*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hạ Huyền bước tới quỳ xuống dập đầu:
"Xin hoàng thượng hạ chỉ cho thần dẫn ba trăm vạn kỵ binh tiến thủ."
Mọi người xung quanh nghe thấy liền bị kinh động không khỏi thất thần.
"Ba...ba trăm vạn?"
"Con số này thật sự quá nhiều rồi!"
Ô Dung quốc từ xưa tới nay được mệnh danh là đất nước hủy diệt tàn sát nhất trong lịch sử. Bởi vì thủ bị quân cùng tòa thành trấn giữ biên kỵ phía Bắc rất mạnh mẽ, lượng quân cực kỳ đông đảo tới hàng trăm vạn quân không thể nào có thể áp chế được. Ba trăm vạn kỵ binh Hạ Huyền xin chỉ tất nhiên không đủ có thể đánh trả Ô Dung quốc nhưng nếu cộng lại ba quận Thiên Quan cùng kỵ binh sa trường Thủy An thực tế vẫn có thể khách quan.
Vương hậu nhìn quốc vương không nói tiếng nào trong lòng liền trỗi lên một tràn nghi hoặc nhìn về phía Quốc Liễm.
Quốc Vương đứng dậy giao chỉ: "Truyền ý của trẫm, tiến cử Minh Nghi tướng quân xuất thành đến biên quận ở Tây An. Huyết Vũ Thám Hoa lĩnh binh đến trợ viện chờ thời cơ đánh thủ. Ngày mai lập tức xuất binh hộ giá!"
Lập tức chúng quần thần hoang mang không hiểu rõ tâm tư của quốc vương như thế nào chỉ có thể đồng tình theo khẩu dụ được truyền xuống. Ngay lúc này, Tạ Liên quay đầu hai ánh mắt như dấy lên một sự hỗn độn nhìn hồng y từng bước từng bước quỳ xuống bên cạnh Hạ Huyền cung kính chấp tay mà cất tiếng:
"Thần lĩnh chỉ."
Giao phó khẩu dụ này đã nhanh chóng lan truyền nhanh đến trong nội triều khiến tai mắt khắp nơi đang rình rập về quốc vị của Tiên Lạc. Ô Dung Quốc xưa nay xưng mạnh một cõi, đế vương Ô Dung lại không phải là người hạ thủ lưu tình ra tay rất tàn nhẫn. Hơn thế nữa, tuyên truyền hai mươi năm trước Ô Dung quốc tự ý mang binh đánh chiếm lãnh thổ của các nước láng giềng, hễ đánh tới đâu bách chiến bách thắng khiến cả nhân gian đồn đãi một phen lại là chiến tích truyền tai nhau mãi đến sau này.
Tạ Liên biết thực chất hiện giờ triều cương đang hỗn loạn, Vĩnh An vừa mới bình định, giáp ranh đã mở đường tơ lụa hành quân ở phía Đông Bắc theo lãnh địa Ba Lâm Nặc Kha phải tốn rất nhiều khoản chi tiêu trong việc xây dựng chắc chắn quốc khố hiện tại đã tiêu hao rất lớn. Nhưng nếu bây giờ không lĩnh binh đánh trận thì việc Quân Ngô tự ý đánh vào Tiên Lạc sớm hay muộn cũng sẽ có chiến tranh nổ ra.
Ô Dung quốc tuyên chiến với Tiên Lạc, định sẵn kết cục chỉ có tàn sát lẫn nhau.
Tu Lê cùng Tiên Lạc vừa mới kết giao hữu giữa hai nước chắc chắn sẽ liên minh thế trận. Tuy rằng chủ ý muốn hòa nghị là do Bùi Minh đề ra, hắn chắc chắn sẽ không thể trơ mắt đứng nhìn đồng minh nước bạn bị chiếm đánh nhưng Tạ Liên vẫn có cảm giác không thể yên tâm được.
Phía sau lưng y, còn có quá nhiều đối thủ.
Đất nước trong thời kỳ loạn lạc, thiếu hụt nhân tài việc tuyển chọn quan trạng liền lập tức được ban chỉ tổ chức một tháng sau đó.
