"Đi đến nơi xảy ra? Làm sao mà mà xâm nhập vào?" Tống Thần Tông hỏi.
"Lúc chúng ta đi trên đường, không phải là những nạn dân đã nói rồi sao, muốn buôn bán cùng thị dịch ti thì chỉ cần đút lót là có thể được tham gia. Bỏ ra một số vốn có thể kiếm được rất nhiều tiền, chỉ là tiền này đều là của triều đình. Lúc ấy ta không thể nào tin được là quan phủ lại làm ra loại sự việc này, hiện giờ gặp phải chuyện Cam lão hán cùng tiệm bán thuốc Huệ Dân, ta đã có phần tin rồi. Hiện tại chỉ thiếu bằng chứng, tự mình đi xem là có thể phân biệt được thật giả".
" Ý của ngươi là?"
" Ngũ gia. Thần đã nghĩ kỹ, ta đến dược phô mua thuốc giả Huệ Dân. Sau đó đưa hối lộ để xem có thể đem những thuốc này bán cho thị dịch ti hay không, tiếp theo lại bảo Vương đại nhân đi mua hàng, xem có thể đưa nhóm hàng này trở vể hay không, chẳng phải như vậy là có bằng chứng rồi sao?"
" Rất tốt!" Tống Thần Tông vỗ tay hô lớn: "Biện pháp này rất hay. Ngươi lập tức đi lo liệu ngay! Lập tức!"
"Vâng!" Đỗ Văn Hạo lĩnh mệnh xoay người bước ra, Tống Thần Tông đột nhiên gọi hắn quay lại: "Ta đi cùng với ngươi! Bọn chúng chỉ là một tiểu huyện nha, không có người nào nhận ra ta. Ta muốn tận mắt nhìn xem nhìn xem bọn súc sinh này bóc lột dân chúng như thế nào!"
Đỗ Văn Hạo có phần do dự, thấp giọng nói: "Ngũ gia, người muốn đi thì nên bình tĩnh, đừng quá tức giận, hai chúng ta thì không thể chống lại được nhiều nanh vuốt như vậy, muốn trị bọn chúng, thì chỉ cần sau khi điều động nhân mã, bọn chúng không thể chạy thoát được."
" Yên tâm. Trong lòng ta hiểu rõ!"
Hai canh giờ sau, Tống Thần Tông trong mắt lửa giận đùng đùng, chân bước nhanh ra khỏi nha môn, dẫm lên con đường ốp đá xanh tạo nên những tiếng thình thịch. Đỗ Văn Hạo đi theo đằng sau, trong ngực hắn ôm một chồng ngân phiếu, đây là do vừa rồi bọn họ đem mấy xe dược liệu trà trộn vào bán cho dịch tư nha môn mà đổi được tiền. Đương nhiên, điều này là do trước đó Đỗ Văn Hạo dùng phương pháp đưa tiền cho La chưởng quỹ của dược phô Huệ Dân nhờ hắn giúp đỡ đưa hối lộ để kết giao. Dùng tiền nhanh chóng có thể làm cho tất cả quan lại lớn nhỏ của thị dịch ti đồng ý.
Vị quan tai to mặt lớn Đề Cử đại nhân của thị dịch ti trông thấy số tiền lớn của Đỗ Văn Hạo, hai con mắt nhỏ sáng lên, vừa quen biết một lúc đã xưng huynh gọi đệ, rất thống khoái mà mua toàn bộ dược liệu của Đỗ Văn Hạo với giá cao gấp đôi so với ngoài thị trường, mà ngay cả liếc mắt cũng không thèm liếc qua một cái, lập tức phân phó đưa dược liệu vào trong kho hàng.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Văn Hạo đưa hối lộ, mới đầu có chút gượng gạo, nói chuyện có phần lo lắng không yên tâm. Nhưng lúc đưa tiền ra, hai mắt đối phương sáng rực lên tiếp nhận, lại cảm thấy quá dễ dàng. Tống Thần Tông đóng giả làm người hợp tác. Nghe cuộc đối thoại của Đỗ Văn Hạo từ đầu đến cuối, lửa giận bốc tới đỉnh đầu. Hàm răng Tống Thần Tông cắn chặt lại, lúc này mới có thể áp chế lửa giận không bộc phát, sau khi ra khỏi đại môn của nha môn, thì cũng bất chấp mình là vua của một nước mà buông ra câu chửi tục.
Hiện tại chỉ cần chờ bọn Vương An Thạch trở về, đóng giả làm người mua thuốc đi tới tìm những dược liệu đó, để xem có thể mua dược liệu về hay không.
