Tống Y

Chương 488: Vật báu




Một tháng sau…Đỗ Văn Hạo cứ nghĩ rằng Dương Duệ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa, ai ngờ hắn đột nhiên đến nhà làm nọi người ai nấy đều ngạc nhiên.Lúc này cả nhà vừa dùng xong bữa sáng, Bàng Vũ Cầm thoáng chốc dã hết thời gian ở cữ, lần đầu tiên ra khỏi phòng ăn cơm với mọi người, bữa sáng hôm đó rất vui, mọi người phải rất lâu sau mới kết thúc bữa sáng.Đột nhiên ngoài cửa có người chạy vào báo: “Lão gia, Dương lão gia cầu kiến”



Kha Nghiêu nghe thấy cái tên Dương Duệ bèn đứng dậy định đi, miệng lải nhải: “Trời ạ, cái đồ ma ám, sao vẫn còn đến cơ chứ?”



Đỗ Văn Hạo cười thầm, Kha Nghiêu vừa đi khỏi thì thấy Dương Duệ chống gậy chân thấp chân cao đi vào.Đỗ Văn Hạo vội chạy lại, mọi người đều rời khỏi chỗ ngồi của mình chạy theo.Đỗ Văn Hạo thấy Dương Duệ nhăn nhó, xem ra có vẻ rất đau đớn, khó khăn khi chào hỏi Đỗ Văn Hạo.“Dương công tử hình như không được khỏe, không cần phải quá khách khí như vậy đâu”



Đỗ Văn Hạo dìu Dương Duệ đến đại sảnh ngồi, đợi sau khi a hoàn mang trà lên lui xuống, Dương Duệ mới lên tiếng: “Đỗ lão gia, hôm nay ngài phải giúp tôi”



Đỗ Văn Hạo: “Người trong y quán và tiệm thuốc của Dương công tử toàn là thần y, sao có thể…nói người ngoài cứu được chứ?”



Dương Duệ bối rối cười, để cái gậy chống sang một bên thở dài: “Để Đỗ công tử phải chê cười rồi, bọn họ đều thử rồi, thuốc cũng uống rồi, nhưng không hề có chuyển biến tốt, còn nghiêm trọng hơn, tại hạ thật đã hết cách mới cầu cứu đến công tử”



Đỗ Văn Hạo nghĩ, bình thường ngươi cao cao tự đại, hôm nay bị thế này, chắc cũng mắc phải bệnh hiếm thấy, nếu không sao mà không chữa được chứ?“Dương công tử khách khí rồi, tại hạ chẳng qua cũng có chút hiểu biết y thuật, so với các lang trung của công tử cũng kẻ tám lạng người nửa cân, tôi thấy tôi chưa chắc đã…”



“Dương Duệ vội ngắt lời: “Đỗ công tử, xin công tử đấy, xin công tử đừng thoái thác, tại hạ rất đau khổ, nếu công tử thấy chết không cứu, tại hạ chỉ có nước nằm trên giường đợi chết”



Đỗ Văn Hạo ung dung nhấp trà, mỉm cười nói: “Nghiêm trọng đây, Dương công tử đã đến tận cửa tìm thì tại hạ cũng thử xem sao, biết đâu lại có kết quả”



“Không, bệnh của ông ngoại ta không phải công tử chữa khỏi sao? Công tử tuyệt đối không được nói thế”



“Vậy đã đến chô Vương thần y của quận Tú Sơn chưa?”



“Rồi, nhưng vẫn không có thuốc chữa”



“Nghiêm trọng đến thế sao? Là bệnh gì vậy?”



Dương Duệ chỉ cười, hắn nhìn ra ngoài xem có ai không, rồi loạng choạng đứng dậy đi đóng cửa lại.



