Tống Y

Chương 15: Đại phu bào chế dược liệu




Lâm Thanh Đại nửa tin nửa ngờ, Ngô Thông khẽ hỏi: “Chưởng quỹ, tiếp tục chưng cất mật hoa bách hợp hay đổi lại cách chưng cất theo lời ông ấy?”



“Hãy làm theo lời Đỗ tiên sinh, ông ấy là đại phu, ông biết rõ dùng thuốc như thế nào”.



“Được!”



Đỗ Văn Hạo cười cười, hắn đi ra ngoài hiên khi đi ngang qua chỗ Anh Tử đang tẩy rửa dược liệu, hắn liếc nhìn rồi hỏi: “Anh Tử cô đang tẩy tảo biển phải không?”



“Dạ”.



“Cô vẫn tẩy như vậy sao?”



Anh Tử dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “Dạ, không tẩy như này thì tẩy như nào?”



Đỗ Văn Hạo thở dài: “Độ mặn của hải tảo rất cao, phải nhúng vào nước để tẩy đi tẩy lại thì mới tẩy hết độ mặn, nếu không độ mặn sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả dùng thuốc”.



Anh Tử lè lưỡi: “Tôi vẫn tẩy như thế này mà”.



“Ài, chế tác dược liệu như vậy khó trách dược phô các người ngay cả người đến bốc thuốc cũng ít” Hắn quay lại ghế ngồi tiếp tục dùng dao bảng bào sừng linh dương.



Lâm Thanh Đại bảo Anh Tử: “Làm theo lời Đỗ tiên sinh đi, mang ra giếng nước múc nước rửa cho kỹ đi”.



Anh Tử làm theo, nàng bưng cái bồn đứng lên



Lâm Thanh Đại ngồi xuống, nàng mỉm cười nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ tiên sinh rất biết cách bào chế dược liệu đúng không?”



“Đương nhiên”, Đỗ Văn Hạo biết bây giờ không phải lúc khách khí, tay hắn cầm một miếng nhỏ Bạch thuật ẩm phiến, “Bá phụ tại hại cũng mở một dược phô”.



Anh Tử đang ở cạnh giếng không nhịn được, nàng mở to mắt hỏi hắn: “Sao ngài lại ra ngoài làm một linh y giang hồ?”



“Cái này cũng là việc bất đắc dĩ!”



“Dược phô suy sụp?”



Đỗ Văn Hạo thuận miệng trả lời: “Bá phụ taị hạ qua đời, dược phô lại bị hỏa hoạn, cháy hết mọi thứ” Hắn thầm nghĩ bây giờ đang ở Bắc Tống hơn nghìn nắm trước, bá phụ chưa sinh ra, phòng khám Trung y cũng không tồn tại, nói thế cũng không quá đáng.



Vẻ mặt Anh Tử lộ vẻ thông cảm, nàng sợ Đỗ Văn Hạo nhớ tới chuyện thương tâm cũ vội đổi đề tài, tiện tay nàng cầm một cây Bạch Vi hỏi: “Đỗ đại phu, cây Bạch Vi chữa bệnh gì?”



Đỗ Văn Hạo nói: “Bạch Vi có thể chữa chứng huyết lạnh, cũng có thể dùng để giải độc cho nhọt độc. Cũng dùng để chữa chứng hư nhiệt, đinh sang, rắn độc cắn cũng có thể chữa được. Tuy nhiên Bạch Vi cũng có độc chất, dùng quá liều có thể trúng độc”.



Anh Tử vội ném cây Bạch Vi xuống, nàng có chút xấu hổ phủi phủi tay.



Đỗ Văn Hạo cười nói: “Bạch Vi chỉ độc ít thôi, hơn nữa chỉ trúng độc khi ăn qua một lượng nhất định còn tiếp xúc qua da tay thì không trúng độc, cứ yên tâm”.



“Ô” Gương mặt xinh xắn của Anh Tử ửng hồng lên, nàng lại cầm một cây thảo dược hỏi: “Cây này? Cây này có độc không?”



“Dược liệu ba phần là có độc, rất nhiều loại có độc, cây thuốc cô cầm là Khiên Ngưu Tử là một loại dược liệu tuấn tả trục thủy, đặc biệt hiệu quả để chữa bệnh phúc thủy, đường ruột. Tuy nhiên dùng Khiên Ngưu Tử qua nhiều cũng trúng độc”.




“Cái này? Sao loại dược liệu này có tên như vậy? Khá kỳ lạ!”



“Ha, ha, có một truyền thuyết liên quan đến nó, có muốn nghe không?”



“Có, tôi thích nhất là nghe chuyện xưa, kể cho chúng tôi nghe đi”.



“Được, trước đây có một người mắc chứng chướng bụng to như cái trống, rất khó chịu, cầu y đã nhiều mà không khỏi, sau có một đại phu dùng loại dược liệu này chữa khỏi cho ông ta. Người này rất hạnh phúc, ông ta mang một con bò đến tạ ơn vị đại phu, sau này câu chuyện này truyền ra, mọi người gọi loại dược liệu này là Khiên Ngưu Tử”.



