Tốt Nghiệp Rồi Kết Hôn Thôi

Quyển 2 - Chương 8: Năm năm




Trời vẫn mưa to, conđường nhựa đã bốc lên hơi nước trắng mờ che phủ trời đất, cả con đường dài vàrộng mà chỉ có mỗi một người đang chạy, quần áo trên người đã ướt sũng từ lâu,mặc dù biết đến nhà Cẩu Đán có thể mượn quần áo của chị hắn để mặc, nhưng quầnáo lót thì phải làm thế nào đây? Không thể chân không thả rông như thế mà đánhtrận chứ? Cô cúi đầu nhìn nước mưa chảy ròng ròng trên quần áo, lại để ý cáccửa hàng xung quanh, cách đó không xa có một dãy cửa hàng. Cô lập tức bước đến,trong đầu nghĩ có thể ở đó sẽ có một cửa hàng chuyên bán đồ lót cũng nên.

Quả nhiên, ông trời không phụ người tắm mưa, cửa hàng cuối cùng là chỗ bán đồlót giải cứu cho cô.

Vừa mở cửa ra, một luồng khí nóng ập vào mặt, Nám Nám suýt chút nữa thì bị kinhsợ.

Cái tiệm nhỏ, rộng chưa đến hai mươi mét vuông nhét đến hơn ba mươi người phụnữ, đủ thể loại, đủ sắc màu chen chúc nhau. Có lẽ toàn là người đến trú mưa cả,nếu trú mưa ở tiệm nhả người ta thì quả là ngại nên đành mua mấy thứ gi đó coinhư là để bồi thường, vì thế hầu như ai trong đấy cũng đang lật qua lật lạichọn lựa. Chủ tiệm cũng vui sướng vì ngày mưa lại vớ được vụ làm ăn lớn, nghethấy tiếng mở cửa thì chẳng thèm ngẩng đầu đã lên tiếng gọi: “Xin mời vào, cứlựa chọn tự nhiên, nếu thích thì tôi giảm giá cho.”

Tiếp đó, bao nhiêu chị em trong tiệm đồ lót ngoảnh mặt lại liếc nhìn cô, nhìnsuốt từ trên xuống dưới, từ đầu đến chân, ánh mắt như gai đâm khiến cô hổ thẹn,đi không được mà ở cũng không xong. Nhưng nghĩ đến sự bất tiện khi đến nhà bạn,cô đành nhắm mắt bước vào, vờ như không thèm để ý đến ánh mắt khinh thường củahọ, đi vào sạp hàng phía bên trái chọn đồ lót.

Những chị em đang chọn đồ lót trong sạp phía bên trái nhanh chóng dạt sang bênphải, cả một nhóm di chuyển đi như thể đàn chim gặp thú dữ vậy. Việc nhữngngười xung quanh mình giảm ít đi, Nám Nám không hề hay biết gì cả, nhìn trênnhìn dưới nhìn trái nhìn phải một lượt, toàn là xanh xanh đỏ đỏ, cô cũng muốnthay đổi một chút, chọn lấy một cái, nhưng thật sự là không được, hôm nay áo balỗ thể thao cô mặc bên trong là màu trắng, nếu chọn màu lòe loẹt thì chắc chắnsẽ bị cả lũ cười nhạo chết mất.

Cô không cam tâm, bèn tiến sang sạp hàng phía bên phải, ngay khi cô vừa bướcđến, những chị em vốn lúc nãy đang chọn dồ ở sạp bên trái chuyển sang đây lạiđồng loạt dạt cả về chỗ cũ.

Bên này cũng không được, các cỡ B, C, D, E, F, G đều có cả, chỉ mỗi cỡ A làkhông có. Nám Nám ngại không dám hỏi bà chủ, ngại nhất là trước mặt bao nhiêungười ở đây để lộ ra số đo vòng một vô cùng khiêm tốn của mình, vì thế, cô lạilặng lẽ chuyển sang sạp bên trái.

Các chị em vừa chạy sang sạp bên trái này chưa kịp thở đã ngay tức khắc chạy cảsang sạp bên phải. Ngay khi dó thì Nám Nám lại nảy ra ý dịnh đáng xấu hổ làchọn tạm lấy một cái cỡ B vậy, thế là cô lại quay sang sạp bên phải, khiến họlại phải đi ngược lại.

Cô cứ đi đi lại lại ngập ngừng, do dự, vô tình chọc tức một nhóm chị em, khiếnhọ không quản thân mình chạy ra ngoài trời mưa và mang theo nỗi tức giận thà bịdính nước mưa cũng kiên quyết không chọn đồ lót cùng với tên đàn ông vô liêm sỉtrong cùng một nhà.

Đương nhiên, vẫn còn một nhóm chị em cũng tức giận như thế nhưng không chịu rờiđi, bắt đầu đồng loạt công kích: “Này, cậu có thể ra ngoài đứng được không? Ớđây là chỗ bán đồ lót cho phụ nữ! Cậu mua gì mà mua?”

“Tôi? Sao tôi lại không được mua?”. Lại một lần nữa Nám Nám bị sự hiểu nhầm vôtình làm tổn thương. Trời ơi, lần đầu rồi lần thứ hai, lần thứ hai rồi lại lầnthứ ba thì cũng thôi đi cho qua, không ngờ giờ lại bị cả nhóm chị em làm tổnthương. Hic, không biết hôm nay cô ra ngoài chưa thắp hương hay chưa dập dầulạy dây, chỉ là chọn đồ lót thôi mà, việc gì mà phải làm um lên thế chứ?

“Cậu không đi thì chúng tôi đi!”. Ngọn lửa khởi nghĩa của nữ khó có thể dập tắtđược.

Nám Nám đang định trả lời một câu: “Các người có thích đi hay không thì mặc, dùgì thì tôi cũng không đi” thì bà chủ đã không thể kìm nổi sự tức giận tronglòng. Cũng không thể trách bà ta được, chỉ trong một giây, rõ ràng trong tiệmđầy chật những hơn ba mươi khách mà giờ chỉ còn lại có năm, sáu người. Trongtình hình doanh thu giảm như thế, dương nhiên bà chủ không thể khống chế nổi sựhung tợn trên khuôn mặt rồi, bà gào thét trước mặt Nám Nám: “Cậu kia, cậu rangoài được không? Tôi còn phải mở cửa làm ăn, cậu dường đường là một người contrai mà lại vào đây làm loạn lên thế hả?”

Nám Nám khóc ngay ở đó.

Thế là người đàn ông dung tục trong mắt mọi người cuối cùng phải bỏ chạy dướisự công kích không ngừng của đội quân chính nghĩa.

Nám Nám trong cơn mưa vừa chạy vừa nghĩ: “Bà đây là con gái! Con gái hàng thậtgiá thật hẳn hoi! Các người là một lũ không có mắt, sớm muộn rồi cũng sẽ cóngày bị báo ứng thôi!”