Đỗ Văn Hạo nghi tên này nổi tiếng ở các chốn ca kĩ lầu xanh, nhìn cách đi lại của hắn, hay là…haizz, vậy cái ghế hắn vừa ngồi đợi hắn đi phải vứt đi luôn thôi.Dương Duệ quay lại nói nhỏ với Đỗ Văn Hạo: “Để Đỗ công tử phải chê cười rồi, bệnh của tại hạ là không đúng chỗ, nếu nói ra mà kẻ dưới nghe thấy thì Dương Duệ này sống sao nổi ở đất Tú Sơn này nữa”



Quả nhiên là loại bệnh này! Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ.“Dương công tử nói gì vậy, chúng ta đều là người trần mắt thịt, bệnh gì cũng có thể mắc, hơn nữa công tử để cho bao nhiêu người nhìn thấy rồi cũng có sao đâu”



Đỗ Văn Hạo trộm nghĩ, người dám đến ngủ với mấy vị cô nương đó, nay còn e ngại gì nữa chứ?Dương Duệ nói nhỏ: “Không giấu gì, bệnh của tại hạ ở…”



rồi Dương Duệ nói thầm vào tai Đỗ Văn Hạo.Đỗ Văn Hạo muốn cười ha hả nhưng hắn phải cố làm ra kinh ngạc: “Vậy là ta đã hiểu tại sao Dương công tử lại đi lại khó khăn như vậy, ắt là mỗi lần đại tiện đều khó chịu lắm?”



“Bây giờ tại hạ còn không dám ăn cơm, mỗi lần đại tiện cứ như hành hình vậy, cầu xin Đỗ công tử cứu giúp tại hạ”



Đỗ Văn Hạo ra vẻ khó khăn, Dương Duệ vội nói: “Sao vây? Đỗ công tử, có phải bệnh này khó chữa lắm không?”



Đỗ Văn Hạo ừ một tiếng, Dương Duệ bật khóc, cúi người nói: “Trời ơi, sao lại thế này cơ chứ!”



Đỗ Văn Hạo nhìn Dương Duệ nói: “Cũng không phải là không có cách, nhưng hơi phiền toái chút”



Dương Duệ nghe thấy có tia hi vọng vội vàng nói: “Không phiền, chỉ cần tiệm thuốc của chúng tôi có thì công tử cứ kê đơn”



“Cũng không hẳn, chủ yếu là trong đơn có một vị thuốc mùa xuân mới có, mà mùa này thì…hay công tử cứ về an dưỡng, đợi mùa xuân đến hãy bàn tiếp?”



Dương Duệ tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế, nhưng hắn bật ngay dậy ai dô kêu lên đau đớn, đau đến mức mồ hôi vã ra đầm đìa.Đỗ Văn Hạo cười thàm, xem ra ông trời trừng phạt ngươi rồi, người ta vẫn nói người có bụng dạ độc ác thì sẽ bị trừng phạt như vậy, xem ra Dương Duệ ăn ở chẳng ra gì, nếu không sao mắc phải cái bệnh chết dẫm này?Đỗ Văn Hạo hắng giọng nói: “Hay thế này đi, để ta đi hỏi Kha Nghiêu, nó rành chuyện này hơn ta, ta hỏi xem có phương thuốc nào hơn chữa bệnh này nữa không?”



“Vậy Đỗ công tử đi hỏi đi?”



Đỗ Văn Hạo ra vẻ bị làm khó: “Cái này…Kha Nghiêu tính tình khó chiều quái dị, trước đây khi ở nhà Dương công tử về nó nói, công tử trăng hoa, đã có nhiều thê thiếp như vậy mà vẫn còn muốn lấy thêm một người kém mình gần 20 tuổi, gần đây, cứ nhắc đến công tử là nó lại đập phá đồ đạc.



Tôi sợ nói với nó là trị bệnh cho công tử nó sẽ không chịu”



“Vậy để tại hạ đích thân đi cầu xin tiểu thư”



“Vậy công tử từ từ uống trà, để tôi đi thăm dò ý nó thế nào đã, được không?”



“Vậy làm phiền Đỗ công tử, tại hạ sẽ đứng đây đợi là được rồi”



Đỗ Văn Hạo nhịn cười đi ra, đợi qua hết đại sảnh hắn phá lên cười.Đến khu phòng của Kha Nghiêu thấy Kha Nghiêu đang chăm chú đọc sahcs không để ý gì đến mọi thứ xung quanh, Đỗ Văn Hạo tiến đến sau lưng Kha Nghiêu lên tiếng hỏi: “Đọc gì đấy?”



