Tống Y

Chương 279: Bát tiếu giai nhân




Mấy ngày gần đây Tống Thần Tông đều buồn bực không yên, ít nói ít cười, ngoại trừ việc triều chính ra thì đều ngồi một mình buồn bã ở nơi thư phòng, và chỉ có một mình Ninh công công đứng hầu bên cạnh ra mà thôi. Giờ đây Hoàng Thượng nhất định không muốn gặp bất kỳ một ai nữa, điều này làm cho văn võ bá quan trong triều cùng với các Phi Tần nơi hậu cung phải bàn tán xôn xao hết cả lên, nhưng cũng chẳng có ai dám đến hỏi Hoàng Thượng nguyên do vì sao cả, ai cũng lo sợ nếu đến làm phiền mà để Hoàng Thượng tức giận, thì đến lúc đó chỉ có nước rước họa vào thân mà thôi. Vậy nên hầu hết ai nấy đều hành sự vô cùng cẩn trọng, trong cung ngoài cung không khí rất chi là ngột ngạt khó chịu.

Nhưng suy cho cùng thì cái giang sơn xã tắc này là của Hoàng Thượng, giờ đây Hoàng Thượng không vui, thì làm gì có ai vui vẻ được cơ chứ, Hoàng Thượng lúc này đúng là không cần giang sơn, cũng chẳng thèm mỹ nữ nữa, cái này không thích, cái kia cũng không ưa, dĩ nhiên mọi người trông thấy Hoàng Thượng ở trong hoàn cảnh này thì đều vô cùng lo lắng, sốt ruột. Nhưng người lo lắng sốt sắng hơn cả thì vẫn là Ninh công công.

Ninh công công ngày đêm hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng không rời nửa bước, thấy Hoàng Thượng như vậy thì cũng thấy xót xa vô cùng, nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không nghĩ ra cách nào làm cho Tống Thần Tông hết buồn cả. Đúng vào lúc này thì Tiêu công công đem theo khẩu dụ của Thái Hoàng Thái Hậu đến thăm Hoàng Thượng, Thái Hoàng Thái Hậu nghe nói mấy ngày hôm nay Tống Thần Tông khó ở trong người nên bảo Tiêu công công đến thăm hỏi tình hình.

Tiêu công công lớn hơn Ninh công công vài tuổi, hai người thường nhật cũng có quan hệ khá tốt với nhau, vậy nên khi nói chuyện cũng không hề khách khí gì cả, có gì nói đấy.

Hai người vừa gặp nhau đã vội tìm một nơi khuất bên ngoài cổng thư phòng của Hoàng Thượng để nói chuyện.

Ninh công công tường trình lại tình hình mấy ngày hôm nay của Tống Thần Tông một cách vắn tắt, ngắn gọn cho Tiêu công công nghe, sau đó ông thở dài ra một hơi. Tiêu công công nghe xong thì lại cười hỏi: “Ninh công công buồn vì không có cách gì để làm cho Hoàng Thượng vui vẻ lên đúng không?”

Ninh công công lắc lắc đầu, mặt mày ủ rũ, đưa tay ra xua xua nói: “Đúng vậy đó Tiêu tổng quản!!! Tiêu tổng quản nghĩ giúp lão nô vài chiêu được không? Lão nô đúng là hết cách rồi!!!”

“Những chiêu này thì ta làm sao mà nghĩ ra được cơ chứ?” Tiêu công công lúc này còn ra vẻ không biết làm thế nào cho phải, cứ như là chuyện này hoàn toàn không có liên quan gì đến mình vậy, điệu bộ tỏ ra vô cùng khẩn thiết.

Ninh công công dĩ nhiên cũng biết là con cáo già Tiêu công công này ắt có chiêu hay, nếu không thì làm sao mà ông ta từ một viên thái giám quèn mà một bước lên mây, lên được chức tổng quản cơ chứ?

Ninh công công nhướng lông mày lên cười, cúi người áp sát vào Tiêu công công thấp giọng nói: “Tiêu tổng quản hồi đó cũng là người phục vụ Hoàng Thượng, cũng là do vài lời khen ngợi của tổng quản, nên nô tài mới có cơ hội ở bên phục vụ Hoàng Thượng bao nhiêu năm như vậy, nô tài đến giờ vẫn ghi nhớ Tiêu tổng quản đối xử tốt với nô tài như thế nào, hiện giờ nô tài đúng là hết cách rồi, mong Tiêu tổng quản đừng trông thấy người gặp nạn mà không cứu!! ”

“Quá lời rồi!!” Tiêu công công tuy ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng thì cũng vui mừng lắm, vì những lời khen ngợi của Ninh công công thực ra cũng đúng với công lao của ông ta.

Tiêu công công đảo mắt ra tứ phía rồi nhích gần đến tai của Ninh công công, thấp giọng nói: “Nói thật nhé!! Hoàng Thượng mấy ngày hôm nay đúng là rất không vui, vì Hoàng Thượng không thấy có cái gì mới mẻ cả, ngươi cứ để ý xem Hoàng Thượng dạo gần đây hay đến tẩm cung của vị nương nương nào chơi, thì ngươi cứ mời vị nương nương đó đến an ủi, thăm hỏi Hoàng Thượng, làm cho Hoàng Thượng vui, có những chuyện mà ta không nói ra ngươi cũng hiểu rồi đấy, ta nói có đúng không?”

“Chiêu này không phải nô tài không nghĩ ra, nhưng….Nhưng mà, Hoàng Thượng cả ngày không thèm gặp mặt bất kỳ người nào cả!!!” Ninh công công nói xong lại đưa mắt ra nhìn cánh cổng thư phòng vẫn đang đóng im ỉm, rồi lại thở dài một cái.

“Hay là thế này…” Tiếng của Tiêu công công lúc này chẳng khác nào con muỗi vo ve bên tai của Ninh công công, thì thầm vài câu, sau đó Ninh công công nghe xong bất giác mỉm cười.

“Hay quá! Nô tài thấy hay vô cùng!! Đúng là tổng quản rất tinh tường, nô tài bây giờ đi chuẩn bị đây.”

Tiêu công công vội choàng lấy kéo người Ninh công công lại, rồi dặn dò tiếp: “Nhưng không được phép….”

Ninh công công ra chiều đã hiểu ý, liền đáp: “Tiêu tổng quản cứ yên tâm, nô tài dĩ nhiên sẽ giữ mồm mép của mình kín như bưng!! Chờ cho tâm tình Hoàng Thượng tốt lên một chút, nô tài sẽ mời tổng quản uống rượu cảm tạ!!”

“Tâm tình của Hoàng Thượng tốt lên thì bọn nô tài chúng ta mới có những ngày vui để sống được, đừng có nói những câu khách khí với ta như thế!!” Tiêu công công phất phất ống tay áo làm bộ nói.

“Vâng!! Vâng!! Nhưng cảm ơn thì vẫn phải có chứ ạ!! Ha ha, thôi nô tài đi chuẩn bị đậy, hẹn gặp lại tổng quản sau.”

“Ừm! Hẹn gặp lại sau!!”

Tiêu công công nhìn theo bóng dáng của Ninh công công đi vào trong thư phòng rồi mới quay người, vòng qua bên hành lang phía bên cạnh của thư phòng, rồi từ tốn bước xuống bậc thang ra về.

Ba năm một lần tuyển chọn người đẹp là một chuyện vô cùng náo nhiệt, thể theo luật pháp của đời Đại Tống thì phàm những con gái con nhà quan trong triều tròn mười lăm tuổi đều phải tham gia lễ hội tuyển chọn này, khi có cô gái nào được chọn vào trong cung sẽ được học nửa năm các khóa đào tạo trong này, thời gian nửa năm này vô cùng quan trọng, rất nhiều cô gái trước khi vào trong cung thì người trong nhà cũng đã chuẩn bị sẵn hết cho nơi ăn chốn ngủ rồi, ngủ ở giường nệm êm ấm, ngày qua ngày đều có chế độ ăn uống khác nhau, dĩ nhiên những sự chuẩn bị này phải vô cùng kín đáo, không được phép hé lộ ra ngoài.

