Trà Ấm Bán Hạ

Chương 11: Chương 11




Edit: Chocopieyogurt

Từ lúc tốt nghiệp cũng đã hai năm, Khương Âm một lần nữa lại cảm nhận được cảm giác bị bắc xã giao.



Tống Nam nói rất nhiều, nếu so với Phó Lương Dư thì lắm lời hơn nhiều.



__Chị, nếu chị muốn xem chơi bóng rổ thì lần sau tụi em sẽ gọi chị.



__Bạn cùng phòng em nhà có nuôi một con mèo quýt, nuôi nhìn còn khỏe mạnh hơn cả em, đợi lúc em đến nhà cậu ta thì chụp cho chị.



__Chúng em đều ở đại học J đó, đều là người bản địa, cách nhà cũng không xa.



__Cơm trường chúng em ăn ngon lắm, đợi lần sau chị đến em dẫn chị đi ăn thử, tuyệt đối không thiệt!

!.



!.



Đại học J nằm ở trung tâm Giang thị, đi xe điện cũng tốn gần một tiếng đồng hồ đi đường, thật ra Khương Âm đi vài lần cũng rất thích, nhưng cô lại không nói cho Tống Nam.



Chỉ sợ cuộc trò chuyện này không chấm dứt được.



Sau khi uyển chuyển chối từ lời mời nhiệt tình của Tống Nam, Khương Âm bật cười, thêm Wechat chưa đến nửa tháng, lời nói với Tống Nam đã nhanh chóng vượt qua tổng số lượng xã giao trong một tháng của cô.



Tống Nam quá nhiệt tình, nhưng lại không khiến người khác phiền chán.



Nếu không phải Khương Âm quá trạch, lại sợ xã hội nói không chừng bọn họ đã sớm có thể qua nhà nhau ăn chực.





Nếu đổi thành Phương Tư Nhụy, đoán chừng bọn họ đã sớm xưng em gọi chị.



Nghĩ đến mức độ tranh cãi ầm ĩ của bọn họ khi ở chung, Khương Âm rùng mình một cái, thật sự là mức độ có thể nhấc cả nóc nhà lên.



Khương Âm vội vàng đóng Wechat lại, hy vọng xã giao ngày hôm nay đến đây là dừng.



Cô là kiểu người cần thời gian một mình thật lâu, có thể để cô có một khoảng thời gian dài làm chuyện của mình, cho dù vài chuyện này người ngoài nhìn vào là lãng phí thời gian,

Nhưng trong lòng Khương Âm, cô ngồi một chỗ thất thần cũng có ý nghĩa.





Nghĩ như vậy, Khương Âm lại mở Weibo ra, nhấp vào ảnh đại diện dầu tiên trên danh sách truy cập thường xuyên, lướt xem những bức tranh không biết đã xem bao nhiêu lần.



Nhưng mỗi lần cô nhiều nhất chỉ nhìn dòng trạng thái khi thi đại học xong, phía dưới lại chưa xem qua, cho dù ngón cái chỉ lướt xuống một chút thì một giây thậm chí cũng không dừng lại.



Trước giờ Khương Âm chưa có lướt xuống.



【UYAU: Trời đã sáng.





Phía dưới chính là ảnh chụp mặt trời mọc bên bờ biển, mặt trời mọc, mọi thứ sinh sôi.




Trời đã sáng.



Một ngày nào đó trời sẽ sáng.



Cũng không biết vì sao, lúc ấy khi nhìn thấy những lời này Khương Âm giống như đã tạm biệt bản thân mình của quá khứ.



Từ ngày đó trở đi, cô cố gắng cắt đứt với bản thân trước kia, cô đổi tài khoản Weibo, lên đại học, cho dù tốt nghiệp cũng không hoàn toàn giam mình ở trong nhà.



Trong mắt người ngoài hiệu quả có lẽ không tốt, nhưng Khương Âm đã rất mãn nguyện rồi, cô làm việc mình thích, cô có thể dùng nó nuôi bản thân, như vậy là quá đủ rồi.



Khương Âm chưa bao giờ là người có chí lón, cô cũng chỉ là một người trong vạn người, cô tình nguyện tầm thường, hơn nữa lại hưởng thụ phần bình thường này.



Nhiều năm như vậy, mắt thường cũng có thể thấy sự tiến bộ trong nét vẽ của UU, cô ấy cũng tiến về phía trước, cho dù bước chân có chút chậm, nhưng cuối cùng vẫn đi về phía trước, cho nên không sao.



Cho dù có lẽ cô vĩnh viễn cũng không thành Phương Tư Nhụy, cũng không thể thành Tống Nam, rốt cuộc Khương Âm không thể thành kiểu người có thể mang lại niềm vui cho người khác, nhưng cũng đủ rồi.



