Tống Y

Chương 181: Nghệ cơ




Lão mụ vừa chạy tới báo tin sợ hãi nấp sau cột nhà.



Ngưu Cảnh Ba quay đầu lại trừng mắt nhìn bà ta: "Sao phải trốn xa thế làm gì?"



Lão mụ tử nhỏ giọng nói: "Ta, ta sợ bị tiểu thư đánh."



Đỗ Văn Hạo liếc Ngưu Cảnh Ba, trêu chọc: "Vị hồng nhan tri kỷ này của ngươi chẳng lẽ còn biết công phu đấm đá ư?"



Ngưu Cảnh Ba xấu hổ cười cười, chắp tay nói: "Đừng giễu cợt tiểu đệ nữa, xin ca ca hãy vào khám bệnh." Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo sải bước vào trong phòng.



Khuê phòng vô cùng lịch sự tao nhã, ở giữa đặt một thư án rất hoa lệ. Trên thư án xếp một chồng sách cơ hồ cao bằng nửa thân người, ở bên cạnh thư án là một án kỷ làm bằng đá Đại Lý, so với những án kỷ bình thường thì lớn hơn rất nhiều, bên trên đặt mấy chục chiếc nghiên bút, trong cắm các loại bút với các loại màu sắc khác nhau.



Ngưu Cảnh Ba nói: "Cẩm Sắt ở bên trong, tiến vào đi!"



Đỗ Văn Hạo trù chừ một thoáng, có điều hắn tới từ hiện đại, cho nên cũng không tị hiềm nhiều, cất bước tiến vào trong phòng.



Màn che trong phòng màu hồng nhạt, trước giường có năm sáu lão mụ tử và nha đầu đang ngồi, trên mặt đất đầy là những mảnh đồ sứ vỡ nát.



Đỗ Văn Hạo cẩn thận lách quá những đồ vật ở dưới đất, bước tới trước giường, vén màn lên, chỉ thấy một nữ tử đang nằm trên giường, đôi mắt đẹp đang nhìn chằm chằm nóc nhà, áo trắng như tuyết, mắt đen như mực, những đường cong trên thân thể uốn lượn rất lung linh. Khuôn mặt hơi ngẩng lên trông xinh đẹp vô cùng, đôi mắt bình tĩnh và ôn hòa lộ ra vẻ hờ hững, lại khó dò như biển sâu. Đôi môi anh đào lúc này trắng bệch không có chút huyết sắc, nơi khóe miệng hơi cong lên có một dòng máu chảy ra, nhưng giờ đã khô lại, có lẽ là vì quá đau đớn nên cắn rách môi. Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo nói: "Lưu lại một người là được rồi, những người khác lui đi, nhớ mở cửa sổ phòng ra, khó lắm mới có được một ngày sáng sủa như hôm nay, các ngươi vây lại một chỗ, không cảm thấy khó chịu à?"



Những hạ nhân chỉ mong sao nghe được câu này, vội vàng nhao nhao lui xuống, chỉ lưu lại một nha hoàn khoảng mười lăm mười sáu tuổi ở lại trông nom.



Đỗ Văn Hạo sờ trán Cẩm Sắt, thấy nóng đến bỏng tay, nhìn mặt cô ta đỏ rực, cổ có vết xước, nghĩ chắc là do người quá nóng, lúc thần trí hôn mê đã nắm ổ áo kéo xuống gây ra.



Sau đó liền chẩn mạch, thấy mạch phù, nhưng không có hiện tượng nguy kịch, trong lòng cũng yên tâm, quay sang hỏi nha hoàn: "Tiểu thư nhà ngươi phát bệnh bao lâu rồi, có chứng trạng gì?"



Nha hoàn rụt rè nói: "Hai ngày rồi, lúc mới đầu chỉ cho là trúng phong hàn, cho nên không để ý. Chiều qua bỗng dưng nổi khùng, thấy người là đánh, thấy thứ gì cũng ném, miệng thì cứ lảm nhảm."



Ngưu Cảnh Ba vui mừng, vội vàng hỏi: "Tiểu thư lúc lảm nhảm nói những gì?"





