Tống Y

Chương 369: Tú phường (1+2)




Gã bổ đầu da ngăm đen kia trông thấy vậy, liền cười lên một cách thô bỉ và dâm đãng: "Ối chao chao! Thật không ngờ thân thể con gái của ngươi lại ngon lành đến vậy! Nếu mà chưa chết thì có thể đưa về hầu hạ ta một chuyến, xem xem cảm giác nó ngon ngọt đến đâu, ha ha ha!"



Câu nói này làm cho mấy tên vô lại đứng xung quanh lại cười phá lên một cách hèn hạ, những câu nói tục tĩu, bẩn thỉu tiếp theo sau đó văng ra như mưa, người phụ nữ kia vội vã ôm lấy xác của con gái mình đặt xuống đất, rồi nhanh tay áp sát vào người của mình, bế ngang ra, nhưng bất kể người phụ nữ này ra sức bao nhiêu, thì bà vẫn không bế nổi cái xác lên.



Khi nãy, Đỗ Văn Hạo cũng trông thấy làn da trắng ngần cùng với chiếc eo thon gọn của cô con gái của người phụ nữ kia, nhưng ánh mắt của hắn không phải nhìn vào đó, mà là nhìn vào những vết lằn đỏ ở trên eo của người chết, chắc chắn đó là vết hằn do cào cấu mà ra. Từ vị trí của vết cào, thì hắn biết được vết cào không thể nào do bản thân cô gái tự gây ra cho mình được. Chính vì vậy mà Đỗ Văn Hạo bất giác ý lên một tiếng ngạc nhiên, sau đó hắn lại tỉ mỉ quan sát tiếp thì phát hiện trên cánh tay của xác chết có những đường tím đỏ, những vết tích này đối với một người học Pháp Y như Đỗ Văn Hạo thì quá ư là quen thuộc. Đỗ Văn Hạo sau đó liền vội vã thấp giọng nói với Lâm Thanh Đại: "Cái chết của vị cô nương này có nhiều nghi vấn! Nàng đi giúp người phụ nữ kia một chuyến! Nghĩ cách hỏi cho rõ lý do dẫn đến cái chết của cô gái!"



"Để muội đi!" Kha Nghiêu nói xong liền bước luôn tới chỗ người phụ nữ kia, rồi ôm mặt khóc như mưa: "Tỷ tỷ! Tỷ bị làm sao vậy?" Vừa khóc Kha Nghiêu vừa lồm cồm bò đến gần xác chết, sau đó ôm lấy xác chết gào lên thảm thiết.



Do Kha Nghiêu cúi đầu quá thấp nên người phụ nữ kia không trông rõ mặt nàng được, vì vậy mà nhất thời cũng không biết nàng là ai.



Gã bổ khoái da ngăm đen kia thấy vậy liền đưa mắt lên nhìn Kha Nghiêu, thì thấy nàng ăn mặc kiểu nam nhi, nhưng lại nói bằng giọng con gái, nhìn kỹ thì thấy nàng mặt mày nhem nhuốc, cũng không phân biệt nam hay nữ nữa, nhưng mà ở thời xưa, những nhà nghèo khó không có tiền cho con ăn mặc, vì vậy mà không ít trường hợp con gái mặc quần áo con trai. Chính vì vậy mà tên bổ khoái cũng chẳng lấy gì làm lạ, tiến tới quát: "Con mẹ nhà mày! Mày khóc cái chó gì hả? Còn không mau đưa cái xác này đi chỗ khác?"



Nói xong gã bổ đầu da ngăm này liền giơ chân lên đạp Kha Nghiêu, Kha Nghiêu cũng đã có chuẩn bị từ trước, chuẩn bị sẵn tư thế, định nắm lấy chân của gã hất ngược lại, cho gã ngã một cú để đời.



Nhưng không ngờ gã bổ đầu da năm này khi vừa mới giơ chân lên, chưa kịp đạp vào người Kha Nghiêu, thì đã kêu lên thảm thiết, gã ngã ngửa người ra đằng sau, ôm lấy cái đầu gối của mình kêu cha kêu mẹ vì đau quá.



Những người dân đứng xung quanh thấy vậy thì chẳng hiểu gì cả, chẳng biết gã bổ đầu bị làm sao nữa, ngoại trừ Đỗ Văn Hạo, hắn trông thấy rõ động tác của Lâm Thanh Đại, cổ tay của nàng chỉ nhẹ nhàng phất lên một cái là gã bổ đầu kia đã nằm lăn ra đất kêu gào rồi.