Vương An Thạch, Dụ Cáp Nhi cùng Ninh công công trở lại dược phô, Vương An Thạch nghe Đỗ Văn Hạo kể những sự việc vừa trải qua, lão không có tức giận, bởi vì lão căn bản tin rằng không thể có loại chuyện này, lão và Tống Thần Tông suy nghĩ cũng không khác nhau là mấy. Một đường đi tới chức vụ hiện nay, sau khi thi cử đề danh lão cũng chưa từng trải qua chuyện này, nếu không có bằng chứng xác thực thì lão không tin thế gian lại có loại sự việc xấu xa tới mức này, chỉ ngây như phỗng mà trừng mắt nhìn Đỗ Văn Hạo. Dường như là không hề tin vào việc này. Sau đó nhìn tới sắc mặt tái nhợt vì tức giận của Tống Thần Tông mới biết rằng đây là sự thật.
Thấy Vương An Thạch như vậy. Đỗ Văn Hạo hiểu rõ tính cách của lão phu tử này, chỉ sợ lão sẽ không kìm nén được sự phẫn nộ. Vận nhất mà đả thảo kinh xà chẳng phải sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Lo lắng lão đi nhập hàng sẽ lộ tẩy, cho nên sau khi bàn bạc thì quyết định để cho La chưởng quỹ của dược phô Huệ Dân dẫn lão đi, nhưng dặn dò lão tận tức tiết kiệm lời nói, không được tiết lộ thân phận, Vương An Thạch cũng biết đại sự quan trọng, nhất định phải coi trọng đại cục, đành phải gặng gượng đè ép lửa giận rồi tính sau.
Sau khi La chưởng quỹ biết được Đỗ Văn Hạo chính là ngũ phẩm ngự y đại phu. Hắn ta sợ muốn chết, đương nhiên không dám trái lời Đỗ Văn Hạo, nghĩ thầm lúc này cố gắng cũng là một cơ hội lấy công chuộc tội, tương lai có thể được xem xét, cho nên đầu tiên là giúp Đỗ Văn Hạo đưa hối lộ bán dược, sau đó lại thu xếp mang theo Vương An Thạch đi thu dược.
Đến khi trời tối, Vương An Thạch cùng La chưởng quỹ trở về mang theo một xe dược liệu, Đỗ Văn Hạo lập tức kiểm tra. Quả nhiên chính là số dược liệu mà buổi trưa bọn họ vừa bán cho thị dịch ti nha môn.
Tống Thần Tông lại lần nữa không nén được lửa giận đang sôi sục, lạnh lùng hạ lệnh cho Vương An Thạch đi tới nơi đóng quân tiết lộ thân phận, điều khiển quân đội tới bao vây nha môn, bắt hết toàn bộ bọn quan lại liên quan tới thị dịch tư.
Không đợi Vương An Thạch đáp ứng thì ở bên ngoài chợt nghe tiếng ở huyên náo rối loạn ngoài cửa sổ, âm thanh khóc cha gọi mẹ liên tục vang lên. Dụ Cáp Nhi vội vàng chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vui vẻ nói: "Không cần đi điều binh lính nữa. Phía dưới có rất nhiều binh sĩ đã tới!"
Mọi người vừa nghe vậy đều nhanh chóng chạy tới cửa sổ quan sát, vừa nhìn quả nhiên là thấy rất nhiều binh lính cầm vũ khí nhanh chóng tiến đến.
"Tiểu Trữ Tử. Ngươi đi xuống dưới lầu hỏi chưởng quầy của khách điếm xem xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ngũ gia. Bây giờ ta có cần phải đi tìm người điều binh tới không?" Vương An Thạch mở miệng hỏi.
"Tạm thời không cần. Để xem dưới lầu xảy ra chuyện gì rồi tính sau". Khuôn mặt Tống Thần Tông trở nên âm trầm, Vương An Thạch biết điều lui xuống.
Rất nhanh Ninh công công chạy tới, thần sắc khẩn trương tới trước mặt Tống Thần Tông thấp giọng muốn nói, ai ngờ Tống Thần Tông đang lúc tức giận, quát lớn: "Nói lớn một chút cho ta. Ngươi lâu ngày không có miếng cơm nào vào bụng hay sao thế?"
Thời gian gần đây, Tống Thần Tông rất hay nổi nóng. Ngay cả Ninh công công cùng Đỗ Văn Hạo, hai người bình thường rất ít bị mắng cũng không thể không hầu hạ cẩn thận hơn.