Quả nhiên siêu nhân nữ chỉ có trong phim mà thôi, trong nhân gian thì nghe thấyđược mấy lần chứ? Làm sao cô ta có thể dễ dàng sống và tồn tại ở thế gian này?Sao ông trời lại ghen tị với hồng nhan thế chứ?

Cùng lúc đó, Ninh Hạo Nhiên ngồi trong xe, mím chặt môi, suýt nữa thì anh khôngkhống chế nổi bản thân, giận dữ định chạy ra, lôi con nhóc ngu ngốc này vào hỏicho ra nhẽ, tại sao lại không đi trú mưa? Tại sao lại phải đội mưa chạy đi? Lẽnào thằng cha đó tốt đến thế sao, đáng để cô ta chỉ hận một nỗi là không thểbay được đến đó, cam tâm tình nguyện đội mưa chạy đi hẹn hò với hắn, không muốnđến trễ cho dù chỉ là một tích tắc? Lẽ nào cô ta còn thấy mình khoẻ quá haysao, không sợ sẽ bị cảm cúm chắc? Mấy hôm trước, cô ta lại vừa mới bị ngã xong,sao lại không chịu chú ý gì cả thế chứ?

Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn cô tiếp tục điên cuồng chạy trong cơn mưa nhưtrút nước, tay nhấn còi chỉ trong một giây rồi ngẩng lên, vỗ mạnh vào bên cạnhtay lái, phẫn nộ quay mặt đi không thèm nhìn Nám Nám.

Cô ta thích làm thế nào thì làm, anh làm sao mà quản lí được!

Bây giờ cô ta thế nào vốn dĩ không hề liên quan gì đến anh, cho dù là phải độimưa đi hẹn hò với một tên đàn ông nào hay là đi đặt phòng cùng thằng cha nàođấy thì cũng đều không liên quan gì đến anh cả.

Đúng vậy, giờ anh dằn vặt, buồn bã cũng chỉ vì luôn cảm thấy hổ thẹn bởi sựviệc năm đó chứ không hề có chút tình cảm nào xen vào trong đó cả. Nếu như tốihôm đó, anh đã từ chối cô thì bây giờ chẳng có tư cách đường hoàng chính đánggì mà đứng ra can thiệp cả. Vì vậy, cô ta làm gì thì cũng không liên quan đếnanh.

Dù sao thì cô ta cũng chẳng là gì của anh cả!

Nám Nám người ướt như chuột lột chạy đến, ra sức gõ cửa nhà Cẩu Đán, trong bụngthầm thề với bản thân, nếu lát nữa bọn họ ra mở cửa, nhìn thấy bộ dạng nhếchnhác của cô, ai mà dám cười ra tiếng thì cô sẽ vặt cổ tất cả bọn họ xuống làmbóng đá, làm cái bồn cầu mà ngồi lên.

Trong nhà có tiếng người trả lời, giọng nghe có vẻ không quen lắm, Nám Námngẩng đầu nhìn lên, thấy dằng sau cánh cửa là khuôn mặt mà trước kia đã từngđem lại cho cô biết bao nghi hoặc, cũng dồng thời cướp luôn nửa câu cô còn chưanói hết.

“Cậu là kẻ vô lương tâm ấy... Phạm Dục Trân?”

Nám Nám dám cá với mọi người rằng, lúc đó cái miệng của mình có thể nhét nổi cảmột quả trứng đà điểu. Cô đã từng tưởng tượng ra vô số hoàn cảnh gặp mặt PhạmDục Trân, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng vừa gặp đã mắng anh là “kẻ vô lương tâm”như thế.

Biết nói gì đây nhỉ, lời mắng mỏ này nghe có vẻ rất mờ ám, nghe giống như kiểumột thiếu nữ bị người ta phụ tấm chân tình vậy, cuối cùng, tái ngộ sau baonhiêu năm, trong lòng lại trào lên bao ai oán, hận thù.

Phạm Dục Trân cười nhạt: “Dương Nám Nám, cậu vẫn cứ ăn nói bồng bột như xưa,tốt nghiệp lâu như vậy rồi mà vẫn chẳng thay đổi gì cả.”

Nám Nám quả là thần kinh còn thô sơ hơn cả sợi dây diện vậy, cũng chẳng còn mặtmũi nào nói gì nữa. Hai má đỏ ửng lên, nóng ran, cô cúi đầu đi vào trong, vừanhìn thấy Cẩu Đán liền túm lấy cổ áo cậu ta, lôi ra ngoài ban công, gầm gừ hungdữ tra hỏi: “Ông giải thích cho tôi, tại sao cậu ta lại có mặt ở đây?”

“Phạm Dục Trân là do Đôn béo đưa đến đấy”. Cẩu Đán đối mặt với sức mạnh của cảmột đại binh, việc đầu tiên là đẩy trách nhiệm cho Đôn béo, chẳng có tinh thầnanh em nghĩa khí gì cả, mà cũng không hề cảm thấy một chút nào gọi là áy náy.

Không thể nện cho Đôn béo một trận, như thế thì thu hút sự chú ý của mọi ngườiquá. Nám Nám vô tình bị tổn thương, đành nhắm mắt bước vào phòng. Phòng kháchrộng ba mươi mấy mét vuông nhà Cẩu Đán bị sáu bảy anh em cùng với bảy tám cáidây mạng lằng nhằng rối vào nhau, tưởng như nước có chảy cũng không thể thoát.Đã thế, hình ảnh Phạm Dục Trân ngồi ở góc phòng lại dễ dàng lọt vào tầm mắt củaNám Nám.

Anh ta cho rằng chỉ cần dùng ánh mắt nai tơ là cô sẽ tha thứ sao?

Cô đã từng oán hận anh ta như vậy đấy, chỉ tức là không thể đá cho hắn hai phátvào mông để rửa hận thôi.

Sau nụ hôn năm đó, trong kí ức của Nám Nám chỉ dừng lại ở thời điểm cô đuổitheo, chồm lên người cậu ta mà nôn thốc nôn tháo, còn các chuyện tiếp diễn thếnào nữa cô chẳng nhớ gì cả. Hôm sau đi học, thái độ hai người đã quay ngoắt mộttrăm tám mươi độ, trở nên hoàn toàn lạnh nhạt với nhau. Nám Nám cho rằng cậu tavừa muốn bảo vệ tình cảm bạn bè lại vừa muốn tránh khỏi sự phiền nhiễu của cônên mới đành phải sử dụng phương pháp xử lí “lạnh”, thôi thì coi như lượng thứcho cậu ta. Kết quả là vào cái ngày tốt nghiệp, lúc chụp ảnh, cô lấy hết dũngkhí mời cậu ta chụp chung một bức ảnh thì bị những lời từ chối khéo làm cho đứtgan đứt ruột, tức điên lên mất.

Anh bất nhân thì đừng có trách tôi bất nghĩa, quân tử trả thù mười năm chưamuộn, vì thế, hôm đó, Nám Nám cũng tức giận, không thèm ngó ngàng gì đến cậu tanữa.