Sau khi cuộc săn bắt ở đỉnh núi Thái Thương kết thúc, Tạ Liên còn không có thời gian nghỉ ngơi gấp rút tự mình đến Ly Vương phủ một chuyến. Lúc y được cung nhân dẫn vào chính điện đã thấy mọi người đều có mặt đầy đủ đang chờ đợi mình.
"Tới rồi sao? Mau ngồi đi." Tạ Đô chống cằm suy tư.
Tạ Liên tự tay tháo đấu bồng đưa cho cung nhân bên cạnh bảo nàng lui xuống rồi hành lễ.
"Bái kiến hoàng thúc."
"Thần bái kiến điện hạ."
Tạ Đô híp mắt ngước lên nhìn Tạ Liên thần sắc ảm đạm chỉ nở một nụ cười như có như không, hắn chờ y ngồi xuống bên cạnh Hoa Thành mới chậm rãi cất tiếng:
"Điện hạ, gọi con đến đây chính là có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với con."
Tạ Liên nhíu mày cảm giác ngữ điệu của Tạ Đô có chút không giống ngày thường nên thận trọng nói: "Hoàng thúc, người có gì muốn nói."
"Ngày mai, Minh Nghi tướng quân sẽ trở về Tây An." Tạ Đô vừa nói vừa ngắt quãng rồi liếc mắt nhìn Hạ Huyền và Sư Thanh Huyền sắc mặt âm trầm rồi lại nhìn Tạ Liên nói tiếp:
"Thái tử điện hạ, hiện giờ triều cuộc đang nguy cấp, nhân tài lại thiếu hụt không có để trọng dụng nhưng có một người có thể là cánh tay đắc lực nhất của con. Chỉ có điều con phải tận lực đưa người đó chân chính bước vào minh đường."
Tạ Liên một mực khó hiểu vì sao Tạ Đô lại nói hàm ý nửa úp nửa mở như vậy chắc chắn người đó tuyệt đối không tầm thường. Bất luận là kẻ phàm phu tục tử hay là kỳ tài trời sinh cũng sẽ không thể khiến Tạ Đô phải nhờ đến quyền lực dưới trướng Tạ Liên mà đưa người vào cung.
"Mau vào đi."
Tiếng truyền lệnh của Tạ Đô vừa dứt, bên ngoài có tiếng chân bước vào. Tạ Liên đưa mắt chợt thấy một nữ tử ăn mặc kín đáo quỳ trước mặt y hành lễ:
"Dân nữ Linh Văn, khấu kiến điện hạ."
Tạ Liên kinh ngạc không biết phải bày ra vẻ mặt gì, y nói:
"Hoàng thúc gọi con tới đây chính là muốn con đưa nàng ấy vào trong triều?"
"Đúng vậy."
Tạ Liên: "Xưa nay luật lệ chưa từng có nữ quan chắc chắn nàng ta không thể đường đường chính chính bước vào trong minh đường. Chẳng qua có phải nàng là người quen của người?"
Sư Vô Độ gấp quạt nhìn Tạ Liên ôn tồn nói: "Điện hạ, nàng ta chính là Nam Cung Kiệt."
"Nam Cung Kiệt?"
Chẳng phải là nam nhân sao? Há chẳng lẽ Linh Văn đã cải trang thành nam tử để có thể đăng ký thi hội ư?
Tạ Liên dường như đã tỏ tường vấn đề, Tạ Đô một mực khăng khăng muốn giữ người này lại xem ra học thức của nàng ta không hề tầm thường. Đây cũng chính là chủ bài trong ván cờ triều đình, Linh Văn có ơn với Tạ Đô tuyệt nhiên sẽ dốc lòng mà phụng lệnh. Chỉ cần nàng ta vẫn tiếp tục cải trang thành nam tử, thi đậu trạng quan sẽ nắm bắt được tiên cơ hậu thế.
Quả nhiên sát chiêu vẫn không bằng thủ trận.