Ninh công công vừa nghe, vội vàng điều chỉnh giọng nói, nói lớn: "Là người dân vây công thị dịch ti. Tiếp theo là binh lính tiến tới dùng vũ lực để trấn áp, bắt hết bọn họ tới nha môn, bởi vì người quá đông nên tạm thời giam ở hậu viện".
"Nói cái gì! Hỏi nguyên nhân vì sao, vì sao vô duyên vô cớ mà nhiều người như vậy tới bao vây nha môn?"
"Đã hỏi rồi. Cư dân nói là Thị Dịch Ti thu mua lương thực cùng rau dưa với giá cao, làm cho giá thị trường tăng cao đột ngột, không ít tiêu thương bị phá sản, dân chúng không mua được thực phẩm cho cuộc sống hắng ngày cho nên mới xảy ra tình trạng như vậy".
"Phản! Phản, cái loại quan này giữ lại làm gì, đợi ta đi tìm người bắt bọn cẩu quan này". Còn không đợi Tống Thần Tông bốc hỏa, Vương An Thạch đã không kiềm chế được, ngay lập tức xông ra ngoài cửa.
Vương An Thạch vừa mới phát hỏa, Tống Thần Tông lại bình tĩnh trở lại, quát: "Ngươi quay lại cho ta".
"Vương ái khanh nói rất đúng, nhưng ngươi không thể đi một mình, ngươi hãy mang theo Lâm cô nương để phòng ngừa vạn nhất".
"Ngũ gia, ta nghĩ nên để Lâm cô nương ở lại bên cạnh ngài, để cho Dụ Cáp Nhi đi cùng ta là được rồi, ta nghĩ nàng có thể phụ trách được. Không riêng mồm miệng lanh lợi, công phu của nàng cũng không tồi, hơn nữa ta sẽ để lộ thân phận, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đều gì lớn".
"Ngũ gia. Ta cảm thấy Vương chưởng quỹ nói có lý, hãy để cho Thanh Đại tỷ tỷ cùng ta ở lại bên cạnh ngài thì hay hơn". Đỗ Văn Hạo cũng nói.
Tống Thần Tông nghĩ một chút rồi phất tay, Vương An Thạch yêu cầu dẫn theo Dụ Cáp Nhi ra ngoài, Tống Thần Tông lại nói: "Dụ Cáp Nhi, ngươi đi đi, các ngươi nhớ cẩn thận".
"Ngài yên tâm. Ta sẽ chiếu cố tốt cho Vương đại nhân". Dụ Cáp Nhi hiểu Tống Thần Tông muốn nói gì, liền biểu lộ thái độ.
Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi vừa đi, Tống Thần Tông ngồi ở phía trước cửa sổ nhìn tình cảnh hỗn loạn dưới lầu, thần sắc nghiêm túc, không nói một lời nào. Ba người Đỗ Văn Hạo cũng chỉ yên lặng mà đứng một bên chờ tin tức của Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi.
Thời gian phảng phất như đọng lại, trôi chậm chạp như đang trải qua một thế kỷ, cuối cùng Tống Thần Tông cười một tiếng làm cho bọn họ tỉnh lại giống như vừa một phen du ngoạn chốn thần tiên. Mấy người Đỗ Văn Hạo, lúc này eo đã mỏi chân đã tê rần, Tống Thần Tông đang lạnh lùng như vậy đột nhiên cười làm cho Ninh công công suýt nữa thì ngã chổng vó.
"Ngũ gia, tại sao ngài lại cười ạ?" Ninh công công vịn thành cửa sổ cận thận quan sát thần sắc của Tống Thần Tông, lo ngại trong nụ cười này còn mang theo ý tứ gì.
Tống Thần Tông liếc nhìn ba người bọn họ, thấy bộ dáng mệt mỏi của mỗi người, vừa cười vừa nói: "Tại sao các ngươi lại đứng, nhanh ngồi xuống đi".
Giống như là tội phạm được đặc xá, Đỗ Văn Hạo là người đầu tiên ngồi xuống, miệng không nhìn được mà "ôi!" một tiếng, thấy Tống Thần Tông nhìn mình, có phần xấu hổ, vội vàng giải thích: "Mấy ngày trước đây không cẩn thận bị sái lưng, cho đến giờ vẫn chưa khỏi hẳn".
"Ừm! Ta biết ngươi không phải là người hay kêu ca, các ngươi có biết tại sao ta cười không?"
"Không biết!" Ba người cùng trả lời.
