Tống Y

Chương 371: Thu lưới và thu hoạch (1+2)




Nữ tử kia chống nạnh đứng ở giữa cửa nhìn Đỗ Văn Hạo đánh giá một phen sau đó còn trừng mắt nhìn Đỗ Văn Hạo theo thói quen rồi mới uốn éo đứng tránh ra. Một nam nhân bụng phệ, dáng vẻ ngồi không mà hưởng bước tới. Người này chính là Chu Tri huyện, huyện Cao Lộc.



"Các ngươi muốn cầm cố ruộng đồng sao?" Chu Tri huyện dài giọng hỏi.



Đỗ Văn Hạo cùng Trầm sư gia sợ hãi, rụt rè đứng ở bên khẽ nói: "Dạ" Hắn lấy mấy tấm khế ước từ trong ngực ra rồi hai tay trình lên. Mấy tấm khế ước này là khi trước Tạ đại phu báo mọi chuyện với Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo liền xuất tiền ra mua, là nhà mẹ đẻ của con dâu Tạ đại phu chuẩn bị cầm cố ruộng đồng.



Chu Tri huyện không tiếp nhận tấm khế ước. ông ta vẫn ngồi yên trên ghế nói: "Có biết quy củ không?"



Đỗ Văn Hạo ra vẻ ngơ ngác hỏi: "Lão gia, quy củ gì cơ ạ?"



"Thời hạn cầm cố là tám tháng, năm phần lãi. Đến hạn không chuộc coi như là bán".



"Hả?" Đỗ Văn Hạo khẽ giật mình, hắn hơi lắp bắp nói: "Không phải là thời hạn Điển kỳ là một năm, bốn phần lãi sao?"



Chu Tri huyện trừng mắt nói: "Đó là giá của vụ thu hoạch trước. Bây giờ đã sắp lập đông rồi, biết không? Chỉ ít ngày nữa là tới mùa đông khắc nghiệt. Điển kỳ còn tăng lên là nửa năm và sáu phần lợi. Điển hay không Điển là tuỳ ngươi. Nhanh lên, lão gia ta còn có việc".



Đỗ Văn Hạo liếc nhìn Trầm sư gia rồi hắn lắc đầu nói: "Nhiều quá, lời nhiều quá. Nhiều như vậy thì sống sao hả?"



Chu Tri huyện vỗ tay vào lan can, lạnh lùng nói: "Hai gã nhà quê, nói muốn cầm lại không cầm. Ăn no rửng mỡ không việc gì làm tới trêu bản quan sao? Tống chúng ra ngoài".



Thẩm sư gia vội nói: Đại lão gia bớt giận. Chúng ta cầm, chúng ta cầm'.



"Hừ!" Lúc này Chu Tri huỵên mới ngồi xuống, hắn sai viên thư lại ghi văn tự cầm cố.



Sau khi văn khế viết xong, ký tên đồng ý, nhận tiền cầm ruộng, Chu Tri huyện cầm lấy tờ văn khế đất đưa cho nữ tử diêm dúa nói: "Ừ, trả ngươi".



Nữ tử kia vui mừng ngạc nhiên, vội vàng thi lễ nói: "Đa tạ Đại lão gia, đa tạ Đại lão gia" rồi vội vàng nhận lấy tờ khế ước.



Đỗ Văn Hạo nói toạc ra với Chu tri huyện xem ra đang líu lưỡi lại: "Lão gia, tiểu nhân còn muốn chuộc lại đất".



"Chuộc lại sao? Ha ha, năm phần lãi, ruộng đất không có thu, ngươi lấy cái gì chuộc lại? Nếu như ngươi có thể chuộc lại thì cũng không cần phải tới đây. Ha ha ha".



Trong lúc Chu tri huyện trắng trợn ngửa mặt lên trời cười như điên cuồng, viên thư lại Hình phòng hấp tấp chạy vào nói: "Đại lão gia, đã xảy ra chuyện…" Thấy trong khách sảnh có người lạ, hắn vội vàng ngậm mồm lại.