Kha Nghiêu ngẩng đầu cười 1 cách kì lạ, sau đó gấp sách lại như sợ Đỗ Văn Hạo nhìn thấy vậy, sau đó đứng dậy nói: “Sao, tên Dương Duệ đó đi chưa?”



Đỗ Văn Hạo ngồi xuống đáp: “Chưa, người ta đến tìm muội mà”



Kha Nghiêu nói: “Vẫn còn dã tâm đó sau, được, để muội đi nói thẳng vào mặt hắn”



nói rồi Kha Nghiêu quay người định đi.Đỗ Văn Hạo kéo tay Kha Nghiêu lại: “Đừng vội, ngồi xuống ta kể cho mà nghe”



“Nam nữ thụ thụ bất thân!”



Kha Nghiêu dứt tay Đỗ Văn Hạo ra giận dữ nói.“Được, ta không làm vậy nữa được chưa? Ngồi xuống đi”



Kha Nghiêu ngồi xuống, Đỗ Văn Hạo kể hết cho Kha Nghiêu nghe, Kha Nghiêu cười ha hả.“Đúng là 1 lũ vô dụng, vị Vương thần y đó không phải rất lợi hại sao? Sao bệnh đơn giản thế này cũng không chữa được, nực cười, tên Dương Duệ đó đúng báo ứng, báo ứng a!”



“Đây chẳng phải là cơ hội sao, muội luôn muốn trừng trị hắn cơ mà? Chuyện tốt này ta nhường cho muội, muội định cảm ơn ta thế nào đây?”



“Cả đời cảm ơn huynh đủ chưa?”



Đỗ Văn Hạo cười thầm, đã cho người ta đụng chạm rồi lại dùng câu nói này để dụ dỗ người ta nữa, đúng là quá đáng mà!Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo chỉ cười mà không đáp bèn nói thêm: “Vậy huynh bảo muội phải làm thế nào?”



Đỗ Văn Hạo ghé vào tai Kha Nghiêu nói một hồi, sau đó Kha Nghiêu phá lên cười: “Huynh thật đen tối, vậy để muội đi xem”




Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu đi ra thì gọi với theo: “Muội chuẩn bị điều kiện để hắn cảm ơn muội thế nào chưa?”



Kha Nghiêu quay mặt lại cười: “Lát nữa huynh sẽ biết!”



Dương Duệ đang căn thẳng chờ đợi, thấy Kha Nghiêu và Đỗ Văn Hạo tới liền ra cửa đón.“Dương mỗ xin chào Kha Nghiêu cô nương!”



Kha Nghiêu không có biểu hiện gì, chỉ ừ một tiếng, ngồi xuống, nhìn Dương Duệ, thấy mặt mũi hắn đau đớn, cố nhịn cười nói: “Huynh Văn Hạo đã kể cho ta nghe rồi, may là có một phươg thuốc không cần vị đó vẫn chữa được bệnh cho ngươi”



“Thật sao, vậy thì tốt quá!”



“Nhưng, ta có một điều kiện!”



“Cô nương nói đi, đừng nói là một điều kiện, trăm nghìn điều kiện ta cũng nghe, chỉ cần cô nương chữa khỏi bệnh cho ta là được”



“Thật sao?”



Dương Duệ nói chắc như đinh đóng cột: “Dương Duệ ta xin thề!”



Kha Nghiêu cười nhìn Đỗ Văn Hạo, sau đó nói: “Dương công tử học qua y thuật chưa?”



“Chưa từng”



“Vậy công tử muốn học không?”



“Nhưng học y rất mệt, tại hạ…”



“Vậy thì xin lỗi, ta không cứu công tử được rồi”



“Nhưng việc tại hạ chữa bệnh có liên quan gì đến việc học y thuật?”



“Công tử biết không, trong nhà này toàn sư phụ của ta, nhưng ta lại không có đồ đệ, muốn tìm một người học y bái ta làm sư, không phải ta không cứu công tử, hay công tử đợi đến mùa xuân đi, dù gì nằm trên giường 3 tháng cũng đâu có sao”



Dương Duệ không ngời cô gái tinh nghịch kì quái này lại đưa ra điều kiện này, cứ tưởng là nhà cửa gì, hóa ra là làm đồ đệ cho người ta.Kha Nghiêu thấy Dương Duệ đứng đo suy nghĩ khá lâu bèn đứng dậy: “Huynh, muội nói rồi, người ta có đồng ý đâu, vậy muội đi trước đây, muội bận lắm”



Nói rồi Kha Nghiêu đi ra ngoài cửa.“Khoan đã!”



