Tống Y

Chương 143: Tai họa




A Đại thò tay cầm lấy gói tiền, nó mở gói tiền ra, bên trong có mấy điếu đồng tiền và một ít đồng tiền. Nó hỏi: “Toàn bộ đây?”



“Đúng” Phùng thị gật đầu. Nàng ta nhìn thấy hai cái bát không ở trên bàn, ngạc nhiên hỏi: “A Đại, sủi cảo đâu?”



“Đổ rồi!”



“Đổ? Trời ơi, đó là sủi cảo. Sủi cảo để ăn tết. Sao con làm thế?”



“Không phải của chúng ta thì con không ăn”.



“Con! Con đúng là! Mẫu thân đã nói sẽ trả lại tiền cho bọn họ. Số sủi cảo đó mua bằng tiền của chúng ta mà”.



“Con mặc kệ. Con không thích nên đổ đi”.



Phùng thị thấy A Đại ngang ngạnh như thế vừa giận vừa thương nói: “Đổ ở đâu?”



“Ở góc tường chỗ cổng ấy”.



“Mẫu thân đi xem còn không” Phùng thị chạy ra ngoài, tìm một lúc lâu nhưng không thấy sủi cảo đâu. Phùng thị chắc chắn là bọn khiếu hóa tử đã lấy mất, hoặc không thì cũng bị chó tha rồi. Nàng ta đứng ở cổng, tay chống nạnh, hung hăng chửi mắng một hồi rồi mới đi vào trong nhà.



Vào đến trong nhà, Phùng thị thấy A Đại mặc mỗi một cái áo vá mỏng. Áo bông kẹp nách, tay cầm gói tiền, chuẩn bị đi ra ngoài. Phùng thị liền hỏi: “A Đại, con đi đâu thế?”



“Con mang tiền và áo đến trả lại cho người ta”.



“Chúng ta đã nói rồi. Chờ đến khi con khỏi bệnh mẫu thân sẽ mang tới trả lại người ta mà”.



A Đại không để ý đến mẫu thân. Nó mở cửa lảo đảo bước ra ngoài, gió lạnh cùng những bông tuyết thổi tới, nó không chịu được run lên. Trên người A Đại chỉ mặc độc một cái áo đơn, cái áo đơn này là cái áo duy nhất của A Đại. Cái áo mới mẫu thân nó mua cho nhân ngày tết thì lúc trước nổi điên nó đã cởi ra vứt đi ở đâu mất rồi.



Phùng thị biết A Đại quật cường, có nói gì cũng không ăn thua. Nàng ta chỉ còn biết đi theo sau A Đại. Tới trước cửa Phù Vân đường Phùng thị xấu hổ không dám đi vào chỉ đứng ở góc tường nhìn A Đại đi vào bên trong.



Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm đang ngồi sưởi ấm nói chuyện. Những chất bẩn trên nền đã được dọn sạch, sàn nhà cũng đã được rửa sạch bằng nước. Bởi vì lo Phùng thị sẽ quay lại gây náo loạn, Hô Duyên Trung là nam nhân, đối phó không tiện nên lúc này thủ lĩnh nữ hộ vệ Cửu nương đã thay thế ngồi thủ hộ ở tiền đường. Đỗ Văn Hạo và Bàng Vũ Cầm đều lộ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy A Đại đi vào.



A Đại đi tới trước mặt hai người, nó quỳ xuống dập đầu. Đỗ Văn Hạo vội đứng lên dìu nó đứng dậy. A Đại đặt cái áo bông và gói tiền màu xanh lên trên bàn. Nó mở gói tiền ra, để lộ ra ít điếu đồng tiền và đồng tiền, nói: “Tiên sinh, phu nhân. Đa tạ hai người đã cứu mạng cháu. Mẫu thân cháu không biết chuyện, ăn nói xằng bậy làm cho tiên sinh và phu nhân chịu oan khuất. Cháu thay mặt mẫu thân xin thỉnh tội với hai người. Đây là số bạc lúc trước, cháu xin trả lại, còn cả cái áo bông này nữa. Cháu xin đa tạ!”



