Toumei na Yoru ni Kakeru Kimi to, Menimienai Koi wo Shita

Chương 01: Gặp gỡ




ik wil nog voortleven, ook na mijn dood

Tôi muốn tiếp tục sống ngay cả khi bản thân đã chết.

Tháng 5 năm 1944 - Anne Frank





Có một cành hoa đang được trang trí bên cạnh cửa sổ. Những bông hoa nở rộ trên phần cuống cứ liên tục vươn ra, khiến tôi liên tưởng tới màn pháo hoa giữa bầu trời đêm. Tấm rèm cửa trắng đung đưa trong gió, phảng phất theo một hương hoa dịu dàng.

Vị bác sĩ đang đứng cạnh giường bệnh, hai tay chắp sau lưng. Với giọng nghẹn ngào xen chút lưỡng lự, vị bác sĩ ấy quả quyết lặp lại.

“Đ-đủ rồi, thôi đủ rồi, chúng ta dừng lại đi.”

*

Đương lúc còn đang mơ màng, tôi bị giọng nói của Narumi kéo ra khỏi cơn mộng mị.

Khi vẫn còn đang mắt nhắm mắt mở, đập vào tai tôi là tràng vỗ tay đôm đốp xen lẫn với những tiếng cười rúc rích của mọi người xung quanh. Còn ở bên cạnh tôi có một cậu thanh niên to lớn, trên gương mặt là vẻ dương dương tự đắc. Cậu ta là Narumi, chắc hẳn lại vừa mới biểu diễn cái trò đùa đậm mùi Kansai của mình đây mà. Dù bỏ lỡ màn pha trò đó, nhưng tôi cũng chẳng lấy làm tiếc rẻ.

Có lẽ do vừa mới dậy, tâm tình bực bội, tôi huých cùi chỏ vào người Narumi.

“Ui, Sorano, cậu chịu dậy rồi à?”

Narumi khoái chí giáng một cú tát vào lưng tôi.

“Tớ vừa có một giấc mơ lạ lắm..”

“Là sao cơ?”



“Thì giấc mơ đó làm tớ phát bực chứ sao.”

“Chả hiểu cậu đang nói gì sất.”

Chúng tôi hiện đang có mặt ở buổi tiệc chào đón tân sinh viên liên câu lạc bộ. Do chẳng có hứng thú cộng với việc thiếu ngủ, nên tôi không ham tiệc tùng là mấy, có mặt ở đây âu cũng là do tên Narumi nằng nặc lôi tôi đến.

“Tươi tỉnh lên xem nào, đã đến đây rồi mà không chịu tận hưởng là phí của giời đấy.”

“Không phải cậu là người lôi tớ đến đây à?”


Narumi là bạn cùng phòng ký túc xá với tôi ở trường đại học. Mới hôm qua, cậu ta rủ rê tôi “Cậu muốn trang hoàng lại phòng ốc không?” Nhờ ơn tên này, hai đứa đã lao lực đến tận sáng. Kết cục, cả ngày hôm nay bọn tôi chưa có nổi một giây chợp mắt. Tưởng chừng khi tiết học cuối cùng kết thúc là đã có thể đánh một giấc, nào ngờ Narumi lại tóm lấy tôi và lôi đến chỗ này.

Narumi ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa cái bản mặt tưng tửng nhìn xung quanh. Tôi chẳng biết sức tên này từ đâu mà có nữa. Ngẫm nghĩ một hồi, tôi nhâm nhi ngụm trà ô long, đoạn hướng mắt về phía hội trường. Nhờ đang ngồi ở chỗ sâu nhất căn phòng, nơi có thể nhìn bao quát toàn cảnh, tôi đã chứng kiến được một khung cảnh vượt xa trí tưởng tượng của bản thân đang trải ra trước mắt.

