Tống Y

Chương 363: Chứng hư nhiệt(1+2)




Đỗ Văn Hạo nghe Thẩm Thăng Bình nói vậy liền trầm ngâm giây lát, sau đó hắn liền cho người đi gọi Trương Tri Huyện đến, sau đó đem những nghi ngờ của mình về bản án thuật lại một hồi cho Trương Tri Huyện nghe, xong đâu đấy rồi Đỗ Văn Hạo liền lên tiếng hỏi: “Phạm nhân bây giờ đang ở đâu?”



Trương Tri Huyện vội vã lên tiếng trả lời: “Hồi bẩm đại nhân, phạm nhân giờ này vẫn ở trong nhà lao của huyện, vẫn chưa kịp đưa đi đầy!”



“Vậy mau mau cho người đến đó đưa phạm nhân đến đây ngay. để bổn quan điều tra lại bản án này!” Đỗ Văn Hạo nghiêm giọng nói.



“Vâng thưa đại nhân!” Trương Tri Huyện nói xong lại chần chừ một lúc, sau đó lén lút đưa mắt lên nhìn Đỗ Văn Hạo một cái rồi nói: “Thưa đại nhân! Lẽ nào bản án này có vấn đề gì hay sao?”



Đỗ Văn Hạo nghiêm nét mặt, lườm Trương Tri Huyện một cái rồi nói: “Sao vậy? Bổn quan là Đề Điểm Hình Ngục, lẽ nào ngươi thấy ta có vấn đề gì hay sao hả?”



Trương Tri Huyện thấy vậy sợ hãi, dơ hai tay lên phân bua nói: “Dạ…dạ…..không…không dám ạ! Đề Hình đại nhân muốn rà xoát lại những gì còn nghi vấn trong các bản án đều là chức trách của đại nhân hết đó ạ! Tất cả các bản án đều có thể điều tra lại hết, tất cả đều phụ thuộc vào đại nhân cả! Hạ quan nào dám cả gan có vấn đề gì đâu ạ! Nhưng chỉ vì vụ án này….”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cau mày lại nói: “Vụ án này thì làm sao hả?”



“Vụ án này đã được Tri Phủ đại nhân điều tra lại hết một lượt rồi ạ” Trương Tri Huyện nói với giọng run rấy.



Đỗ Văn Hạo thấy vậy thì cười nhạt nói: “Vậy theo ý của Tri Huyện đại nhân là những bản án có lỗi lầm gì, thì đều không có liên quan gì huyện của đại nhân, phải vậy không?”



“Dạ…dạ….không..không dám ạ!” Trương Tri Huyện khua tay múa chân loạn lên, chòm râu bạc của ông ta theo đó mà run lên bần bật: “Hạ quan không dám! Hạ quan không dám! Hạ quan bây giờ sẽ cho người đi đưa phạm nhân về đây cho đại nhân, mong đại nhân chờ hạ quan trong chốc lát!”



Nói xong, Trương Tri Huyện liền cúi người lui lại mấy bước, sau đó mới dám quay người bước ra ngoài, ông ta lén lút lau đi những giọt mồ hôi lạnh chảy ra trên trán, vội vội vàng vàng chạy đi kêu người áp giải phạm nhân lên đây.



Khoảng cách từ Nhạc Bình Huyện đến nơi này cũng không phải là xa lắm, cộng thêm việc Trương Tri Huyện vội vàng lo sợ, nên không lâu sau, ông ta đã quay lại, bước vào trong phòng khách của Đỗ Văn Hạo, cúi người bẩm báo: “Bẩm Đề Hình đại nhân! Phạm nhân đã được áp giải đến rồi ạ!”



“Đưa vào trong này!” Đỗ Văn Hạo ra lệnh.



Lúc này ba tên cai ngục liền áp giải một tên tội phạm vào bên trong phòng, phạm nhân Tạ đại phu đã được biết tin là Đề Hình đại nhân lúc này muốn xét xử lại vụ án của mình, nên khi mới vừa vào bên trong thì thấy Đỗ Văn Hạo ngồi ngay chính giữa, bên cạnh là Trương Tri Huyện đang đứng thẳng người chờ đợi, thì cũng đoán ra được vị Đề Hình Quan tuy rằng có trẻ hơn những gì ông tưởng tượng, nhưng dù sao cũng là quan, nên Tạ đại phu vội vàng cúi đầu thi lễ.



Đỗ Văn Hạo chầm chậm nói: “Ở thôn tây, cô nương nhà họ Vương là do ngươi chữa trị gây ra tử vong phải không?”



“Dạ bẩm đại nhân! Đúng vậy, à không, không đúng ạ!” Tạ đại phu dập đầu nói: “Cho dù tiểu nhân là người chữa trị, nhưng tiểu nhân không cố tình gây ra cái chết cho người bệnh!”



“Trong bản án xét xử cũng không có nói đến là do ngươi cố ý hại chết người ta, nếu không thì cái tội của ngươi đã không phải là vô ý làm tổn thương người khác, mà đã là cố ý giết người rồi! Tội này là đáng bị chém đầu đó!” Đỗ Văn Hạo nghiêm giọng nói.



