Tống Y

Chương 91: Tư lộ




Tiền Bất Thu nhíu mày nói: “Ngươi lại muốn làm trò quỷ gì vậy?”



Diêm Diệu Thủ vội vàng xua tay: “Không đâu sư phụ, đồ nhi đã thề độc, sau này không dám bất kính với sư tổ nữa. Đồ nhi đang nghĩ, tặng cho sư tổ lão nhân gia một phần trọng lễ để bồi tội, nhờ sư tổ tận sức trị thương cho Ngật Đáp. Lúc trước huyện úy đại nhân đã dùng qua chiêu này, hứa gả khuê nữ cho người, người không phải là đã trị khỏi cho thê thiếp của huyện úy đại nhân sao?”



“Cái gì? Ngươi cũng muốn gả khuê nữ cho sư tổ? Hắc hắc, ngươi có khuê nữ à?”



“Con không phải có ý này...”



“Vậy ngươi có ý gì?”



“Con và gia gia, nãi nãi của hài tử cùng mẫu thân của nó thương lượng, Diêm gia chúng ta có một khối ngọc Phật gia truyền, đem tặng cho sư tổ, một là để bồi tội, hai là xin người ra sức chữa bệnh cho Ngật Đáp. Vừa rồi con đã tặng ngọc Phật cho sư tổ rồi, người cũng đã nhận. Sư phụ, người nói xem lần này sư tổ có nhất định tận sức trị thương cho Ngật Đáp không?”



Tiền Bất Thu thở dài một hơi, lắc đầu: “Ngươi đó! Ngươi vẫn chưa hiểu tính cách của sư tổ ngươi! Người không phải là người tham tài, càng không dùng cách không trị bệnh cho hài tử để vơ vét tiền của ngươi. Bệnh của Ngật Đáp nếu có thể chữa, không cần ngươi tặng ngọc Phật, sư tổ ngươi cũng sẽ giúp Ngật Đáp chữa khỏi, nếu không chữa, ngươi có tặng bao nhiêu pho ngọc Phật cũng vô dụng.”



“Vậy sao hài tử khác thì được chữa khỏi rồi, duy có Ngật Đáp là không?”



“Đích xác là có điểm kỳ quái, có điều khẳng định không phải là sư tổ ngươi cố ý làm vậy, chắc là có nguyên nhân khác. Đừng gấp, vi sư tới cùng sư tổ ngươi hội chẩn, xem xem có thể giúp người xuất ra chủ ý gì không.”



Nói xong, Tiền Bất Thu ra cửa, cởi quần áo cách ly rồi đi tới tiền đường.



Đỗ Văn Hạo đang khám bệnh cho bệnh nhân, thấy lão tới, vội vàng bảo bệnh nhân đó đợi một chút, đưa Tiền Bất Thu tới sương phòng mời uống trà. Hai người ngồi xuống, Tiền Bất Thu nói: “Chu bộ khoái vẫn hôn mê bất tỉnh, bệnh tình nguy ngập. Còn thương thế của Ngật Đáp thì không có chuyển biến tốt. Sư phụ có tính toán gì không?”



Đỗ Văn Hạo thở dài: “Ta đang phát sầu vì chuyện này đây, cũng muốn hỏi ý kiến của ngươi.”



Tiền Bất Thu vuốt râu, hàng lông mày hoa râm rung rung hai cái: “Lão hủ không biết chứng bệnh thối rữa nên trị thế nào.”





“Cái này vô phương. Ngươi xem dược phương của ta. Biện chứng một phen xem xem ta dùng thuốc có chính xác không. Nếu có đầu mối thì điều chỉnh dùng thuốc.” Đỗ Văn Hạo lấy mấy loại phương thuốc về bệnh khí tính hoại ra, đưa cho Tiền Bất Thu.



Tiền Bất Thu chăm chú đọc dược phương, đặc biệt là của Chu bộ khoái và nhi tử của Diêm Diệu Thủ. Phát hiện phương thuốc không khác gì phương thuốc của ba hài tử còn lại, không sai biệt chút nào. Chuyện này lạ thật. Cùng một bệnh, hài tử cũng xấp xỉ nhau, dùng thuốc giống nhau cũng không phải là vì vấn đề dược liệu và sắc thuốc. Sao ba hài tử kia thì rõ ràng có biến chuyển tốt, duy có Ngật Đáp là không?”