Khi mặt trời mới hơi ló dạng ở phía đông, thì bài tập đào tạo buổi sáng ở Nhạc Linh Cung cũng đã được bắt đầu, trong không trung có một tiếng đàn du dương vọng lại, làm cho biết bao nhiêu người hiếu kỳ kéo nhau đến đây xem náo nhiệt.

Buổi diễn tập buổi sáng bắt đầu được không lâu, thì Nhạc Linh Cung đã có mấy người đi đến, người nào người nấy đều mặc một chiếc áo dài màu xanh lục, tay cầm phất trần, không nói không rằng bước thẳng vào trong Nhạc Linh Cung, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị.

Từ trước đến giờ cũng hay có người đến xem buổi tập ban sáng này, nhưng người phụ trách buổi tập này thường không cho người khác vào xem vì sợ làm ảnh hưởng đến tâm trí của các khuê nữ đài các ở đây, nhưng hôm nay thì không giống như mọi ngày, vì người đến xem hôm nay chính là Ninh công công, nô tài thân cận của Hoàng Thượng, ai dám ngăn cản ông cơ chứ!

Một lão thái giám từ xa trông thấy Ninh công công đi đến, bèn tiến đến cung kính nói vài câu chúc tụng, sau đó thấy sắc mặt của Ninh công công có vẻ như đang rất vui vẻ, thì mới dám mở miệng hỏi xem Ninh công công đến đây có việc gì.

“À!! Ta chỉ đến đây xem xét tình hình một chút thôi, làm phiền Lý công công nhiều quá!”

Lão thái giám họ Lý này nghe xong thì đưa hai tay lên xua xua đáp: “Ninh công công sao lại nói vậy, nô tài không dám nhận đâu ạ! Nô tài ngày đêm có lúc nào là không mong ngóng ngài đến đây đâu!” Lão thái giám khuôn mặt bợ đỡ nở một nụ cười trên bộ mặt già cỗi khô cằn của mình, sau đó lão ta đưa Ninh công công đi vào bên trong phòng.

Ninh công công đi thẳng vào tiền đường, ngồi ngay chính giữa, hai tay hất gấu áo lên, từ từ ngồi xuống, chậm rãi nói: “Ha ha!! Không biết ngươi có bằng lòng đưa cho ta xem quyển sách ghi chép tuyển chọn cho ta nhìn một cái không nhỉ?”

Lão thái giám thầm nghĩ, Ninh công công là người hầu hạ bên Hoàng Thượng, xem danh sách tuyển chọn thì cũng vì Hoàng Thượng mà chọn chứ có còn ai khác nữa đâu, Hoàng Thượng cho Ninh công công đến xem thì mình cũng nên hợp tác cho thật tốt, dù sao về sau thì cũng là người của Hoàng Thượng cả, xem sớm hay muộn gì cũng như nhau cả, nghĩ đến đây lão thái giám vội vàng đi lấy bộ danh sách đích thân trao vào tận tay cho Ninh công công.

Ninh công công lúc này đang ngồi vắt hai chân vào nhau, liếc mắt dõi theo Lý công công, mép nhếch lên một cái rồi đưa tách trà lên miệng, nhẹ nhàng thổi thổi trên mép tách trà, kêu lên những tiếng phù phù nho nhỏ.

Danh sách tuyển chọn tổng cộng có mười hai quyển, mỗi một quyển có mười hai người, trong đó đều có tranh minh họa, danh tính cùng với quê quán, họ tên của cha, làm đến chức gì, nói chung thông tin vô cùng đầy đủ, thực ra những thứ này Ninh công công chẳng bao giờ có hứng thú với nó cả, ông ta cứ mở hết trang này đến trang khác mà chẳng chú tâm chút nào, cứ như vậy thời gian chầm chậm trôi qua, được một lúc sau thì buổi tập ban sáng kết thúc, những giai nhân mỹ nữ đã xếp thành hàng ở ngoài cổng đi qua cửa phòng của tiền điện, rồi sau đó họ đi về phía phòng học thêu thùa làm nữ công. Xem người thật dĩ nhiên là chân thực hơn xem người trong tranh rất nhiều, nhưng Ninh công công lại không dám cả gan xông vào nhìn mặt, thứ nhất là điều này không hợp với quy định, thứ hai điều đó sẽ làm cho giai nhân mỹ nữ mất tự nhiên không thể hiện hết được vẻ đẹp vốn có của họ, do vậy hôm nay Ninh công công ăn mặc rất giản đơn, để dễ bề quan sát.

“Công công, có người đến rồi, có người đến rồi kìa!”

Ninh công công vẫn đang ngồi giở mấy trang trong danh sách tuyển chọn thì viên tiểu thái giám đứng bên cạnh thấy có người đang đi đến, vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

Ninh công công lúc này mới ngước mắt lên nhìn, thì thấy ngay trước mắt mình một cô gái trẻ, khoác trên mình một bộ áo váy màu xanh, dáng người vô cùng yêu kiều thướt tha, mặc dù mặc nguyên cả màu xanh lên người như vậy, nhưng lại không hề làm cho người khác cảm thấy đơn điệu chút nào, mà ngược lại, nó có cảm giác như một cái gì đó vô cùng hàm xúc, ẩn hiện trong đó là một tố chất cao quý.

Người con gái đó nhẹ nhàng đi qua trước cổng tiền điện, lúc đó có mấy lão bà sẵng giọng quát mắng mấy người giai nhân mỹ nữ đang ngồi thêu thùa mà vẫn ngó mặt ra ngoài nhìn cô gái trẻ đẹp kia, bọn lão bà lúc này thi thoảng lại dùng một cây thước to bản gõ gõ vào lưng các nàng nói: “Nhìn cái gì mà nhìn!! Mắt liếc như vậy thì trong lòng sẽ không ngay thẳng chút nào, mau mau nhìn thẳng cho ta xem nào!!”

Ninh công công thấy vậy thì cười thầm, mấy lão bà bà này lẽ nào không sợ đắc tội với mấy vị giai nhân mỹ nữ này sao, không sợ về sau mấy người trong số họ trở thành Hoàng Hậu hay Quý Phi gì gì đó thì sẽ nguy to sao? Nhưng cũng may là đã có quy định rõ ràng rồi, bây giờ đối xử nghiêm khắc như vậy là để về sau ngày càng trở nên tốt hơn, nhưng dạy dỗ là một việc, còn thì cũng không nên đi quá đà mà thành làm càn, cẩn thận dò xét thì lực vỗ của mấy cái thước to bản ấy cũng chỉ dùng để dọa nạt mà thôi, không hề có ý nặng tay chút nào cả.

Ninh công công lúc này theo dõi một cách chăm chú, cẩn thận, đột nhiên trông thấy một nữ tử, khoảng chừng mười tám đôi mươi trông có vẻ cao trội hơn những người khác, thân hình không béo cũng không gầy, khuôn mặt hình trái xoan, mũi cao, nét mặt vô cùng nghiêm nghị, nàng không hề để ý chuyện vừa xảy ra bên ngoài này chút nào, Ninh công công trông nàng ta như vậy thì bàn tay nắm chặt lại, ông liền vội gọi lão thái giám lại dò hỏi.

“Ý của Ninh công công là hỏi số ba mươi sáu kia phải không ạ?” Lão thái giám cúi người nheo mắt nhìn theo hướng tay chỉ của Ninh công công, lão ta rất cẩn trọng xem xét một cách tỉ mỉ, chỉ sợ nhìn sai người thì không hay chút nào.

“Có lẽ là người đó đó!! Chính là cái người có dáng cao hơn hẳn những người khác đó!”

“Vậy thì đúng là số ba mươi sáu rồi, xin Ninh công công chờ nô tài xem xem tình hình cụ thể của nàng ta đã nhé!”

Ninh công công khoát tay nói: “Không cần đâu, ngươi gọi một lão bà quản giáo lại đây cho ta hỏi chuyện là được rồi!”

“Vâng!” Lão thái giám vội vã chạy luôn ra ngoài.