Nếu cánh tay đắc lực của Tạ Liên bên trái là Ly Thân Vương nắm giữ một cõi thiết kỵ Hòa An, bên phải lại là quan văn Thủy Hoành Thiên chân đội trời đạp đất, quyền lực nhân mạch trong cung không hề ít ỏi thì sau lưng y vẫn còn một con ắt bài mấu chốt.
Chính là Linh Văn!
Tạ Liên nhìn Linh Văn một lúc lâu rồi khẽ giọng:
"Đứng lên đi."
Linh Văn sợ rằng Tạ Liên không đồng ý giúp nàng cơ hồ vẫn tỏ ra sắc mặt nghiêm chỉnh vẫn quỳ không hề nhúc nhích. Tạ Liên cảm thấy người này ngoan cố thật sự không thể không bật cười nhìn nàng nói:
"Nếu hoàng thúc đã một lòng muốn nàng ấy bước vào nội triều chỉ còn cách tiếp tục cải trang thành nam tử tuyệt đối không được để ai phát hiện. Chỉ cần ta giúp ngươi có thể thuận lợi đỗ đạt, ngươi phải tận lòng vì quốc gia."
Linh Văn nghe vậy không khỏi mừng rỡ cúi dập đầu trước Tạ Liên nói:
"Tạ thái điện hạ!"
Nam Cung Kiệt hóa ra lại là nữ tử, mật khuê lại là Linh Văn.
Chuyện này nếu bại lộ chắc chắn sẽ động trời tốt nhất vẫn phải nên kín miệng đề phòng tai mắt bên ngoài.
Tạ Liên thờ thẫn ngồi gác tay lên vành cửa kiệu, Hoa Thành thấy sắc mặt y suy ngẫm dưới ánh trăng rọi vào càng tôn lên vẻ đẹp thuần khiết kia không khỏi động tâm đưa tay vén tóc mai sau gáy y hỏi nhỏ:
"Ca ca?"
Tạ Liên giật mình quay đầu nhìn Hoa Thành cười ngượng nói: "Thật xin lỗi, ta mãi suy nghĩ."
"Không sao."
Tạ Liên nhìn gương mặt Hoa Thành, ánh mắt hắn đối với y vẫn như vậy thực ôn nhu và ấm áp, chỉ khi nhìn vào mọi phiền muộn sẽ tan biến.
Nhưng...ngày mai hắn phải xuất chinh rồi.
Tạ Liên nghĩ tới đây trong lòng lại có chút đau lòng không nỡ, hơi nhíu mày. Hoa Thành nhìn thấy y vẻ mặt có bầu tâm sự, nhếch miệng cười hỏi:
"Ca ca có phải đang lo lắng việc ngày mai ta trở về Tây An sao?"
Tạ Liên rũ mắt: "Ừ, không biết lần này đệ đi phải mất bao lâu mới gặp lại. Ta thật sự có chút không đành lòng."
Hoa Thành vốn dĩ tưởng y sẽ vì câu hỏi của mình mà im lặng nhưng không ngờ y lại nói ra tâm tư chôn giấu trong lòng càng khiến trái tim hắn dao động. Hoa Thành nhích lại gần y kéo Tạ Liên ngồi trên đùi mình, hai tay ôm chặt lấy eo.
"Tam Lang, đệ làm gì thế?" Tạ Liên hốt hoảng sợ tiếng động trong kiệu sẽ bị thân vệ bên ngoài nghe thấy.
Hoa Thành khẽ cười kéo tay của y lên rồi nói: "Chỉ cần huynh không làm điều gì kinh động bọn họ sẽ không để ý đâu."
"Tam Lang? Tam Lan...ưʍ."
Tạ Liên bị Hoa Thành đột nhiên đưa tay ghì đầu xuống hôn, một nụ hôn dây dưa đứt quãng. Lúc tách ra còn đọng lại vị ngọt từ đối phương say mê khó tả, Tạ Liên thở dốc gương mặt ửng hồng nhìn Hoa Thành.
