Nám Nám nhìn Ninh Hạo Nhiên nghiến răng nghiến lợilê từng bước cạnh mình, lại ngóng lên không biết kiến trúc sư kém cỏi nào thiếtkế cái cầu thang tầng trệt, hình xoắn ốc vòng to thế này. Khi đã cảm nhận sâusắc nỗi khổ rồi lại vẫn không cam chịu số phận, cô hỏi ngay: “Thầy Ninh, bêntrên nhà thầy có thang máy không?”
Ngộ nhỡ bên trên không có thang máy, cô có thể trực tiếp đào một cái hố rồi tựchôn mình ngay tại đây.
Ninh Hạo Nhiên gật đầu: “Bên trên có, không sao, cô cứ để tôi ở đây, để tôi từtừ tự đi lên là được, cô đừng lo nữa”. Nói xong, anh chống hông lê vài bước lênphía trước, bước lên bậc thang một cách khó khăn, dường như mỗi bước lại có vàigiọt mồ hôi châu ngọc rơi xuống vậy, khiến người ta nhìn mà không khỏi đaulòng, xót xa.
Như vậy sao được? Nám Nám lại chống nạnh đứng sau nhìn Ninh Hạo Nhiên một hồilâu, cảm thấy bỏ rơi bệnh nhân thật chẳng ra gì, cuối cùng kiên quyết bước đếntrước mặt anh, khom lưng cúi xuống: “Lên đi, tôi nhìn thầy lê từng bước mà đaucả lòng, sốt cả ruột.”
Trong thời đại ngày nay thì thật khó mà tìm được Lôi Phong [Một anh hùngthời kỳ trước Cách mạng văn hóa của Trung Quốc, là tấm gương mình vì mọi người], nhất là một nữ Lôi Phong người chỉ cao một mét sáumươi lăm lại đi cõng một bệnh nhân cao một mét tám mươi thì quả là thứ khó tìmnhất trong những thứ khó tìm. Bệnh nhân rất cảm động, nhưng hậu quả xảy ra ngaysau đó thật nghiêm trọng, Ninh Hạo Nhiên vừa trèo lên lưng cô, suýt chút nữakhiến Nám Nám ngạt thở, mắt trợn ngược.
“Tôi có nặng không?”. Hơi thở của Ninh Hạo Nhiên nóng hổi thổi vào cổ Nám Nám,đùa cợt hệ thần kinh yếu ớt của cô. Lần đầu tiên Nám Nám cảm thấy hơi thở củađàn ông sao mà đáng ghét thế, nửa bên mặt cô đã nổi màu đỏ chót như quả càchua, vội vàng hoang mang trả lời: “Thầy Ninh không nặng chút nào, chỉ là ghìngười ta chết đi được!”
“Haizz, hay là tôi xuống, tôi biết cô cõng tôi lên lầu cũng chẳng phải là camtâm tình nguyện gì, việc cô làm tôi bị ngã, cũng dừng bận tâm quá! Không saođâu, tôi ở nhà nghỉ ngơi vài tháng là khỏe thôi. Cô cứ buông tôi ra để tôi tựđi lên lầu!”
Sau khi lên án thái độ vô trách nhiệm của Nám Nám, Ninh Hạo Nhiên bỗng buôngtay khỏi vai cô, người lăn xuống.
Anh ta làm như vậy là có ý gì chứ? Cô chỉ là nói đúng sự thật thôi mà, việc gìmà Ninh Hạo Nhiên phải thấy uất ức như thể đứa trẻ con bị bà mẹ kế ngược đãivậy? Anh ta càng lấy bụng dạ tiểu nhân đo lòng quân tử như thế, cô lại càngkhông thể để anh ta đạt được mục đích! Nhất định phải cho anh ta thấy cô cũnglà người biết liêm sỉ, hiểu đạo đức chứ bộ!