Kha Nghiêu quay lại xem Dương Duệ nói gì.“Vậy…vậy gì… hay đợi cô nương chữa bệnh cho tại hạ rồi tại hạ sẽ bái cô nương là thầy?”



“Không được, người không những phải bái bây giờ mà phải bố cáo toàn quận này, nếu không ngươi hối hận ta làm thế nào?”



“Kha Nghiêu!”




Đỗ Văn Hạo không ngời điều kiện của Kha Nghiêu lại như thế này, hắn vội ngăn lại.Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo sa sầm mặt mới không nói tới.Đỗ Văn Hạo có phần hối hận, trước đã nói rõ với Kha Nghiêu rồi, hơn nữa Kha Nghiêu trước giờ làm việc khó đoán, muốn gì được đấy, chuyện này xem ra Dương Duệ toi rồi!Đỗ Văn Hạo nói: “Dương công tử, ngại quá, lệnh muội xưa nay được chiều quen rồi, một cô gái sao có thể nhận một đại lão gia làm đồ đệ cơ chứ, không phải là loạn rồi sao?”



Dương Duệ thấy Đỗ Văn Hạo nói vậy, hắn vốn không can tâm, nay có người nói đỡ giúp mình thì mừng lắm, cảm kích cười với Đỗ Văn Hạo: “Công tử quá khách khí rồi, Kha Nghiêu cô nương chỉ muốn đùa hôi, tại hạ cũng hiểu mà”



Đỗ Văn Hạo nhìn Kha Nghiêu nói: “Đừng đùa nữa, Dương công tử đến đây chữa bệnh, muội đừng thừa nước đục thả câu”



Kha Nghiêu bật lại: “Vậy muội không thích hắn, hắn vẫn ngày ngày bám lấy muội làm người ta khó chịu, chẳng phải hắn cũng thừa nước đục thả câu đó thôi”



Dương Duệ có phần bối rối.Đỗ Văn Hạo nghĩ, con nhóc này gì cũng dám nói, đã nói ra rồi thì để cho hai người họ nói đến hết đi.“Vậy muội cũng không thể như vậy, có gì thì nói đi!”



Nói rồi đưa mắt ra hiệu cho Kha Nghiêu.Kha Nghiêu hiểu ý, đi đến bên Dương Duệ: “Được rồi, lúc nãy ta đã sai, nhưng không làm vậy ngươi lại cho ta giống như đám thê thiếp kia của ngươi, ngươi muốn sai bảo gì cũng được”



Dương Duệ: “Tại hạ biết sai rồi, về sau tại hạ sẽ không làm phiền cô nương nữa”



“Đó chỉ là nói, hãy viết giấy cho ta!”



…………………………“Kha Nghiêu, lại hàm hồ rồi!”



“Nên, nên viết giấy làm bằng, về sau cho dễ ăn nói, ta viết, ta viết”



Kha Nghiêu cho a hoàn mang giấy bút lên thật, đặt trước mặt Dương Duệ: “Cô nương muốn tại hạ sau này làm thế nào để tại hạ viết ra”



“Ta đọc người viết:“Được”



Dương Duệ ngoan ngoãn đáp “Tôi Dương Duệ, về sau tuyệt đối không làm phiền Kha Nghiêu cô nương, không gặp lại Kha Nghiêu cô nương nữa.



Nếu…”



Kha Nghiêu dừng lại để nghĩ rồi nói tiếp: “Nếu tình cờ gặp thì phải tránh đi, không được để Kha Nghiêu cô nương nhìn thấy”



Dương Duệ kinh ngạc không ngờ Kha Nghiêu lạ ghét mình đến thế, chiếc bút trong tay hắn như do dự, dừng lại giữa khoảng không.“Viết đi, cái chỗ gì gì đó của ngươi không đau nữa sao?”