“Hì, hì, thật thú vị, kể chuyện nữa đi”.



“Được”, Đỗ Văn Hạo cầm từ đống dược liệu thô một khối khoáng thạch nói: “Thuốc này tên là Vũ Dư Lương, bào chế bằng cách nung với dấm chua có thể chữa được bệnh kiết lỵ, bệnh băng huyết, biết tại sao có cái tên này không?”



Anh Tử lắc đầu.



“Hình dáng loại dược liệu này giống như bánh bao, tương truyền vào thời cổ đại, Vũ Đế trị thủy, lương thực thiếu thốn, lúc đó thường xảy ra nạn đói, dân chúng đói quá liền lấy loại đá này nghiền ra làm lương ăn đã cứu sống không ít người. Nhưng khi ăn vào lại bị đầy bụng, rất khó chịu, nhưng so với chết đói vẫn tốt hơn nhiều”.



Mắt Anh Tử lấp lánh, gật đầu liên tục.



Lâm Thanh Đại ở bên nói: “Đỗ đại phu kiến thức uyên bác, hiểu biết thật không ít”.



“Lâm chưởng quỹ tâng bốc tại hạ rồi, tại hạ có thể thấy tổ tiên của Lâm chưởng quỹ đã mở dược phô này, đúng không?”



“Phải không? Tại sao ngài biết được?”




“Phụ mẫu phu nhân đặt cho phu nhân tên Thanh Đại - loại dược liệu giải nhiệt, hơn nữa còn có thể giải độc, có thể kết hợp với các dược liệu khác chữa trị được rất nhiều loại bệnh, ý phụ mẫu phu nhân đem dược danh làm khuê danh của phu nhân, có thể thấy phụ mẫu phu nhân cũng rất quen thuộc với dược liệu”.



“Thật không ngờ Đỗ đại phu còn hiểu thuật tướng số. Thật ra gia gia của ta làm nghề nông, phụ thân ta chuyển sang buôn bán, chủ yếu là buôn bán dược liệu thô. Mẫu thân ta khi sinh ra ta muốn đặt tên cho ta, phụ thân ta tiện tay cầm cuốn y thư, liền mở ra đúng phần vị dược Thanh Đại nên lấy tên đó làm khuê danh của ta”.



“Ô! Dược đường này cũng là sản nghiệp của gia đình đúng không?”



“Không phải, ta đã mua lại, trước khi ta được gả cho tướng công thì tướng công ta đã lâm bệnh nặng liệt giường, nhà tướng công ta nghĩ trùng hỉ có thể chữa được bệnh của tướng công. Không ngờ khi vừa rước dâu vào đến cửa thì tướng công ta qua đời, họ nói ta là mệnh khắc phu liền đuổi ta ra khỏi nhà, hơn nữa chỉ cho ta mang theo nửa số của hồi môn của ta, ta không còn mặt mũi quay về nhà nữa, khi đi ngang qua Đống Đạt Huyền thành thấy dược đường này muốn bán bèn đem cầm số của hồi môn mua lại dược đường, đổi tên thành “Ngũ Vị đường”, lấy từ năm nhân sinh quan của cuộc sống. Tuy nhiên ta không hiểu nhiều về dược liệu, việc kinh doanh của dược đường không phát đạt lắm”.



Đỗ Văn Hạo liên tục gật đầu, hắn tin tiểu quả phụ này rất đáng thương, nàng thật oan uổng khi phải thủ tiết như vậy.



Anh Tử vừa rồi lắng nghe như bị mê hoặc, nàng muốn nghe tiếp, nàng nói với Đỗ Văn Hạo: “Đỗ đại phu, ngài nói với chúng tôi một chút về bào chế dược liệu, công hiệu và các chuyện lạ kỳ của chúng, có được không?”



“Được! Bào chế dược liệu rất quan trọng, phải dựa vào dược tính, phương pháp trị liệu của từng loại dược liệu mà có cách bào chế khác nhau, hơn nữa dược liệu có độc tố thì rất khó bào chế. Ví dụ: Thủy Điệt, nếu bào chế không tốt thì sẽ có mùi tanh rất nặng, sau khi sắc thuốc, mùi vị rất khó ngửi, khó uống, dễ hút ẩm dẫn đến bị mủn. Điều chế thế nào? Phải trộn với một lượng tương đương rượu hoàng…”



Đỗ Văn Hạo thấy bọn Anh Tử thích nghe, hắn cũng hăng hái đến bên giúp bào chế dược liệu, vừa làm vừa thao thao bất tuyệt nói tiếp như sóng nước liên miên không dứt, đến khi bên ngoài truyền đến tiếng mõ canh ba, Đỗ Văn Hạo lúc này mới nói: “Thôi, đã khuya, ngày mai nói tiếp”.



Anh Tử vẫn chưa muốn dừng lại, vỗ tay nói: “Tôi vẫn chưa nghe đủ!”