Đỗ Văn Hạo biết là Lâm Thanh Đại đã ra tay, nhưng hắn không biết là nàng đã dùng vật gì để đả thương gã bổ đầu kia nữa.



Tên bổ khoái mặt ngựa đứng ở bên cạnh gã bổ đầu mặt đen, thấy thượng cấp của mình ngã ra như vậy, liền vội vã cúi người xuống xem xét, thì chỉ thấy chân của gã bổ đầu lúc này máu chảy ròng ròng, tên bổ khoái liền vội vã vén chiếc quần của tên bổ đầu lên, thì thấy nơi đầu gối của tên bổ đầu có găm một đồng tiền xu, đồng xu lúc này cắm ngập hơn nửa vào bên trong thịt của tên bổ đầu.



Tên bổ khoái trông thấy tình hình như vậy, biết là có cao thủ đã xuất hiện, vừa sợ vừa lo, vội vã rút đao ra gào thét để phô trương thanh thế: "Ai? Vị...vị cao nhân nào đã ra tay vậy? Tại sao lại đánh lén bổ đầu của chúng ta? Mau ra đây nhanh lên!"



Bọn bổ khoái biết rằng bây giờ bọn chúng cho dù có người đông, nhưng vẫn chưa thể là đối thủ của vị cao thủ này, chính vì vậy mà mặc dù cố gắng gào thét phô trương thanh thế, nhưng lại không dám ăn nói hỗn lão, chỉ sợ hỗn hào quá đỗi làm cho vị cao thủ kia nổi điên lên, rồi găm cho mình mấy đồng tiền vào người nữa thì nguy to.



Gã bổ đầu kia thì lại càng thấu hiểu sự tình, theo tình hình trước mắt thì gã cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám làm liều, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố vớt vát thể diện của mình, nghiến răng ken két thét lên: "Bọn chúng mày kêu gào cái gì hả? Ta không làm sao cả, chẳng qua là do ta bị trẹo chân đó thôi! Mau mau dìu ta về nhanh lên! Còn đứng đó làm gì bọn khốn!"



Mấy tên bổ khoái nghe vậy liền vội vã chạy đến dìu đỡ gã bổ đầu này lên, sau đó xiêu xiêu vẹo vẹo bỏ đi. Thậm chí cả lũ cũng chẳng còn dám mắng chửi người phụ nữ đang ngồi dưới đất kia nữa, vì trong bụng bọn chúng chỉ mong mau mau thoát khỏi đây, còn việc cái xác có để đây bao nhiêu lâu thì cũng mặc kệ, không thèm quan tâm nữa.



Kha Nghiêu lúc này cũng đã đoán ra được là Lâm Thanh Đại đã ra tay giúp nàng, nên nàng liền lấy hết sức giúp người phụ nữ kia kéo xác con gái của bà ta đặt lên trên xe. Kha Nghiêu lúc này vừa dụi mắt, vừa khóc lóc nói với người phụ nữ kia: "Thím ơi! Chúng ta đi thôi!" Nói xong nàng giúp người phụ nữ đẩy chiếc xe kéo này đi.



Người phụ nữ kia vì quá đau lòng trước sự ra đi của con gái, nên khi thấy Kha Nghiêu xông đến giúp đỡ cho mình, thì cho dù không nhận ra nàng là ai, nhưng nghe tiếng nói lại là tiếng của một cô gái, trong lòng thầm nhủ chắc là con nhà họ hàng xa, nên chỉ thầm cảm kích, cùng với Kha Nghiêu đẩy xe ra bên ngoài thành, những người dân đứng vây xung quanh xem náo nhiệt, cũng dần dần giải tán hết cả.



Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền quăng cho chưởng quầy của tửu điếm một ít bạc vụn để thanh toán tiền cơm nước, rồi nói mình có việc gấp phải giải quyết, một lúc sau mới quay lại, chưởng quầy nghe vậy liền luôn miệng vâng vâng dạ dạ, rất ngoan ngoãn.



Xong đâu đấy Đỗ Văn Hạo cùng với Thẩm sư già và Lâm Thanh Đại lặng lẽ đi theo sau Kha Nghiêu và người phụ nữ kia. Kha Nghiêu bây giờ vẫn vừa khóc vừa dò la tin tức: "Thím ơi! Chị của cháu làm sao mà chết vậy hả thím!"