Thoạt đầu, buổi đại tiệc hoành tráng chào tân sinh viên có tiếng này tương đối yên tĩnh. Chỉ có đại diện từ các câu lạc bộ đứng lên chào hỏi, xong xuôi thì nâng ly sâm panh chúc mừng long trọng. Ấy vậy mà bẵng đi một cái, số lượng người có mặt tại đây đã vọt lên tới con số bốn mươi. Bọn họ chẳng chịu ngồi yên, ai nấy cũng lăm lăm ly rượu trên tay, lượn lờ đi lại xung quanh như một đám thây ma.

Ở góc phòng, một đám trông có vẻ là otaku đang khom lưng túm năm tụm bảy với nhau. Còn có cả mấy đứa con gái trang điểm dày cui, chẳng hiểu mới hay được chuyện gì như thú vị lắm mà vỗ tay đôm đốp như mấy con búp bê chơi bị hỏng.

Khu bàn tiệc nhậu được chia ra làm hai bởi vách ngăn Fusuma dần trở nên ngột ngạt bởi hơi nóng bốc ra từ biển người xen lẫn hơi thở nồng nặc mùi cồn, khiến ai nấy đều phải một tay nới cổ áo, tay còn lại không ngừng phe phẩy. Ấy thế nhưng nhiêu đó vẫn không đủ để ngăn cái miệng bọn họ la hét ầm ĩ.

Trên bàn, mỳ champon đã được thả vào nồi lẩu. Nồi sôi sùng sục, sợi mì đang dần trương ra. Nhưng kỳ lạ thay, chẳng ai chịu động đũa, chỉ thấy đám con trai khua môi múa mép đùa giỡn cùng tụi con gái.

Không gian thì bí bách, độ ngột ngạt thì cứ tăng theo cấp số nhân. Nói tóm lại là cần phải chuồn khỏi cái chốn này càng sớm càng tốt. Tôi thầm nghĩ.

Bỗng chợt, tôi nghe thấy một giọng ồm ồm đang hát "Happy Birthday to you" của vị khách luống tuổi nào đó bên kia vách ngăn . Hưởng ứng theo, đám người bàn tôi cũng vỗ tay bằng nhịp “Happy Birthday to you.” để chúc tụng cho một ai đó mà họ không hề biết tới. Không rõ liệu có sự nhờ vả nào từ phía bên kia không nữa. Một vài đứa vì muốn nổi bật đã bắt đầu rung giọng, thay đổi nhịp điệu bài hát

“Happy Birthddday Tuu yuuu”, bọn còn lại chẳng kém cạnh, gào rát cổ họng lên

“HAPPY BIRTHDAYYY TO YOUU!!”, vậy có khả năng đây hẳn là một màn flashmob. Nếu đúng là flashmob thì kỳ quặc thật, chưa kể chất lượng còn quá tệ. Để mà nói thì trông giống với một đám người đang bộc phát bản tính tự nhiên hơn, hệt đám thú nhốt cũi ở sở thú, không ngừng la rống.


Phía bên kia vách ngăn, một giọng nữ trẻ trung cất lên “Rất cảm ơn mọi người ạ.”, khiến mấy đứa con trai bên này đứng ngồi không yên mà xì xào với nhau “Ê qua ngó cái không tụi bây?”, để rồi nhận về ánh nhìn lạnh băng từ đám con gái cùng với cái biểu cảm kinh tởm “Bộ hay ho lắm hay gì?” lộ rõ trên gương mặt. Thật kinh tởm…

"Cậu trông kinh hãi thế."

Có vẻ như tôi đã vô tình để lộ sự chán ghét ra mặt. Nhìn thấy Narumi cười khoai khoái, làm tôi không khỏi xấu hổ.

"Nhìn cảnh này ai mà không khó chịu cho được."

“Trông vui mà.”

“Tớ chẳng thấy vui chỗ quái nào cả.”

“Hể…”

Hơi bực mình với cái điệu bộ châm chọc của Narumi, tôi dùng ngón út trỏ về địa điểm cách chúng tôi hai chiếc bàn.

