Tống Y

Chương 211: Phúc trướng nan thụ




Lâm Thanh Đại kinh hãi nhìn sang Đỗ Văn Hạo. Đỗ Văn Hạo quát bảo hạ nhân: “Mau lên, gọi Ngô Thông và Ngốc Béo đến hỗ trợ, đồng thời mang chút nước tới đây!”



Hạ nhân vội vàng chạy đi, Lâm Thanh Đại nói với Đỗ Văn Hạo: “Cần ta giúp ngươi gì không?”



“Dư Đậu rất béo, ta muốn cho hắn ngồi thẳng dậy, dùng sức đánh vào sau lưng để hắn nôn hết mọi thứ ra.”



Lâm Thanh Đại gật đầu, nắm chặt tay Dư Đậu kéo hắn dậy, hai tay giữ chặt cho tư thế của hắn vững chãi hơn một chút. Đỗ Văn Hạo vội đi tới phía sau đánh mạnh vài cái vào sau lưng, ai ngờ Dư Đậu một điểm phản ứng cũng không có. Đại khái người hắn vững như bàn thạch, vài chưởng của Đỗ Văn Hạo giống như lá liễu đánh vào tường vậy.



Lâm Thanh Đại cười nhẹ, Đỗ Văn Hạo cũng không có ý phật lòng. Đúng lúc này Anh Tử mang theo hòm thuốc tiến vào, trong tay còn bưng một chén nước.



Đỗ Văn Hạo nói: “Thanh Đại tỷ, ngươi lại đây đi, để ta dìu đỡ hắn, trong miệng hắn vẫn còn cái gì đó, phải cho ra bằng được.”



Anh Tử vội vàng tới một bên hỗ trợ Đỗ Văn Hạo đỡ Dư Đậu. Rõ ràng Lâm Thanh Đại lợi hại hơn Đỗ Văn Hạo rất nhiều, dưới ba chưởng của nàng, Dư Đậu oa lên một tiếng, ộc ra một đống đồ vật mùi vị chua rất khó chịu. Lâm Thanh Đại cùng Anh Tử đồng loạt bưng kín mũi lại.



“Thiếu gia, tên mập này rốt cuộc là ăn cái gì mà thối không chịu được?”



“Các ngươi có thể đi ra ngoài được, ta phải cho hắn uống chút nước, đem những gì còn lưu lại trong bụng nhổ ra.”



Anh Tử nghe vậy thì vội vàng chạy ra ngoài, Đỗ Văn Hạo thấy Lâm Thanh Đại một tay bưng mũi, một tay lại vẫn giữ phía sau lưng Dư Đậu mà không rời đi.



“Thanh Đại tỷ, ngươi cũng nên đi ra ngoài, trong này mùi quả thật không dễ ngửi.”



“Không sao, đừng nói nhiều nữa, mau cho hắn uống nước đi, hắn không tỉnh lại thì Tiểu Khả có thể không cứu được đâu.”



Đỗ Văn Hạo cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng giữ cổ Dư Đậu rồi đổ toàn bộ chén nước vào miệng hắn.



Ngay lập tức lại bóp miệng cúi đầu hắn xuống cho nước chảy ra ngoài. Thêm một lần nữa thì Dư Đậu đã có thể tự súc súc miệng, tiếng ục ục xé gió vang lên, rồi hắn nhổ nước ra. Chỉ chốc lát sau đó hắn rõ ràng đã tỉnh lại.



Anh Tử trở lại phòng mình thấy Tiểu Khả bắt đầu có biểu hiện co quắp thì quýnh quáng hết cả lên, chạy vội lại phòng Dư Đậu để gọi Đỗ Văn Hạo. Thấy hắn và Lâm Thanh Đại vẫn ở trong phòng thì cũng không kể mùi vị khó ngửi gì chạy xộc thẳng vào vừa khóc vừa hét lên.



“Thiếu gia, không hay rồi, Tiểu Khả,… Tiểu Khả bắt đầu co quắp rồi!”



“Tiểu Khả và Dư Đậu bị trúng độc giống nhau, mau tìm cách cho nó nôn hết những gì có trong bụng ra đi.”



“Nhưng Tiểu Khả đâu có giống như Dư Đậu? Làm thế nào để nó nôn ra đây?”



“Để ta tới xem sao, mau theo ta!” Nói rồi Đỗ Văn Hạo ba chân bốn cẳng chạy nhanh về chỗ Tiểu Khả, Lâm Thanh Đại và Anh Tử cũng mau chóng đuổi theo sau. Đỗ Văn Hạo vừa chạy vừa nói: “Rất có thể Dư Đậu ăn thực vật gì đó không sạch sẽ, vô tình Tiểu Khả cắn phải hắn mà bị nhiễm theo.”