Người phụ nữ kia gạt nước mắt đi rồi sụt sùi nói: "Sáng sớm hôm nay, thím đang làm việc ở ngoài đồng, bỗng nhiên nghe Vương đại ca chạy lại nói, Thảo Nhi...Thảo Nhi bị ngã ở một tửu lầu bên cạnh Tú Phường (Tú Phường là nơi chuyên thêu thùa may vá), thím liền bỏ dở công việc, vội vã chạy vào trong thành xem sao, vừa vào trong này thì thấy Thảo Nhi đã nằm đơ như cán cuốc, sắp tắt thở đến nơi! Thím liền chạy đi mượn xe kéo lại chở nó đi tìm đại phu, nhưng không ngờ! Thảo Nhi con của thím...hu...hu...hu."



Kha Nghiêu nghe vậy cũng khóc theo, có lẽ cô gái này là người thêu thùa ở trong Tú Phường, Kha Nghiêu lại lên tiếng hỏi: "Vậy chuyện này chưởng quầy ở Tú Phường không quản sao thím?"



Người phụ nữ kia nghe vậy có phần lo lắng, đưa mắt dáo dác ra nhìn, sau đó ấp úng nói: "Chưởng quầy thì thím chưa gặp..." Nói đến đây người phụ nữ chợt nghĩ ra mình chưa hỏi cô gái giúp mình này là ai, vội vã quẹt nước mắt đi rồi hỏi: "Đúng rồi! Cô nương, cô là..."



Kha Nghiêu vốn đã nghĩ sẵn câu trả lời rồi, nên nấc nghẹn nói: "Cháu và chị Thảo Nhi vốn là hai chị em tốt của nhau, Thảo Nhi tỷ rất hay quan tâm và chăm sóc cho cháu, ngày hôm qua cháu có việc ra ngoài thành, khi quay lại thì...thì thấy Thảo Nhi tỷ đã chết rồi...hu...hu...hu..."



Người phụ nữ kia nghe vậy cũng không nghi ngờ gì cả, cũng tưởng là hai người quen nhau tại Tú Phường, kết thân làm chị em, nên vội kéo tay của Kha Nghiêu lại khóc rưng rức nói: "Cảm ơn cháu nhiều lắm!"



Kha Nghiêu lại khóc đáp: "Thím ơi! Thím định chuẩn bị việc hậu sự cho Thảo Nhi tỷ thế nào vậy?"



Người phụ nữ kia đáp: "Bây giờ còn thế nào nữa, chúng ta phải kéo nó về nhà chôn thôi! Hu hu hu" Người phụ nữ nói đến đây thì càng đau khổ hơn nữa, gia cảnh của bà vốn nghèo, không có thu nhập nào cả. Hồi trước toàn dựa hết vào tiền thêu thùa may vá của con gái gửi về mà sống qua ngày, bây giờ con gái chết rồi, về sau không biết nên sống ra sao nữa, nghĩ đến đây người phụ nữ lại càng cảm thấy cuộc đời lại càng bấp bệnh, bất giác khóc còn to hơn trước.



Kha Nghiêu thấy vậy bèn nói: "Thím sao không đi tìm chưởng quầy của Tú Phường mà hỏi cho ra nhẽ đi? Thảo Nhi tỷ rốt cuộc là vì sao mà chết, nếu mà tìm ra được nguyên nhân rồi, chúng ta có thể đòi tiền bọn họ để chôn cất cho Thảo Nhi tỷ cũng đáng lắm! Vì nói cho cùng thì người cũng chết tại nơi bọn họ! Đi, cháu đưa thím đi tìm chưởng quầy của bọn họ!"



Người phụ nữ kia nghe vậy liền đưa hai tay lên xua đi nói: "Thôi thôi, không cần nữa đâu, cảm ơn cháu, thím không muốn đi nữa!"



Kha Nghiêu ngạc nhiên nói: "Tại sao vậy thím?"



"Đây là do Thảo Nhi không cẩn thận ngã xuống cầu thang, nó mệnh khổ, số khổ nên phải chịu như vậy, cảm ơn cháu, thím không cần nữa đâu!" Nói xong người phụ nữ kia sợ Kha Nghiêu cố kéo bà đi đến Tú Phường, nên có phần hoảng loạn, vội vã đẩn chiếc xe đi càng nhanh càng tốt.



Kha Nghiêu thấy vậy liền chạy lên phía trước nói: "Thím ơi! Thím cũng đừng vì vậy mà buồn quá, Thảo Nhi tỷ làm ở nhà Tú Phưởng nào vậy? Cháu giúp thím đi tìm chưởng quầy!"