“Vâng! Vâng! Nhưng mà, thưa đại nhân! Tiểu nhân đúng là oan ức lắm! Vương cô nương bệnh tình nghiêm trọng, còn tiểu nhân thì tài hèn sức mọn, lúc đó tiểu nhân cũng nói với Vương lão thái gia rằng tiểu nhân e rằng không chữa trị nổi cho Vương cô nương, nhưng vì trước đó Vương lão thái gia nói rằng cũng đã tìm hai vị đại phu chữa trị nhưng không khỏi, nghe nói tay nghề của tiểu nhân cũng được, nên cứ ép buộc tiểu nhân chữa trị cho Vương cô nương! Tiểu nhân cũng đành cố gắng hết sức ra để mà chữa trị, nhưng ai ngờ kết quả lại như thế này! Tiểu nhân đúng là oan ức quá!” Tạ đại phu một mực thanh minh cho bản thân của mình.



“Người ta ép ngươi chữa trị ư? Ha ha! Lẽ nào Vương đại lão gia cầm gậy đánh ngươi, hay là dùng dây trói ngươi vào hả?” Đỗ Văn Hạo cười nhạt nói.



“Cái này…cái này thì đúng thật là không có, nhưng ông ta nước mắt ngắn nước mắt dài nói là tiểu nhân nếu như không chịu chữa trị cho con gái của ông ta, thì con gái của ông ta sẽ chết mất! Ông ta còn bắt thê thiếp của ông ấy quỳ hết xuống cầu xin tiểu nhân, sau đó lại cầm một túi tiền để tạ ơn!” Tạ đại phu phân bua nói.



“Ố! Vậy thì hóa ra là do ngươi hám tiền nên không biết tự lượng sức mình, mà đi chữa trị cho người ta, rồi hại cả tính mạng của người ta hả?” Đỗ Văn Hạo chế nhạo nói.



Tạ đại phu nghe vậy thì khóc lên oan ức nói: “Đúng là tiểu nhân đã quá tham khi nhận tiền! Nhưng Vương cô nương lúc đó bệnh tình đã vô cùng nghiêm trọng rồi, tiểu nhân nói rằng bệnh của cô ấy chưa chắc đã chữa khỏi được, nếu như chữa không khỏi cũng đừng trách tiểu nhân! Vương lão thái gia cũng đồng ý với tiểu nhân rồi, nhưng không ngờ Vương cô nương lại chết thật! Thế là bọn họ trói gô tiểu nhân lại, bắt đem lên quan, tiểu nhân oan ức quá thưa đại nhân!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy liền cười lạnh nói: “Ngươi đừng có mà kêu oan ức như vậy vội! Bổn quan hỏi ngươi, các triệu chứng bệnh tật của Vương cô nương, ngươi vẫn còn nhớ chứ hả?







“Dạ! Vẫn còn nhớ ạ!” Tạ đại phu đáp.



“Vậy ngươi nói ra cho ta nghe xem nào!” Đỗ Văn Hạo ra lệnh.



“Tiền y chữa trị cho Vương cô nương là Lý đại phu ở thôn đông, theo như ông ta nói thì khi mới chẩn đoán bệnh thì mạch nhỏ, có lúc lại rất loạn, khí nghịch mà khó ngủ, ho ra đờm, ngũ tâm khô rát và biện chứng là Nhiệt Chứng, điều trị bằng Đạm Hoàng Giới, Vỏ Đậu Xanh, Cam Thảo Sao, Kim Ngân Hoa, Liên Kiều, Hoạch Đáp cùng với các vị thuốc mát, hạ nhiệt khác. Khi Vương cô nương dùng hai thang thuốc thì các triệu chứng không có dấu hiệu thuyên giảm, mà ngược lại làm cho đau đầu, ho nặng hơn. Sau đó Vương cô nương liền đổi sang Hàn đại phu ở thôn tây chữa trị, và ông ta vẫn đoán là do Nhiệt Chứng, rồi nói liều lượng của Lý đại phu không đủ, nên cho thêm lượng. Vương cô nương dùng thêm hai thang thuốc nữa, thì bệnh tình không những không có tiến triển, mà ngược lại còn làm cho cô ấy nôn ọe, hôn mê bất tỉnh. Chính vì vậy mà Vương lão thái gia mới cho người đi mời tiểu nhân đến chữa trị.” Tạ đại phu tường trình lại toàn bộ quá trình.



Đỗ Văn Hạo cũng ngồi nghe rất chăm chú, không hề có ý cắt ngang ông ta một chút nào cả.