Chu tri huyện trừng mắt nhìn hắn nói: "Vội vàng hấp tấp cái gì?"



Viên thư lại tất tả bước tới thì thào vào tai Chu tri huyện: "Có hai phụ nhân tới tố cáo mấy người bộ đầu cưỡng gian và giết chết dân nữ. Hai người đó còn nói mấy người bộ đầu đã nhận tội, họ muốn Đại lão gia ngài ra ngoài nhận tờ khẩu cung".



Chu Tri huyện giật mình kinh hãi, ông ta phất tay áo đứng dậy, bất chấp chuyện trong này, hấp tấp đi ra ngoài cửa.



Đỗ Văn Hạo và Trầm sư gia thờ ơ nhìn nhau. Mục đích chuyến đi này của hai người là muốn điều tra việc cầm cố văn khế của dân chúng. Nay mục đích đã đạt dược nên lập tức rời khỏi.



Chu tri huyện vội vàng đi vào Hình phòng thì chỉ thấy mấy viên thư lại đang đứng ở cửa ra vào xem một tờ bản thảo nhưng không thấy phụ nhân gì đó, hắn vội vàng hỏi: "Này, hai phụ nhân đó đâu?"



Viên thự lại đang cầm bản thảo vội tiến lên trước, khom người nói: "Bẩm Đại lão gia, đã đi rồi, chỉ để lại một tờ cung khai. Nghe nói đây là bản cung khai của các bộ đầu nhưng đây chỉ là bản sao".



Chu tri huyện cầm lấy bản cung khai, hắn đọc lướt rất nhanh. Trong bản cung khai có ghi rất rõ ràng tiến trình cưỡng gian dân nữ không thành rồi ném từ trên lầu xuống chết như thế nào của bộ đầu Mặt Đen và bộ khoái Mặt Dài. Trong đó còn ghi lại rất nhiều chuyện mờ ám của chúng mà không ai biết. Lập tức Chu tri huyện tái mét mặt, hắn tức giận nói: "Vì sao không giữ hai phụ nhân lại?"



Mấy viên thư lại gượng gạo nói: "Mấy người này rất lợi hại. Đặc biệt là nông phụ cao cao, chỉ vung tay một cái bọn tiểu nhân ngã hết, khi đứng dậy thì mấy người đó đã đi mất".



"Phạn Dũng" Chu tri huyện tức giận nói: "Bộ đầu ở đâu?"



"Không thấy. Mới rồi bọn tiểu nhân tới phòng trực của bộ khoái nhưng cũng không thấy người".



Sắc mặt Chu tri huyện càng tái, hắn quát to: "Lập tức phái người đi lục soát toàn thành cho ta. Nhất định phải bắt được hai phụ nhân này".



"Dạ!" Viên thư lại trả lời rồi hắn vội vã chạy đi truyền lệnh.



Chu tri huyện cũng lập tức gọi mấy sư gia tới, đưa cho họ xem bản sao cung khai.



Mấy sư gia đưa mắt nhìn nhau. Sư gia phụ trách khởi thảo tấu chương khom lưng nói: "Đông ông, chuyện này chỉ e không đơn giản như vậy. Trong bản cung khai của bộ đầu có rất nhiều chuyện quan trọng liên quan tới Liêu đại nhân của phủ nha. Việc này phải bẩm báo Liêu đại nhân mới được".



Những sư gia khác cũng liên tiếp gật đầu.



Chu tri huyện cũng cảm thấy chuyện này không bình thường nên hắn dậm chân nói: "Chuẩn bị xe. A, không, chuẩn bị ngựa. Lão gia ta muốn ngay lập tức tới phủ nha, bẩm báo ngay với Tri phủ đại nhân".



Phủ nha phủ Tĩnh Giang.



Sắc mặt Liêu Quý Binh âm trầm, ngồi ở ghế thái sư. Ngồi ở hai hàng ghế hai bên với thái độ khép na khép nép là các quan tá và tri huyện các huyện.