Thế là cô ép Ninh Hạo Nhiên phải để cô dìu anh ta trên vai, cho dù hai cái chânvừa to vừa dài của anh ta còn đang lê trên mặt đất hay không, cô ra sức khomlưng leo lên. Kết cục là vừa mới leo được mươi bước, cô đã hổn hển, thở khôngra hơi.
“Mệt lắm phải không? Có cần tôi lau mồ hôi giúp cô không?”. Ninh Hạo Nhiên nóivới giọng điệu của một người ngây thơ, vô tội.
“...”
“Có muốn uống nước không? Cố một lát nữa, lên trên lầu là có”. Ninh Hạo Nhiênnói với giọng rất thành khẩn.
“...”
“Có nóng không, có cần tôi quạt giúp cô không?”. Ninh Hạo Nhiên nói với giọngđiệu rất câu nệ.
“...”
“Cô Dương, sao cô không nói gì cả vậy? Có phải là cô không vui lòng dìu tôi lênlầu không, cô cứ nói thẳng ra đi!”. Ninh Hạo Nhiên bỗng nói với giọng rất khóxử.
Trán Nám Nám nổi rõ gân xanh, mắt trừng lên phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi,giọng khàn khàn nói: “Nói... nói vớ vẩn gì vậy, tôi đang mệt đứt hơi đây này,còn sức đâu mà nói... nói cái khỉ gì chứ?”
Ninh Hạo Nhiên chớp chớp mắt, trông bộ mặt gian trá đến khó tả. Anh bỗng ngoảnhđầu sang phía người đi bên cạnh, cười chào hỏi: “Dì Đặng, dì đi chợ à?”
Nám Nám liếc mắt nhìn theo hướng anh ta nói, quả nhiên có một bà dì lớn tuổixách chiếc túi bảo vệ môi trường đang đi xuống, thấy hai người thì dừng chânlại, mỉm cười: “Cậu Ninh, sao cậu lại ức hiếp bạn mình như thế hả?”
Dì Đặng vừa nói xong, Nám Nám đã nước mắt lưng tròng. Đúng vậy, đúng là hắnđang nhân lúc bệnh tật để ức hiếp cô, quả nhiên là dì ấy có con mắt nhìn đời,vừa nhìn đã thấu hiểu hết bản chất của sự việc rồi!
Dì ấy vừa đi vừa cười nói: “Ông nhà tôi không làm gì được, một mình tôi thì lạikhông biết sửa, tối hôm qua đường ống nước lại hỏng rồi, lần trước cậu đã giúptôi sửa...”
“Anh ấy ốm rồi”. Nám Nám khàn cổ tiếp lời. Ninh Hạo Nhiên đã thế này rồi mà cònsửa đường ống nước sao? Anh ta có thể sửa chữa được bản thân mình thì đã là tốtquá rồi.
“Hả, vậy sao, vậy thì phải làm thế nào đây? Tôi vốn định nhờ cậu lại giúp nhàtôi sửa cái đường ống nước đây. Cậu ốm rồi thì không sang được, hay là nhờ cậubạn đây sang giúp nhà tôi xem thế nào?”. Dì Đặng đến gần nói với Nám Nám. “Nàycháu, cháu biết sửa đường ống nước không?”
Nám Nám quyết định thu hồi lại câu nói khi nãy khen bà dì này có con mắt nhìndời, buộc phải thế thôi, bởi vì lúc này, tim gan cô đã vỡ nát ra thành từngmảnh rồi.
“Được không cháu?”. Thấy Nám Nám không trả lời, dì Đặng cho là cô chưa nghe rõ,lại lớn tiếng hỏi.
Lưng vác gánh nặng khủng khiếp, lúc này, đôi chân Nám Nám đã run lẩy bẩy, cánhtay cũng run run theo, mắt sắp nổ tung ra đòi tự do vì đã cố gắng quá sức rồi,nếu bà dì mắt kém này còn không tha cho họ leo lên tiếp thì cô phải trở thànhtráng sĩ trên thang máy mất, vì vậy, cô long lanh nước mắt nói: “Được, miễn làtôi có thể sống được đến lúc đó.”