Người phụ nữ kia nghe vậy càng sợ hãi hơn, liên tục đưa tay lên xua đi, cũng không nói câu gì, chỉ cặm cụi cố đẩy xe đi thật nhanh, không muốn dây dưa gì với Kha Nghiêu nữa.



Kha Nghiêu lúc này ngoái đầu lại thấy mấy người Đỗ Văn Hạo đứng ở đằng xa đang trông về hướng này, liền cúi đầu buồn bã tiến về phía hắn nói: "Thưa chưởng quầy! Chỉ biết cô gái này tên là Thảo Nhi, là một người thêu thùa trong một Tú Phường. Sáng nay Thảo Nhi bị ngã cầu thang ở một nhà tửu lầu ở bên cạnh Tú Phường, vì thương nặng quá mà chết. Nhưng người phụ nữ kia cũng không chịu nói cho muội biết là nhà Tú Phường đó ở đâu, càng không muốn muội giúp bà ấy đi tìm chưởng quầy ở đó để lý luận, dường như bà ấy sợ cái gì đó!"



Đỗ Văn Hạo nghe vậy gật gật đầu nói: "Thôi chúng ta về ăn cơm trước cái đã."



Bốn người sau đó lại quay về cái tửu điếm khi trước, chưởng quầy lúc này đang đứng mong chờ mòn mỏi, khi trông thấy bốn người Đỗ Văn Hạo quay lại, liền vội vã đon đả chạy đến đưa lên trên phòng ở lầu hai nói: "Mấy vị khách quan, rượu thịt đã chuẩn bị sẵn hết rồi ạ! Mời các vị khách quan lên lầu!"



Khi cả bốn người cùng lên lầu rồi, chưởng quầy liền đưa mắt ra nhìn Kha Nghiêu, bất giác hỏi: "Cô nương lần đầu tiên đến huyện này, tại sao lại quen con gái của người phụ nữ kia được nhỉ?"



Kha Nghiêu nghe thấy chưởng quầy hỏi vậy thì sững người, nhất thời không biết trả lời ra sao.



Đỗ Văn Hạo thấy vậy cười nói: "Lúc nãy là do muội muội của ta thấy người phụ nữ kia đáng thương quá, vì vậy nên mới mạo muội nhận làm chị em với cô gái đã chết kia, hòng giúp người phụ nữ kia thôi!"



Chưởng quầy lúc này mới à lên một tiếng nói: "Thì ra là như vậy à! Ừm đúng là đáng thương thật!"



Kha Nghiêu thấy vậy liền lên tiếng hỏi: "Sao mà mấy vị quan sai ở đây lại hung ác như vậy nhỉ? Con gái người ta bị ngã đến đây chữa bệnh, không chữa được nên chết rồi, ai mà chẳng đau buồn, chẳng khóc lóc, nhưng sao mấy vị quan sai đó lại ép người quá đáng thế?"



"Cái này ha ha, cái này thì tiểu nhân cũng không biết!" Chưởng quầy nói xong liền theo phản xạ tự nhiên, nhìn quanh nhìn quất sau đó mới thấp giọng nói: "Tiểu nhân thấy mấy vị khách quan là người tốt bụng, nên tiểu nhân mới nhắc cho mấy vị khách quan biết! Ở cái đất Tĩnh Giang Phủ này, thì nhất thiệt phải cẩn thận, đặc biệt là đừng có động tới mấy vị quan phủ nơi đây, càng không được phép dò la tin tức một cách bừa bãi!"



"Đa tạ chưởng quầy đã nhắc nhở!" Đỗ Văn Hạo chắp tay nói: "Nghe nói là quý huyện có rất nhiều Tú Phường thì phải, ta cũng muốn muội muội của ta đến đó học thêm một chút, không biết chưởng quầy có thể giới thiệu cho bọn ta biết được không?" Chưởng quầy nghe vậy liền cười đáp: “Khách quan đùa vui thật đấy, ai lại để cho muội muội của mình đi chịu khổ như vậy bao giờ? Ở cái huyện Lộc Cao này, những người đi học thêu thùa may vá, toàn là những đứa trẻ nghèo khổ thôi! Tất cả chỉ là muốn có miếng ănmới phải đi học cái đó để sinh sống!”



“Đến Tú Phường học thêu thùa lại khổ như vậy sao?” Đỗ Văn Hạo ngạc nhiên hỏi.