Tạ đại phu lúc này thần sắc ưu sầu, ảo não nói: “Khi tiểu nhân vừa đến nơi, thì sau một hồi kiểm tra kỹ lưỡng cũng cho rằng thân thể của Vương cô nương là Âm Hư, Âm Hư thì dẫn đến Nhiệt, chính vì vậy mà tiểu nhân biện chứng là Hư Nhiệt Chứng. Sau khi dùng thuốc thì Vương cô nương toàn thân run bần bật, môi thì tím ngắt lại, mặt trắng như phấn, tiếp sau đó là thần trí bất tỉnh, Dương Khí liên tục thoát ra ngoài. Tiểu nhân sợ quá vội vã giúp Vương cô nương hồi dương, nhưng không ngờ mọi thứ đã quá muộn, Vương cô nương tắt thở luôn sau đó!”



Đỗ Văn Hạo lại vặn hỏi cặn kẽ các triệu chứng và cách dùng thuốc cùng với phối thuốc thêm một lần nữa, hắn suy nghĩ một hồi lâu, rồi lắc lắc đầu cho người áp giải Tạ đại phu đi tiếp tục giam cầm, thạm thời không đưa ông ta đi đầy vội.



Sau khi Tạ đại phu được áp giải đi rồi, Thẩm sư gia mới quay sang hỏi Đỗ Văn Hạo: “Bẩm đại nhân! Vụ án này đại nhân đã có những đầu mối nào chưa vậy?”



Đỗ Văn Hạo lắc đầu cười khổ nói: “Vụ án này đúng là có rất nhiều nghi vấn, kỳ quặc! Nếu như ta chỉ cần nghe mà đã hiểu hết được sự việc, thì chắc ta đã là thần tiên rồi mất! Vụ án này ta vẫn còn phải điều tra cặn kẽ thêm nữa, chờ khi điều tra xong rồi, thì mới biết được vấn đề rốt cuộc là ở đâu!”



“Ố! Vậy thì bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Thẩm Thăng Bình hỏi.



“Cho người đi gọi Trương Tri Huyện đến đây ngay, để ông ta phái người đi mời hai vị đại phu là Lý đại phu, và Hàn đại phu cùng với người nhà họ Vương tất cả đều mời đến đây, ta muốn điều tra từng người một!” Đỗ Văn Hạo nói.





Đúng lúc này, thì trời bỗng nhiên mưa rơi lất phất, Trương Thiên Ninh lúc này khúm núm đứng bên cạnh Liêu Quý Binh, thấp giọng thuật lại toàn bộ câu chuyện Đỗ Văn Hạo điều tra lại bản án cho Liêu Quý Binh nghe một hồi.



Nét mặt của Liêu Quý Binh lúc này không hề có một biểu lộ tình cảm nào cả, hai tay ông chắp ra đằng sau lưng, trong long bàn tay của ông cầm hai viên đá tròn bóng màu đen không ngừng vân đi vê lại. Liêu Quý Binh bây giờ đứng nghiêm trông như một bức tượng sừng sững ở bên đường, ông ngước mắt lên nhìn ngọn núi thấp thoáng nơi xa, mắt của ông thậm chí còn không chớp lấy một cái.



Trương Thiên Ninh trông thấy Liêu Quý Binh lúc này như một bức tượng phật bằng đá, ông không dám lên tiếng nói thêm bất kỳ câu nào nữa, chỉ im lặng đứng cạnh đó mà chờ đợi.



Không lâu sau, Liêu Quý Binh mới chậm rãi nói: “Bổn quan vừa suy nghĩ kỹ càng rồi, bản án này không có bất kỳ một vấn đề nào cả! Nếu Đỗ đại nhân muốn tra xét lại, thì cứ để ông ta đi tra xét, chẳng có gì phải sợ cả!”



Trương Thiên Ninh lúc này mới bước lên trước, hạ thấp giọng nói của mình xuống: “Hạ quan không hề lo lắng bản thân cái vụ án này! Cái gã họ Tạ kia có thả ra ngoài cũng chẳng sao cả, hạ quan chỉ lo cái nhà họ Vương kia thôi!”



Liêu Quý Binh khi nghe thấy Trương Thiên Ninh nói vậy, thân hình của ông bất giác rung động, khẽ gật đầu nói: “Ừm! Đúng vậy!”



Trương Thiên Ninh thấy Liêu Quý Binh có thần sắc như vậy, thì biết ngay câu nói của mình cũng đã trúng ý với cấp trên, nên vội vàng nói tiếp: “Đề Hình đại nhân nếu muốn tra xét lại vụ án này, chắc chắn sẽ cho người gọi Vương gia đến thẩm vấn, chi bằng…!”



Liêu Quý Binh liền nhẹ nhàng nói: “Chúng ta đúng là phải phòng ngừa trước tất cả mọi điều có thể xảy ra!”



