Tống Y

Chương 196: Sài lang ở kinh thành




Sau khi Lâm Thanh Đại đi không lâu, mấy người Đỗ Văn Hạo đang định đóng cửa đi ngủ chợt vang lên lên âm thanh đập cổng gấp gáp.



Ngô Thông ra mở cửa. Hắn thấy có một chiếc kiệu nhỏ dừng trước cửa, đi sau chiếc kiệu có mấy đại hán vạm vỡ. Truyện Tống Y



Từ trong kiệu bước xuống một người. Người đó chính là Kiều Vũ Sinh bí ẩn.



Lần này tinh thần Kiều Vũ Sinh linh lợi, hắn thậm chí còn mỉm cười.



Mặc dù rất khó chịu, Đỗ Văn Hạo vẫn chắp tay nói: “Kiều công tử, không phải công tử nằm mộng thấy nữ quỷ tới quấy nhiễu đấy chứ? Bây giờ trời vẫn còn sớm. Công tử không nằm mơ giữa ban ngày chứ?”



Kiều Vũ Sinh không để ý tới lời châm chọc của Đỗ Văn Hạo. Hắn nói khẽ: “Tiên sinh, lần này tại hạ đến đây không vì bản thân tại hạ mà vì chính tiên sinh”.



“Vì tại hạ? Sao công tử lại nói vậy?”



“Tại hạ e rằng người nhà của tiên sinh xảy ra chuyện nên tại hạ mới đến đây xem sao” Kiều Vũ Sinh từ từ đi tới bên cạnh Đỗ Văn Hạo nói: “Đạo sĩ làm phép cho Tiêm Tiêm hôm nay tới gặp tại hạ nói rằng Tiêm Tiêm sẽ không tới tìm tại hạ nữa, bởi vì nàng đã tìm tới nhà của tiên sinh”. Truyện Tống Y



Dù Đỗ Văn Hạo không tin có ma quỷ nhưng ngay trong đêm tối nghe chuyện ma quỷ, hắn vẫn thấy rùng mình. Hắn hỏi lại: “Thật thế không?”



Khóe miệng Kiều Vũ Sinh khẽ lộ một nụ cười đắc ý. Hắn lại thì thào: “Đạo sĩ đó nói Tiêm Tiêm muốn nhập vào thân thể của một người đang sống”.



Tuyết Phi Nhi ở bên vội vàng hỏi: “Nữ quỷ đó nhập vào thân thể người sống làm gì?”



Kiều Vũ Sinh nói: “Tại hạ cũng không biết. Nhưng vị đạo sĩ đó nói trong nhà tiên sinh chắc chắn có một người Tiêm Tiêm muốn bắt đi. Hay là tiên sinh mau tìm pháp sư đến làm lễ đuổi Tiêm Tiêm đi”.



Tuyết Phi Nhi quát: “Không biết bao nhiêu lần ngươi chạy tới đây nói những chuyện ma quỷ vớ vẩn đó làm gì? Ngươi nói muốn chúng ta thu nhận quỷ hồn. Bây giờ khi quỷ hồn tới ngươi lại muốn làm người tốt tới khuyên chúng ta đi mời pháp sư để đuổi quỷ hồn. Hừ, nếu ngươi không mau rời khỏi đây, chúng ta sẽ nện cho ngươi một trận”. Truyện Tống Y



Kiều Vũ Sinh hiển nhiên rất kiêng sợ Tuyết Phi Nhi. Hắn không dám nói câu nào, mặt mũi ỉu xìu, chui ngay vào trong kiệu, vội vã rời khỏi cửa Ngũ Vị đường. Truyện Tống Y Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo lo lắng nhìn ra cửa. Đợi một lúc lâu không thấy bóng dáng của Lâm Thanh Đại. Tự nhiên trong đầu hắn nảy sinh ra ý niệm, có khi Lâm Thanh Đại đã bị nữ quỷ Tiêm Tiêm bắt đi theo như lời của Kiều Vũ Sinh không?