“Gì cơ?”. Dì Đặng lấy tay áp sát tai lắng nghe Nám Nám nói, cái động tác diểnhình của bệnh nặng tai này đã đoạn tuyệt triệt để sự day dứt cuối cùng tronglòng Nám Nám. Hóa ra bà dì này không những không có con mắt nhìn người mà taicòn có vấn đề. Cô vừa đau buồn vừa phẫn nộ, chỉ có thể khảng khái, sục sôi cămhờn hét lớn về phía dì Đặng: “Được, dì về nhà đợi đi!”
Cô vừa dứt lời, bóng bà ấy đã vụt khỏi tầm mắt, một làn khói biến mất ở đầuthang máy, chiếc túi bảo vệ môi trường cầm trên tay nghênh gió, bay bay như lácờ phấp phới, bà nhắc đi nhắc lại tầm quan trọng của một lời hứa đáng giá ngànvàng...
“Cô biết sửa đường ống nước thật à?”. Ninh Hạo Nhiên đang im lặng đột nhiênquay sang hỏi Nám Nám. Cô bé này có biết rõ rốt cuộc mình đã nhận lời người tacái gì không đây?
Nám Nám nuốt nước bọt, nhìn bóng bà dì ấy đi mất hút, nói: “Không sửa được tốtthì chẳng nhẽ không sửa cho hỏng được à? Dù sao thì nó cũng đã hỏng sẵn rồi,cùng lắm thì không sửa được, chẳng sao cả!”
“...”
Nhà Ninh Hạo Nhiên ở tầng mười hai, Nám Nám khó khăn lắm mới leo được hết cáicầu thang xoắn ốc to đoành ấy, mất đến nửa tiếng đồng hồ, lại thêm việc vừa lê,vừa dìu anh ta vào thang máy nữa, coi như cô đã mất hẳn nửa cái mạng này rồi.Sau khi nhấn nút số tầng lầu, cô chỉ còn chút sức lực cuối cùng để dựa vào cửathang máy mà thở dốc, tạm nghỉ lấy hơi.
Mắt nhìn đèn báo hiệu số tầng lầu lần lượt lướt qua, hai người im lặng dứngtách nhau ra trong thang máy. Không khí có vẻ rất gượng gạo, không tự nhiên,lúc này, nếu không nói gì thì có vẻ hơi kì cục, vì vậy, cô nhẫn nại thở hổn hểnnói: “Thầy Ninh, thầy về nhà chịu khó nghỉ ngơi.”
“Ừm”. Ninh Hạo Nhiên dựa vào thành thang máy cũng có vẻ gượng gạo nhìn số tầnglầu tăng lên mãi.
Nám Nám liếc nhìn anh một cái, nhìn nghiêng trông Ninh Hạo Nhiên thật cao lớnoai dũng, đôi vai rộng cường tráng khiến người ta rất muốn dựa vào nghỉ ngơimột chút, nếu có thể dựa vào vai anh, nhất định sẽ rất mãn nguyện... Nghĩ mãinghĩ mãi, mặt cô bỗng nóng cả lên. Phải thừa nhận rằng dây là lần đầu tiên côvà một người đàn ông cùng ở chung trong một không gian kín bưng thế này, khôngthể không có những trạng thái đỏ mặt, tim đập nhanh kiểu kì quái này. Đươngnhiên lần trước, khi hôn Phạm Dục Trân thì khác, dù sao thì lúc đó là ở trongsân vận động lớn, người ta không thấy ngột ngạt, khó thở như thế này.
“Này, thầy Ninh có cần gọi điện thoại cho bạn gái thầy đến chăm sóc không?”.Nám Nám có chút băn khoăn, như thế không có chuyện gì để nói nên kiếm chuyệnvậy.
“Tôi không có bạn gái”. Ninh Hạo Nhiên nghiêm túc trả lời.
“Vậy, bạn nữ khá thân thiết cũng được”. Nám Nám cười nhạt, tiếp tục nói cho cóchuyện.