Tống Thần Tông chỉ chỉ Lâm Thanh Đại, ở bên ngoài Lâm Thanh Đại ngoại trừ khi ở trước mặt Đỗ Văn Hạo nói nhiều hơn một chút, thì dọc theo con đường này kể cả khi ở chung một phòng với Dụ Cáp Nhi cũng rất ít nói chuyện. Cùng với ba nam nhân khác thì càng ít nói hơn. Thấy Tống Thần Tông đột nhiên chỉ vào mình. Chẳng biết tại sao khuôn mặt thoáng cái đỏ hồng lên.
"Ta cười vì ba chuyện, chuyện thứ nhất là về Lâm cô nương".
"Ngũ gia, ta... ta có cái gì đáng cười?" Lâm Thanh Đại trộm liếc nhìn Đỗ Văn Hạo, thấy hắn thấy hắn ù ù cạc cạc, trong nội tâm càng cảm thấy khó hiểu.
"Cười tỉnh cảm của ngươi đối với Văn Hạo cất giấu rất sâu, nếu con mắt mà cũng biết nói dối thì ai có thể nhận ra chứ?"
Lâm Thanh Đại vừa nghe vậy, khuôn mặt càng đỏ hơn. Đỗ Văn Hạo vẫn đang suy nghĩ, rốt cuộc là Tống Thần Tông cười điều gì, vì sao tự nhiên lại có thể thoải mái nói giỡn với mọi người như vậy, khiến cho hắn cảm thấy kỳ quái, hắn vốn là một người hiểu lòng người. Làm sao có thể giấu diếm được hắn, hẳn là phía sau câu chuyện này có điều gì đó không ổn.
"Làm cho Ngũ gia chê cười rồi, vẫn là không thể gạt được con mắt của Ngũ gia, chuyện đáng cười thứ hai là gì vậy?" Đỗ Văn Hạo cố ý chuyển chủ đề, để cho Lâm Thanh Đại khỏi phải xấu hổ tới mức tìm cái lỗ nào mà chui xuống.
"Việc thứ hai, tất nhiên là cười Dụ Cáp Nhi cùng Vương lão phu tử".
Ba người vừa nghe xong đều mỉm cười, Tống Thần Tông nói tiếp: "Đừng thấy lão phu tử hàng ngày nét mặt khó gần, ngoại trừ tính tình hơi nghiêm túc thì tấm lòng rất tốt. Nhưng thấy Dụ Cáp Nhi dám hỗn với hắn cho nên mới tức giận! Ta thì theo ý của hắn mà mắng cho Dụ Cáp Nhi một trận, thứ nhất là cảnh tỉnh Dụ Cáp Nhi, với tính cách của nàng thì sau này ở hậu cung sẽ phải chịu khổ, ta tuy chưa bao giờ hỏi đến việc hậu viện nhưng ta cũng biết 'nhiều nữ nhân thì nhiều chuyện thị phi'. Không thể để cho Dụ Cáp Nhi muốn làm gì thì làm. Thứ hai là nhân cơ hội này để cho bọn họ hiểu thêm về đối phương, các ngươi xem hôm nay bọn họ rất thân thiết, ngay cả tiếng gia gia cũng đã gọi. Các ngươi nghĩ lại xem, quả thật là lão phu tử chiếm được tiện nghi rất lớn, Dụ Cáp Nhi gọi hắn là gia gia, như vậy chẳng phải bối phận so với ta còn lớn hơn hay sao?"
Mọi người lại cười, Ninh công công thấy trong lời nói của Tống Thần Tông cũng không có gì nghiêm trọng, liền vội vàng hỏi tiếp: "Điều thứ ba đáng cười là gì?"
Tống Thần Tông đột nhiên ngừng cười, đứng dậy chỉ xuống dưới lầu, trầm giọng nói: "Cười chính mình, cười vậy mà cả ngày ngồi ở trên Kim Giám Điện tưởng rằng trăm họ an khang sung túc, nghe văn võ bá quan cả ngày ca tụng công đức của ta, ta liền cho rằng đó là sự thật, liền lấy làm tự hài lòng, thật ra ta sai rồi, trên thế gian này thì kẻ đáng cười nhất chính là bản thân ta. Ếch ngồi đáy giếng, tầm nhìn hạn hẹp".
Ba người vừa nghe, vội quỳ trên mặt đất, Đỗ Văn Hạo nói: "Hoàng Thượng, đây không phải là lỗi của ngài, kẻ sai là những người trong nội tâm có một chữ 'tham', không thấy được lòng tốt của ngài đối với họ, 'ăn công lương cầm bổng lộc' lại làm việc trái với tấm lòng của ngài. Đây không phải là lỗi của ngài".