Bàng Vũ Cầm thấy Đỗ Văn Hạo âm trầm đứng đó, không nói câu nào. Nàng lên tiếng trước: “Tướng công, có một chuyện vốn thiếp và Thanh Đại tỷ giấu chàng. Nhưng thiếp nghĩ tốt nhất nên nói cho chàng biết”.



Đỗ Văn Hạo sửng sốt quay đầu nhìn nàng: “Chuyện gì vậy?”



Bàng Vũ Cầm chần chừ một lát rồi thì thào: “Về chuyện của nữ quỷ đó…….”.



Đỗ Văn Hạo đang nghĩ tới nữ quỷ. Hắn nghe Bàng Vũ Cầm nhắc tới nữ quỷ, cau mày quay đầu lại: “Nữ quỷ nào?”



“Mấy hôm nay liên tiếp gặp chuyện tà môn nên hôm qua thiếp và Thanh Đại tỷ đi rút quẻ thẻ. Người bán thẻ nói theo như quẻ thẻ thì nhà chúng ta thực sự có tà mà, quỷ ám. Ông ấy có đưa cho thiếp và Thanh Đại tỷ hai lá bùa, bảo dán ở cổng và hậu viện nhưng thiếp sợ chàng tức giận nên không dám dán”.





Đỗ Văn Hạo không tin những lời lẽ trong quẻ thẻ ở chùa, miếu nhưng bây giờ sự việc lại trùng khớp như vậy nên hắn không khỏi thấy lo lắng.



Tuyết Phi Nhi đi ra trước nói: “Ca ca, hay để muội tới Kiều gia điều tra, tiếp ứng cho Thanh Đại tỷ?”



Đỗ Văn Hạo cười gượng: “Quên đi, công phu quyền cước của muội chỉ để làm cảnh. Lần trước còn không biết trèo cây thì muội đi điều tra cái gì hả?



Thôi quay về ngủ đi. Thanh Đại tỷ trước khi đi đã nói sẽ quay về lúc bình minh. Bây giờ mới canh một, vội gì. Võ công của Thanh Đại tỷ cao cường như thế, ai có thể chế ngự tỷ ấy được? Thật buồn cười! Tất cả đều do Kiều Vũ Sinh cố làm ra vẻ huyền bí, khiến cho mọi người lo lắng. Thôi ngủ đi!”.



Đêm qua thức trắng, tất cả mọi người đều mệt mỏi. Nghe Đỗ Văn Hạo nói tất cả lục tục quay về phòng nghỉ ngơi.



Sau khi Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm đi ngủ. Đỗ Văn Hạo ngủ không yên giấc. Trong giấc mộng, bạch y nữ tử đó biến mất, chỉ có một sơn cốc, một con thuyền nhỏ bồng bềnh trên hồ nước. Nhưng vẫn không thấy bạch y nữ tử đó. Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo tỉnh dậy, xung quanh trời tối đen, hắn không biết giờ là canh mấy. Nghĩ đến giấc mộng vừa rồi, Đỗ Văn Hạo thấy lo lắng. Vì thế hắn lặng lẽ mở cửa đi ra ngoài xem Lâm Thanh Đại đã về chưa.



Chiếc đèn lồng treo ở hành lang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt. Gió thổi cái đèn lắc lư, ánh sáng nhấp nhoáng trông rất quỷ dị.



Đi ra sân trang viện, Đỗ Văn Hạo tới trước cửa tiểu viện của Lâm Thanh Đại. Hắn thấy bên trong không có đèn. Hắn do dự không dám đến gõ cửa. Nhìn trời thì rõ ràng sắp tới bình minh. Hắn đang phân vân chưa biết phải làm gì, đột nhiên hắn cảm thấy phía sau có người đang đi tới, thì ra là Anh Tử. Anh Tử vui vẻ gọi hắn khi nàng nhìn thấy hắn: “Thiếu gia!” Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo hỏi: “Ngươi ra đây làm gì?”



Anh Tử trả lời: “Nô tỳ không ngủ được, muốn ra đây đợi Đại chưởng quỹ quay về. Thiếu gia cũng ra đây đợi đại chưởng quỹ à?”