“Tôi không có bạn nữ khá thân thiết”. Ninh Hạo Nhiên vẫn nghiêm túc đáp.
“Vậy sinh viên nữ khá thân thiết thì sao? Lần trước chẳng phải là có một côsinh viên tặng lọ thuốc sirô ho anh đào...”. Nám Nám chưa nói hết câu đã bịNinh Hạo Nhiên kéo vai, ngăn không cho cô nói. Vì kéo quá mạnh nên răng cô vavào môi anh, Ninh Hạo Nhiên chau mày, hơi tránh ra và tiếp tục hôn lên đôi môimềm mại của cô.
Lúc này, trong đầu Nám Nám chỉ nghĩ: cái hông bị thương quả nhiên không làm ảnhhưởng gì đến cái miệng, cái hông chậm chạp và cái miệng linh hoạt này quả làmột ví dụ so sánh hết sức điển hình...
Có điều cảm giác này sao lại quen thuộc đến thế, cả hơi thở và mùi vị đều rấtquen thuộc, hơi giống...
Môi mới chỉ dính vào nhau trong vài ba giây, cửa thang máy bỗng mở ra, Nám Námthấy vậy lập tức kích động, vùng vẫy rụt tay lại, miệng rời khỏi môi Ninh HạoNhiên, la lên: “Đến rồi, đến rồi, thầy Ninh, mau đi thôi!”
Lời nói của cô không có tác dụng gì, vai vẫn bị giữ chặt, hông bị ôm ghì lầnnữa, miệng tiếp tục dính vào nhau, rồi cửa thang máy khép lại, nhanh chóng đixuống.
Nám Nám tuyệt vọng nhìn cửa thang máy đóng chặt, tiếp tục bị Ninh Hạo Nhiên lợidụng mà không chống cự nổi, không thể đẩy anh ta ra được. Cô bỗng nhiên đaubuồn nhận ra rằng cô không thể đưa Ninh Hạo Nhiên về đến nhà được rồi.
***
Hôn là một chuyện làm chậm trễ những việc khác vô cùng. Vô cùng và rất vô cùng.
Nám Nám bị Ninh Hạo Nhiên cưỡng ép ôm eo, ôm cổ hôn, mặc dù người cô đã khôngthể có hành động gì phản kháng được, nhưng lại nghĩ trong đầu cả biển chuyện.
Chuyện thứ nhất: Ngộ nhỡ sau khi xuống dưới kia, cửa thang máy mở ra, bên ngoàicó biết bao người sống trong tòa nhà này đang đứng đó, hai người làm như thếnày, liệu có khiến họ sợ ngã ngửa người ra không? Cho dù lúc cửa mở, khôngkhiến người ta sợ ngã ngửa người ra thì cũng khiến cây cỏ xung quanh sợ hãi,thật không tốt chút nào.
Chuyện thứ hai: Cái hông của Ninh Hạo Nhiên liệu có đau hơn không? Xem ra độngtác vừa rồi của anh ta rất mạnh, xoay hông còn mạnh hơn xoắn miệng nhiều. Ngộnhỡ vì thế mà cơ hông bị thương tổn thì phải đền bù tổn thất, đến lúc đó, ngườikhổ nhất chẳng phải là kẻ xui xẻo đây sao?
Chuyện thứ ba: Thang máy đi xuống rất thuận lợi, khi xuống rồi thì biết làm thếnào đây? Liệu anh ta có tiếp tục không chịu nhả miệng ra không? Nghe người giànói bị ba ba cắn thì phải biết học tiếng lừa kêu, bị Ninh Hạo Nhiên cắn... chắccô không phải học tiếng lừa kêu chứ?
Thực tiễn là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm tra khả năng của chân lí, Nám Námnhanh chóng có được hạnh phúc mà nụ hôn đem lại cho cô.