"Hoàng Thượng, Đỗ đại nhân nói rất đúng, không phải lỗi của ngài". Khi mà Ninh công công còn chưa dứt lời, đột nhiên ở cửa ra vào vang lên một tiếng "rầm!", Lâm Thanh Đại quát một tiếng lao ra khỏi cửa, chỉ thấy một bóng đen lóe lên sau đó nhảy xuống lầu.
Lâm Thanh Đại trở lại gian phòng, nói với Tống Thần Tông: "Ngũ gia, xem ra chúng ta không thể ở lâu lại nơi này, lời của chúng ta vừa có khả năng đã bị kẻ khác nghe thấy".
Thần tình của Tống Thần Tông hờ hững, lắc đầu nói: "Không! Chúng ta cứ ở chỗ này chờ Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi, ta muốn ở xem bọn họ biết thân phận thực sự của ta rồi còn muốn làm gì nữa".
"Hoàng Thượng chúng ta nên đi thôi, Lâm cô nương nói rất đúng. Bây giờ chúng ta chỉ có bốn người. Mặc dù Lâm cô nương võ công lợi hại, nhưng cũng là ít người không đánh lại được nhóm đông", Ninh công công khuyên.
"Các ngươi đừng nói thêm gì nữa, ta ở chỗ này chờ, ta đường đường là hoàng đế của Đại Tống, lẽ nào không thể chống lại được bọn rùa đen rụt đầu?"
Mọi người thấy không thể khuyên bảo, đành phải đóng cửa lại, Lâm Thanh Đại đứng phòng thủ ở cửa ra vào, Đỗ Văn Hạo thì đứng ở cửa sổ quan sát tình thế bên dưới.
Sau nửa canh giờ, dưới lầu đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân dồn dập: "Ngũ gia! Ngũ gia! Không hay rồi, dưới lầu đột nhiên có rất nhiều nạn dân đang xông tới. Nói là muốn lấy tiền của Ngũ gia mua lương thực để phát cháo, các vị nhanh đi đi".
Lâm Thanh Đại mở cửa ra xem xét, thì ra là lão bản của khách điếm, chỉ thấy thần sắc lão bản bối rối, vào cửa xong vội vàng đồng cửa lại, đi đến trước mặt Tống Thần Tông, nói: "Không biết là ai nói Ngũ gia ở đây, nhanh lên kẻo không còn kịp, ngài đi ra trước, ta sẽ sai tiểu nhị ngăn cản một lúc, chỉ sợ rằng ngăn cản cũng không được lâu đâu".
Không kịp nghĩ nhiều, Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại bước qua lão bản của khác điếm, quan sát phía dưới, quả nhiên thấy ở phía dưới khác điễm có nhất nhiều nạn nhân đang hùng hổ tiến tới, sắp xông lên đến nơi.
"Hoàng Thượng hãy để cho Thanh Đại tỷ đưa ngài đi trước theo hướng cửa sau", Đỗ Văn Hạo vội vàng nói.
Tống Thần Tông gặp phải tình thế này cũng không thể không đi được nữa, đứng dậy đang muốn rời đi cùng Lâm Thanh Đại, đột nhiên cửa sau mở ra, mấy người Đỗ Văn Hạo khẩn trương nhìn lại, không ngờ lại là hai người Vương An Thạch cùng Dụ Cáp Nhi.
"Hoàng Thượng, chúng ta đã trở về". Dụ Cáp Nhi vọt tới trước mặt Tống Thần Tông.
"Người các ngươi gọi tới đâu?" Tống Thần Tông nhìn phía sau họ không thấy người nào, lòng trầm xuống, âm thanh nói chuyện có chút run rẩy.
"Hoàng Thượng đừng vội, chúng ta đã tìm được người, bọn họ đang trên đường tới đây, Dụ Cáp Nhi cùng ta đều lo lắng cho an nguy của người nên vội vàng trở về trước, ai ngờ khi định bước vào cửa thì phát hiện tình huống không ổn cho nên vội vàng vào theo cửa sau".
Ninh công công sốt ruột nói: "Đáng lẽ các ngươi nên tìm vài người đi theo, làm sao bây giờ? Có kẻ loan tin Ngũ gia có tiền, làm cho rất nhiều nạn dân tới đây gây rối loạn muốn Hoàng Thượng mua lương phát cháo, việc này phải làm sao cho tốt đây?"