Đỗ Văn Hạo nói: “Phương thuốc này của ta gồm công anh, địa đinh, hoàng liên, hoàng cầm, hoàng bách và sơn tử thanh nhiệt giải độc tao thấp. Ngưu tất để thanh nhiệt lợi thấp. Sinh đại, đan bì, xích thược để thanh nhiệt giải độc, mát máu tan ứ, dùng cam thảo để trung hòa các vị thuốc. Ta luôn nghĩ những thuốc này không có chỗ nào không ổn. Hơn nữa từ ba hài tử kia cũng thấy được hiệu quả trị liệu rất rõ rệt. Vì sao chỉ có Ngật Đáp là không có hiệu quả?”



Tiền Bất Thu đặt phương thuốc xuống, ngẫm nghĩ, vuốt chòm râu hoa râm, nói: “Cùng bệnh nhưng trị với cách khác nhau. Đều là thối rữa, phương thuốc đã vô hiệu, vì sao không điều chỉnh pha thuốc?”




“Điều chỉnh thế nào?”



Tiền Bất Thu nói: “Lần trước sư phụ chỉ điểm cho lão hủ cách trị bệnh điên loạn, dùng phương thuốc hơi mạnh. Lão hủ cẩn thận dè dặt, không sử dụng dược phương mà lúc đó sư phụ chỉ điểm, dẫn tới việc không có hiệu quả. Hoạn nhi phát bệnh, từ trên thang gỗ ngã xuống mà bị thương, được đưa tới bỉ đường, trước tiên lão hủ đã nhiều lần điều chỉnh phương thuốc, vẫn không hiệu quả, thế là bèn dùng trộm phương thuốc mà sư phụ chỉ điểm, không ngờ lại có hiệu quả kỳ diệu, hài tử phục dụng đến nay, mấy ngày nay không hề phát điên, sư phụ dùng thuốc thật sự là thần diệu!”



Đỗ Văn Hạo cười ha hả, nghe nói bệnh điên này nhờ sử dụng phương thuốc của mình mà thu được hiệu quả, đương nhiên cao hứng, chỉ là không biết vì sao Tiền Bất Thu lại đột nhiên nhắc tới chuyện này.



“Hùng hoàng và ngưu hoàng! Thần Nông bản thảo kinh có viết: Hùng hoàng chủ hàn nhiệt, là phương thuốc rất mạnh. Còn ngưu hoàng thì chủ kinh hàn nhiệt, nhiệt thịnh cuồng. Hài tử Ngật Đáp cho dù được nuông chiều từ bé, nhưng cốt cách rắn rỏi, có thể chịu được dược lực, dùng thuốc cường công, có lẽ sẽ hữu hiệu!”



Đỗ Văn Hạo trong lòng rúng động, đúng rồi, bốn hài tử bị bệnh, Ngật Đáp tuổi nhỏ nhất, cho nên Đỗ Văn Hạo tiên nhập vi chủ (ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo), luôn cảm thấy hài tử này là phú gia đệ tử, khẳng định được nuông chiều từ nhỏ, thân thể yếu đuối. Lại thêm có mâu thuẫn với Diêm Diệu Thủ, khiến hắn có một loại suy nghĩ rằng trước tiên không cầu có công, chỉ cầu không xảy ra chuyện gì. Cho nên cho Ngật Đáp dùng thuốc cũng cẩn thận nhất, và án theo số tuổi để lược bớt đi lượng thuốc. Trên thực tế, Ngật Đáp tuy được nuông chiều từ nhỏ, nhưng phú gia đệ tử cũng có chỗ tốt của nó, chính là đầy đủ dinh dưỡng, cho nên cơ thể cường tráng, lại có tính cách hiếu động, tỷ lệ dược lực và thể chất không tương ứng, cho nên dược lực không đủ, ảnh hưởng tới tác dụng của dược liệu. Đồng thời, dùng thuốc quá nhẹ, không dám dùng thuốc mạnh, điều này đối với ba bệnh nhi khác thì vừa đủ, nhưng đối với Ngật Đáp thì khó thấy hiệu quả.