Rất nhanh, một lúc sau lão bà lớn tiếng ban nãy, giờ đây đã cười híp mắt đi vào bên trong, sau khi cúi người thi lễ xong liền đứng sang một bên, hai tay buông thõng chờ Ninh công công ra lệnh.

“Người có số ba mươi sáu kia tên là gì vậy?” Ninh công công dò hỏi.

“Bẩm Ninh công công, nàng ta tên là Dụ Cáp Nhi, năm nay mới mười lăm tuổi, phụ thân ở Hàng Châu!!”

Ninh công công thấy không nên mất thời gian nghe ba cái chuyện gia cảnh, lý lịch này nữa, những chuyện này thì sau khi vào trong cung rồi điều tra tỉ mỉ sau cũng không muộn, nên cũng chẳng buồn hỏi thêm gì nữa, cái chính là Ninh công công muốn tìm hiểu tính tình của nàng ta.

“Nàng ta là người ở Hàng Châu thì dĩ nhiên mấy cái việc nữ công này cũng chỉ là chuyện vặt mà thôi, nhưng còn tính cách thì sao?”

Lão bà vội cười đáp: “Công công ngài đoán sai rồi!”

Ninh công công đưa mắt lên nhìn lão bà một cách kinh ngạc hỏi: “Sai? Ta sai ở chỗ nào hả?”

Lão bà mở miệng ra cười đáp: “Vị cô nương này không hề thích làm nữ công, nhưng lại vô cùng thích ca hát, nhảy múa, là một người rất cứng đầu đó ạ!”

“Ồ??” Ninh công công đúng là cũng rất kinh ngạc, điều này thật không giống với ý nghĩ ban đầu của ông chút nào cả, Ninh công công thầm nghĩ Hoàng Thượng dĩ nhiên không thích người nào khó bảo, suy đi tính lại Ninh công công lại đưa mắt đi tìm người khác, trong khi đang dò xét thì lão bà đứng bên cạnh lên tiếng: “Nhưng mà tâm địa của vị cô nương nương này lại rất tốt, rất hay ra tay cứu giúp người khác khi gặp chuyện bất bình, thường giúp đỡ những chị em yếu đuối bị bắt nạt trong nhóm, nhưng lại không hay gây rối, hơn thế nữa nàng còn rất thích đọc sách nữa!!!”

Ninh công công nở một nụ cười lãnh đạm nói: “Thật không ngờ nàng ta lại là một người văn võ song toàn, nếu như ngươi đã nói nàng ta tốt như vậy, thôi thì ngươi đưa ta đi xem xem sao đã!!”

“Tuân lệnh!!” Lão bà đi ra ngoài cửa lên tiếng gọi Dụ Cáp Nhi, vị cô nương dáng dong dỏng cao lúc này mới cúi đầu đi vào bên trong cúi người thi lễ.

Ninh công công tỉ mỉ đưa mắt dò xét nàng một hồi, quả nhiên thấy nàng có một phong thái vô cùng thanh tú, phóng khoáng, so với những người con gái yếu đuối gác thì nàng có một vẻ rất riêng biệt, nên trong lòng thầm gật đầu khen ngợi, sau đó Ninh công công mới lên tiếng hỏi: “Ngươi ở đây đã quen chưa?”

“Cũng được!”

Lão bà nghe thấy nàng ta trả lời như vậy thì vội vã nói: “Ta đã dạy ngươi hơn chục ngày trời rồi, vậy mà vẫn không biết cách trả lời Ninh công công như thế nào sao?” Nói xong lão bà bà lại lôi cái thước to bản ra.

“Chờ đã!!” Ninh công công lúc này lên tiếng can ngăn lại.

“Ngươi ngẩng đầu lên cho ta xem.”

Nàng con gái tên Dụ Cáp Nhi nọ liền nghe lời ngẩng thẳng đầu lên nhìn Ninh công công, Ninh công công ngắm xong bất giác thầm khen trong bụng, quả nhiên là đẹp, rất đẹp nữa là đằng khác!! Ninh công công thầm nghĩ, ngay cả mình là thái giám mà còn thấy sắc mạo của cô gái này phi phàm như vậy, e rằng cho người nam nhân khác đến nhìn thì chắc là chảy máu mũi ngay quá, nhưng mà nàng ta chỉ có mỗi cái tội là nét mặt nghiêm nghị quá, Hoàng Thượng trông thấy nàng cũng chưa chắc đã thích, Ninh công công thầm nghĩ mình vốn định đi tìm một gương mặt mới cho Hoàng Thượng được vui, nhưng nàng ta tuy rất xinh đẹp nhưng lại quá lạnh lùng, như vậy cũng chưa chắc được Hoàng Thượng yêu thích, thôi hay là cứ tìm người khác xem sao, nghĩ vậy Ninh công công liền khoát khoát tay nói: “Thôi được rồi! Ngươi về đi!”

“Công công, công công đến đây chọn người cho Hoàng Thượng phải không? Tiểu nữ có thể gặp Hoàng Thượng được không?” Dụ Cáp Nhi nghe xong Ninh công công nói cũng không thèm quay người ra về, mà lại còn đứng đó hỏi một câu hỏi như vậy, làm cho tất cả mọi người đứng ở đó đều sững sờ, giật mình thon thót.

Lão bà nghe thấy cũng vội tiến lên đẩy nàng đi ra ngoài cửa, nhưng không ngờ đẩy mãi mà không được, Dụ Cáp Nhi vẫn đững vững như hòn thạch, có lẽ nàng cũng có luyện qua một chút võ công.

Ninh công công thấy vậy bèn cười nói: “Đúng vậy, sao? Ngươi muốn gặp Hoàng Thượng ư?”

Dụ Cáp Nhi nhoẻn miệng cười lộ ra hai hàm răng trắng ngần: “Đã vào trong cung này, thì dĩ nhiên là muốn gặp Hoàng Thượng nên mới vào trong cung này rồi!!”

Ninh công công cười đáp: “Ngươi quả nhiên là cũng chẳng hề giấu diếm ý định của mình chút nào hết nhỉ, thôi thế này cũng tốt, nhưng ta nghĩ tính tình của ngươi cũng phải sửa đi một chút, nếu không về sau sẽ mang cái thiệt vào người đấy!”

Dụ Cáp Nhi cúi người thi lễ đáp: “Vâng! Lời của Ninh công công Dụ Cáp Nhi nguyện ghi nhớ trong lòng, nếu như sau này có cơ hội báo đáp, Dụ Cáp Nhi nguyện không tiếc ngàn vàng để tạ ơn câu nói hôm nay của Ninh công công, Dụ Cáp Nhi xin được phép cáo từ!” Dụ Cáp Nhi nói xong bèn quay người ra về.

Ninh công công lúc này thấy nàng quay người bước đi thì đột nhiên đưa tay lên nói: “Chờ chút!”

Dụ Cáp Nhi dừng chân lại, quay đầu mỉm cười đáp: “Ninh công công còn có chuyện gì nữa ư?”

Ninh công công trầm ngâm giây lát rồi nói: “Lý công công, cô gái này ta muốn đem đi, nếu như đến chiều tối mà ta vẫn chưa đưa nàng quay lại đây thì ngươi cũng không cần đợi đâu, ngày mai có lẽ ta sẽ cho người đến đây thông báo cho ngươi một tiếng !”

Lý công công nghe xong thì cũng có chút ngần ngừ, dù sao thì làm vậy cũng không đúng với quy tắc trong cung, nên vội tiến đến nói: “Thưa công công! Cái này có nên nói một câu với Tiêu tổng quản không ạ?”

Ninh công công đứng dậy phủi phủi vạt áo của mình xuống cho phẳng phiu, rồi đưa mắt liếc nhìn Lý công công nói: “Cái này ta tự biết mình phải nên làm gì rồi, không cần ngươi phải lo đâu!!” Ninh công công nói xong, lại đưa mắt lên nhìn Dụ Cáp Nhi một cái, thì thấy trong mắt nàng hiện lên một niềm hạnh phúc khôn tả, trông có vẻ như rất tự tin về sắc đẹp của mình, cứ như chắc chắn rằng Hoàng Thượng sẽ chọn nàng làm Phi Tần vậy, Ninh công công trông thấy vậy thì không khỏi lấy làm kỳ lạ.