Liêu Quý Binh chậm rãi nói: "Vừa rồi các vị đã nghe Chu tri huyên, huyện Cao Lộc nói. Các vị có suy nghĩ gì?"



Nhất thời tất cả các quan tá không biết nói gì.



Liêu Quý Binh nhìn Trương Thiên Ninh.



Trương Thiên Ninh lưỡng lự một lát rồi lên tiếng: "Rốt cuộc vẫn không biết trong chuyện này đối phương có địa vị như thế nào, tại sao chúng lại mang bao sao cung khai của hai bộ khoái cho chúng ta xem? Mục đích là gì hiện chưa rõ. Thế nhưng cẩn thận vẫn không bao giờ thừa. Theo như ty chức thấy, nhất định phải phòng ngừa cẩn thận. Phải xử lý trước một số sự việc. Chuyện nào nên làm thì phải làm. Ví dụ như trong kho thóc sao lại có nhiều hạt giống như vậy. Không cần nói gì cứ tiêu huỷ toàn bộ. Tất cả sổ sách cũng phải…".



Trương Đồng tri cắt ngang nói: "Trương tri huyện nói phải đề phòng chu đáo cũng không sai nhưng cũng không thể thần hồn nát thần tính như vậy. Nếu như thiêu huỷ tất cả hạt giống thì sang năm lấy gì bán ra ngoài? Chẳng lẽ không được phép bán hạt giống sao? Triều đình trợ giúp tiền và gạo chống thiên tai đã giảm đi rất nhiều. Phải liên tục có thiên tai. Cái đó giúp cho thiên tai mới đủ dữ dội khi đó kế hoạch của chúng ta mới có thể hoàn thành thuận lợi".



Các tri huyện, quan tá khác cũng gật đầu đồng ý với quan điểm của Trương Đồng tri.



Liêu Quý Binh nói: "Đúng vậy, kho thóc lớn như vậy không có khả năng tiêu huỷ hết. Chúng ta không thể chỉ vì hai phụ nhân không rõ tung tích quấy rối mà kiếm củi ba năm thiêu huỷ một giờ. Nhưng Trương tri huyện nói phải cẩn thận xử lý cũng không sai chút nào. Chu tri huyện, các ngươi phải tăng cường truy bắt tối đa, nhất định phải bắt được hai phụ nhân này, tra hỏi ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trước khi chuyện này được làm rõ ràng. Tất cả các sổ sách của các huyện phải giao cho bản quan thống nhất quản lý, phải do người thân tín của các ngươi đưa tới. Tất cả các hạt giống đều vẫn bảo quản trong các kho lương thực như bình thường, để lẫn trong số lương thảo triều đình cấp phát chống thiên tai nhưng phải có dấu hiệu cẩn thận đừng để lẫn lộn. Những người làm rối loạn trong đại lao phủ nha đều phải chuyển tới quân doanh. Đồng thời trong thời gian này, các nơi phải tăng cường cảnh giác. Đối với những người xa lạ, khả nghi phải kiểm tra nghiêm chỉnh".



Những quan tá cũng đồng thanh nhất trí.



Mấy ngày sau.



Liêu Quý Binh hỏi phụ tá của mình là Trương Đồng tri: "Tại sao tất cả sổ sách của các huyện không thấy đưa lên một quyển nào? Người cũng không thấy đâu cả?"



Trương Đồng tri cũng nghi hoặc nói: "Đúng vậy. Hay là để ty chức xuống bên dưới xem xét?"



"Không cần".



Những lời này không phải là Liêu Quý Binh nói mà là một giọng nói vang lên phía sau hai người. Hai người hoảng hốt giật nẩy người, vội vàng quay đầu lại thì chẳng biết từ lúc nào trong phòng đã xuất hiện một hắc y nhân. Thanh chuỷ thuỷ lóng lánh trong tay đang chỉ thẳng vào hai người.