Đỗ Văn Hạo vỗ lưng ghế, nói: “Đúng! Nói đúng lắm! Cứ điều chỉnh như vậy thử xem! Lần này chắc không có vấn đề! Trong phương thuốc vẫn nên thêm úc kim để giải nhiệt, bài trừ độc khí, tan gió độc!”



“Ừm, cứ làm vậy thử xem.”



“Ngươi đợi một chút, ta đi viết phương thuốc cho hài tử uống! Ngươi giúp ta nghĩ xem nên cho Chu bộ khoái dùng thuốc như thế nào!”




Đỗ Văn Hạo vừa đọc phương thuốc lại cho Bàng Vũ Cầm, vừa cười thầm trong lòng, thật không ngờ lần này mình lại trái ngược với Tiền Bất Thu, mình trở thành người theo chủ nghĩa bảo thủ còn Tiền Bất Thu thì thành người theo chủ nghĩa mạo hiểm.



Bàng Vũ Cầm giúp đỡ ghi phương thuốc, sau đó đưa cho Tuyết Phi Nhi tới quầy chọn thuốc rồi đưa tới hậu đường sắc thuốc.



Đợi Đỗ Văn Hạo làm xong xuôi, Tiền Bất Thu mới nói: “Đối với thương thế của Chu bộ khoái, bởi vì lão phu không hiểu rõ về bệnh thối rữa, chỉ có thể bằng vào chẩn sát của lão hủ để biện chứng.”



“Ừ, ngươi nói ra nghe thử.”



“Căn cứ vào phục chẩn của lão hủ, Chu bộ khoái nhiều ngày sốt cao không đỡ, miệng khát nước, có lúc thì buồn nôn, đại tiện khô, tự nhiên đổ mồ hôi trộm, sắc mặt trắng bệch, môi miệng tím tái, lưỡi phồng to và đỏ, cạnh lưỡi có vết răng, trong lưỡi thì dày, mạch đập chậm. Lão hủ biện chứng, đây là thuộc về chứng tụ huyết, khi âm nhược.”



“Ngươi chẩn sát rất tỉ mỉ. Ngươi cảm thấy phải dùng phương thuốc nào thì tốt?”



“Trước tiên phải thanh doanh giải nhiệt, làm mát và lưu thông máu, sau khi giảm nhiệt thì củng cố khí để dưỡng âm! Nên dùng thanh cao miết giáp thang cùng với thanh doanh thang. Lão hủ cho rằng, từ góc độ biện chứng thì nên dùng phương thuốc này.”



Đỗ Văn Hạo ngây ra một chút, đột nhiên vỗ mạnh lên đầu, đúng rồi, Trung y biện chứng, Tây y biện chứng, mình sao ngay cả thứ cơ bản nhất cũng làm rất hồ đồ! Trong đầu luôn nghĩ là nên kháng khuẩn tiêu viêm thế nào, nên dùng loại thuốc nào để đối phó với khí tính hoại đã tạo thành cảm nhiễm cho toàn thân. Loại suy nghĩ này là cách suy nghĩ kiểu Tây y, đã đi ngược với quỹ tính biện chứng luậnt trị của Trung y. Thủ đoạn thì dùng Trung y mà lại suy nghĩ theo kiểu Tây y, khẳng định là không đúng đường. Trị bệnh Trung y thì phải dùng cách nghĩ theo kiểu Trung y, sao lại cứ nghĩ đến nhiễm khuẩn gì đó của Tây y.




Đỗ Văn Hạo ôm quyền chắp tay: “Đúng là một câu đề tỉnh người trong mộng! Không sai! Tà độc của Chu bộ khoái lâu ngày, dẫn đến tà (nhân tố gây bệnh) phục trung tiêu, không thể khu tà, dẫn đến tà thịnh chính suy mà thành sốt cao. Chỉ có trước tiên tìm tà và thông chỗ nghẽn, thanh nhiệt thấu tà, làm mát máu để giải độc, rồi cố khí dưỡng âm. Có thể phối hợp thanh cao miết giáp thang hoặc là thanh doanh thang gia giảm. Được! Trị như vậy đi, khẳng định không có vấn đề! Ha ha, Bất Thu, ngươi không hổ là thần y, đúng là gừng càng già càng cay!”



