[TQTP] Nếu Tạ Liên Không Phi Thăng

Chương 23: - Huyết Vũ Thám Hoa




"Ngươi nói Lý Sâm đã chết rồi?"



Sư Vô Độ ho khan mấy cái nhìn Tạ Đô cùng hai người kia.



Hạ Huyền lấy đũa gắp thức ăn bỏ vào chén của Thanh Huyền rồi nói:



"Vừa truyền tin tức vào sáng nay."



Sư Vô Độ nhíu mày: "Nếu hắn thật sự có nhúng tay vào việc đầu độc tiểu Kính Vương thì quả thật cao thâm. Ta cùng hắn điều tra việc này hai tháng trời không tra được gì cả đều là do hắn một tay che trời."



Tạ Đô lại không hề mảy may trong miệng toàn là cơm nói năng trào phúng:



"Chuyện cũng đã kết thúc rồi, hắn cũng đã nhận lấy hậu quả chúng ta cũng không cần nói đến làm gì."



Sư Thanh Huyền khó hiểu nói: "Hắn từ đầu đã có ý định mưu sát thái tử điện hạ vậy hắn kết thân với chúng ta là có ý gì chứ?"



Sư Vô Độ: "Hắn muốn diễn tuồng kịch thì phải diễn cho tới cùng khiến chúng ta tin tưởng hắn hoàn toàn đứng về phe điện hạ. Lần trước lúc tiễn điện hạ rời kinh ta đã cảm thấy hắn có chút khác thường."



Tạ Đô cắn đũa nghĩ ngợi: "Chuyện lần trước Tạ Liên đưa ra chủ ý bị hoàng huynh trách phạt e rằng cũng có hắn dàn xếp sẵn khiến y bị mất mặt giữa chư vị đại nhân."



Sư Vô Độ cầm chén canh nóng uống một ngụm rồi đồng tình nói:



"Xem ra bấy lâu nay sóng gió trong triều đều do hắn đứng ở phía sau thao túng."



Tạ Đô: "Điện hạ có nói với ta, việc thích khách hành sát ở Hòa An vẫn có người đứng sau việc này cho người điều tra vẫn không rõ tung tích."



Hạ Huyền phỏng đoán: "Nếu người trong Tiên Lạc không dò ra tung tích chẳng lẽ hắn cấu kết thông đồng ở bên ngoài?"



Sư Vô Độ thất thần nhìn Hạ Huyền: "Ngươi nói hắn đã hợp tác với người ngoài Tiên Lạc?"



Tạ Đô vuốt cằm suy tư: "Cũng có thể lắm, hiện tại không tìm ra người chỉ có liên quan tới bên ngoài thôi."



Sư Vô Độ thở dài nói: "Ít nhất hiện giờ sóng gió đã qua đi có lẽ trong triều sẽ yên tĩnh vài năm nữa."



Sau khi dùng bữa xong, Hạ Huyền đột nhiên kéo Thanh Huyền đi ra khỏi phủ.



"Ây đau đau đau, huynh kéo ta mạnh như thế làm gì?"



Hạ Huyền: "Lần trước không phải ngươi nói đợi ta trở về sẽ dẫn ta đi uống rượu sao?"



Thanh Huyền ngớ ra một lúc liền bật cười nói: "Minh huynh, hóa ra huynh vì chuyện này mà gấp rút đến thế sao? Ài, ta nói cho huynh nhé, phía sau Đông Lạp trấn có một rừng hải đường vẫn đang nở cũng gần đến đông rồi chúng ta tới đó một chút có được không?"



Hạ Huyền trong lồng ngực có chút bồn chồn, vành tai hơi đỏ gật đầu nói:



"Được."



Chớp nhoáng sau, hai người ghé đến một quán rượu nhỏ mua hai vò rượu. Thanh Huyền hớn hở kéo Hạ Huyền đến rừng hải đường mà y nói.



Y lại không biết rằng chuyện tiếp theo sẽ như thế nào...



"Nhìn nè Minh huynh, đẹp không?"



Thanh Huyền cười tít cả mắt, vành tóc mai bị gió thổi tung bay. Y thuận tay vén lên, khoảnh khắc đó dưới gốc cây hải đường đã in bóng một thân ảnh cười vui vẻ.



"Minh huynh."



"Minh huynh."



"Minh huynh."