Hai canh giờ sau, tại thư phòng của Hoàng Thượng.

Một nữ nhân ăn mặc như một cung nữ dâng lên một đĩa hoa quả bưng vào bên trong thư phòng, khi vừa bước đến gần chỗ hương án của Hoàng Thượng, thì nữ nhân đó ngước mắt lên nhìn Tống Thần Tông đang bận cuốn lại mấy quyển sách trên bàn, lúc đó Ninh công công đứng bên cạnh liền lên tiếng hỏi: “Hôm nay hoa quả có những thứ gì vậy?”

“Bẩm Ninh công công, mấy thứ hoa quả này cũng chỉ là hoa quả vào mùa lạnh mà thôi, không có gì đặc sắc cả, lẽ nào công công muốn ăn những loại quả như vải, đào ở mùa nóng sao?”

“Đồ nô tài này!!! ngươi ăn nói kiểu gì thế hả? Lão nô chẳng qua là thay Hoàng Thượng hỏi vậy thôi!”

Tống Thần Tông lúc bấy giờ mới phát hiện ra giọng nói khác lạ này, cũng càng không ngờ rằng lại có người dám dùng giọng lưỡi như vậy ngay trước mặt mình, bèn ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy đứa nữ tì này thân hình dong dỏng cao, gương mặt thanh tú, thân thể yêu kiều, thướt tha đang đứng ngay trước mắt của mình, thì bất giác hai mắt sáng ngời, đứa thị tì tuy không thể nói là tuyệt sắc, nhưng lại mang một vẻ vô cùng riêng biệt, không giống với những nét đẹp thông thường, tựa như là khi người ta ngắm cảnh bình nguyên thì đột nhiên có một ngọn núi uyển chuyển, uốn lượn ngay cuối chân trời, trông vô cùng vô cùng khác lạ.

Dụ Cáp Nhi ngay lập tức nắm bắt ngay cơ hội ngàn năm có một này, nhân lúc Hoàng Thượng đang còn mải say đắm trước vẻ đẹp kỳ lạ của mình, nàng liền cúi luôn người xuống, khẽ cất giọng thỏ thẻ nhẹ như oanh vàng lên nói: “Nô tỳ Dụ Cáp Nhi khấu kiến Hoàng Thượng.”

Tống Thần Tông liền đặt luôn cuốn sách trong tay mình xuống: “Trẫm thấy ngươi vô cùng lạ mặt, người hôm qua hình như không phải là ngươi đúng không?”

“Nô tỳ cứ tưởng tâm tư của Hoàng Thượng đều đặt hết lên những trang sách rồi chứ, xem ra không hoàn toàn là như vậy!!”

Ninh công công thấy vậy bước đến sẵng giọng quát: “Ngươi ăn nói kiểu gì thế hả?”

Tống Thần Tông thấy đứa cung nữ này không có gì lộ vẻ hoang mang, giọng nói vẫn rấ tự tin không hề tỏ ra e dè, sợ hãi, so với những đứa cung nữ khác thì lại tỏ ra vô cùng thích thú, bèn khoát khoát tay nói với Ninh công công: “Nàng ta nói cũng đâu có sai đâu, đưa đĩa hoa quả lên đây cho Trẫm xem cái nào!”

Những câu nói mà Dụ Cáp Nhi vừa thốt ra khi nãy, là do Ninh công công và nàng đã bày sẵn với nhau hết cả rồi, điều này nói lên rằng Ninh công công đoán trước được rằng Hoàng Thượng nhất định sẽ không cáu giận về cách ăn nói của Dụ Cáp Nhi, bây giờ thì đã ứng nghiệm rồi, quả nhiên Hoàng Thượng không hề có một lời trách móc nào với Dụ Cáp Nhi hết, Ninh công công thấy vậy thì càng cảm thấy tự tin hơn, vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Dụ Cáp Nhi tiếp tục hành động.

Dụ Cáp Nhi đang quỳ phía dưới, nhận được ám hiệu qua ánh mắt của Ninh công công bèn đứng dậy, dâng đĩa hoa quả lên đi đến bên Tống Thần Tông, sau đó đưa bàn tay nhỏ gọn, mượt mà, thon thả như lá liễu của mình ra nhúp lấy một miếng dưa hấu đưa cho Tông Thần Tông, miệng nàng vẫn không quyên nở một nụ cười quyến rũ: “Hoàng Thượng nếm thử cái này xem!!”

Tống Thần Tông quả nhiên đáp ứng thịnh tình này của Dụ Cáp Nhi, tiếp lấy miếng dưa nhưng lại không ăn vội mà ngắm nhìn nàng một lúc rồi lên tiếng hỏi: “Lúc nãy ngươi bảo rằng Trẫm ngày nào cũng ăn một thứ hoa quả như vậy sẽ không cảm thấy được sự mới lạ, vậy tại sao vẫn đưa cho Trẫm ăn thế?”

Ninh công công cũng không ngờ Tống Thần Tông đột nhiên hỏi một câu oái oăm như vậy, nhất thời chưa có chuẩn bị gì trước, không khỏi đưa mắt lên nhìn Dụ Cáp Nhi một cái, mồ hôi trong tay của ông ta túa ra dầm dề.

Nhưng, chỉ thấy Dụ Cáp Nhi nhoẻn miệng cười nhẹ nhàng đáp lại: “Hoa quả tuy cùng một loại nhưng chắc gì đã cùng một cây, có cùng một vị, mỗi một bông hoa tuy cùng một loài nhưng chắc gì đã có sự đua nở giống nhau, nô tì nói như vậy có đúng không thưa Hoàng Thượng??”

Tống Thần Tông nghe xong sửng sốt, kinh ngạc vô cùng, tiếp sau đó là tiếng cười ha hả nói: “Ha ha ha!! Cô bé này khá thú vị đấy!!”

Ninh công công đã ba ngày rồi chưa trông thấy Tống Thần Tông vui vẻ bao giờ, vậy mà hôm nay Tống Thần Tông còn cười lớn như vậy, hơn nữa nụ cười này lại vô cùng sảng khoái, không hề gượng ép chút nào, thấy vậy bèn tiến lên trước nói: “Hoàng Thượng!! Đứa cung nữ này thông minh lanh lợi, mồm mép khéo léo quá, sao lại có thể ăn nói với Hoàng Thượng như vậy được, thôi để nô tài đuổi nó ra ngoài, đổi đứa khác vào đây hầu hạ Hoàng Thượng!”

Tống Thần Tông lúc này mới cắn một miếng dưa hấu nói: “Tiểu Ninh tử, ngươi đừng giả bộ trước mặt ta nữa, những đứa cung nữ vào hầu hạ trong thư phòng của ta không phải do ngươi lựa chọn thì còn là ai vào đây nữa? Nếu ngươi thấy đứa nào chướng mắt thì nó làm gì có cơ hội vào được trong này cơ chứ!”

Ninh công công nghe xong cười khan lên hai tiếng rồi đáp: “Hoàng Thượng quả nhiên anh minh!”

Tống Thần Tông lúc này ngắm nhìn Dụ Cáp Nhi rồi nói: “Thôi cứ để nàng ấy ở đây hầu hạ Trẫm cũng được, phải công nhận rằng nàng ta có tài ăn nói hơn ngươi đấy tiểu Ninh tử!”

“Vâng!” Ninh công công trong bụng thầm nghĩ, nô tài đợi chính là câu nói này của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đã thích như vậy rồi thì mới chứng tỏ rằng công sức của nô tài không hề uổng phí, xem ra cô nàng Dụ Cáp Nhi này cũng được lắm, lúc trước ta cứ lo lắng nó cứ kéo dài cái mặt đâm lê của nó ra thì chết thật, nhưng bây giờ xem ra nó có vẻ cũng là đứa biết nghe lời, có vậy chứ. Một gương mặt xinh đẹp như vậy mà không cười thì kể ra cũng thấy phí phạm quá!