“Vậy thì cảnh đằng kia cũng không khiến cậu kinh hãi đâu nhỉ?”

Phía đó có một chiếc bàn con gái đang bị đám con trai túm tụm vây quanh. Ban đầu chỉ là những lời mời mọc tham gia câu lạc bộ, song chẳng mấy chốc cái mục đích ban đầu ấy đã dần bị thế chỗ bởi mấy câu hỏi tọc mạch về chuyện tình cảm đời tư. Đến khi nhận được câu trả lời gây thèm muốn dạng như “Em sống một mình ấy, nên khá là thoải mái.” thì cuộc trò chuyện liền biến thành màn khoe mẽ bản thân đầy lộ liễu, chẳng buồn giấu giếm cái ý đồ đen tối nữa. Nếu có đứa con gái nào đó bảo rằng “Em chẳng thích con trai hút thuốc tẹo nào đâu.” thì lũ đấy sẽ chẳng chần chừ vứt thẳng điếu thuốc đi, hoặc nếu được nói rằng “Em thích ngắm bắp tay gân guốc” là y như rằng sẽ có đứa bắt đầu xắn tay áo lên.


“Xời, có gì đâu mà bất ngờ. Cậu ngây thơ thật.”

“Cậu đang trêu tớ đấy à?”

Narumi miễn cưỡng xua tay.

“Mà, cũng phải thôi. Cậu là người như thế mà.”

Nói đoạn, Narumi phì cười như thể hiểu ra chuyện gì đó.


“Tớ thì sao chứ.”

“Chẳng phải từ đầu đến giờ cậu chỉ dựa lưng vào tường, không rời khỏi chỗ ngồi dù chỉ nửa bước sao? Mọi người đang cật lực kết bạn kia kìa.”

“Cật lực gì chứ…”

Chưa kịp dứt lời, từ chiếc bàn bên trong cùng vang lên một giọng nói.

“Mọi người chú ý.”

Hình như anh ta là đại diện của câu lạc bộ nào đó, tôi không nhớ rõ. Có thể là câu lạc bộ liên quan đến thể thao hoặc âm nhạc gì đó, trông mác mác giống bên câu lạc bộ Tennis, nhưng cũng lại vừa không đúng lắm. Chàng trai tóc nâu đó đứng dậy, linh tính mách bảo tôi đây sẽ là một màn tỏ tình.

“Tôi có một phát biểu quan trọng với mọi người.”

Giọng tràn đầy tự tin, dường như chưa biết đau khổ là gì. Nói thật thì sự tự tin của anh ta đúng thật là chướng mắt.

Cứ tưởng mọi ánh nhìn đều sẽ đổ dồn về phía chàng trai đang huênh hoang đó… Thế nhưng, tại đây vẫn còn có một người đang giơ cao tay gắp mì. Tôi có thể nghe thấy tiếng húp mì sùm sụp. Mọi người bắt đầu cười khúc khích. Biết là anh ta không đẹp trai cho lắm, cơ mà do say quá nên lãng tai rồi hả, hay sở hữu tinh thần thép vậy? Anh chàng kia bèn mặc kệ và tiếp tục cất lời

“Ma mới Hayase Yuuko.”

Cô gái nãy giờ vẫn ngồi húp mì sùm sụp, hãy còn toan gắp tiếp mì vào miệng thì giật bắn người bởi câu nói, biểu cảm như muốn nói

“Ể, tôi hả?” rồi đứng lên, lấy tay che miệng đang nhai ngồm ngoàm. Đoạn, cô nàng lùa tay chải lại đuôi tóc, chỉnh đốn tóc tai để giấu đi nỗi ngượng ngùng.

Ồ, đây rồi. Ánh mắt hiếu kỳ đổ dồn về phía họ. Chàng trai vuốt tóc, nhìn cô gái bằng ánh mắt đầy quyết tâm.

“Anh đã thích em ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Anh hứa sẽ trân trọng em. Vậy nên em đồng ý làm bạn gái anh nhé?”