"Ta nghĩ muốn mua lương phát cháo là giả, có người phát hiện Hoàng Thượng cải trang là thật, là muốn thừa dịp hỗn loạn mà muốn làm phản mới là mục đích chính".
"Văn Hạo nói rất đúng, hiện tại ra ngoài tìm người cũng không hợp với tình hình, ta nghĩ đi cũng không thể đi rồi, bọn chúng dám đến tất nhiên là đã có chuẩn bị, cửa sau cũng đã không thể đi được, không bằng ở lại chờ viện binh thôi", Tống Thần Tông nói xong lại ngồi xuống.
"Hoàng Thượng, vừa rồi chúng ta phát hiện một thân ảnh quen thuộc trong đám người này, người này là kẻ cầm đầu gây ra hỗn loạn", Vương An Thạch đột nhiên nghĩ tới điều gì, đi đến trước mặt Tống Thần Tông nói.
"Thân ảnh quen thuộc? Ngươi nhận ra? Là ai vậy?" Tống Thần Tông cảm thấy sự tình có phần kỳ lạ, Vương An Thạch nhận biết thì hẳn phải là kẻ làm quan, đã là kẻ làm quan, vậy chuyện này nhất định không phải là ngẫu nhiên xảy ra.
"Lữ Huệ Khanh!"
Tống Thần Tông suy nghĩ, trong triều quan đã ngoài tứ phẩm thì nhiều vô số, cái tên Lữ Huệ Khanh một điểm ấn tượng cũng không có: "Lữ Huệ Khanh hiện tại có chức vụ gì?"
"Khi trước là thủ hạ vi thần, về sau vì biến pháp mà trở mặt, làm thủ hạ của người khác, là kẻ tiểu nhận bội bạc, tên tiểu nhân này là kẻ ầm ĩ nhất trong đám người, không biết chuyện này có liên quan gì đến hắn hay không".
Tống Thần Tông trầm ngâm một lát, rồi nói: "Ta nhớ ra rồi, trước kia ngươi ở trước mặt ta hết lòng nói tốt cho người này, lúc đó nói với ta những gì nhỉ?"
Vương An Thạch xấu hổ, ngượng ngùng nói: "Vi thần từng nói Huệ Khanh là người có đức có tài, mặc dù là nho giả đời trước nhưng không thể xem nhẹ. Người học đế vương chi đạo có thể sử dụng, chỉ có Huệ Khanh mà thôi".
"A! Xem ra con người này đã thay đổi, mặc kệ chuyện này có phải là hắn là người khởi xướng hay không, lát nữa cũng không thể để hắn chạy thoát".
"Vâng!"
Đang nói, đột nhiên nghe thấy thanh âm ầm ĩ từ xa tới gần ngoài hành lang , có người lớn tiếng hô: "Chúng ta đi bảo Ngũ gia kia bỏ tiền mua lương thực cho chúng ta, những kẻ có tiền này cả ngày rượu chè phè phỡn, còn chúng ta thì sắp chết đói đến nơi, không thể để cho hắn ngồi yên thấy chết mà không cứu, ngồi yên không quan tâm đến, các ngươi nói có đúng hay không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, tiền bạc của những kẻ như vậy đủ cho chúng ta ăn uống trong một năm".
"Đi, chúng ta đi tìm Ngũ gia yêu cầu cấp cái ăn cho chúng ta".
"Đi! Chúng ta đi tìm bắt hắn mua lương thực cho chúng ta".
Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại liếc nhìn nhau, Dụ Cáp Nhi tiến tới nói với Lâm Thanh Đại: "Tỷ tỷ, tỷ ở bên cạnh bảo vệ hoàng thượng, công phu của ta không cao nên chỉ có thể cùng Đỗ đại nhân ngăn cản ở lối ra vào, nếu như ngăn cản không nổi thì tỷ lập tức mang theo hoàng thượng nhảy ra cửa sổ chạy trốn, không cần lo cho chúng ta".
"Dụ Cáp Nhi nói rất đúng. Hiện tại quan trọng nhất là phải bảo vệ an toàn cho hoàng thượng, nàng đi đi". Đỗ Văn Hạo nói với Lâm Thanh Đại.
Lâm Thanh Đại vừa mới đi tới bên người Tống Thần Tông, đột nhiên cửa bị đẩy bung ra, Vương An Thạch quan sát thì kẻ cầm đầu chính là tên tiểu nhân Lữ Huệ Khanh kia!
"Các ngươi muốn làm gì?" Vương An Thạch đi tới trước cổng hét lớn một tiếng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lữ Huệ Khanh.