Ánh mắt của y như tan rã vụn vặt, như một con chồn tuyết trắng bé nhỏ đáng thương bị chòng ghẹo. Hoa Thành càng nhìn y trong lòng càng cuộn trào sóng vỗ, hắn đưa tay vân vê khóe mắt Tạ Liên rồi lại nới lỏng cổ áo liếʍ ʍúŧ trên chiếc gáy nõn nà ấy.
"A..."
Tạ Liên cả người bị mềm nhũn ra, bị lực đạo người kia ghì chặt không thể né tránh. Hoa Thành ôm y trong lòng vuốt ve mái tóc cùng cài quan trên đầu của y hỏi nhỏ:
"Ngày mai ta xuất binh đến Tây An trợ viện, sinh tử khó nói. Núi đao biển lửa nguy hiểm trùng phương, chỉ cần ta ở đây sẽ bảo vệ con dân Tiên Lạc quốc chu toàn, sẽ bảo vệ huynh và đất nước này. Điện hạ, hoàng cung bốn bể tường thành ngăn cách. Chỉ mong huynh mãi bình an."
Tạ Liên nghe Hoa Thành nói, tai lại áp vào lòng của người kia. Thật ấm, tiếng tim đập cũng thật mãnh liệt cảm giác như muốn trào ra khỏi lồng ngực. Hai chữ "sinh tử" càng làm cảm xúc của y bị trùng xuống một nhịp.
Đánh trận không phải một hai ngày là xong.
Tạ Liên biết.
Một năm, hai năm, ba năm thậm chí sáu năm cũng chỉ là thời gian dài đằng đẵng không thể vì tình cảm mà gạt bỏ đi giang sơn.
Tạ Liên biết.
Thái tử điện hạ không sống vì đại quốc mà còn sống vì chúng sinh.
Căn bản y không thể kháng cự, bất luận có nghịch đạo trái ý cũng không được phép kháng cự. Nhưng y chỉ mong rằng mình có thể một lần sống vì bản thân mình, một lần tham lam.
Tham lam giữ chặt xúc cảm ấy ở bên mình, trói buộc người đó bên cạnh mình. Mãi mãi cũng không muốn hắn rời xa y.
Tạ Liên càng nghĩ trái tim càng như bị máu châm ở ngọn đầu đau đớn như muốn rách ra. Y dụi vào cổ Hoa Thành gác nhẹ lên hồng y thì thào:
"Đừng nói nữa..."
Hoa Thành hơi ngẩn ra một lúc khẽ gọi: "Điện hạ?"
Hai tay Tạ Liên siết chặt áo của Hoa Thành, giọng hơi nghẹn:
"Không cho phép đệ nói như thế...nhất định phải bình an trở về. Ta ở đây chờ đệ trở về."
"Huynh...đang khóc sao?"
Tạ Liên cảm giác bản thân mình thật yếu đuối, chưa từng nghĩ mình sẽ dễ dàng rơi lệ nhưng cuối cùng y vẫn không kìm nén được tình yêu cuồng nhiệt bên trong trái tim của mình. Mặt Tạ Liên dùi vào ngực Hoa Thành mà cọ nguậy muốn né tránh hắn thấp giọng:
"Đừng nhìn."
Hoa Thành muốn nói gì đó thấy hai vành tai của y đã đỏ lên.
"Không cho nhìn."
"Được, không nhìn."
Hoa Thành đưa tay vỗ về y càng ôm chặt y trong lòng mình, chỉ khi cả hai ở cạnh nhau mới chính là khoảnh khắc hắn cảm thấy yên bình nhất.
Hoa Thành hướng tới nói nhỏ bên tai Tạ Liên:
"Điện hạ huynh hãy nhớ, chủ bài mấu chốt là mưu lược, còn phản kích chí mạng chính là đao."
Ta chính là con đao ấy.
Nguyện dâng hiến thân mình đổi lấy chấp niệm huynh đã mang.
Huynh muốn cứu vớt chúng sinh?
Ta thay huynh xông pha chiến trường, bảo vệ bách tính trường tồn an yên.
...
Mùng mười đông chí tháng mười hai, Minh Nghi tướng quân khởi cờ cùng Huyết Vũ Thám Hoa trở về Tây An.