Hai người đang định lên tiếng gọi thì người đó đã bắn phi tiêu. Cả hai kêu lên một tiếng đau đớn rồi xụi lơ, ngã xuống đất.



Ngay khi Liêu tri phủ và Trương Đồng tri tỉnh lại, cả hai đều sợ ngây người. Cả hai đều bị trói giống như một cái bánh chưng. Hơn nữa xung quanh cũng có mấy người khác cũng bị trói gô lại. Nhìn kỹ thì đúng là tất cả các tri huyện. Tất cả đều đang ngồi ủ rũ dưới đất.



Bốn xung quanh là các hộ vệ cầm đao dựa lưng vào tường, nhìn rất quen mắt, xem ra cả hai đã gặp những người này ở chỗ nào đó. Khi nhìn lên ghế thái sư ở xa, Liêu Quý Binh sợ tới run bắn cả người, hắn lập tức hiểu hết mọi chuyện.



Một người đang ngồi ở đó chính là quan đề hình Đỗ Văn Hạo. Ngồi bên cạnh là sư gia và hai người thiếp của hắn.



Bên cạnh Đỗ Văn Hạo là chiếc bàn trà tứ phương. Trên bàn trà là hàng chồng sổ sách. Tất cả đều là sổ sách của các huyện mà Liêu Quý Binh rất quen thuộc, ghi lại tất cả những chuyện bí mật nội bộ mà người ngoài không thể biết. Trong phủ nha của chúng cũng giữ một bản như vậy. Bây giờ một khi đã bị triều đình phát hiện ra thì Liêu Quý Binh dùng ngón chân cũng hiểu rằng sẽ nhận kết cục gì.



Liêu Quý Binh thở dài nói: "Đỗ đại nhân, chiêu này của ngươi chính là dụ rắn ra khỏi hang. Thật độc".



Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Đối phó với loài rắn độc như các ngươi chỉ có thể dùng chiêu này. Trước tiên ta nói cho ngươi một số chuyện để giúp ngươi có thể quýêt định. Chính là người của chúng ta đã bí mật bắt cóc bộ đầu Mặt Đen và bộ khoái Mặt Dài của huyện Cao Lộc. Ta đem lời khai đưa cho các ngươi chính là muốn các ngươi lay động. Bởi vì ta nghe nói người bản tính đa nghi trời sinh. Khi người triệu tập tất cả các tri huyện thương nghị đối sách, ngươi đã không biết thiếp của ta đang ở trên nóc nhà đại sảnh các ngươi tụ họp. Chúng ta biết tất cả những bố trí, sắp đặt của ngươi vì vậy chúng ta mời tất cả các tri huyện đang trên đường mang sổ sách tới giao cho ngươi về đây. Bọn họ rất phối hợp với chúng ta, tất cả đều khai báo mọi vấn đề. Rốt cuộc là các ngươi làm những gì bản quan đều đã biết. Bây giờ quan trọng là xem thái độ của ngươi. Nói hay không tuỳ ngươi. Nhưng có một điều: thái độ hợp tác có lẽ không còn ý nghĩa gì với ngươi nhưng nói không chừng có thể trợ giúp người nhà của ngươi giảm bớt, thậm chí miễn trừ trách nhiệm liên luỵ".



Liêu Quý Binh nhìn lướt qua đám tri huyện mặt mày ủ rũ. Hắn hiểu Đỗ Văn Hạo nói đúng sự thật. Hắn lại thở dài và nói: "Được, ta nói. Trong vòng mười năm nay ta đã cưỡng ép nông hộ ở các huyện trong bản phủ chỉ được mua hạt giống của phủ nha. Trong khi đó hạt giống chúng ta bán ra đều là hạt giống giả như vậy không có thu hoạch được bất kỳ cái gì, sau đó có thể xin triều đình trợ giúp gạo, tiền chống thiên tai thì ngầm chiếm lấy. Đồng thời dân chúng không thu hoạch được gì từ ruộng đồng chỉ còn cách bán ruộng đồng, đất đai. Ta lại quy định không cho phép tư nhân mua gom đất đai, chỉ có thể cầm cố cho nha môn. Điều kiện cầm cố rất hà khắc. Trên thực tế đến kỳ chuộc đều không thể chuộc lại, những ruộng đất đó lại cũng bị ngầm chiếm đoạt. Đồng thời ở phủ Tĩnh Giang và tất cả các huyện đều mở phương thêu và các phường thủ công khác, tuyển nhân công là những nông dân mất ruộng vào làm".



Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói: "Chủ ý của các ngươi rất cao minh. Cùng lúc các ngươi có thể dễ dàng chiếm đoạt gạo và tiền triều đình trợ giúp thiên tai, lại có thể thôn tính một số lượng lớn ruộng đất tốt với giá thấp hơn rất nhiều sau đó những nông dân mất ruộng lại cung cấp sức lao động rẻ tiền cho các phương thợ của các ngươi. Cái này so với "Quyển vận động" còn độc ác hơn rất nhiều".



Liêu Quý Binh không biết "Quyển vận động" là gì nên hắn ngơ ngác nhìn Đỗ Văn Hạo.



Đỗ Văn Hạo cũng chẳng buồn giải thích, hắn cầm sổ sách, mở ra nói: "Những tài khoản đen này của các ngươi, bản quan đã kiểm tra cẩn thận. Thật sự có thể nói là từ những người khiêng kiệu trở xuống cũng đều được hưởng lợi. Ngay cả nha dịch, tráng đinh cũng được chia hoa hồng lợi nhuận, thảo nào những người này một mực bảo vệ ngươi. Dường như dân chúng chưa từng được giải oan sức mà hình như chính bọn họ cũng không biết có nỗi oan nào. Dù bọn họ đoán được các ngươi giở trò quỷ bên trong nhưng vẫn không thể biết được trò quỷ đó là gì. Thế nhưng không phải đi đêm lắm cũng có ngày gặp quỷ sao?"



Nói tới đây, Đỗ Văn Hạo chợt nhớ ra, nếu như vậy thì nói chính mình là quỷ. Mấy người Liêu Quý Binh cũng nhận ra nhưng không ai cười mà cũng chẳng còn ai có tâm trạng để cười.



Đỗ Văn Hạo ho khan một tiếng rồi nói: "Các ngươi có biết đây là đâu không? Đây chính là Hành châu. Bản quan hiểu rõ ngươi đang ở phủ Tĩnh Giang đã lâu. Sau khi bí mật bắt giữ các ngươi, ta đã dùng thuốc gây mê, tránh kinh động tới nhiều người. Bản quan cũng ra lệnh cho Tri phủ Hành châu tạm thời kiêm nhiệm Tri phủ Tĩnh Giang, phái ra một số lượng lớn bộ khoái Hành châu. Với sự trợ giúp của Sương quân Hành châu, tất cả các tá quan dưới quyền ngươi ở phủ Tĩnh Giang đã bị khống chế, ta cũng đã thả những người dân bị các ngươi bắt. Dùng bọn họ làm chứng cứ để tâu lên triều đình xử lý".



Đám người Liêu Quý Binh nghe xong nhất thời toàn thân xụi lơ. Chúng không thể tưởng tượng được quan Đề Hình này lại mưu kế thâm sâm, kế hoạch rất chặt chẽ chu đáo. Đáng tiếc là công sức kinh doanh nhiều năm đã bị huỷ mất.



…………………………………………�� � �� �……..



Tháng tư hương sắc phai tàn hết




Sơn tự đào hoa mới nở đầy



Còn giận xuân đi không dấu vết



Đâu ngờ xuân đến nở nơi đây.



Đỗ Văn Hạo mang theo chúng nữ Bàng Vũ Cầm, Trầm sư gia với sự hộ tống của hộ vệ Lý Phổ, đang đứng ngắm cảnh trên đỉnh Lư Sơn, nhìn thấy hoa đào nở rộ, không nhịn được bèn ngâm mấy câu thơ của Bạch Cư Dị.