Kha Nghiêu nói.Dương Duệ đành viết theo lời Kha Nghiêu nói, sau đó còn điểm chỉ, rồi hai tay kính cẩn đưa cho Kha Nghiêu.Dương Duệ dè dặt thăm dò: “Kha Nghiêu cô nương, vậy phương thuốc đó của cô nương lúc ào có thể đưa choc ho ta đây?”



“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa viết nếu vi phạm thì sẽ bị trừng phạt như thế nào?”



Dương Duệ không ngờ Kha Nghiêu lại ép người đến vậy, nhưng tình cảnh của mình hiện này thì phải nhượng bộ thôi, hắn cười trừ nói: “Cô nương bảo ta làm thế nào thì được?”



“Vậy ngươi viết là, nếu vi phạm thì phải nhượng lại 3 phần tiệm thuốc Dương gia cho ta”



Dương Duệ há hốc mồm, thế này chẳng phải cố ý không cho ta gặp lại mĩ nhân này sao?Dương Duệ nói nhỏ: “Cái này…cái này không phải là hơi quá sao?”




“Ngươi thấy quá đáng sao, được, ngươi đi mà tìm Vương thần y mà chữa bệnh”



“Không không không, tại hạ không có ý đó,là vì quận Tú Sơn lớn thế này, cô nương tuy nói là chưa xuất giá, nhưng không chịu bất kì ràng buộc nào, ngộ nhỡ trên đường mà gặp thì làm thế nào?”



“Nói cũng phải”



Dương Duệ cho rằng Kha Nghiêu mềm lòng nên vội gật đầu.“Vậy thì được, vẫn là huynh trưởng ta nói có lí, ngươi hãy đợi thêm 100 ngày nữa đi”



Dương Duệ hết cách với mĩ nhân này, phần hạ bộ cơ thể hành hạ hắn quá đủ rồi, thôi, cũng chỉ là 3 phần tiệm thuốc thôi mà? May là mình là người có máu mặt, hơn nữa dòng họ ngoài hiệu thuốc ra còn kinh doanh nhiều loại khác, trị bệnh là cấp bách, thế là hắn đành cắn răng viết hết những gì Kha Nghiêu nói lên giấy.Kha Nghiêu ra bậc cửa gọi a hoàn: “Sang bên đại phu nhân xem chỗ rau trường thọ lần trước lấy về cho thiếu gia còn chút nào không?”



Dương Duệ tuy không phải lang trung, nhưng hắn nghĩ đó chỉ là rau dại, chẳng liên quan gì đến bệnh của mình, hay là cô nương này muốn chọc cho mình vui, hắn tự ái nhưng không nói ra.Cô a hoàn đó nhanh chóng quay trở lại với 1 giỏ rau trường thọ trên tay.“Cô nương, đây có phải loại rau dại mọc đầy bên ngoài không?”



“Đúng vậy!”



“Vậy cô nương định mời tại hạ ăn bữa cơm rau chăng?”



Kha Nghiêu nguýt Dương Duệ: “Ta không có hơi đâu mời ngươi ở lại ăn cơm, là thế này, ta đã nói với huynh ta cách chữa rồi, với chỗ bệnh của ngươi thì ta nói không tiện lắm, tốt hơn là để huynh ấy nói cho ngươi hiểu, ta đi trước đây”



Nói rồi Kha Nghiêu đắc ý cầm tờ giấy làm bằng Dương Duệ viết cho mình đi ra.Đỗ Văn Hạo thấy mặt Dương Duệ ngơ ngác bèn nói: “Được rồi, thực ra phương thuốc này rất đơn giản, công tử về bảo bọn người dưới hái rau này về, rửa thật sạch, bỏ rễ, nghiền nát lá ra, lúc nghỉ trưa hay trước lúc đi ngủ thì bôi vào xung quanh chỗ sưng đỏ, đợi hết 1 canh giờ, sáng dậy thì lấy nước ấm rửa sạch, hạn chế đi lại thôi để nhanh hồi phục, đi ngủ cũng không cần mặc quần, để chỗ đó được khô thoáng”



“Nhưng đang mùa đông lạnh thế này…?”



“Bảo người nhà lót thêm nệm bong là được rồi!”