Đầu tiên, giả thiết thứ nhất của cô không xảy ra, sau khi thang máy nhanh chóngđi xuống, cửa thang máy mở ra, bên ngoài vẫn trống không, không có ai vào cả,và đương nhiên cũng chẳng có ai đi ra. Kế đó là Ninh Hạo Nhiên đang bận tối mắttối mũi, giơ tay ra ấn nút số tầng mười hai, thang máy lại đi lên thật nhanh.
Cùng lúc đó, giả thiết thứ ba cũng được xác định rõ, vì Nám Nám vẫn chưa cầnhọc tiếng lừa kêu thì môi Ninh Hạo Nhiên đã rời ra rồi.
Miệng thì đã rời ra rồi, nhưng trán anh ta vẫn còn chạm vào trán cô. Vì sau nụhôn vừa rồi, Ninh Hạo Nhiên đã quyết định không thể tiếp tục che giấu tâm ý củamình nữa, đúng vào giây phút Nám Nám đỏ mặt liếc trộm anh, anh bỗng cảm nhậnđược mùi vị của hạnh phúc, trong lòng thật ấm áp. Nếu có thể ở bên cô cả đờicũng là một chuyện rất hạnh phúc, chẳng phải thế sao? Anh sốt sắng muốn chộplấy hạnh phúc trước mắt mình, hôn người mà mình mộng tưởng suốt năm năm qua mộtnụ hôn thật nồng cháy, môi cô vẫn thơm ngọt mềm mại như trong kí ức, phản ứngcủa cô vẫn ngại ngùng e ấp như trong kí ức, mắt của cô... đang nhìn gì vậy?
Chỉ thấy trong lúc nghênh mặt ra khi bị anh hôn, suốt từ đầu đến cuối mắt côlại giữ trạng thái nhìn nghiêng, cứ nhìn chằm chằm vào số tầng lầu trên thangmáy.
Ninh Hạo Nhiên rất không vui, hỏi với giọng điệu chẳng có thiện cảm chút nào:“Em đang nhìn gì vậy?”
“Sắp đến nơi rồi, chúng ta phải ra khỏi thang máy thôi”. Nám Nám trả lời thànhkhẩn.
Ninh Hạo Nhiên cảm thấy đầu mình sắp bốc cháy lên rồi, trong cái thời khắc bịanh hôn say đắm như thế, Nám Nám vẫn còn tâm trí quan tâm đến chuyện cái thangmáy, thật tình anh không biết mình nên khóc vì kĩ thuật hôn của anh quá kém haylà tự an ủi mình rằng đó là vì cô ấy quá cảnh giác. Anh xoay mặt Nám Nám lại,hỏi với thái độ hung dữ: “Không cần em phải bận tâm những thứ đó! Em hãy nóiđi, em đã nhận ra anh hay chưa?”
Hơ... Ninh Hạo Nhiên có ý gì vậy? Nhận ra anh ta? Chẳng phải ân oán ngày xưanay đã kết thúc rồi ư, tại sao lại còn nhắc đến chuyện này nữa? Hai con ngươitrong mắt Nám Nám chụm lại: “Thầy... thầy Ninh, thực ra hôm đó, thầy hỏi tôixong, tôi cũng suy nghĩ kĩ càng lắm rồi, còn hỏi cả các bạn cùng lớp nữa, nămlớp mười hai tôi uống say là thật, không hề sai, nhưng tuyệt đối chưa từng mượntiền của thầy!”
Ninh Hạo Nhiên thấy một làn sóng nóng rực tràn lên trong lồng ngực, suýt chútnữa thì phun máu tươi lên đầy mặt Nám Nám, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi:“Nhưng tôi và cô đã mượn thứ khác!”
“Cái gì?”. Nám Nám mặt mày nhăn nhó hỏi, trong lòng đã dự đoán có điềm gì khônghay.
Quả nhiên là không thể uống say tùy tiện được, nhìn mức độ tức giận của NinhHạo Nhiên bây giờ, sau khi uống rượu say, chắc chắn là cô đã gây nên đại họa gìrồi, lẽ nào cô... đã ném trẻ con nhà người ta xuống giếng sao?