Đôi mắt ánh mắt gian tà của Lữ Huệ Khanh nhìn vào người trong phòng, mặc kệ Vương An Thạch nói gì, đột nhiên chỉ vào Tống Thần Tông, nói: "Người này chính là Ngũ gia, mọi người lên cho ta, nếu hắn không chịu trả tiền, chúng ta liền cướp đoạt". Nói xong xông về phía Tống Thần Tông.
Lâm Thanh Đại thấy Lữ Huệ Khanh vọt tới, đưa chân lên đá một cước. Không ngờ Lữ Huệ Khanh cũng biết chút công phu, sớm có phòng bị, hắn lắc eo một cái, cúi thấp đầu lập tức tránh thoát một cước của Lâm Thanh Đại, lại lao thẳng về phía Tống Thần Tông.
Lâm Thanh Đại trở tay bắt lấy Lữ Huệ Khanh, lăng không ném hắn văng ra ngoài, Lữ Huệ Khanh không ngờ rằng bên người Tống Thần Tông còn có một cao thủ như vậy, lảo đảo mấy bước mới có thể đứng vững, lạnh lùng nói: "Xem ra các ngươi không muốn giao tiền ra, mọi người tiến lên cướp cho ta!"
Các nạn dân nào biết rằng người mà bọn họ muốn cướp chính là đương kim Hoàng Thượng, nghe Lữ Huệ Khanh thét lên một tiếng như vậy, đều chen chúc tràn lên, tình cảnh lúc này cực kỳ hỗn loạn.
Văn Hạo cùng Dụ Cáp Nhi bảo hộ Vương An Thạch cùng Ninh công công, người thật sự là quá nhiều, Đỗ Văn Hạo nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo. Hắn phát hiện có một số người không phải là dân chạy nạn, bởi vì bọn chúng không phải đang lao về phía tiền tài mà tay cầm vũ khí, xem ra là muốn lấy mạng bọn họ. Phát hiện ra điểm bất thường này, Đỗ Văn Hạo không hề hạ thủ lưu tình, dùng phân cân thác cốt thủ mà Lâm Thanh Đại giao cho hắn nhanh chóng đâm trúng nhiều người tạo ra một lối đi thẳng tới vị trí của Lâm Thanh Đại. Lữ Huệ Khanh biết công phu của mình không bằng Lâm Thanh Đại, không có biện pháp bắt Tống Thần Tông ở sau lưng nàng, đang muốn móc ám khí trong ngực ra. Ai ngờ sau lưng vang lên tiếng gió, bả vai đột nhiên đau đớn kịch liệt, hắn 'a' một tiếng, phi tiêu trên tay rơi xuống mặt đất.
"Tất cả không được vọng động. Chúng ta là mệnh quan triều đình, ta là ngũ phẩm ngự y, ai còn dám động chân động tay, ta lập tức bắt hết bọn ngươi".
Dân chạy nạn vừa nghe là người của triều đình thì thần sắc lập tức trở nê lo lắng, "bịch bịch!" mấy tiếng, tất cả đều quỳ xuống. Lữ Huệ Khanh cười lạnh một tiếng, nói: "Ngươi sai người tới bắt chúng ta? Người của ngươi đâu? Ngươi nói người là ngũ phẩm ngự y, ngươi có bằng chứng không?"
Đỗ Văn Hạo ra hiệu bảo Lâm Thanh Đại bảo vệ Tống Thần Tông cho tốt, lo sợ có người nhân cơ hội ra tay đối với Tống Thần Tông, sau đó móc từ trong ngực ra lệnh bài ngũ phẩm ngự y, mọi người thấy thế, càng không dám vọng động.
Lữ Huệ Khanh cười lớn một tiếng, nói: "Chỉ sợ là các ngươi nhặt được từ nơi nào đó, hừ! Mọi người không nên tin vào những kẻ này".
Lữ Huệ Khanh còn chưa dứt lời, từ ngoài cửa rất nhiều binh lính tay cầm tấm chắn cùng với côn đi tới, cầm đầu là một quan quân, vọt tới trước mặt Tống Thần Tông quỳ xuống: "Hoàng Thượng! Mạt tướng hộ giá chậm trễ, tội đáng muôn chết".