Chưởng quầynghe vậy liền nói: “Cái đó thì cũng không hẳn là vậy, nhưng mà khi đã vào trong đó rồi, thì coi như mình đã bán thân cho Tú Phường rồi! Sau khi học nghệ xong, xuất sư, thì cũng phải ở trong đó làm ba năm liên tục, một tháng chỉ được vài chục đồng tiền, làm việc thì cực nhọc đến chết, khổ cực lắm ạ!”



Thẩm sư gia nghe vậy bèn nói: “Chúng ta nghe nói Tĩnh Giang Phủ các ngươi bị thiên tai phải không? Nơi đây ta thấy nhiều đồng ruộng, đồn điền hoang phế, đất thì rẻ mạt, ta cũng mua lấy một ít cho mình, vì nơi đây danh lam thắng cảnh khá đẹp, rất thích hợp cho việc hưởng thụ tuổi già ở đây!”



Vị chưởng quầy kia nghe vậy bèn cười nói: “Khách quan nói đúng rồi đấy! Chỗ này của tiểu nhân danh lam thắng cảnh đẹp mê người, đúng là một nơi rất tốt để hưởng thụ tuổi già, mua nhà mua cửa không có vấn đề gì cả! Nhưng mà, muốn mua ruộng, e rằng phải đi gặp Nha Môn mới được!”



Đỗ Văn Hạo và Thẩm sư gia nghe vậy đều đưa mắt lên nhìn nhau nói: “Thế có nghĩa là gì vậy?”



“Nha Môn đã có thông báo từ lâu rồi, trong bổn phủ, bổn huyện thì cấm tuyệt đối buôn bán ruộng đất cho tư nhân!” Chưởng quầy đáp.



“Vậy muốn bán ruộng thì làm thế nào?” Đỗ Văn Hạo hỏi.



“Chỉ có thể cầm cố cho Nha Môn mà thôi, giá chỉ thu lại được có một nửa, và hạn chuộc lại là một năm, lợi nhuận là bốn phần, quá hạn không chuộc lại, thì bị coi là bán đứt, tất cả ruộng đất lúc này thuộc về Nha Môn quản lý!” Chưởng quầy nói.



“Thế Nha Môn bán với giá bao nhiêu vậy!” Đỗ Văn Hạo hỏi.



“Là giá của thị trường thôi! Mua rẻ bán đắt mà!” Chưởng quầy đáp.



Đỗ Văn Hạo giả bộ kinh ngạc nói: “Nếu mà như vậy thì người cầm cố ruộng đất thiệt quá còn gì nữa? Vậy thì chả ai muốn cầm cố cả!”



Chưởng quầy nghe vậy liền thấp giọng nói: “Những người đang đi vào đường cùng, không có tiền, thì còn có cách nào khác để chọn đâu?” Nói đến đây chưởng quầy đột nhiên thấy mình nói quá nhiều, vội vã khoát tay nói: “Thôi không nói nhiều nữa, mời khách quan dùng bữa!” Chưởng quầy nói xong, liền lui ra khép cửa lại cho bốn người Đỗ Văn Hạo dùng bữa.




Những lời nói của Chưởng quầy cũng giống y hệt những gì mà Tạ đại phu đã nói cho Đỗ Văn Hạo biết, cộng thêm, những việc trước đó nữa, bốn người lúc này chẳng có ai muốn ngồi ăn uống gì nữa.



Kha Nghiêu thấy Đỗ Văn Hạo sa sầm nét mặt, liền lọ mọ tiến về phía hắn, thấp giọng nói: “Đỗ đại ca! Chuyện của cô gái lúc nãy chúng ta có quản hay không vậy?”



Đỗ Văn Hạo quay sang nhìn Kha Nghiêu, thì liền thấy hai đôi mắt ngây thơ trong sáng cũng đang ngước nhìn mình mong đợi, liền nói: “Vậy muội nói xem chúng ta làm thế nào đây?”



Kha Nghiêu nghe vậy liền nói: “Theo như muội thấy thì việc này không hề đơn giản chút nào, người phụ nữ kia khi vừa nghe muội đề cập đến Tú Phường, muốn giúp bà ấy đến đó đòi tiền chôn cất thì vội vã bỏ đi, chắc chắn là có điều gì uẩn khúc!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền gật gật đầu nói: “Những vết thương trên người của cô gái đó cho thấy cô ta trước khi chết có dấu hiệu kháng cự! Hơn nữa những vết thương đó lại khá mới, trong đó nhất định có điều uẩn khúc rồi! Chúng ta không gặp thì thôi, đã gặp thì phải điều tra cho rõ mới được!”