Lúc này trong miệng Tiểu Khả vẫn liên tục chảy ra một ít nước miếng có mùi khá hôi.



Đỗ Văn Hạo nói Anh Tử mang tới một chén nước, cạy mồm Tiểu Khả ra đổ vàng trong đó từng tí từng tí một. Thế nhưng nó không như Dư Đậu, không có cách nào khiến nó nhổ nước ra cả.





Anh Tử nóng nảy: “Như thế này thì làm sao khỏi được?”



Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một chút nói: “Hiện nay thần kinh của nó đã bị ảnh hưởng, không còn tỉnh táo nữa, nếu tiếp tục như vậy thì dạ dày nó sẽ không chịu được. Giờ phải làm sao đây?”



Lâm Thanh Đại trầm tư một lát rồi lên tiếng: “Tiểu Khả dù sao giờ cũng không còn co quắp nữa, nó uống mấy ngụm nước hẳn là đã thanh tỉnh hơn nhiều rồi. Bây giờ hay là tìm mấy món ăn hay mùi vị gì mà nó rất ghét, ngửi đến là nôn. Đưa cái đó lên mũi nó, nếu thính giác nhạy cảm nó có thể há mồm phun ra!”



Đỗ Văn Hạo dù sao cũng không phải là bác sỹ thú y, vấn đề chữa trị và các đặc tính của thú vật thì hắn mít đặc. Vì cứu Tiểu Khả, hắn cũng chỉ biết nghe theo Lâm Thanh Đại, thử xem cách của nàng có được không.



“Anh Tử, ngươi thử suy nghĩ xem ngày thường Tiểu Khả không thích cái gì nhất?”



Anh Tử suy nghĩ một chút mới nói: “Lúc này thật khó nghĩ, trong lòng ta cứ loạn lên… Nó ghét gì nhỉ? Để ta nghĩ thêm một lát xem nào!”



“Không nên gấp, cứ từ từ suy nghĩ một chút.”



Anh Tử gấp giọng nói: “Nhớ ra rồi. Ta nhớ có một lần đi qua phòng Tiểu Tứ mượn ít đồ, Tiểu Khả cũng đi theo, nhưng khi ra khỏi phòng nó nôn khan vài lần rồi từ sau đó không bao giờ vào phòng đó nữa, chỉ đứng chờ ở cửa.”



Lâm Thanh Đại khó hiểu: “Tại sao vậy?”



Anh Tử trả lời: “Ta nghĩ tại vì Tiểu Khả quen sạch sẽ rồi, mà tên Tiểu Tứ kia rất lôi thôi, trong phòng bẩn thỉu mùi rất khó ngửi.”



Lâm Thanh Đại cũng cười nói: “Ta cũng nghe mọi người nói Tiểu Tứ chính là người hôi nhất, nhưng cũng không nghĩ tới ngay cả Tiểu Khả cũng không chịu nổi. Văn Hạo, vậy bây giờ phải làm sao?”



Đỗ Văn Hạo lúc này không có cách nào khác, nhân tiện nói luôn: “Đã vậy thì chúng ta bế Tiểu Khả tới phòng Tiểu Tứ, hy vọng sẽ có kỳ tích xuất hiện.”



Tiểu Tứ đang mơ mơ màng màng ngủ thì đột nhiên nghe tiếng gõ cửa, hắn cũng không tức giận, chỉ mắng mắng hai câu rồi nằm ngủ tiếp. Nhưng tiếng gõ cửa lại to và gấp hơn, hắn không làm gì khác là tức giận mắt nhắm mắt mở chạy ra mở cửa. Chỉ thấy dưới ánh trăng có ba người đứng, một người thì đang nâng nâng đồ vật gì đó, hắn giật mình hoảng sợ, đang muốn hét lên thì nghe tiếng Anh Tử: “Tiểu Tứ, là ta, Anh Tử đây. Chúng ta có việc muốn để Tiểu Khả vào phòng ngươi một lúc, ngươi đợi tí rồi đóng cửa lại không nó bị lạnh nhé.”



Tiểu Tứ nhìn kỹ lại thì thấy có cả hai vị chưởng quỹ thì tất nhiên không có ý kiến gì, đứng im tại cửa. Liền đó hắn thấy ba người mang đồ vật kia tiến vào, đặt ngay giữa phòng rồi nhanh chóng đi ra cho hắn đóng cửa.