Nói xong A Đại lại cúi rạp người bái tạ rồi nó xoay người đi ra ngoài.



Bàng Vũ Cầm thấy A Đại mặc áo mong manh, thân hình run lên vì giá rét, vội cầm cái áo bông đuổi theo: “Chờ chút! A Đại, cái áo bông này chúng ta tặng cho cháu. Mặc vào đi”.



“Không, không” A Đại lắc đầu từ chối.



Bàng Vũ Cầm quàng cái áo bông lên người A Đại và nói: “Cái áo này chúng ta cho cháu, không phải do cháu đoạt lấy, đừng ngại. Mau nghe lời ta đi. Mau mặc vào, ngoài trời lạnh lắm”.



Lúc này A Đại mới mặc áo vào. Nó lại cúi đầu nói: “Cám ơn phu nhân!” Nói rồi nó xoay người bước đi.



Đỗ Văn Hạo nói: “Cháu chờ một lát. Để ta bắt mạch xem bệnh cho cháu”.



A Đại nói: “Cám ơn tiên sinh. Đại phu của Huệ Nhân đường đã xem bệnh cho cháu. Họ nói cháu không sao cả”.



“Mẫu thân cháu có sắc thuốc cho cháu uống không?”



“Không”.



“Tốt lắm. Cháu nhớ kỹ phải mang thuốc đến đây để ta sắc cho cháu uống. Tuyệt đối không được tự mình sắc thuốc. Trong thuốc có Phụ tử rất độc, nếu không biết cách xử lý là sẽ bị trúng độc. Cháu nhớ kỹ nhé!”



"Dạ, cám ơn đại phu."



A Đại đi ra cửa, cùng mẫu thân quay về nhà.



Mặc dù phải ăn bánh bột ngô vào tối mồng một tết nhưng A Đại ăn rất ngon lành, nó lại mặc cái áo bông nên không thấy lạnh. Phùng thị thấy con của mình vui vẻ, nàng ta cảm thấy như trút bỏ được tảng đá trong lòng.



Ngày hôm sau, bệnh của A Đại vẫn chưa khỏi hẳn, vẫn đổ mồ hôi, người lạnh, tay chân giá. Phùng thị vội lấy thang thuốc mang về từ Phù Vân đường ra sắc.



A Đại nói: “Mẫu thân, đại phu của Phù Vân đường nói, chúng ta không được tự mình sắc thuốc. Trong thuốc có Phụ tử rất độc. Chúng ta phải mang đến cho họ sắc”.



“Nghe lời hắn? Hắn nói vậy là muốn lấy lại mấy thang thuốc này. Hừ, là Phụ tử sao? Phụ thân ngươi năm đó bệnh rất nặng. Hàng ngày mẫu thân đều sắc thuốc cho ông ấy. Sau khi phụ thân con qua đời. Con lại đổ bệnh, không phải mẫu thân thì ai sắc thuốc cho con? Mẫu thân không lạ gì Phụ tử, trong đơn thuốc thường có Phụ tử. Mẫu thân biết rồi, đại phu cũng nói, khi sắc thuốc phải sắc lâu, đổ ba chén nước, sắc lấy một chén thì không còn độc tính nữa”.



A Đại thấy mẫu thân mình nói thế nên không nói gì nữa.



Phùng thị đổ ba chén nước, nhóm lửa, sắc đến nửa canh giờ rót ra được một chén. Phùng thị thổi cho thuốc nguội rồi bưng đến trước mặt A Đại. A Đại uống một ngụm, nó cau mày nói: “Thuốc đắng! Rất đắng!”



“Thuốc đắng dã tật! Hôm qua con uống thuốc này xong, hôm nay khỏe hơn nhiều. Uống thêm chén này nữa là con khỏi hắn, mau uống đi, một hơi thôi”.