Hồi đó, tuổi vẫn còn nhỏ, làm gì cũng không biết nhượng bộ cho người khác, bâygiờ cô không thể nào làm được chuyện như vậy nữa. Vì thế, cô ngồi vào chỗ đãđược sắp xếp trước đó, ngoảnh đầu vờ hỏi một câu vô ý: “Phạm Dục Trân, cậu cóchơi không, tôi cho cậu mượn máy của tôi?”

Phạm Dục Trân cười nhạt, lắc đầu xua tay, cậu ta vẫn trầm lặng ít nói y như hồicấp ba vậy, chỉ biểu đạt ý của mình bằng cách gật hoặc lắc đầu.

Bị anh ta im lặng từ chối, Nám Nám cảm thấy vô vị, liền quay người lại mở game,hét khẩu hiệu khi lâm trận với mọi người: “Khẩu hiệu của chúng ta là...”

“Không có Hán gian!”

Đúng vậy, chính là câu khẩu hiệu này.

Sau không biết bao nhiêu lần bị đồng bọn “giải quyết” trong lúc chiến đội thựchiện nhiệm vụ công kích, Nám Nám tức giận đề ra khẩu hiệu này. Mặc dù vẫn nóiđiều đau khổ nhất trong chinh chiến là xuất binh chưa giành được chiến thắng màmạng đã mất, nhưng cũng không thể nào lại chết bởi tay người của mình, đó lànỗi đau lớn nhất trong những nỗi đau. Vì thế, cô một mực yêu cầu, trước khichơi game phải nhắc nhở các chiến hữu không được hại người vô cớ, không đượcbức hại kẻ không may.

Vừa đổi súng vào trận, còn chưa tìm được chỗ trú ẩn thì Phạm Dục Trân đang ngồiim lặng bên cạnh bỗng nhiên đứng dậy, Nám Nám vốn đang căng thẳng bị giật mìnhmột cái, và theo phản xạ có điều kiện, ngón tay trỏ nhấn chuột.

“Đại ca, sao lại ngắm trúng tôi thế?”. Cẩu Đán đang ngồi trên thảm bỗng kêu mộttiếng bi thảm.

Nám Nám ho một tiếng: “Vớ vẩn, ai bảo ông trốn ngay trước họng súng của tôi làmgì? Bác bỏ lời cáo buộc!”

Một tên khóc cũng không phải là nhiều, cô lấy lại tinh thần khai chiến, trốn ởsau chiếc hòm, lên đạn cho súng.

Phạm Dục Trân bước qua chân cô, bước qua dây mạng và đi ra khỏi phòng khách,Nám Nám cúi đầu, nhìn có vẻ như đang dán mắt vào chiếc máy tính nhưng thực tếthì hai con mắt cũng theo cùng đôi tất màu đen kia ra ngoài.

“Á, đại ca, tôi cũng bị bà giết chết rồi đây này!”. Đôn béo cắn môi, hai hàngnước mắt chảy dài quay sang nhìn Nám Nám.

Nám Nám bĩu môi, không thèm bận tâm nói: “Ai bảo cậu chắn đường của mọi người,đây là tôi đang trừ hại cho dân!”

Hiển nhiên những người còn lại không hề cảm kích chút nào, lần lượt quay ngườilại giơ ngón tay giữa trước mặt cô, điệu bộ vô cùng khinh thường, sau đó lạivùi đầu vào khai chiến.

Bình tĩnh, bình tĩnh, có gì đâu cơ chứ, chẳng phải chỉ là năm đó bị người tahôn một cái thôi mà! Việc gì mà phải nhớ mãi thế chứ? Lớn thế này rồi, ai màchẳng bị muỗi nó gặm vài miếng, cô cảm thấy hoang mang luống cuống như vậy làvì hổ thẹn năm đó hành động thất lễ quá chứ tuyệt đối không phải là vì cô vẫncòn thích cậu ta, nhất định không phải thế!

Đột nhiên trên đỉnh đầu bị một cái khăn to đoành phủ lên, tầm nhìn trước mắt bịche khuất, theo phản xạ, cô tiện tay lại nhấn chuột một phát, chỉ nghe thấy bêncạnh có người kêu “ui da” một tiếng, không biết lần này là kẻ nào đen đủi bịtrúng đạn. Cô tóm lấy cái khăn ngẩng đầu lên nhìn, dưới bóng đèn, Phạm Dục Trânđang cười dịu dàng với cô: “Cậu xem, trên đầu cậu toàn là nước mưa, nhỏ cảxuống máy tính rồi, đừng có mà làm hỏng máy tính luôn đấy!”

Lý do này thật xác đáng, xác đáng đến nỗi Nám Nám có hơi hoảng hốt, suýt nữathì tin.

Đại ca, cậu cứ thế này thì tôi đánh tiếp thế nào được? Nám Nám thầm nói tronglòng, nhưng không dám nói to lên, nhiều lắm cũng chỉ nắm lấy cái khăn, lau tạmbợ cái mớ tóc ngắn bù xù trên đầu, sau đó tiện tay quẳng nó sang một bên, cườiđể lộ ra hàm răng trắng nhỏ: “Cảm ơn, cậu còn có lương tâm hơn mấy đứa xấu xanày nhiều.”

Lương tâm là dựa vào so sánh mà ra, có người vô lương tâm hơn thì mới làm nổilên cái người vốn vô lương tâm nhưng lại rất lương tri.

Trên mặt cậu Phạm hiện ra thái độ gì đó mà không thể nói rõ ra được, cậu tadừng lại một chút rồi mới nhặt chiếc khăn lên đặt lên đầu cô, mạnh tay xoa xoa:“Dương Nám Nám, cậu cứ chơi đi, tôi lau đầu giúp cậu.”

Cậu ta lau khiến đầu cô cứ đảo đi đảo lại, cô thấy hơi chóng mặt, ánh mắt hếtnhìn trên nhìn dưới, lại liếc trái liếc phải, xem thái độ của các anh em, khôngbiết có ai phát hiện ra đại ca của họ đang phải chịu sự giày vò trong im lặngmà rơi cả cằm xuống không. Kết quả là trong những anh em vô lương tâm ấy, chẳngcó tên nào phát hiện ra điều không bình thường cả, chúng vẫn còn đang dán mắtvào màn hình máy tính của mình, toàn lực công kích.

Cũng đúng thôi, thường ngày thì cô và họ vẫn thế, Đôn béo đã từng thay tất chocô, Cẩu Đán đã từng thắt dây giày cho cô, giữa bọn họ vốn chẳng bao giờ để ýđến sự khác biệt về giới tính cả.

Nhưng tại sao cũng với động tác như thế mà Phạm Dục Trân làm thì cảm giác lạihoàn toàn khác thế nhỉ?

Cô cúi đầu nói “cảm ơn” rồi giằng lấy chiếc khăn trong tay cậu ta, cúi đầu tiếptục chiến đấu. Phạm Dục Trân bên cạnh có lẽ cũng phát hiện hành vi của mình hômnay có vẻ hơi khác thường, khó khăn lắm mới gượng cười được rồi lại tắt luôn.