Trương Thiên Ninh ngay lập tức hiểu ngay ý của Liêu Quý Binh, ông liền cúi người nói: “Hạ quan đã hiểu rồi!” Ngập ngừng một chút, Trương Thiên Ninh lại nói tiếp: “Liêu đại nhân! Theo như hạ quan được biết thì Đề Hình đại nhân suốt ngày quây quần bên mấy cô gái đẹp, bên cạnh ông ta luôn luôn có các người đẹp phục vụ, ai cũng có nét riêng của mình, hơn nữa bốn vị phu nhân của ông ta ai cũng còn rất trẻ, hay là chúng ta cũng tác thành thêm cho ông ta, tìm thêm mấy người con gái đẹp nữa dâng lên cho ông ta! Hạ quan chắc rằng, chỉ cần có thêm mấy cô gái đẹp nữa thôi là Đề Hình đại nhân chắc chắn sẽ vui lòng thôi!”



“Không được!” Liêu Quý Binh chậm rãi nói: “Bổn quan cho rằng, vị Đề Hình đại nhân này, chắc là ở trong cung lâu ngày quá đâm chán cảnh ở trong cung, thích ở ngoài du ngoạn một chuyến! Theo như ta thấy tình hình mấy ngày hôm nay, thì ông ta là một người không hề đơn giản chút nào, chúng ta không nên manh động!”



Trương Thiên Ninh nghe vậy thì cười khan lên đáp: “Dạ vâng, nghe đại nhân hết!”




Hai người đang đứng bàn tán với nhau, thì từ xa đã trông thấy Thẩm sư gia của Đỗ Văn Hạo đi ra ngoài, hai người thấy vậy vội vã bước đến cúi người thi lễ nói: “Sư gia có điều gì phân phó hay sao?”



“Đề Hình đại nhân có lệnh mời hai vị đại nhân đưa hai vị đại phu là Lý đại phu ở thôn đông, và Hàn đại phu ở thôn tây cùng với khổ chủ là Vương gia tất cả cho gọi hết đến đây! Đề Hình đại nhân có lời muốn nói với bọn họ!” Thẩm Thăng Bình cúi người đáp lại.



Liêu Quý Binh nghe vậy liền đưa mắt sang nhìn Trương Thiên Ninh nói: “Tri Huyện đại nhân! Còn không mau đi mời người ta đến đây mau đi!”



Trương Thiên Ninh nghe vậy liền cười khổ, xua xua tay nói: “Ài! Thật là đen đủi quá! Vụ án mạng của Vương cô nương sau khi xảy ra, thì hai vị đại phu kia sợ bị quy trách nhiệm, nên đã bỏ trốn khỏi làng, không biết tông tích ở đâu nữa! Thiên kim tiểu thư của nhà họ Vương sau khi mất, thì gia đình họ cũng không còn tâm trí đâu mà ở lại cái nơi thương tâm, đau lòng này nữa! Họ đã bán hết tất cả ruộng vườn, nhà cửa đi nơi khác rồi, nghe nói bọn họ muốn về quê tổ của họ tại Kinh Tây, còn cụ thể ở đâ thì bổn quan cũng không biết nữa!”



Thẩm sư gia nghe xong thì sững người kinh ngạc, ông gật gật đầu nói: “Ồ! Thật đúng là không may một chút nào cả! Vậy bây giờ lão phu quay về bẩm báo lại cho Đề Hình đại nhân biết mới được! Không ngờ vụ án này lại không thể điều tra cặn kẽ thêm được nữa!”



Thẩm sư gia nói xong liền chắp tay lên thi lễ, sau đó quay lại vào trong phòng.



Liêu Quý Binh và Trương Thiên Ninh thấy Thẩm Thăng Bình đi rồi, liền quay sang cười với nhau một cái đầy bí hiểm, sau đó bọn họ lại chắp tay ra đằng sau lưng đi ra ven đường thưởng thức vẻ đẹp của cơn mưa lất phất trong nắng hoàng hôn thơ mộng.



Sáng sớm ngày hôm sau, Đỗ Văn Hạo đem theo mấy vị phu nhân của hắn và Kha Nghiêu đi du ngoạn, Trương Thiên Ninh và Liêu Quý Binh lúc này cũng muốn được đi theo hắn, nhưng Đỗ Văn Hạo đã lựa lời khéo léo từ chối, thế là Trương Thiên Ninh lại phải phái hai tên sai dịch theo hầu đoàn người của Đỗ Văn Hạo.



Trời lúc này rất nóng, hơn nữa hôm nay là đi ngắm cảnh, thưởng thức sơn thủy hữu tình, nên dĩ nhiên chẳng có ai ngồi kiệu cả, chính vì vậy mà đoàn người đều quốc bộ đi du ngoạn. Đi được tầm hơn nửa canh giờ, Kha Nghiêu lại cảm thấy mệt mỏi, nàng đưa mắt ra bốn phương ngắm nhìn, sau đó đến bên một tảng đá dưới một gốc cây to ngồi xuống, tay không ngừng phe phẩy quạt.



Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền mỉm cười nói: “Sao vậy? Mệt rồi hả?”



“Dĩ nhiên rồi! Mấy ngày hôm nay toàn là leo núi không à! Không mệt mới lạ!” Kha Nghiêu đáp lại.