Nha hoàn nghĩ ngợi một chút, nói: "Đều là một số lời thơ, cái gì mà thủy phong khinh, tinh hoa niệm lão, nguyệt lộ lãnh, ngô diệp phiêu hoàng, khiển tình thương, cố nhân hà tại..."



"Được rồi, được rồi!" Ngưu Cảnh Ba cũng không hiểu thi từ, vốn cho rằng Cẩm Sắt cô nương lúc thần chí hôn mê sẽ gọi tên mình, vừa nghe thấy là không phải, lập tức thất vọng, bất mãn ngắt lời ả nha hoàn: "Tiểu nha đầu ngươi thật là không biết xấu hổ, học người ta ngâm thơ phong hoa tuyết nguyệt, không sợ bị cười cho à, tránh ra!" Truyện Tống Y Truyện Tống Y



Nha hoàn đỏ mặt lui sang một bên, cúi đầu, trong mắt tựa hồ như đã ngân ngấn nước mắt.



Đỗ Văn Hạo thầm nghĩ, Cẩm Sắt này không ngờ lúc sốt cao hôn mê mà vẫn còn ngâm thơ, e rằng cũng không phải là chỉ học đòi văn vẻ thôi đâu, chắc cũng có chút tài học.



Ngưu Cảnh Ba cười bồi nói với Đỗ Văn Hạo: "Ca ca, bệnh này của Cẩm Sắt không nghiêm trọng chứ?"




Đỗ Văn Hạo nói: "Ngoại cảm phong nhiệt thôi, uống một thang thuốc là có thể khỏi."



Ngưu Cảnh Ba nhìn mỹ nữ trên giường đang mê man, bộ dạng chẳng có chút nào giống như uống một thang thuốc là khỏi cả, trong lòng hoài nghi nhưng không dám mở miệng hỏi. Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo bước tới bàn chuẩn bị viết phương thuốc, ả nha hoàn cũng là người hiểu chuyện, vội vàng đi nhanh tới trước mài mực. Đỗ Văn Hạo cầm bút viết phương thuốc xong thì đưa cho Ngưu Cảnh Ba.



Ngưu Cảnh Ba đọc xong mà giật nảy mình, nhịn không nổi nên cuối cùng cũng mở miệng hỏi: "Ca ca, đây là Phòng phong thông thánh tán?"



"Đúng vậy, ngươi còn hiểu dược phương dược lý cơ à?"



Ngưu Cảnh Ba đọc lại thật kỹ, sau đó thấp giọng nói: "Ca ca, thứ cho tiểu đệ mạo muội, đại hoàng và mang tiêu trong phương thuốc đều là loại hung mãnh, Cẩm Sắt là một nữ tử yếu đuối, sợ rằng không chịu nổi loại hổ lang chi dược này."



Đỗ Văn Hạo mỉm cười, nói: "Không ngờ ngươi cũng là một người thương hoa tiếc ngọc, đã không tin ta, vậy thì ngươi tìm ta làm gì?"



Ngưu Cảnh Ba thập phần kính trọng Đỗ Văn Hạo, thấy hắn sắc mặt không vui, vội vàng cười bồi rồi nói: "Ca ca, ta không có ý đó, có điều cảm thấy Cẩm Sắt là hạng nữ lưu, bình thường hai loại thuốc này đều dùng cho nam nhân còn phải cân nhắc liều lượng, thế nên tiểu đệ mới thắc mắc."



Đỗ Văn Hạo thấy bộ dạng thương xót của Ngưu Cảnh Ba, đành nói: "Không ngờ tiểu tử ngươi còn là một si tình lang, bị Cẩm Sắt cô nương này mê hoặc cho thần hồn điên đảo rồi, ha ha, có điều, tiểu tử ngươi biết thương hương, chẳng lẽ ta lại chỉ biết dùng đàn làm củi thôi hả?"



"Cái này… ha ha ha, để ca ca phải chê cười rồi!"



"Nói cho ngươi biết, bệnh chứng của hồng nhan chi kỷ của ngươi là bựa lưỡi vàng, mạch đập mạnh, chính là phong nhiệt đồng thịnh. Sốt cao mà không đổ mồ hôi dẫn tới thần trí hôn mê, nếu không dùng thuốc mạnh, chỉ học gió xuân thổi nhẹ qua cành liễu, sao có thể đẩy lui bệnh! Chẳng lẽ ngươi hi vọng nàng ta sốt cao đến nỗi biến thành một kẻ ngốc hả?"