“Sau này còn nhiều thời gian” Đỗ Văn Hạo đứng dậy, ôm quyền nói với Lâm Thanh Đại: “Chưởng quỹ, tại hạ cáo từ đi nghỉ!”



Lâm Thanh Đại mỉm cười đứng dậy: “Đỗ đại phu xin chờ một chút”.




“Chưởng quỹ, còn phân phó điều gì?”



“Không dám phân phó, ta có một đề nghị, vừa nãy nghe ngài nói, ta biết ngài hiểu biết rất rõ việc bào chế dược liệu vì vậy ta muốn mời ngài làm đại phu bào chế dược liệu cho Ngũ Vị đường chúng ta, ngài có đồng ý không?”



Đỗ Văn Hạo mừng rỡ: “Được! Đa tạ Lâm chưởng quỹ! Tại hạ chỉ là một lang trung giang hồ, tại hạ đã chán nghét làm linh y phiêu lãng giang hồ, tại hạ nghĩ có chỗ dừng chân là tốt rồi vì vậy hôm qua mới nhận lời làm tiểu nhị trong dược đường, bây giờ có thể làm đại phu bào chế dược liệu, đúng là ông trời thật tốt”.



Lâm Thanh Đại cười nói: “Được rồi, tiền lương hàng tháng của ngài là hai quan, ngài xem có được không?”



Đỗ Văn Hạo vui mừng xen lẫn kinh sợ, hai quan tiền chính là hai ngàn văn tương đương với hai ngàn nhân dân tệ, đủ nuôi sống một nhà năm người trong hai tháng. Đây được coi là mức lương cao, hắn sợ rằng đã nghe nhầm, hắn suy tính rồi hỏi: “Lâm chưởng quỹ nói là hai ngàn văn?”



“Thế nào, ngại ít chăng?”



“Không, không! Hì, hì, quá nhiều, tại hạ có chút không tin được! Hì, hì”.



“Nên thế, ta chỉ hy vọng sau này tiên sinh giúp ta bào chế dược liệu cho tốt”.



“Nhất định, nhất định!”



“Hơn nữa, đại phu tọa đường vẫn chưa thỉnh, các hạ có thể vẫn làm đại phu tọa đường của Ngũ Vị Đường chúng ta có được không?”



“Được, được! Đa tạ chưởng quỹ!” Đỗ Văn Hạo càng thêm cao hứng, hắn cuống quýt chắp tay tạ ơn.



“Tiên sinh bây giờ là đại phu bào chế dược liệu, ngài phải có chỗ ở mới, cũng đừng đến ngủ ở chỗ bọn họ nữa. Anh Tử, ngươi đi đến thư phòng dọn dẹp một chút, Đỗ đại phu sẽ ở đó”.



“Ồ!” Anh Tử đáp ứng, nàng xoay người định bước đi, Đỗ Văn Hạo liền kêu lại, hắn cuống quýt xua tay nói: “Không được, đây là thư phòng của chưởng quỹ, tại hạ không thể ở được! Tại hạ ngủ cùng bọn họ cũng được, không sao đâu”.



“Không được, thư phòng này khi ta mua dược đường đã có rồi, bên trong có mấy cuốn y thư, ta không hiểu gì, hơn nữa ta cũng bận việc kinh doanh, không có thời gian xem qua, ngài là đại phu, sống ở đó rất phù hợp. Những cuốn y thư đó có lễ sẽ có ích cho ngài”.



“Cái này…”



Ngô Thông ở bên cũng nói: “Đỗ đại phu, cung kính không bằng tuân mệnh, nếu chưởng quỹ đã an bài như thế, ngài cứ làm theo đi”.



“Cái này…” Đỗ Văn Hạo thoáng do dự, đến trước cửa nhà quả phụ đã là điều không phải lại càng không nên ở sát vách, nếu điều này truyền ra ngoài cũng không phải là điều dể nghe.



Lâm Thanh Đại thản nhiên nói: “Đỗ đại phu nếu ngài e ngại, ta sẽ sang khách điếm Hằng Tường bên kia đường đặt một phòng hảo hạng dài hạn cho ngài, được không?”



Đỗ Văn Hạo giật mình, hắn khoát tay nói: “Như vậy sao được!”



Ngốc béo phụ họa: “Đỗ đại phu, ngài không mau đồng ý thì e rằng chưởng quỹ sẽ thuê riêng cho ngài một căn nhà”.



Đỗ Văn Hạo thấy bộ dáng lạnh lùng của Lâm Thanh Đai không dám chối từ nữa, hắn đành phải khom ngừoi chắp tay nói: “Đã như vậy, đa tạ chưởng quỹ, tại hạ đến ở thư phòng”.



Lâm Thanh Đại lúc này mới mỉm cười, nàng liếc nhìn Anh Tử, Anh Tử vội chạy đi sắp xếp chỗ ở.



Lát sau Anh Tử quay lại báo đã sắp xếp xong.