Trong phút chốc, không khí có vẻ gượng gạo, bên tai chỉ có tiếng gõ bàn phím,tiếng ầm ầm trong trò chơi và cả tiếng kêu bi thảm của ai đó bị trúng đạn. Chắclà lại có người làm Hán gian rồi.

Tối nay, trò chơi của các đồng chí kết thúc rất sớm (Đôn béo thầm nghĩ: “Khôngsớm không được, ai mà chống đỡ được đại ca cứ ngắm súng bắn quân ta cơ chứ, quảthật là dù có cố ý ngắm thì cũng không ai ngắm được chuẩn xác đến như vậy!”)

Cả nhóm người đói sắp chết đến nơi rồi, ra khỏi nhà Cấu Đán tìm đồ ăn, đươngnhiên Nám Nám là người đi đầu trong nhóm người dó, bước theo sau là các anh emvà cả Phạm Dục Trân nữa. Gió lạnh, đường trơn, vừa mới ra ngoài, quần áo vốnđược hong khô bởi nhiệt độ cơ thể cứ dính vào người, lúc này, cô bỗng cảm thấylạnh tê cả người, toàn thân nổi da gà. Nám Nám chỉ quan tâm đến việc xoa ấm haicánh tay mà không hề chú ý gì đến dưới chân mình, thế là trượt một phát, tíchút nữa là cô bị ngã.

Các anh em kia thì xưa nay đã quen nhìn thấy cô gặp nguy hiểm quá nhiều rồi,không có chút động tĩnh gi, duy nhất chỉ có Phạm Dục Trân giơ tay ra, vừa hayôm eo cô, kéo cô vào lòng, Nám Nám quen miệng đáp lại: “Không sao, chuyện nhỏ ýmà”. Vừa ngoảnh đẩu lại phát hiện thấy người ôm mình là Phạm Dục Trân, cô liềnim bặt.

Bầu không khí tiếp tục im lặng, cô lập tức lảng tránh sự giúp đỡ của cậu ta,kết quả là động tác chưa kịp hoàn thành thì trước mặt đã tối sầm lại, khôngbiết mình lại rơi vào vòng tay của một ai khác nữa.

Nám Nám ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt giận dữ, bốc lửa ngùn ngụt trên đầu mình,bỗng nhiên lanh lợi hẳn lên, nở nụ cười tươi đẹp nhất từ trước tới nay: “NinhHạo Nhiên, sao anh lại đến đây?”

Ngoạitruyện 1: SỰ THẬT

Nguyên Đán là một dịp Tết mà người Trung Quốc cũngkhông lấy làm háo hức lắm, ngoại trừ lũ sinh viên sắp phải thi.

Nguyên nhân lũ sinh viên nhiệt tình với việc tụ họp trước dịp Tết Nguyên Đánnhư vậy là do trước khi thi, chúng phải chôn vùi khoảnh khắc được vẫy vùng, bắtđầu bước vào những ngày tháng đau khổ.

Đương nhiên Dương Nám Nám cũng không nằm ngoài số đó.

Lúc ấy, Oa Oa đã sắp tốt nghiệp đại học rồi, còn Nám Nám thì vẫn đang học lớpmười hai, vẫn còn ngây ngô tung tăng. Cô còn có thể lạc quan yêu đời như vậyhoàn toàn là nhờ vào đống dây thân kinh thô như dây điện kia. Ngày ngày cô luôntự cổ vũ mình: “Mặc dù mình không có chỉ số IQ cao nhưng mình có duyên của cáingốc nghếch đấy, ai có thể làm gì được mình chứ?”

Cái duyên của sự ngốc nghếch chính là ở chỗ cô ngốc đến nỗi không mắt không mũimới đi kết bạn với một lũ bạn đểu cáng, trong đó bao gồm cả người mà Nám Nám đãyêu thầm từ rất lâu rồi, sau một lần tỏ tình không đạt được kết quả gì, mất hainăm cố gắng lắm, cô mới nghĩ cho thông được, chấp nhận lui một bước để làm bạntốt của Phạm Dục Trân.

Để tán dương Phạm Dục Trân, nếu muốn ngắn gọn thì có thể ví cậu ta là “mặttrời”, dài dòng hơn thì là “chàng đẹp trai - mặt trời”. Cậu ta nhã nhặn ôn hòa,gặp ai cũng cười híp mắt hiền lành, nụ cười xán lạn, đầy thiện cảm khiến ngườita nhìn một lần là thấy vui vẻ suốt nửa năm trời. Mặc áo sơ mi thì cổ áo, cổtay lúc nào cũng sạch sẽ không một vết bẩn, phần tóc mái che kín mắt, mỗi khicó gió thổi qua lại bay bay, cũng đủ làm tim người ta lâng lâng. Nếu có dịp nóichuyện cùng cậu ta, nghe giọng nói mềm mại ấy, ánh mắt dịu hiền ấy, quả thật làgặp sát thủ vô hình, tất cả phụ nữ, bé gái trên từ bảy mươi tuổi trở xuống,dưới từ bảy tuổi trở lên, trong phạm vi năm mươi ki lô mét đều không còn đườngsống.

Vì thế mà trong trường, không biết bao nhiêu nữ sinh thích cậu ta, theo đuổi,vây bám lấy cậu ta. Lúc đình đám nhất là ngoài cửa phòng vệ sinh nam mà có cảđống nữ sinh đứng chờ chỉ để được nhìn thấy mặt cậu ta, hi vọng cậu ta ngoảnh mặtlại, cười với họ một cái là mãn nguyện rồi.

Phạm Dục Trân vẫn luôn được các nàng vây quanh như thê cho đến khi tên khốnNinh Hạo Nhiên đó xuất hiện. Khi các nữ sinh phát hiện thầy giáo thực tập mônThể dục mới ngoài vẻ đẹp trai ra còn rất “cool”, đám con gái trước kia dồn đốngđứng ngóng trước cửa lớp 12/3 giờ lại lập tức chạy tót sang sân vận động, nơicó Ninh Hạo Nhiên, tốc độ còn nhanh hơn cả tên lửa đặc công ấy chứ!

Thế là Phạm Dục Trân dù có cởi trần chạy xung quanh sân vận động cũng không thểnào lấy lại được sự chú ý của đám nữ sinh có mới nới cũ ấy.