“Đúng!” Đỗ Văn Hạo nói: “Ngươi đi gõ cửa phòng của đại chưởng quỹ xem nàng đã về chưa?”



Anh Tử đáp rồi bước lên thềm. Tiểu Khả đã nhanh chân chạy lên trước. Hai chân trước của nó cào cào lên cánh cửa. Nó định đẩy cửa ra để chui vào.



Cánh cửa mở ra.



Đỗ Văn Hạo thấy căng thẳng. Sao cửa phòng lại mở ra? Cái này chứng minh một điều. Truyện Tống Y



Lâm Thanh Đại vẫn chưa quay về.



Anh Tử cũng nhận ra điều này, nàng chạy lên trước Đỗ Văn Hạo, đẩy hẳn cửa phòng ra, tay giơ cao đèn lồng. Quả nhiên trong phòng không có người.



Anh Tử quay người, run run nói: “Phu nhân,… phu nhân vẫn chưa về”.



Đỗ Văn Hạo quay đầu nhìn ánh trăng qua khung cửa sổ màu trắng: “Còn bao lâu nữa thì trời sáng?”




“Bây giờ là canh năm. Còn một canh nữa là trời sáng”.



“Đừng sợ. Phu nhân của ngươi đã nói sẽ trở về vào lúc hừng đông. Cũng giống như hôm qua, chúng ta tự hù dọa chính mình. Có lẽ đến hừng đông một khắc, nàng sẽ đứng trước mặt chúng ta”.



Anh Tử miễn cưỡng gật đầu: “Tiên sinh quay về ngủ đi. Nô tỳ ở đây đợi phu nhân. Phu nhân chưa về nô tỳ không ngủ được”.



Đỗ Văn Hạo gật đầu. Hắn giúp nàng thắp đèn rồi vỗ vỗ lên gò vai gầy của nàng: “Đừng lo. Phu nhân của ngươi chắc chắn sẽ bình an quay về”.



Quay lại giường ngủ nhưng Đỗ Văn Hạo không tài nào ngủ lại được.



Bàng Vũ Cầm cũng thức cùng Đỗ Văn Hạo, hai mắt nàng mở to nhìn bóng tối chờ đợi tiếng bước chân quen thuộc của Lâm Thanh Đại.



Sắc trời đột nhiên tối sầm lại. Các ngôi sao biến mất.



Đỗ Văn Hạo thấy lòng rất nặng nề, trước bình minh có hắc ám. Nói cách khác sắp đến binh minh rồi mà Lâm Thanh Đại vẫn chưa trở về.



Đỗ Văn Hạo ngồi dậy, sờ soạng mặc quần áo.



Thân thể xích lõa của Bàng Vũ Cầm ôm lấy hắn từ phía sau. Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo dừng tay, nghiêng mặt nói: “Cầm nhi, nàng ngủ đi. Ta đi xem Thanh Đại tỷ đã về chưa”.



Bàng Vũ Cầm ôm chặt Đỗ Văn Hạo. Lát sau nàng run run nói: “Tướng công, thiếp sợ”.



“Sợ cái gì?”




“Thiếp có cảm giác rằng Thanh Đại tỷ đã xảy ra chuyện”.



"Đừng nói càn!”.



Bàng Vũ Cầm chậm rãi buông Đỗ Văn Hạo ra. Nàng chảy nước mắt nói: “Nếu thực sự Thanh Đại tỷ đã trở về thì tỷ ấy đã tới báo cho chúng ta một tiếng. Bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, khẳng định tỷ ấy chưa về. Thiếp có một dự cảm xấu mà thiếp chưa gặp bao giờ”.



Đỗ Văn Hạo quay người lại ôm Bàng Vũ Cầm, hắn nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng rồi ôn nhu nói: “Đừng quá lo lắng. Nếu tới hừng đông Thanh Đại tỷ không quay về, chúng ta sẽ đi tìm”.