Chuyện này biết mở lời thế nào dây? Chẳng lẽ lại gầm lên rằng cô đã cướp đoạtnụ hôn đầu đời của anh rồi à?
Ninh Hạo Nhiên nhẫn nhịn mãi hồi lâu mới lí nhí nói: “Cô... hôm đó... vớitôi... đã...”. Chữ “hôn” còn chưa nói ra khỏi miệng, cửa thang máy đã mở ra,Nám Nám không thèm để ý đến việc anh còn chưa nói xong đã nắm tay anh lôi rangoài. Ninh Hạo Nhiên rất không vui trước việc cô không hề chú ý nghe anh nói,chân cứ đứng lì đấy không chịu nhúc nhích, Nám Nám lấy hết sức kéo cũng khôngđi chuyển lấy được nửa centimet.
“Sao thầy không chịu đi?”. Nám Nám sốt ruột hỏi.
“Tôi còn chưa nói xong!”. Ninh Hạo Nhiên vẫn còn dùng dằng.
Nhìn cửa thang máy sắp đóng lại, Nám Nám không kiên nhẫn được bỗng lớn tiếngkêu lên: “Thôi được rồi, không phải nói nữa, tôi biết, tôi đã nợ thầy một cáihôn, đúng không nào?”
“Hả?”. Cô bất ngờ lớn tiếng nói làm Ninh Hạo Nhiên giật cả mình, bước chân thảlỏng, Nám Nám nhân cơ hội vội ra sức dìu anh ta ra khỏi thang máy, kết quả làvừa chạm vào cạnh cửa thang máy, nó lại đóng sập lại một cách vô tình. Cô lậptức buông tay anh ra, điên cuồng nhấn vào nút mở cửa, nhưng hận một nỗi thangmáy lại một lần nữa nhanh chóng lướt xuống không chút nể tình.
Trời ạ, trời có định cho người ta ra khỏi thang máy hay không đây?
“Cô... làm sao cô biết tôi và cô đã hôn nhau?”. Ninh Hạo Nhiên đang trầm lặngsau lưng Nám Nám bỗng yếu ớt lên tiếng. Vốn dĩ anh đã nhảy nhót vui sướng vì rốtcuộc ông trời đã rủ lòng thương xót anh, giúp Dương Nám Nám nhớ ra rốt cuộcmình đã làm chuyện gì đáng hổ thẹn, nhưng nhìn thấy động tác lúc này của cô...không thể không thừa nhận, khả năng mà cô nhớ ra là vô cùng, vô cùng nhỏ bé.
Nám Nám lại dựa trên nút bấm thang máy, cất giọng thê thảm nói: “Tôi biết tôicòn mượn thầy một cái mạng nữa, bây giờ tôi sẽ trả cho thầy!”
“Nám Nám, cô sao vậy?”. Giờ Ninh Hạo Nhiên mới phát hiện ra cô có chút khôngbình thường, vội xoay người cô lại nhìn, sờ trán, kiểm tra hơi thở, chỉ thấyNám Nám ngẩn ra nhìn nút bấm xuống tầng, đau khổ nói: “Tôi khát, khát chết điđược.”
Thực ra lúc này, trong bụng Nám Nám còn có một tiếng lòng khác, đó chính làmình nhất định phải giả bộ khát lắm, nếu không, ngộ nhỡ Ninh Hạo Nhiên tỉnh lạivà tính sổ với cô, nói là nợ anh ta tám mười ngàn tệ gì dấy, như vậy thà lấyluôn cái mạng này của cô đi cho xong.
Ninh Hạo Nhiên vốn tưởng cô bỗng tỉnh ngộ ra, giờ lại thất vọng dựa vào thànhthang máy, như đang trong trạng thái sùi bọt mép trắng nhìn Nám Nám, chẳng còngì để nói.
Thang máy chạy xuống dưới, không có ai.