Lữ Huệ Khanh cùng những kẻ bên cạnh thấy tình thế không ổn, đang muốn chạy trốn, Đỗ Văn Hạo chụp lấy cánh tay Lữ Huệ Khanh. Lữ Huệ Khanh đang muốn phản kháng, một chưởng vỗ lên ngực Đỗ Văn Hạo, đột nhiên cảm thấy bàn tay đau đớn như bị vật gì đó đâm vào, nhanh chóng hạ xuống, hét lớn một tiếng, ngã ngồi trên mặt đất.
Quan quân ra lệnh cho thủ hạ đuổi hết dân chạy nạn đi, mọi người lúc này mới thở dài một hơi, Tống Thần Tông cũng bị dọa tới mức đổ mồ hôi lạnh. Lâm Thanh Đại lui qua một bên, mọi người đều quỳ gối trước mặt Tống Thần Tông. Tống Thần Tông tiến tới. Hai tay đưa lên, sang sảng nói: "Chúng ái khanh hộ giá có công, tất cả đứng dậy đi, lần này cải trang vốn định xem hiến pháp Thanh Miêu sau khi được áp dụng thì dân chúng sẽ được hưởng phúc như thế nào, không ngờ lại gây ra sự việc tai hại như vậy, trời đất trong sáng thanh minh liêm khiết, vậy mà đột nhiên xuất hiện nhiều sự việc khiến cho người ta nhìn vào mà giật mình, loại tham quan như vậy không trừng trị thì dân chúng không có ngày yên ổn tốt đẹp. Giang sơn Đại Tống ta sớm muộn gì cũng bị hủy hoại trên tay những người này, cho nên những kẻ đáng chết thì phải chết, nên chét thì phải chém, không thể nương tay".
Tống Thần Tông đi đến bên người Lữ Huệ Khanh, lúc này Lữ Huệ Khanh đã không còn dáng vẻ kiêu ngạo như hồi nãy, mà giống như một con chó bị nhúng nước ngồi xụi lơ trên mặt đất, đầu cúi thấp tận ngực, mồ hôi lạnh nhỏ từng giọt trên mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn Tống Thần Tông ở trước mặt.
"Ngươi chính là Lữ Huệ Khanh?"
"Bẩm hoàng thượng, chính là tội thần".
"Ta nhớ ra rồi. Ngươi đã từng nhiệm chức Thái Tử Trung Doãn, Sùng Chính Điện Thuyết Thư (chuyên giảng giải cho Hoàng Đế những vấn đề về sử sách), kiêm chức Kinh Diên Quán Các, là người kiểm nghiệm văn tự của ba điều lệ(quy hoạch kinh tế quốc gia, cải cách hiến pháp cũ, ban bố phát hành tân pháp), quan chủ quản của Tư Nông Tự, Quốc Tử Giám và Quân Khí Giám, Vương ái khanh, trẫm nhớ có nhầm không?"
"Hoàng Thượng, ngài không có nhớ nhầm ạ".
"Hoàng Thượng, tội thần biết sai rồi, tội thần đáng chết, tội thần là do bị người khác sai khiến, kính xin Hoàng Thượng tha cho tội thần một mạng này".
Tống Thần Tông khinh miệt nhìn Lữ Huệ Khanh, nói: "Ta vốn cũng muốn tha cho ngươi một mạng, vì dù sao ngươi cũng là một kẻ có tài".
"Đa tạ ân không giết của Hoàng Thượng, tội thần nhất định sẽ tận tâm tận lực phụ tá Vương đại nhân, toàn lực thực hiện biến pháp, để không phụ đại ân đại đức của Hoàng Thượng". Lữ Huệ Khanh vội vàng tỏ rõ thái độ.
"Ngươi đừng có gấp, lời của trẫm còn chưa nói hết, vốn không muốn giết ngươi, vốn không muốn giết người, nhưng trẫm không thể dùng loại tiểu nhân bỉ ổi hay vẫy đuôi làm bộ thương xót, ngươi tay có tài, nhưng không có đức, cho nên người như ngươi giữ lại sớm muộn gì cũng để lại tai họa cho muôn dân, người đâu! Lôi đi cho ta!"
"Hoàng Thượng, xin tha mạng! Hoàng Thượng, xin tha mạng!"
"Vương An Thạch".
"Có thần!"
"Lệnh cho ngươi lập tức đem người đến bắt tri huyện về tra hỏi cho ra thân phận những kẻ ăn hối lộ ở Thị Dịch Ti, phải tra xét cho bằng được".
Tống Thần Tông hạ lệnh chém đầu toàn bộ những quan lại nhận hối lộ tại Thị Dịch Ti. Sau khi trở lại kinh thành, hạ chỉ chém đầu cả nhà Lữ Huệ Khanh, tịch thu tài sản.