Tống Thần Tông vừa ăn xong dưa thì Dụ Cáp Nhi đã cầm một chiếc khăn ướt lên rồi tiến về phía Hoàng Thượng, Ninh công công thấy vậy sẵng giọng quát lên: “Ngươi chỉ cần dâng khăn lên cho Hoàng Thượng là được rồi! Ai cần ngươi bước lên đây làm gì hả?”

“Nhưng lẽ nào nô tỳ không phải đang phục vụ Hoàng Thượng hay sao? Làm gì có chuyện để Hoàng Thượng tự mình lau tay cho mình được!”

Tống Thần Tông nghe thấy thì không khỏi bật cười, chỉ vào bộ mặt không biết nói thế nào cho phải của Ninh công công, rồi đưa hai tay ra cho Dụ Cáp Nhi lau: “Ha ha! Trẫm hôm nay đã thấy có người dám giễu mặt ngươi rồi đó! Ha ha ha!”

Sau khi Hoàng Thượng lau tay xong, Dụ Cáp Nhi liền lui xuống, rồi bẩm báo với Tông Thần Tông: “Bẩm Hoàng Thượng! Lúc nãy khi nô tỳ đi đến đây, có đi ngang qua một khu vườn, trong đó có rất nhiều hoa, nghe Ninh công công nói rằng, những bông hoa đó còn có thể dùng làm thuốc, và có thể ăn được nữa!”

Tống Thần Tông lúc này lại đưa mắt lên nhìn Dụ Cáp Nhi cười nói: “Đúng vậy!! Sao? Lẽ nào ngươi muốn vào trong đó xem sao?”

Dụ Cáp Nhi đột nhiên cảm thấy xấu hổ, cúi mặt cười đáp: “Vừa mới bước chân đến Kinh thành, nô tỳ trực tiếp vào trong cung luôn, hơn chục ngày nay, ngoại trừ lúc nào cũng phải đối mặt với mấy lão bà quản thúc, thì nô tỳ chưa nhìn thấy một việc lạ mắt nào cả!!”

Ninh công công lúc này nghe Dụ Cáp Nhi nói xong, mới cẩn trọng đưa mắt lên nhìn thần sắc của Tống Thần Tông, ai ngờ Tống Thần Tông sau khi nghe xong lại mỉm cười, đặt cuốn sách trong tay xuống, rồi đứng dậy vươn vai nói: “Cũng tốt! Trẫm cũng đã lâu lắm rồi không vào trong Ngự Hoa Viên đi dạo rồi, nếu ngươi muốn xem hoa như vậy, thì Trẫm dẫn ngươi đi xem cùng!”

“Không! Là nô tỳ hầu hạ Hoàng Thượng, đưa Hoàng Thượng đi xem mới đúng!” Dụ Cáp Nhi vội vã đưa hai tay đỡ lấy Tống Thần Tông đi xuống dưới bậc thềm, miệng nàng cũng không quên nở một nụ cười thật tươi.

Ninh công công lúc này mới thầm khen ngợi Dụ Cáp Nhi, con nha đầu này cũng ghê gớm thật, mới chỉ một chút thời gian thôi mà đã đưa được Hoàng Thượng giam mình trong thư phòng này bấy lâu nay ra ngoài, đúng là mọi chuyện đều có cách giải quyết của nó, không có cách này thì cũng đã có cách khác, hay thật!

Đi được vài bước, Hoàng Thượng lại dừng chân lại quay sang nói với Ninh công công: “Ngươi đi gọi Đỗ Ngự Y đến đây!”

Ninh công công sững người không hiểu tại sao lúc này Hoàng Thượng lại sai đi gọi Ngự Y đến, nhưng ông lại không dám hỏi nhiều, nên vội vàng tuân lệnh, quay người chạy đi tìm Đỗ Văn Hạo, sau một hồi tìm kiếm thì Ninh công công được biết Đỗ Văn Hạo đang ở trong tẩm cung của Thái Hoàng Thái Hậu, nên lúc này mới tất ta tất tưởi chạy đến truyền khẩu dụ của Hoàng Thượng cho Đỗ Văn Hạo nghe.

Đỗ Văn Hạo cũng không hiểu Hoàng Thượng lúc này gọi mình đến là có việc gì, nên cũng vội vàng nối gót chạy theo Ninh công công ra Ngự Hoa Viên.

Từ xa hai người đã trông thấy Tống Thần Tông và một đứa cung nữ đang ở trong vườn hoa, tay không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ chỗ này chỗ kia, Đỗ Văn Hạo thấy vậy liền vội chạy đến trước mặt Hoàng Thượng cúi người thi lễ: “Vi thần Đỗ Văn Hạo khấu kiến Hoàng Thượng!”

“Ừm! Đỗ ái khanh đến rồi đó à!” Tống Thần Tông trông thấy Đỗ Văn Hạo liền mỉm cười gật đầu nói với hắn, sau đó đưa tay sang chỉ vào Dụ Cáp Nhi nói tiếp: “Còn đây là…Đúng rồi! Ngươi tên là gì nhỉ?”

Dụ Cáp Nhi lúc này đang ngắm nhìn người con trai tuấn tú vừa đi đến đứng ngay trước mặt mình, lại thấy Hoàng Thượng và Ninh công công xem chừng rất nể trọng hắn, nghe giới thiệu xong thì mới biết đây là vị Ngự Y danh tiếng lừng lẫy hầu hạ bên Hoàng Thượng, thì không khỏi hiếu kỳ đưa mắt ngắm nhìn Đỗ Văn Hạo một hồi lâu, nhất thời mê mải không để ý gì nữa, nhưng sau khi nghe Tống Thần Tông đột nhiên hỏi đến mình như vậy, mới hoảng hồn tỉnh lại, vội vã đáp: “Bẩm Hoàng Thượng! Nô tỳ tên Dụ Cáp Nhi!”

“Ồ, ồ! Trí nhớ của Trẫm thật là…Ngươi lúc nãy cũng đã nói cho ta biết rồi, vậy mà Trẫm lại quyên mất tên của ngươi là Dụ Cáp Nhi, đúng rồi Dụ Cáp Nhi muốn vào trong Ngự Hoa Viện ngắm hoa, mà ta nghe nói Đỗ đại nhân thi thoảng cũng đến trồng hoa giúp Thái Hoàng Thái Hậu, chắc cũng có hiểu biết ít nhiều về hoa, nghe Dụ Cáp Nhi nói là hoa cũng có thể làm thành thuốc, thế nên Trẫm gọi ngươi đến đây là để nghe ngươi nói cho ta biết, những loại hoa ở đây, loại hoa nào có thể chế thành thuốc được.”

Đỗ Văn Hạo lên tiếng tuân lệnh, rồi liếc mắt nhìn trộm Dụ Cáp Nhi một cái, trông nàng vô cùng lạ lẫm, dường như hắn chưa từng gặp nàng bao giờ, nàng không phải là đứa cung nữ hàng ngày hầu hạ Hoàng Thượng, vẻ mặt của Đỗ Văn Hạo lúc này hiện lên một vẻ khó hiểu, bỗng nhiên hắn bắt gặp ánh mắt của Ninh công công, thấy mắt của ông ta cứ nháy lên liên tục, do vậy Đỗ Văn Hạo cũng đoán ra được phần nào. Những việc như thế này thì thái giám đúng là một chuyên gia, xem ra Hoàng Thượng cũng có vẻ ưa thích cô nàng Dụ Cáp Nhi này, Hoàng Thượng ngày nào cũng giam mình trong thư phòng như vậy, thật ra cũng có hại cho bản thân, và những người làm nô tài bên cạnh người cũng cảm thấy bất an, Đỗ Văn Hạo đang mải mê suy nghĩ thì Tống Thần Tông đã cất bước đi lên phía trước, do vậy hắn lại phải vội vã cắp đít chạy theo sau.