Nghĩ đến Tống Nam, Khương Âm sửng sốt.



Không giống.



Cho dù là anh em, vẫn khác biệt rất lớn.



Giống như Phương Tư Nhụy, Tống Nam rất ầm ĩ, bọn họ giống như nước ấm, luôn luôn mang theo nhiệt khí, sưởi ấm tinh thần Khương Âm.



Mà Phó Lương Dư ít ói, anh càng giống nước âm, bốn mùa nhiệt độ ổn định, không quá lạnh, không quá nóng, vừa đủ.



Suy nghĩ Khương Âm không biết đã bay đến đâu, cho nên khi điện thoại rung, cô mới đột nhiên lất lại tinh thần, tiếng chuông kia quá lớn, khiến tim cô đập thình thịch.





Vốn theo bảng năng cô muốn nhận, nhưng nhìn thấy là số điện thoại lạ, ngón tay định bấm nghe của cô dừng một chút, sau đó thu ngón tay lại, lẳng lặng nhìn màn hình nhắc nhở cuộc gọi, sau đó nó tự động ngắt máy.



Khương Âm rất ít khi nhận cuộc gọi lạ, nhưng cũng hiếm khi trực tiếp ngắt cuộc gọi, như thể điều này có thể tạo ra loại cảm giác giả dối rằng cô không mang theo điện thoại, như vậy cũng có thế ít phải nhận cuộc gọi lạ.



Điện thoại có thể không nhận, nhưng tin nhắn lại không thể trốn, nó chưa cho Khương Âm chuẩn bị liền trực tiếp nhảy đến trước mắt cô.



Phó Lương Dư: 【Muốn trả sách không?】

Nhìn thấy tin nhắn, cả người Khương Âm giật nảy, bỗng dưng ngồi thẳng.



Phó Lương Dư: 【Hôm nay tôi muốn đi thư viện, nếu cô không muốn đi thì tôi có thể giúp cô trả.





Không đợi Khương Âm trả lời, lúc này anh lại gửi thêm một câu.



Hiện tại đã hơn năm giờ chiều, lúc này rất hiếm khi Khương Âm ra ngoài đi tới thư viện.




Khương Âm mở Wechat, đánh chữ, do dự vài giây, nhắm mắt rồi đánh chữu rồi gửi đi.



Tốc độ đánh chữ bình thường cô luyện cuối cùng cũng có đất dụng võ, trước khi Phó Lương Dư trả lời đã nhanh chóng đánh ra vài chữ.



Sau đó cô tắt màn hình, đứng dậy, tạm thời tránh xem tin anh trả lời lại.



Phó Lương Dư nhìn màn hình hiện lên hai dòng tin nhắn, trong mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.



Khương Âm: 【Được.





Khương Âm: 【Chờ tôi một chút, lấy sách rồi sẽ ra ngay.





Anh sớm đã phát hiện, tốc độ đánh chữ của Khương Âm rất nhanh, cũng không biết luyện thế nào.





Lúc này Phó Lương Dư mới gửi tin nhắn đã soạn xong đi:【Đừng vội, tôi chờ cô ở ngoài tiểu khu.





Anh vừa gởi đi một giây đã nhận được tin nhắn.



Không phải tin nhắn chữ, mà là một sticker hình gấu mèo ôm di động gật đầu, phía trên còn kèm theo chữ "Được".



Thật đáng yêu.



*

Phó Lương Dư nói không cần sốt ruột nhưng Khương Âm vẫn dùng tốc độ nhanh nhất làm xong công tác chuẩn bị tinh thần, thu dọn đồ đạc xuống lầu.



Cô không có thói quen để người khác chờ.



Mới vừa ra cổng tiểu khu, không chờ cô đảo mắt tìm vị trí của Phó Lương Dư thì chợt nghe hai tiếng còi ô tô, Khương Âm ngừng một lát, nhìn qua, chỉ thấy là tiếng xe ở ngã tư đường phía bên phải.



Cửa ghế phó lái hạ xuống, trước hết nhìn thấy bàn tay đang vẫy về phía cô.



Cho dù còn chưa có thấy người, Khương Âm đã cất bước đi đến hướng chiếc xe kia.



Cô nhận ra được, là tay của Phó Lương Dư, lúc bọn họ còn chưa quen biết đã hiện lên mấy lần trong lòng cô.



Cho đến bây giờ Khương Âm còn chưa gặp qua tay người nào đẹp như vậy, hơn nữa lúc đối lập với màu đen trên thân xe, càng thấy được ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng vắt lên cửa kính xe, giống như một bức tranh.



.