Hai tên sai dịch lúc này thấy vậy, liền vỗ vỗ lên trán sực tỉnh ra, vội vã chạy đến bên Đỗ Văn Hạo cười nịnh nói: “Bẩm đại lão gia! Hay là lão gia và mấy vị phu nhân đều ngồi đây nghỉ mệt một chút! Bọn tiểu nhân sẽ dắt xe ngựa lại đây, tất cả mọi người cùng ngồi xe ngựa ngắm cảnh được không ạ?”



Kha Nghiêu nghe xong liền vỗ tay tán thưởng, vui mừng nói: “Thế thì tốt quá rồi! Mấy người các ngươi mau mau đi đi!”



Tuyết Phi Nhi nghe vậy liền cười khổ nói: “Không phải chứ! Chúng ta đi được cả một quãng đường dài như vậy rồi, vậy mà bây giờ muội còn muốn bọn chúng quay về dắt xe ngựa cho chúng ta! Vậy không biết chúng ta còn phải ngồi đây chờ bọn chúng trong bao lâu nữa đây?”



Hai tên sai dịch nghe liền vội vã cúi người cung kính nói: “Dạ khi nãy tại mọi người đi chậm quá nên mới cảm giác là đi xa! Bọn tiểu nhân bây giờ chạy về dắt xe ngựa thì nhanh lắm, xin phu nhân cứ an tâm!”



Lâm Thanh Đại lúc này liền mỉm cười nói: “Cưỡi ngựa đi du ngoan? Thế thì chẳng khác nào cưỡi ngựa xem hoa, có rất nhiều phong cảnh chúng ta không xem được đâu đấy!”



Kha Nghiêu nghe vậy liền phụng phịu nói: “Muội không cần biết! Bây giờ muội đi không nổi nữa rồi! Đỗ đại ca! Huynh bảo bọn họ đi đi mà!”



Đỗ Văn Hạo trông thấy sắc mặt của Kha Nghiêu lúc này đỏ phừng phừng lên, thì biết nàng cũng đã mệt lắm rồi, trời lại nóng nữa, nên thấy tội nghiệp, liền quay sang hai tên sai dịch nói: “Vậy thì phiền các ngươi chạy về dắt ngựa ra đây cho chúng ta vậy! Chúng ta cứ từ từ đi trước chờ bọn ngươi!”



“Vâng! Thưa đại lão gia! Bọn tiểu nhân sẽ về ngay đây, xin lão gia cứ yên tâm, bọn tiểu nhân sẽ đi nhanh thôi!” Hai tên sai dịch nói.



Bàng Vũ Cầm thấy vậy liền lên tiếng: “Hai người các ngươi cũng không cần phải gấp gáp như thế đâu! Trời nóng như thế này, đừng vội vàng quá mà cảm nắng đấy!”



“Đa tạ phu nhân quan tâm! Bọn tiểu nhân đi luôn bây giờ đây!” Hai tên sai dịch cảm động cúi người thi lễ.



Sau khi thi lễ xong thì cả hai liền quay đầu chạy thẳng một mạch, rất nhanh bóng hình của chúng đã mất dạng trên cuối con đường.




Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền quay sang Kha Nghiêu mỉm cười nói: “Trông thấy muội nháy mắt với ta, là ta biết ngay muội muốn giở trò quỷ rồi! Muội nói đi, muội muốn điều bọn chúng đi khỏi đây như vậy là ý gì?”



Kha Nghiêu lúc này mới phủi phủi chiếc váy của mình, rồi đứng dậy nói: “Muội không thích có hai người bọn chúng đi theo chúng ta! Cứ như là bọn chúng đi để giám sát chúng ta! Muội cứ cảm giác thấy cái Tĩnh Giang Phủ này có điều gì đó quai quái! Hay là chúng ta thử vi hành một chuyến xem xét tình hình thế nào!”



Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền quay ra bốn vị phu nhân của mình hỏi: “Ý các nàng thì sao?”



Tuyết Phi Nhi nói: “Có gì mà phải vi hành xem xét tình hình cơ chứ! Có việc gì, thì chúng ta cứ việc hỏi không phải là xong ngay à?”



“Không được!” Kha Nghiêu quay sang Bàng Vũ Cầm nói: “Nếu như bọn chúng đúng là quan tốt, thì không nên để cho dân chúng sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng như hiện nay! Đến cả nông dân phải bán con, bán đất đi để sống, tình cảnh như vậy lẽ nào chúng ta lại làm ngơ được?”



Lâm Thanh Đại lúc này cũng nói: “Đúng vậy! Ta cũng cảm thấy chuyện này có vẻ quái lạ làm sao ấy! Liêu đại nhân suốt ngày bám theo chúng ta, nếu như chúng ta muốn tìm hiểu sự tình cuộc sống cơ cực của dân chúng thì cũng hơi khó!”



Đỗ Văn Hạo và Thẩm Thăng Bình lúc này liền quay sang nhìn nhau cười hiểu ý, Thẩm sư gia lên tiếng nói: “Các vị phu nhân không cần phải lo lắng! Đại nhân đã có biện pháp đối phó rồi!”