Hạ Huyền bị y lay cho tới mơ hồ, Thanh Huyền nhìn dáng vẻ kì lạ của hắn cơ hồ có chút không vui liền bĩu môi.



"Huynh kêu ta dẫn đến đây lại thất thần như vậy, rốt cuộc thật sự có muốn uống rượu không đó?"



Hạ Huyền bất đắc dĩ thở dài nói: "Ừm."



Sư Thanh Huyền không thèm để ý cái tên kia nửa ngồi xuống dưới gốc cây hải đường rồi mở vò rượu ra uống một hơi.



Hạ Huyền đưa tay chạm đến ngực mình sờ sờ thấy đồ vẫn còn đang trong áo liền yên tâm ngồi xuống bên cạnh mở nắp vò rượu ra uống.



"Minh huynh, hải đường nở thật sự rất đẹp."



Thanh Huyền vui vẻ đưa tay hứng lấy một cánh hoa nhỏ rơi xuống sau đó quay đầu nhìn Hạ Huyền cười nói:



"Sau này mỗi năm hải đường nở, huynh với ta cùng nhau đến đây có được không?"



Hạ Huyền cảm thấy đầu lưỡi khô khốc, hầu kết giật run mấy cái nhìn người kia. Sau cùng cũng rũ mi gật đầu:

"Được."



Sư Thanh Huyền vui vẻ quay đầu nhìn thảm cỏ xanh mướt kia rồi nói:



"Hồi nhỏ có một lần ta lén ca ca chạy ra đây sau đó trèo lên cây hải đường này trốn huynh ấy. Cuối cùng lúc lên cao quá lại thấy sợ hãi nên ta đã khóc một trận ở trên đó tới tối luôn. Minh huynh, huynh biết không lúc đó trong lòng ta rất sợ, sợ rằng ca ca sẽ không tìm thấy ta nhưng mà còn sợ hơn nữa chính là không thể cùng huynh ấy trở về nhà."



Hạ Huyền: "Sau đó thì sao?"



Thanh Huyền quay đầu cười hì hì: "Sau đó cũng may ca ca đã kêu phụ thân cho người tìm ta. Lúc ta chuẩn bị nhảy xuống huynh ấy đã đứng ở dưới gốc cây nói "Đệ đừng sợ, ta ở đây." Ta khi đó cảm thấy đó chính là sự động viên lớn nhất. Đến khi ta về tới nhà sợ phụ thân trách phạt huynh ấy đã thay ta quỳ gối suốt cả một đêm. Sau này ta cảm thấy rất hối hận, bởi vì đêm hôm đó huynh ấy đã phát sốt mấy ngày liền chỉ vì thay ta."

Hạ Huyền nhìn thấy ánh mắt của y có chứa ý buồn bã liền thuận tay đưa đầu xoa nói:



"Ngươi khi nhỏ cũng thật nghịch ngợm."



Thanh Huyền ngẩn ra trước hành động của hắn, hai má y đỏ lên nhìn hắn tức giận nói:



"Đều đã qua rồi...huynh cũng đừng xem ta như một đứa trẻ chứ!"



Hạ Huyền im lặng không nói rụt tay về, ánh mắt hơi mông lung đứng dậy.



"Hửm? Minh huynh, huynh đứng lên làm gì vậy? Chúng ta vừa mới tới đây mà?"



Thanh Huyền cũng thuận thế đứng dậy phủi phủi bụi dính trên y phục nhìn gương mặt nghiêm trọng của hắn. Y lo lắng hỏi:



"Minh huynh có chuyện gì sao?"



Hạ Huyền quay đầu nhìn y, hai người đối mặt với nhau, đôi mắt nhìn chăm chăm vào đối phương.



Gió thổi mạnh hơn khiến cánh hoa rơi xuống càng nhiều, khung cảnh trông thật sự rất đẹp.



Thanh Huyền ngơ ra một lúc nhìn Hạ Huyền lấy trong ngực hắn ra một hộp túi gấm đỏ.

Hạ Huyền không biết nói ra những lời trăng hoa mật ngọt, hơn nữa lần trước Tạ Đô đã hôn Sư Vô Độ trước mặt y. Hắn rất sợ y sẽ thấy tình yêu dành cho nam nhân chính là cổ quái, sẽ không chấp nhận mình.



Nhưng mà không thử thì làm sao mà biết được?



"Thanh Huyền...ta..."



Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn, một thân huyền y với mái tóc đuôi ngựa cột cao lên, gương mặt của hắn lúc này đã đỏ nhạt.



Hạ Huyền nhắm mắt hít một hơi nói:



"Thanh Huyền, ta thích ngươi."



Thanh Huyền bất động.



"Minh huynh..."



Sư Thanh Huyền dường như cảm thấy sợ hãi không đúng gần như là cảm thấy xấu hổ nhìn Hạ Huyền, y không biết đáp trả như thế nào chỉ có thể nhìn vào sắc mặt của người kia.



Y biết lần này không thể trốn tránh phải trả lời thẳng thắn.



Hạ Huyền rũ mi mắt nói: "Ta biết có thể ngươi....cảm thấy tình cảm này rất cổ quái...nhưng ta thật tâm thật lòng thích ngươi."

Ta thích ngươi.



Từ lâu rồi.



Thấy y im lặng lâu như vậy hắn cũng không dám đưa mắt lên nhìn, Hạ Huyền rất sợ sợ rằng Thanh Huyền sẽ từ chối tình cảm sai trái này.



Nhưng hắn không biết được, từ lúc hắn nói câu đó trái tim Thanh Huyền đã đập rất nhanh, nhanh đến mức y có thể nghe rõ nhịp đập của mình.



"Nếu ngươi không muốn....có thể không cần trả lời ta—"



Phút chốc cổ của Hạ Huyền bị quấn lấy khiến lưng hắn phải khom xuống một chút, hắn ngẩng ra nhìn người kia ôm chặt lấy mình.



Thanh Huyền vùi đầu vào thân hắn không nói gì cả chỉ có thể ôm chặt lấy hắn.



Hạ Huyền dường như cảm thấy đáy lòng muốn nổ tung, cảm thấy hạnh phúc lại pha lẫn chút sợ hãi không dám tin đây là sự thật.



"Minh huynh, ta thật sự không biết đáp trả huynh như thế nào..."



Hạ Huyền nói nhỏ bên tai y: "Không cần nói."

Tất cả không cần nói, chỉ như vậy là đủ rồi.



Hạ Huyền mở nắp hộp gấm ra bên trong là hai chiếc vòng chỉ đỏ hắn đã mua lúc trước, hắn nâng lên một tay của Thanh Huyền cẩn thận đeo vào.



Thanh Huyền nhìn thấy đó là một cặp không khỏi xấu hổ quay đầu chỗ khác lấy chiếc còn lại đeo lên một tay kia của hắn.



Hạ Huyền đưa tay sờ má y kéo ánh mắt y nhìn về phía mình.



"Thanh Huyền, đừng sợ. Ta ở đây."



...



"Có người bẩm báo lần trước khi đệ rời kinh đã hôn lấy Thủy Hoành là như thế nào? Đệ giải thích cho trẫm xem!"



Quốc vương nhất thời nóng giận ném tấu chương xuống bàn nhìn Tạ Đô đang quỳ giữa chính đường.



Tạ Đô nâng mắt lên nói: "Hoàng huynh tất cả chính là như vậy không cần nói rõ. Người trong lòng của ta là y, xin huynh thành toàn ban hôn cho thần đệ."



Quốc vương tức giận cười gằn: "Ha ha ha, hoang đường! Thân là con cháu của thiên tử phải nối dõi tông đường đệ một thân đoạn tụ¹ như vậy. Nếu ta ở dưới suối vàng sẽ biết nói làm sao với tiên đế?"

*Đoạn tụ: Gay



Tạ Đô khấu đầu: "Lần này gian nguy trở về, thần đệ không mong hoàng huynh ban thưởng gì cả, chỉ cầu huynh ban hôn chấp thuận."



Quốc vương hết nói nổi liền nhìn Chúc Kha Đản rống lên:



"Mau đưa Ly Thân Vương ra ngoài phạt quỳ! Đệ tự kiểm điểm lại bản thân mình đi, xem mình hồ đồ cỡ nào!"



Ba canh giờ sau, Ly Thân Vương uy phàm bất bại lại quỳ gối trước minh đường điện suốt ba canh giờ khiến cho người ta thấy đều hết sức thương cảm.



Vương hậu sau khi nghe tin Ly Vương bị phạt quỳ trước điện liền cho người khởi kiệu đến minh đường. Lúc vương hậu bước vào đã thấy Tạ Đô bị dưới nền gạch, sắc mặt nhiễm lạnh đã tái nhợt không khỏi xót thương.