A Đại lại uống hai ngụm, nó thấy rất đắng. Nó chợt nhớ tới lời dặn của Đỗ Văn Hạo, nó không muốn uống nữa liền nói: “Thuốc rất khó uống. Mẫu thân hãy ra ngoài xem có ai bán kẹo mạch nha mua cho con một ít để con ăn rồi uống thuốc có được không?”



“Được, mẫu thân đi mua cho con”,



Chờ Phùng thị đi ra ngoài, A Đại đổ nửa chén thuốc vào đống củi ở góc nhà.



Lát sau Phùng thị quay về nói: “Chưa có ai bán kẹo mạch nha”.



“Thôi không cần. Con đã bịt mũi uống hết thuốc rồi”.



“Vậy con nằm nghỉ ở nhà. Mẫu thân ra phố xem có nhặt được cái gì không?”



“Mẫu thân, con đi với. Con không sao rồi”.



Phùng thị nhìn A Đại rồi gật đầu: “Vậy cũng được. Mẫu thân cũng thấy lo lắng khi con ở nhà một mình”.



Hai người khoác giỏ trên lưng, tay cầm một cái móc sắt. Phùng thị dẫn con ra phố nhặt rác.



Vừa ra đến cổng A Đại dừng lại. Nó ném cái móc xuống, cởi giỏ ra, hay tay chống gối, đầu cúi xuống, hơi thở dồn dập.



Phùng thị hỏi: “A Đại, con làm sao vậy?



“Con…, con không thở được, miệng, lưỡi tê cứng, hai chân cũng tê cứng…” A Đại duỗi tay ra rồi liếc mắt nhìn, nó đột nhiên ôm bụng, vẻ mặt hết sức khó chịu: “Con….., bụng con nóng như lửa đốt”.




“Để mẫu thân đỡ con quay vào nhà nghỉ”.



Phùng thị ném cái giỏ xuống, dìu A Đại quay vào nhà. Khi vào trong nhà, Phùng thị đặt A Đại nằm trên giường, kéo chăn đắp cho con. Nàng ta ngồi bên giường, hỏi A Đại vẻ lo lắng: “Đại phu của Huệ Nhân đường nói con bị đau tràng kết. Có khi con chứng bệnh của con tái phát”.



A Đại nhăn nhó rên rỉ, hơi thở nặng nhọc: “Con……, con không biết……, tê lắm. Tay chân, cả người con tê cứng”.



Phùng thị vội xoa bóp tay chân cho A Đại. Phùng thị nói: “Mẫu thân nhóm lửa đun nước nóng cho con uống nhé. Uống xong là khỏi”.



A Đại gật đầu. Phùng thị vội chạy đi ôm một ôm củi để nhóm lửa, đặt cái nồi lên bếp lửa đun nước. Nước sôi, Phùng thị đổ ra một cái bát bưng lại cho A Đại uống.



A Đại kích động vung tay, nó hất tung bát nước. Cái bát rơi xuống vỡ tan, nước bắn tung tóe. A Đại thở hổn hển, hai tay ôm ngực: “Mẫu thân, con thấy khó chịu……, con không thở được……”.



Phùng thị thấy sắc mặt A Đại tái nhợt, nước dãi chảy ra, nhất thời chân tay luống cuống, đi tới đi lui: “Phải làm gì bây giờ? Con chờ một chút. Mẫu thân đi gọi đại thúc, đại thẩm ở bên cạnh sang giúp đưa con đến Huệ Nhân đường xem bệnh. Bọn họ đã nói dù không có tiền thì bọn họ cũng vẫn chữa bệnh cho chúng ta”.



Phùng thị vội gọi mấy hàng xóm ở bên cạnh tới giúp, mấy người luống cuống cõng A Đại trên lưng chạy theo tới Huệ Nhân đường.



Ngày mùng hai tết dược đường chính thức mở cửa khám chữa bệnh, nhưng vẫn không có người bệnh nào. Đỗ Văn Hạo, Bàng Vũ Cầm và Tuyết Phi Nhi đang ngồi ở tiền đường nói chuyện.



Mấy người Phùng thị chạy qua cửa, Phùng thị chẳng nói chẳng rằng cúi đầu nhặt một hòn đá định ném vỡ đầu Đỗ Văn Hạo.