“Thật không vậy?” Kha Nghiêu ngẩng mặt lên nhìn Đỗ Văn Hạo hỏi.



Đỗ Văn Hạo mỉm cười khoát khoát tay nói: “Đi thôi! Vừa đi, vừa chờ! Không thấy phong cảnh nơi đây đẹp lắm hay sao hả?”



Vậy là đoàn người tiếp tục lên đường du ngoạn.



Không lâu sau, hai tên sai dịch đã cưỡi ngựa vội vã chạy đến, theo sau chúng còn có thêm bốn con ngựa nữa.



Một tên sai dịch tên Triệu Tứ dắt ngựa đến gần bên Kha Nghiêu, mỉm cười nịnh nọt nói: “Kha cô nương! Mời cô nương lên ngựa!”



Kha Nghiêu thấy vậy liền trợn mắt lên nói: “Ta không muốn ngồi!”



“Hả? Lẽ nào cô nương lại không mệt hay sao?” Triệu Tứ kinh hãi hỏi lại.



“Dĩ nhiên là mệ rồi! Nhưng bổn cô nương không muốn ngồi ngựa, không được hay sao hả?” Kha Nghiêu nói xong, liền chắp tay ra đằng sau, vội vã nhanh chân chạy đuổi theo Đỗ Văn Hạo.



Hai tên sai dịch lúc này đều trơ mắt ếch lên nhìn nhau, mà không hiểu nổi tại sao Kha Nghiêu lại nổi giận như vậy, nhưng không một ai trong hai người dám ho he câu gì, chỉ im lặng lẽo đẽo dắt ngựa chạy theo đoàn người.



Lúc này, góc chân trời bỗng nhiên nổi sấm ầm ầm, hai tên sai dịch ngẩng đầu lên nhìn, hai mắt lộ rõ sự vui mừng, miệng không ngừng lắp bắp nói: “Ôi…ôi! Sắp mưa rồi!”



Mọi người lúc này vẫn vừa từ từ tiến về phía trước, vừa thưởng thức phong cảnh ở ven đường, mây đen giờ đây đã kéo đến che khuất cả ánh mặt trời, bầu trời bỗng chốc trở nên u ám. tối sầm cả lại.



Kha Nghiêu thấy vậy liền lầm bầm tức giận nói: “Cái thời tiết quái quỷ này, mưa rồi thì còn có gì thú vị nữa cơ chứ!”



Triệu Tứ nghe vậy liền nhanh mồm nhanh miệng nói: “Kha tiểu thư chắc không biết đấy chứ! Dương Đê khi gặp trời không mưa thì nó mang một bộ mặt khác, còn khi có mưa, thì đứng nhìn cảnh Dương Đê lại là một khung cảnh khác! Vô cùng đẹp đẽ!”



Kha Nghiêu nghe vậy liền quay sang hỏi: “Không biết vị sai dịch đại ca này là…”



Triệu Tứ nở một nụ cười hồn hậu, hai mắt híp tịt lại nói: “Tiểu nhân là người của Nhạc Bình Huyện, cũng là huyện thành quản trị của Trương đại nhân, chính vì vậy mà tiểu nhân rất hiểu nơi đó!”




Kha Nghiêu vẫn dáng điệu túc tắc, ánh mắt dường như không thèm đếm xỉa gì đến những lời Triệu Tứ nói: “Vậy thì sai dịch đại ca cũng khá có bãn lĩnh đấy chứ nhỉ! Làm được đến chức sai dịch của Huyện Nha, chắc là vang danh cả họ rồi!”



Ai ngờ sau khi Kha Nghiêu nói vậy, Triệu Tứ lại cười khổ nói: “Không dấu gì Kha Nghiêu cô nương! Bây giờ ruộng đất đều không dễ trồng trọt, tiểu nhân phải tìm đến người quen, lo lót mãi năm nay mới được nhận chức này ở Huyện Nha đó ạ!”



Kha Nghiêu thấy Triệu Tứ ăn nói có phần cẩn trọng, liền ngẫm nghĩ một lát, sau đó mỉm cười nói: “Sai dịch đại ca đã thành thân rồi phải không?”



Triệu Tứ nghe vậy liền gãi đầu gãi tai, cười nói: “Dạ đã thành thân rồi ạ! Là một người bà con xa của tiểu nhân!”



Kha Nghiêu chắp tay ra đằng sau, làm ra vẻ trịnh trọng nói: “Thế thì tốt lắm! Đàn ông mà! Phải thành gia thất xong xuôi đâu đấy rồi mới thành sự nghiệp!”



Triệu Tứ đáp: “Vâng! Kha Nghiêu cô nương nói đúng lắm! Ý! Vợ của tiểu nhân cũng họ Kha đó!”



Kha Nghiêu nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc ồ lên một tiếng rồi nói: “Thật hả! Không chừng nương tử của đại ca lại có họ hàng với ta cũng nên đấy chứ nhỉ!”