"Hoàng tẩu."



Vương hậu miễn hành lễ nói: "Đệ quỳ ở đây được bao lâu rồi?"



Chúc Kha Đản đứng bên cạnh liền cúi đầu nói:

"Bẩm hoàng hậu nương nương, đã quỳ được ba canh giờ rồi."



Vương hậu gật đầu sau đó quay đầu nhìn Vũ Lan cùng hạ nhân theo sau, nàng nói:



"Tất cả ở đây hết đi, bổn cung vào trong nói chuyện với hoàng thượng."



Thời khắc này các giai nhân trong minh đường không khỏi mừng thầm. Hoàng hậu là chính thê duy nhất trong hậu cung, quốc vương nhiều năm liền từ lúc cưới cho đến nay vẫn một lòng với nàng cho nên lời nói của vương hậu chắc chắn có sức nặng.



Vương hậu bước vào điện thấy quốc vương nhíu mày ngồi trên ghế tọa liền quỳ hành lễ:



"Thần thϊếp khấu kiến bệ hạ."



Quốc vương mở mắt nhìn vương hậu bước đến bàn ngọc của mình, nàng đưa tay chạm nhẹ trên dòng chữ chiếu chỉ lại nhìn quốc vương cười nói:



"Bệ hạ yêu thương Ly vương như vậy lần này nhẫn tâm hạ chiếu chỉ ban hôn hắn cho Lưu tiểu thư của Lưu đại nhân vậy sao?"

Quốc vương không đổi sắc: "Trẫm còn có thể làm gì chứ? Nàng nhìn xem đệ ấy lại còn ngang nhiên muốn trẫm ban hôn cho Thủy Hoành thật đúng là nực cười!"



Vương hậu lại hạ mắt liễu, chân mày có chút nhướng lên nói:



"Bệ hạ căm ghét việc đoạn tụ như thế sao?"



Quốc vương: "Đáng lẽ đệ ấy bây giờ đã có con nối dõi lần này lại làm điều xằng bậy trước toàn dân thiên hạ. Trẫm còn mặt mũi để nhìn ai sao?"



Vương hậu liếc mắt nhìn, môi hơi nhếch lên nói:



"Có lẽ bệ hạ chớ quên, tiên đế đã từng thích nam nhân."



Quốc vương mở to mắt nhìn vương hậu đang cười nhìn mình, trong lòng có chút thấp thỏm.



"Bệ hạ nhiều năm lên làm hoàng đế đã quên mất rằng trước đây tiên đế đã từng sủng ái huynh trưởng của thần thϊếp. Sau này đã hạ chỉ kinh thành sẽ được chọn nam nhân làm chính thê, tiên đế đã từng chán ghét hậu cung chỉ một lòng với huynh trưởng của ta. Chính vì vậy thần thϊếp của ngày hôm nay mới có thể nhờ họ kết duyên với chàng.."

Quốc vương liền cau mày, vương hậu lại không kiêng dè gì ngồi trên vành ghế long nói:



"Có lẽ sau này vẫn chưa có người thích một nam nhân nhưng lệnh ý luật pháp vẫn còn đó, nếu bệ hạ không tin có thể cho người tìm lại."



Qua một canh giờ sau trong nội điện vẫn không có tiếng động, Tạ Đô vẫn kiên cường quỳ thẳng người.



Cánh cửa đột nhiên mở ra vương hậu lại mỉm cười bước xuống nhìn Tạ Đô nói:



"Hoàng đệ nên trở về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải nhận chỉ."



Tạ Đô nói: "Có phải ban hôn ta cho người khác đúng không?"



Vương hậu lại đặt tay lên Vũ Lan đỡ lại bước đi không nhìn nói:



"Nếu hoàng đệ cố chấp ở đây chỉ vì ban hôn cho người khác thì thật đáng tiếc. Hoàng thượng đã viết chiếu chỉ bỏ vào hộp rồi."



Tạ Đô nghe vậy chỉ cảm thấy bất lực, vương hậu lại lên kiệu hồi cung không nói thêm.

Lúc Tạ Đô nhờ người đỡ dậy bước ra cổng đã thấy Sư Vô Độ mặc áo bồng ở đó lo lắng nhìn hắn.



"A Độ, sao ngươi lại tới đây?"