Thủ lĩnh nữ hộ vệ Cửu nương đang ngồi bên cạnh, tay phải đặt trên tay vịn của ghế. Nhìn thấy hành động của Phùng thị, tay phải bà ta ấn xuống, ba tiếng rắc văng lên, tay phải bà ta đã bẻ gẫy tay vịn ghế rồi bàn tay phải vung lên, đầu gỗ bay đi nhằm cánh tay của Phùng thị.



Phùng thị hét lên một tiếng “ôi chao” thảm thiết, cánh tay cầm hòn đá giơ lên bị thanh gỗ đánh trúng, suýt nữa gẫy tay, hòn đá trong tay rơi xuống đập trúng mu bàn chân, Phùng thị đau đớn ngồi xuống ôm bàn chân.



Hai lần động thủ đều gánh chịu thiệt hại, Phùng thị không dám hành động xằng bậy nữa. Nàng ta cũng không có tâm trí để chửi mắng, chỉ la hét mấy câu rồi khập khiễng chạy đi.



Đỗ Văn Hạo đi ra cửa nhìn theo bóng lưng mấy người, hắn ngạc nhiên nói: “Ngày hôm qua A Đại đã tới xin tha lỗi. Sao hôm nay phụ nhân này lại nổi điên chạy tới gây phiền toái vậy?”



Tuyết Phi Nhi đã nghe kể về việc này, lại tận mắt chứng kiến hành động của phụ nhân lăng loàn này, phụ thân nàng mở khách ****, loại chuyện này nàng đã từng gặp qua, nàng không nén nổi tức giận: “Cái loại lưu manh này nếu không trừng trị thì e rằng sẽ không chịu từ bỏ đâu”.



Đỗ Văn Hạo lắc đầu nói: “Có vẻ không phải. Đứa bé mấy người cõng trên lưng lúc nãy hình như là A Đại. Ta sợ rằng bọn họ tự tiện sắc thuốc uống nên nó đã bị trúng độc”.



Nhị nữ ngây người kinh hãi.



Lúc này Hô Duyên Trung nghe thấy náo động cũng chạy tới. Đỗ Văn Hạo xoay người nói với hắn: “Ngươi lập tức phái hai người theo sau bọn họ xem chuyện gì xảy ra. Nếu có chuyện gì phải cấp báo cho ta”.



Bên trong Huệ Nhân đường, hai tiểu nhị bưng ra một chậu muối lớn để cho A Đại uống.



Sau khi uống hết một chậu nước muối, A Đại bắt đầu nôn ra, người cúi xuống, hai tay chống gối, mồm liên tục nôn ọe. Phùng thị ở bên cạnh vừa khóc rưng rức vừa chửi mắng đại phu của Phù Vân đường.



Trang đại phu không muốn nghe nữa. Ông ta nhìn Phùng thị hỏi: “Ngươi luôn kết tội đại phu của Phù Vân đường hạ độc con ngươi, vậy ngươi có chứng cớ không?”



“Chứng cớ? Lúc nào cũng nói chứng cớ? Con ta vừa uống thuôc của Phù Vân đường lập tức trúng độc, cái này không phải chứng cớ là gì?”



Sau khi A Đại nôn ra, nó cảm thấy người dễ chịu hơn, nó lại vừa uống một ít nước muối nữa thì không thấy buồn nôn nữa. Nó nghe mẫu thân nói, không nhịn được nó cất giọng yếu ớt nói: “Mẫu thân! Không thể trách đại phu của Phù Vân đường. Thuốc là do mẫu thân đoạt lấy. Hơn nữa đại phu cũng nói thuốc đó có độc. Phải chính tay đại phu sắc thì mới uống được, chúng ta không được tự tiện sắc. Nhưng mẫu thân chỉ muốn tự mình sắc, lại bắt con uống, may mắn là con đã đổ bớt đi nửa bát….., ọa……” A Đại lại cong người nôn ra ồng ộc.