Triệu Tứ nghe vậy liền nói: “Làm gì có chuyện đó được! Tiểu nhân làm gì có duyên mà có họ hàng với Kha cô nương được! Kha cô nương số tốt vừa sinh ra đã rơi vào nhà giàu có làm tiểu thư, còn vợ của tiểu nhân thì…”



Kha Nghiêu nghe vậy liền mỉm cười nói: “Các cụ khi xưa thường nói: ‘Hoàng Thượng còn có cả bà con nghèo khó nữa là!’ Hoàng Thượng đã vậy, thì ta sao dám ngoại lệ được! Hơn nữa ta cũng chẳng phải con nhà giàu có gì cả, ta giống anh trai của ta (ám chỉ Đỗ Văn Hạo) chỉ thích du ngoạn đây đó, không nhà không cửa mà thôi!”



Triệu Tứ nghe vậy liền nói: “Kha tiểu thư thật biết nói đùa!”



Kha Nghiêu lại lên tiếng hỏi: “Vợ của đại ca, không biết đã có hỷ chưa nhỉ?”




Triệu Tứ nghe vậy thì bật cười vui vẻ, gật gật đầu nói: “Dạ vâng! Mùa đông năm nay vừa sinh rồi ạ! Tên của cháu tiểu nhân cũng nghĩ rồi, tên là Đông Sinh!”



“Ố! Khá hay đấy chứ!” Kha Nghiêu ngẫm nghĩ đôi chút, rồi lấy cái túi con con ở bên hông, rút ra một mặt ngọc được gọt dũa tinh xảo, đó là một mặt ngọc phật cười, tuy rất nhỏ nhưng trông rất đẹp, Kha Nghiêu không nói không rằng đưa nó cho Triệu Tứ,



Triệu Tứ sững người không hiểu tại sao hỏi: “Kha cô nương! Cái này là…!”



Kha Nghiêu đưa tay lên nói: “Cầm lấy nhanh lên!”



Triệu Tứ khép nép, đưa ánh mắt dò xét lên nhìn Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền mỉm cười nói: “Cho ngươi thì ngươi cứ cầm lấy, đó là tấm lòng của Kha muội, đừng từ chối!”



Kha Nghiêu nói: “Đúng vậy! Triệu đại ca cứ cầm lấy đi! Ta và vợ của đại ca đều là người cùng một họ, khắp thiên hạ này họ Kha cũng không nhiều lắm, ta cũng khó có cơ hội được tặng quà như thế này, nếu như đại ca không nhận, tức là đại ca coi thường ta đó!”



Triệu Tứ nghe xong, liền tiếp lấy miếng ngọc từ tay Kha Nghiêu, rồi cúi đầu tạ ơn nói: “Đa tạ! Đa tạ Kha cô nương, tiểu nhận cảm tạ vô cùng!”



Kha Nghiêu cũng vui vẻ nói: “Phải thế chứ! Triệu đại ca nhận quà của ta, là ta vui rồi!”



Triệu Tứ nghe xong liền đưa hai tay lên cẩn thận đút miếng ngọc vào trong người, sau đó quay sang Kha Nghiêu nói: “Kha cô nương xinh đẹp, trẻ trung như vậy! Đỗ đại nhân nhất định sẽ lo cho cô nương một ý nhân trung thật tốt cho cô nương!”



Bàng Vũ Cầm đứng bên cạnh nghe vậy thì thầm cười trong bụng, còn Kha Nghiêu thì vẫn làm ngơ, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra cả: “Ta chẳng thích lấy chồng chút nào, bọn họ mà dám tự ý cầu thân thay cho ta, ta sẽ không nể mặt ai hết, lúc đấy đừng trách ta!”



Mọi người nghe vậy thì đều bật cười, Tiền Bất Thu nói: “Chắc do yêu cầu của Kha Nghiêu cô nương cao quá đây mà! Thực ra thì cô nương còn trẻ, lấy chồng sớm thì cũng sớm lên chức mẹ thôi!”



Mọi người ai cũng biết Tiền Bất Thu đang trêu ghẹo Kha Nghiêu, nên không ai nói câu gì, chỉ mỉm cười vui vẻ, chỉ có Kha Nghiêu là tức đến đỏ mặt, dậm chân bùm bụp nói: “Sao ông lại cứ trêu trọc người ta thế! Cẩn thận không bổn cô nương trả thù ông đó!”



Tiền Bất Thu nghe vậy liền vuốt râu cười nói: “Ta đã già cả cao tuổi rồi! Việc gì phải sợ cô nương trả thù ta chứ!”



Kha Nghiêu thấy vậy liền nói: “Bổn cô nương sẽ làm giống như dân chúng nơi đây, đem ông đi bán lấy tiền!”



Bàng Vũ Cầm nghe vậy thì không nhịn nổi cười nói: “Kha Nghiêu! Muội thật là, không biết ăn nói gì cả! Sao lại có thể ăn nói với Tiền đại thúc như vậy cơ chứ?”