Cùng tháng mười hai năm đó, hội thi bắt đầu tổ chức tuyển chọn nhân tài. Không lâu sau đã xuất sắc tìm ra được hai vị kỳ tài cho Tiên Lạc, trong đó có Linh Văn.
Nam Cung Kiệt được ban bộ trưởng kiểm duyệt quốc sự chính thức bước vào nội triều.
Năm Thiên Lạc đế thứ mười lăm, đầu xuân tháng ba nghĩa binh phòng bị Tây An tháo trận lực lượng hao tổn vẫn còn đang gắng sức chống cự chờ thánh chỉ.
Quốc vương đau đầu không yên, ngày đêm hội họp các quan thần cùng nhau nghị định kết quả vẫn chỉ có thể điều thêm viện binh cứu giá.
"Hoàng huynh rốt cuộc đã bị cái đám ăn nó rửng mỡ ấy dụ hoặc thế nào vậy? Cứ thủ trận ở tuyến phòng đường núi Đồng Lô khác nào là đang e dè quân binh ở Ô Dung?"
Tạ Đô tức giận đập bàn, Sư Vô Độ chỉ có thể thở dài gấp quạt. Từ lúc Sư Thanh Huyền đảm nhận vị trí quân sư ở Tây An, thật sự y vẫn rất lo về việc này không khỏi phiền não.
"Ý chỉ đã hạ có nói thế nào cũng không thể cứu vãn ngươi hà cớ gì phải tức giận?"
Tạ Đô nhìn Sư Vô Độ trầm tĩnh lại càng cảm thấy khó nguôi giận hừ lạnh nói: "Bổn vương dù sao cũng chinh chiến nhiều năm ở Hòa An ba chuyện như này thật sự không thể nào chấp nhận được."
Sư Vô Độ: "Ngươi cứ như vậy thì làm sao—"
Đột nhiên bên ngoài đình viện Cố Tư Y gấp rút chạy vào hô:
"BÁO!!!"
Tạ Đô giật mình nhìn Cố Tư Y sắc mặt trắng đến không còn giọt máu liền nhíu mày nhận phong thư từ tay nàng.
Cố Tư Y: "Không xong rồi, đường quân lương giao chuyển từ Hòa An đến Tây An bị phá rồi!"
Tạ Đô gằn giọng: "Xảy ra chuyện gì?"
"Tromg thư nói từ đường hành quân lương đến Tây An phải qua quận châu Thiên Quan đến Quỹ Trạch do đô đốc Quyền Nhất Chân nắm giữ nhưng không may lúc xuất phát đã bị thổ phỉ cướp lột."
*Bản đồ:
"Hiện giờ thổ phỉ từ Bán Nguyệt quốc đang muốn thừa nước đục thả câu đánh vào biên quận An Lạc.
Tạ Đô nghe vậy liền gấp rút chạy ra khỏi viện la lớn:
"Mau! Truyền lệnh của bổn vương lập tức trở về thiết kỵ Hòa An!"
Sư Vô Độ kinh hồn la lớn: "A Đô!"
"Xin lỗi, ngươi ở kinh thành bảo trọng ta phải trở về biên cương. Rảnh sẽ viết thư thăm ngươi!"
"Thần xin cáo lui!"
Trung tuần tháng ba, Ly Thân Vương dẫn năm vạn kỵ binh tinh nhuệ trở về biên cương càng làm cho cuộc nội triều ngày càng gay gắt.
La Kính Uyển đọc chiếu thư rồi đặt xuống bàn, vuốt râu nói:
"Quốc đại nhân dùng cách như này, há chẳng phải đang muốn thừa cơ hội này gây sức ép với tình thế xã tắc sao?"
Quốc Liễm nhấp một ngụm trà, gấp phong thư vào trong tay áo khẽ khàng nói:
"Còn phải xem thái tử của chúng ta có thể xoay chuyển thế nào."
--------------- CÒN TIẾP ---------------
Tác giả: Câu chuyện dần sẽ có sóng gió rất nhiều, hi vọng các bạn có thể chuẩn bị tinh thần trước❤