Sau khi Đỗ Văn Hạo phá án và bắt giam bọn người Liêu Quý Binh, phá được vụ án ức hiếp dân chúng báo về triều Tống. Tống Thần Tông vô cùng căm hận loại tham quan như này, Long nhan trong cơn giận dữ đã mang hết cả một đám quan lại Liêu Quý Binh, còn cả bộ đầu Mặt Đen và bộ khoái Mặt Dài ra lăng trì xử tử. Tống Thần Tông lại hạ chỉ trả lại toàn bộ đất đai cho nông dân bị bắt buộc phải cầm cố ruộng đất, cấp phát một khoản tiền riêng trợ cấp thiên tai, không cho phép vay mua lúa non. Tăng cường số tiền vay cùng thời hạn để dân chúng có thể bình an vượt qua mùa đông khắc nghiệt. Tống Thần Tông còn cấp phát một khoản riêng cho nhà của dân nữ Thảo nhi bị bộ khoái bức tử. Dân chúng địa phương vô cùng cảm kích Hoàng ân nhưng cũng hiểu rõ đây chính là công lao của quan Đề Hình Đỗ Văn Hạo, bọn họ cũng vô cùng cảm kích hắn. Mẫu thân của Thảo nhi cùng những dân chúng thiện lương khác đều bày hương án thờ phụng Đỗ Văn Hạo như Bồ Tát, ngày ngày thắp hương cầu khấn.



Đương nhiên Tống Thần Tông có thể xử lý như thế có một nguyên nhân rất lớn là nhờ vào bản tấu chương có bút phát thần kỳ như hoa của Trầm sư gia làm Tống Thần Tông hoàn toàn hiểu rõ chân tướng của chuyện này. Tống Thần Tông càng tán thưởng Đỗ Văn Hạo. Thái Hoàng Thái Hậu lại không bỏ lỡ cơ hội này ra sức nói giúp Đỗ Văn Hạo, cuối cùng Tống Thần Tông cũng rỡ bỏ nghi kỵ với Đỗ Văn Hạo, hạ chỉ đề bạt Đỗ Văn Hạo lên hàm tứ phẩm. Mặc dù còn kém hơn một bậc so với quan Đề Hình đề điểm các lộ hình ngục nhưng cũng đã cùng cấp so với quan Đề Hình các lộ. Thế nhưng không cho hắn có quyền thẩm tra án tất cả các tá quan. Tống Thần Tông cũng hạ chỉ bổ nhiệm Lý Phổ làm lục phẩm Chiêu Vũ phó uý. Coi như cuối cùng Lý Phổ cũng có chút thu hoạch.



Ngay sau đó Đỗ Văn Hạo tiếp tục lên đường tuần y, kiểm tra án.



Mấy tháng sau.



Đã qua tháng chạp, xuân về hoa nở. Trên đường tuần y, một ngày Đỗ Văn Hạo tới chân núi Lư Sơn ở Lư châu.



Trên đường đi Đỗ Văn Hạo vui đùa, du sơn ngoạn thuỷ. Lư Sơn là một thắng cảnh nên hắn tuyệt đối không thể bỏ qua. Sau khi công vụ xong xuôi, như thường lệ hắn lại mang theo người nhà đi du lãm danh sơn, sông lớn. Đương nhiên cũng như những lần trước, khi đi du lãm, hắn không cho quan lại địa phương cùng đi, thậm chí còn không cho phép tiết lộ hành tung của mình. Hắn muốn dùng thân phận của một người dân thường đi du ngoạn thì mới có nhiều hứng thú.



Bọn họ đang trên đường đi lên, qua đỉnh Tú Phong, đi tới trước một thác nước nổi tiếng. Đây là nơi năm đó nhà thơ Lý Bạch đã viết câu danh ngôn:



Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước,



Tưởng dải Ngân Hà tuột khỏi mây..