Tiền Bất Thu mỉm cười nói: “Lão phu tuổi cao sức yếu, chỉ biết ăn mà không biết làm, người ta mua lão phu về để làm cái gì cơ chứ? Để làm phật sống ngồi cúng hay sao hả? Ha ha ha!”



Kha Nghiêu thấy vậy liền trợn mắt nhìn Tiền Bất Thu một cái, rồi quay sang Triệu Tứ nói: “Ài! Triệu Tứ đại ca! Đại ca nói xem, ở vào cái độ tuổi của ông lão họ Tiền này, thì ở Tĩnh Giang Phủ bán được khoảng bao nhiêu tiền nhỉ?”



Triệu Tứ nghe vậy liền cười đáp: “Thực ra ở Tĩnh Giang Phủ của bọn tiểu nhân không có mua bán nhân khẩu đâu ạ!”



“Không phải chứ!” Kha Nghiêu ra vẻ kinh ngạc nói: “Mấy ngày hôm trước, chúng ta còn trông thấy có người đem con gái của họ đi bán, tiếc là đoàn người của chúng ta đông quá rồi, không thể đem thêm người được nữa! Đúng rồi, Triệu đại ca! Hay là để ta mua con gái của người đó về làm người hầu cho vợ của đại ca được không nhỉ?”



Triệu Tứ nghe vậy vội vã xua xua tay nói: “Kha cô nương! Cái này không được đâu! Cô nương đừng đùa với tiểu nhân như vậy, cha của tiểu nhân nói rồi! Tuy là năm nay cực khổ triền miên, nhưng nhất định không được phép làm điều gì trái với lương tâm của mình!”



Đỗ Văn Hạo nghe vậy mỉm cười nói: “Ố! Vậy thì xem ra Triệu Tứ ngươi lại là người có tâm địa lương thiện đấy chứ nhỉ!”



Triệu Tứ nghe vậy cười hềnh hệch đáp: “Đa tạ đại lão gia đã khen ngợi!”



Kha Nghiêu lại hỏi: “Vậy Nhạc Bình Huyện của đại ca có bán con bán cái không vậy?”



Triệu Tứ hơi chần chừ, do dự một lúc, rồi nói: “Tiểu nhân…tiểu nhân đúng là chưa từng thấy bao giờ!”



Đến xế chiều, đoàn người của Đỗ Văn Hạo đã quay về đến nơi trú ngụ của mình.



Lúc này, từ trên trời cao bắt đầu tí tách rơi xuống những hạt mưa nhỏ, bữa tối của Đỗ Văn Hạo được chuẩn bị tại một hộ nông dân sống gần đó.



Liêu Quý Binh lúc này đích thân bước tới bật dù che cho Đỗ Văn Hạo, ông ta dùng quá nửa chiếc ô để che cho Đỗ Văn Hạo khỏi ướt, còn trên bả vai của ông ta bây giờ đã bị nước mưa thấm hết cả, ướt sũng. Đỗ Văn Hạo lại không để ý đến tình tiết này, chỉ chỉ vào căn hộ phía trước mặt, nói với Liêu Quý Binh: “Liêu đại nhân! Đây là nơi nào vậy?”



Liêu Quý Binh giải thích nói: “Đây là một quán lữ điếm nhỏ của một hộ nông gia tự dựng lên ở gần Dương Đê. Các nhà nghỉ của Dương Đê cũng khác rất nhiều những nơi khác, đại bộ phận dân chúng ở Dương Đê đều dựng nó lên từ căn nhà vốn có của mình, cũng có nghĩa là mở rộng căn hộ của mình ra, dựng lên những nhà nghỉ như vậy! Thường ngày không có khách đến, thì bọn họ có thể ở! Nhưng xin đại nhân cứ an tâm, nhà nghỉ phân làm tiền viện và hậu viện, bọn hạ quan cũng đã kiểm tra độ an toàn của nó rồi!”



Kha Nghiêu nghe vậy cười nói: “Trên đường đi Đỗ đại ca cũng khen ngợi đại nhân nhiều lắm! Huynh ấy nói rằng, để Liêu đại nhân lo việc thì cứ việc yên tâm, không có sai sót gì cả!”



Liêu Quý Binh nghe vậy thì hai hàng lông mày nhướng lên, khẽ rung người một cái làm những hạt mưa bám trên người bắn xuống bên dưới, cúi người cười nói: “Hạ quan làm việc vẫn còn nhiều sai sót lắm ạ!”



Hai người chầm chậm bước tới phía dưới của hiên nhà, lúc này Đỗ Văn Hạo mới quay đầu sang, dường như trông thấy một việc gì đó vô cùng khác lạ, kinh ngạc nói: “Ôi thôi chết! Liêu đại nhân! Đại nhân vì che mưa cho ta mà ướt hết cả người thế này sao?”



“Không có gì! Không có gì! Ha ha! Hạ quan cũng đang cảm thấy nóng nực trong người, nhân tiện thấm chút mưa cho nó mát thôi mà! Không sao đâu thưa đại nhân!” Liêu Quý Binh đáp.