Dương Duệ gật đầu lia lịa khen hay.“Đắp thuốc hai ngày là có chuyển biến rồi, hãy nhớ, dùng liên tục 7 ngày, phải dùng rau tươi, hơn nữa chỗ rau thừa thì bỏ vào nồi nấu với cháo để ăn sẽ có hiệu quả hơn”



Dương Duệ đi từ nhà Đỗ Văn Hạo ra, Vương trưởng cự vẫn đợi trước cửa đang ngủ gật trên xe ngựa, thấy Dương Duệ cầm giỏ rau đi ra vội xuống xe tiếp đón.Dương Duệ vất vả lắm mới lên được xe, Vương trưởng cự đỡ hắn và giỏ rau lên xe.“Vương trưởng cự, ông hành nghề mấy chục năm có biết loại rau này có thể chữa bệnh không?”



Tên Vương trưởng cự này từ khi chứng kiến Đỗ Văn Hạo chữa cho Vương Nhuận Tuyết thì nể phục vô cùng, hôm nay lại nhìn thấy giỏ rau này, tuy không biết loại rau này chữa bệnh của thiếu đông gia kiểu gì nhưng hắn tin Đỗ Văn Hạo có cái lý của mình.“Tiểu nhân chỉ biết loại rau dại này có khả năng thanh nhiệt hóa viêm thôi”



Nghe vậy Dương Duệ đã hiểu ra gì đó: “Chỉ cần ngươi nói có công dụng chữa bệnh là được rồi, ta trước nay ăn lại này mà không biết nó có công dụng chữa bệnh đó”



Vương trưởng cự cười: “Vị Đỗ lão gia này là chuyên gia, tôi tuy không biết nó có công hiệu gì, nhưng vô cùng khâm phục người này”



“HI vọng là có thể chữa được bệnh của ta, ấy, Lưu Tam, ngươi cố ý làm ta đau chết phải không?”



Dương Duệ lớn tiếng quát tên phu xe bên ngoài.“Đông gia, tôi vừa nghe bọn người dưới Đỗ gia nói Đỗ lão gia 15 tháng này sẽ đổi quán trọ Vân Phàm thành tiệm thuốc, gọi là Ngũ vị Đường”



Dương Duệ cười nhạt: “Khai trương thì khai trương, dù gì thì cũng phải mua từ tiệm chúng ta, để xem họ cầm cự được đến bao giờ, này Lưu Tam”



Đỗ Tam sợ quá giải thích: “Lão gia, ngài đừng nóng, hai hôm nay trời mưa, đâu đâu cũng là ổ gà, chứ tiểu nhân không cố ý gì đâu”



“Thôi, không ngồi chiếc xe nát này nữa, vương trưởng cự đỡ ta xuống xe, chúng ta tìm kiệu đi”



“Vâng, đông gia”



Hai người xuống xe, Dương Duệ hỏi: “Đúng rồi, mấy ngày rồi không thấy tên Dương Quang đâu, hắn bận gì vậy? không phải ông ngoại ta khỏi bệnh rồi sao?”



Lưu Tam thuê một chiếc kiệu đến, Vương trưởng cự đỡ Dương Duệ lên xe, ngồi yên trên xe rồi Vươg trưởng cự mới đáp: “Tôi cũng không rõ lắm, mấy ngày trước Tiểu Thúy đến bốc thuốc, hình như là thuốc của phụ nữ, tôi hỏi bốc cho ai thì cô ta không nói, tôi đoán là mẹ La Tứ bệnh, nếu không Dương Quang đâu có mất tăm mất tích vậy”



Dương Duệ miệt thị nói: “Một người đàn ông trở thành như vậy thật là thảm”



Rồi đột nhiên nghĩ vì giỏ rau này mà suýt nữa phải làm đồ đệ cho tiểu nha đầu man di Kha Nghiêu, may là Đỗ Văn Hạo can được, nếu không còn thảm hơn Dương Quang ấy chứ, nghĩ đến đây mà hắn thở dài.Mị Nhi kiều.Như thường lệ, trời bắt đầu nhá nhem tối là khách khứa lũ lượt lên thuyền.Vương trưởng cự cũng đến, cả ngày ở nhà nhìn mãi mấy bà vợ già, thà dùng tiền Dương Duệ cho để đến đây tìm thú vui còn hơn, gần đây hắn mê một cô trên này, cái tên cũng rất hay, tối nào hắn cũng đến đây.“Tỉ, nghe Linh Nhi nói Vương trưởng cự lại đến, đòi Mị Tâm hầu hạ hắn”