Ngưu Cảnh Ba giật nảy mình, xua tay liên tục: "Đâu có, ca ca là thần y, dùng thuốc luôn luôn vô cùng điêu luyện, tiểu đệ chỉ hiếu kỳ nên thuận miệng hỏi vậy thôi."



Đỗ Văn Hạo nói: "Vậy thì mau đi lấy thuốc đi, đứng đó xem náo nhiệt hả?"



Ngưu cảnh Ba cầm phương thuốc chạy ra cửa, đưa cho hai lão mụ tử, bảo họ mau đi lấy thuốc.



Nhân lúc rảnh rỗi này, Đỗ Văn Hạo nhìn tiểu nha hoàn đang ủy khuất đứng ở bên cạnh, thấp giọng nói: "Thi từ của ngươi rất khá, đừng để ý đến những gì mà tên man ngưu đại hồ tử đó nói!"



Nha hoàn thấy Đỗ Văn Hạo trêu mình, còn gọi Ngưu Cảnh Ba là man ngưu, liền cảm kích bật cười.



Đợi khi Ngưu Cảnh Ba quay lại thì Đỗ Văn Hạo đứng dậy cáo từ.



Ngưu Cảnh Ba tiễn Đỗ Văn Hạo ra cửa, nói: "Ca ca sao không hỏi Cẩm Sắt là ai?"



Đỗ Văn Hạo quay đầu lại nhìn cảnh vật của tiểu trạch ở phía sau, hờ hững cười nói: "Có quan hệ gì tới ta đâu?"



Ngưu Cảnh Ba cảm thán: "Xin ca ca đừng coi thường, nàng quả thật không phải là vợ bé của ta, mà là một nghệ kỹ mua vui cho người ta. Tiểu đệ sợ ca ca nghe thấy vậy sẽ không tới, cho nên mới lấy cớ là tiểu đệ bị bệnh."



"Ta biết rồi!" Đỗ Văn Hạo lấy tay chỉ chỉ, nói: "Sau này nên nhớ, trong mắt y giả chỉ có bệnh nhân, chứ không phân cao thấp giàu nghèo. Dù là ai đi nữa thì y giả cũng vẫn sẽ xuất chẩn hành y, sau này đừng giở trò đó với ta!"




"Vâng, vâng!" Ngưu Cảnh Ba vội vàng khom mình đáp ứng.



"Sau khi uống thuốc, canh ba tối nay sẽ đổ nhiều mồ hôi rồi cảm thấy khát, có thể cho uống nước ấm, nhưng không được cho nàng ta uống quá nhiều nước, chỉ cần uống một thang thuốc là đù, sáng mai sẽ đỡ. Được rồi, ta đi đây!" Truyện Tống Y



Sáng sớm hôm sau, Đỗ Văn Hạo còn chưa ngủ dậy thì đã nghe thấy Anh Tử ở ngoài cửa thấp giọng gọi: "Thiếu gia! Thiếu gia! Ngưu gia cho người tới nói là bệnh của vị bằng hữu của Ngưu gia không những không khỏi, mà ngược lại còn nặng thêm."



Đỗ Văn Hạo nghe thấy tiếng gọi, ban đầu vẫn còn ngái ngủ, nghe Anh Tử nói vậy lập tức trở nên tỉnh táo, tuy nói mình đối với hạng nữ tử trăng hoa rất không có hứng thú, nhưng lương y như từ mẫu, không thể thấy chết mà không cứu.



Hắn lục đục bò dậy, trong đầu suy nghĩ phương thuốc mà mình kê sao lại không có tác dụng, không biết vấn đề là ở đâu.



Bàng Vũ Cầm cũng ngồi dậy, nói: "Phu quân, tên người hầu hôm qua chẳng phải nói là huynh đệ đại hồ tử của chàng bị bệnh mà? Sao lại biến thành bằng hữu của Ngưu gia có bệnh thế?"