Lại đi lên, Nám Nám chuẩn bị kéo tay Ninh Hạo Nhiên đưa anh ta ra trước, chợtphát hiện anh ta đang dựa vào thành thang máy ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Nám Nám cảmthấy nếu lần này còn không đưa được anh ta ra ngoài, chắc mình phải chết ở đâymất, cũng may Ninh đại gia tỉnh lại rất nhanh. Khi cửa thang máy mở, anh đi rangoài theo cô một cách thuận lợi. Nhìn hai người rốt cuộc cũng đã thoát khỏicái không gian nhỏ bé ngột ngạt ấy, Nám Nám thở một hơi nhẹ nhõm cả người, cũngcoi như là thoát nạn rồi.
Ninh Hạo Nhiên cúi đầu móc chìa khóa ra mở cửa, hai người bước vào nhà. Nám Námđỡ anh vào phòng ngủ để anh nằm nghỉ trên giường, bỗng nghe thấy Ninh Hạo Nhiêntrầm giọng nói: “Trong tủ lạnh có Coca đấy!”
Suýt nữa thì Nám Nám mở miệng hỏi anh ta cần Coca làm gì, nhưng nhanh chóng nhớra rằng ban nãy mình mượn cớ khát nước, bèn gật đầu, vội đi lấy Coca trong tủlạnh, lúc quay lại cũng rót một cốc nước suối đưa cho anh.
“Nám Nám...”. Ninh Hạo Nhiên dựa lưng vào thành giường, tay cầm cốc nước, vẻmặt thất thần, giọng trầm hẳn đi.
“Sao?”. Nám Nám ngoái đầu lại, ngậm lon Coca trên miệng, đôi mắt to tròn nhìnthẳng vào Ninh Hạo Nhiên.
“Tôi hơi hối hận khi đã quen biết cô”. Dáng vẻ nghiêm túc, ngay thẳng hiếm thấynày của anh khiến người ta có cảm giác bây giờ anh đang rất khó xử.
Nám Nám không hiểu anh định nói gì, đành chăm chú ngồi nghe tiếp.
“Cô như thế này thì biết làm sao đây? Thể dục không giỏi, cái đầu cũng khôngổn, ngay cả tư duy cũng không giống với những người con gái bình thường, bố mẹcô không thấy lo cho cô sao?”. Anh chau mày hỏi.
Nám Nám nghe đến đây liền nổi nóng, lửa giận bốc ngùn ngụt: “Thầy mới thể dụckhông giỏi, cái đầu không ổn ấy! Bố mẹ tôi đều rất tự hào về tôi đấy chứ!”
“Vậy cô có thể cũng khiến tôi tự hào về cô một lần được không?”. Ninh Hạo Nhiênđương nhiên không tin lời cô bốc phét, chau mày hỏi thật lòng.
Nám Nám nghĩ ngợi một lát rồi đứng lên, dặt lon Coca lên trên bàn. “Thầy Ninh,nhà thầy có kìm không?”
“Có”. Ninh Hạo Nhiên dừng lại nửa giây mới trả lời, mắt nheo lại nhìn cử chỉcủa cô.
“Tua vít và cờ lê thì sao?”. Nám Nám nghển cổ lên hỏi tiếp.
“Có”. Ninh Hạo Nhiên nhếch lông mày, mắt dần mở to ra.
“Băng dính và dụng cụ bít kín?”. Nám Nám cười gian trá.
“Có”. Khớp các ngón tay cầm cốc nước của Ninh Hạo Nhiên bắt đầu cử động.
“Cô định làm gì?”. Ninh Hạo Nhiên và cô nhìn nhau vài giây, anh thấy mí mắtmình hơi nháy nháy, chẳng lẽ cô ta định giết anh hòng phi tang?
“Tôi đi sửa đường ống nước!”. Nám Nám siết chặt nắm dấm, sôi nổi phấn chấn nói.
“Tôi phải để cho thầy tự hào vì tôi một lần!”. Cô nói chắc như đinh đóng cột.