừa bước ra đã có rất nhiều người nhìn cô, một vài người còn nhận ra cô là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở Singapore.
'Đó có phải là nhà thiết kế Nhi Nhi không?'
'Không ngờ ở ngoài cô ấy đẹp quá.'
'Cậu nhìn kìa, nhà thiết kế Nhi Nhi nổi tiếng ở Singapore đó. Trang phục chị ấy đang mặc cũng trong bộ sưu tập của chị ấy đó.'
'Mình rất thích bộ sưu tập của chị ấy...mà hình như nghe nói chị ấy chỉ mới 23 tuổi thôi đó.'
Xung quanh có rất nhiều tiếng xì xào về cô thậm chí có một vài người còn lại xin chữ ký và chụp hình với cô.
...
Sau khi bị bao vây ở sân bay cuối cùng cô cũng đã về tới nhà của mình, cả người cô mệt mỏi rã rời.
Lúc nào cũng vậy dù cô đã đeo khẩu trang, mắt kính nhưng họ vẫn nhận ra cô.
"Em uống nước đi." anh đưa cho cô một ly nước uống giải khát.
Sau khi uống nước xong, cô ngã lưng xuống ghế sofa để nghĩ ngơi còn anh cũng không muốn làm phiền cô nên vội đi ra ngoài vườn hóng gió.
Anh quay đầu nhìn cô đang nằm ngủ bên trong rồi ngẫm nghĩ một việc gì đó, cô gái trước đây mà anh quen đã thay đổi rất nhiều.
Lúc trước cô là người luôn tạo tiếng cười cho mọi người, bây giờ ngược lại họ phải đích thân tạo tiếng cười cho cô, có lẽ vì mọi chuyện xảy ra đã khiến cô trở nên trầm tính như vậy.
"Mộc Nhi...em thực sự đã thay đổi rồi."
...
Quay lại khoảng thời gian bốn năm trước, sau khi cô tỉnh lại anh đã làm thủ tục chuyển viện cho cô.
Để tránh cảnh sát biết chuyện này anh đã đưa cô qua Singapore, những ngày anh tới thăm cô thì Mộc Nhi luôn trách anh tại sao lại giúp cô như vậy. Thà rằng anh cứ để cô chết thật đi.
Khoảng thời gian đó mỗi lần anh đem đồ ăn tới cho cô, Mộc Nhi lại không chịu ăn gì cả. Anh đành phải lấy tính mạng của đứa bé ra để nói với cô.
"Em không muốn ăn đúng không?" anh tức giận hỏi.
"Ừm."
"Thôi được, em không ăn thì anh chẳng ép nữa. Nếu em muốn nhẫn tâm thấy đứa bé trong bụng phải chết vì sự ích kỷ của mình thì em cứ nhịn đi...anh đã hết sức rồi."
Khi nghe anh nhắc tới đứa bé, đôi mắt cô mở to nhìn anh. Mộc Nhi vội đưa tay giữ anh lại, khoé môi cô nhấp nháy.
"Em không nghe nhầm đúng không? em...e...m đang mang thai đúng không?"
"Tất cả những gì anh nói, là sự thật...em có thai được một tháng rồi."
Mộc Nhi vui mừng, cô đưa tay lên xoa bụng của mình. Nước mắt cũng lăn dài trên má.
Cô không khóc vì buồn mà khóc vì sự vui mừng khi nghe tin mình được làm mẹ, cô cảm nhận được sinh linh bé nhỏ đang ở trong cơ thể cô.
"Mẹ...m...ẹ xin lỗi, vì sự ích kỷ của mẹ xém chút đã hại chết con rồi...con đừng sợ, sau này nếu không có ba thì mẹ cũng sẽ bù đắp tình cảm cho con...mẹ sẽ không để con phải thiếu thốn gì đâu."
Nghe cô nói đứa bé trong bụng sẽ 'không có ba' anh vội cau mày, Thiên Vỹ ngồi xuống ghế mở hộp đồ ăn ra.
Anh vừa thổi nguội thức ăn vừa nói: "ai nói với em đứa trẻ trong bụng sẽ không có ba, vậy chẳng lẽ anh là bức tượng đang ngồi kế bên em à?"
"Thiên Vỹ nhưng mà đứa bé này là..." anh vội đưa tay che miệng cô lại, ánh mắt của anh nhìn thẳng vào mặt cô, anh nói: "dù thực tế anh không phải ba ruột của đứa bé trong bụng em, nhưng anh sẽ yêu thương và chăm sóc hai mẹ con em thật tốt."
Cũng rất may là ở đó có một bệnh nhân vì bị bệnh không sống được lâu, thấy Mộc Nhi đang mang thai mà lại không nhìn thấy gì nên cô ấy đã rất cảm động.
Trước khi mất, người đó đã nói bác sĩ làm một số kiểm tra cho cô ấy để cô hiến giác mạc tặng cho cô.
Nhờ vậy mà Mộc Nhi đã nhìn được thế giới bên ngoài một lần nữa, cô cũng có thể tiếp tục thật hiện ước mơ của mình là trở thành một nhà thiết kế thời trang.