Ba người kia nghe Đỗ Văn Hạo nói vậy liền gật gật đầu tán đồng.



Sau khi ăn xong, bốn người Đỗ Văn Hạo liền hỏi nơi chốn của Tú Phường, sau đó liền xuống lầu đi đến đó.



Con đường này có tên là con đường thêu thùa, toàn bộ con đường đều là các Tú Phường, phía trước phía sau đều treo những thứ như tơ lụa, vải dệt... khi đi đến đây làm cho người ta như lạc vào những tiểu trấn nhở ở vùng Giang Nam vậy.



Kha Nghiêu thấy vậy liền trợn mắt lên nói: “Ôi trời đất ơi! Sao mà nhiều Tú Phường thế này, chúng ta tìm nó kiểu gì đây?”



Lâm Thanh Đại nói: “Người phụ nữ kia không phải nói là cái Tú Phường kia nằm ở ngay cạnh một tửu lầu hay sao? Chúng ta cứ tìm xem đã!”



Bốn người liền đi bộ xuyên trên con đường thêu thùa này, phát hiện thấy nơi đây có ba tửu lầu, nhưng chỉ có một nhà là ở ngay sát bên Tú Phường, hai nhà còn lại thì không phải. Thế là cả bốn người liền dừng chân ở trước cửa Tú Phượng ở bên cạnh tửu lầu này, cả bốn cùng ngước mắt lên nhìn tấm biển treo ở phía trước, thì thấy nơi đây có ghi ba chữ:



“Phật Thủ Xuân"



Ngay trước cửa tửu lầu có một tên tiểu nhị thấy bốn người đi tới, liền nhiệt tình chạy tới đon đả nói: “Mấy vị khách quan muốn chọn đồ thêu thùa may mặc gì ạ?”



Kha Nghiêu nghe vậy khệnh khạng nói: “Ừm! Để ta xem hàng của nhà ngươi có đủ không cái đã! Chúng ta cần nhiều thứ lắm!”



“Phật Thủ Xuân của tiểu nhân là một Tú Phường to nhất ở đây, nếu như hàng của tiểu nhân mà không đủ, thì khách quan chắc cũng chẳng thể nào tìm đủ hàng được nơi khác đâu! Hề hề, không biết mấy vị khách quan muốn mua bao nhiêu!”



Kha Nghiêu nghe xong liền hứ lên một tiếng rồi nói: “Nghe khẩu khí của ngươi có vẻ khinh thường bọn ta! Chúng ta muốn một trăm thước lụa cao cấp, trung cấp hai ba trăm thước, ngươi có không hả?”



Tên tiểu nhị nghe xong thì thấy khẩu khí của mấy người này đúng là không nhỏ, nhưng khi nhìn lại cách ăn mặc của bọn họ thì cũng chẳng có vẻ gì có tiền. Nhưng mà người có tiền thường không hay lộ ra cho người khác biết mình có tiền, thấy bộ dạng bọn họ đúng là muốn mua hàng thật, nên tên tiểu nhị nghĩ đây đúng là gặp phải mấy vị khách sộp, vậy nên nghe Kha Nghiêu nói xong liền đon đả cười niềm nở: “Mấy vị khách quan muốn số lượng nhiều như vậy, thì chắc phải để bọn tiểu nhân thư thả thêm mấy ngày nữa, chất lượng thì mấy vị khách quan cứ yên tâm, tuyệt đối là tốt! Mời mấy vị khách quan vào trong này uống trà, để tiểu nhân vào mời chưởng quầy ra tiếp chuyện các vị!”



Mấy người Đỗ Văn Hạo nghe xong liền vén áo bước vào bên trong, theo sau gót tên tiểu nhị đến một cái phòng khách ngồi xuống chờ đợi.




Đỗ Văn Hạo lại còn bảo tên tiểu nhị đem một ít vật phẩm trong này lên xem, sau khi xem xét một hồi hắn mới lên tiếng nói: “Chỗ Tú Phường này của các ngươi có phải có một cô gái tên Thảo Nhi đúng không?”



Tên tiểu nhị kia sững người, nhưng rất nhanh lại mỉm cười nói: “Đại gia! Người hỏi Thảo Nhi để làm gì ạ?”



“Chúng ta ở bên nhà Tú Phường bên cạnh nghe nói Thảo Nhi thêu thùa rất đẹp, chính vì vậy mà đến đây thăm hỏi thôi, nếu như đúng là những vật phẩm do Thảo Nhi thêu, thì có bao nhiêu bọn ta mua hết bấy nhiêu, tiền không thành vấn đề, ngươi có thể gọi Thảo Nhi ra đây cho ta nói chuyện được không?”