Hai mắt Bàng Vũ Cầm đẫm lệ nhìn trượng phu. Nàng gật đầu. Trong thâm tâm nàng cầu khẩn cho Lâm Thanh Đại bình an, không xảy ra chuyện gì. Truyện Tống Y



Trên thực tế đã có chuyện xảy ra với Lâm Thanh Đại. Nàng đã gặp phiền toái, phiền toái lớn.




Trong bóng tối Lâm Thanh Đại lặng lẽ đuổi theo Kiều Vũ Sinh. Nàng thấy Kiều Vũ Sinh đi rất nhanh. Hắn đi ra ngoài nhưng lại không đi theo con đường dải đá nhỏ mà đi dọc theo bãi cỏ.



Chính xác mà nói hắn không dẫm trên cỏ mà đang lướt trên cỏ.



Sao hắn lại như biết bay? Hắn là quỷ à?



Lâm Thanh Đại chú tâm quan sát quả thật chân hắn đi không chạm đất. Đúng là hắn đang bay là là. Thậm chí chân hắn cũng không chuyển động mà hắn giống như một cái cọc gỗ cứ lừ lừ trôi đi.



Lâm Thanh Đại cảm thấy rợn hết cả tóc gáy.



Đúng lúc đó nàng đứng lại bởi vì nàng cảm thấy trong bóng tối xung quanh có vô số các cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.



Nàng đột nhiên quay đầu lại thì thấy bốn phía có vô số ánh mắt của loài dã lang hung dữ.



Lâm Thanh Đại không sợ dã lang. Nhưng tại sao ở kinh thành lại có dã lang?



Nhưng ngay sau đó Lâm Thanh Đại nhìn thấy một việc làm cho nàng kinh hoàng. Nàng thấy trên lưng mỗi con dã lang có một hắc y nhân cao lớn. Không có đầu!



Hắc y nhân không đầu cưỡi dã lang lại xuất hiện ở trong trang viện này.



Lâm Thanh Đại quát: “Các hạ là cao nhân phương nào? Ở đây giả thần giả quỷ. Sao không bộc lộ chân diện mục của mình?”



Không âm thanh đáp lại, những con dã lang tiến tới gần nàng.



Lâm Thanh Đại vung tay, một mũi ám khí hoàng thạch (hình châu chấu) bay ra bắn trúng vai của một hắc y nhân không đầu. Trong tình huống này nàng không hạ độc thủ lấy tính mạng của đối phương mà chỉ nhằm trúng vai hắn.



Hắc y nhân nọ trúng ám khí nhưng hắn không có phản ứng gì. Dã lang của hắn vẫn tiếp tục tiến tới.



Lâm Thanh Đại trầm xuống nàng đang định tiếp tục phóng ám khí, đột nhiên chân nàng bị một vật gì đó túm chặt lấy nàng vội cúi đầu nhìn thì thấy dưới bụi cỏ có vô số bạch cốt đã xuất hiện từ lúc nào, chúng quờ quạng chụp lấy nàng.



Dù sao Lâm Thanh Đại cũng là nữ nhân. Nàng sợ hãi hét lên. Ngân quang lóe lên, mấy tiếng răng rắc nổi lên bốn bạch cốt đã bị lưỡi dao sắc bén của nàng chém đứt đôi.



Lâm Thanh Đại đưa mắt nhìn thì không thấy Kiều Vũ Sinh đâu nữa. Những con dã lang đang tiến tới gần. Dưới chân nàng có vô số bạch cốt cũng đang tiến tới. Nàng lại lo lắng đuổi theo truy tìm Kiều Vũ Sinh. Thanh kiếm sắc bén trong tay nàng vung lên, chém đứt vô số bạch cốt rồi nàng chạy ra ngoài trang viện.



Không biết tại sao càng đi ra ngoài cỏ mọc càng cao, tới ngang thắt lưng nàng. Nàng dùng thuật khinh công Thảo thượng phi trong truyền thuyết lướt đi. Lúc đầu nàng còn chém bạch cốt ở phía trước nhưng sau hoảng sợ vì không thấy đường nàng cứ thế bỏ chạy, không nghĩ tới việc chém bạch cốt nữa.



Phía sau tiếng cho sói tru lên dồn dập, càng lúc càng tới gần.