Mấy ngươi lúc này đã đi bộ xuyên xuốt hết cả khu vườn Ngự Hoa Viên này, nơi đây tràn ngập những rặng liễu đìu hiu xanh mướt như ngọc, những khóm hoa muôn màu khoe sắc, đám Tường Vi e thẹn trong gió như đang chào đón khách đến thăm khu vườn, trong khoảng không tĩnh lặng này man mác một mùi hương thơm ngào ngạt, làm cho say đắm lòng người.

“Dụ Cáp Nhi! Trẫm từ trước đến giờ chưa trông thấy ngươi bao giờ, ngươi hồi trước làm công việc gì ở trong cung vậy?” Tống Thần Tông lúc này bệnh tâm tư cũng đã đỡ nhiều, tâm tình bắt đầu cởi mở trở lại.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng! Dụ Cáp Nhi năm nay mới tham gia tuyển chọn, và đã được chọn vào học nữ công làm Tú Nữ (người chuyên về thêu thùa).” Dụ Cáp Nhi trả lời mà cũng không thèm để ý đến Ninh công công nữa.

Ninh công công lúc này thì lo sốt vó, cái con bé Dụ Cáp Nhi này sao lại có thể quên hết những lời dặn dò của ta dặn cho nó từ trước chứ, sau khi nghe Dụ Cáp Nhi trả lời như vậy bèn len lét sợ hãi đưa ánh mắt lên dò xét sắc thái của Tống Thần Tông, quả nhiên Tống Thần Tông vẻ mặt khó hiểu, nhưng cũng may mà Tống Thần Tông không có vẻ gì tức giận cả: “Không phải chứ, vậy thì ngươi làm sao….?”

Ninh công công lúc này vội bước lên phía trước giải thích: “Nô tài trông thấy Dụ Cáp Nhi rất thông minh, nhanh nhẹn, nên nô tài mới…. Mong Hoàng Thượng xá tội cho nô tài!”

Tống Thần Tông gật gật đầu, Dụ Cáp Nhi liền chen ngang nói tiếp: “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng nhìn bông hoa này đẹp chưa kìa! Hoa này tên là gì vậy? Đẹp quá!”

Bên ven đường lúc này có mọc lên một bông hoa với sắc đỏ tươi, đúng là trông vô cùng bắt mắt, Tống Thần Tông thấy nét mặt của Dụ Cáp Nhi mừng rỡ như vậy bèn cúi đầu xuống hít lấy một hơi, rồi mỉm cười nói: “Cái này đúng là ngươi làm khó Trẫm rồi, Trẫm không biết nó là loài hoa gì nữa!!” Nói xong Tống Thần Tông quay sang hỏi Đỗ Văn Hạo: “Đỗ ái khanh, ngươi biết loài hoa này chứ?”

Cha của Đỗ Văn Hạo là một người rất ưa trồng hoa, từ bé hắn đã học được khá nhiều từ cha của mình, nên cũng có chút kiến thức về các loài hoa, nhất là những loại hoa có thể chế được thành thuốc, cái này thì hắn biết rõ như trong lòng bàn tay vậy, hắn đưa mắt ra nhìn bông hoa đó một cái rồi đáp: “Hồi bẩm Hoàng Thượng! Hoa này gọi là hoa Lăng Tiêu, nó có thể làm mát máu giải trừ gió độc, chủ yếu điều trị chứng kinh nguyệt thất thường, tắc kinh, mẩn ngứa ở da, và trĩ ngoại. Gốc của loài hoa này còn có tác dụng hoạt huyết giải độc, làm giảm vết sưng, có thể dùng nó điều trị chứng phong thấp, hoặc điều chế nó để bôi vào những vết ngã xây xước bên ngoài, hoặc gãy xương, trật khớp.”

Dụ Cáp Nhi nghe Đỗ Văn Hạo nói một thôi một hồi những công dụng của nó như vậy, thì không khỏi hiếu kỳ nhìn hắn một cái rồi nói: “Chốn Giang Nam thì có Ngôi Tử và Quải Hoa, xin hỏi Đỗ đại nhân rằng hai loại hoa này có thể dùng làm thuốc được không?”

“Trên lý thuyết thì bách hoa đều có thể dùng làm thuốc được, chỉ là xem người ta dùng nó như thế nào mà thôi. Hoa Ngôi Tử và Quải Hoa cũng đều có thể làm thuốc được, ví dụ như Ngôi Tử Hoa có thể hạ hỏa, thanh nhiệt, làm mát máu và giải độc, kết hợp với Hoàng Bổn, Hoàng Liên, Hoàng phách…vv.. Làm thành Hoàng Liên Giải Độc Thang có thể trị chứng nội nhiệt, tụ nhiệt tam tiêu làm cho trong người có hiện tượng nôn nóng, sốt ruột, thần trí hỗn loạn, nói năng lung tung, còn Quải Hoa thì toàn thân của nó đều có thể làm thuốc được hết, cái gì cũng tốt, hoa tán của nó thể phá hàn, hóa đờm trị ho, lại có thể trị đau răng, bế kinh đau bụng, còn quả của nó thì có thể làm ấm dạ dày, khử hàn bình ổn gan mật, thường hay dùng để chữa bệnh nhiễm lạnh mà dẫn đến đau da dày, còn gốc của nó thì hỗ phong tiêu hàn, dùng để chữa bệnh phong thấp, đau nhức các khớp, thận suy, đau răng và đau lưng.

Dụ Cáp Nhi nghe xong thì nhoẻn miệng lên cười một cái: “Đỗ đại nhật y thuật quả nhiên tinh diệu, lại học rộng biết nhiều, am hiểu tường tận như vậy làm cho người khác nghe thấy vô cùng khâm phục.”

Tống Thần Tông cười lớn: “Lời nói của ngươi có vẻ hơi thừa rồi đó, nếu Đỗ đại nhân không có tài đến thế, thì Trẫm cũng chẳng ủy thác nhiều trọng trách như vậy cho Đỗ đại nhân đâu!”

Đỗ Văn Hạo nghe xong thì cúi người đáp: “Đa tạ Hoàng Thượng khen thưởng! Đa tạ Dụ cô nương khen tặng!”

Dụ Cáp Nhi cũng cúi người đáp lễ: “Đỗ đại nhân! Tiểu nữ không dám!”

Bốn người đi đến một cái đình, Dụ Cáp Nhi bèn dừng chân lại rồi nói: “Hoàng Thượng! Hay là chúng ta vào trong đó ngồi nghỉ một chút được không? Nghe Ninh công công nói Ngự Hoa Viên này to lắm, Hoàng Thượng đi dạo từ từ thôi, để nô tỳ đi lấy cho Hoàng Thượng tách trà và một ít điểm tâm, Hoàng Thượng nghỉ ngơi một chút rồi đi tiếp, như vậy cũng đỡ mệt hơn đấy ạ!”

Tống Thần Tông nghe thấy điều nàng nói cũng có lý, bèn gật đầu đáp: “Cũng được, Trẫm cũng thấy hơi mệt rồi, vẫn là Dụ Cáp Nhi chu đáo nhất!”

Bốn người sau đó liền đi vào trong chiếc đình mát này nghỉ chân, phía sau bọn họ luôn có hai viên tiểu thái giám lẽo đẽo đi theo, khi thấy bốn người vào trong đình thì hai tên thái giám đó bèn nhanh chân chạy đến, bưng ra những hộp thức ăn đã chuẩn bị sẵn, bày lên trên bàn đá, rồi lại lui ra ngoài. Dụ Cáp Nhi lúc này rất nhanh nhẹn đã pha xong một tách trà dâng lên cho Tống Thần Tông thưởng thức.

Tống Thần Tông thấy Dụ Cáp Nhi nhanh nhẹn, tháo vát như vậy nên vô cùng thích thú, hớp một ngụm trà rồi nói: “Đỗ ái khanh mau ngồi xuống đi!”

Đỗ Văn Hạo bèn tuân lệnh ngồi xuống, Dụ Cáp Nhi thấy vậy cũng nhanh tay dâng lên cho hắn một tách trà, Đỗ Văn Hạo sửng sốt, vội vàng đứng dậy từ chối.

“Ngươi cứ cầm lấy đi! Dù sao đó cũng là lòng tốt của Dụ Cáp Nhi mà!” Tống Thần Tông vừa cười vừa nói.