Tên tiểu nhị nghe vậy liền nói: “Dạ thành thật xin lỗi! Thảo Nhi không còn ở chỗ tiểu nhân làm việc nữa rồi!”



Kha Nghiêu nghe vậy nói: “Thật không hả? Chúng ta nghe nói tay nghề thêu thùa may vá của Thảo Nhi là tuyệt đỉnh ở đây, chính vì vậy mà chúng ta ngưỡng mộ mà đến đây nhập hàng đó! Không biết Thảo Nhi gặp chuyện gì bất trắc rồi?”



Tên tiểu nhị nghe vậy bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, lạnh lùng nói: “Bốn vị khách quan, nếu như đến đây mua bán thì tiểu nhân hết mực hoan nghênh, nhưng nếu như muốn đến đây dò la tin tức, thì xin lỗi!”



Kha Nghiêu đang định phát tác, thì Đỗ Văn Hạo đưa tay lên vỗ vỗ yào lưng của nàng, rồi đứng dậy nói: “Bọn ta cũng chỉ là hiếu kỳ nên hỏi vậy thôi, chọn đồ thêu thùa thì dĩ nhiên là phải biết người thêu nó là ai, nếu như ngươi có ý như vậy thì thôi! Cáo từ!”



Người đó thấy Đỗ Văn Hạo nói cũng có lý, liền chạy tới niềm nở nói: “Mấy vị đại gia! Tú Phường của bọn tiểu nhân có nhiều người tay nghề cũng khá lắm, mấy vị có thể ra đằng sau xem là biết ngay tiểu nhân không hề nói điêu!”



Kha Nghiêu nghe vậy hứ lên một tiếng rồi nói: “Chúng ta là người buôn bán, đến đây để mua hàng, chứ không phải đến đây để chuốc cái tức vào mình, cái bộ dạng lúc nãy của ngươi rất là khó chịu, ta không muôn mua bán gì với ngươi nữa!”



“Ối! Xin đừng, tiểu nhân xin lỗi các vị đại gia, như vậy đã được chưa ạ? Thảo Nhi cô nương mấy ngày trước đã không ở Tú Phường của tiểu nhân nữa rồi, mấy vị có đi đến các Tú Phường khác tìm, cũng không tìm thấy đâu! Bọn tiểu nhân còn có nhiều người thêu thùa còn đẹp hơn cả Thảo Nhi nữa cơ!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền chắp tay nói: “Nếu mà thế này thì chúng ta đúng là đành phải đi xem từng nhà trước cái đã, nếu như không thấy có nhà nào tốt bẳng, thì chúng ta sẽ quay lại!”



Tên tiểu nhị nghe vậy, liền gật gật đầu nói: “Vâng, thế cũng được ạ! Toàn bộ con đường thêu dệt này thì Tú Phường của tiểu nhân là nơi rẻ mà lại đẹp nhất, đại gia cứ việc đi xem, tiểu nhân hoan nghênh đại gia quay lại!”



Bốn người sau đó liền đi ra ngoài, rồi sang tửu lâu ở bên cạnh Phật Thủ Xuân, ngước mắt lên nhìn thì thấy tấm biển nơi đây cũng ghi ba chữ: “Tiêu Diêu Lầu”



Tấm đá ở trước cửa tửu lầu này còn ươn ướt, chắc chắn là mới rửa qua, chỗ này dường như đúng là chỗ mà Thảo Nhi vong mạng, nhưng không trông thấy bất kỳ vết máu nào cả.



Kha Nghiêu lúc này nói: “Chúng ta vào trong hỏi thôi!”



Đỗ Văn Hạo liền nói: “Trông bộ dạng chúng ta thế này, vào trong đó dò hỏi, e rằng bọn họ cũng chẳng thèm trả lời chúng ta, có khi còn báo quan nữa cũng nên! ”



Kha Nghiêu cau mày nói: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?” Nói xong nàng đột nhiên đưa mắt lên nhìn vào trong ngõ chéo đối điện với Tiêu Diêu Lầu, phát hiện ra nơi đó có mấy đứa nhóc ăn mày đang ngồi ở đó, một ý nghĩ bỗng hiện ra trong đầu của nàng. Kha Nghiêu liền quay sang Đỗ Văn Hạo nói: “Mấy người bọn huynh cứ lên trước đi, chờ muội một chút, muội sẽ lên sau!”