Tiểu Tứ nương theo ánh trăng nhìn lên mặt đất thì quả nhiên là Tiểu Khả, lầm bầm nói: “Canh ba nửa đêm Anh Tử làm cái gì mà lại mang Tiểu Khả tới đây cơ chứ? May là nó không ăn thịt, nếu không Tiểu Tứ này thật sự cũng bị nó ăn tươi mất thôi.” Nói xong hắn bỏ giầy nhảy lên giường tiếp tục mơ nốt giấc còn dang dở.



Đỗ Văn Hạo cùng Lâm Thanh Đại, còn có cả Anh Tử ngồi cách phòng Tiểu Tứ không xa chờ đợi kỳ tích xuất hiện. Thoang thoảng đâu đó đã nghe thấy tiếng gà gáy sáng.



Đỗ Văn Hạo lười nhác ngáp một cái thật dài, vươn người uể oải rồi vung chân đánh thắt lưng một cái cho giãn gân cốt. Lâm Thanh Đại và Anh Tử cũng làm theo rồi cả ba cùng cười vang.



“Văn Hạo, đêm nay khổ cực cho ngươi nhiều rồi, cứ phải theo Anh Tử chạy đi chạy lại.”



“Nói cái gì vậy? Tiểu Khả dù sao cũng là do ta mang về, nó có vấn đề gì ta cũng không yên tâm, đương nhiên phải vất vả một phen rồi.”



“Cảm ơn ngài, thiếu gia!”




“Tốt lắm, tất cả mọi người cũng không cần phải khách khí nữa, chúng ta dù gì cũng là người một nhà. Dư Đậu ghê tởm như vậy chúng ta còn hết sức cứu hắn, nói gì đến Tiểu Khả đáng yêu kia? Ha ha.”



Ba người kẻ một câu người một chữ đang bắt đầu rôm rả thì đột nhiên nghe thấy một tiếng ầm rất to. Chỉ nhìn thấy cánh cửa phòng Tiểu Tứ trong khoảnh khắc vỡ ra một miếng lớn rồi theo đó là một bóng đen lao vụt ra. Dưới ánh trăng nhìn kỹ lại thì đó chính là một con hổ con!



Thanh âm lớn khiến rất nhiều người kinh hãi tỉnh dậy, đèn ở nhiều phòng xung quanh lập tức sáng lên. Mọi người ngay lập tức nhao xuống giường, mở cửa chạy ra xem có chuyện gì.



Anh Tử vô cùng hưng phấn chạy tới trước mặt Tiểu Khả gắt gao ôm cổ thân mật gọi tên nó. Đỗ Văn Hạo ban đầu còn định ngăn cản nhưng nhìn thấy bộ dạng Anh Tử như vậy cũng không đành, đột nhiên sinh ra một cảm giác xúc động không thôi.



Anh Tử lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng Tiểu Khả để cho nó an tĩnh lại, sau đó quay người vào phòng nhìn Tiểu Tứ không lộ vẻ tức giận nói: “Tiểu Tứ, ngươi làm gì vậy hả? Cũng chỉ là một cái cánh cửa thôi mà, ta bồi thương cho ngươi là được chứ gì?”



Thì ra lúc này Tiểu Tứ đang đứng ở gần cửa phòng ánh mắt hung hăng nhìn Tiểu Khả rồi liếc sang Anh Tử. Sau đó hắn đi tới trước mặt Đỗ Văn Hạo ủy khuất nói: “Thiếu gia, ngài xem, Anh Tử chiều Tiểu Khả quá đi mà, tự nhiên đưa nó vào phòng ta ngủ rồi để nó phá cửa phòng của ta!”



Đỗ Văn Hạo vừa cười vừa nói: “Tiểu Tứ à, đúng ra chúng phải cảm ơn ngươi mới phải.”



Tiểu Tứ nghe vậy thì vẻ mặt thộn ra, mờ mịt nhìn Tiểu Khả không hiểu gì cả.



Lâm Thanh Đại cười tiếp lời: “Đúng vậy, nếu không nhờ ngươi, chúng ta không biết phải làm sao để cứu Tiểu Khả đây!”



“Nhờ ta?”



“Đúng, nhờ ngươi!”



“Chưởng quỹ, ngài nói gì vậy? Ta vừa cứu Tiểu Khả sao? Nhưng ta một sợi lông của nó cũng chưa hề đụng tới mà?”



Anh Tử đứng dậy vừa cười vừa nói: “Không cần ngươi phải làm gì cả, chỉ cần mùi trong phòng của ngươi là quá đủ rồi, ha ha!”