Đỗ Văn Hạo nghe xong cũng đành phải đồng ý tiếp lấy tách trà, sau đó lại ngồi xuống.

“Dụ Cáp Nhi, ngươi cũng ngồi xuống đi, ngươi nói cho Trẫm biết chuyện nhà của ngươi nghe xem nào!”

“Nô tỳ không dám!”

“Có sao đâu! Trẫm bảo ngươi ngồi xuống, thì ngươi cứ việc ngồi xuống, dáng người của ngươi cao như vậy, lại đứng trước mặt của Trẫm, che hết cả ánh nắng ở trước mặt rồi đấy!”

Tống Thần Tông hôm nay bị làm sao vậy, hôm nay lại có nhã hứng mà nói đùa, trêu ghẹo người khác vậy sao? Đỗ Văn Hạo đưa tách trà lên miệng, trong bụng vô cùng khó hiểu về hành động của Tống Thần Tông.

Dụ Cáp Nhi nghe xong bèn đáp: “Vậy nô tỳ quỳ xuống đây được rồi!” Nói xong Dụ Cáp Nhi liền quỳ luôn xuống đất.

Tống Thần Tông mỉm cười rồi đưa tay lên chỉ vào Dụ Cáp Nhi nói: “Này nhìn này! Vào trong cung chưa đầy mười ngày mà đã thế này rồi, được thôi! Ngươi muốn quỳ thì cứ việc quỳ ở đó đi, nào bây giờ kể cho Trẫm nghe chuyện nhà của ngươi được chưa, Ngươi có nhớ nhà không?”

Dụ Cáp Nhi từ lúc trước đến giờ đều cười nói rất vui vẻ, nhưng sau khi nghe Tống Thần Tông hỏi nàng câu hỏi này thì nụ cười trên môi nàng đột nhiên vụt mất, môi nàng mím chặt lại thấp giọng nói: “Dạ nhớ! Nhưng phụ thân của nô tỳ không cho phép nô tỳ được nhớ nhà!”

Tống Thần Tông nghe xong thì thấy khó hiểu bèn hỏi: “Phụ thân của ngươi tại sao không cho ngươi nhớ nhà chứ?”

“Phụ thân nói rằng! Nô tỳ đã vào trong cung rồi thì nên toàn tâm toàn ý phục vụ Hoàng Thượng, không được phép có một ý nghĩ nhớ nhung nào khác, kể cà nhớ nhà cũng vậy! Nếu trong lòng chỉ có một mình Hoàng Thượng, thì chẳng khác nào trong lòng có nhà, có gia đình cả!”

Tống Thần Tông nghe xong thì cảm động vô cùng, một câu nói rất hay trong lòng có Hoàng Thượng chẳng khác nào trong lòng có nhà, có gia đình cả! Người con gái đang quỳ trước mặt mình đây, tuổi tác có khi cũng ngang tầm tuổi con của mình, nhưng lại ngoan ngoãn, vâng lời như vậy. Nếu như hôm nay không có duyên gặp gỡ thì có lẽ nàng cả đời này cũng không thể nào gặp được mình, cũng không biết mình trông như thế nào nữa, vậy thì làm sao mà có mình trong tim nàng được cơ chứ?

Thần sắc của Tống Thần Tông lúc này bỗng nhiên trở nên nặng nề, thở dài một tiếng, sau đó đưa mắt ra hiệu cho Ninh công công, Ninh công công nhìn thấy liền hiểu ý vội chạy đến bên Dụ Cáp Nhi đỡ nàng đứng dậy, rồi để nàng ngồi đối diện với Hoàng Thượng.

“Đúng là tình thương của bậc cha mẹ luôn luôn cảm động vô cùng! Ài! Đúng là khổ cho nàng quá!” Tống Thần Tông nói với giọng vô cùng cảm kích.

“Hoàng Thượng không cần phải cảm khái cho hoàn cảnh của nô tỳ như vậy đâu ạ! Nô tỳ thấy lời nói của phụ thân không sai chút nào, nô tỳ đã vào trong cung rồi thì nên hầu hạ Hoàng Thượng cho thật tốt, như vậy cũng là một cách báo đáp công ơn giáo dưỡng của phụ mẫu rồi!”

“Ừm! Ừm! Nói hay lắm” Tống Thần Tông tấm tắc khen ngợi.

“Vậy người dân quê ngươi có cuộc sống ra sao?”

“Hôm nay hiếm thấy Hoàng Thượng vui vẻ như vậy, nô tỳ thấy không nên đề cập đến chuyện này nữa được không ạ?” Dụ Cáp Nhi đáp.

Tống Thần Tông nghe hiểu ra được thật ra trong lời nói của Dụ Cáp Nhi có một ẩn ý khác, mình đang muốn tìm hiểu xem tình hình thực thi biến pháp có kết quả ra sao, có thể nghe từ chính miệng của một thần dân nói ra là vô cùng quý báu, như vậy sẽ đáng giá hơn rất nhiều những viên quan lại trong triều chỉ bẩm báo lên những cái tốt, lại giấu nhẹm những việc không tốt lại, nghĩ đến đây Tống Thần Tông lại càng muốn biết ý ẩn đằng sau câu nói của Dụ Cáp Nhi, vì vậy Tống Thần Tông lại nói tiếp: “Ngươi làm sao biết được Trẫm nghe những lời kể tình hình cuộc sống của bách tính nơi quê nhà của ngươi thì lại không vui chứ! Thần dân của Trẫm có một cuộc sống no ấm thì Trẫm mới vui được!”

“Hoàng Thượng quan tâm, thương cảm cho dân chúng như vậy thì đúng là cái phúc của trăm họ, nhưng mà…” Dụ Cáp Nhi ngẩng mặt lên nhìn Ninh công công, không dám nói tiếp nữa.

“Không cần phải nhìn tiểu Ninh tử nữa đâu! Bây giờ là Trẫm hỏi chuyện ngươi, ngươi nhìn tiểu Ninh tử để làm gì?”

Ninh công công thấy vậy cũng mau mồm mau miệng nói: “Đúng vậy! Đúng vậy! Hoàng Thượng hỏi ngươi cái gì thì ngươi nên trả lời cái đó, ngươi nhìn ta làm cái gì chứ!”

“Giang Nam vốn là một vùng đất giàu có, là nơi hội tụ làm ăn kiếm sống rất tốt của bách tính trăm họ, nên cũng có thể coi là quốc thái dân an, bách tính được cơm no áo đẹp!”

“Như vậy thì tốt rồi! Đúng rồi ngươi có nghe qua Thanh Miêu Pháp (Mở các kho thóc Thường Bình, Huệ Dân..v..v.. Tại các tỉnh huyện để cứu tế nhân dân sau khi thu hoạch hai mùa bị thiếu thốn lương thực, hạng mục pháp luật này là dùng để cưỡng chế sáp nhập, khi việc trồng trọt gặp khó khăn thì sẽ lấy lương thực trong kho thóc của Thường Bình, Huê Dân…ra để cứu tế cho nhân dân, nhưng trên thực tế thì lại không có hiệu quả lý tưởng. Quan lại địa phương cưỡng ép bách tính trăm họ phải đi vay mượn thóc lúa của quan phủ, rồi sau đó tự ý nâng cao lãi suất, làm cho bách tích khốn khó lầm than, Thanh Miêu Pháp do vậy biến thành nơi cho vay nặng lãi của nhân dân, thu vào lợi nhuận bất chính) chưa?”

Dụ Cáp Nhi lại quay ra nhìn Ninh công công, thì thấy hai đôi lông mày của ông ấy cau lại, lộ vẻ lo lắng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Dạ nghe qua rồi!”

“Ồ?” Tống Thần Tông nghe vậy liền rất lấy làm hứng thú, cái mà Tống Thần Tông muốn nghe chính là cái này, nên lên tiếng hỏi luôn: “Vậy ngươi thấy nó thế nào, có tốt không?”

“Tiểu nữ vốn là giới nữ nhi, làm sao hiểu được những chuyện như vậy ạ!” Dụ Cáp Nhi thản nhiên trả lời.