Đỗ Văn Hạo không muốn để cho thê tử của mình biết những chuyện này, tùy tiện nói: "Là vợ bé của Ngưu gia, được rồi, nàng ngủ thêm chút nữa đi, ta sẽ về rất nhanh." Truyện Tống Y



"Đừng gấp, xem ra bệnh nhân hôm qua có chút nghiêm trọng rồi, đừng để ý đến thiếp, thiếp gần đây luôn rất dễ ngủ mà." Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo mặc quần áo xong, thấy bộ dạng cả người vô lực của Bàng Vũ Cầm liền bước tới trước giường, đưa tay sờ trán nàng ta, nói: "Thời tiết gần đây luôn âm tình bất định, nàng phải mặc ấm vào, cẩn thận đừng để mắc bệnh."



Bàng Vũ Cầm thấy Đỗ Văn Hạo chú ý săn sóc mình như vậy, trong lòng không khỏi ấm áp, nói: "Được rồi, chàng đi đi, đừng để người ta phải đợi lâu." Truyện Tống Y



Đỗ Văn Hạo vội vàng đi ra tiền đường, hỏi tên người hầu của Ngưu gia, hắn nói cũng không biết rõ, chỉ nói là bệnh tình của vị cô nương đó đã nặng thêm.



Đỗ Văn Hạo suy nghĩ một hồi lâu, vẫn không biết là dụng phương của mình sai ở chỗ nào, thở dài một tiếng rồi nói: "Quay về nói với chủ nhân nhà ngươi, phương thuốc của ta nếu không trị được thì bệnh của nàng ta thì tốt nhất là mời người cao minh hơn tới chữa đi, ta chịu rồi, có tới cũng vô dụng thôi."



Tên người hầu quỳ xuống dập đầu, cầu xin: "Gia chủ muốn Đỗ tiên sinh tới, nếu ngài không tới, e rằng tiểu nhân quay về sẽ bị đánh, cầu xin tiên sinh đi thêm một chuyến!"



Anh Tử đứng ở bên cạnh cũng nhỏ giọng nói: "Thiếu gia, hay là người cứ đi xem sao, làm hạ nhân như hắn cũng chẳng dễ dàng gì, với tính khí của tên man ngưu đại hồ tử đó, chắc chắc sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn đâu."



Đỗ Văn Hạo gật đầu: "Thôi được rồi, ta cứ đi xem sao vậy, nhưng chỉ sợ là cũng chẳng có tác dụng gì!"



Đỗ Văn Hạo ngồi lên xe lừa, tâm trạng nặng nề đi tới tiểu trạch viện tinh xảo ngày hôm qua.



Cửa lớn đã mở, Đỗ Văn Hạo khi xuống xe vẫn không kiềm chế được nhìn xung quanh một hồi, chỉ sợ bị người quen thấy mình ra vào địa phương như thế này. Nói ra thì hơi khó nghe, nhưng kỳ thật ở Tống triều đây căn bản chính là một phong lưu vận sự, không có gì là mất mặt cả. Truyện Tống Y



Chỉ thấy Ngưu Cảnh Ba từ cửa chạy ra, Đỗ Văn Hạo cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, phát hiện không có vẻ bi ai, đoán rằng Cầm Sắt cô nương vẫn chưa chết, liền bước tới, chưa kịp mở miệng hỏi thì Ngưu cảnh Ba đã giống như ngày hôm qua, túm tay áo hắn kéo vào trong, không gọi người và cũng không nói gì.



Khi tới cửa phòng của Cầm Sắt, Ngưu Cảnh ba mở cửa mời Đỗ Văn Hạo vào.



Lần này, sự bài trí trong căn phòng đã biến đổi, ở giữa đặt một lọ hoa rất to, bên trong cắm đầy hoa cúc trắng. Trên tường treo một bức bát mặc sơn thủy yên vũ đồ, hai bên treo hai vế đối, lạc khoản (phần đề chữ, ghi tên trên bức về) ghi là của Nhan Lỗ Công, cũng không biết là hàng thật hay là hàng giả. Có điều, từ đó cho thấy trong bụng Cẩm Sắt cô nương quả thật có mấy phần học vấn.



Đỗ Văn Hạo bước vào phòng, Cẩm Sắt cô nương nằm yên trên giường, chăn gấm đắp chùm cả lên mặt, không chút động dậy, Đỗ Văn Hạo trong lòng không khỏi trầm xuống, chẳng lẽ đã chết rồi sao?"