Nếu là người bình thường, trong tình hình sa sút trầm trọng như vậy thì chắcthần hồn thần phách cũng phải thất lạc một phen, nhưng phản ứng của Phạm DụcTrân trước việc này lại cứ vô tư, thản nhiên như không vậy, thái độ bàng quanthế sự, không vui vì dời, không buồn vì mình ấy lại càng làm Nám Nám xúc động.Người nhã nhặn như cậu ta quả thật phải xứng tầm hậu duệ của Phạm Trọng Yêm mớiđúng. Nám Nám hồi đó vẫn còn là nữ thanh niên văn nghệ, vô cùng thích mẫu hìnhnhà nho thanh nhã không màng danh lợi, cũng vì bản thân vốn ghét cay ghét đắngcái cách đối nhân xử thế xấu xa, bỉ ổi của Ninh Hạo Nhiên, cùng lúc đó tự nhiênlại thích luôn Phạm Dục Trân. [Phạm Trọng Yêm (989 - 1052) tự Hi Văn, làmột nhà chính trị, nhà văn, nhà quân sự, nhà giáo dục thời Bắc Tống.]

Nhưng thích thì thích, Dương Nám Nám vẫn rất hiểu rõ khoảng cách giữa mình vàPhạm Dục Trân, vì vậy, cô giấu mãi trong lòng mối tình đơn phương ấy, chỉ cầnmỗi ngày có thể nhìn thấy cậu ta, nghĩ về cậu ta là điều hạnh phúc nhất rồi,không dám dòi hỏi nhiều. Vì vậy, điều cô thích làm nhất là khi Phạm Dục Trân vôtình nhìn về phía mình, cô hơi cúi đầu, nhếch môi cười duyên, hi vọng có thể đểlại trong lòng cậu ta hình ảnh dịu dàng nhất của mình.

Dần dà, có lẽ Phạm Dục Trân cũng nhận ra được tình cảm trong lòng Nám Nám.Thỉnh thoảng trong giờ ra chơi, sinh viên tụm năm tụm bảy nói chuyện với nhau,cậu ta cũng vô tình hay hữu ý liếc hai mắt sang nhìn trộm xem Nám Nám đang làmgì, và vì thế thường xuyên bắt gặp ánh mắt của cô đang nhìn mình. Khi phát hiệnPhạm Dục Trân cũng đang nhìn mình, Nám Nám giật nảy mình lên, vì thế, cô khôngthể không kéo Cẩu Đán, thằng bạn ngồi cùng bàn lại, miệng lắp ba lắp bắp, căngthẳng hỏi: “Có phải cậu ấy lại nhìn mình không, có phải cậu ấy lại nhìn mìnhrồi không?”

Nhưng Cẩu Đán thì đã quen miệng rồi, ngàn vạn lần vẫn cứ lặp lại duy nhất mộtcâu trả lời: “Đại ca, bà khống chế chút đi, cho dù là không khống chế nổi cảmxúc thì ít ra cũng phải khống chế được nước bọt chứ! Ngày nào áo tôi cũng ướtsũng ra đây này! Bà thèm cậu ta đến nhỏ dãi ra rồi cơ à?”

Đúng, cô thèm nhỏ dãi cậu ta rồi ý chứ, thèm đến nỗi không thể thèm hơn đượcnữa.

Vì vậy, cô quyết định sẽ bày tỏ tình cảm với cậu ta trong bữa tiệc tối hôm tấtniên, lúc đó sẽ uống nhiều một chút, vờ ngốc một chút, nói nhanh một chút, xemra như vậy sẽ nhanh chóng làm được thôi. Đương nhiên, nếu cậu ta đồng ý thì làtốt nhất, còn nếu không đồng ý thì cô cũng có thể mượn rượu vờ như mình chưa hềnói gì cả.

Ai ngờ, vừa uống lại uống hơi bị nhiều một chút... (Lời tác giả: một chút cáiđầu cô ý, cô uống hẳn một chai cơ đấy!)

Ánh mắt của Ninh Hạo Nhiên rất ít khi dừng lại ở những nữ sinh, nhất là nhữngnữ sinh có mái tóc dài.

Nữ sinh tóc dài rất phiền, cũng rất vướng víu, anh thấy mái tóc của họ cũnggiống như mái tóc toàn những con rắn trên đầu Medusa [Nữ thần tócrắn trong Thần thoại Hi Lạp]. Mái tóc dàytrông giống như những con rắn có thể bóp nghẹt chết người, một khi đã thòngđược cổ người đàn ông, không hút hết máu tươi của người ta thì nhất định khôngbao giờ buông tha.

Ngoại trừ cô nữ sinh tên Dương Nám Nám.

Trong ấn tượng của anh, cô bé khác hẳn với đám nữ sinh kia.

Tóc cô bé rất mỏng, dài và thẳng, luôn sạch sẽ và tết gọn thành một bím, lúcchạy ngắn một trăm mét, bím tóc cứ lắc qua lắc lại sau lưng, mềm mại thuầnkhiết, thu hút toàn bộ ánh mắt của mọi người.

Theo lí mà nói, mắt Nám Nám mặc dù không to nhưng lúc cười lại cứ cong conglên, chỉ có điều, xưa nay cô bé chưa bao giờ thật sự cười với anh, vì vậy anhkhông biết sức hấp dẫn của nụ cười đó có thật sự lớn như trong tưởng tượng củaanh hay không.

Đúng vậy, anh có thể dễ dàng nhận thấy trong lòng cô bé rất ghét anh, anh cũngbiết mình mà cãi nhau với nữ sinh thì thật là vô vị, nhưng mỗi khi nhìn thấycái bộ dạng tập thể dục ngốc nghếch ấy của cô, anh lại không thể khống chế nổiý nghĩ không ngừng dấy lên trong lòng, lại càng muốn trêu chọc cô thêm.

Khi lên lớp, anh đã quen với việc nhìn thấy cô bé bị mất mặt, nếu cô bé tứcgiận cãi lại, anh sẽ vô tư chế giễu không ngần ngại gì, nhưng nếu cô bé quaylưng lặng lẽ trở về hàng ngũ, anh sẽ khó tránh khỏi thất thần một chút, khôngbiết nên làm gì.

Có lẽ chỉ là anh không quen với việc lại có đứa con gái ngốc nghếch đến thếxuất hiện trước mắt mình, vì thế mới đặc biệt chú ý đến Dương Nám Nám.

Anh thầm nói với mình như vậy.

Cho nên, khi nhận được thiệp mời đến dự bữa tiệc mừng năm mới của các lớp 12,phản ứng đầu tiên của anh là nhìn xem có cái nào của lớp 12/3 không, không cóthì bĩu môi hất đi, nhìn vào đống thiệp còn lại trong tay, thấy rằng đi lớp nàocũng chẳng có ý nghĩa gì. Trong lúc cười đùa với các giáo viên khác, anh lặnglẽ giấu đi một tấm thiệp mời của lớp 12/3, thản nhiên bước ra khỏi văn phòng,đi thẳng đến lớp cô bé.