Đỗ Văn Hạo thấy Kha Nghiêu trông sang phía mấy đứa nhóc ăn mày thì cũng đoán ra được ý nghĩ của nàng, hắn liền gật gật đầu đồng ý, sau đó liền dẫn Lâm Thanh Đại, cùng Thẩm sư gia đi lên Tiêu Diêu Lầu.



Kha Nghiêu sau đó liền đi đến một nơi bán bánh bao cách đó không xa, nàng mua liền một lồng bánh bao nhân thịt, rồi cầm nó đi vào trong chiếc ngõ chéo đối diện với Tiêu Diêu Lầu.



Mấy đứa nhóc ăn mày đang nằm dựa vào góc tường, ngửi thấy mùi thơm từ bánh bao phát ra, mắt trợn tròn lên nhìn chằm chằm vào lồng bánh bao trong tay của Kha Nghiêu.



Kha Nghiêu lúc này liền ngồi xuống, đưa mũi lên hít một cách vô cùng ngon lành, rồi nói: “A! Cái lồng bánh bao này thơm thật đấy!”



Mấy đứa nhóc ăn mày kia thấy vậy, liền nuốt nước bọt ừng ực, hai mắt dán chặt vào cái lồng bánh bao thơm phúc vẫn còn đang bốc khói nghi ngút kia,



Kha Nghiêu liền nói: “Muốn ăn không?”



Mấy đứa nhóc ăn mày liền gật đầu lia lịa.



“Được! Tỷ tỷ bây giờ hỏi mấy đứa ba câu hỏi! Nếu như trả lời làm cho tỷ tỷ vừa lòng thì lồng bánh bao này sẽ thuộc về mấy đứa!”



Mấy đứa nhóc ăn mày nghe vậy lại gật đâu lia lịa.



“Câu hỏi đầu tiên, sáng sớm hôm nay mấy đứa có ở đây không?” Kha Nghiêu mỉm cười nói.



Mấy đứa ăn mày lại gật đầu đáp lại.



“Được, tốt lắm! Câu hỏi thứ hai, mấy hôm trước tại sao nơi đây không hề có bất kỳ một người ăn mày nào cả, nhưng hôm nay lại xuất hiện nhiều như vậy?” Kha Nghiêu thắc mắc.



Một đứa nhóc có vẻ lớn tuổi nhất chỗ này đang nuốt nước bọt ừng ực đáp: “Mấy hôm đó là do quan sai đại nhân nói với bọn em rằng, ăn mày không được xuất hiện ở đây, sau đó giam chúng em ở một doanh trại bên ngoài thành, mỗi ngày chỉ cho ăn có nửa bát cháo loãng, có mấy người lớn tuổi vì bệnh nặng quá nên đã chết ở đó! Mãi đến đêm hôm qua bọn em mới được thả ra ngoài!”



Mấy đứa nhóc ăn mày nghe xong liền đồng loạt gật đầu, sau đó lại đưa mắt lên dán chật vào lồng bánh bao trên tay của Kha Nghiêu, nước dãi cứ thế chảy ra ầm ầm.



“Đúng là một bọn súc sinh!” Kha Nghiêu căm hận lẩm bẩm, rồi nói: “Ừm! Mấy đứa trả lời tốt lắm, tỷ tỷ vô cùng hài lòng, tỷ tỷ thưởng cho mỗi đứa một cái bánh bao! Nhưng tỷ tỷ còn một câu hỏi thứ ba nữa, và cũng là câu hỏi quan trọng nhất, trả lời tốt thì toàn bộ cái lồng bánh bao này sẽ thuộc về mấy đứa!”



Nói xong, nàng liền lấy bánh bao ra phân phát cho mỗi đứa một cái.



Mấy đứa nhóc ăn mày đưa cánh tay bẩn bẩn của mình ra nhận lấy bánh bao, bọn chúng dường như không hề nhai gì cả, mà cầm nguyên cả cái bánh bao cho thẳng vào miệng, rồi nuốt chửng đến ực một cái, sau đó lại há miệng ra tiếp tục dán mắt vào lồng bánh bao trong tay của Kha Nghiêu, một đứa nhỏ tuổi nhất lên tiếng nói: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ hỏi câu hỏi thứ ba đi!”



“Được! Mấy đứa nghe kỹ nhé, sáng sớm ngày hôm nay, ở cái lầu Tiêu Diêu Lầu đối diện kia, có một cô nương bị ngã chết, nói cho tỷ tỷ biết, cô ấy sao mà bị ngã chết vậy?”