Tống Thần Tông hơi có chút thất vọng, nhìn nàng một cái, nhưng lại thấy Dụ Cáp Nhi như có điều gì đó muốn nói, nhưng lại dường như không tiện nói ra, bèn cố ý sa sầm nét mặt xuống nói: “Không được giấu Trẫm điều gì đâu đó! Có cái gì thì ngươi cứ nói cho ta nghe!”

“Bẩm Hoàng Thượng! Thanh Miêu Pháp tốt hay không, Cáp Nhi nói ra e rằng Hoàng Thượng cũng không tin, sao Hoàng Thượng lại không đích thân đi khảo sát tại các đồn điền xem sao, cái này gọi là trăm nghe không bằng một thấy đó ạ!”

Ninh công công nghe xong, đột nhiên ngây người ra chẳng hiểu sao nữa, con ranh Dụ Cáp Nhi này sao dám nói ra những lời như vậy được cơ chứ, nên vội vàng nói chen vào: “Mau câm miệng lại! Ngươi tưởng là Hoàng Thượng giống ngươi sao, Hoàng Thượng làm sao có thể tùy tiện rời cung xuống ruộng xem người ta trồng trọt cấy cày được hả?”

Nhưng lúc này Tống Thần Tông lại đập vào bàn kêu bốp lên một tiếng đanh thép, làm cho Dụ Cáp Nhi và Ninh công công đều sợ đến tái mặt, vội vã quỳ luôn xuống đất.

“Thưa Hoàng Thượng! Đều là lỗi của nô tài, mong Hoàng Thượng bớt giận, nô tài sẽ tống cổ nó ra khỏi đây luôn!”

Ninh công công chưa kịp nói hết thì đã nghe thấy Hoàng Thượng ngửa mặt lên trời cười lớn: “Đúng! Đúng lắm! Sao mà Trẫm không nghĩ ra điều này nhỉ! Dụ Cáp Nhi quả nhiên nói đúng tâm trạng của Trẫm, được, rất tốt! Đây đúng là một biện pháp rất hay, trăm nghe không bằng một thấy! Tại sao không có người nào khuyên Trẫm như vậy nhỉ?”

Mọi người nghe Tống Thần Tông thốt ra những lời như vậy thì vô cùng kinh ngạc, mấy người ở đây đều mắt chữ o mồm chữ a nhìn nhau không nói nên lời.

“Hoàng Thượng!” Ninh công công lúc này đúng là chẳng hiểu mô tê đầu đũa gì hết cả, Hoàng Thượng hôm nay bị làm sao vậy?

“Tiểu Ninh tử!”

Ninh công công nghe thấy vội vàng chạy đến quỳ xuống đáp: “Có nô tài!”

Hai mắt của Tống Thần Tông bây giờ sáng rực, áo bào phất lên, giọng trầm trầm nói: “Trẫm muốn vi hành một chuyến, chuyện này thì sẽ do các ngươi sắp xếp cho Trẫm! Đỗ ái khanh, ngươi thấy thế nào?”

Hoàng Thượng vi hành là một việc không thể xem thường được, thường thì vi hành là một chuyện vô cùng hệ trọng, công việc bảo vệ an toàn cho Hoàng Thượng cực kỳ cấp thiết và quan trọng, Đỗ Văn Hạo cũng không dám tự mình quyết định, bèn vội vã lựa lời từ chối khéo câu hỏi của Hoàng Thượng: “Hoàng Thượng anh minh, vi thần không dám đưa ra những quyết định trọng đại như vậy!”

“Ngươi đúng là tên xảo quyệt, thông minh! Y thuật cũng cao siêu, cái miệng lưỡi ăn nói bây giờ cũng tiến bộ nhiều lắm rồi đấy!” Tống Thần Tông cười lớn, sau đó trông thấy Dụ Cáp Nhi vẫn quỳ dưới đất như vậy, bèn nói: “Sao ngươi vẫn còn quỳ ở dưới đó hả, thôi! Mau mau đứng dậy đi! Không phải ngươi cũng muốn đi ra ngoài xem phong cảnh hay sao? Ngày mai Trẫm bắt đầu vi hành thì đem luôn ngươi đi theo cùng là được chứ gì!”

Dụ Cáp Nhi cứ tưởng mình đang nằm mơ, những tưởng những câu Hoàng Thượng vừa nói ra là do mình nghe sai, nghĩ vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn Tống Thần Tông, chỉ thấy Tống Thần Tông đang nhìn chằm chằm vào mình và nở một nụ cười thân thiện

“Hoàng Thượng nói thật ư?” Dụ Cáp Nhi giờ đây không còn tin nổi vào đôi tai của mình nữa.

Tống Thần Tông thấy vậy bèn ừ lên một tiếng, rồi lại quay về chỗ cũ ngồi xuống: “Tiểu Ninh tử! Nét mặt của ngươi bị sao mà hoảng hốt bất định như vậy, ngươi đang suy nghĩ cái gì thế?”

Ninh công công nghe thấy bèn vội vã trả lời: “Bẩm Hoàng Thượng! Nô tài thấy chuyện này không được ổn thỏa cho lắm!”

Tống Thần Tông nghe thấy vậy bèn khoát khoát tay ra hiệu nói: “Chẳng có gì ổn thỏa với không ổn thỏa cả, thôi thì ngươi cùng Dụ Cáp Nhi đi vi hành cùng ta cũng được. À! Đúng rồi, gọi thêm cả Vương An Thạch đi cùng nữa, cho ông ta đích thân đi xem xem tình hình như thế nào, như vậy mới biết được thái độ của bách tính trăm họ với cái biến pháp này có hoan nghênh hay không? Có phải biến pháp làm cho dân chúng có thêm được lợi ích gì hay không?”

“Bẩm Hoàng Thượng! Nếu đúng thật Hoàng Thượng muốn đi vi hành, mà bên cạnh chỉ có nô tài cùng với Dụ Cáp Nhi e rằng không ổn, sự an toàn của Hoàng Thượng thì làm thế nào ạ?”

“Nô tỳ biết chút ít võ công!” Dụ Cáp Nhi nhanh miệng đáp.

Ninh công công nhìn nàng với con mắt khinh khỉnh nói: “Mấy thứ võ công của ngươi chỉ là vung chân khua tay cho đẹp mắt thôi, sao ngươi dám xuất ngôn cuồng ngạo là ngươi biết võ được cơ chứ? Việc an toàn của Hoàng Thượng là vô cùng quan trọng, làm gì có chuyện vớ vẩn như vậy được!”

Đỗ Văn Hạo để ý thấy Tống Thần Tông đã hạ quyết tâm đi vi hành rồi, nên cũng lên tiếng: “Hay là chúng ta lựa ra hai đứa trong đám Thị Vệ Đại Nội đi theo cùng bảo vệ Hoàng Thượng!”

Tống Thần Tông nghe xong bèn lắc lắc đầu không tán thành: “Đi vi hành như vậy thì người nhất thiết không được phép đông, bây giờ đang thiên hạ thái bình, giữa thanh thiên bạch nhật mà đem mấy đứa Thị Vệ ra ngoài kia để làm cái gì? Những đứa Thị Vệ này chỉ e là số đông trong bọn chúng là tai mắt của các bá quan văn võ đại thần trong triều, chúng ta đi vi hành điều tra cái gì thì bọn họ cũng biết hết tất cả mọi thứ, như vậy nhất quyết là không thể được, nếu chúng ta muốn tận mắt chứng kiến tình hình hiện thực thì không nên đem theo những người này đi.”

Ninh công công nghe xong cảm thấy vô cùng khó xử đáp: “Vậy nên làm thế nào bây giờ ạ?”

“Phòng bệnh luôn quan trọng hơn là phòng cướp, Trẫm không sợ những tên cướp đường, nhưng lại vô cùng lo lắng cho sức khỏe của mình, mấy ngày hôm trước Trẫm cảm thấy trong người rất khó chịu, Đỗ ái khanh, lần này ngươi hãy vi hành cùng Trẫm một chuyến nhé!”