Đỗ Văn Hạo viết phương thuốc, chọn thuốc rồi tới phía sau sắc thuốc.



Lúc này, ngoài cửa có mấy chiếc kiệu đang đi tới, sau khi dừng kiệu, mấy người bước xuống tiến vào Ngũ Vị Đường.



Bàng Vũ Cầm ở ngoài đường vui mừng nói: “Nãi nãi! Mẫu thân! Phụ thân! Sao các người lại tới đây?”




Đỗ Văn Hạo và Tiền Bất Thu nghe thấy Bàng huyện úy tới, vội vàng ra khỏi sương phòng nghênh đón, thấy mấy người bước vào chính là Bàng mẫu, Bàng huyện úy và thê tử Lưu thị, còn có bà vú đang bế tiểu thiếu gia, tay dắt Đậu nhi, vội vàng chắp tay chào.



Bàng Vũ Cầm chạy tới đỡ Bàng mẫu, Bàng mẫu gạt tay nàng ra: “Không cần đỡ! Nãi nãi tự mình đi được!”



Bàng Vũ Cầm mấy ngày này đều ở Hằng Tường khách sạn với Tuyết Phi Nhi, liên tục chữa trị cho những bệnh nhân cấp cứu, cho nên nàng không về nhà. Hiện tại, nghe Bàng mẫu nói vậy, mới phát hiện Bàng mẫu vừa rồi tự mình bước vào Ngũ Vị Đường, kinh hỉ đan xen, nói: “Nãi nãi, người có thể nhìn thấy rồi à?”



Bàng mẫu cười ha hả, nói: “Đúng vậy, tuy nhìn không rõ, nhưng người, đồ vật, đường đều có thể phân biệt được đại khái, tự mình đi đường cũng không có vấn đề gì. Đỗ đại phu đâu?”



Đỗ Văn Hạo vội vàng đi tới, lớn tiếng nói: “Lão thái thái, ta ở đây, mắt người tốt hơn rồi chứ?”



“Tốt hơn rồi! Mặc dù nhìn vẫn chưa rõ, nhưng tự đi lại được rồi, ngài xem, lão thân không phải là tự mình từ bên ngoài xuống kiệu bước vào sao? Ha ha ha, Đỗ đại phu, ngài quả thật là y thuật như thần, lão nhân còn nói e rằng cả đời này phải sống trong bóng tối, không ngờ gặp được Đỗ đại phu mới nhìn lại được ánh sáng. Tuy hiện tại nhìn không rõ ràng, nhưng lão thân có thể khẳng định, cứ tiếp tục dùng thuốc nhất định sẽ khỏi, tới lúc đó sẽ giống như bình thường, có thể nhìn rõ ràng hết thảy. Nghĩ tới lúc đó, lão nhân không thể nào ngồi yên, cứ muốn tới gặp ngươi! Tới đây, hài tử, để nãi nãi nhìn người trông thế nào?” Bàng mẫu theo thói quen vẫn đưa tay sờ sờ mặt Đỗ Văn Hạo, “ừm, quả thật tướng mạo đường đường, rất xứng với Cầm nghi của chúng ta!”



“Nãi nãi!” Bàng Vũ Cầm đỏ mặt xấu hổ, kéo tay Bàng mẫu giậm chân thấp giọng nói: “Đây là Ngũ Vị Đường! Có nhiều người khám bệnh lắm!”



Các bệnh nhân đều cười ha hả.



Bàng mẫu vỗ vỗ tay Bàng Vũ Cầm: “Được! Nãi nãi không nói nữa! Ha ha ha!”



“Nãi nãi, tai người xem ra cũng khá hơn rồi, có thể nghe rõ chúng ta nói gì ư?”



“Ừ? Gần một chút, thanh âm lớn một chút thì gần như có thể nghe rõ, phương thuốc mà Đỗ đại phu viết cho nãi nãi quả thật có tác dụng.”



Đỗ Văn Hạo rất cao hứng, vội vàng mời bọn họ vào trong. Lưu thị nói: “Đỗ đại phu ngươi đừng gấp, tai và mắt của lão thái thái đã khỏi, cao hứng đến nỗi đứng ngồi không yên, muốn tới thăm ngươi để tự mình ngỏ lời cảm ơn.”