Sư Vô Độ lúc này giận đến phiếm đỏ bước thẳng tới tát cho Tạ Đô một cái.



Bốp!



"Ngươi làm càn đủ chưa hả?"



Tạ Đô bị tát cũng không thấy đau chỉ là trong lòng có chút chua chát cười khổ:



"Xin lỗi, là ta không tốt."



Sư Vô Độ lúc này khóe mắt ươn ướt giọng khàn đi:



"Ngươi cần gì phải vì ta như thế hả? Ngươi đã biết giữa chúng ta đã không thể có tương lai tốt đẹp...."



Tạ Đô lại thở dài: "Bổn vương cho dù có bị phế đi cũng nhất quyết một lòng với ngươi."



Sư Vô Độ nghe vậy liền cảm thấy đau khổ quay đầu nhìn chỗ khác nói:



"A Đô, chúng ta kết thúc tại đây đi."




Tạ Đô nghe vậy liền kinh hồn nói:



"A Độ..."



"Ly Vương điện hạ, từ nay xin người tránh xa thần, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!"

Nói xong Sư Vô Độ cố gắng kiên cường lau nước mắt quay lưng bỏ đi. Tạ Đô lúc này đau không thể tả.



Ở bên cạnh người mình yêu khó đến như thế sao?



Ngày hôm sau trong cung truyền khắp tin tức Ly Thân Vương cũng Thủy Hoành quan văn trong triều có quan hệ bất chính.



Tạ Liên ngồi trên bàn nhíu mày nhìn Mộ Tình nói:



"Có tin tức như vậy sao? Hoàng thúc đã quỳ ba canh giờ?"



"Vâng."



Tạ Liên thở dài rũ mi mắt: "Phụ hoàng đã hạ chiếu chỉ chưa?"



Mộ Tình nói: "Điện hạ, bây giờ chắc hẳn đến trên đường tới."



Thủy Hoành đại nhân phủ.



Từ tối hôm qua xảy ra sự việc, Sư Vô Độ bây giờ như thể xác không hồn ngồi trên bàn. Thanh Huyền bỗng nhiên đập cửa chạy vào hét:



"Ca! Người trong cung truyền đến nói là muốn hạ thánh chỉ!"



Sư Vô Độ biết trước mình sẽ có ngày này liền chỉ gật đầu bước ra. Sư Thanh Huyền nhìn thấy y một đem không ngủ mắt đã sưng đỏ lên tiều tụy hẳn không khỏi lo lắng.

Chúc Kha Đản đứng chờ trước sân thấy người đi ra liền nói:



"Thủy Hoành đại nhân mời tiếp chỉ."



Sư Vô Độ hít thở một hơi chuẩn bị tinh thần quỳ xuống, Sư Thanh Huyền cũng quỳ xuống theo lo sợ thấp thỏm.



"Phụng thiên thừa nhận, hoàng đế chiếu viết. Thủy Hoành đại nhân thông minh chính trực, tài trí hơn người. Hôm nay trẫm tuyên chỉ nguyện ý ban hôn cho ngươi cùng Ly Thân Vương răng long đầu bạc, bách niên giai lão. Khâm thử."



Chúc Kha Đản gấp lại chiếu chỉ nhìn gương mặt Sư Vô Độ đang ngơ ngác xác định mình không nghe lầm.



"Thủy Hoành đại nhân, mau tiếp chỉ."



Sư Vô Độ run rẩy đưa hai tay nhận lấy trong lòng chua xót bỗng nhiên nghẹn ngào khấu đầu xuống đất.



"Vi thần khấu tạ hoàng thượng long ân."



Chúc Kha Đản đỡ Sư Vô Độ đứng dậy cúi đầu nói:



"Thủy Hoành đại nhân chúc mừng ngài."

Sư Thanh Huyền mừng rỡ nói: "Ca! Huynh cuối cùng cũng sắp được gả vào Ly Vương phủ rồi."



Sư Vô Độ không tin vào mắt mình liền cố gắng hỏi:



"Chúc công công, vì sao hoàng thượng đột nhiên lại ban chỉ như vậy chẳng phải....?"



Chúc Kha Đản: "Àii, Thủy Hoành đại nhân không biết đó thôi. Ly Thân Vương sau khi quỳ ba canh giờ hoàng hậu đã đến điện nói chuyện với hoàng thượng một canh giờ. Sau khi nương nương trở về không biết đã nói gì, hoàng thượng đã bỏ ý chỉ ban đầu lập chỉ mới. Còn ban lệnh sau này tất cả các nam nhân trong Tiên Lạc quốc được phép lấy nhau nữa."