Thực ra, vẫn chưa uống được là bao, Nám Nám chỉ thấy rượu nho đỏ lớp mua ngọtngọt, rất ngon miệng, uống rồi mà cũng chẳng có cảm giác say tí nào cả. Lạithêm việc bị ánh mắt nóng bỏng của Phạm Dục Trân thiêu đốt một hồi lâu, mặt vàbụng cô đều rất nóng, miệng cũng rất khô. Cho nên, cô cứ tay trái một ly, tayphải một ly, coi rượu nho như nước ngọt mà uống. Kì thực, cô hoàn toàn có thểuống ít một chút, cũng có thể dừng lại ở đây thôi. Nếu không phải là tên khốnvô liêm sỉ đáng chết đó dứng chặn giữa cô và Phạm Dục Trân thì giờ cô đã có thểkhông do dự gì mà chạy ra, bày tỏ tình cảm với người mà mình yêu quý.

Nhưng vì có Ninh Hạo Nhiên nên mọi chuyện bị làm rối rắm hết cả lên cũng chẳngcó gì là lạ. Cô không muốn làm chuyện gì ngốc nghếch trước mặt người đàn ôngnày, một chuyện thôi cũng không thể được.

Thế nên, chuyện bày tỏ tình cảm, chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời, côquyết định đợi sau khi bữa tiệc tất niên kết thúc sẽ tìm Phạm Dục Trân để nói.Tiếp đó, cô thả lòng mình, nâng cốc cùng các anh em.

Chẳng mấy chốc, Nám Nám đã uống thêm không ít, bắt đầu loạng chà loạng choạngôm lấy lớp trưởng thân yêu, lớn tiếng cười tự nhiên, rồi cô lại quay ra, địnhcướp lấy micro trong tay Nhị Mao, cô rất muốn hát bài Đau lòngThái Bình Dương dành tặng Phạm DụcTrân, nhân đó bày tỏ tình cảm của mình. Nhưng nào ngờ tên tiểu tử thối Nhị Maođáng ghét lại không cho cô mượn micro, thế là cô túm lấy cán chổi lau nhà hátnhiệt tình.

Xin hãy tha thứ cho hành động buồn cười của cô, cô chỉ muốn tìm cái cớ để trúthết nỗi lòng thôi, tìm một cơ hội để nói ra những cảm xúc đã cất giấu tronglòng bao lâu nay.

Người ngạc nhiên có phải là cậu ta không? Tại sao biểu cảm của cậu ta lại có vẻkinh hãi đến vậy?

Nám Nám không nhịn được, ợ một tiếng, mắt say rượu mơ màng nhìn Phạm Dục Trânđang tách xa mọi người, vội vã đi khỏi. Không thể làm như không có chuyện gì màcứ để cậu ta rời đi như thế, vì vậy, cô quẳng cán chổi, bước chân lảo đảo,ngóng đông trông tây chạy đuổi theo...

***

Cô nữ sinh ríu ra ríu rít bên cạnh thật là phiền, trước thì xin dạy cách góibánh chẻo, sau lại thảo luận về Rừng Nauy, Ninh Hạo Nhiên miễn cưỡng tiếp chuyện cô ta, nhưng mắt thì lại liếcsang một bên nhìn Dương Nám Nám đang làm trò kì cục trên bục giảng.

Anh cũng đã từng có một thời như thế này, chỉ là chưa bao giờ mất mặt như cô.Nói thật, lần đầu tiên anh nhìn thấy nữ sinh say rượu thế này, thật sự là cóchút hứng thú và tò mò.

Cô ta cho mình là cái thùng đựng rượu chắc? Đã uống một chai rượu nho rồi lạicòn muốn mở thêm một chai nữa. Anh gọi cán bộ lớp đến, bảo mang những chai rượutrong tầm tay Nám Nám đi. Không tìm thấy rượu xung quanh, Nám Nám lại đổi sangchiêu khác, nhào ra ôm chặt lấy một người, trơ mặt bắt đầu vô lễ với lớp trưởng,trong khi vẻ mặt cậu ta đang rất nghiêm nghị.

Ninh Hạo Nhiên vô cùng không vui, còn tức giận hơn hàng vạn lần so với việc côta không thèm nhìn anh trong giờ Thể dục. Thậm chí, anh bắt đầu hối hận, khôngcó việc gì làm hay sao mà lại đến lớp 12/3 làm gì, chẳng lẽ không phải chính làđể nhìn cô ta làm trò, tự làm mất mặt bản thân hay sao? Anh đứng dậy, nét mặtsa sầm, đi khỏi bàn gói bánh chẻo, rời khỏi bữa tiệc khi bài hátĐau lòng Thái Bình Dương khó nghe ấy còn chưa kết thúc.

Đương nhiên trước khi đi, anh không thể nén lòng quay mặt lại nhìn cô lần nữa.

Khuôn mặt đỏ ửng của Nám Nám tròn vành vạnh, khiến anh rất muốn véo và cắn chomột cái, chắc là do lúc nãy va chạm với lớp trưởng nên mái tóc hơi bị rối, vàisợi xõa xuống hai bên má, khiến người ta lại muốn nhẹ nhàng vén lên bên taigiúp cô, đôi mắt thì long lanh, rất khác so với vẻ ương bướng thường ngày,khiến anh rất muốn đặt một nụ hôn nhẹ lên mi mắt...

Có lẽ anh nên đi khỏi thật, ở trong lớp này quá lâu rồi, đầu óc cũng thành rangốc nghếch, con tiểu yêu ngày thường bỗng biến thành nhóc con đáng yêu, conlừa ương bướng thường ngày bỗng chốc biến thành một con mèo nhỏ...

Anh băn khoăn lo ngại không biết sau buổi tối hôm nay, họ còn có thể gặp nhaunữa không...

Tốt nhất là đời này kiếp này dừng nên gặp lại nhau, nói thực, anh thật sự khôngchịu nổi người con gái như thế này.

Thật sự.

Rất rất không thể chịu đựng nổi.

Kẻ say rượu thì không bàn đến nhân phẩm.

Vì thế, khi Nám Nám nhảy đến ôm chầm lấy cánh tay người con trai trước mặt, côkhông hề cảm thấy hành động của mình trông rất suồng sã, rất vô duyên, khiếnngười bên cạnh vô cùng coi thường.

Đột nhiên bị người khác ôm chầm lấy, lại có hơi rượu nồng nặc, không cần quayđầu lại, Ninh Hạo Nhiên cũng biết đó là con sâu rượu Dương Nám Nám. Anh muốnnhịn cũng không thể nhịn thêm được, lạnh lùng nói: “Bỏ ra!”

“Không bỏ!”. Nám Nám làm việc gì cũng cố chấp như vậy. Cô cảm thấy đây là cơhội cuối cùng để bày tỏ tình cảm đã cất giấu trong lòng bao lâu nay, cũng cóthể gọi là “không thành công cũng thành nhân”, nếu hôm nay không nói ra thì cảđời này cô sẽ hối hận. Cho nên, đối phương không vui thế nào thì cũng chẳng cótác dụng gì đối với cô cả, thậm chí cô còn thầm nhận định rằng đây chính làtính cách khó ưa của bọn con trai, càng thích thì càng tỏ ra nghiêm nghị, lạnhnhạt với người mình thích, nghĩ thế, cô càng khăng khăng không chịu buông tay,nhất quyết không rời đi.