Tiểu Tứ lại càng mờ mịt không hiểu gì, một hạ nhân ở bên cạnh đột nhiên cười nắc nẻ đến mức gập cả người lại: “Tiểu Tứ, nhất định vừa rồi Tiểu Khả không chịu được mùi hôi thối trong phòng ngươi nên phá cửa mà chui ra rồi! Ha ha ha!”



Mọi người nghe vậy nhất thời đều cười ồ lên.



Lúc này một người khác lại nói: “Tiểu Tứ ơi công của ngươi thật là lớn đó, ha ha!”



Tiểu Tứ mờ mịt bắt đầu lộ vẻ tức giận: “Ta có làm gì mà công lớn?”



“Ngươi có biết tại sao Dư Đậu tự nhiên lại sùi bọt mép rồi cả người co quắp lại không?”



“Cái này có quan hệ gì tới ta đâu?”



“Đương nhiên có liên quan tới ngươi!”




“Thiếu gia, người không được nghe kẻ khác ngậm máu phun người. Tiểu Tứ ta từ trước tới nay chưa hại ai bao giờ mà cũng chưa bao giờ có ý nghĩ đi hại ai bao giờ cả!”



Một người ở bên cạnh đột nhiên nói: “Buổi tối hôm trước bà nương của ngươi tới không chịu được mùi chân thối của ngươi bắt ngươi đi rửa chân đúng không?”



“Thế thì sao?”



“Vậy sau đó ngươi đổ nước rửa chân ở đâu?”



“Sao hả? Ngươi nghĩ rằng ta đem nước rửa chân cho Tiểu Khả uống sao? Ta rửa chân xong đã ngay lập tức đổ xuống hồ rồi, làm sao cho Tiểu Khả uống được đây?”



Đỗ Văn Hạo và Lâm Thanh Đại đột nhiên liếc mắt nhìn nhau một cái. Đỗ Văn Hạo nhanh chóng lên tiếng: “Được rồi, chuyện này dừng ở đây, từ sau không được nhắc tới nữa. Trời giờ vẫn còn sớm, mọi người trở về đi ngủ thêm một chút đi.”



Mọi người thấy Đỗ Văn Hạo nói vậy thì cũng không ở lại xem náo nhiệt nữa, lần lượt trở về phòng tiếp tục đi ngủ.



Anh Tử thì chưa hiểu được nội dung gì bên trong, vội vàng lôi kéo người nọ lại muốn hỏi cho ra ngô ra khoai.



“Ngươi nói Tiểu Tứ rốt cục làm thế nào hại Tiểu Khả của chúng ta?”



Hạ nhân kia có chút khó xử nhìn Đỗ Văn Hạo, Đỗ Văn Hạo tiến tới nói: “Được rồi Anh Tử, kỳ thật Tiểu Tứ không có làm gì Tiểu Khả, đây chỉ là do nó tự mình không biết mà dính phải thôi.”



Hạ nhân nọ cũng vội vàng chuồn mất.



Lâm Thanh Đại thấy Đỗ Văn Hạo và Anh Tử đang nói chuyện với nhau cũng chạy lại trước mặt Tiểu Tứ nói nhỏ vài câu. Tiểu Tứ nghe xong vẻ mặt lộ vẻ kinh ngạc và xấu hổ, liên tục gật gật đầu tỏ vẻ biết ý, sau đó thừa dịp mọi người không để ý lẻn vội vào trong phòng.



Đỗ Văn Hạo nói tiếp với Anh Tử: “Sau này cần phải dạy cho Tiểu Khả, không phải ai đưa cho cái gì cũng gặm vào mồm, cũng không được trêu đùa quá đáng với mọi người, nó cũng lớn rồi, có thể gây nguy hiểm cho người khác!”



Anh Tử liên tục gật đầu, sau đó mang Tiểu Khả rời đi.



Đỗ Văn Hạo che miệng cười trộm, Lâm Thanh Đại thấp giọng nói: “Tốt rồi, cũng không nên cười nữa, ngươi mau về phòng ngủ một lát đi”.



Đỗ Văn Hạo duỗi thắt lưng lười biếng nói: “Giờ cũng không muốn ngủ nữa, sáng sớm nay phải đi phục chẩn, ta muốn dẫn Ngốc béo đi ra ngoài thành Tây một chút.”



“Vừa lúc ta cũng muốn đi thành Tây kiếm chút dược liệu, hay là cùng đi đi?”



“Được rồi, vậy thì hai người chúng ta đi, để cho Ngốc Béo ở nhà giúp đỡ mọi người!”



Lâm Thanh Đại ý vị thâm trường lườm hắn một cái, nói: “Cũng được, ta về ngủ một lát nữa đã” Nói xong mặc kệ Đỗ Văn Hạo đứng đó, quay người bỏ về trước.