Mị Xảo đi vào phòng Mị Nhi, hai người ăn mặc giống nhau, nếu không nhìn kĩ thì không ai phân biệt được, trừ các cô gái trên thuyền.Mị Nhi đứng dậy cầm tay Mị Xảo, cô gái trước mặt rất giống mình, đặc biệt sau khi trang điểm, cảm giác như đứng trước gương nhìn mình vậy.“Gần đây sức khỏa Mị Tâm không tốt, tạm thời không gặp hắn được”



Mị Nhị nói.“Tỉ yên tâm, Dương Duệ cho chúng ta một tháng, không thể mới gặp lần đầu đã hỏi được, như vậy hắn sẽ sinh nghi, để em đi lần này cho, tỉ đừng lo cho em”



“Muội muội ngoan, tỉ đã làm hỏng đời em”



Mị Nhi nói thoáng chút buồn phiền.Mị Xảo lắc đầu: “Tỉ đừng nói vậy, thà ở trên thuyền làm bạn với tỉ còn hơn ở với người cha dượng kia, em hiểu trong lòng tỉ có người khác, tuy chưa từng gặp nhưng em chắc chắn người đó rất được, em can tâm thế thân cho tỉ để tỉ giữ tấm thân trong sạch cho người đó”



Mị Nhi ôm chặt Mị Xảo vào lòng, Mị Xảo nói: “Thôi, em ra tiếp khách đây, tỉ tránh đi kẻo có người nhìn thấy thì không hay”



“Tên Vương trưởng cự này không phải hạng dễ hầu hạ, tỉ có phần hối hận, hay để tỉ thay người khác?”



“Xem tỉ kìa, có phải em lần đầu tiên làm lão bảo đâu, đến tỉ còn nói em làm giỏi hơn tỉ mà, tỉ còn lo gì nữa, mau đi đi, nếu không người đông là không đi kịp đâu”



Nói rồi Mị Xảo lại bên gương đánh thêm phấn, sau đó đi ra.Vương trưởng cự ngồi trong phòng lớn của thuyền hoa u buồn uống trà.“Ngại quá, để Vương lão gia phải đợi lâu rồi, Mị Nhi thật đáng chết!”



Vương trưởng cự nghe thấy tiếng cười nói thì quay lại nhìn, thấy có người phụ nữ xinh đẹp lại gần, cô a hoàn đang hầu trà bên cạnh nói nhỏ: “Vương trưởng cự, đây là lão bảo chỗ chúng tôi, tên Mị Nhi”



Vì Vương trưởng cự mới đến 3 lần mà không lần nào gặp lão bảo, lão bảo vốn không bao giờ tiếp khách, khách đến đây không gặp lão bảo cho là chuyện thường, hắn cứ đến là xông vào phòng Mị Tâm, không để ý đến xung quanh.



Hôm nay gặp Mị Nhi mới thấy Mị Tâm còn kém xa.Hắn vội đứng dậy, ai ngờ Mị Xảo ấn hắn ngồi xuống ghế, tươi cười cầm tách trà lướt qua miệng hắn, nửa người dựa vào hắn nói: “Nào, Vương lão gia, nô gia đến muộn, để ngài đợi lâu thất không phải, nô gia mời ngài chén nước để hạ hỏa”



A hoàn biết ý tránh đi, chỉ còn lại Vương trưởng cự và Mị Xảo.Hắn thừa cơ véo mông Mị Xảo một cái cười khà khà: “Chỉ một cốc nước có thể làm lão gia hạ hảo được không?”



Mị Xảo ngồi lên đùi Vương trưởng cự, hai tay bá cổ hắn: “Đáng ghét!”



Điều này càng làm hắn mê hơn, nhưng hắn biết lão bảo không tiếp khách nên có phần hối tiếc.