Anh không nói gì tiếp nữa, người chỉ cứng đơ ra, kệ cho cô bé ôm lấy cánh taymình, hai người cứ đứng mãi trên sân vận động vắng vẻ, ánh trăng mờ ảo là nguồnsáng duy nhất của họ, bóng người kéo dài trên sân, vòng tay cô bé thật là ấm,cánh tay vốn cứng nhắc của Ninh Hạo Nhiên dần dần buông lỏng ra.

***

“Thực ra, em thích anh từ lâu lắm rồi”. Đầu óc quay cuồng, Nám Nám nói nhỏ nhẹsau lưng, vừa dứt lời thì lại cảm thấy cánh tay trong lòng mình bỗng cứng đờlại.

Tim Ninh Hạo Nhiên bỗng đập mạnh, anh sững người, ánh mắt cúi xuống nhìn bànchân không nỡ bước đi của mình.

“Em biết, lúc lên lớp, anh cũng luôn nhìn em, cho dù anh không nói, em cũng cóthể cảm nhận thấy anh có phần thích em. Thực ra, lúc nào em cũng luôn theo sátnhất cử nhất động của anh, hi vọng có thể ghi lại tất cả những khoảnh khắc đótrong đầu mình. Em biết chẳng còn bao lâu thời gian nữa, chúng ta sắp phải rờixa nhau rồi, nhưng em vẫn hi vọng và hướng về tương lai. Chỉ cần ngày cuối cùngtrong đời có anh bầu bạn, em nhất định sẽ không cảm thấy cô đơn!”. Nám Nám lấyhết dũng khí nói những lời trong lòng ra, mặc dù phát âm không rõ ràng nhưnglúc này, với cô thì cảm giác của đối phương đã không còn quan trọng nữa rồi,ngược lại, cô đã nói ra tất cả những lời cất giấu trong lòng bao lâu nay, côcảm thấy trong người nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Anh nhìn bóng hai người bên nhau dưới mặt đất, bất giác chậm rãi, nhẹ nhànghỏi: “Nếu thời gian không cho phép cô hi vọng thì sao?”

“Có thể yêu ngày nào hay ngày đấy, chỉ cần chúng ta bên nhau, đều phải trântrọng mỗi ngày, dù sao thì tương lai còn vô khối thời gian, em sẽ dùng tất cảthời gian còn lại để nhớ đến anh!”. Nám Nám mặc dù có vẻ như đang biểu hiện sựquyết tâm nhưng trong lòng đã có dự cảm không tốt. Một lần nữa xin cảm ơnThượng đế, uống rượu say rồi tỏ tình quả là một quyết định anh minh, may mà côcòn có thể mượn rượu để lấp liếm đi, nếu không thành công thì ít nhất cũng còncó thể mượn tiếng uống rượu say mà lỡ mồm lỡ miệng, mình quả thật quá đỗi thôngminh khi nghĩ ra chiêu này.

Ninh Hạo Nhiên không nói gì cả, tiếng thở nghe có vẻ hơi nặng nề.

Nám Nám thấy anh ta không nói gì, cho rằng cô tỏ tình khiến anh ta hơi khó xử,có vẻ như đã hiểu chuyện, vội vàng tìm nước rút cho mình: “Thực ra, anh khôngthích em thì cũng chẳng sao, dù sao sau này, chúng ta ngẩng đầu không gặp, cúiđầu cũng không nhìn thấy nhau, anh chỉ cần nói thật là được rồi, không phải loem sẽ đau lòng. Anh cũng biết người như em đây ruột để ngoài da, không bao giờđể tâm gì cả mà, nào, hãy nói một câu thẳng thắn đi nào!”

Mặc dù miệng thì nói thế nhưng mắt cô đã sầm hẳn đi, cúi đầu nép sau lưng anh.

Hóa ra cô đã tỏ tình nhầm, Phạm Dục Trân chưa bao giờ thích cô.

“Thực ra, cũng... cũng không phải là không có khả năng”. Giọng cô hơi lạc đi,có phải là tỏ tình không thành nên đau lòng không? Ninh Hạo Nhiên không biếtnên an ủi con nhóc ngốc nghếch kia thế nào cho phải, đành nói trái với lòngmình.

Nhưng anh càng an ủi như vậy thì Nám Nám lại càng hiểu rõ, thực ra anh đangkhuyên nhủ mình. Dù sao thì hai người cũng chẳng thể quay lại như lúc đầu đượcnữa, muốn vờ như chưa hề có chuyện gì xảy ra thì cũng khó. Trước khi rời xanhau, bằng bất cứ giá nào, trong giây phút cuối cùng cũng phải nói cho đốiphương biết những gì mình nghĩ trong lòng, vì vậy, có bỏ tay anh ra, bước nhanhmột bước, bước qua cái bóng in dưới đất, kiễng chân lên “chụt” một cái vào môianh.

Đủ vốn rồi, cứ thế thôi!

Mặc dù tim đang co giật buồn bã nhưng lòng cô cần giữ lại nụ cười và sự tự tôncuối cùng. Cho dù chỉ là nụ cười đắng cay, cho dù chỉ là sự tự tôn đáng cười,cô cũng muốn giữ vững chút ngông nghênh, giữ lại hồi ức trong đối phương là mộthình ảnh hoàn mĩ của mình.

Nám Nám quyết định quay người đi, nhưng vẫn chưa kịp bước đi thì đã đến lượtanh nắm chặt cánh tay cô, giọng nói rất rất không hay: “Cô như vậy là có ý gì?”

Nám Nám cười: “Em chẳng có ý gì cả, chỉ cảm thấy mình tốt xấu gì cũng phải làmsao cho đáng một lần thích ai đó, chỉ là cử chỉ cuối cùng khi chia xa thôi, anhđừng bận tâm.”

Ninh Hạo Nhiên ép mình cố thở thật sâu, thở thật sâu, thở thật sâu nữa.

Anh cảm thấy quyết định ngày mai sẽ rời khỏi ngôi trường cấp ba chết tiệt nàyquả là một hành động vô cùng sáng suốt, nếu còn dùng dằng không đi, không chừngcô nữ sinh có cái đầu còn ngốc hơn đôi chân này sẽ lại có mặt trong mục tin tứcxã hội dạng như tự tử vì tình cũng nên.

Điều anh lo lắng lúc này là nhất định phải bảo đảm sau khi mình đi, cô đừng đểlại bức thư tuyệt mệnh nổi tiếng “Thân gửi Ninh Hạo Nhiên” cho quần chúng nhândân cười nhạo.

“Cô hôn tôi xong là muốn chia xa sao?”