"A Độ."



Tạ Đô không biết từ đâu bay vào ôm lấy Sư Vô Độ khóe mắt có chút hồng.



Sư Vô Độ ngây ra một lúc cuối cùng vẫn ôm lấy hắn nói:



"Điện hạ."



Tạ Đô giờ phút này cảm thấy bản thân mình bay bổng mà ghì chặt người kia nói:

"Ngươi cuối cùng cũng sắp trở thành Vương phi của bổn vương rồi."



Năm Tiên Lạc đế thứ chín, đế vương đổi niên hiệu, tự là Thiên Lạc đế



Cuối tháng mười hai, Ly Thân Vương cùng Ly Vương phi chính thức đại hôn, hôn lễ kéo dài tới ba ngày khắp cung ăn mừng hoành tráng.



Năm Thiên Lạc đế thứ mười, ban chỉ đại xá thiên hạ mở đường hành quân lương thực giữa Bán Nguyệt và Tiên Lạc



Năm Thiên Lạc đế thứ mười bốn, mở thi hội tuyển nhân tài vào trong kinh thành.



Năm năm trôi qua, Tiên Lạc đã có nhiều thay đổi, triều đình vẫn yên bình nhiều năm không khác lúc trước.



Tạ Liên bây giờ cũng đã có chút trưởng thành hơn, chỉ có điều...chiều cao của y hình như không được mấy khả quan.



Phong Tín cùng Mộ Tình và Lang Thiên Thu đi phía sau y nói:



"Điện hạ bãi triều rồi huynh tính đi đâu đây?"

Tạ Liên: "Ừm đến chỗ hoàng thúc một chuyến đi, sau đó đến chỗ sư phụ."



Lang Thiên Thu từ lúc đi theo Tạ Liên cũng đã cởi mở hơn hẳn rất hoạt bát và năng động của một đứa trẻ thiếu niên.



Lang Thiên Thu: "Điện hạ, hôm qua ta đến Đông Lạp trấn nghe rất nhiều tin đồn."



Tạ Liên nhướng mày quay đầu hỏi: "Ồ tin đồn gì?"



Lang Thiên Thu: "Dạo gần đây ở Đồng Lô núi ở Tây An xuất hiện một nhân vật khá đặc biệt."



Phong Tín: "Đặc biệt?"



Lang Thiên Thu gật đầu lia lịa: "Ừm ừm, người ta truyền tai nhau nói người này một thân hồng y, võ thuật cao cường. Một mình hắn đã có thể đánh bại một đoàn sơn phỉ ở Đồng Lô núi. Sau đó tự xưng chủ một cõi đó, chỉ cần bách tính không đụng tới hắn thì hắn sẽ bảo vệ họ. Nếu có người có ý đồ xấu liền sẽ bị hắn không nhiều lời mà xuống tay."

Tạ Liên hơi ngơ ngẩng: "Còn có người đặc biệt như vậy sao?"



Lang Thiên Thu nói: "Họ nói một mình hắn đã gϊếŧ rất nhiều người khiến cho một khu đất đó toàn là máu tươi tung tóe, lúc đó mưa rơi trút nước một mình hắn cầm ô đỏ nhìn một bông hoa trắng trên mặt đất bị dính mưa máu liền lấy ô che hoa."



Mộ Tình: "Người này tính tình thật kỳ quặc."



Tạ Liên quay đầu hỏi:



"Thiên Thu, đệ có biết tên của hắn không?"



Lang Thiên Thu lắc đầu nói: "Ta không biết, những người dân ở đó cũng không biết chỉ biết hắn có một biệt danh."



"Là gì?"



"Huyết Vũ Thám Hoa."



Tạ Liên cảm thấy trong lòng có chút ý niệm với danh tự này liền buộc miệng nói ra một lần nữa:



"Huyết Vũ Thám Hoa?"



-------------- CÒN TIẾP --------------



Tác giả: Hào quang nam chính đã trở lại!!!



Fact: 5 năm sau

Tạ Liên 22 tuổi => 27 tuổi



Huyết Vũ Thám Hoa 17 => 22 tuổi



À thì lái máy bay được rồi :))))))