Sau một hôi cảm khái, Đỗ Văn Hạo lại tiếp tục đi lên.



Đi được một lúc, đột nhiên Lâm Thanh Đại kinh ngạc kêu lên một tiếng, nàng đứng yên, ngơ ngác nhìn cảnh sắc.



Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên, hắn đi tới cạnh nàng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"



Lâm Thanh Đại chỉ vào ngọn núi xa xa khẽ nói: "Văn Hạo, chàng xem tại sao ngọn núi kia lại trông quen thuộc vậy?"



Đỗ Văn Hạo chăm chú nhìn hồi lâu vẫn không phát hiện ra có gì quen thuộc liền hỏi: "Trước kia nàng đã tới Lư Sơn sao?"



"Không có. Nhưng cảnh sắc này thật sự thiếp đã thấy ở chỗ nào đó" Lâm Thanh Đại nhíu mày suy nghĩ.



"Trước kia nang đã nhìn thấy cảnh sắc giống như này sao?"



"Không phải" Lâm Thanh Đại lắc đầu nói: "Thiếp chỉ cảm thấy thiếp đã nhìn thấy cảnh này ở đâu đó nhưng mà nghĩ mãi vẫn không ra".



"Là gặp qua trong tranh hả?' Đỗ Văn Hạo cười nói. Thời cổ đại không có TV, lại chưa từng nhìn thấy cảnh sắc giống như này trước kia vậy đương nhiên chỉ có thể nhìn thấy trong tranh.



Ánh mắt Lâm Thanh Đại sáng lên: "Không sai. Là nhìn thấy qua bức hoạn. Bức hoạ trong quyển da dê".



"Quyên da dê?" Nhất thời Đỗ Văn Hạo không kịp phản ứng.



"Đúng vậy. Bức tranh lụa kẹp trong Thánh quyển da dê của Bạch Y Xã. Thiếp vẫn cứ cảm thấy trong bức tranh này ẩn giấu bảo bối vậy. Nhất định là có mục đích. Trước khi cất nó đi thiếp đã nhiều lần nghiên cứu kỹ bức hoạ đó nên nhớ rất rõ cảnh sắc của nó. Tuyệt đối không thể sai, cảnh trong bức hoạ đó chính là chỗ này. Đáng tiếc là đã khâu khe hở của Thánh quyển đó lại, bằng không lấy ra sẽ lập tức biết liền".



"Không cần so sánh. Ta tin tưởng con mắt nàng không nhìn lầm" Đỗ Văn Hạo khum tay nhìn cảnh vật nói: "Nàng nói như vậy, ta cũng có chút ấn tượng. Ừ, chính là chỗ này, cảnh vật nơi đây khá giống, không khác biệt gì lớn nên không cần phải lấy bức tranh giấu trong Thánh quyển ra so sánh'.



Lâm Thanh Đại gật đầu nói: "Đúng vậy. Thánh quyển da dê đó là thủ bút của Tuệ Viễn đại sư, bức tranh trong đó nhất định cũng là do ông ta giấu vào đó. Đúng rồi, thiếp đã nghe Tri châu Lư châu giới thiệu năm đó Tuệ Viễn đại sư ở Lư Sơn tu luyện ba mươi năm, trong khi đó bức tranh đó vẽ cảnh sắc Lư Sơn. Nhất định trong đó có che giấu bí mật gì".



Đỗ Văn Hạo trêu chọc: "Cứ làm như bức tranh này cất giấu kho tàng vậy? Ha ha ha".



nhưng Lâm Thanh Đại lại không cười: "Hoàn toàn có thể. Bằng không, ông ta vẽ bức tranh giấu trong một chỗ bí mật như vậy làm gì?"



"Có lý. Hay. Chúng ta không có gì làm, hãy tìm hiểu xem vị đại sư Đông Tấn này cất giấu bảo bối gì ở trong núi này?"



* Mấy câu thơ đó do các tiền bối dịch.