Nám Nám cảm thấy mình uống say rồi, giọng nói của Phạm Dục Trân nghe có vẻ biếnđiệu đi thì phải, có gì đó rất giống tên khốn họ Ninh. Không thể nào, chắc chắnlà cô bị người ta cự tuyệt rồi nên trong lòng có hơi hẹp hòi, sinh ra oán hận,nên mới cảm thấy cậu Phạm là loại người xấu xa cùng một đẳng cấp với Ninh HạoNhiên. Thế này không được, không được, đối xử với người không thể bụng dạ nhỏnhen quá như thế được, nếu không thì chuyện đại sự học đại học làm sao mà thànhnổi? Vì vậy, cô không buồn ngoảnh đầu lại, cứng đầu cứng cổ bình tĩnh nói: “Lẽnào còn phải bồi thường cho anh rồi mới chia xa sao?”

Người đứng sau lưng bình tĩnh nói: “Bồi thường cho anh cũng được, nhưng em phảinhắm mắt lại.”

Ai bị lừa kẻ đấy là con lợn! Chỉ dùng đầu ngón chân thôi cũng đoán ra đượctrong đầu anh ta đang có ý đồ đen tối gi.

Nhưng vào thời khắc ấy, Nám Nám lại tình nguyện làm một con lợn. Cho dù anh takhông thích cô, cho dù anh ta chỉ là miễn cưỡng mà thôi, nhưng giữ lại hồi ứctốt đẹp thời cấp ba chưa hẳn là một chuyện không tốt. Vì vậy cô rất nghe lời,ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Trong cái thế giới khi đã nhắm mắt ấy, tất cả phiền nhiễu đã không còn quantrọng nữa, bên tai chỉ nghe thấy tiếng thở có phần rối loạn của hai người, timđập thình thịch thình thịch không ngớt.

Anh trầm trầm nói: “Giờ anh cho em một hi vọng, hi vọng em không làm chuyệnngốc nghếch nữa.”

Cô trả lời: “Anh yên tâm, anh không cho em hi vọng thì em cũng sẽ không làmchuyện ngốc nghếch nữa đâu.”

Nữ sinh tuổi mười bảy gặp trắc trở trong chuyện tình cảm, đôi mắt nhắm nghiềnkhiến cặp lông mi cũng rung động theo, động tác cô bất giác cắn môi mình đã thuhút toàn bộ sự chú ý của Ninh Hạo Nhiên, thậm chí anh đã quên rằng ban đầu anhchỉ muốn dùng ngón tay lướt nhẹ trên đôi môi ấy, đánh lừa cảm giác của cô bé.

Trên sân vận động tối mịt, anh bất giác cúi đầu hôn cô.

Mặc dù chỉ là nhẹ nhàng chạm môi cô thôi, không có hành động gì hơn, nhưng nhưthế đã làm toàn thân anh bỗng trở nên vô cùng căng thẳng, giống như một cậu bélần đầu tiên biết hôn. Nám Nám đang nhắm mắt cũng nuốt nước bọt, người hơi run,cô cảm thấy lúc đó mình đã say ngất ngây rồi, toàn thân khắp mặt đều nóng,không chỉ chóng mặt mà dịch trong dạ dày cũng bắt đầu sôi ùng ục lên, toàn thânthể hiện rõ những biểu hiện sinh lý của kẻ say rượu.

Ninh Hạo Nhiên vẫn chưa hết cảm hứng, vẫn còn đang liếm đôi môi ấy, trên đôimôi cô bé có vị gì đó ngọt lịm, cảm giác thật tuyệt diệu!

Anh không thừa nhận rằng mình đã mê say vị ngọt lịm ấy rồi, chỉ cảm thấy bảnthân có trách nhiệm, có nghĩa vụ an ủi con nhóc ngốc nghếch này một lần, nhưnganh đã không thể tìm ra được lí do để lừa dối cô bé thêm một lần nữa, trongkhoảnh khắc do dự, đang định hôn tiếp thì tự nhiên Nám Nám ngẩng đầu lên, hônthêm một lần nữa khi môi anh còn chưa kịp rời ra.

Mọi lí trí bỗng chốc vụt biến mất hết cả, Ninh Hạo Nhiên cảm giác mặt mình đangnóng dần lên, anh cảm thấy dường như cô đang muốn nói gì, anh ép mình phải lắngnghe, không được biểu hiện ra rằng mình đang hoảng loạn, nhưng thứ mà anh đangchờ đợi lại là sự đả kích làm sụp đổ hoàn toàn sự vui sướng vừa dâng lên tronglòng anh.

“Phạm Dục Trân, cho dù anh có thích em hay không, em vẫn sẽ nhớ mãi buổi tốingày hôm nay”. Đôi má đỏ ửng của cô bé thể hiện rõ sự run rẩy và ngượng ngùngcủa lần đầu tiên hôn môi.

Nếu nói trước đó, Ninh Hạo Nhiên băn khoăn không biết làm thế nào để Nám Námkhông tự tử sau khi rời xa anh thì bây giờ ý nghĩ duy nhất trong đầu anh làmuốn bóp chết cô, ngay ở đây, ngay chính lúc này.

Ninh Hạo Nhiên nắm chặt tay, giơ lên, hạ xuống rồi lại giơ lên, lại hạ xuống.Trong lòng âm u mịt mùng, anh chỉ có thể bước đi, vì anh thật sự không biết xửlí chuyện hoang đường nhất, buồn cười nhất trên thế gian này như thế nào.

Không ngờ lại có người uống rượu say rồi hôn nhầm người!

Nám Nám nhìn theo bóng anh bước đi, trong lòng vô cùng lo sợ, chỉ sợ Phạm DụcTrân thực chất chỉ muốn an ủi cô mà thôi, nhưng kết quả là lúc nãy, cô chủ độngtỏ tình, khiến anh hiểu nhầm rằng mình bị lôi vào chuyện này nên anh mới đauđầu khó hiểu, chỉ có thể chọn cách quay người bước đi.

Xin lỗi! Xin lỗi anh!

Em không cố ý kéo anh vào chuyện này, em chỉ muốn tỏ ra văn vẻ lãng mạn mộtchút thôi... không có ý gì khác cả!

***

“Phạm Dục Trân, cậu đang nhìn gì vậy?”. Bạn học phát hiện hoàng tử sầu muộntrong lớp đang đứng bên cửa sổ, buồn bã nhìn ra ngoài.

“Tôi đang nhìn một cặp tình nhân”. Cậu nhẹ nhàng nói, không hề cử độnggì, nhìn ra phía sân vận động tối mịt.

“Ơ... Đó chẳng phải là Dương Nám Nám sao, người vừa hôn cô ta là ai thế?”. Conmắt sắc sảo của người bạn cuối cùng cũng phát hiện ra một tin tức trọng đại,kinh ngạc kêu lên.

“Không biết, chắc là người mà cô ta thích”. Còn Phạm Dục Trân thì vẫn nói vớigiọng bình tĩnh, thản nhiên như thường ngày.

Từ đầu đến cuối, ánh mắt của cậu luôn dõi theo cô qua tấm kính cửa sổ, tronglòng dần dấy lên cảm giác cay đắng.

Chẳng trách dạo này, cô cứ ra sức tập chạy ngắn 100 mét, hoá ra trái tim cô đãsớm có chủ rồi.